Truyện tình yêu - Yêu em là định mệnh
Lượt xem : |
ay ấm áp nhẹ bắt lấy tay Hân, siết nhẹ rồi buông ra, nụ cười Duy thật ngọt, đôi mắt màu đen với hàng mi dày và rậm khẽ nheo lại:
- Em đừng tưởng bở! Anh hào hứng ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn cô: - sao em lại ngồi ở đây một mình?
- Em vẫn luôn ngồi ở đây một mình hơn năm năm nay! Hân đưa tách café màu trắng lên, nhấp nhẹ rồi đặt xuống, khóe môi khẽ cong lên.
- Em chắc là có ý đồ rồi! Một cô gái xinh xắn ngồi một mình trong quán café đông khách suốt hơn năm năm thì chỉ có chủ động làm mồi cho cá! Duy nháy mắt tinh vi.
- Tiếc là chưa từng có con cá nào may mắn cắn câu! Hân cười giòn, rồi ngừng một giây, cô liếc qua anh- biết đâu có con cá khác lại chủ động bị câu!
- Em thật đáo để! Có cần chặn đầu trước như thế không! Duy cười đầy hào hứng, theo phản xạ anh nhẹ tay cốc lên trán cô. Cô nheo mắt lại, tránh bàn tay của anh cốc xuống đầu mình thật tự nhiên, khiến anh sững lại, thu hồi ánh mắt ấm áp. Giữa họ, tồn tại một thứ cảm giác gần gũi, dù từ lần gặp đó, đến nay đã bốn tháng. Từ ngày đó anh cũng chưa một lần chủ động nhắn tin hay kết bạn trên facebook cho cô dù anh vẫn luôn theo dõi facebook của cô hằng ngày.
- Anh đi công tác sao?
- Anh kết hợp thăm em! Duy mỉm cười.- Cho anh một café sữa đá! Duy quay sang nói với cô bé nhân viên đang tiến lại chổ mình.
- Sao biết em ở đây? Hân chun mũi ngước nhìn Duy đối diện.
- Để biết tin tức một người không khó! Nhất là người đó lại có thói quen ngồi café một mình vào mỗi sáng thứ 7 ở một nơi cố định. Duy nheo mắt.
- Em không cần sự giải thích nào nữa! Câu đầu tiên của anh là lý do rồi! Hân mỉm cười nhìn Duy.
- Em thật khác so với lần đầu tiên anh gặp em! Lúc đó em luôn chạy trốn mọi thứ chứ không chủ động trêu chọc người khác như bây giờ. Duy nhìn sâu vào mắt Hân- đôi mắt màu nâu của cô ánh lên tia nhìn tinh nghịch.
- Đây mới là em! Hân mỉm cười, xoay tách café trong tay, đưa lên môi.
- Anh tin là em đã cân bằng lại được những công việc mà em đã từng ra đó giải quyết. Duy vẫn điềm nhiên nhìn ngắm tách café sữa đá long lánh nước của mình, ngước lên nhìn Hân đang chống cằm nhìn anh cười mỉm mỉm. Trông cô thật đáng yêu.
Quán café họ ngồi tọa lạc trên một con đường biển yên bình, thanh sạch nhất thành phố biển này. Quán mang phong cách Châu Âu với những đường nét tinh tế khoác lên mình bộ áo màu trắng thuần khiết. Hân nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm lòng biển mênh mông xa khơi, nghe những dịu dàng an yên tận sâu trong trái tim mình, cô quay lại, nhìn vào mắt Duy thật sâu:
- Anh thấy thành phố của em có đẹp không?
- Đẹp. Con gái ở đây cũng đẹp. Duy khẽ mỉm cười, liếc thấy đôi mắt đang long lanh của Hân, anh cười nụ- trừ em!
- Anh không cần phải lừa dối bản thân mình như thế đâu! Em biết soi gương mà.
