80s toys - Atari. I still have
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Lượt xem :
hải vừa rồi còn không vui à? Thế nào? Gặp phải tình đầu sao?"

Lục Vịnh cười nói: "Hồng Thâm Trường, hôm nào mời cậu ăn cơm."

Nam sinh tóc ngắn hài lòng gật đầu rồi lại nhìn Bạch Nhạc Ninh cười đến vô cùng mờ ám, sau đó thuận tay bắt cóc cô gái độc miệng mà mình nhìn trúng, vì vậy, Trần Hiểu Ý đáng thương liền bị người ta kéo đi xa khỏi Bạch Nhạc Ninh.

Những người không phận sự đều đồng loạt bu lại ghế salon đối diện, trong góc chỉ còn lại mỗi Lục Vịnh và Bạch Nhạc Ninh.

Lục Vịnh nhìn chằm chằm ngón tay Bạch Nhạc Ninh: "Cậu đính hôn khi nào?"

Chết tiệt! Cậu ta đã bị cái lão già kiêu ngạo phách lối kia hớt tay trên rồi!

Chương 6
Sau khi về nước thì cậu ta chỉ lo chú ý điều tra đến năng lực làm việc của Bạc Cạnh trong Bạch thị, lại không chú ý đến chuyện riêng của mình, cậu ta nhớ trong đống tài liệu kia cũng có ghi rõ ràng là Bạc Cạnh đã đính hôn, nhưng lại không nhìn kỹ vị hôn thê là ai, thật là sai lầm mà!

Bạch Nhạc Ninh hừ lạnh: “Tôi đính hôn lúc nào cũng không liên quan đến cậu!”

Lục Vịnh đảo mắt, chợt hiểu ra: “Tôi biết rồi! Haha, tính ra thì ông anh đó năm nay cũng không còn trẻ nữa, đàn ông lớn tuổi thì chỉ sợ bạn gái nhỏ bỏ đi, cho nên mới vội vã dùng cái vật vô dụng này để ràng buộc cậu đúng không?”

Bạch Nhạc Ninh tức giận: “Cậu thì biết cái gì? Đừng có nói lung tung!”

Không sai, sau khi cô tốt nghiệp thì đã đính hôn với Bạc Cạnh, dù có hơi sớm nhưng cũng là do cô hoàn toàn tự nguyện, tuyệt đối không có ai ép buộc cô, càng không có cảm giác mình bị ràng buộc, trái lại, nếu cô không giữ chặt anh Bạc, chẳng may sau này anh ấy kết hôn mà cô dâu không phải là mình thì cô sẽ đau lòng chết mất.

Lục Vịnh không vui, ngượng ngùng nói: “Cậu tức giận cái gì, không phải là bị tôi đoán trúng rồi sao? Cần gì phải thẹn quá hóa giận như vậy?” Ngừng một chút rồi lại nói: “Đã đính hôn còn đến tiệc họp mặt này, chứng tỏ chồng chưa cưới đối xử không tốt với cậu, chi bằng hãy quên anh ta đi.”

Bạch Nhạc Ninh đang định lên tiếng phản kích, lại nghe tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô cầm túi xách chạy ra khỏi phòng, nhận điện thoại.

“Ninh Ninh, là anh!”

“Anh Bạc!” Vừa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, tâm tình của Bạch Nhạc Ninh cũng trở nên tốt hơn, mà đầu dây bên kia còn truyền tới tiếng còi xe khiến cô có chút kinh ngạc: “Anh còn chưa về nhà sao?”

“Tăng ca, bây giờ vẫn chưa về.” Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, trong giọng nói quan tâm của Bạc Cạnh còn mang theo chút ý cười: “Buổi tối gió lớn, bây giờ ấm hơn rồi, mẹ Lý vừa gọi điện nói em vẫn chưa thay đồ, anh lái xe mang áo khoác đến cho em, em đang ở đâu? Đọc địa chỉ cho anh.”

