Tiểu thuyết Bẫy Văn Phòng-full
Lượt xem : |
, anh luôn nghĩ rằng tình cảm của hai người đang rất tốt đẹp, nếu thêm một mảnh giấy thì tình cảm đó sẽ thay đổi…”
Cơ thể mềm mại của cô đột nhiên cứng đờ.
“Em hiểu.” Đàm Bân vẫn cười nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.”Ý em muốn hỏi, sống chúng rồi sẽ thế nào?”
“Anh không biết, thế nên anh muốn thử. Nếu thấy ổn, anh sẽ cưới em, baby à.”
Đàm Bân cười nhạt. “Ngược lại, nếu anh thấy không ổn, em chỉ còn cách xách va li chạy trốn vào rừng hoang đúng không?”
“Anh không có ý đó… Anh…” Thẩm Bồi không ngờ rằng cuộc nói chuyện lại không thuận lợi như vậy, nếu tiếp tục anh sẽ mất đi vị thế chủ động, anh dự cảm bước đi của mình hoàn toàn bị xáo trộn nên chỉ còn cách nói cứng: “Anh chỉ sợ… sợ hai chúng ta đột nhiên trở thành hai người xa lạ, anh cũng không dám tưởng tượng cảnh giữa hai người không còn tình cảm nhưng vì lý do nào đó mà vẫn cố chịu đựng nhau.”
Đàm Bân cười mỉa mai. “Con người trước sau gì rồi cũng sẽ chết đi, vậy thì anh sinh ra để làm gì?”
“Em đừng nói khó nghe như vậy được không? Không phải anh đang thương lượng với em sao? Vừa nãy anh đã nói, chỉ cần thấy ổn, anh nhất định sẽ cưới em.”
“Ô, hô hô, thật sao? Em có cần phải quỳ xuống cảm tạ đại ân đại đức của anh không?”
“Em… em nói chuyện nghiêm túc được không?” Thẩm Bồi bị dồn đến góc tường, bắt đầu nói năng hồ đồ. “Anh chỉ muốn tốt cho em, anh không muốn mất em, em nên nhớ rằng em sắp hai mươi chín rồi đó!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh!” Đàm Bân hất tay anh ra, bướng bỉnh nhìn vào mắt anh, giọng nói trở nên gay gắt, lạnh lùng. “Thẩm Bồi, em nói với anh hai điều, anh hãy nhớ kĩ! Thứ nhất, em có nhà của bố mẹ em, có nhà riêng, trước khi cưới, em không sống chung với ai hết, đây là ranh giới, là nguyên tắc, không có chuyện mặc cả.”
“Anh…”
“Thứ hai, từ trước đến nay em không hề ép anh phải kết hôn. Nếu kết hôn khiến anh đau khổ như vậy, anh hãy ra khỏi đây ngay lập tức, bên ngoài là thế giới tự do của anh.” Giọng của Đàm Bân run run, mắt nhòe đi nhưng không hề có giọt nước mắt nào rơi. “Anh đang nghĩ anh đang mua đồ điện tử mang về nhà dùng thử mấy tháng rồi trả tiền sau đấy à? Thật nực cười! Anh không nghĩ rằng mình quá ngây thơ à? Anh không cần phải thấy oan ức. Cảm ơn, em không cần, một chút cũng không cần.”
Cô nói với tốc độ tên lửa khiến Thẩm Bồi nghẹn họng, không nói được lời nào. Đàm Bân hất tay, tiến về phía phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh.
“Anh sai rồi, anh đã quá hồ đồ, chúng ta bỏ qua chuyện này được không?” Thẩm Bồi cảm thấy áy náy, đuổi theo xin lỗi cô. “Anh đã chọn ngày trước khi đi để nói với em là muốn chúng ta có thời gian suy nghĩ.”
“Nghĩ gì chứ? Chẳng có gì phải nghĩ cả.” Đàm Bân nói không chút nể nang. “Xin lỗi, ngày mai em phải đi làm, em muốn ngủ sớm, anh về đi.”
Tiếng cửa phòng ngủ đóng rầm, một lần nữa khép lại phía sau lưng anh.
Một mình Thẩm Bồi ở ngoài phòng khách, anh chán nản ngồi một lúc lâu. Anh không nghĩ ra mình đã nói sai câu nào, một lần nữa từ có lý thành vô lý, bị Đàm Bân chặn đứng không nói được gì. Lần trước cũng thế, Đàm Bân cũng cau có, không nói nữa.