Những tiếng cười rộn rã. Bên ngoài cửa kính trong suốt, những hạt mưa bất ngờ ập xuống. Biển chao nghiêng, chùng chình.
....
***
Cô gái hay cười là cô gái đẹp nhất.
Những ngày đầu đông, thảng hoặc, trời hay mưa như hờn giận ai oán. Mưa đến nhanh và đi vội. Sau mưa, khí trời tươi mát, rộn rã. Hân ngồi lên bờ kè lát đá hoa cương mát lạnh, nhìn ra biển rộng, thấy lòng bình yên.
Bảo An mải mê với điện thoại, chọn góc rồi lại chụp. Cô mặc chiếc váy màu đen voan mềm mại, khi những cơn gió biển lùa tới, chân váy mềm lại nhẹ nhàng dao động. Hân nhìn vẻ đáng yêu ấy của cô bạn thân, bất giác khóe môi giãn ra.
Bảo An tiến lại, ôm lấy bờ vai Hân, làm động tác chu mỏ rồi huých vai Hân, ý bảo Hân cùng làm theo rồi bấm nút chụp hình. Hân mỉm cười, níu lấy cánh tay bạn, cô dựa vai mình lên vai bạn, cảm giác thân thuộc dễ chịu vô cùng. Bảo An khẽ vuốt mái tóc của Hân, rồi đột nhiên cô đỡ Hân ra khỏi vai mình, nhìn Hân dò xét:
- Có chuyện gì?
- Không có gì! Hân lắc đầu, im lặng.
- Anh Duy rất quan tâm đến Hân đó!
- Nói những câu dư thừa từ bao giờ vậy Bảo An? Hân lườm bạn.
- Biết là cô nương nhạy cảm rồi nhưng có cần phải như vậy không? Bảo An nhìn xoáy vào đôi mắt thờ ơ của Hân.
- Lúc này, tự nhiên nhớ Nha Trang kì lạ! Hân nhìn cô bạn mỉm cười- Thèm được đi viện hải dương học, nhà thờ đá, tháp Pônagar, thèm tắm biển Nha Trang và uống cafe bar nơi bải biển...
- Cuối năm chúng ta sẽ đi du lịch Nha Trang!okey? Bảo An nhéo cái mũi nhỏ xinh của bạn cười thật tươi.
- Ừm! Hân lười biếng trả lời, đưa mắt ra phía biển. Cô thấy lòng mình chùng xuống, thật khẽ.
- Hân à! thử cho mình và người khác một cơ hội được không? ánh mắt Bảo An nhìn vào khuôn mặt lãnh đạm của bạn dè dặt.
- Bảo An! cái gì cũng cần thời gian! Hân khó chịu , ánh mắt nhíu lại nhìn bạn rồi quay đi.
- Được rồi, là thời gian! Nào! Mỉm cười lên nào! Cô gái hay cười là cô gái đẹp nhất đấy! chúng ta đi ăn kem Alibaba! Vừa nói, Bảo An vừa kéo tay bạn, đi dọc bờ kè, rộn rã hát vang. Hân lặng lẽ ngoan ngoãn để bạn kéo đi. Cô nhớ tới nụ cười mim mím và đôi mắt đen với hàng mi dày và rậm cũng từng nói với cô những lời như vậy, khẽ cười, như một cách đồng tình.
...
***
Em là bầu trời của anh.
