Old school Easter eggs.
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em - phần 4

Lượt xem :
, \"Ngủ no rồi à?\"
Luyến Kinh gật gật đầu, kéo dây an toàn, \"Vẫn là trong nhà thoải mái nhất.\"
Mạnh Tưởng mỉm cười khởi động xe, \"Lần này rất bận à? Sao lại mệt như vậy?\"Tuy rằng cô đã trang điểm, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy mắt cô hơi thâm, cô ngủ cũng vẫn không đủ.
\"Chạy vài vòng vòng quanh thủ đô.\" Cô giống như chiếc dây cót đã được vặn, không dám dừng lại nửa khắc.
\"Thu hoạch được cũng không ít.\" Luyến Kinh nhìn bên ngoài ôn hòa mềm mại,nhưng thật ra rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng luôn làm hết sức.
LuyếnKinh tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng mặt nhìn anh, thật lâu không nóichuyện. Mạnh Tưởng thấy cô trầm mặc, cười nhìn cô, \"Sao vậy?\"
\"MạnhTưởng, chúng ta còn kết hôn không?\" Luyến Kinh cúi đầu, giọng nói để lộra sự đau đớn, chạm tới tận đáy lòng Mạnh Tưởng, tay anh không khỏi nắmchặt tay lái, chèn ép những chấn động trong lòng.
Một lúc lâu sau, anh nhìn cô, \"Luyến Kinh, em sao vậy?\"
Đúng vậy, cô sao vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Luyến Kinh nhắm mắt lại, nhẹ lắc đầu, môi khẽ mở, \"Em gặp anh ta.\"
*
Lúc Mạnh Tưởng và Luyến Kinh ngồi trong nhà ăn, nhìn người Chung Tình kéovào, Mạnh Tưởng ngây ngẩn cả người, sau một lúc liền hạ tầm mắt, chekhuất ý cười không dễ nhận ra.
Người phục vụ dẫn Chung Tình đến, Mạnh Tưởng đứng lên, cười nói, \"Hai người đến đây.\" Sau đó Mạnh Tưởng khoáttay, mời hai người vào bàn, giới thiệu, \"Luyến Kinh, đây là Chung Tìnhem đã gặp, đây là em trai cô ấy, Chung Duệ. Đây là Du Luyến Kinh, bạnanh.\" Chung Duệ liếc mắt nhìn Du Luyến Kinh, chào một tiếng, sau đó kéoghế cho Chung Tình ngồi, còn chính mình ngồi xuống vị trí đối diện vớiMạnh Tưởng.
\"Cô Chung, xin chào.\" Luyến Kinh mỉm cười nhìn Chung Tình.
Chung Tình mỉm cười, \"Xin chào, cô Du.\"
Chung Duệ nhìn thật ký Du Luyến Kinh, đây là bạn gái của anh Tưởng?
Giữa bữa cơm, bốn người bắt đầu nói chuyện.
\"Tiểu Duệ, gần đây thế nào?\" Nghe bố nói, Chung gia vì muốn nhanh có cháu nội, luôn thúc giục Chung Duệ.
\"Rất tốt.\" Chung Duệ đảo mắt liếc chị chỉ lo uống nước, cười nói, \"Anh Tưởng, khi nào thì đến phiên anh?\"
Mạnh Tưởng ngừng mộtc hút, nhìn khóe miệng đang cười của Luyến Kinh, chậmrãi nói, \"Thuận theo tự nhiên thôi.\" Nói xong nhìn Chung Tình, ChungTình mỉm cười nhìn lại.
Du Luyến Kinh đột nhiên mở miệng, \"Cô Chung,mới về đã quen chưa?\" Lần trước gặp Chung Tình, cô cảm thấy cô gái nàyvà thành phố không hợp nhau, trên người cô ấy luôn có cảm giác phiêu bạt tang thương.
Chung Tình nở nụ cười, \"Đừng khách khí, gọi tôi làChung Tình được rồi. Cũng đã quen rồi, quê hương mình, vẫn có cảm giácthân thiết như xưa.\"
\"Vậy là tốt rồi, hiện giờ cô đang làm việc ởđâu? Có cơ hội chúng ta cùng đi dạo.\" Ngón tay xinh đẹp của Luyến Kinhgõ nhẹ lên chiếc cốc thủy tinh trong suốt, tạo ra âm thanh giống nhưtiếng nhạc.