Vì tình cảm hai năm anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới hạ quyết tâm như vậy, anh rất thành ý khi tỏ ra nhượng bộ, anh tình nguyện đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, thử một cách từ từ. Nhưng phản ứng của Đàm Bân lại khác xa tưởng tượng của anh, kết quả thành ra như thế này đây.
Thẩm Bồi không thể không thở dài, anh thầm nghĩ ngoài xã hội anh là một họa sĩ tuổi trẻ tài cao, thế mà đứng trước Đàm Bân, anh lại biến thành một kẻ ngốc nghếch.
Anh thử xoay nắm đấm cửa phòng ngủ, cửa vẫn mở. Đàm Bân không khóa cửa, điều này khiến anh được an ủi phần nào.
Lần đầu tiên hai người nằm quay lưng vào nhau, cùng ngủ trên một chiếc giường.
Chương 7
Ăn sáng xong thì Thẩm Bồi chuẩn bị đi.
Đàm Bân thức dậy, vờ như không thấy anh, không thèm nhìn anh lấy một cái, cũng không nói câu nào.
Thẩm Bồi thầm thở dài, vơ lấy ba lô, chuẩn bị thay giày rời đi.
Dây giày buộc quá chặt, mãi mới tháo được ra, trán anh lấm tấm mồ hôi, loay hoay mãi anh vẫn chưa xỏ được chân.
Từ nhỏ Thẩm Bồi đã không buộc được dây giày, từ trước đến giờ đều do mẹ anh hoặc bà vú giúp anh thắt dây giày lỏng để anh có thể cho chân vào dễ dàng. Nhưng giày đi du lịch lại khác, nếu không buộc chặt dây giày thì sẽ tệ hại vô cùng. Anh lại không muốn chường mặt ra nhờ Đàm Bân giúp đỡ, hết cách, anh đành tự mình xoay xở.
Đàm Bân không thể chịu được nữa, bèn chạy đến cướp lấy đôi giày, tháo dây giày rồi ném trả lại xuống chỗ chân anh.
Thẩm Bồi nhếch khóe môi nhìn cô, không nhúc nhích.
Nội tâm Đàm Bân giằng xé, cô tự mắng mình: “Chết tiệt, không được tích sự gì”, nhưng vẫn quỳ gối xuống sàn nhà, giúp anh đi giày rồi buộc chặt dây lại. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, trái tim Thẩm Bồi đập loạn xạ, anh vuốt tóc cô, nói: “Chuyện tối qua… anh xin lỗi.”
Đàm Bân thắt một cái nơ trên giày cho anh, ngắm lại một lần nữa rồi nói: “Xa nhà, anh phải tự chăm sóc mình đấy.”
Thẩm Bồi ôm lấy cô, hôn lên trán cô rất lâu. Đàm Bân giương mắt, trán hai người được bóng tối che khuất, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Bồi giật giật liên hồi, mắt ướt nước.
Anh nói: “Bân Bân, em luôn là niềm tự hào của anh, hãy tin anh, anh yêu em, anh không muốn mất em.”
Đàm Bân cúi đầu, không nói gì.
Thẩm Bồi kéo dài thời khắc này thêm một lúc nữa, sau đó nới lỏng tay, đứng dậy. “Đừng tiễn nữa, từ nhỏ anh đã rất sợ cảnh ly biệt, khi xe chạy, nhìn thấy em, anh càng đau lòng.”
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, tiếng bước chân xa dần, xa dần.
Đàm Bân nép vào khung cửa sổ nhìn xuống khoảng trống phía dưới tòa nhà, có bảy, tám chiếc xe việt dã sáng màu đỗ ở dưới, họ đều là bạn đồng hành trong chuyến đi Cam Nam của Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi ngồi vào ghế lái, dường như anh nhìn thấy bóng hình cô, đưa tay vẫy vẫy về phía cửa sổ.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Đây là một đoàn xe nổi bật nên không tránh khỏi những ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, đoàn xe men theo con đường, đi xa dần.
Khi Đàm Bân kể lại cho Văn Hiểu Tuệ nghe, giọng điệu vẫn rất quyết liệt.