Ngày thứ 7 bình yên. Hân vẫn thói quen cũ, đến quán café Seaside từ khá sớm, gọi một sữa nóng và ngồi vào chiếc bàn quen thuộc. Cô bé nhân viên mỉm cười với Hân rồi quay sang những bàn khác. Seaside luôn đông khách bất kể ngày thường hay cuối tuần. Tuy không thích những nơi quá ồn ào nhưng Hân đặc biệt thích đến đây vào mỗi sáng thứ 7. Không khí ở đây không quá rộn rã mà vừa đủ vui đủ ấm để khiến Hân nhẹ lòng. Từ cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài con đường biển uốn quanh ôm lấy bờ kè thanh bình, mắt Hân dõi về phía biển. Thật kì lạ. Ánh mắt Hân nheo lại kinh ngạc khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng yên lặng với hai bàn tay khoanh lại nhìn vào cửa kính, nhìn xuyên vào mắt Hân. Hân nhếch mép cười. Duy thật biết cách làm người ta bất ngờ. Cô ném ánh nhìn tinh vi ra cửakính, mỉm cười quay đi. Hân biết, vài phút nữa, Duy sẽ xuất hiện trước mặt cô với nụ cười rộng quen thuộc.
- Đến lúc nào em thôi không ngồi một mình nữa? Duy tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hất mặt nhìn Hân.
- Một câu đơn giản như vậy mà anh cũng hỏi em sao? Hân nhếch mép cười. Ai đó đã từng nói với Hân, khi cô cười đểu, trông cô thật đáng yêu. Ai đó đang ở trước mặt cô.
- Em có thấy khó chịu không khi năm lần bảy lượt anh đều xuất hiện ở chỗ này xen vào buổi sáng yên tĩnh của em? Ánh mắt Duy nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu lãnh đạm.
- Anh biết câu trả lời mà, Duy! Hân nhìn sâu vào mắt Duy, đáp trả.
- Anh đã từng nói là anh thích em như thế này chưa nhỉ?
- Anh vừa nói còn gì! Hân chun miệng, đưa tách sữa nóng lên miệng.
- Em thật là khó ưa! Duy hậm hực.
- Tiếc là anh lại thích một người khó ưa xinh đẹp như em! thật khổ cho anh! Hân cười sung sướng, tay vẫn nâng tách sữa nóng lên miệng nhấp nhấp.
- Anh bay vào đây hai lần mỗi tháng để làm cho em hả hê cũng đáng!
- Tất nhiên! cái giá tiền bỏ ra để bay ra bay vào gặp một cô gái xinh đẹp là quá rẻ mà! Hân tỉnh bơ uống sữa, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Cô trông thấy biển xanh dịu mát, khẽ thấy lòng hân hoan.
- Anh nghĩ, anh nên sắp xếp công việc ở đây, để không phải bay ra bay vào nữa. Anh cần tiết kiệm để sau này nuôi vợ và các con của anh! Duy điềm nhiên uống cafe sữa, vừa liếc nhìn Hân cười cười.
Hân sững lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của Duy, cô khựng lại, trong vài giây khi suy xét kĩ, cô thản nhiên dõi mắt ra ngoài cửa kính.
- Hân à! em giả nai hay thật! Duy thoáng nhíu mày khi thấy Hân vẫn dửng dưng trước những lời anh nói.
- Đà Nẵng không tốt sao? bầu trời của anh, cuộc sống của anh ở đó mà! đừng nên đánh đổi!
- Em là bầu trời của anh! Duy nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đang tròn vìn kinh ngạc. Cô luôn sững lại như thế, mỗi khi anh nói thật những điều tận đáy lòng mình.
Sau một thoáng sững lại. Hân đặt tách sữa nóng hổi xuống bàn, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện, khẽ mỉm cười:
- Đừng mất nhiều thời gian và tiền bạc vì em! anh nghe rõ không? Hân nói xong, kéo ghế đứng dậy, bước ra ngoài. Trước khi đi, cô quay lại, cười nhạt- tính tiền luôn nhé anh đẹp trai!
Nhìn dáng Hân đi xuống những bậc thang, ra ngoài lấy xe, Duy mỉm cười, nhún vai với những ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh. Anh đã quá quen với việc Hân thường viện cớ bỏ về như vậy rồi. Không sao! Anh chịu đựng được. Bởi vì, đó mới là cô- một cô gái gai góc luôn xù lông né tránh tất cả những yêu thương kể từ sau lần tan vỡ đó. Hân dường như đã chịu đựng quá nhiều. Duy im lặng, dựa vai vào chiếc ghế êm ái, nhắm nghiền mắt. Chuyến bay 1h30' cùng 3h đi xe oto khiến anh mệt mỏi. Anh muốn chợp mắt một chút rồi đi tìm Hân sau.