\"Tôi vừa mới xin vào làm trong một công ty quảng cáo.\"
\"Sao? Cô làm gì?\" Luyến Kinh tò mò, mi hơi nhướn lên, chăm chú nhìn Chung Tình.
\"Thiết kế đồ họa.\" Chung Tình thản nhiên trả lời.
\"Trùng hợp vậy sao?\" Luyến Kinh đảo mắt nhìn Mạnh Tưởng, \"Anh sao không nóicho em biết Chung Tình cũng làm thiết kế.\" Cô cười rạng rỡ, chống ngườinhướn lại phía Chung Tình, vươn tay nói, \"Tôi làm người thiết kế trangphục.\" Hai người có cùng chung sở thích, đều là thiết kế, tự nhiên dễnói chuyện.
Chung Tình sửng sốt một chút, nhanh chóng nắm tay cô,\"Thật sự rất trùng hợp.\" Bạn gái Mạnh Tưởng là người thiết kế trangphục, khó trách lần trước gặp, cảm thấy trang phục của cô ấy rất đẹp,nhìn thật sự rất thoải mái.
Chung Duệ nhìn hai người nắm tay, nở nụ cười, \"Ánh mắt anh Tưởng thật không sai.\" Mạnh Tưởng cười cười, không nói gì.
Xong bữa cơm, bốn người trò chuyện vui vẻ, Luyến Kinh kể lại những hiểu biết của mình ở Bắc Kinh, Chung Tình cũng kể một số chuyện ở nước ngoài,Mạnh Tưởng và Chung Duệ có chung sở thích, bàn luận về thể thao. Bất tri bất giác, nhà hàng đã đến lúc đóng cửa.
Bốn người thanh toán xong đi ra, đứng bên ngoài chờ xe.
Luyến Kinh luyến tiếc nắm tay Chung Tình, \"Có dịp thì đến phòng làm việc củatôi, xem thử giúp tôi mấy cái đồ họa.\" Hai người không chỉ có chung sởthích về hội họa, mà còn yêu thích hoạt hình và truyện tranh. Chung Tình gật gật đầu, trong lòng lại có chút lo lắng.
Xe đến, Chung Tình nắm nhẹ tay Luyến Kinh, mỉm cười tạm biệt,\"Đêm nay rất vui.\"
\"Tôi cũng vậy, rảnh tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nhất định phải tới.\" Luyến Kinh chân thành nhìn Chung Tình.
Chung Tình gật gật đầu, \"Được.\" Luyến Kinh vui vẻ nhìn Mạnh Tưởng, \"anh có số điện thoại của Chung Tình đúng không?\" Mạnh Tưởng gật gật đầu, nhìnChung Tình, \"Đi đường cẩn thận.\" Chung Tình mỉm cười vuốt vuốt cằm, cùng Chung Duệ đi về phía xe.
Mạnh Tưởng cũng ôm Luyến Kinh đi về xe mình, theo một hướng khác.
*
Chung Duệ nhìn chằm chằm Chung Tình đang lái xe, hơn nửa ngày mới than nhẹ,\"Chị, chị cũng nhanh đi tìm cho mình đi.\" Xem tình huống tối nay, chuyện của anh Tưởng và Du Luyến Kinh cũng đã gần rồi.
Chung Tình khẽ liếc mắt nhìn em, cười khẽ, \"Em gấp cái gì?\"
\"Chị nên đi tìm một tên đàn ông nào đó yêu thương chị.\" Chung Duệ nhìn cô,tên mặt không có chút cảm xúc, nhìn anh Tưởng và người yêu khăng khít,phản ứng của chị lại quá bình tĩnh, có chút quỷ dị.
Chung Tình cườikhẽ, \"Thế nào? Mẹ và em trách chị ở nhà ăn không ngồi rồi à?\" Bố mẹ cònchưa thúc giục, em trai lại mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại sợ cô không gả đi được.
\"Không phải.\" Chung Duệ nhìn chị chằm chằm, rất muốn vạchtrần, nhưng lại không cam lòng do dự mở miệng, \"Chị, chị thấy anh Tưởngvà Du Luyến Kinh, không có cảm giác gì sao?\"
Chung Tình khẽ nheo mắt, \"Nên có suy nghĩ gì?\" Bọn họ trai tài gái sắc, thật xứng đôi.
