Tiểu thuyết Bà Xã Là Họa Thủy-full
Lượt xem : |
nổi giận. Hơn nữa. . . . . . Anh ấy còn phải làm việc, rất bận rộn."
Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng nổi giận của Mặc Thiếu Kỳ, cả người Tâm Oanh không nhịn được co rúm lại.
Lần trước Mặc Thiếu Kỳ tức giận, bởi vì cô thiếu chút nữa làm chính mình té ngã, làm hại cô bị nhốt ở trong nhà suốt ba ngày, không thể ra ngoài.
"Vậy cậu muốn làm sao đây? Mặc như thế đi học?" Ngụy Đồng Đồng trợn to mắt to nói. Với thân thể yếu ớt của cô, không tới hai giờ khẳng định sẽ cảm.
Lúc này, Tề Lỵ Lỵ cùng nhóm bạn học đi vào, vẻ mặt cười nhạo."A! Làm thế nào mà trở nên ướt sũng như vậy?"
"Đúng vậy! Sao lại có người đần như thế nhỉ? Tùy tiện bịa vài lời nói dối, liền đi theo người khác." Một nữ sinh đứng ở phía sau Tề Lỵ Lỵ phụ họa.
"Mấy người đến đây làm cái gì? Nơi này không hoan nghênh mấy người, cút ra ngoài!" Ngụy Đồng Đồng bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con, bảo hộ Tâm Oanh ở phía sau, trong mắt mang theo tức giận.
"Mắc mớ gì tới mày, thức thời thì cút ngay cho tao." Tề Lỵ Lỵ kiêu căng ra lệnh, không đem Ngụy Đồng Đồng để ở trong mắt.
"Hừ! Mày rõ ràng ghen tị Tâm Oanh lớn lên đẹp hơn mày, được nhiều người thích hơn mày." Đồng Đồng chán ghét chỉ vào mặt Tề Lỵ Lỵ, đồng thời ngăn cản những nữ sinh khác muốn tiếp cận Tâm Oanh.
"Nực cười! Nó có chỗ nào tốt hơn tao? !" Bị nói trúng tâm sự, Tề Lỵ Lỵ bất mãn gào lên.
Từ lúc nhập học cho đến bây giờ, chỉ cần là nam sinh ả xem trọng thì đều thích Mặc Tâm Oanh. Mọi người luôn khen Mặc Tâm Oanh có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu xinh đẹp.
Mặc Tâm Oanh, Mặc Tâm Oanh, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt? !
"Đồng Đồng." Tâm Oanh nhìn cô lắc đầu một cái, không muốn cô vì mình gây gổ với người khác.
"Tao cho mày biết, nếu mày còn dám khi dễ Tâm Oanh, cẩn thận tao cho A Long đối phó mày." A Long trong miệng Đồng Đồng là thủ hạ của cô. Dù sao chỉ cần cô nói cái gì, A Long đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy sao? Tao thật muốn biết A Long trong miệng mày có khả năng gì?." Tề Lỵ Lỵ cười to, bằng gia thế bối cảnh của ả, ả không tin có người dám động ả.
Tề Lỵ Lỵ có cha là chủ tịch của một công ty lớn, ra ngoài ngồi xe hơi cao cấp, còn có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
"Hắn chỉ cần một đầu ngón tay, là có thể đem mày bóp chết." Không phải Đồng Đồng khoe khoang, cũng không phải cô muốn khoe khoang thân thế của A Long, nhưng những điều cô nói đều là sự thật.
"Còn nữa, nếu mày lại khi dễ Tâm Oanh, tao sẽ gọi anh trai của cậu ấy tới. Chỉ cần anh ấy nhổ một ngụm nước bọt, đủ để cả nhà mày chết đuối." Cô đưa tay vỗ vỗ vai Tâm Oanh, lớn tiếng nói.
