Teya Salat
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Bà Xã Là Họa Thủy-full

Lượt xem :
ười quá nhớ con, người ta lại nói con bất hiếu. Tội danh này con gánh không nổi a."

Giờ phút này Mặc Kính Viễn không còn là tổng giám đốc hô phong hoán vũ trên thương trường nữa, mà giống như một đứa nhỏ không giấu được sự nhớ nhung, tưởng niệm khi nhìn thấy người thân của mình

"Thiệt là, đã lớn như vậy rồi, còn đùa giỡn với ta như vậy."

Lão Viện Trưởng lau nước mắt, vươn tay đánh xuống đầu của hắn.

Cậu bé làm bà lo lắng nhất trước kia, nay đã trở nên thành thục, chững chạc khiến bà hết sức vui mừng.

"Giang Tình! Tiểu tử này không gây phiền toái cho con chứ?"

"Viện trưởng mụ mụ, Kính Viễn rất hư, luôn khi dễ con."

Giang Tình mặc dù hướng bà oán trách, nhưng hạnh phúc cùng ngọt ngào trên mặt cô đã nói lên tất cả.

"Đây là. . . . . ." Lão Viện Trưởng phát hiện sau lưng Mặc Kính Viễn là một cậu bé giống hắn như tạc. Hai người như cùng một khuôn mẫu khắc ra.

"Viện trưởng bà bà, xin chào, rất vui khi được gặp Người. Cháu là Mặc Thiếu Kỳ, là con trai của cha và mẹ." Mặc Thiếu Kỳ không đợi cha mẹ giới thiệu, trực tiếp hướng phía trước bước đến.

"Cháu là con trai của Kính Viễn! Dáng dấp thật là đẹp trai, cùng hắn khi còn bé giống nhau như đúc. Xem ra sau khi lớn lên nhất định sẽ làm điên đảo vô số cô gái." Lão viện trưởng hiền lành sờ đầu Mặc Thiếu Kỳ.

"Viện trưởng mụ mụ, Người đừng đứng nữa, ngồi rồi hãy nói." Mặc Kính Viễn đưa tay đỡ lấy Lão viện trưởng.

"Tốt, vậy chúng ta ngồi nói chuyện một chút. Thiếu Kỳ, ngoài đó có rất nhiều bạn nhỏ, cháu ra đó chơi với các bạn đi!"

Sợ cậu quá nhàm chán, Lão viện trưởng chỉ tay về phía khoảng sân rộng bên ngoài. Nơi đó có vài đứa bé đang đùa giỡn. Còn một vài bé đang bày ra những con búp bê tự mình làm, dùng để bán trong hoạt động bán hàng tự thiện này, cho những người tới tham quan xem .

"Vâng." Mặc Thiếu Kỳ quay đầu lại nhìn bên ngoài, khẽ nhăn mày, giây tiếp theo gật đầu một cái liền chạy ra ngoài.

Cha và mẹ xem ra có rất nhiều chuyện muốn nói với viện trưởng bà bà. Cậu rất thức thời rời đi, không quấy rầy bọn họ.

Mặc Thiếu Kỳ nhàm chán trốn ở sân sau, phát hiện một gốc đại thụ to lớn, phiến lá rậm rạp. Không chút nghĩ ngợi, cậu leo lên cây, ngồi trên một cành khô chắc khỏe. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống, làm cho tâm tình cậu trở nên rất tốt.

Từ trước đến giờ cậu đều cô độc một mình, không thích tiếp xúc với người lạ. Mặc dù cả người cậu phát ra hơi thở lạnh lùng người lạ chớ gần. Nhưng mọi người vừa thấy gương mặt xinh đẹp của cậu, liền không nắn cũng sờ.

Nhất là những người có tiền tới thăm cô nhi viện, thấy bên cạnh cậu không có người thân đi cùng, cho là cậu cũng ở tại cô nhi viện, trong mắt mang theo đồng tình, làm cậu cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện quần áo trên người cậu cùng những đứa bé kia bất đồng sao?

Dù là những đứa bé ở nơi này thì như thế nào? Chúng nhanh nhẹn, hoạt bát, có chí tiến thủ, tuyệt không cần người khác đồng tình.

Ngược lại, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa bao giờ biểu lộ tình cảm trên mặt như những đưa bé kia.

Cậu biết cha mẹ đối với việc cậu cùng những đứa nhỏ khác bất đồng mà cảm thấy bối rối. Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, chưa có bất kỳ sự tình nào làm cậu cảm thấy hứng thú.

Cậu không hiểu, tại sao những đứa bé kia lại có thể hoạt bát, tràn đầy sức sống như vậy.

Nhìn lại bản thân mình, cậu mặc dù có cha mẹ yêu thương, muốn gì được nấy. Nhưng trong lòng cậu luôn cảm thấy trống rỗng, tựa như thiếu mất một thứ gì đó.

Ngồi ở trên cây, bỗng nhiên nghe thấy từng tiếng tiếng bước chân chậm rãi truyền đến, có đại thụ rậm rạp che chở, cậu cúi đầu nhìn xuống.