...
***
Vốn dĩ là duyên nợ.
Ánh nắng buổi chiều rải xuống thành phố biển. Những cơn gió hiền hòa vuốt ve nhau tình tứ. Hân ngồi đung đưa đôi chân nơi bờ kè nhìn ra biển, thấy yên bình thật sự. Duy ngồi bên cạnh, luôn chăm chú nhìn khuôn mặt bướng bỉnh ấy, thấy môi mình luôn giãn ra, anh bật cười quay đi, giấu sự ngại ngùng.
- No chưa?
- Cái gì no? đã ăn gì đâu mà no!
- Nhìn em chưa no à? Hân liếc xéo.
- Nhìn em chỉ say chứ không no! Duy định nói thêm rằng được ôm cô mới no nhưng anh kiềm lại được. May không anh đã ăn phải một cái tát của cô gái này rồi.
- Say rồi tỉnh. Đơn giản. Hân nhún vai.
- Say tình sao mà tỉnh. Duy tỉnh bơ.
Hân quắc mắt nhìn Duy. Nhưng rồi, cô mỉm cười quay đi. Đối với Duy mà nói, hết thuốc chữa rồi. Hân thừa nhận rằng cô luôn cố chấp né tránh Duy nhưng mà làm sao bắt Duy ngừng yêu thương cô được. Đôi mắt đen với hàng mi dày rậm luôn nhìn cô trìu mến khiến cô bất lực. Cô quay sang Duy, nhẹ nhàng nhìn sâu vào đôi mắt anh, nói nghiêm túc:
- Anh thấy Hân có đẹp không?
- Có! Duy khẽ gật nhẹ.
- Đó! Đây chính là câu trả lời của em. Rồi không đợi Duy phản bác, Hân tiếp- Vợ đẹp là vợ người ta! Cô nghiêm nghị nhìn anh- cho nên, em và anh không thể!
- Em thật láu cá đó Hân à! Duy đưa mắt lườm! Một cô gái xấu xa, tự tin, dễ ghét như em sao anh có thể bỏ qua cho em yên ổn sống bên thằng khác!
Hân quay đi giấu nụ cười tủm tỉm. Rồi không nhịn được cô bật cười sặc. Hân nhảy xuống bờ cát, kéo theo Duy nhảy bổ xuống. Cả hai thong dong đi bộ dọc triền biển dài ngoằng, khi đôi chân đã mỏi, Hân tiến lại chỗ cát khô, ánh mắt nhìn Duy ngụ ý anh cùng ngồi xuống. Duy nhún vai làm theo.
- Anh có thấy mệt mỏi không?
- Mệt mỏi điều gì?
- Mệt mỏi vì theo đuổi em! Hân chun miệng ngó lơ chỗ khác.
- Em có mệt mỏi không?
- Mệt mỏi vì điều gì?
- Mệt mỏi vì anh theo đuổi em!
- Không! Em hả hê! Được theo đuổi em là may mắn cho anh rồi còn than thở gì. Hân đắc ý.
- Anh cũng thấy vậy! Duy nhìn Hân tủm tỉm. Bàn tay anh nhẹ vuốt lên tóc cô, chưa kịp lặp lại động tác đã bị Hân giữ lấy, nhíu đôi lông mày:
- Này! Bỏ xuống.