“Vẫn chưa biết là tớ có muốn cưới anh ấy hay không, mà anh ấy đã phấn chấn như thế! Hứ, anh ấy nghĩ là đang mua bắp cải ở chợ, cầm một mớ, chọn một mớ sao? Kệ anh ấy kén cá chọn canh, cứ như là ban cho tớ ân huệ lớn lắm ấy. Thiếu gì chứ? Đám người muốn cầu hôn tớ không thiếu, không được một hàng thì cũng được một lớp tăng cường…”
Cô nghĩ Văn Hiểu Tuệ sẽ như mọi khi, lập tức nói xấu Thẩm Bồi một cách thậm tệ.
Nhưng không phải. Văn Hiểu Tuệ chỉ nhìn cô, thở phì phì.
Đàm Bân thấy không vui. “Cậu có ý gì hả? Cười trên nỗi đau của người khác à?”
“Tiểu nhân đâu dám!” Văn Hiểu Tuệ cười. “Thật kỳ lạ, việc Thẩm Bồi sợ kết hôn đâu phải chuyện ngày một, ngày hai, trước nay chưa từng thấy cậu tức giận như vậy. Lúc trước tớ lăng mạ Thẩm Bồi, cậu đều nói đỡ cho anh ta, hôm nay sao lại thế? Không phải có gì đó không ổn sao?”
Nghe vậy, Đàm Bân cũng nhận thấy mình có chút thất lễ, hình như từ trước khi cuộc họp dự bị diễn ra một ngày, cô luôn ở trong trạng thái dễ kích động. Trong một ngày cô đã hai lần hành sự theo cảm tính, tình yêu, công việc đều không tốt, sự bất thường khiến cô luôn cảnh giác.
“Bình thường chẳng phải vui hay buồn cậu đều không để lộ ra sao? Nhìn bây giờ xem, sắc mặt u ám, cách hai trăm mét cũng nhìn thấy rõ.”
Đàm Bân hất tay, chán nản nói: “Tớ cũng không biết chuyện gì nữa, khi đó thật sự tớ rất tức giận, cứ như là pháo được châm ngòi, chạm nhẹ là nổ tung, muốn cứu vãn cũng không kịp.”
“Gần đây cậu có chuyện gì không vui sao?”
“Cậu nói tớ giận cá chém thớt?” Đàm Bân chăm chú nghĩ ngợi rồi lắc đầu. “Tối qua thật sự có chút không vui, nhưng không đến mức đó, tớ luôn chú ý, không mang chuyện không vui về nhà.”
“Vậy thì do thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm?”
“Cậu biến đi!”
“Ai da, chọc phải chỗ đau thì cũng đừng thẹn quá hóa giận chứ!” Văn Hiểu Tuệ ngoác miệng cười. “Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, trong tim cậu đã có người khác.”
“Càng nói càng hồ đồ, không có!” Đàm Bân vội vàng phủ nhận, giọng nói không to như lúc nãy. Vì lời Văn Hiểu Tuệ chưa dứt, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra cái tên Trình Duệ Mẫn.
Hoang đường, Đàm Bân lẩm bẩm, ai với ai, nằm mơ à?
Văn Hiểu Tuệ cốc đầu cô. “Nói dối, xem điệu bộ của cậu kìa, ánh mắt sáng rực, đảo liên hồi, đây không phải là chột dạ thì là gì?”
“Này, nghe tôi nói này, đồng chí Văn Hiểu Tuệ, cậu nghiêm túc một chút được không? Tôi đang nói đến một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Được, chúng ta sẽ nghiêm túc.” Văn Hiểu Tuệ đang cuộn tròn trên sofa liền ngồi thẳng dậy. “Vậy tớ hỏi cậu, trước đây cậu từng nói Thẩm Bồi sợ kết hôn. Vậy tại sao cậu vẫn cứ theo anh ta?”
Đàm Bân lật qua tờ tạp chí trên tay, không trả lời.
“Tớ hỏi cậu, mỗi lần tớ đề cập đến bản chất của vấn đề, vì sao cậu đều im lặng?”
Đàm Bân vẫn không nói gì, đứng dậy đến bên cửa sổ phòng khách, kéo rèm, hứng gió trời, châm một điếu thuốc.
Hoàng hôn ngày hè chỉ còn lại một chút ánh sáng chiếu lên người cô, tạo thành một hình hài yếu ớt.
Văn Hiểu Tuệ nhìn lưng cô, không nén nổi khẽ lắc đầu.
