Old school Swatch Watches
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Buông Tay, Tôi Không Lấy Chồng-full

Lượt xem :
p dẫn tình dục giữa bọn họ không bị lãng quên, chỉ là bây giờ còn quá sớm, không nên sớm như vậy. Anh hít sâu một hơi, tê dại ở hai chân sớm đã khôi phục lại bình thường, anh chậm rãi rời khỏi người cô.

Động tác của anh giống như cương thi vậy, khó khăn lắm mới rời khỏi thân thể đẫy đà của cô.

Khuôn mặt anh không chút thay đổi, sắc mặt đờ đẫn đem cái đùi ngọc quấn bên hông anh lúc hôn sâu kéo xuống, bình tĩnh đem tay của mình mặc lại nội y cho cô, kéo lại quần áo ngay ngắn.

Anh xoay người một cái, Đồng Tử Lâm liền nở nụ cười, anh luôn rất hiểu cô, cho nên cô mới không lo lắng mình sẽ bị "ăn sạch", bởi vì anh là một "Người đàn ông tốt" .

Anh là người đối với cô rất tốt…

Đồng Tử Lâm thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn Hắc Nhược Hoành cầm lon đồ uống đi tới, sau khi đưa cho cô, anh chậm rãi nói một tiếng: "Anh đi tắm."

Đồng Tử Lâm nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn tiếng, ngay cả khi Hắc Nhược Hoành bước vào phòng tắm cũng nghe được rất rõ ràng, mãi đến khi anh mở nước, nước lạnh từ trên đỉnh đầu đổ xuống, thì tiếng cười mới dừng lại.

Đồng Tử Lâm mở đồ uống, sảng khoái uống một ngụm, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha, lắc lắc hai cặp chân trắng trẻo, như một con con mèo nhỏ thoả mãn, hiểu được thế nào là chơi đùa, ăn uống, rất thỏa mãn, rất vui vẻ.

Lúc Hắc Nhược Hoành đi ra, Đồng Tử Lâm đang xem chương trình nghệ thuật tổng hợp, cười đến đắc ý, cả người nằm ở đó cười, anh đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy nửa lon nước của cô một ngụm uống hết.

Đây là thói quen của cô, bất luận uống thứ gì, cô luôn luôn uống một nửa, cũng không biết là uống không ngon, hay uống không được, dù sao cũng không phải là một thói quen tốt.

Đồng Tử Lâm nhu mì ngồi thẳng người, dùng ngón tay lau đi nước mắt khi nãy cười chảy ra, "Sau này đừng mua cái mùi vị này, em thích uống vị quả đào mật hơn."

"Ừ." Trong tủ lạnh hầu như đều là những thứ cô thích ăn, nhưng cô cũng rất nhanh loại bỏ thức ăn theo tần suất, một khi cô đã ăn ngán rồi cũng không ăn lại nữa, dù đồ ăn không tốt cho sức khẻo, cô vẫn sẽ đi ăn, giống như không ăn sẽ chết vậy.

Biết cô nhiều năm như vậy, anh có thể nói là hiểu rõ cô vô cùng, nhưng cô có một số hành vi khiến cho người khác đoán không ra.

Hắc Nhược Hoành cả người nằm xuống ghế sô pha, sô pha không phải rất nhỏ, nhưng anh cũng rất cao to, chiếm hết hai phần ba ghế sô pha, Đồng Tử Lâm dứt khoát nằm trên cánh tay của anh, dựa sát vào nhau như các cặp tình nhân khác.

Hắc Nhược Hoành cúi đầu nhìn Đồng Tử Lâm vẫn như cũ đang bật cười, không khỏi cảm thán, người phụ nữ này tuyệt không vì anh mà áy náy. Câu dẫn anh đến như vậy, khiến anh phải tắm nước lạnh nhiều lần, chắc một ngày nào đó sẽ bị tắm đến chết mất.