Duy ngoan ngoãn bỏ tay xuống, rồi cười hì hì. Thật lâu sau khi thấy Hân im lặng dõi mắt nhìn ra biển, Duy bất ngờ choàng tay ôm lấy Hân thật chặt. Anh không giấu nổi nhịp tim thình thịch đập trong lồng ngực. Kì lạ là H
QUAY LẠI- Em đừng tưởng bở! Anh hào hứng ngồi xuống đối diện, chăm chú nhìn cô: - sao em lại ngồi ở đây một mình?
- Em vẫn luôn ngồi ở đây một mình hơn năm năm nay! Hân đưa tách café màu trắng lên, nhấp nhẹ rồi đặt xuống, khóe môi khẽ cong lên.
- Em chắc là có ý đồ rồi! Một cô gái xinh xắn ngồi một mình trong quán café đông khách suốt hơn năm năm thì chỉ có chủ động làm mồi cho cá! Duy nháy mắt tinh vi.
- Tiếc là chưa từng có con cá nào may mắn cắn câu! Hân cười giòn, rồi ngừng một giây, cô liếc qua anh- biết đâu có con cá khác lại chủ động bị câu!
- Em thật đáo để! Có cần chặn đầu trước như thế không! Duy cười đầy hào hứng, theo phản xạ anh nhẹ tay cốc lên trán cô. Cô nheo mắt lại, tránh bàn tay của anh cốc xuống đầu mình thật tự nhiên, khiến anh sững lại, thu hồi ánh mắt ấm áp. Giữa họ, tồn tại một thứ cảm giác gần gũi, dù từ lần gặp đó, đến nay đã bốn tháng. Từ ngày đó anh cũng chưa một lần chủ động nhắn tin hay kết bạn trên facebook cho cô dù anh vẫn luôn theo dõi facebook của cô hằng ngày.
- Anh đi công tác sao?
- Anh kết hợp thăm em! Duy mỉm cười.- Cho anh một café sữa đá! Duy quay sang nói với cô bé nhân viên đang tiến lại chổ mình.
- Sao biết em ở đây? Hân chun mũi ngước nhìn Duy đối diện.
- Để biết tin tức một người không khó! Nhất là người đó lại có thói quen ngồi café một mình vào mỗi sáng thứ 7 ở một nơi cố định. Duy nheo mắt.
- Em không cần sự giải thích nào nữa! Câu đầu tiên của anh là lý do rồi! Hân mỉm cười nhìn Duy.
- Em thật khác so với lần đầu tiên anh gặp em! Lúc đó em luôn chạy trốn mọi thứ chứ không chủ động trêu chọc người khác như bây giờ. Duy nhìn sâu vào mắt Hân- đôi mắt màu nâu của cô ánh lên tia nhìn tinh nghịch.
- Đây mới là em! Hân mỉm cười, xoay tách café trong tay, đưa lên môi.
- Anh tin là em đã cân bằng lại được những công việc mà em đã từng ra đó giải quyết. Duy vẫn điềm nhiên nhìn ngắm tách café sữa đá long lánh nước của mình, ngước lên nhìn Hân đang chống cằm nhìn anh cười mỉm mỉm. Trông cô thật đáng yêu.
Quán café họ ngồi tọa lạc trên một con đường biển yên bình, thanh sạch nhất thành phố biển này. Quán mang phong cách Châu Âu với những đường nét tinh tế khoác lên mình bộ áo màu trắng thuần khiết. Hân nhìn ra ngoài cửa kính, ngắm lòng biển mênh mông xa khơi, nghe những dịu dàng an yên tận sâu trong trái tim mình, cô quay lại, nhìn vào mắt Duy thật sâu:
- Anh thấy thành phố của em có đẹp không?
- Đẹp. Con gái ở đây cũng đẹp. Duy khẽ mỉm cười, liếc thấy đôi mắt đang long lanh của Hân, anh cười nụ- trừ em!
- Anh không cần phải lừa dối bản thân mình như thế đâu! Em biết soi gương mà.
Những tiếng cười rộn rã. Bên ngoài cửa kính trong suốt, những hạt mưa bất ngờ ập xuống. Biển chao nghiêng, chùng chình.
