pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full

Lượt xem :
ành trong nháy mắt ảm đạm lại, ba Hắc hoà giải, "Đúng, đúng, vậy sau này rảnh rỗi nhất định phải đi chơi cùng nha!"

Đồng Tử Lâm cười xã giao nói: "Dạ, bác trai, lúc rảnh rỗi nhất định!"

Đôi mắt Hắc Nhược Hoành lại bỗng chốc sáng ngời, giống như trúng giải thưởng lớn, ba Hắc đứng một bên lắc đầu, thực sự là không được nha! Con trai thật ngu dốt, người ta nói lời xã giao cũng cho là thật!

Câu lúc rảnh rỗi này làm cho Hắc Nhược Hoành đợi nhiều năm, rốt cục cậu cũng hiểu rõ cái gì là nói xạo! Lời Đồng Tử Lâm nói chính là nói xạo!

Hắc Nhược Hoành ngộ ra một cái đạo lý, không có gì bản thân không có được, chỉ có mình muốn hoặc không muốn! Mà Đồng Tử Lâm là người cậu muốn!

Lúc này đây, cậu muốn chủ động ra trận, ngại ngùng, hay dịu dàng gì cũng không cần để ý đến.

◎◎◎

Một hôn lễ lớn đang được cử hành, các nhân vật nổi tiếng đều tụ tập ở đây.

Đồng Tử Lâm mặc một bộ váy ngắn màu hồng tao nhã, và kheo được đôi chân dài thon thả của cô ,càng làm cho cô xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không cướp đi sự nổi bật của chị hai và em ba.

"Lâm Lâm..." Một dáng người cao lớn sau lưng Đồng Tử Lâm đi vòng qua phía trước của cô.

"Anh Hoành, là anh à!" Đồng Tử Lâm nhìn khuôn mặt đã nhìn nhiều năm kia, không khỏi cảm thán, gương mặt này thực sự nhìn rất đẹp, nếu không rõ tính nết của anh, cô có lẽ sẽ thích anh.

Hôm nay anh mặc một bộ lễ phục dành cho rễ phụ, tuy bộ lễ phục nào cũng như nhau, nhưng anh mặc vào nhìn đặc biệt đẹp trai hơn và quan trọng nhất là khuôn mặt dễ nhìn của anh.

Ánh mắt sâu xa, sống mũi thẳng, môi mỏng, cho dù nhìn chính diện hay là nhìn nghiêng khuôn mặt đều là người đàn ông rất đẹp trai.

"Em chừng nào rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau đi du lịch giải sầu một chút?" Hắc Nhược Hoành tích cực mời mọc.

Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, thực ra biết anh không phải người xấu, chỉ là toàn thân anh tản ra cái mùi, cô không thích một chút nào.

Cô không thích anh, không, chính xác mà nói, cô không thích đàn ông lăng nhăng, không thích đàn ông ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Cho dù người đàn ông này rất tốt với cô, từ hồi trung học anh đã luôn làm phiền cô rồi.

Cô thích ăn cái gì, anh liền mua cho cô cái đó; cô đi nơi nào, bọn họ đều rất trùng hợp mà gặp nhau. Cũng không biết nguyên nhân gì, Đồng Tử Lâm thực sự rất khó có ấn tượng tốt với anh, cũng rất khó có sắc mặt tốt với anh.

Bởi vì hành vi của anh thật sự giống như con gián đánh hoài không chết.

Mà cô, thực sự rất không có cảm tình đối với con gián này, "Không có thời gian rảnh!" Từ chối lập tức.

"Vì sao?" Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa thì nổ tung, bởi vì hôm nay là ngày đặc biệt nên có đánh chết anh cũng nhịn.

Đồng Tử Lâm thở dài một hơi, "Anh Hoành, chúng ta là bạn bè, anh hiểu không? Vĩnh viễn không thể nào trở thành người yêu được!" Nói ra rõ ràng đã thành thói quen, nếu như không nói rõ ràng, càng làm tổn thương người.

Hắc Nhược Hoành nhìn cô không lên tiếng, giống như tảng đá tuôn ra hai chữ, "Không hiểu!"

"Được rồi! Nói đơn giản một chút, em có bạn trai rồi!" Như vậy đã hiểu chứ!

Hắc Nhược Hoành cười nhạo một tiếng, "Em nói đùa cái quái gì thế, không buồn cười chút nào!".

Cô biết chuyện sẽ lại xảy ra như thế này, Đồng Tử Lâm nhìn mọi người một vòng, tầm nhìn tập trung vào người nào đó, khéo miệng nở nụ cười, "Anh chờ một chút." Cô nhẹ nhàng vòng qua anh, đi về phía một người đàn ông.

Hai mắt Hắc Nhược Hoành đăm đăm nhìn cô nắm tay một người đàn ông đi về phía anh i, anh lặng lẽ nắm chặc nắm tay, coi hành động của cô là trò đùa.

Cô có cần phải ngây thơ thế không? Cho dù không thích anh, cũng không cần thiết tìm đại một người diễn trò chứ!

"Này, anh Sầm Triết, anh giải nghĩa rõ ràng với anh ấy đi!".

