Tiểu thuyết Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh-full
Lượt xem : |
Thiên Vi phủ phủ cái ót bị chụp đau, mắc cỡ cười lên.
Cô ngồi trên cỏ khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mặt trời thật chói mắt, cô chỉ có thể mở hé mắt ra một tí... Bây giờ đã là tháng chín, tất cả trường học đều đã tựu trường, mà bây giờ cô đang ở trong một đám sinh viên mơ mộng về cuộc sống đại học nhưng sao tất cả đều như một giấc mơ, cô có cảm giác mọi thứ không có thật. Có phải do cô không yên lòng hay không?
Cô còn nhớ rõ ngày cô xách hành lý ra khỏi nhà. Cô đặc biệt chọn lúc Thiên Dục không có ở nhà. Bởi vì cô sợ mình sẽ khóc ầm lên cho nên chỉ nói lời tạm biệt với ba mẹ. Nhưng vừa rời đi cô liền hối hận, cô rõ ràng là muốn gặp Thiên Dục, tại sao phải trốn tránh như thế?
Tựu trường đã một tuần lễ nhưng cô có chút buồn bực không vui. Cô không có tò mò về trường học mới, không có tâm tình đi chơi với bạn bè càng không có quan tâm đến việc tìm người yêu lý tưởng. Cô chỉ là một mực rối rắm không biết có nên gọi điện thoại cho Thiên Dục hay không? Vấn đề này khiến cô thật là đau đầu, cô suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, càng nghĩ càng đau lòng đến nỗi khóc ầm lên.
Cô rất nhớ hắn, cho dù chỉ nghe được giọng nói của hắn cũng thật tốt.
Giọng nói của Thiên Dục... Hình như có chút trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn. Cô không nhớ rõ giọng nói của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào. Tóm lại, cô chính là thích giọng nói của Thiên Dục, chỉ cần nghe được hắn nói chuyện, cô sẽ yên tâm. Nhưng bây giờ, cô lại sợ vừa nghe đến tiếng nói của hắn cô sẽ bật khóc.
“Có rồi, có rồi!” Tạ Tiểu chỉ vào một khoảng trống trên sân cỏ đặt mông ngồi xuống: “Cậu đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ quá trời luôn kìa!”
“Mình, mình nào có!” Thẩm Thiên Vi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô chỉ là đang suy nghĩ về Thiên dục thôi mà.
“Ha ha, cậu có phải thầm mến anh nào hay không?” Tạ Tiểu cố ý giễu cợt.
“Cậu ít nói bậy đi!” Thẩm Thiên Vi tức giận đẩy Tạ Tiểu một cái. Sau khi lên đại học, cô rất nhanh liền quen biết được một người bạn tốt, không nghĩ tới cũng là bạn xấu: “Cậu tìm mình làm gì?”
“Đúng rồi, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất.” Tạ Tiểu cười nói “Hắc hắc, nghe nói khoa pháp luật của trường chúng ta có một thiên tài mới tới, hơn nữa là một siêu cấp vô địch đẹp trai!”
“Tại sao lại gọi hắn là thiên tài?” Thẩm Thiên Vi tương đối hiếu kỳ.
“Bởi vì hắn mới mười sáu tuổi nha! Hắn thông qua một loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển. Hơn nữa trường học còn miễn bốn năm học phí còn thêm học bổng cho hắn, giống như là sợ hắn chạy mất vậy! Các khoa khi nghe nói chuyện này đều giành nhau muốn tranh hắn về cho khoa của mình... Nhưng khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì hắn chọn khoa pháp luật nha, ha ha.”
Nghe Tạ Tiểu nói văng nước miếng, Thẩm Thiên Vi cũng có chút tò mò: “Thật lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đúng vậy, nghe mọi người nói lát nữa hắn cũng tới lớp chúng ta để học đấy, vậy là chúng ta có thể thấy mặt hắn rồi, thật là nôn nóng quá đi.” Tạ Tiểu kéo tay Thẩm Thiên Vi “Đi đi đi, nhanh đi giành chỗ nào.”
Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cậu có nóng lòng quá không đó?”
“Không đâu không đâu còn phải hết sức khẩn cấp nữa mới đúng!” Tạ Tiểu kéo cô chạy vào trường, quẹo trái quẹo phải “Bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đã sớm chạy đi giành chỗ ngồi rồi, chúng ta không tìm vị trí tốt thì làm sao có thể nhìn rõ hắn đây?”
Chạy một hơi, thở hồng hộc, mắt thấy sắp đến phòng học, Thẩm Thiên Vi mới nghĩ đến một điều: “Cậu nói cái gã thiên tài gì đó tên gì vậy?”
