Tiểu thuyết - Vương Gia, Hãy Để Ta Bảo Vệ Ngươi
Lượt xem : |
a nàng như thanh tỉnh hẳn. Nàng ngây ngốc trợn mắt nhìn Mạc Kỳ Phong, lắp bắp.
“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?”
Đôi mắt nhanh như chớp quét một lượt xung quanh, trong thư phòng rộng rãi trang nhã không có bất kỳ một mỹ nhân yểu điệu nào, chỉ có hai nam nhân lạ mặt đang đứng cạnh Phụng Phi Vũ. Một người có khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng, đôi mắt sáng quắc đầy cảnh giác bắn về phía nàng dò xét. Một người mặc trường bào sa đen thêu hoa văn đơn giản bằng chỉ bạc, dáng vẻ hao hao giống Phụng Phi Vũ nhưng khuôn mặt không góc cạnh nam tính mà là thư sinh nho nhã, ánh mắt ấm áp như làn gió mùa xuân, đôi môi vẽ một đường cong duyên dáng tạo thành một nụ cười ôn nhu đầy thu hút. Nam nhân kia ôn nhuận như ngọc, đứng cạnh một Phụng Phi Vũ lạnh lùng khí khái lại không hề bị lấn át, mà ngược lại, phong thái đĩnh đạc hiên ngang, mỗi cử chỉ đều mang theo khí phách của bậc đế vương. Chính là Vân Thuận Đế Phụng Phi Thiên – đệ nhất mỹ nam trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ tại Lạc Thiên quốc.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hồ Hiểu Minh nhanh như chớp hiểu ra tình hình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, lòng hung hăng mắng nhiếc bản thân nghĩ ngợi vớ vẩn. Một bàn tay thon dài chợt đưa ra đỡ nàng đứng dậy, Phụng Phi Thiên cười hiền lành.
“Ở đây không cần đa lễ. Ngươi chính là người trị độc cho Vũ Nhi?”
Cách xưng hô thân mật khi nói về huynh đệ của mình của Vân Thuận Đế đủ để người khác hiểu mối quan hệ mật thiết giữa họ như thế nào. Hồ Hiểu Minh cũng hiểu Vân Thuận Đế chính là muốn nhấn mạnh cho nàng rõ về tầm trọng của Phụng Phi Vũ đối với hắn, lặng lẽ đặt một gánh nặng lên vai nàng, buộc nàng phải toàn tâm toàn ý chữa trị cho hoàng đệ yêu quý của hắn.
“Muôn tâu Hoàng thượng, chính là thảo dân.”
“Vũ Nhi của ta đành nhờ vào ngươi.”
“Thảo dân nguyện dốc hết sức lực.”
Mật thất hôm nay không chỉ có Phụng Phi Vũ cùng Hồ Hiểu Minh mà còn có thêm một vị cao quý, Phụng Phi Thiên nhận được mật báo hoàng đệ đã tìm được người giải độc thì vui mừng khôn xiết, không nói hai lời đã vội mặc thường phục vi hành đến Tùng thành muốn nhìn tận mắt mới chịu yên tâm. Khi Phụng Phi Vũ cởi bỏ lớp áo dày xuống, Phụng Phi Thiên nhìn thân hình có chút gầy mòn của hoàng đệ mà đau lòng.
Vân Thuận Đế yêu thương nhất chính là vị hoàng đệ bất hạnh này của mình. Không hiểu vì sao từ nhỏ sinh ra đã không được mẫu hậu yêu thương, lúc nhỏ ốm yếu cứ nghĩ không qua khỏi, đến khi hoàng đệ ẩn cư quay lại kinh thành, nhìn hoàng đệ yếu ớt ngày xưa hay lẽo đẽo bám lấy hắn nay đã trở thành một thiếu niên khỏe mạnh, văn võ song toàn thì lòng vui mừng khôn xiết. Sau khi tiên đế băng hà, hai huynh đệ cùng song hành chinh chiến, tình cảm càng thêm khăng khít. Mẫu hậu vẫn một mực không yêu thương cũng không màn để tâm đến hoàng đệ khiến hắn càng muốn dùng thật nhiều tình cảm bù đắp cho hoàng đệ của mình. Trong mắt hắn, dù Phụng Phi Vũ đã lớn từ lâu thì vẫn chỉ là một nam hài nhỏ bé yếu đuối luôn núp sau lưng hắn, tay xiết chặt áo bào của hắn, mắt rưng rưng buồn bã khao khát được mẫu hậu một lần ôm hắn vào lòng.