"Chào, anh Hoành." Mạc Sầm Triết ưu nhã nhìn Hắc Nhược Hoành, hai mắt nhìn anh không sợ lửa giận đang bùng phát, "Tôi là bạn trai của Tử Lâm."

Hắc Nhược Hoành đưa ánh mắt đặt trên người Đồng Tử Lâm, cặp mắt trở nên lạnh lùng, "Đồng Tử Lâm, em đùa gì thế, em qua lại với người đàn ông lớn hơn em mười tuổi? Thêm mấy năm nữa, ông ấy có thể làm ba của em!"

Đồng Tử Lâm vô cùng xấu hổ, gần đây tính nóng nảy của cô không có bộc phát ra, ngược lại dịu dàng nhìn Mạc Sầm Triết, "Anh Sầm Triết, anh đừng để ý đến lời anh ấy nói!"

"Anh Hoành, tôi biết anh thích Tử Lâm, nhưng bây giờ tôi là bạn trai của cô ấy, cho nên..." Ý tứ rất rõ ràng, Mạc Sầm Triết không có để ý lời nói vừa nãy của Hắc Nhược Hoành.

Hắc Nhược Hoành lạnh lùng nhìn cặp nam nữ trước mắt, một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

Nhìn anh đi xa, Đồng Tử Lâm thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn anh Sầm Triết."

"Không cần cảm ơn, nhưng..." Mạc Sầm Triết sờ sờ cằm, "Tôi thực sự nhìn rất già sao?"

Đồng Tử Lâm nở nụ cười,Hắc Nhược Hoành quay đầu lại nhìn thấy nụ cười hồn nhiên không chút phòng bị càng làm anh tức giận thêm.

"Không có già đâu!" Đồng Tử Lâm cười to, "Em nghĩ anh và Giai Nhân rất xứng đôi!" Giai nhân là bạn tốt của cô, Mạc Sầm Triết là bạn trai và chồng tương lai của cô ấy.

"Nhưng lời nói dối này rất nhanh sẽ bị vạch trần." Mạc Sầm Triết nhớ tới vẻ mặt không chịu thua của người đàn ông kia.

"Không sao cả, chỉ cần anh ấy đừng luôn tìm em, để em thở phào một cái thì tốt rồi." Đồng Tử Lâm thật sự không chịu nổi Hắc Nhược Hoành, có thể so độ nhạy cảm của anh với các tay săn ảnh, giống như anh ngửi thấy trên người cô mùi hương nào đó, cho dù cô đi đến đâu, anh luôn tìm được cô.

Mạc Sầm Triết chỉ cười không nói, theo anh nhận xét Hắc Nhược Hoành rất nhanh sẽ trở lại tìm cô thôi.

Đồng Tử Lâm chắc chắn, ít nhất một tháng anh ta sẽ không tới tìm cô, Mạc Sầm Triết không phải người của giới kinh doanh, anh ấy là nghệ sĩ nổi tiếng, mà Hắc Nhược Hoành lại không biết gì về nghệ thuật và cô nghĩ anh cũng không hứng thú đến các mối quan hệ trong nghệ thuật, cũng sẽ không lập tức biết Mạc Sầm Triết chỉ là một cái cớ.

Nhưng cô không biết, ý tưởng của cô không đến một giờ đã bị phá vỡ, Hắc Nhược Hoành căn bản không để ý đến việc cô có bạn trai.

Có bạn trai? Đồng Tử Lâm coi anh là ngu ngốc hay đần độn? Anh nhận ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô không có tình yêu nam nữ trong đó.

Trong lòng Hắc Nhược Hoành vẫn có chút không vui, cô tìm con mèo con chó khắp nơi tới làm bạn trai, lại vứt người muốn làm ban trai như anh sang một bên.

Anh uống xong ngụm lớn husky, một cánh tay khoát lên bả vai anh, anh quay lại nhìn thấy Bạch Mộ Hiên, "chú út."

"Uống vội vã như vậy làm gì!" Bạch Mộ Hiên cũng không muốn lạnh nhạt với bà xã trong đêm tân hôn, liền giao cho đám bạn đi kính rượu mọi người.

"Ha ha!" Hắc Nhược Hoành cười khổ vài tiếng, cảm thấy mình rất đáng thương.

Bạch Mộ Hiên mắt lạnh nhìn Hắc Nhược Hoành so với mình nhỏ hơn vài tuổi, "Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn chú!" Anh cũng không có lòng từ bi đâu.

"Chú út, cũng là chú làm hại!" Dạy cái phương pháp quái quỉ gì, hại anh theo đuổi khổ sở như vậy.

"Cháu nói cái gì?" Bạch Mộ Hiên không có nghe rõ.

"Không có gì!" Hắc Nhược Hoành cúi đầu lẩm bẩm, anh nghĩ đến người đàn ông trước mắt này không hiền lành gì, không bỏ đá xuống giếng cũng cám ơn trời đất rồi.

