Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
Cô lẩm bẩm: “Giục gì mà lắm thế, thật đáng ghét!”
Đường đã tắc lại gặp phải mấy tay gà mờ chậm chạp tập lái, thật khó tránh khỏi bực bội.
Đàm Bân gặp phải một gã âu phục, đi giày da lái chiếc Buick Regal. Khi cô vượt qua xe gã, gã giơ ngón tay thối hướng về phía cô. Cô tức giận nhưng không có nơi nào để xả, đành chửi thề mấy câu, đá vào cửa xe, bực tức với chính mình. Cô nghiến răng thề từ nay về sau sẽ không bao giờ lái xe vào giờ cao điểm nữa.
Khi cô đỗ xe xong xuôi thì khu phố cũng đã lên đèn, cô phóng tầm mắt nhìn ra xa, bầu trời phía tây chỉ còn lại một dãy màu đỏ mờ ảo, phía trước nhà nhà đã sáng đèn, tạo nên một thứ ánh sáng lóng lánh đẹp mắt.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên từ cửa sổ căn nhà thân yêu của cô đang hắt ra ánh đèn vàng ấm áp.
Đàm Bân mỉm cười, cô nghĩ đây là cảm giác ấm áp quen thuộc.
Cô nhớ lại hồi cấp ba, mỗi lần tự học buổi tối, cô vừa đói vừa mệt, chỉ có ánh đèn hắt qua khung cửa sổ hối thúc cô nhảy một bước ba bậc cầu thang, vì cô biết chắc rằng trên bàn ăn đang bày sẵn những món ăn cô yêu thích, chờ cô về.
Cô gõ cửa. “Em về rồi, mở cửa cho em!”
Thẩm Bồi lên tiếng, đáp lại tiếng gọi của cô, khiến cô có chút ngạc nhiên.
Anh đã hoàn toàn thay đổi phong cách so với thường ngày, mái tóc đã được cắt ngắn, sát da đầu, áo phông Polo trắng, quần jean rách rưới, chỗ đùi lỗ chỗ những vết thủng cứ như bị côn trùng cắn.
Bỏ qua những đặc điểm của một nghệ sĩ thì đây là một kiểu thời trang cực kì thoải mái, hơn nữa nó làm toát lên những đường nét tinh tế, phong lưu, đa tình trên gương mặt anh.
Đàm Bân ngồi xuống thay giày, nhân tiện giơ ngón tay chọc vào những lỗ rách trên quần anh, tủm tỉm cười rồi cứ thế cười to.
Thẩm Bồi nắm chặt tay cô. “Đồ lưu manh, chiếc quần jean này anh mặc được mười hai năm rồi đấy, không được nghịch lung tung! Di vật văn hóa đấy, hiểu không?”
Đàm Bân xoa đầu anh, không nhịn được cười. “Chả trách các anh đều thích để tóc dài, có xấu đến mấy cũng cố chịu đựng. Hóa ra, khi không còn để tóc dài, các anh cũng chỉ là người bình thường thôi, cái gì mà vượn đội mũ người, bây giờ thì em đã hiểu tại sao.”
Thẩm Bồi không nói năng gì, chỉ cúi xuống nhìn cô, biểu hiện càng có vẻ nghiêm trọng.
“Giận rồi à?” Đàm Bân vuốt ve mặt anh, thả lỏng người.
Bất thình lình Thẩm Bồi nắm chặt lấy vai cô, ấn cô vào cửa, đồng thời túm hai cánh tay cô, trói ra phía sau, một tư thế vô cùng ám muội.
“Đúng, anh giận đấy.” Anh nói. “Hậu quả rất nghiêm trọng.” Một bàn tay đầy ham muốn khác lướt khắp người cô. “Nhóc con, tối nay anh sẽ cưỡng hiếp rồi giết em.”
Đàm Bân ngứa ngáy, gục trên vai anh mà cười không ra tiếng. Thẩm Bồi dứt khoát gập người, bế thốc cô lên, hướng về phía phòng ngủ.
Đàm Bân giơ chân định đá vào lưng anh. “Này, đừng đùa nữa, mau bỏ em xuống!”
Một chân Thẩm Bồi đá vào cửa nhà vệ sinh để mở ra, Đàm Bân hoảng sợ khi nhìn thấy hai lúm đồng tiền thường ngày khó thấy trên má Thẩm Bồi.
Cô biết tình hình không hay chút nào, không hề có lời cảnh cáo, người vẫn còn mặc nguyên quần áo, cô đã thấy mình rơi tõm xuống bồn tắm.
Hơn nữa, anh chẳng báo trước mà đột ngột mở vòi hoa sen khiến cô ướt hết cả người.
Đàm Bân hét lớn, vừa định đưa tay lên che mặt thì Thẩm Bồi đã nhảy vào bồn tắm, vừa cười vừa giữ chặt tay cô, cầm vòi hoa sen, cố tình phun nước lên khắp người cô. Đàm Bân vừa cười vừa thở, cô quay qua quay lại vật lộn dưới thân thể anh, được một lúc thì người cô mềm nhũn, không còn chút sức lực. Khỏi phải nói cả bộ quần áo nhạt màu của cô ướt sũng, bó chặt lấy thân thể, làm lộ rõ nội y.