Phụng Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt đau đớn của hoàng huynh thì khẽ cười nhẹ, vỗ vỗ lên tay hắn trấn an. Hồ Hiểu Minh kiểm tra kỹ dấu hiệu độc lan trên bụng của Phụng Phi Vũ, có chút yên tâm khi thấy vòng tròn thâm đen hôm qua đã nhỏ đi một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Phụng Phi Vũ, nói.
“Vương Gia, hôm nay sẽ đau hơn một chút đấy.”
“Ta biết. Bắt đầu đi.”
“Hoàng Thượng, Vương Gia sau khi uống thuốc sẽ rất đau đớn, thỉnh…”
“Không sao, ta muốn ở cùng Vũ Nhi.”
Hồ Hiểu Minh nhìn Phụng Phi Thiên quan tâm đến hoàng đệ mà chợt nhớ đến hai người anh cùng cha khác mẹ của mình. Họ cũng quan tâm nàng như thế, chỉ có điều cả ba vốn được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt, cái gì cũng giỏi trừ chuyện biểu lộ cảm xúc. Cho nên khi thấy anh em Phụng Phi Vũ yêu thương nhau mà chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Quá trình trị liệu vẫn như cũ, ba giọt máu của nàng chậm rãi rơi xuống bát nước trong cái nhìn ngạc nhiên của Vân Thuận Đế. Phụng Phi Vũ bình thản nhận lấy, không chút chần chừ uống cạn sạch. Hồ Hiểu Minh đứng đối diện, chăm chú quan sát phản ứng của hắn, trong căn phòng này, nàng không hề hay biết nàng chính là người căng thẳng nhất trong cả ba. Phụng Phi Vũ thấy nét mặt cứng ngắc của nàng thì hơi nhếch mép cười trấn an.
“Ta không sao.”
Lời vừa dứt, hắn liền hộc lên một tiếng, phun ra mấy ngụm máu đen đặc, hôi thối không chịu nổi. Vân Thuận Đế vừa nhổm dậy định bước đến đã bị Phụng Phi Vũ đưa tay ngăn lại, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ hai bên hiểu đối phương muốn nói gì, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, hai tay xiết chặt thành quyền, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt kẻ đã đẩy hoàng đệ của mình đến thảm cảnh này.
Lúc này mọi giác quan của Hồ Hiểu Minh đều tập trung hết về phía nam nhân đang rạp người trên mặt đất, bên cạnh còn có ai hay không cơ bản nàng đã không để ý nữa. Nàng quỳ xuống, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch rồi nửa đỡ nửa ôm hắn ngồi lại trên ghế. Phụng Phi Vũ xiết chặt khăn trong tay, đau đến nỗi không đủ sức lau đi vết máu dính trên miệng mình, tay còn lại bất tri bất giác lại tóm lại cánh tay của Hồ Hiểu Minh đang ở cạnh, mồ hôi bắt đầu túa ra từng hột to như hạt đậu hai bên thái dương.
Hồ Hiểu Minh bị chạm vào vết bầm cũ cũng không kêu lên một tiếng, sợ Phụng Phi Vũ buông tay, gồng hết sức mình đứng vững, mắt nàng chăm chú nhìn hắn đang cắn chặt răng phát ra những tiếng ư ư khe khẽ. Hơi thở nặng nề đứt quãng, hắn khẽ ngước mắt nhìn nàng, khó nhọc thốt lên mấy từ.
“Trói ta lại.”