Cũng bởi vì Tâm Oanh không muốn tiết lộ thân phận của mình, mới có thể bị người khác khi dễ,
"Bằng nó? Ha ha ha! Có bản lãnh thì kêu anh ta tới a! Tao mới không tin anh của nó có khả năng này." Tề Lỵ Lỵ tuyệt không tin tưởng lời nói của Ngụy Đồng Đồng. Ả lạnh lùng nhìn bộ dạng ướt sũng của Tâm Oanh, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
"Bạn sao lại khiến người khác chán ghét như vậy." Tâm Oanh đột nhiên lên tiếng. Bị khi dễ cũng không sao, nhưng chỉ cần có người nói xấu Mặc Thiếu Kỳ, cô không cách nào không lên tiếng.
"Mày nói cái gì?" Tề Lỵ Lỵ mở to mắt kinh ngạc. Mặc Tâm Oanh từ trước đến giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng cũng dám cãi lại?
"Bạn khi dễ tôi không sao, nhưng không cho phép bạn nói xấu anh trai tôi. Mọi người đều là bạn học, tại sao cứ phải tới tìm tôi phiền toái?
Tôi không nhớ rõ mình đắc tội bạn ở điểm nào, nếu như bạn có vấn đề gì không hài lòng về tôi, có thể trực tiếp nói ra?"
"Tao chính là chán ghét mày, như thế nào? Luôn giả bộ một bộ dạng thanh thuần quyến rũ sự chú ý của đàn ông!"
Từ nhỏ đến lớn, ả luôn là đối tượng nam sinh nhìn chăm chú. Ai ngờ vừa lên đại học, toàn bộ hào quang của ả đều bị Mặc Tâm Oanh đoạt hết.
"Xin lỗi, quấy rầy."
Người đàn ông mặc một thân tây trang, trên mặt đeo mắt kính, cầm trên tay một cái túi thong thả đi vào.
"Hoa tiên sinh? Tại sao anh. . . . . ." Tâm Oanh kinh ngạc, thư ký của anh hai thế nhưng lại xuất hiện tại nơi này.
Hoa Vĩ Sinh liếc nhìn vành mắt ửng đỏ của Tâm Oanh, lại nhìn Tề Lỵ Lỵ một cái.
"Đây là tổng giám đốc bảo tôi mang đến . Tâm Oanh tiểu thư, mời thay nhanh một chút, tránh cho bị cảm."
"Anh hai. . . . . ." Tâm Oanh trong lòng cả kinh, ánh mắt chất vấn nhìn về phía Ngụy Đồng Đồng.
"Không phải là tớ. . . . . ." Ngụy Đồng Đồng lắc đầu nói.
"Tổng giám đốc nói tiểu thư thay xong quần áo thì cùng tôi rời khỏi nơi này, tổng giám đốc đã giúp tiểu thư xin nghỉ." Hắn liếc Đồng Đồng đang ở bên cạnh bộ dáng bảo vệ Tâm Oanh.
"Anh hai. . . . . . Sao lại biết?" Tâm Oanh lo lắng vặn vẹo bàn tay, có dự cảm không ổn.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Cũng không thể nói cho tiểu thư biết, tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đều biết nhất thanh nhị sở.
"Vậy. . . . . . anh hai có hay không. . . . . . rất tức giận?" Sợ là lại bị mắng một trận.
"Tớ cùng đi với cậu." Ngụy Đồng Đồng hết sức nghĩa khí vỗ vỗ ngực, đảm bảo với Tâm Oanh giúp cô an tâm phần nào.
Mặc dù cô cũng rất sợ vẻ mặt hung ác của anh trai Tâm oanh, chỉ là. . . . . . Bạn tốt gặp nạn, cô không thể không có nghĩa khí như thế. Chuyện này nếu truyền đi, Ngụy Đồng Đồng cô sao có thể ngẩng mặt làm người a!