Bạch Nhạc Ninh cắn môi đọc địa chỉ, sau đó lại thấp giọng nỉ non: “Anh Bạc, em muốn về nhà. . .”

Bên kia đầu dây im lặng một lúc, sau đó giọng nói kiên định của Bạc Cạnh bỗng vang lên, xuyên qua điện thoại truyền vào tai Bạch Nhạc Ninh: “Chờ anh, sẽ nhanh thôi!”

Bạch Nhạc Ninh cúp điện thoại rồi quay vào phòng, định tìm cơ hội nói với Trần Hiểu Ý, lại vừa đúng lúc anh Trần nhắn tin cho em gái, bảo cô chủ nhật này về đi công chuyện với cha già một chút, sau khi bàn bạc, hai người chuẩn bị rút lui.

Vì lý do lễ phép, Trần Hiểu Ý và Bạch Nhạc Ninh nói tạm biệt với mọi người, bọn họ cũng chưa muốn tan tiệc sớm như vậy, cho nên trong phòng vẫn tiếp tục hát, chỉ để một người thay mặt đi ra gọi xe cho các cô.

“Bây giờ về à?” Nam sinh sinh tóc ngắn mà Lục Vịnh gọi là ‘học trưởng Hồng’ đứng ở sau lưng, kỳ lạ hỏi.

Học trưởng Hồng hỏi Trần Hiểu Ý: “Đã trễ thế này, hay là để anh đưa em về?” Sau đó cậu ta dùng tư cách đàn anh, nói với Lục Vịnh: “Cậu tiễn Bạch Nhạc Ninh đi.”

Lục Vịnh vừa định mở miệng thì Trần Hiểu Ý thông minh giành mở miệng trước, nói với học trưởng Hồng: “Thật ra thì Ninh Ninh ngây thơ lắm, hôm nay theo em tới đây chỉ để đủ quân số mà thôi, học trưởng nhìn chiếc nhẫn trên tay cô ấy xem, đó chính là nhẫn đính hôn đấy! Chồng cô ấy cũng sắp đến rồi, em ngồi xe chồng cô ấy là được.”

Vừa dứt lời thì lại nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng cô: “Cô Trần đã khách khí rồi, cô Trần muốn vui chơi ca hát với người ngoài mà lại còn mang Ninh Ninh của tôi theo, chiếc xe nhỏ này của tôi chỉ sợ không chở nổi nhân vật lớn như cô đâu.”

Trần Hiểu Ý chợt rùng mình một cái.

Càng lớn, Bạch Nhạc Ninh cũng không còn hay bị bệnh giống như hồi nhỏ nữa, sau khi cô vào đại học năm nhất thì cha Bạch lại lấy lý do ‘trong nhà ba người đi làm, đi học đều không tiện’, cho nên ông đã cho sơn sửa lắp đặt thiết bị, trùng tu lại căn nhà lúc trước, sau đó đem bọn họ trở về.

Từ nhà họ Bạch tới chỗ KTV này cũng phải hơn hai mươi phút chạy xe, vậy mà Bạc Cạnh lại chỉ mất mười phút đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhạc Ninh, thật sự là khiến các cô bị bất ngờ.

Trần Hiểu Ý hoảng hốt xua xua tay: “Cái đó, cái đó. . . em có thể giải thích, thật sự, tụi em không có tham gia. . .” Càng nói càng sai.

Bạc Cạnh cười lạnh: “Không cần giải thích, vừa nhìn cũng biết đều là em giật dây.” Nói xong, anh đi lướt qua Trần Hiểu Ý đến trước mặt Bạch Nhạc Ninh, cầm áo khoác trên tay cẩn thận phủ lên vai cô.

Trần Hiểu Ý cau mày ủ rũ, phen này thật sự là đã chọc vào tên đàn ông hẹp hòi này rồi. Có khi nào mình sẽ bị anh ta lột da hay không? A! Sau này chắc chắn anh ta sẽ không cho tiểu Ninh Ninh chơi với cô nữa, làm sao bây giờ? Cô còn muốn ngồi trong cái xe thể thao đó thêm vài lần nha!