Nàng còn đang lúng túng thì đã thấy Vân Thuận Đế đựng cạnh, trên tay là một dải lụa xé ra từ lớp màn trướng trong mật thất. Hắn không nói một lời, nhanh như chớp trói chặt Phụng Phi Vũ trên ghế, hành động dứt khoác quyết liệt, không chút chần chừ. Phụng Phi Vũ dần bị cơn đau hành hạ đến mơ hồ, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, tiếng hét đầy kìm nén cuối cùng cũng bật ra khỏi cuống họng, nghe thê lương, não nề đến nỗi mấy thuộc hạ đang đứng chờ bên ngoài không chịu được đành quay mặt đi, ai cũng xiết chặt tay thành quyền vì phẫn hận.
Phụng Phi Vũ sức khỏe dù bị suy giảm nhưng vẫn hơn hẳn người thường, mấy dải lụa bình thường kia không trụ được lâu trong cơn giãy giụa của hắn, cũng may Mạc Kỳ Phong đã cầm đến một cuộn dây thừng chắc chắn rồi cùng với Hồ Hiểu Minh trói chặt hắn lại trên ghế. Mỗi cơn đau đều kéo dài đúng một canh giờ thì cũng là một canh giờ đau đớn, sống không bằng chết của cả kẻ trong cuộc lẫn người ngoài. Trừ Hồ Hiểu Minh không hiểu nguyên nhân đằng sau, ai cũng lửa hận phừng phừng mà chỉ biết nén lòng chịu đựng.
Nước sông Thụy Khuê trong vắt soi rõ màu xanh tràn đầy sức sống của rừng cổ thụ hai bên bờ. Khí lạnh từ mặt nước bốc lên tạo thành một lớp sương mỏng mờ ảo phảng phất khiến phong cảnh càng thêm huyền ảo mê hoặc lòng người. Hồ Hiểu Minh cũng chẳng màng hình tượng bản thân, ngồi khoanh chân trên mũi thuyền, ngửa đầu để làn gió mát lạnh mơn trớn khắp da thịt, tham lam hít thật sâu như muốn ghi nhớ từng mùi vị thiên nhiên tự do phóng khoáng vào tâm trí.
Phụng Phi Vũ nhìn khuôn mặt say mê ngắm cảnh của Hồ Hiểu Minh, thấy vẻ hạnh phúc không hề che dấu của nàng thì tâm có chút ngứa ngáy, liền lên tiếng hỏi.
“Cảnh đẹp đến vậy sao?”
Hồ Hiểu Minh hé mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng trên cao, đôi mắt hắn ẩn hiện những tia sáng loang loáng đầy cảm xúc khó tả, tim nàng vì thế lại lộp bộp nhảy nhót, khuôn mặt lại có chút nóng.
“Cảnh… dĩ nhiên là đẹp rồi.” Nàng ngắc ngứ đáp, vội vội vàng vàng quay mặt về phía dòng nước trong vắt, cố ổn định lại nhịp tim thất thường, đưa tay chỉ loạn về phía trước.
“Huynh không thấy sao, núi non trùng điệp, sông nước hữu tình, thật là một chốn bồng lai tiên…”
Chữ “cảnh” còn nằm trong miệng chưa kịp thốt ra thì liền ngưng bặt. Ngay phía tay nàng đang chỉ, một mũi tên như xé gió lao đến, tiếng không khí bị rạch nát như rõ ràng bên tai. Phụng Phi Vũ cũng đã nhận ra chuyện khác thường, nhanh như cắt kéo Hồ Hiểu Minh ra sau, vừa lúc mũi tên cắm phập một phát, lút sâu xuống ván thuyền hoa, phần đuôi còn rung lên bần bật đủ thấy sức phóng của nó mạnh mẽ đến cỡ nào.
Phi Hổ cùng Doãn Trực thấy biến đã liền cảnh giác lui vào trong khoang thuyền hộ giá. Đám ca kỹ chậm chạp vẫn mãi mê múa hát, Vân Thuận Đế biết rõ tình huống vẫn một mực vui vẻ chống cắm ngắm mỹ nữ, chẳng xem mấy vụ hành thích là cái móng tay gì.