"Sau này không cho phép quyến rũ anh!" Người đàn ông hung dữ cảnh cáo.

Đồng tử Lâm ngạc nhiên nhướng mày, từ chối cho ý kiến, giọng khó nghe nói, "Vâng."

Hắc Nhược Hoành bất mãn liếc cô một cái, còn dám cười! Người phụ nữ này thật không nghe lời!

Chương 4
Một khi cái hộp Pandora 0 mở ra, tai nạn sẽ từ đó chạy đến. Lúc Hắc Nhược Hoành đụng phả cô bạn gái Đồng Tử Lâm siêu dã man, thì trong hộp chạy đến không phải tai nạn, mà là bong bóng màu hồng đếm không hết, từng cái bong bóng tràn đầy hạnh phúc trong đó.

"Em thật cùng a Hoành quen nhau à?" Trong giờ nghỉ trưa ở Đồng thị, phòng nghỉ ngơi của quản lí, hai người phụ nữ thấp giọng trò chuyện với nhau.

"Đúng vậy! Chị hai, rất kỳ quái sao?" Đồng Tử Lâm vừa nói chuyện, vừa ăn bữa trưa.

"Ừ, cũng không phải kỳ quái gì, chị nên nói như thế nào nhỉ?" Đồng Tử Du suy nghĩ.

"Có phải thấy em trước đây, làm như thế nào đều không đồng ý quen anh ấy, hiện tại lại đột nhiên nói đồng ý, nên cảm thấy lạ phải không."

Đồng Tử Du cười nói, "Chắc vậy." Có mấy lời, cô không tiện nói ra, cho dù là chị em, cô cũng không thể tham dự quá nhiều, "Bất quá a Hoành nhiều năm như vậy vẫn theo đuổi em, em chắc đã cảm động rồi đúng không?"

"Cảm động?" Đồng Tử Lâm cau mày, lòng dạ cô rất nhu nhược."Tại sao phải cảm động?"

Chị hai Đồng xấu hổ nói, "Một người đàn ông thật lòng thật dạ theo đuổi em, em sẽ không phải không thấy cảm động đấy chứ?"

Đồng Tử Lâm vẻ mặt không đồng ý, "Chị hai à, vậy cả hai cũng phải thích nhau chứ, nếu như em không thích, sau này em càng khổ sở thêm."

Được một người không thích theo đuổi, sẽ rất vui vẻ sao?

Đồng Tử Du suy nghĩ một chút, "Cũng đúng! Cho nên bây giờ em thích cậu ấy rồi sao?"

Cô nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, trực tiếp nói: "Không biết!"

Đồng Tử Du nở nụ cười, cúi đầu ăn bữa trưa, một lát sau, "Nếu đã quen nhau rồi, nên đối đãi thật tốt với người ta."

Nghe một chút! Nói gì vậy! Đồng Tử Lâm ủy khuất nhìn chị hai mình, "Chị hai, lời này chị nên nói với anh Hoành, không phải là nói với em!"

Cô nhìn giống với người xấu hay bắt nạt người khác lắm sao?

Nhớ lại tháng đầu tiên quen nhau, cô gặp em gái và em rể mình, em rể Đan Triết Điển nói với cô những lời cũng tương tự, hiện tại ngay cả chị hai cũng nói như vậy, Đồng Tử Lâm cũng hoài nghi mình có phải rất xấu xa hay không.

Đồng Tử Du buồn bực không lên tiếng, đối với người khác nhìn vào, Tử Lâm giống như con ngựa hoang, Hắc Nhược Hoành ngồi trên lưng ngựa, khó bảo toàn một ngày nào đó sẽ bị sự ngang bướng khó thuần của Đồng Tử Lâm đá xuống ngựa.

Cho dù Tử Lâm là em gái của cô, cô cũng hiểu được Hắc Nhược Hoành phải nổ lực rất nhiều. Cô biết Hắc Nhược Hoành từ hồi Tử Lâm học mẫu giáo, khi đó Tử Lâm luôn ghét bỏ cậu ấy vì cậu ấy hay trêu chọc.