Là một cô bé bước đi bất ổn, thở hổn hển chạy tới. Sau đó, cô bé tựa vào gốc đại thụ bên cạnh, không nhúc nhích.

"Đây rõ ràng là búp bê. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Tâm Oanh chu lên. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt bé thi nhau rơi xuống.

"Là búp bê. . . . . . Đây là búp bê. . . . . ." Bé nắm thật chặt thật chặt búp bê trên tay, tựa như đây chính là vật quan trọng nhất của bé. Bé không hiểu, tại sao các anh chị ăn mặc trông rất xinh đẹp kia phải nói rằng búp bê của bé không phải là búp bê?

Bọn họ cười bé, nói những lời làm tổn thương bé, còn nói búp bê bé làm trông rất khó coi.

Tại sao bọn họ lại hư hỏng như vậy? Viện trưởng bà bà rõ ràng nói búp bê bé làm rất đáng yêu, rất nhiều người sẽ thích. Vậy tại sao bọn họ đều không thích, còn ném nó trên mặt đất?

"Ô. . . . . . Ô. . . . . ." Bé dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn.

Trên cây, Mặc Thiếu Kỳ lẳng lặng nhìn những hành động của cô bé, đôi tay bất giác nắm chặt.

Cậu không biết tại sao lại có cảm giác này? Chẳng qua là cảm thấy trên gương mặt đáng yêu của cô bé không nên có biểu tình thương tâm như vậy.

Dưới tàng cây, khi thấy cô bé thôi không khóc thút thít nữa, Mặc Thiếu Kỳ từ một cái cây khác nhảy xuống dưới, đi tới trước mặt cô bé, làm ra một chuyện mà ngay cả chính cậu cũng không nghĩ tới.

********

"Này!Trên tay ngươi đang cầm cái gì đó, trông thật đáng yêu, là búp bê sao?"

Nghe vậy, Tâm Oanh giật mình, nhưng không đáp lời.

"Ngươi muốn bán búp bê?" Thấy cô bé không trả lời, cậu lại mở miệng hỏi.

"Anh trai, anh cũng là người đến mua đồ?" Từ quần áo đẹp mắt trên người cậu, Tâm Oanh liền đoán được thân phận Mặc Thiếu Kỳ. Bé lập tức đề phòng, nhỏ giọng mở miệng, không xác định cậu có phải hay không cũng muốn cười nhạo bé.

"Ừ! Búp bê của ngươi bao nhiêu tiền? Ta muốn mua." Mặc Thiếu Kỳ chậm rãi mở miệng hỏi.

"Anh muốn mua búp bê của em?" Nghe rõ lời của cậu, Tâm Oanh trợn to cặp mắt, từ từ tiến đến gần cậu.

Cô bé đem búp bê đang cầm trên tay đưa đến trước mặt cậu để cho cậu nhìn rõ. Phía trên búp bê ngoại trừ dính một ít bụi bậm bên ngoài, còn có vài vết máu loang lổ.

Mặc Thiếu Kỳ phát hiện trên ngón tay cô bé quấn không ít băng cá nhân. Cậu nhìn ra được cô bé này đã rất nỗ lực trong khi làm việc. Tâm cậu bỗng đau nhói như bị kim châm. Trong mắt tràn ngập sự thương tiếc đối với cô bé.

"Đúng, nó thật đáng yêu, bao nhiêu tiền?" Cậu chưa bao giờ kiên nhẫn như lúc này. Nếu để cha mẹ cậu nhìn thấy, khẳng định ngã hư mắt kính.

"Nhưng. . . . . . Bọn họ nói búp bê của em không phải là búp bê ." Đôi mắt to vốn vì hưng phấn mà trở nên sáng rỡ, nhưng khi nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, trong nháy mắt lại trở nên ảm đạm.

"Đây chính là búp bê, một con búp bê vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp." Giọng điệu cậu lạnh lẽo như băng hàn ngàn năm, nhưng khi vừa nhìn thấy sự ủy khuất, tủi thân trong mắt cô bé liền trở nên dịu dàng.

"Thật?" Tâm Oanh khẽ nở một nụ cười rực rỡ chói mắt, trên mặt hiên lên má lúm đồng tiền đáng yêu.

Cậu gật đầu.

"Vậy. . . . . . Anh trai, cái này cho anh." Tâm Oanh vui mừng cười khanh khách, kéo tay cậu lại, đem búp bê trên tay giao cho cậu.

Cả người Mặc Thiếu Kỳ cứng ngắc, cúi đầu nhìn đồ vật trên tay, giờ khắc này, tâm —— tràn đầy ấm áp.

"Anh trai, anh tên là gì?" Tâm Oanh lôi kéo ống tay áo của cậu. Anh trai này thoạt nhìn rất tốt, không giống những người kia cười nhạo búp bê của bé.

"Mặc Thiếu Kỳ."

"Anh Thiếu Kỳ, anh phải bảo vệ, giữ gìn cẩn thận búp bê em làm nha!" Cô bé cẩn thận dặn dò, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Tốt." Cậu khẽ gật đầu, "Ngươi tên gì?"