Đàm Bân chỉ âm thầm hút thuốc, một lúc sau mới hậm hực nói: “Cậu đừng làm ra vẻ dạy bảo nữa đi. Là tớ đánh giá cao bản thân được chưa? Tớ cho rằng tớ xinh đẹp, ai thấy cũng yêu, không có người đàn ông nào mà tớ không mê hoặc được, tớ cho rằng tớ sẽ cảm hóa được anh ấy, tớ cho rằng người đàn ông tớ xem trọng sẽ cảm kích mà rơi nước mắt, quỳ xuống cầu hôn tớ, không ngờ lại khiến người ta phải lựa đi chọn lại, lòng tự trọng yếu đuối của tớ bị tổn thương ghê gớm…”
Văn Hiểu Tuệ cười hì hì, tiến đến, khoác vai cô. “Đàm Bân, cậu còn nhớ buổi khiêu vũ hồi đại học không? Hồi đó hai đứa mình quá chất, đám con trai bình thường bọn mình đâu thèm để mắt đến…”
“Ừ, đúng, tớ vẫn nhớ, đám con trai thấp dưới lm75 bọn mình vẫn hay gọi họ là căn bậc ba.”
Văn Hiểu Tuệ cười lớn, giật điếu thuốc của Đàm Bân, đó là việc xưa nay chưa từng có. Trước đây cô sợ hại da nên nhất định không hút thuốc.
Đàm Bân nghi hoặc nhìn cô, cầm bật lửa châm thuốc cho cô.
Mới hơi đầu tiên cô đã ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Văn Hiểu Tuệ lau nước mắt, hút tiếp một hơi, mới thở được bình thường, nói: “Lúc đó xem phim võ hiệp của Kim Dung, tớ thích Kiều Phong và Lệnh Hồ Xung. Cậu thích ai, còn nhớ không?”
Đàm Bân lập tức liếc mắt. “Cậu lại muốn chế nhạo tớ? Tớ thích Trần Gia Lạc, thích anh chàng đào hoa lăng nhăng, thì sao?”
“Suỵt suỵt suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh, cậu nhìn lại cậu bây giờ đi, vừa đụng vào là giãy nảy lên, làm gì có khí phách của giám đốc kinh doanh chứ?”
“Đều do cậu kích động tớ.
QUAY LẠICơ thể mềm mại của cô đột nhiên cứng đờ.
“Em hiểu.” Đàm Bân vẫn cười nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.”Ý em muốn hỏi, sống chúng rồi sẽ thế nào?”
“Anh không biết, thế nên anh muốn thử. Nếu thấy ổn, anh sẽ cưới em, baby à.”
Đàm Bân cười nhạt. “Ngược lại, nếu anh thấy không ổn, em chỉ còn cách xách va li chạy trốn vào rừng hoang đúng không?”
“Anh không có ý đó… Anh…” Thẩm Bồi không ngờ rằng cuộc nói chuyện lại không thuận lợi như vậy, nếu tiếp tục anh sẽ mất đi vị thế chủ động, anh dự cảm bước đi của mình hoàn toàn bị xáo trộn nên chỉ còn cách nói cứng: “Anh chỉ sợ… sợ hai chúng ta đột nhiên trở thành hai người xa lạ, anh cũng không dám tưởng tượng cảnh giữa hai người không còn tình cảm nhưng vì lý do nào đó mà vẫn cố chịu đựng nhau.”
Đàm Bân cười mỉa mai. “Con người trước sau gì rồi cũng sẽ chết đi, vậy thì anh sinh ra để làm gì?”
“Em đừng nói khó nghe như vậy được không? Không phải anh đang thương lượng với em sao? Vừa nãy anh đã nói, chỉ cần thấy ổn, anh nhất định sẽ cưới em.”
“Ô, hô hô, thật sao? Em có cần phải quỳ xuống cảm tạ đại ân đại đức của anh không?”
“Em… em nói chuyện nghiêm túc được không?” Thẩm Bồi bị dồn đến góc tường, bắt đầu nói năng hồ đồ. “Anh chỉ muốn tốt cho em, anh không muốn mất em, em nên nhớ rằng em sắp hai mươi chín rồi đó!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh!” Đàm Bân hất tay anh ra, bướng bỉnh nhìn vào mắt anh, giọng nói trở nên gay gắt, lạnh lùng. “Thẩm Bồi, em nói với anh hai điều, anh hãy nhớ kĩ! Thứ nhất, em có nhà của bố mẹ em, có nhà riêng, trước khi cưới, em không sống chung với ai hết, đây là ranh giới, là nguyên tắc, không có chuyện mặc cả.”