Sau này nhìn thấy Hắc Nhược Hoành lần nữa là lúc Tử Lâm học trung học, khi đó Hắc Nhược Hoành tới nhà tìm con bé đi chơi, mà Tử Lâm lại thờ ơ cho cậu leo cây, bản thân chạy đi chơi cùng bạn bè.

Sở dĩ Đồng Tử Du ấn tượng sâu như vậy, vì Hắc Nhược Hoành là một người đàn ông đáng thương , đang cầm một trái tim nồng nàn đi theo sau lưng một phụ nữ không có lương tâm.

Người bên ngoài đều nhìn thấu tâm tư người đàn ông này đối với Tử Lâm, duy chỉ có Tử Lâm không sửa đổi được ý nghĩ của chính mình, từ đầu đến cuối...

"Tử Lâm, em vẫn cho rằng Hắc Nhược Hoành là một playboy sao?" Khi đó cô nghe Đồng Tử Lâm miêu tả Hắc Nhược Hoành nhiều nhất chính là từ playboy này.

"Trước mắt không phải." Đồng Tử Lâm cho một đáp án mơ hồ.

"Tử Lâm, chị ở thương trường lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa nghe qua a Hoành có quan hệ tình yêu với ai." Đồng Tử Du vì Hắc Nhược Hoành nói.

Đồng Tử Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, "Chị hai có thể biết cái gì mà nói, nói không chừng anh ấy lén lút đi xem mắt cô nào đó rồi!"

Đồng Tử Du không khỏi cười nhạo: "Nếu có, cũng phải bị em Đồng nhị tiểu thư cho san thành bình địa rồi!"

Đồng Tử Lâm ngoan ngoãn chịu thua, cúi đầu ăn. Các cô không nói chuyện phiếm nữa, giờ nghỉ trưa không nhiều, còn phải nắm chắc thời gian ăn và nghỉ ngơi nữa.

Sau khi Đồng Tử Lâm tan việc, Hắc Nhược Hoành đã mở cửa xe của anh chờ cô ở dưới lầu công ty. Đồng Tử Lâm ngồi vào trong xe , lẩm bẩm nói, "Vì sao không cho em lái xe?"

Hắc Nhược Hoành lông mày nhướng cao, "Như thế anh không lái xe chở em được?"

Nghĩ đến lời nói của chị hai buổi trưa, Đồng Tử Lâm quyết định sẽ đối với anh "Tốt" một chút, "Được rồi, để cho anh lái đó."

Đồng Tử Lâm thích lái xe với tốc độ nhanh, còn Hắc Nhược Hoành thì có vẻ ôn hòa hơn nhiều, lái xe rất an toàn, Đồng Tử Lâm cũng rất đáng yêu ngồi yên một chỗ.

Đồng Tử Lâm sẽ không xoi mói người khác lái xe ra sao, xe là của người khác có phải của cô đâu, cô xoi mói làm gì.

Qua một lúc lâu, Đồng Tử Lâm mới đột nhiên hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Hắc Nhược Hoành nói đùa: "Đem em đi bán!"

"Mới là lạ! Muốn đi chợ đêm?" Đồng Tử Lâm nhìn tuyến đường quen thuộc, nhiều chợ đêm như vậy, chỉ có chợ đêm này là cô thích đi nhất.

"Ừ, ngày hôm qua em không phải nói muốn ăn thịt gà sao?"

Không sai, Đồng Tử Lâm là một người không ăn thịt không vui, có thịt ăn, cô sẽ rất vui vẻ. Vừa nghe anh nói như vậy, Đồng Tử Lâm không khỏi nuốt nước miếng, "Vậy anh nhanh lên một chút, em muốn chảy nước miếng rồi nè!"