Bạch Mộ Hiên dù không nghe rõ, nhưng nhìn bộ dáng biểu tình của anh, ít nhiều gì cũng biết anh đang nói thầm cái gì, "Đồng Tử Lâm đi đâu cũng đều là chú tiết lộ, không ngờ cháu, theo đuổi nhiều năm như vậy, vẫn không theo đuổi được cô ấy!"

Hắc Nhược Hoành liếc chú một cái, "Làm ơn đi chú, còn không phải giống nhau!" Mặc dù chú cưới được vợ, nhưng thời gian theo đuổi cũng hao tốn không ít!

"Cháu tên nhóc con này!" Bạch Mộ Hiên uy hiếp khoát tay lên vai của anh, "Chú chẳng lẽ không mong muốn cháu thành công à! Sớm cưới ngưới ta về, anh hai của chú cũng không lo lắng như vậy!"

Nó ăn chay lâu như vậy, đối với thân thể cũng không tốt! Từ nhỏ đã nhận định cô gái của lòng mình đến nay không thay đổi. Không biết nó có phải còn chưa trải qua hay không! Ừ, khả năng này rất cao!

"Được rồi, không cần lo lắng cho con!" Hắc Nhược Hoành uống sạch chất lỏng trong ly, trong mắt lộ vẻ thâm trầm.

Bạch Mộ Hiên cười cười, không nói lời nào. Dù sao cũng là con trai nhà họ Hắc, trong người có chung dòng máu ít nhiều cũng sáng suốt. Anh vỗ vỗ vai Hắc Nhược Hoành "Được". Rồi xoay người rời khỏi.

Hai mắt Hắc Nhược Hoành nhìn chằm chằm Đồng Tử Lâm, như khát khao được săn bắt trong sa mạc Châu Phi, toàn thân tích góp sức lực, quan sát rồi hành động.

◎◎◎

Một trận gió thổi qua, Đồng Tử Lâm thấy bắt đầu lạnh "Lạnh quá..." Cô ưu nhã rời khỏi hội trường, mang đôi giày cao gót ba tấc phòng bên trong đi vào bên trong phòng.

Ở trong phòng nghỉ của dâu phụ cô tìm được cái áo choàng mỏng, vừa khéo là màu hồng nhạt có thể mặc cùng với lễ phục hôm nay.

Cô nhẹ nhàng mặc vào thêm, quay sang tấm gương sửa sang một chút, đang muốn rời khỏi thì Hắc Nhược Hoành đã đứng chắn ở cửa.

"Anh làm cái gì vậy?" Cô cau mày nhìn anh.

"Người đàn ông kia thật là bạn trai em?" Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.

Anh vừa lên tiếng, Đồng Tử Lâm đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hôm nay là ngày gì! Anh sao lại uống rượu say làm bậy chứ!

"Đừng làm rộn!"

"Anh không có ầm ĩ! Em nói đi!" Anh bước nhanh về phía trước, hung hăng nắm cổ tay của cô, cả khuôn mặt như ngâm trong nước đá, lạnh vô cùng.

Đồng Tử Lâm chịu không nổi liếc mắt nhìn, "Đúng vậy, em không có lừa anh!" Thật là không có nghĩ đến, anh tứ chi phát triển mà không biết dùng đầu óc suy nghĩ vấn đề.

"Đồng Tử Lâm, em biết anh thích em chứ?"

Đúng, cô biết, nhưng trong trái tim kia có bao nhiêu thật tình thì không biết, đừng nói lòng dạ cô hẹp hòi, chuyện đã lâu nhưng đến nay cô còn nhớ rõ người nào đó hại cô mất vai nữ nhân vật chính, còn bị những bạn khác cười nhạo.

"Anh thích em, em nhất định phải thích anh sao?" Đồng Tử Lâm nóng nảy trả lời, không hiểu tại sao anh luôn quấn lấy cô!

"Em!" Hắc Nhược Hoành tức giận muốn đánh cho người con gái này một trận, "Em hoàn toàn không hiểu sao? Anh thích em!"

"Em nghe được! Thế nhưng em không thích anh!" Đồng Tử Lâm không nhường chút nào mà lớn tiếng trả lời.

Cô bên trái một câu em không thích, bên phải một câu em không thích! Nhưng đàn ông nhà họ Hắc hay cố chấp như vậy, vừa ý rồi thì tuyệt đối không buông tha.

Đồng Tử Lâm đẩy anh ra, không cho anh cơ hội nói chuyện, hai gò má đỏ bừng vì tức giận, mở cửa liền đi, nhưng hai cánh tay dài luồn qua bên tai của cô, trực tiếp đè cánh cửa lại.

Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai cô vang lên, hơi thở mang theo rượu whisky bay đến chóp mũi của cô, lá gan Đồng Tử Lâm tuy lớn nhưng tim không khỏi đập mạnh, cả người bị anh đè ở trên cửa, hai người như dũng sĩ đấu bò, ai cũng không mở miệng, cứ nhìn chằm chằm đối phương.

Ánh mắt Đồng Tử Lâm ra vẻ kiêu ngạo, cô không phải loại người tức giận sẽ rống to chửi người, ngược lại, cô càng tức giận, cô càng không lớn tiếng mắng chửi người.

<<1234 ... 15>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT58/5367