Phụng Phi Vũ nhanh chóng đứng lên che chở trước mặt Hồ Hiểu Minh, ánh mắt sắc lẻm như diều hâu chiếu thẳng về nơi phát ra mũi tên kia, đúng lúc đó hơn chục đốm sáng dần hiện rõ giữa sắc trời thu trong vắt. Hồ Hiểu Minh ngóng cổ nhìn, ngay lập tức nhận ra đó là mũi tên lửa, còn chưa kịp nghĩ đã thấy Phụng Phi Vũ đẩy nàng vào gần khoang thuyền, không quay đầu lại, thản nhiên dặn dò.
“Đứng yên ở đây. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lời vừa dứt, một chưởng từ tay hắn mạnh mẽ phóng xuống mặt nước, bùm một tiếng, một làn nước mỏng dựng thẳng lên tạo thành một bức tường chắn lửa kiên cố. Lửa bị dập tắt, mấy mũi tên bị nước chặn cũng giảm dần lực, rụng lả tả xuống mặt nước sóng sánh. Bên trong khoang bắt đầu vang lên tiếng la thảng thốt của các ca kỹ, giọng Vân Thuận Đế uy quyền vang lên đầy đe dọa.
“Múa tiếp cho ta!”
Tiếng đàn lại trúc trắc vang lên, âm thanh run rẩy sợ hãi, Vân Thuận Đế vẫn một mực thản nhiên như không, ánh mắt nhu hòa nhìn chẳng khác gì một kẻ háo sắc, khí thế quả thực hoàn toàn khác với khi hắn đanh thép ra lệnh cho nhóm ca kỹ. Phi Hổ cũng nhanh chóng bước ra ngoài hỗ trợ, không cần ai nhắc nhở cũng tự giác đứng chắn trước mặt Hồ Hiểu Minh che chở.
Sát thủ lần này đến không biết là vì Vương Gia hay vì vị đế vương bên trong, nhưng quy mô tấn công không hề nhỏ. Vài chục mũi tên chỉ là màn khởi động ban đầu. Tiếp theo sau là ba bề tấn công, trước mặt là những mũi tên xé gió, hai bên mạn trái phải là ám khí bắn ra từ những tán lá cổ thụ dày rộng.
Phụng Phi Vũ chỉ một cái liếc mắt, Phi Hổ đã liền hiểu ý chủ tử. Hắn vận lực, hét lên một tiếng đanh thép, chưởng lực như vũ bão đánh về hai bên, đem chỗ ám khí kia vứt hết xuống nước. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó cũng bị chưởng lực của hắn làm lung lay suýt ngã, trong lòng thán phục không ngớt, suýt nữa đã giơ luôn ngón cái lên khen ngợi hắn. Phụng Phi Vũ lại vận kình đánh bay đám tên bắn kia, phối hợp vô cùng nhịp nhàng ăn ý.
Con thuyền hoa lúc này đã dừng lại giữa dòng Thụy Khuê, bập bềnh giữa sóng nước vì chưởng lực mà dậy sóng. Phụng Phi Vũ quét mắt một hồi, nhanh chóng nhận ra số lượng sát thủ phải hơn 50 người đang ẩn mình trong rừng cổ thụ hai bên bờ. Mắt phượng khẽ híp lại, hắn chợt cười vang, lớn tiếng nói.
“Sát thủ Hồng Xà môn khi nào lại muốn giấu mặt như thế? Đã đến sao không có gan ra đây mặt đối mặt, số lượng người đông như thế mà các ngươi lại sợ hãi vài người chúng ta sao. Thật nực cười!”
Tiếng nói mỉa mai cùng khiêu khích khiến luồng sát khí từ khắp nơi dầ
QUAY LẠI“Hoàng… hoàng… hoàng thượng?”