Học trưởng Hồng quan sát Bạc Cạnh, cảm thấy khí chất của Bạc Cạnh thật giống tầng lớp tinh anh trong xã hội, hơn nữa lại có chút quen mắt, chỉ tiếc ánh đèn từ KTV hắt tới căn bản không thể nào nhìn rõ khuôn mặt Bạc Cạnh, nhưng cứ nhìn chiếc xe thể thao bên cạnh thì không thể nghi ngờ, đường cong của chiếc xe lưu loát tinh xảo, chỉ liếc mắt cũng biết là không hề rẻ, đoán chắc đây cũng là một người có tiền.

Nhưng nghe Bạc Cạnh nói xong, học trưởng Hồng lại cảm thấy Bạc Cạnh cũng không phải là một người hiền lành: “Anh là chồng sắp cưới của bạn học Bạch sao? Nếu không tiện thì để tôi đưa Trần Hiểu Ý về nhà là được rồi, không cần phiền đến anh!”

Trần Hiểu Ý theo bản năng cự tuyệt ý tốt của cậu ta: “Tôi không cần ngồi xe người khác về nhà, có xe người quen không ngồi, ngồi xe người lạ làm gì?”

Sắc mặt học trưởng Hồng tái mét nhưng cũng không thể nào giữ cô lại, dù sao hai người cũng vừa mới quen, cậu ta muốn để lại cho Trần Hiểu Ý một ấn tượng tốt đẹp, vậy nên cũng không muốn ngăn cản quyết định của cô.

Trái lại, Bạch Nhạc Ninh lại có biện pháp trấn an Bạc Cạnh.

Cô trực tiếp bổ nhào vào trong ngực anh, ngẩng đầu khẽ hôn lên môi anh rồi giơ ngón áp út đang đeo nhẫn lên, nói: “Anh Bạc, em thật sự đã nói cho bọn họ biết em đã là hoa có chủ, cho nên anh đừng giận Ý Ý, cô ấy không cố ý đâu, chúng ta đưa cô ấy về đi, anh trai cô ấy đang hối cô ấy trở về đấy.”

Bạc Cạnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô rồi mới hài lòng cong môi, thuận tay ôm lấy cô, mượn ánh đèn mờ tỏ, anh lặng lẽ cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai của cô: “Về nhà sẽ phạt em.” Sau đó cánh tay đang đặt trên eo cô cũng bắt đầu không an phận, lén lút phủ lên chỗ mà mọi người không thể thấy được.

Bạch Nhạc Ninh sợ hãi suýt chút nữa la lên, nhưng rồi lại kịp thời nén lại, cô bị anh trêu ghẹo mà thở dốc: “Đừng! Đừng! . . . Có người . . .”

Bạc Cạnh lại ôm cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào người con trai đang đứng đối diện.

Lục Vịnh đang đứng trước cửa KTV, từ lúc Bạc Cạnh vừa mới xuất hiện, cậu ta đã âm thầm quan sát anh, sau đó lại nhướng mày nhìn thẳng vào anh, cuối cùng mới từ từ bước tới chỗ mà ánh sáng có thể chiếu rõ khuôn mặt mình.

Bạc Cạnh đã sớm phát hiện có người đang dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn mình, nhưng anh cũng không ngây

thơ mà trừng mắt nhìn lại đối phương, trên khuôn mặt vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng xoa gò má của Bạch Nhạc Ninh bởi vì gió thổi mà có chút lạnh lẽo, sau đó cũng chẳng thèm liếc nhìn Trần Hiểu Ý, chỉ cất giọng nói: “Muốn về cùng thì đừng có ói trên xe của anh.”