....
***
Cô gái hay cười là cô gái đẹp nhất.
Những ngày đầu đông, thảng hoặc, trời hay mưa như hờn giận ai oán. Mưa đến nhanh và đi vội. Sau mưa, khí trời tươi mát, rộn rã. Hân ngồi lên bờ kè lát đá hoa cương mát lạnh, nhìn ra biển rộng, thấy lòng bình yên.
Bảo An mải mê với điện thoại, chọn góc rồi lại chụp. Cô mặc chiếc váy màu đen voan mềm mại, khi những cơn gió biển lùa tới, chân váy mềm lại nhẹ nhàng dao động. Hân nhìn vẻ đáng yêu ấy của cô bạn thân, bất giác khóe môi giãn ra.
Bảo An tiến lại, ôm lấy bờ vai Hân, làm động tác chu mỏ rồi huých vai Hân, ý bảo Hân cùng làm theo rồi bấm nút chụp hình. Hân mỉm cười, níu lấy cánh tay bạn, cô dựa vai mình lên vai bạn, cảm giác thân thuộc dễ chịu vô cùng. Bảo An khẽ vuốt mái tóc của Hân, rồi đột nhiên cô đỡ Hân ra khỏi vai mình, nhìn Hân dò xét:
- Có chuyện gì?
- Không có gì! Hân lắc đầu, im lặng.
- Anh Duy rất quan tâm đến Hân đó!
- Nói những câu dư thừa từ bao giờ vậy Bảo An? Hân lườm bạn.
- Biết là cô nương nhạy cảm rồi nhưng có cần phải như vậy không? Bảo An nhìn xoáy vào đôi mắt thờ ơ của Hân.
- Lúc này, tự nhiên nhớ Nha Trang kì lạ! Hân nhìn cô bạn mỉm cười- Thèm được đi viện hải dương học, nhà thờ đá, tháp Pônagar, thèm tắm biển Nha Trang và uống cafe bar nơi bải biển...
- Cuối năm chúng ta sẽ đi du lịch Nha Trang!okey? Bảo An nhéo cái mũi nhỏ xinh của bạn cười thật tươi.
- Ừm! Hân lười biếng trả lời, đưa mắt ra phía biển. Cô thấy lòng mình chùng xuống, thật khẽ.
- Hân à! thử cho mình và người khác một cơ hội được không? ánh mắt Bảo An nhìn vào khuôn mặt lãnh đạm của bạn dè dặt.
- Bảo An! cái gì cũng cần thời gian! Hân khó chịu , ánh mắt nhíu lại nhìn bạn rồi quay đi.
- Được rồi, là thời gian! Nào! Mỉm cười lên nào! Cô gái hay cười là cô gái đẹp nhất đấy! chúng ta đi ăn kem Alibaba! Vừa nói, Bảo An vừa kéo tay bạn, đi dọc bờ kè, rộn rã hát vang. Hân lặng lẽ ngoan ngoãn để bạn kéo đi. Cô nhớ tới nụ cười mim mím và đôi mắt đen với hàng mi dày và rậm cũng từng nói với cô những lời như vậy, khẽ cười, như một cách đồng tình.
...
***
Em là bầu trời của anh.
Ngày thứ 7 bình yên. Hân vẫn thói quen cũ, đến quán café Seaside từ khá sớm, gọi một sữa nóng và ngồi vào chiếc bàn quen thuộc. Cô bé nhân viên mỉm cười với Hân rồi quay sang những bàn khác. Seaside luôn đông khách bất kể ngày thường hay cuối tuần. Tuy không thích những nơi quá ồn ào nhưng Hân đặc biệt thích đến đây vào mỗi sáng thứ 7. Không khí ở đây không quá rộn rã mà vừa đủ vui đủ ấm để khiến Hân nhẹ lòng. Từ cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài con đường biển uốn quanh ôm lấy bờ kè thanh bình, mắt Hân dõi về phía biển. Thật kì lạ. Ánh mắt Hân nheo lại kinh ngạc khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng yên lặng với hai bàn tay khoanh lại nhìn vào cửa kính, nhìn xuyên vào mắt Hân. Hân nhếch mép cười. Duy thật biết cách làm người ta bất ngờ. Cô ném ánh nhìn tinh vi ra cửakính, mỉm cười quay đi. Hân biết, vài phút nữa, Duy sẽ xuất hiện trước mặt cô với nụ cười rộng quen thuộc.