Đôi mắt nhanh như chớp quét một lượt xung quanh, trong thư phòng rộng rãi trang nhã không có bất kỳ một mỹ nhân yểu điệu nào, chỉ có hai nam nhân lạ mặt đang đứng cạnh Phụng Phi Vũ. Một người có khuôn mặt nghiêm nghị lạnh như băng, đôi mắt sáng quắc đầy cảnh giác bắn về phía nàng dò xét. Một người mặc trường bào sa đen thêu hoa văn đơn giản bằng chỉ bạc, dáng vẻ hao hao giống Phụng Phi Vũ nhưng khuôn mặt không góc cạnh nam tính mà là thư sinh nho nhã, ánh mắt ấm áp như làn gió mùa xuân, đôi môi vẽ một đường cong duyên dáng tạo thành một nụ cười ôn nhu đầy thu hút. Nam nhân kia ôn nhuận như ngọc, đứng cạnh một Phụng Phi Vũ lạnh lùng khí khái lại không hề bị lấn át, mà ngược lại, phong thái đĩnh đạc hiên ngang, mỗi cử chỉ đều mang theo khí phách của bậc đế vương. Chính là Vân Thuận Đế Phụng Phi Thiên – đệ nhất mỹ nam trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ tại Lạc Thiên quốc.
“Thảo dân tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hồ Hiểu Minh nhanh như chớp hiểu ra tình hình, vội vàng quỳ xuống hành lễ, lòng hung hăng mắng nhiếc bản thân nghĩ ngợi vớ vẩn. Một bàn tay thon dài chợt đưa ra đỡ nàng đứng dậy, Phụng Phi Thiên cười hiền lành.
“Ở đây không cần đa lễ. Ngươi chính là người trị độc cho Vũ Nhi?”
Cách xưng hô thân mật khi nói về huynh đệ của mình của Vân Thuận Đế đủ để người khác hiểu mối quan hệ mật thiết giữa họ như thế nào. Hồ Hiểu Minh cũng hiểu Vân Thuận Đế chính là muốn nhấn mạnh cho nàng rõ về tầm trọng của Phụng Phi Vũ đối với hắn, lặng lẽ đặt một gánh nặng lên vai nàng, buộc nàng phải toàn tâm toàn ý chữa trị cho hoàng đệ yêu quý của hắn.
“Muôn tâu Hoàng thượng, chính là thảo dân.”
“Vũ Nhi của ta đành nhờ vào ngươi.”
“Thảo dân nguyện dốc hết sức lực.”
Mật thất hôm nay không chỉ có Phụng Phi Vũ cùng Hồ Hiểu Minh mà còn có thêm một vị cao quý, Phụng Phi Thiên nhận được mật báo hoàng đệ đã tìm được người giải độc thì vui mừng khôn xiết, không nói hai lời đã vội mặc thường phục vi hành đến Tùng thành muốn nhìn tận mắt mới chịu yên tâm. Khi Phụng Phi Vũ cởi bỏ lớp áo dày xuống, Phụng Phi Thiên nhìn thân hình có chút gầy mòn của hoàng đệ mà đau lòng.
Vân Thuận Đế yêu thương nhất chính là vị hoàng đệ bất hạnh này của mình. Không hiểu vì sao từ nhỏ sinh ra đã không được mẫu hậu yêu thương, lúc nhỏ ốm yếu cứ nghĩ không qua khỏi, đến khi hoàng đệ ẩn cư quay lại kinh thành, nhìn hoàng đệ yếu ớt ngày xưa hay lẽo đẽo bám lấy hắn nay đã trở thành một thiếu niên khỏe mạnh, văn võ song toàn thì lòng vui mừng khôn xiết. Sau khi tiên đế băng hà, hai huynh đệ cùng song hành chinh chiến, tình cảm càng thêm khăng khít. Mẫu hậu vẫn một mực không yêu thương cũng không màn để tâm đến hoàng đệ khiến hắn càng muốn dùng thật nhiều tình cảm bù đắp cho hoàng đệ của mình. Trong mắt hắn, dù Phụng Phi Vũ đã lớn từ lâu thì vẫn chỉ là một nam hài nhỏ bé yếu đuối luôn núp sau lưng hắn, tay xiết chặt áo bào của hắn, mắt rưng rưng buồn bã khao khát được mẫu hậu một lần ôm hắn vào lòng.