"Thật xin lỗi, Ngụy tiểu thư, tôi nghĩ người của Long Môn tới đón cô đã tới rồi." Hoa Vĩ Sinh chỉ chỉ hướng bên ngoài, quả nhiên, có một chiếc xe Benz màu đen tốc độ cực nhanh dừng ở trước cổng lớn trường học.
"Nguy rồi." Ngụy Đồng Đồng vừa nhìn thấy người xuống xe, cùng sự tức giận trên mặt y, liền ôm đầu kêu rên.
Lần này cô không có biện pháp giúp Tâm Oanh rồi, chạy thoát thân trước quan trọng hơn. Nếu như bị A Long bắt được, cô liền thảm, thảm, thảm.
"Tâm Oanh, thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được. A Long nhất định cho là tớ lại gây chuyện, tớ phải thừa dịp lúc y còn chưa tìm được mà chạy trốn."
Cô dùng sức ôm chặt Tâm Oanh, động viên tinh thần bạn tốt. Sau đó nhanh chóng xông ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng.
"Hoa tiên sinh. . . . . ." Tâm Oanh đáng thương nhìn Hoa Vĩ Sinh, hi vọng hắn có thể để cô đi.
"Thật xin lỗi, nếu như tiểu thư nhẫn tâm để tôi bị tổng giám đốc chặt đầu..." Hoa Vĩ Sinh làm một động tác chém đầu.
Cô sao có thể hại hắn đây? Tâm Oanh thở dài một cái, chấp nhận đứng lên.
"Vậy. . . . . . Chờ tôi một chút. . . . . ." Tâm Oanh khóc không ra nước mắt đi về phía sau phòng nghỉ.
"Này! Anh là ai?" Cánh của vừa đóng lại, Tề Lỵ Lỵ bị xem nhẹ, giận dữ đi đến đứng trước mặt Hoa Vĩ Sinh.
"Cô là?" Hoa Vĩ Sinh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ả.
"Tôi là con gái chủ tịch tập đoàn Tề Dương." Ả ngạo mạn ngẩng cao đầu, chờ người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Vậy sao? Tập đoàn Tề Dương. . . . . . Là cô khi dễ Tâm Oanh tiểu thư?" Hắn cười lạnh một tiếng, lại một kẻ không biết sống chết, một cô gái ngu xuẩn chỉ biết ỷ vào bối cảnh nhà mình mà kiêu ngạo, kiêu căng, xấc láo khi dễ người khác.
"Ai kêu cô ta là đồ đần, lại không có đầu óc." Tề Lỵ Lỵ nói chuyện với vẻ đương nhiên, một chút cũng không phát hiện mình đang gây họa.
"Người không có đầu óc là cô."
Đi theo Mặc Thiếu kỳ ba năm, hắn biết tổng giám đốc yêu thương Tâm Oanh tiểu thư như thế nào. Xem ra tập đoàn Tề Dương vì thế mà phải chảy không ít máu rồi.
"Anh nói cái gì? Dám mắng tôi không có đại não, bổn tiểu thư trở về phải nói cho cha biết. Anh là người của công ty nào?" Từ trước đến nay ả chưa từng bị người khác cười nhạo như vậy, không chịu thua nói.
Nhóm nữ sinh đi theo bên cạnh Tề Lỵ Lỵ, ngay từ lúc Hoa Vĩ Sinh xuất hiện liền lùi ra xa xa, không dám đến gần, chỉ sợ vạn nhất gây họa.
"Tôi là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị."
Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tề Lỵ Lỵ bị dọa sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, lui một bước.
Tập đoàn Mặc. . . . . . Mặc thị?
Ả từng nghe cha nói, tổng giám đốc của tập đoàn này rất đáng sợ, tác phong làm việc bất cận nhân tình, khiến rất nhiều công ty đối với anh ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả cha cũng không dám đi trêu chọc.
"Vậy. . . . . .Mặc Tâm Oanh. . . . ." Ả lắp ba lắp bắp hỏi.