Thẩm Bồi vội vứt vòi hoa sen, đôi môi lập tức thế chỗ. “Ai là khỉ? Hả?”
Trong chốc lát thân thể Đàm Bân như hóa đá, cơ hồ lắc lư theo cánh tay anh.
“Nói đi!” Anh vẫn tiếp tục làm khó cô.
“Anh ức hiếp em…” Đàm Bân cuộn tròn hai chân, giọng nức nở.
Thẩm Bồi lập tức thấy đau lòng, bế cô ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc ướt sũng của cô sang hai bên.
“Sao anh lại ức hiếp em được chứ? Anh đâu nỡ…” Anh khẽ cười.
Đàm Bân nhắm mắt lại, cô cảm thấy đôi môi anh mềm mịn như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua lông mày cô, môi cô, má cô, cổ cô…
Hơi ấm từ thân thể anh xuyên qua lớp quần áo bên ngoài truyền đến da thịt cô, còn quyến rũ hơn da thịt chạm vào nhau khiến cô mê mẩn. Cô mở mắt, mới đầu cô gần như không tìm thấy điểm tựa. Dòng nước ào ào đổ xuống, rồi trong làn hơi nước mờ ảo, cô nhìn thấy gương mặt Thẩm Bồi.
Đôi mắt dày đặc hơi sương của Thẩm Bồi đen láy khiến người khác phải kinh ngạc, mái tóc ướt sũng, từng giọt nước không ngừng rơi xuống, chảy xuống đôi lông mày đen tuyền, xuống hàng mi rưng rưng, xuống mí mắt cong cong tuyệt đẹp của anh…
Cô thở gấp, hình như phổi cô đã mất đi chức năng hô hấp. Trong sự đau nhói nóng bỏng đó, cô cảm thấy Thẩm Bồi đã tiến vào.
“Bân Bân, nói đi, nói em là của anh, nói em yêu anh…” Giọng nói của anh truyền đến tai cô.
Đàm Bân mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Từ trước đến nay, cô không nói ra được câu đó nhưng lại ham muốn cơ thể đang đứng trước mặt mình. Bất cứ lúc nào Thẩm Bồi cũng rất ấm áp, ở anh luôn có mùi vị của mặt trời và tự nhiên, làn da trơn bóng, khí huyết và sinh lực dồi dào. Cô thậm chí không đành lòng nhắm mắt.
Cuối cùng, Thẩm Bồi dang tay, ôm chặt lấy cô. Gương mặt đầy kích thích và dục vọng của anh hiện rõ sự đau đớn thống khổ, dường như anh đang cố dồn hết sức lực, khiến hai người siết chặt nhau hơn.
Đàm Bân choáng váng, không suy nghĩ được gì, tế bào thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng đứt phựt.
Như có một luồng điện chạy qua người, Thẩm Bồi thở hắt ra một tiếng, sau đó toàn thân mềm nhũn, như lúc linh hồn anh thoát ra khỏi thể xác.
Ham muốn thể xác như một cơn lốc xoáy, đến nhanh mà đi cũng nhanh, để lại cảnh tượng đổ nát sau lưng. Đàm Bân chau mày, nhìn nhà vệ sinh sau vụ tai nạn, cô không biết nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu.
Quần áo của hai người đều ở trong bồn tắm, nước chảy lênh láng trên sàn nhà, tấm thảm lau chân cũng ướt sũng.
Cô lớn tiếng nói: “Thẩm Bồi chết tiệt, đến đây lau sàn đi!”
Thẩm Bồi kéo tấm chăn mỏng trùm đầu, vờ như không nghe thấy.
Đàm Bân trèo lên giường, véo tai anh, anh chẳng còn chút sức lực nào, yếu ớt nói: “Em thật độc ác, anh đã bị ép khô rồi, không nhúc nhích được nữa, để đấy mai anh lau, được không?”
Đàm Bân gắt lên: “Ngày mai anh sẽ biến đi từ sáng sớm tinh mơ rồi, anh lừa ai chứ? Không được!”
Thẩm Bồi lại ra điều kiện: “Ăn cơm đã, được không? Anh đói muốn chết.”
Lúc này Đàm Bân mới sực nhớ, lúc vừa bước vào nhà cô thấy trên bàn đã bày sẵn mấy đĩa thức ăn, còn bày thêm mấy cái bát sứ giữ nhiệt. Cô chạy lại xem, quả nhiên là mấy món ăn thường ngày, xem chừng rất ngon.
Đàm Bân nghi hoặc, kinh ngạc hỏi: “Anh nấu đấy à? Lẽ nào hôm nay mặt trời mọc ở phía tây?”
Thẩm Bồi mặc xong quần áo bước ra, đột nhiên tỏ ra giận dữ: “Không phải, mua ở ngoài.”