Phụng Phi Vũ nhìn thấy ánh mắt đau đớn của hoàng huynh thì khẽ cười nhẹ, vỗ vỗ lên tay hắn trấn an. Hồ Hiểu Minh kiểm tra kỹ dấu hiệu độc lan trên bụng của Phụng Phi Vũ, có chút yên tâm khi thấy vòng tròn thâm đen hôm qua đã nhỏ đi một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn Phụng Phi Vũ, nói.
“Vương Gia, hôm nay sẽ đau hơn một chút đấy.”
“Ta biết. Bắt đầu đi.”
“Hoàng Thượng, Vương Gia sau khi uống thuốc sẽ rất đau đớn, thỉnh…”
“Không sao, ta muốn ở cùng Vũ Nhi.”
Hồ Hiểu Minh nhìn Phụng Phi Thiên quan tâm đến hoàng đệ mà chợt nhớ đến hai người anh cùng cha khác mẹ của mình. Họ cũng quan tâm nàng như thế, chỉ có điều cả ba vốn được nuôi dạy trong môi trường khắc nghiệt, cái gì cũng giỏi trừ chuyện biểu lộ cảm xúc. Cho nên khi thấy anh em Phụng Phi Vũ yêu thương nhau mà chợt nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Quá trình trị liệu vẫn như cũ, ba giọt máu của nàng chậm rãi rơi xuống bát nước trong cái nhìn ngạc nhiên của Vân Thuận Đế. Phụng Phi Vũ bình thản nhận lấy, không chút chần chừ uống cạn sạch. Hồ Hiểu Minh đứng đối diện, chăm chú quan sát phản ứng của hắn, trong căn phòng này, nàng không hề hay biết nàng chính là người căng thẳng nhất trong cả ba. Phụng Phi Vũ thấy nét mặt cứng ngắc của nàng thì hơi nhếch mép cười trấn an.
“Ta không sao.”
Lời vừa dứt, hắn liền hộc lên một tiếng, phun ra mấy ngụm máu đen đặc, hôi thối không chịu nổi. Vân Thuận Đế vừa nhổm dậy định bước đến đã bị Phụng Phi Vũ đưa tay ngăn lại, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ hai bên hiểu đối phương muốn nói gì, hắn lại chậm rãi ngồi xuống, hai tay xiết chặt thành quyền, lòng nóng như lửa đốt, trong đầu chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt kẻ đã đẩy hoàng đệ của mình đến thảm cảnh này.
Lúc này mọi giác quan của Hồ Hiểu Minh đều tập trung hết về phía nam nhân đang rạp người trên mặt đất, bên cạnh còn có ai hay không cơ bản nàng đã không để ý nữa. Nàng quỳ xuống, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch rồi nửa đỡ nửa ôm hắn ngồi lại trên ghế. Phụng Phi Vũ xiết chặt khăn trong tay, đau đến nỗi không đủ sức lau đi vết máu dính trên miệng mình, tay còn lại bất tri bất giác lại tóm lại cánh tay của Hồ Hiểu Minh đang ở cạnh, mồ hôi bắt đầu túa ra từng hột to như hạt đậu hai bên thái dương.
Hồ Hiểu Minh bị chạm vào vết bầm cũ cũng không kêu lên một tiếng, sợ Phụng Phi Vũ buông tay, gồng hết sức mình đứng vững, mắt nàng chăm chú nhìn hắn đang cắn chặt răng phát ra những tiếng ư ư khe khẽ. Hơi thở nặng nề đứt quãng, hắn khẽ ngước mắt nhìn nàng, khó nhọc thốt lên mấy từ.
“Trói ta lại.”