\"Chị không có chút không thoải mái nào sao? Anh Tưởng trước kia đối vớichị...\" Chung Duệ nuốt xuống nửa câu sau, vết thương lòng của chị khôngbiết đã lành chưa, nếu cứ nói tiếp, sợ rằng.... sợ rằng chị không vui.
\"Trước đây mà em nói, là chuyện trẻ con ai còn nhớ.\" Chung Tình chậm rãi quaytay lái, ánh mắt xa xăm, ánh đèn xe đối diện chiếu vào mắt có chút đau.
Chung Duệ chậm rãi đặt tay lên vai chị, \"Chị.\" Chị giờ đây thâm trầm hơntrước rất nhiều, thậm chí ngay cả anh cũng không hiểu được màn sương mùtrong mắt chị.
*
Mạnh Tưởng đưa Luyến Kinh về nhà, xe đến dưới tầng, cô lại không vội vã lên, hai người lẳng lặng ngồi trong xe.
\"Cô ấy rất được.\" Luyến Kinh mỉm cười nói.
Mạnh Tưởng không nói gì, ánh mắt nhìn ánh đèn đường phía xa chiếu trên hồ nước, ánh sáng phản chiếu lại có chút mờ ảo.
\"Anh còn yêu cô ấy?\" Luyến Kinh chậm rãi nhìn anh, người đàn ông này nhìnnghiêng rất đẹp, vẻ thâm trầm khiến người ta run sợ, đôi mắt thâm sâunhư kéo người ta nhảy vào đó.
\"Không có.\" Mạnh Tưởng một mực phủ nhận, nhớ tới chuyện bất hòa với Chung Tình, trái tim bỗng chốc trầm xuống.
\"Tại sao phải nói dối chính mình? Giống như em, khi thấy anh ta và người phụ nữ khác ở với nhau, trong lòng khó chịu muốn đánh người, lại giả nhưkhông có gì bắt tay anh ta, khen quần áo của người phụ nữ kia thật đẹp,dối trá! Nghĩ đã muốn nhổ nước bọt!\" Luyến Kinh nhắm mắt lại, trên mặtvô cùng chán ghét.
Mạnh Tưởng vươn tay, ôm đầu cô đặt trên vai, \"Emluôn kiêu ngạo hơn hắn ta.\" Nội tâm kiên cường, khiến cô luôn nuốt tấtcả vào bụng.
\"Mạnh Tưởng, cô ấy đã trở lại, ước định của chúng ta còn hiệu lực không?\" Luyến Kinh vỗ về ngực anh, nhẹ nhàng hỏi. Hai người bị thương, an ủi lẫn nhau, anh biết cô đã có một khoảng thời gian vô cùngđau khổ, cô biết anh có một kí ức không thể quên đi, họ ước định nếutrước ba mươi lăm tuổi, họ vẫn độc thân thì sẽ kết hôn!
\"Còn hiệulực.\" Mạnh Tưởng bình thản nói không chút do dự, cô đã trở lại, nhưngcũng không thay đổi được gì, anh và cô nhất định không bao giờ có thể!
Bên trong xe không khí trầm mặc, Luyến Kinh nghe được tiếng tim anh đập, vững vàng chắc chắn, không chút gợn sóng.
\"Em rất tò mò, anh và cô ấy trước đây đã xảy ra chuyện gì?\" Luyến Kinh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, cho dù có chuyện gìxảy ra, trên mặt anh vĩnh viễn không có chút gợn sóng hay sợ hãi, anhvẫn luôn như vậy sao? Cô có thể hỏi anh không?
\"Là một số chuyện trẻ con, giờ đây nghĩ lại, cũng thấy lạ lùng.\" Ánh mắt Mạnh Tưởng nhẹ nhàng, nụ cười vẫn nở.
Luyến Kinh xoa xoa mắt anh, ôn nhu nói, \"Anh cười như vậy, rất bi thương.\" Mặt anh đang cười, mắt lại đau đớn.
Mạnh Tưởng chậm rãi kéo tay cô xuống, \"So với khóc còn khó coi hơn sao?\" Luyến Kinh nhìn thẳng anh, gật gật đầu.