- Đến lúc nào em thôi không ngồi một mình nữa? Duy tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hất mặt nhìn Hân.
- Một câu đơn giản như vậy mà anh cũng hỏi em sao? Hân nhếch mép cười. Ai đó đã từng nói với Hân, khi cô cười đểu, trông cô thật đáng yêu. Ai đó đang ở trước mặt cô.
- Em có thấy khó chịu không khi năm lần bảy lượt anh đều xuất hiện ở chỗ này xen vào buổi sáng yên tĩnh của em? Ánh mắt Duy nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu lãnh đạm.
- Anh biết câu trả lời mà, Duy! Hân nhìn sâu vào mắt Duy, đáp trả.
- Anh đã từng nói là anh thích em như thế này chưa nhỉ?
- Anh vừa nói còn gì! Hân chun miệng, đưa tách sữa nóng lên miệng.
- Em thật là khó ưa! Duy hậm hực.
- Tiếc là anh lại thích một người khó ưa xinh đẹp như em! thật khổ cho anh! Hân cười sung sướng, tay vẫn nâng tách sữa nóng lên miệng nhấp nhấp.
- Anh bay vào đây hai lần mỗi tháng để làm cho em hả hê cũng đáng!
- Tất nhiên! cái giá tiền bỏ ra để bay ra bay vào gặp một cô gái xinh đẹp là quá rẻ mà! Hân tỉnh bơ uống sữa, mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Cô trông thấy biển xanh dịu mát, khẽ thấy lòng hân hoan.
- Anh nghĩ, anh nên sắp xếp công việc ở đây, để không phải bay ra bay vào nữa. Anh cần tiết kiệm để sau này nuôi vợ và các con của anh! Duy điềm nhiên uống cafe sữa, vừa liếc nhìn Hân cười cười.
Hân sững lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của Duy, cô khựng lại, trong vài giây khi suy xét kĩ, cô thản nhiên dõi mắt ra ngoài cửa kính.
- Hân à! em giả nai hay thật! Duy thoáng nhíu mày khi thấy Hân vẫn dửng dưng trước những lời anh nói.
- Đà Nẵng không tốt sao? bầu trời của anh, cuộc sống của anh ở đó mà! đừng nên đánh đổi!
- Em là bầu trời của anh! Duy nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đang tròn vìn kinh ngạc. Cô luôn sững lại như thế, mỗi khi anh nói thật những điều tận đáy lòng mình.
Sau một thoáng sững lại. Hân đặt tách sữa nóng hổi xuống bàn, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện, khẽ mỉm cười:
- Đừng mất nhiều thời gian và tiền bạc vì em! anh nghe rõ không? Hân nói xong, kéo ghế đứng dậy, bước ra ngoài. Trước khi đi, cô quay lại, cười nhạt- tính tiền luôn nhé anh đẹp trai!
Nhìn dáng Hân đi xuống những bậc thang, ra ngoài lấy xe, Duy mỉm cười, nhún vai với những ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh. Anh đã quá quen với việc Hân thường viện cớ bỏ về như vậy rồi. Không sao! Anh chịu đựng được. Bởi vì, đó mới là cô- một cô gái gai góc luôn xù lông né tránh tất cả những yêu thương kể từ sau lần tan vỡ đó. Hân dường như đã chịu đựng quá nhiều. Duy im lặng, dựa vai vào chiếc ghế êm ái, nhắm nghiền mắt. Chuyến bay 1h30' cùng 3h đi xe oto khiến anh mệt mỏi. Anh muốn chợp mắt một chút rồi đi tìm Hân sau.