Nàng còn đang lúng túng thì đã thấy Vân Thuận Đế đựng cạnh, trên tay là một dải lụa xé ra từ lớp màn trướng trong mật thất. Hắn không nói một lời, nhanh như chớp trói chặt Phụng Phi Vũ trên ghế, hành động dứt khoác quyết liệt, không chút chần chừ. Phụng Phi Vũ dần bị cơn đau hành hạ đến mơ hồ, gân xanh nổi đầy hai bên thái dương, tiếng hét đầy kìm nén cuối cùng cũng bật ra khỏi cuống họng, nghe thê lương, não nề đến nỗi mấy thuộc hạ đang đứng chờ bên ngoài không chịu được đành quay mặt đi, ai cũng xiết chặt tay thành quyền vì phẫn hận.
Phụng Phi Vũ sức khỏe dù bị suy giảm nhưng vẫn hơn hẳn người thường, mấy dải lụa bình thường kia không trụ được lâu trong cơn giãy giụa của hắn, cũng may Mạc Kỳ Phong đã cầm đến một cuộn dây thừng chắc chắn rồi cùng với Hồ Hiểu Minh trói chặt hắn lại trên ghế. Mỗi cơn đau đều kéo dài đúng một canh giờ thì cũng là một canh giờ đau đớn, sống không bằng chết của cả kẻ trong cuộc lẫn người ngoài. Trừ Hồ Hiểu Minh không hiểu nguyên nhân đằng sau, ai cũng lửa hận phừng phừng mà chỉ biết nén lòng chịu đựng.
Nước sông Thụy Khuê trong vắt soi rõ màu xanh tràn đầy sức sống của rừng cổ thụ hai bên bờ. Khí lạnh từ mặt nước bốc lên tạo thành một lớp sương mỏng mờ ảo phảng phất khiến phong cảnh càng thêm huyền ảo mê hoặc lòng người. Hồ Hiểu Minh cũng chẳng màng hình tượng bản thân, ngồi khoanh chân trên mũi thuyền, ngửa đầu để làn gió mát lạnh mơn trớn khắp da thịt, tham lam hít thật sâu như muốn ghi nhớ từng mùi vị thiên nhiên tự do phóng khoáng vào tâm trí.
Phụng Phi Vũ nhìn khuôn mặt say mê ngắm cảnh của Hồ Hiểu Minh, thấy vẻ hạnh phúc không hề che dấu của nàng thì tâm có chút ngứa ngáy, liền lên tiếng hỏi.
“Cảnh đẹp đến vậy sao?”
Hồ Hiểu Minh hé mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cứng cỏi lạnh lùng trên cao, đôi mắt hắn ẩn hiện những tia sáng loang loáng đầy cảm xúc khó tả, tim nàng vì thế lại lộp bộp nhảy nhót, khuôn mặt lại có chút nóng.
“Cảnh… dĩ nhiên là đẹp rồi.” Nàng ngắc ngứ đáp, vội vội vàng vàng quay mặt về phía dòng nước trong vắt, cố ổn định lại nhịp tim thất thường, đưa tay chỉ loạn về phía trước.
“Huynh không thấy sao, núi non trùng điệp, sông nước hữu tình, thật là một chốn bồng lai tiên…”
Chữ “cảnh” còn nằm trong miệng chưa kịp thốt ra thì liền ngưng bặt. Ngay phía tay nàng đang chỉ, một mũi tên như xé gió lao đến, tiếng không khí bị rạch nát như rõ ràng bên tai. Phụng Phi Vũ cũng đã nhận ra chuyện khác thường, nhanh như cắt kéo Hồ Hiểu Minh ra sau, vừa lúc mũi tên cắm phập một phát, lút sâu xuống ván thuyền hoa, phần đuôi còn rung lên bần bật đủ thấy sức phóng của nó mạnh mẽ đến cỡ nào.