"Em gái Tổng giám đốc."
Tề Lỵ Lỵ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
"Hoa tiên sinh, tôi xong rồi. Bạn ấy xảy ra chuyện gì?" Thay xong quần áo Tâm Oanh đi ra, thấy Tề Lỵ Lỵ một bộ dáng gặp quỷ, liền nhìn về phía Hoa Vĩ Sinh một cách khó hiểu.
"Không có gì. Chúng ta đi nhanh đi!" Hắn lạnh lùng nhìn Tề Lỵ Lỵ đang đứng một bên, bị dọa sợ đến mức nói không nên lời người, mang theo Tâm Oanh rời đi.
Tại tòa cao ốc của tập đoàn Mặc thị, trong lúc thang máy càng lúc càng đến gần tầng cao nhất, thì Tâm Oanh cũng càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, nhịp tim nhanh chóng gia tốc.
"Tâm Oanh tiểu thư." Cửa thang máy vừa mở ra, những thư ký đang có mặt ở đây vội vã đứng lên.
Từ việc thấy Tâm Oanh lã chã chực khóc, bộ dáng vô tội, không khó đoán được, cô lại xảy ra chuyện rồi. Chỉ là, đối với chuyện này, bọn họ cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể bụng thì thương mà không giúp gì được.
Tâm Oanh đứng trước cửa phòng làm việc, dùng sức hít một hơi, cưỡng bách chính mình ngàn vạn đừng khẩn trương, sau đó mở cửa.
"Anh còn đang suy nghĩ em có phải hay không không dám đi vào, mà trốn luôn vào nhà vệ sinh." Mỗi lần tay cầm cửa chuyển động, Mặc Thiếu Kỳ đều ngẩng đầu lên, chờ cô tiến vào.
"Anh hai. . . . . ." Cô nhỏ giọng gọi anh, chậm rãi đi tới phía trước cho đến khi cách Mặc Thiếu Kỳ khoảng năm bước thì dừng lại.
"Tới đây." Mặc Thiếu Kỳ ra lệnh, thấy cô bước đi chậm chạp, anh liền dứt khoát đưa tay kéo cô đến trước mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ tái nhợt, Mặc Thiếu Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Nếu anh không cho người đi tìm em, có phải hay không em định để cả người ướt nhẹp đợi đến lúc tan học? Nếu bị cảm thì làm sao đây?" Anh chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, mặc dù đau lòng, nhưng giọng điệu vẫn hàm chứa tức giận.
Cô gái nhỏ này, mỗi lần đều như vậy, gặp phiền toái cũng không dám nói, luôn dấu ở trong lòng.
"Thật xin lỗi, em. . . . . . em. . . . . . Anh đừng tức giận. . . . . . lần sau em không dám nữa." Cô đưa tay thề.
Cô chỉ sai khi không cầu cứu anh thôi, nhưng cô cũng không phải là đứa trẻ, không muốn lần nào cũng phải phiền toái anh a!
"Mỗi lần gặp chuyện không may, em đều như vậy nói, nhưng có lần nào em làm được chưa?"
"Em. . . . . ." Tâm Oanh im lặng, dùng sức lắc đầu một cái.
Ai biểu anh hai mỗi lần đều như vậy. Mỗi lần cô bị người khác khi dễ, hoặc xảy ra chuyện gì, những người khi dễ cô kết quả đều rất thê thảm. Cho nên chỉ cần chuyện không nghiêm trọng, cô đều không muốn hại người.
"Chuyện em đồng ý với anh lúc ban đầu em không làm được, em rõ ràng không nên đi học. Anh tìm gia sư tới tận nhà dạy em là được rồi."
Mặc Thiếu Kỳ cũng không muốn cả ngày đều ph
QUAY LẠIChỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng nổi giận của Mặc Thiếu Kỳ, cả người Tâm Oanh không nhịn được co rúm lại.