Mạnh Tưởng cười.
Anh biết có những người như vậy, khi cười rộ lên còn khó coi hơn cả khóc,bởi vì khuôn mặt đẹp không tương xứng với ánh mắt trống rỗng, càng trởnên quỷ mị đến dọa người!

Chương 19 : Xem xét
Mạnh Tưởng trở lại chỗ ở của mình.
Anh vào phòng, đang chuẩn bị mởđèn bàn, đột nhiên nhìn thấy bầu trời đêm ngoài cửa sổ lóe lên một chút, ngừng lại nhìn, ở bên kia sông đang đốt pháo hoa, sáng trưng mà đẹp đẽ.
Anh ngồi trước bàn, mở máy tính, nhân lúc máy tính đang khửoi điểm, đốt một điếu thuốc. Nhìn máy tính trên mặt bàn chậm rãi hiện ra, anh dụi thuốctrong tay, mở hòm thư, nhận bưu kiện.
Đối với tình trạng công ty hiện nay, anh nhận được một bức thư nặc danh tố cáo Phó tổng Dương Bân Vũnhận hối lộ, căn cứ vào độ chính xác của bức thư, Mạnh Tưởng thu thậpchứng cứ, sau đó đóng hòm thư. Dương Bân Vũ là nhân viên cũ của bố anh,sau khi anh tiếp quản công ty, vẫn phụ tá anh, tác phong cường thế cứngrắn, nên trong những cuộc họp thường kỳ luôn có xung đột với anh, nhưngngại vì ông ta là lão thần trong công ty, ngay cả chính mình thường ngày vẫn phải ba phần kính nể, những người khác càng dám giận không dám nói. Mạnh Tưởng chậm rãi hút thuốc, suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thếnào.
Mắt bất giác lại nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa sáng rực rỡkhông ngừng biến hóa nở rộ, trong lòng đột nhiên xúc động, tay chậm rãimở một thư mục ẩn, kích đúp vào một đoạn video. Mạnh Tưởng tắt đèn bàn,chậm rãi dựa lưng ra sau, để chính mình vùi vào trong ghế, tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm như đáp lại pháo hoa ngoài cửa sổ.
Sau những tiếng tạp âm rất nhỏ, một giọng nói ngọt ngào vang lên, \"Em ngốc thật, lại đặt sai giá phóng rồi, giờ đã được chưa?\"
Khuôn mặt Mạnh Tưởng chiếm toàn bộ màn hình, ánh mắt dịu lại, bộ dáng cô ngây ngốc, tóc rối loạn ở thái dương cho thấy cô đang bối rối thế nào. Anhlẳng lặng nhìn, lẳng lặng mỉm cười, tàn thuốc không tiếng động lặng lẽrơi xuống.
Tiếng pháo hoa một lần nữa phát ra từ phía sau, anh nhắmmắt lại, bên tai dường như vang lên tiếng cười quen thuộc, nhớ tới lờinói lúc nãy của Luyến Kinh, đúng vậy, người cười khiến người khác thấybi thương chính là Chung Tình.
Trong những năm tháng thống khổ hoangđường ấy, anh đã quên hết người thân, cũng quên rằng còn có một tráchnhiệm phải gánh vác. Khi anh tỉnh táo lại, đến nhà Chu Đồng, nhìn bố mẹChu Đồng đang già đi, trong thâm tâm thấy ánh náy, chợt nhận ra anh đãphóng túng bản thân mình quá lâu.
Tình yêu tuổi trẻ đã trở thành mộtnỗi đau! Anh không muốn nghe thấy tên cô, cũng không bao giờ hỏi đếnchuyện của cô, thậm chí khi bố mẹ Chu Đồng nhắc đến tên cô, anh cũnglạnh lùng mà chống đỡ. Anh là hận cô như vậy, hận cô ra đi, hận cô giẫmđạp lên tình cảm của anh, anh muốn hoàn toàn quên cô.
Khi đó, hai nhà Chung Mạnh chấm dứt liên hệ, anh có thể thành công rời xa tin tức củacô, bố mẹ cũng không nhắc tới cô, anh cố gắng hoàn thành học nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, anh tr
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT94/255