"Em tên là Lương Tâm Oanh, các anh lớn, chị lớn, dì Tuệ Tuệ, hay viện trưởng bà bà đều gọi em là Tiểu Oanh. Anh Thiếu Kỳ cũng có thể gọi em là Tiểu Oanh."

"Lương Tâm Oanh. . . . . ." Mặc Thiếu Kỳ không ngừng thì thầm tên của cô bé, như muốn đem nó khắc vào trong lòng mình vậy.

"Tiểu Oanh ——" trong cô nhi viện truyền đến tiếng kêu của một đứa bé.

"Ta ở chỗ này." Tiểu Oanh vui mừng quay đầu hô to.

Lão viện trưởng, cha mẹ Mặc Thiếu Kỳ cùng những đưa bé trong cô nhi viện hướng chỗ hai người chạy tới.

"Thiếu Kỳ? Là con khi dễ người ta phải không?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình nhìn cô gái nhỏ trên mặt đang còn vương nước mắt bên cạnh con trai, còn tưởng rằng con trai nhà mình đem người ta chọc khóc.

Những người này đột nhiên xuất hiện, kéo dãn khoảng cách giữa cậu và cô bé. Nét mặt Mặc Thiếu Kỳ lập tức thay đổi, trở lại vẻ lạnh lùng cố hữu.

"Tiểu tử này, con làm sao vậy! ? Người ta là con gái, lại không làm việc gì sai, sao con lại chọc cho người ta khóc? Còn đoạt đồ của người ta." Giang Tình thấy con trai không lên tiếng, tưởng rằng cậu chấp nhận, liền trách cứ.

Mặc Thiếu Kỳ nhìn mẹ mình một cái, hất mặt, không để ý, cũng không giải thích.

"Không phải vậy." Lương Tâm Oanh đang bị mọi người bao vây ở chính giữa chui ra, đứng ở trước mặt Mặc Thiếu Kỳ.

"Dì xinh đẹp, anh Thiếu Kỳ không có khi dễ Tiểu Oanh. Anh Thiếu Kỳ nói búp bê Tiểu Oanh làm rất đáng yêu nên muốn mua. Tiểu Oanh thích anh Thiếu Kỳ, cho nên đem búp bê tặng cho anh ấy."

"Hả?" Mặc Kính Viễn cùng Giang Tình kinh ngạc nhìn con trai, không nghĩ tới tình hình lại là như thế.

Bọn họ cúi đầu nhìn con búp bê kỳ quái mà Mặc Thiếu Kỳ đang nắm chặt trong tay, không khỏi nhìn nhau một cái.

Đáng yêu?

Lời như thế thật phát ra từ trong miệng con trai?

"Tiểu. . . . . . Tiểu Oanh đúng không? Cháu xác định Thiếu Kỳ nói búp bê của cháu đáng yêu sao?" Mặc Kính Viễn ngờ vực hỏi lại lần nữa.

"Dạ!" Lương Tâm Oanh nhìn Mặc Thiếu Kỳ đang đứng ở phía sau, dùng sức gật đầu khẳng định."Anh Thiếu Kỳ nói búp bê của Tiểu Oanh vừa đáng yêu, lại vừa xinh đẹp."

Ngày này cần phải ăn mừng rồi. Mặc Kính Viễn nhíu mày, nhìn về phía con trai không nói một lời.

"Được rồi! Nếu không có chuyện gì là tốt." Lão viện trưởng cười nói.

Mới vừa rồi có đứa bé chạy vào, nói Tiểu Oanh bị khi dễ. Sau đó liền chạy đi, làm hại mọi người lo lắng phải chạy chung quanh tìm người. Hiện tại không có việc gì là tốt rồi.

"Vậy chúng ta cũng nên quay về." Mặc Kính Viễn nói.

"Đúng vậy! Bọn nhỏ bận rộn cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt." Giang Tình nói.

"Được rồi! Vậy lúc các con trở về phải cẩn thận một chút." Lão viện trưởng gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn Mặc Kính Viễn.

"Viện trưởng mụ mụ, bất cứ lúc nào người muốn, con đều sẽ trở lại thăm người mà. Còn nữa, ngày mai con sẽ phái người tới xem xét nơi này rồi sửa sang lại một phen. Chuyện đất đai Người cũng đừng lo lắng, hôm nay con sẽ đem nó mua lại." Mặc Kính Viễn nở một nụ cười trấn an lão viên trưởng, khiến bà an tâm.

"Thiếu Kỳ, đi thôi!" Sau khi hướng Lão Viện Trưởng phất phất tay, Giang Tình gọi con trai vẫn đứng ở phía sau.

Mặc Thiếu Kỳ vừa đi, vừa quay đầu lại nhìn Lương Tâm Oanh được Lão Viện Trưởng dắt tay. Cô bé đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ rời xa.

"Tiểu Oanh, con không muốn chào tạm biệt Thiếu Kỳ sao?" Lão viện trưởng phát hiện vành mắt cô bé hồng hồng, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiếu kỳ.

"Muốn.
<<1234 ... 14>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT216/5525