Lần trước Mặc Thiếu Kỳ tức giận, bởi vì cô thiếu chút nữa làm chính mình té ngã, làm hại cô bị nhốt ở trong nhà suốt ba ngày, không thể ra ngoài.
"Vậy cậu muốn làm sao đây? Mặc như thế đi học?" Ngụy Đồng Đồng trợn to mắt to nói. Với thân thể yếu ớt của cô, không tới hai giờ khẳng định sẽ cảm.
Lúc này, Tề Lỵ Lỵ cùng nhóm bạn học đi vào, vẻ mặt cười nhạo."A! Làm thế nào mà trở nên ướt sũng như vậy?"
"Đúng vậy! Sao lại có người đần như thế nhỉ? Tùy tiện bịa vài lời nói dối, liền đi theo người khác." Một nữ sinh đứng ở phía sau Tề Lỵ Lỵ phụ họa.
"Mấy người đến đây làm cái gì? Nơi này không hoan nghênh mấy người, cút ra ngoài!" Ngụy Đồng Đồng bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con, bảo hộ Tâm Oanh ở phía sau, trong mắt mang theo tức giận.
"Mắc mớ gì tới mày, thức thời thì cút ngay cho tao." Tề Lỵ Lỵ kiêu căng ra lệnh, không đem Ngụy Đồng Đồng để ở trong mắt.
"Hừ! Mày rõ ràng ghen tị Tâm Oanh lớn lên đẹp hơn mày, được nhiều người thích hơn mày." Đồng Đồng chán ghét chỉ vào mặt Tề Lỵ Lỵ, đồng thời ngăn cản những nữ sinh khác muốn tiếp cận Tâm Oanh.
"Nực cười! Nó có chỗ nào tốt hơn tao? !" Bị nói trúng tâm sự, Tề Lỵ Lỵ bất mãn gào lên.
Từ lúc nhập học cho đến bây giờ, chỉ cần là nam sinh ả xem trọng thì đều thích Mặc Tâm Oanh. Mọi người luôn khen Mặc Tâm Oanh có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu xinh đẹp.
Mặc Tâm Oanh, Mặc Tâm Oanh, cô ta rốt cuộc có cái gì tốt? !
"Đồng Đồng." Tâm Oanh nhìn cô lắc đầu một cái, không muốn cô vì mình gây gổ với người khác.
"Tao cho mày biết, nếu mày còn dám khi dễ Tâm Oanh, cẩn thận tao cho A Long đối phó mày." A Long trong miệng Đồng Đồng là thủ hạ của cô. Dù sao chỉ cần cô nói cái gì, A Long đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Vậy sao? Tao thật muốn biết A Long trong miệng mày có khả năng gì?." Tề Lỵ Lỵ cười to, bằng gia thế bối cảnh của ả, ả không tin có người dám động ả.
Tề Lỵ Lỵ có cha là chủ tịch của một công ty lớn, ra ngoài ngồi xe hơi cao cấp, còn có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
"Hắn chỉ cần một đầu ngón tay, là có thể đem mày bóp chết." Không phải Đồng Đồng khoe khoang, cũng không phải cô muốn khoe khoang thân thế của A Long, nhưng những điều cô nói đều là sự thật.
"Còn nữa, nếu mày lại khi dễ Tâm Oanh, tao sẽ gọi anh trai của cậu ấy tới. Chỉ cần anh ấy nhổ một ngụm nước bọt, đủ để cả nhà mày chết đuối." Cô đưa tay vỗ vỗ vai Tâm Oanh, lớn tiếng nói.
Cũng bởi vì Tâm Oanh không muốn tiết lộ thân phận của mình, mới có thể bị người khác khi dễ,
"Bằng nó? Ha ha ha! Có bản lãnh thì kêu anh ta tới a! Tao mới không tin anh của nó có khả năng này." Tề Lỵ Lỵ tuyệt không tin tưởng lời nói của Ngụy Đồng Đồng. Ả lạnh lùng nhìn bộ dạng ướt sũng của Tâm Oanh, trong lòng vui sướng không nói nên lời.