...
***
Vốn dĩ là duyên nợ.
Ánh nắng buổi chiều rải xuống thành phố biển. Những cơn gió hiền hòa vuốt ve nhau tình tứ. Hân ngồi đung đưa đôi chân nơi bờ kè nhìn ra biển, thấy yên bình thật sự. Duy ngồi bên cạnh, luôn chăm chú nhìn khuôn mặt bướng bỉnh ấy, thấy môi mình luôn giãn ra, anh bật cười quay đi, giấu sự ngại ngùng.
- No chưa?
- Cái gì no? đã ăn gì đâu mà no!
- Nhìn em chưa no à? Hân liếc xéo.
- Nhìn em chỉ say chứ không no! Duy định nói thêm rằng được ôm cô mới no nhưng anh kiềm lại được. May không anh đã ăn phải một cái tát của cô gái này rồi.
- Say rồi tỉnh. Đơn giản. Hân nhún vai.
- Say tình sao mà tỉnh. Duy tỉnh bơ.
Hân quắc mắt nhìn Duy. Nhưng rồi, cô mỉm cười quay đi. Đối với Duy mà nói, hết thuốc chữa rồi. Hân thừa nhận rằng cô luôn cố chấp né tránh Duy nhưng mà làm sao bắt Duy ngừng yêu thương cô được. Đôi mắt đen với hàng mi dày rậm luôn nhìn cô trìu mến khiến cô bất lực. Cô quay sang Duy, nhẹ nhàng nhìn sâu vào đôi mắt anh, nói nghiêm túc:
- Anh thấy Hân có đẹp không?
- Có! Duy khẽ gật nhẹ.
- Đó! Đây chính là câu trả lời của em. Rồi không đợi Duy phản bác, Hân tiếp- Vợ đẹp là vợ người ta! Cô nghiêm nghị nhìn anh- cho nên, em và anh không thể!
- Em thật láu cá đó Hân à! Duy đưa mắt lườm! Một cô gái xấu xa, tự tin, dễ ghét như em sao anh có thể bỏ qua cho em yên ổn sống bên thằng khác!
Hân quay đi giấu nụ cười tủm tỉm. Rồi không nhịn được cô bật cười sặc. Hân nhảy xuống bờ cát, kéo theo Duy nhảy bổ xuống. Cả hai thong dong đi bộ dọc triền biển dài ngoằng, khi đôi chân đã mỏi, Hân tiến lại chỗ cát khô, ánh mắt nhìn Duy ngụ ý anh cùng ngồi xuống. Duy nhún vai làm theo.
- Anh có thấy mệt mỏi không?
- Mệt mỏi điều gì?
- Mệt mỏi vì theo đuổi em! Hân chun miệng ngó lơ chỗ khác.
- Em có mệt mỏi không?
- Mệt mỏi vì điều gì?
- Mệt mỏi vì anh theo đuổi em!
- Không! Em hả hê! Được theo đuổi em là may mắn cho anh rồi còn than thở gì. Hân đắc ý.
- Anh cũng thấy vậy! Duy nhìn Hân tủm tỉm. Bàn tay anh nhẹ vuốt lên tóc cô, chưa kịp lặp lại động tác đã bị Hân giữ lấy, nhíu đôi lông mày:
- Này! Bỏ xuống.
Duy ngoan ngoãn bỏ tay xuống, rồi cười hì hì. Thật lâu sau khi thấy Hân im lặng dõi mắt nhìn ra biển, Duy bất ngờ choàng tay ôm lấy Hân thật chặt. Anh không giấu nổi nhịp tim thình thịch đập trong lồng ngực. Kì lạ là H
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu339/4393