“Anh…”
“Thứ hai, từ trước đến nay em không hề ép anh phải kết hôn. Nếu kết hôn khiến anh đau khổ như vậy, anh hãy ra khỏi đây ngay lập tức, bên ngoài là thế giới tự do của anh.” Giọng của Đàm Bân run run, mắt nhòe đi nhưng không hề có giọt nước mắt nào rơi. “Anh đang nghĩ anh đang mua đồ điện tử mang về nhà dùng thử mấy tháng rồi trả tiền sau đấy à? Thật nực cười! Anh không nghĩ rằng mình quá ngây thơ à? Anh không cần phải thấy oan ức. Cảm ơn, em không cần, một chút cũng không cần.”
Cô nói với tốc độ tên lửa khiến Thẩm Bồi nghẹn họng, không nói được lời nào. Đàm Bân hất tay, tiến về phía phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh.
“Anh sai rồi, anh đã quá hồ đồ, chúng ta bỏ qua chuyện này được không?” Thẩm Bồi cảm thấy áy náy, đuổi theo xin lỗi cô. “Anh đã chọn ngày trước khi đi để nói với em là muốn chúng ta có thời gian suy nghĩ.”
“Nghĩ gì chứ? Chẳng có gì phải nghĩ cả.” Đàm Bân nói không chút nể nang. “Xin lỗi, ngày mai em phải đi làm, em muốn ngủ sớm, anh về đi.”
Tiếng cửa phòng ngủ đóng rầm, một lần nữa khép lại phía sau lưng anh.
Một mình Thẩm Bồi ở ngoài phòng khách, anh chán nản ngồi một lúc lâu. Anh không nghĩ ra mình đã nói sai câu nào, một lần nữa từ có lý thành vô lý, bị Đàm Bân chặn đứng không nói được gì. Lần trước cũng thế, Đàm Bân cũng cau có, không nói nữa.
Vì tình cảm hai năm anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới hạ quyết tâm như vậy, anh rất thành ý khi tỏ ra nhượng bộ, anh tình nguyện đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, thử một cách từ từ. Nhưng phản ứng của Đàm Bân lại khác xa tưởng tượng của anh, kết quả thành ra như thế này đây.
Thẩm Bồi không thể không thở dài, anh thầm nghĩ ngoài xã hội anh là một họa sĩ tuổi trẻ tài cao, thế mà đứng trước Đàm Bân, anh lại biến thành một kẻ ngốc nghếch.
Anh thử xoay nắm đấm cửa phòng ngủ, cửa vẫn mở. Đàm Bân không khóa cửa, điều này khiến anh được an ủi phần nào.
Lần đầu tiên hai người nằm quay lưng vào nhau, cùng ngủ trên một chiếc giường.
Chương 7
Ăn sáng xong thì Thẩm Bồi chuẩn bị đi.
Đàm Bân thức dậy, vờ như không thấy anh, không thèm nhìn anh lấy một cái, cũng không nói câu nào.
Thẩm Bồi thầm thở dài, vơ lấy ba lô, chuẩn bị thay giày rời đi.
Dây giày buộc quá chặt, mãi mới tháo được ra, trán anh lấm tấm mồ hôi, loay hoay mãi anh vẫn chưa xỏ được chân.
Từ nhỏ Thẩm Bồi đã không buộc được dây giày, từ trước đến giờ đều do mẹ anh hoặc bà vú giúp anh thắt dây giày lỏng để anh có thể cho chân vào dễ dàng. Nhưng giày đi du lịch lại khác, nếu không buộc chặt dây giày thì sẽ tệ hại vô cùng. Anh lại không muốn chường mặt ra nhờ Đàm Bân giúp đỡ, hết cách, anh đành tự mình xoay xở.
Đàm Bân không thể chịu được nữa, bèn chạy đến cướp lấy đôi giày, tháo dây giày rồi ném trả lại xuống chỗ chân anh.
Thẩm Bồi nhếch khóe môi nhìn cô, không nhúc nhích.