"Bạn sao lại khiến người khác chán ghét như vậy." Tâm Oanh đột nhiên lên tiếng. Bị khi dễ cũng không sao, nhưng chỉ cần có người nói xấu Mặc Thiếu Kỳ, cô không cách nào không lên tiếng.
"Mày nói cái gì?" Tề Lỵ Lỵ mở to mắt kinh ngạc. Mặc Tâm Oanh từ trước đến giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng cũng dám cãi lại?
"Bạn khi dễ tôi không sao, nhưng không cho phép bạn nói xấu anh trai tôi. Mọi người đều là bạn học, tại sao cứ phải tới tìm tôi phiền toái?
Tôi không nhớ rõ mình đắc tội bạn ở điểm nào, nếu như bạn có vấn đề gì không hài lòng về tôi, có thể trực tiếp nói ra?"
"Tao chính là chán ghét mày, như thế nào? Luôn giả bộ một bộ dạng thanh thuần quyến rũ sự chú ý của đàn ông!"
Từ nhỏ đến lớn, ả luôn là đối tượng nam sinh nhìn chăm chú. Ai ngờ vừa lên đại học, toàn bộ hào quang của ả đều bị Mặc Tâm Oanh đoạt hết.
"Xin lỗi, quấy rầy."
Người đàn ông mặc một thân tây trang, trên mặt đeo mắt kính, cầm trên tay một cái túi thong thả đi vào.
"Hoa tiên sinh? Tại sao anh. . . . . ." Tâm Oanh kinh ngạc, thư ký của anh hai thế nhưng lại xuất hiện tại nơi này.
Hoa Vĩ Sinh liếc nhìn vành mắt ửng đỏ của Tâm Oanh, lại nhìn Tề Lỵ Lỵ một cái.
"Đây là tổng giám đốc bảo tôi mang đến . Tâm Oanh tiểu thư, mời thay nhanh một chút, tránh cho bị cảm."
"Anh hai. . . . . ." Tâm Oanh trong lòng cả kinh, ánh mắt chất vấn nhìn về phía Ngụy Đồng Đồng.
"Không phải là tớ. . . . . ." Ngụy Đồng Đồng lắc đầu nói.
"Tổng giám đốc nói tiểu thư thay xong quần áo thì cùng tôi rời khỏi nơi này, tổng giám đốc đã giúp tiểu thư xin nghỉ." Hắn liếc Đồng Đồng đang ở bên cạnh bộ dáng bảo vệ Tâm Oanh.
"Anh hai. . . . . . Sao lại biết?" Tâm Oanh lo lắng vặn vẹo bàn tay, có dự cảm không ổn.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Cũng không thể nói cho tiểu thư biết, tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đều biết nhất thanh nhị sở.
"Vậy. . . . . . anh hai có hay không. . . . . . rất tức giận?" Sợ là lại bị mắng một trận.
"Tớ cùng đi với cậu." Ngụy Đồng Đồng hết sức nghĩa khí vỗ vỗ ngực, đảm bảo với Tâm Oanh giúp cô an tâm phần nào.
Mặc dù cô cũng rất sợ vẻ mặt hung ác của anh trai Tâm oanh, chỉ là. . . . . . Bạn tốt gặp nạn, cô không thể không có nghĩa khí như thế. Chuyện này nếu truyền đi, Ngụy Đồng Đồng cô sao có thể ngẩng mặt làm người a!
"Thật xin lỗi, Ngụy tiểu thư, tôi nghĩ người của Long Môn tới đón cô đã tới rồi." Hoa Vĩ Sinh chỉ chỉ hướng bên ngoài, quả nhiên, có một chiếc xe Benz màu đen tốc độ cực nhanh dừng ở trước cổng lớn trường học.