Bởi vì Bạch Nhạc Ninh đã mở miệng cầu xin cho nên Bạc Cạnh cũng không đành lòng để vợ sắp cưới của mình phải lo lắng vì người khác, trước đây anh cũng đã từng nhiều lần cho Trần Hiểu Ý quá giang về nhà, thế nhưng tửu lượng của Trần Hiểu Ý quá kém, ngồi trong xe nếu không phải khóc thì cũng náo loạn ầm ĩ, lần trước, lúc vừa mới lên xe, cô ấy cũng chỉ lèm bèm chứ không quậy phá, ai ngờ đi được nửa đường lại ói đầy trên xe của anh, hại anh và Ninh Ninh luống cuống tay chân, thu dọn chiến trường, Trần Hiểu Ý lại còn hoan hô, ói một chập xong lại lăn ra ngủ, dáng vẻ hệt như một con heo vừa bị cắt tiết, căn bản là chẳng biết mình vừa mới làm ra những chuyện kinh khủng thế nào.

Tửu lượng kém như vậy mà hết lần này đến lần khác thấy rượu thì uống, thật là khiến cho người ta đau đầu.

Xác định Bạch Nhạc Ninh đã ngồi ổn định và thắt đai an toàn, Bạc Cạnh cũng không quan tâm Trần Hiểu Ý có định lên xe hay không, anh chỉ trực tiếp tra chìa khóa rồi khởi động xe.

“A! Đợi đã, em đi nữa!” Trần Hiểu Ý không dám lề mề, vội vàng mở cửa xe chen vào ghế sau.

Trông thấy người đẹp bỏ đi mà không chút lưu luyến, học trưởng Hồng chỉ đành bất lực buông lỏng nắm tay, thấp giọng than thở: “Aiz, xem ra không thể làm gì khác hơn là phải đợi đến lần sau rồi!”

Quay đầu lại trông thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Vịnh, cậu ta không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Lục, cậu biết chồng sắp cưới của Bạch Nhạc Ninh à?”

“Đâu chỉ là biết...” Lục Vịnh nở nụ cười nhạt: “Anh ta nổi tiếng lắm đấy!”

“Nổi tiếng?” Học trưởng Hồng bắt đầu lục lại trí nhớ.

Thật sự là người nổi tiếng sao? Chả trách vừa gặp đã thấy quen mặt.

“Không cần nghĩ nữa, anh ra chính là con nuôi của chủ tịch Bạch thị, Bạc Cạnh.”

Lời nói của Lục Vịnh làm cho học trưởng Hồng siết chặt tay lại: “Phó tổng giám đốc Bạc! Mấy ngày trước trong trường còn mời anh ta về thuyết giảng cho sinh viên mới, tôi cũng có tới nghe giảng, tại sao hôm nay lại không nhận ra nhỉ? Cậu không biết chứ, anh ta là nhân vật nổi tiếng của trường đại học T chúng tôi đấy, người như anh ta đi đến đâu cũng tỏa sáng, thật sự là có thể sánh ngang với đèn huỳnh quang đấy....”

Lục Vịnh không có tâm tình để nghe học trưởng Hồng lải nhải.

Đưa mắt nhìn đuôi xe thể thao đang dần biến mất trong bóng đêm, Lục Vịnh nói thầm trong lòng, Bạc Cạnh, không ngờ rằng chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy, năm đó anh cướp mất cô gái tôi thích thì thôi đi, nhưng ngàn vạn lần đừng bao giờ vọng tưởng thu mua lại được xí nghiệp Lục thị của cha tôi để lại, dù sao thì tôi cũng đã từ Mỹ trở về, tôi sẽ không để cho anh tiếp tục được như ý, tôi muốn anh phải thất bại, kể cả sự nghiệp lẫn tình cảm.

Lái xe vòng một vòng, đưa Trần Hiểu Ý về nhà, Bạc Cạnh lại khởi động xe, chạy về nhà họ Bạch.

Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh không có chút tiếng động nào, Bạch Nhạc Ninh len lén nhìn về phía Bạc Cạnh.

<<1 ... 1011121314 ... 18>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT423/6139