Chờ bọn họ hài lòng lấp đầy cái bụng, đi đến hướng đỗ xe. Bộ đồ Đồng Tử Lâm cũng có chút mất trật tự, trên áo sơ mi trắng có vài giọt chất lỏng không phân biệt được.

"Ăn rất ngon, rất hài lòng!" Cô lúc này không có giống như thường ngày được chiều chuộng, ngược lại có cảm giác giống như những người bình thường.

Hắc Nhược Hoành cầm khăn tay lau sạch cái miệng đầy dầu mỡ của cô, bất đắc dĩ nói: "Tướng ăn kém quá!"

"Có quan hệ gì, vừa rồi không có ai nhìn em!" Đồng Tử Lâm thờ ơ nhún nhún vai.

Hắc Nhược Hoành không nói gì, thật sự nghĩ bộ dáng hiện tại của cô thật đáng yêu, không khống chế được cúi đầu ở trên mặt cô thơm một cái.

Đồng Tử Lâm có chút ngoài ý muốn về hành động của anh, nhưng cũng không nhăn nhó, hai cánh tay duỗi một cái, ôm lấy cổ của anh, thoải mái đem miệng đưa lên.

Hắc Nhược Hoành cũng quen với việc cô chủ động, không khách khí ngậm miệng của cô, hôn túi bụi. Thẳng đến khi Đồng Tử Lâm để tay ở lồng ngực của anh hung hăng bấm vài cái, anh mới chịu dừng lại.

"Đưa em về nhà đi!" Ăn cũng ăn rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ Đồng Tử Lâm muốn về nhà ngủ.

Hắc Nhược Hoành xoay người về phía cô, hung hăng hôn vài cái, rồi mới ngoan ngoãn ngồi ở chỗ tài xế, thiếu chút nữa Đồng Tử Lâm liền muốn đưa tay ra vỗ vỗ đầu anh, khen anh thật biết nghe lời.

Đồng Tử Lâm cười khanh khách, rước lấy một cái nhìn xem thường của anh, Đồng Tử Lâm không kiêng kỵ gì tiến đến bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Anh có đúng hay không rất muốn theo em lên giường?"

Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa liền đem xe lái về phía vách tường, môi mỏng mím chặc, "Em người phụ nữ này..."

Đồng Tử Lâm không chút sợ hãi, cô không bao giờ sợ anh, tuy bọn họ mới gặp gỡ một tháng, thế nhưng cô có thể xác định, người đàn ông này rất nghe lời cô.

"Ha ha..."

"Em tin hay không, anh hiện tại liền đem em mang về nhà ăn tươi!" Hắc Nhược Hoành dọa.

Đồng Tử Lâm nhìn anh một cái, tiếp tục cười to, mới không tin lời của anh đâu.

Xe quẹo qua con đường khác, Hắc Nhược Hoành thực sự lái xe về phía nhà anh, Đồng Tử Lâm vẫn đang cười, cô tuyệt không tin người đàn ông này dám làm gì với cô!

Hắc Nhược Hoành bi ai nghĩ, có phải anh đã cưng chìu cô quá rồi hay không! Vô-lăng trong tay quẹo lại đường cũ, chạy về phía nhà Đồng Tử Lâm.

Xe vừa đến Đồng gia, Đồng Tử Lâm thản nhiên cỡi dây an toàn ra, nhìn vẻ mặt ai oán của Hắc Nhược Hoành, tâm tình cô vô cùng tốt, tiến lên vỗ nhẹ gò má của anh, quyến rũ nói: "Ngủ ngon. . ."

Hắc Nhược Hoành bĩu môi, "Muộn. . . An. . . ưm. . ."

Người phụ nữ này luôn biết anh đang suy nghĩ gì, không phải nói cô đang lạt mềm buộc chặt, mà cô đối với anh biết rất rõ.

Anh rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần cô mỉm cười một cái, hay một nụ hôn. . .

Triền miên mà hôn lên môi của
<<1 ... 56789 ... 15>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT151/1091