“Hey, em biết mà, bàn tay anh có bao giờ đụng vào nước Dương Xuân[7"> đâu cơ chứ, sao có thể đột ngột thay đổi tâm tính thế được? Không đúng…” Đàm Bân đột nhiên thấy nghi ngờ. “Hai hôm nay trông anh lạ lắm, chẳng có gì mà lại tỏ vẻ ân cần, chắc chắn không phải chuyện hay ho gì. Anh đang có âm mưu gì hả?”
[7"> Nước tháng Ba, dòng nước suối trong mát chỉ có riêng trong tháng Ba, chỉ những cô gái con nhà giàu có không biết nội trợ.
“Xì, đúng là tiểu nhân.”
“Nói thật đi, nói thật còn được khoan hồng, có phải anh đã làm gì không phải với em?”
“Haizz, chả trách người xưa nói tiểu nhân khó dạy. Thẩm Bồi thở dài. “Không phải sắp đến sinh nhật của em rồi sao? Anh không thể ở bên em, chỉ muốn chúc mừng em trước. Chúc mừng, hiểu không?”
Đàm Bân chớp chớp mắt, không trả lời, ngồi xuống uống hết nửa bát canh, sau đó nói, giọng buồn buồn: “Em không tổ chức sinh nhật nữa đâu. Sau hai mươi lăm tuổi sẽ không tổ chức sinh nhật nữa.”
“Hừm?” Thẩm Bồi cắn đũa, hỏi. “Tại sao?”
“Ngày ngày ôm mốc ba mươi mà sống thì có gì hay ho mà chúc mừng cơ chứ?”
“Đừng tự lừa dối mình, em không tổ chức sinh nhật thì tuổi ba mươi cũng cứ đến, không phải sao?” Anh nói không sai nhưng từng tiếng như cứa vào tim cô, vì sự thật mất lòng, lời nói chân thật luôn khiến người nghe khó chịu.
Đàm Bân chán nản chẳng buồn nói nữa, vô thức gắp mấy cọng rau xanh, định cho vào miệng thì cô nhìn vào bức tường phía sau bàn ăn, trên đó có nhiều hơn một thứ so với bình thường.
Cô “a” lên một tiếng, đứng dậy tiến về phía bức tường. Hóa ra trên bức tường trống ban đầu đã được treo thêm bốn bức tranh sơn dầu, ngoài bức “Gió xuân” cô đã từng xem, còn có ba bức mới với phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng người mẫu trong tranh lại có khuôn mặt rất giống nhau.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại. “Đây là cái gì?”
“Thật không đơn giản chút nào, cuối cùng em cũng chú ý đến, đây là lý do anh bận rộn suốt một tháng nay, hôm nay suýt nữa thì anh đập búa vào ngón tay.” Thẩm Bồi kéo cô từ phía sau. “Quà của anh. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Đàm Bân đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt bức tranh sơn dầu, cô xúc động đến nỗi không nói được lời nào.
“Đây là một bộ, em có thấy gì không?”
“Người mẫu trong tranh có tuổi đời khác nhau?” Đàm Bân đoán bừa.
“Đúng, em xem, baby, anh đã minh họa cho cuộc đời em.” Thẩm Bồi chỉ tay về phía bức tranh cuối cùng, hình ảnh một người phụ nữ với những nét thăng trầm được che giấu rất kĩ nơi hàng chân mày, đôi mắt trong veo thản nhiên, chứa đựng ánh nhìn xa rộng và xinh đẹp của bao năm tháng.
Đàm Bân ngẩng lên, khóe mắt rưng rưng nhưng vẫn không ngăn được bản tính hay trêu chọc của mình: “Đúng là chỉ có anh mới dám dũng cảm chúc mừng sinh nhật bạn gái như vậy, anh là người đầu tiên.”
“Anh muốn nói với em, già đi cũng không có gì đáng sợ. Nhìn xem, em vẫn rất xinh đẹp.”
“Này, anh vẽ em xấu quá đấy.”
“Ăn nói cẩn thận một chút…” Thẩm Bồi đặt tay lên ngực cô, ngón tay ra vẻ căng thẳng. “Không được chế nhạo tác phẩm của anh.”
Đàm Bân quay người lại, ôm lấy anh. “Em thích lắm, cảm ơn anh!”
Thẩm Bồi ôm cô một lúc, nói nhỏ: “Chờ anh về, em dọn sang ở với anh nhé!”
“Sao anh lại nói tới chuyện này?”
“Mấy hôm em đi Thượng Hải, anh đã suy nghĩ rất nhiều… Anh… anh… Chúng mình thử sống chung, có được không?”
Đàm Bân ngẩng đầu, cô thấy hơi căng thẳng. “Lý do là gì?”
Nửa năm trước, hai người cũng đã bàn đến chuyện sống chung, nhưng vừa mới nói được vài câu đã không hợp ý nhau, kết quả là cuộc nói chuyện thất bại thảm hại, hai người chiến tranh lạnh mất một tháng. Khi đã làm lành, cả hai đều thản nhiên như không, không ai muốn nhắc đến chuyện đó nữa, những vấn đề liên quan đều tuyệt đối không được nhắc đến.
Thẩm Bồi ngập ngừng: “Anh… Em cũng biết đấy, anh sợ kết hôn
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu59/59