Phi Hổ cùng Doãn Trực thấy biến đã liền cảnh giác lui vào trong khoang thuyền hộ giá. Đám ca kỹ chậm chạp vẫn mãi mê múa hát, Vân Thuận Đế biết rõ tình huống vẫn một mực vui vẻ chống cắm ngắm mỹ nữ, chẳng xem mấy vụ hành thích là cái móng tay gì.
Phụng Phi Vũ nhanh chóng đứng lên che chở trước mặt Hồ Hiểu Minh, ánh mắt sắc lẻm như diều hâu chiếu thẳng về nơi phát ra mũi tên kia, đúng lúc đó hơn chục đốm sáng dần hiện rõ giữa sắc trời thu trong vắt. Hồ Hiểu Minh ngóng cổ nhìn, ngay lập tức nhận ra đó là mũi tên lửa, còn chưa kịp nghĩ đã thấy Phụng Phi Vũ đẩy nàng vào gần khoang thuyền, không quay đầu lại, thản nhiên dặn dò.
“Đứng yên ở đây. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Lời vừa dứt, một chưởng từ tay hắn mạnh mẽ phóng xuống mặt nước, bùm một tiếng, một làn nước mỏng dựng thẳng lên tạo thành một bức tường chắn lửa kiên cố. Lửa bị dập tắt, mấy mũi tên bị nước chặn cũng giảm dần lực, rụng lả tả xuống mặt nước sóng sánh. Bên trong khoang bắt đầu vang lên tiếng la thảng thốt của các ca kỹ, giọng Vân Thuận Đế uy quyền vang lên đầy đe dọa.
“Múa tiếp cho ta!”
Tiếng đàn lại trúc trắc vang lên, âm thanh run rẩy sợ hãi, Vân Thuận Đế vẫn một mực thản nhiên như không, ánh mắt nhu hòa nhìn chẳng khác gì một kẻ háo sắc, khí thế quả thực hoàn toàn khác với khi hắn đanh thép ra lệnh cho nhóm ca kỹ. Phi Hổ cũng nhanh chóng bước ra ngoài hỗ trợ, không cần ai nhắc nhở cũng tự giác đứng chắn trước mặt Hồ Hiểu Minh che chở.
Sát thủ lần này đến không biết là vì Vương Gia hay vì vị đế vương bên trong, nhưng quy mô tấn công không hề nhỏ. Vài chục mũi tên chỉ là màn khởi động ban đầu. Tiếp theo sau là ba bề tấn công, trước mặt là những mũi tên xé gió, hai bên mạn trái phải là ám khí bắn ra từ những tán lá cổ thụ dày rộng.
Phụng Phi Vũ chỉ một cái liếc mắt, Phi Hổ đã liền hiểu ý chủ tử. Hắn vận lực, hét lên một tiếng đanh thép, chưởng lực như vũ bão đánh về hai bên, đem chỗ ám khí kia vứt hết xuống nước. Hồ Hiểu Minh đứng gần đó cũng bị chưởng lực của hắn làm lung lay suýt ngã, trong lòng thán phục không ngớt, suýt nữa đã giơ luôn ngón cái lên khen ngợi hắn. Phụng Phi Vũ lại vận kình đánh bay đám tên bắn kia, phối hợp vô cùng nhịp nhàng ăn ý.
Con thuyền hoa lúc này đã dừng lại giữa dòng Thụy Khuê, bập bềnh giữa sóng nước vì chưởng lực mà dậy sóng. Phụng Phi Vũ quét mắt một hồi, nhanh chóng nhận ra số lượng sát thủ phải hơn 50 người đang ẩn mình trong rừng cổ thụ hai bên bờ. Mắt phượng khẽ híp lại, hắn chợt cười vang, lớn tiếng nói.
“Sát thủ Hồng Xà môn khi nào lại muốn giấu mặt như thế? Đã đến sao không có gan ra đây mặt đối mặt, số lượng người đông như thế mà các ngươi lại sợ hãi vài người chúng ta sao. Thật nực cười!”
Tiếng nói mỉa mai cùng khiêu khích khiến luồng sát khí từ khắp nơi dầ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu156/5461