Nội tâm Đàm Bân giằng xé, cô tự mắng mình: “Chết tiệt, không được tích sự gì”, nhưng vẫn quỳ gối xuống sàn nhà, giúp anh đi giày rồi buộc chặt dây lại. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, trái tim Thẩm Bồi đập loạn xạ, anh vuốt tóc cô, nói: “Chuyện tối qua… anh xin lỗi.”
Đàm Bân thắt một cái nơ trên giày cho anh, ngắm lại một lần nữa rồi nói: “Xa nhà, anh phải tự chăm sóc mình đấy.”
Thẩm Bồi ôm lấy cô, hôn lên trán cô rất lâu. Đàm Bân giương mắt, trán hai người được bóng tối che khuất, cô nhìn thấy lông mi Thẩm Bồi giật giật liên hồi, mắt ướt nước.
Anh nói: “Bân Bân, em luôn là niềm tự hào của anh, hãy tin anh, anh yêu em, anh không muốn mất em.”
Đàm Bân cúi đầu, không nói gì.
Thẩm Bồi kéo dài thời khắc này thêm một lúc nữa, sau đó nới lỏng tay, đứng dậy. “Đừng tiễn nữa, từ nhỏ anh đã rất sợ cảnh ly biệt, khi xe chạy, nhìn thấy em, anh càng đau lòng.”
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, tiếng bước chân xa dần, xa dần.
Đàm Bân nép vào khung cửa sổ nhìn xuống khoảng trống phía dưới tòa nhà, có bảy, tám chiếc xe việt dã sáng màu đỗ ở dưới, họ đều là bạn đồng hành trong chuyến đi Cam Nam của Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi ngồi vào ghế lái, dường như anh nhìn thấy bóng hình cô, đưa tay vẫy vẫy về phía cửa sổ.
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Đây là một đoàn xe nổi bật nên không tránh khỏi những ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, đoàn xe men theo con đường, đi xa dần.
Khi Đàm Bân kể lại cho Văn Hiểu Tuệ nghe, giọng điệu vẫn rất quyết liệt.
“Vẫn chưa biết là tớ có muốn cưới anh ấy hay không, mà anh ấy đã phấn chấn như thế! Hứ, anh ấy nghĩ là đang mua bắp cải ở chợ, cầm một mớ, chọn một mớ sao? Kệ anh ấy kén cá chọn canh, cứ như là ban cho tớ ân huệ lớn lắm ấy. Thiếu gì chứ? Đám người muốn cầu hôn tớ không thiếu, không được một hàng thì cũng được một lớp tăng cường…”
Cô nghĩ Văn Hiểu Tuệ sẽ như mọi khi, lập tức nói xấu Thẩm Bồi một cách thậm tệ.
Nhưng không phải. Văn Hiểu Tuệ chỉ nhìn cô, thở phì phì.
Đàm Bân thấy không vui. “Cậu có ý gì hả? Cười trên nỗi đau của người khác à?”
“Tiểu nhân đâu dám!” Văn Hiểu Tuệ cười. “Thật kỳ lạ, việc Thẩm Bồi sợ kết hôn đâu phải chuyện ngày một, ngày hai, trước nay chưa từng thấy cậu tức giận như vậy. Lúc trước tớ lăng mạ Thẩm Bồi, cậu đều nói đỡ cho anh ta, hôm nay sao lại thế? Không phải có gì đó không ổn sao?”
Nghe vậy, Đàm Bân cũng nhận thấy mình có chút thất lễ, hình như từ trước khi cuộc họp dự bị diễn ra một ngày, cô luôn ở trong trạng thái dễ kích động. Trong một ngày cô đã hai lần hành sự theo cảm tính, tình yêu, công việc đều không tốt, sự bất thường khiến cô luôn cảnh giác.
“Bình thường chẳng phải vui hay buồn cậu đều không để lộ ra sao? Nhìn bây giờ xem, sắc mặt u ám, cách hai trăm mét cũng nhìn thấy rõ.”
Đàm Bân hất tay, chán nản nói: “Tớ cũng không biết chuyện gì nữa, khi đó thật sự tớ rất tức giận, cứ như là pháo được châm ngòi, chạm nhẹ là nổ tung, muốn cứu vãn cũng không kịp.”
“Gần đây cậu có chuyện gì không vui sao?”
“Cậu nói tớ giận cá chém thớt?” Đàm Bân chăm chú nghĩ ngợi rồi lắc đầu. “Tối qua thật sự có chút không vui, nhưng không đến mức đó, tớ luôn chú ý, không mang chuyện không vui về nhà.”