"Nguy rồi." Ngụy Đồng Đồng vừa nhìn thấy người xuống xe, cùng sự tức giận trên mặt y, liền ôm đầu kêu rên.
Lần này cô không có biện pháp giúp Tâm Oanh rồi, chạy thoát thân trước quan trọng hơn. Nếu như bị A Long bắt được, cô liền thảm, thảm, thảm.
"Tâm Oanh, thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được. A Long nhất định cho là tớ lại gây chuyện, tớ phải thừa dịp lúc y còn chưa tìm được mà chạy trốn."
Cô dùng sức ôm chặt Tâm Oanh, động viên tinh thần bạn tốt. Sau đó nhanh chóng xông ra ngoài, lập tức không thấy bóng dáng.
"Hoa tiên sinh. . . . . ." Tâm Oanh đáng thương nhìn Hoa Vĩ Sinh, hi vọng hắn có thể để cô đi.
"Thật xin lỗi, nếu như tiểu thư nhẫn tâm để tôi bị tổng giám đốc chặt đầu..." Hoa Vĩ Sinh làm một động tác chém đầu.
Cô sao có thể hại hắn đây? Tâm Oanh thở dài một cái, chấp nhận đứng lên.
"Vậy. . . . . . Chờ tôi một chút. . . . . ." Tâm Oanh khóc không ra nước mắt đi về phía sau phòng nghỉ.
"Này! Anh là ai?" Cánh của vừa đóng lại, Tề Lỵ Lỵ bị xem nhẹ, giận dữ đi đến đứng trước mặt Hoa Vĩ Sinh.
"Cô là?" Hoa Vĩ Sinh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ả.
"Tôi là con gái chủ tịch tập đoàn Tề Dương." Ả ngạo mạn ngẩng cao đầu, chờ người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Vậy sao? Tập đoàn Tề Dương. . . . . . Là cô khi dễ Tâm Oanh tiểu thư?" Hắn cười lạnh một tiếng, lại một kẻ không biết sống chết, một cô gái ngu xuẩn chỉ biết ỷ vào bối cảnh nhà mình mà kiêu ngạo, kiêu căng, xấc láo khi dễ người khác.
"Ai kêu cô ta là đồ đần, lại không có đầu óc." Tề Lỵ Lỵ nói chuyện với vẻ đương nhiên, một chút cũng không phát hiện mình đang gây họa.
"Người không có đầu óc là cô."
Đi theo Mặc Thiếu kỳ ba năm, hắn biết tổng giám đốc yêu thương Tâm Oanh tiểu thư như thế nào. Xem ra tập đoàn Tề Dương vì thế mà phải chảy không ít máu rồi.
"Anh nói cái gì? Dám mắng tôi không có đại não, bổn tiểu thư trở về phải nói cho cha biết. Anh là người của công ty nào?" Từ trước đến nay ả chưa từng bị người khác cười nhạo như vậy, không chịu thua nói.
Nhóm nữ sinh đi theo bên cạnh Tề Lỵ Lỵ, ngay từ lúc Hoa Vĩ Sinh xuất hiện liền lùi ra xa xa, không dám đến gần, chỉ sợ vạn nhất gây họa.
"Tôi là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Mặc Thị."
Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tề Lỵ Lỵ bị dọa sợ đến mức thở dốc vì kinh ngạc, lui một bước.
Tập đoàn Mặc. . . . . . Mặc thị?
Ả từng nghe cha nói, tổng giám đốc của tập đoàn này rất đáng sợ, tác phong làm việc bất cận nhân tình, khiến rất nhiều công ty đối với anh ta cảm thấy sợ hãi, ngay cả cha cũng không dám đi trêu chọc.
"Vậy. . . . . .Mặc Tâm Oanh. . . . ." Ả lắp ba lắp bắp hỏi.