“Vậy thì do thời kỳ tiền mãn kinh đến sớm?”
“Cậu biến đi!”
“Ai da, chọc phải chỗ đau thì cũng đừng thẹn quá hóa giận chứ!” Văn Hiểu Tuệ ngoác miệng cười. “Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, trong tim cậu đã có người khác.”
“Càng nói càng hồ đồ, không có!” Đàm Bân vội vàng phủ nhận, giọng nói không to như lúc nãy. Vì lời Văn Hiểu Tuệ chưa dứt, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra cái tên Trình Duệ Mẫn.
Hoang đường, Đàm Bân lẩm bẩm, ai với ai, nằm mơ à?
Văn Hiểu Tuệ cốc đầu cô. “Nói dối, xem điệu bộ của cậu kìa, ánh mắt sáng rực, đảo liên hồi, đây không phải là chột dạ thì là gì?”
“Này, nghe tôi nói này, đồng chí Văn Hiểu Tuệ, cậu nghiêm túc một chút được không? Tôi đang nói đến một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Được, chúng ta sẽ nghiêm túc.” Văn Hiểu Tuệ đang cuộn tròn trên sofa liền ngồi thẳng dậy. “Vậy tớ hỏi cậu, trước đây cậu từng nói Thẩm Bồi sợ kết hôn. Vậy tại sao cậu vẫn cứ theo anh ta?”
Đàm Bân lật qua tờ tạp chí trên tay, không trả lời.
“Tớ hỏi cậu, mỗi lần tớ đề cập đến bản chất của vấn đề, vì sao cậu đều im lặng?”
Đàm Bân vẫn không nói gì, đứng dậy đến bên cửa sổ phòng khách, kéo rèm, hứng gió trời, châm một điếu thuốc.
Hoàng hôn ngày hè chỉ còn lại một chút ánh sáng chiếu lên người cô, tạo thành một hình hài yếu ớt.
Văn Hiểu Tuệ nhìn lưng cô, không nén nổi khẽ lắc đầu.
Đàm Bân chỉ âm thầm hút thuốc, một lúc sau mới hậm hực nói: “Cậu đừng làm ra vẻ dạy bảo nữa đi. Là tớ đánh giá cao bản thân được chưa? Tớ cho rằng tớ xinh đẹp, ai thấy cũng yêu, không có người đàn ông nào mà tớ không mê hoặc được, tớ cho rằng tớ sẽ cảm hóa được anh ấy, tớ cho rằng người đàn ông tớ xem trọng sẽ cảm kích mà rơi nước mắt, quỳ xuống cầu hôn tớ, không ngờ lại khiến người ta phải lựa đi chọn lại, lòng tự trọng yếu đuối của tớ bị tổn thương ghê gớm…”
Văn Hiểu Tuệ cười hì hì, tiến đến, khoác vai cô. “Đàm Bân, cậu còn nhớ buổi khiêu vũ hồi đại học không? Hồi đó hai đứa mình quá chất, đám con trai bình thường bọn mình đâu thèm để mắt đến…”
“Ừ, đúng, tớ vẫn nhớ, đám con trai thấp dưới lm75 bọn mình vẫn hay gọi họ là căn bậc ba.”
Văn Hiểu Tuệ cười lớn, giật điếu thuốc của Đàm Bân, đó là việc xưa nay chưa từng có. Trước đây cô sợ hại da nên nhất định không hút thuốc.
Đàm Bân nghi hoặc nhìn cô, cầm bật lửa châm thuốc cho cô.
Mới hơi đầu tiên cô đã ho sặc sụa, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Văn Hiểu Tuệ lau nước mắt, hút tiếp một hơi, mới thở được bình thường, nói: “Lúc đó xem phim võ hiệp của Kim Dung, tớ thích Kiều Phong và Lệnh Hồ Xung. Cậu thích ai, còn nhớ không?”
Đàm Bân lập tức liếc mắt. “Cậu lại muốn chế nhạo tớ? Tớ thích Trần Gia Lạc, thích anh chàng đào hoa lăng nhăng, thì sao?”
“Suỵt suỵt suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh, cậu nhìn lại cậu bây giờ đi, vừa đụng vào là giãy nảy lên, làm gì có khí phách của giám đốc kinh doanh chứ?”
“Đều do cậu kích động tớ.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu67/67