"Em gái Tổng giám đốc."
Tề Lỵ Lỵ trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
"Hoa tiên sinh, tôi xong rồi. Bạn ấy xảy ra chuyện gì?" Thay xong quần áo Tâm Oanh đi ra, thấy Tề Lỵ Lỵ một bộ dáng gặp quỷ, liền nhìn về phía Hoa Vĩ Sinh một cách khó hiểu.
"Không có gì. Chúng ta đi nhanh đi!" Hắn lạnh lùng nhìn Tề Lỵ Lỵ đang đứng một bên, bị dọa sợ đến mức nói không nên lời người, mang theo Tâm Oanh rời đi.
Tại tòa cao ốc của tập đoàn Mặc thị, trong lúc thang máy càng lúc càng đến gần tầng cao nhất, thì Tâm Oanh cũng càng lúc càng cảm thấy khẩn trương, nhịp tim nhanh chóng gia tốc.
"Tâm Oanh tiểu thư." Cửa thang máy vừa mở ra, những thư ký đang có mặt ở đây vội vã đứng lên.
Từ việc thấy Tâm Oanh lã chã chực khóc, bộ dáng vô tội, không khó đoán được, cô lại xảy ra chuyện rồi. Chỉ là, đối với chuyện này, bọn họ cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể bụng thì thương mà không giúp gì được.
Tâm Oanh đứng trước cửa phòng làm việc, dùng sức hít một hơi, cưỡng bách chính mình ngàn vạn đừng khẩn trương, sau đó mở cửa.
"Anh còn đang suy nghĩ em có phải hay không không dám đi vào, mà trốn luôn vào nhà vệ sinh." Mỗi lần tay cầm cửa chuyển động, Mặc Thiếu Kỳ đều ngẩng đầu lên, chờ cô tiến vào.
"Anh hai. . . . . ." Cô nhỏ giọng gọi anh, chậm rãi đi tới phía trước cho đến khi cách Mặc Thiếu Kỳ khoảng năm bước thì dừng lại.
"Tới đây." Mặc Thiếu Kỳ ra lệnh, thấy cô bước đi chậm chạp, anh liền dứt khoát đưa tay kéo cô đến trước mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ tái nhợt, Mặc Thiếu Kỳ bất đắc dĩ thở dài một cái.
"Nếu anh không cho người đi tìm em, có phải hay không em định để cả người ướt nhẹp đợi đến lúc tan học? Nếu bị cảm thì làm sao đây?" Anh chà xát bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, mặc dù đau lòng, nhưng giọng điệu vẫn hàm chứa tức giận.
Cô gái nhỏ này, mỗi lần đều như vậy, gặp phiền toái cũng không dám nói, luôn dấu ở trong lòng.
"Thật xin lỗi, em. . . . . . em. . . . . . Anh đừng tức giận. . . . . . lần sau em không dám nữa." Cô đưa tay thề.
Cô chỉ sai khi không cầu cứu anh thôi, nhưng cô cũng không phải là đứa trẻ, không muốn lần nào cũng phải phiền toái anh a!
"Mỗi lần gặp chuyện không may, em đều như vậy nói, nhưng có lần nào em làm được chưa?"
"Em. . . . . ." Tâm Oanh im lặng, dùng sức lắc đầu một cái.
Ai biểu anh hai mỗi lần đều như vậy. Mỗi lần cô bị người khác khi dễ, hoặc xảy ra chuyện gì, những người khi dễ cô kết quả đều rất thê thảm. Cho nên chỉ cần chuyện không nghiêm trọng, cô đều không muốn hại người.
"Chuyện em đồng ý với anh lúc ban đầu em không làm được, em rõ ràng không nên đi học. Anh tìm gia sư tới tận nhà dạy em là được rồi."
Mặc Thiếu Kỳ cũng không muốn cả ngày đều ph
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu136/1176