“Để mình suy nghĩ một chút nha.” Tạ Tiểu vừa chạy vừa suy nghĩ “A, Cái gã đó với cậu rất giống nhau đó, Vi Vi”
Rất giống cô sao?
Thẩm Thiên Vi sững sờ, sau đó nghe bạn tốt nói: “Thiên Dục, tên hắn là Thẩm Thiên Dục.”
Khi Tạ Tiểu dứt lời cũng là lúc bọn họ đặt chân tới cửa phòng học. Phòng học rộng lớn đã sớm ngồi chật kín người. Thẩm Thiên Vi đưa mắt nhìn lên bục giảng, cô thấy giáo viên cùng với một thiếu niên cao to đẹp trai đang đứng cùng nhau.
Thẩm Thiên Vi không khỏi hoài nghi mình nghe nhầm, đồng thời cũng hoài nghi mình bị hoa mắt. Tất cả mọi việc diễn ra trước mắt có chút không chân thật... Bởi vì cô thấy hắn.
Giống như là cảm nhận được sự tồn tại của cô, hắn nhẹ nhàng quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người cô, nụ cười ở trên môi như ẩn như hiện, hắn nói “Hello, tôi là Thẩm Thiên Dục.”
Cô tức giận sao? Đúng vậy, bộ dáng của cô thoạt nhìn là rất tức giận, không sai được.
Cô quả thật là đang rất tức giận. So với tức giận, cô còn có chút ảo não, phải... Quả thật cô cảm thấy mình là siêu cấp vô địch đại ngu ngốc.
Thẩm Thiên Dục là một thiên tài IQ 200, 200 đó!
Đó là một khái niệm mà Thẩm Thiên Vi chỉ có thể đơn giản phân tích. Đó là một người với chỉ số IQ ở con số gấp hai lần người bình thường nhưng điều quan trọng không phải là Thẩm Thiên Dục thông minh bao nhiêu. Mà là, em trai Thẩm Thiên Dục của cô thông minh đạt tới trình độ không phải là người nữa rồi!
Không sai, “Em trai của cô”, người sống với cô suốt 16 năm vậy mà cô không biết hắn là một thiên tài. Cô quả thật là ngu ngốc mà.
Cho dù cô không tin là Thẩm Thiên Dục lừa gạt cô, giấu giếm IQ của mình. Nhưng cô vẫn bận tâm, có phải mỗi lần khi cô lo lắng hắn có thi tốt không? Có thể thuận lợi học hành hay không? Thì Thiên Dục đang cười nhạo cô...
Thẩm Thiên Vi, cái người này thật ngu ngốc, tôi thông minh là gấp hai lần Vi Vi đó!
Không, cô không thể suy nghĩ như vậy, Thiên Dục của cô không phải là người như thế! Nhưng tại sao hắn không nói với cô chuyện hắn sẽ tới đây? Thậm chí ngay cả việc hắn tới đây học cũng thế.
Cô còn vì việc phải rời xa hắn mà đau lòng, đùa giỡn cô như vậy vui vẻ lắm sao?
Đúng, cô không tức giận, không tức giận với Thiên Dục! Cô chỉ là giận chính mình, tức đến không muốn nói chuyện với hắn!
“Vi Vi, Vi Vi tính không nói chuyện với tôi sao?” Thẩm Thiên Dục đi theo phía sau cô, bộ dạng có chút đáng thương. Người trước mắt hình như không muốn để ý đến hắn. Thẩm Thiên Dục nhướng mày, hắn phát hiện lần này hắn hành động quá tùy tiện.
Hắm tưởng rằng khi đến đây có thể cùng cô vui vẻ ở bên nhau nhưng cô dường như rất tức giận.
Chẳng lẽ tất cả mọi việc hắn làm lại bị hủy trong chốc lát? Nếu như vậy thì hắn cũng phải làm một chút gì đó bù đắp lại...
Thẩm Thiên Dục nở ra một nụ cười lạnh lẽo khiến người ngoài không rét mà run. Giống như mẹ hắn nói, hắn vĩnh viễn biết làm sao mới có thể lợi dụng địa vị của hắn trong lòng cô. Thế là giọng nói có chút yếu đuối của hắn ở sau lưng Thẩm Thiên Vi vang lên “Tôi làm thủ tục nhập học cả một ngày trời, chưa được ăn cơm nữa, tôi đói bụng đến đau dạ dày rồi này, Vi Vi thật sự không để ý tới tôi sao?”
Chưa đến một giây, người đằng trước bỗng dưng dừng bước, xoay người, gương mặt nhỏ nhắn y hệt búp bê có chút lo lắng, cô dùng đôi mắt to của mình quan sát hắn, giọng nói cũng bỗng dưng nhu hòa xuống “Dạ dày rất đau sao?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Dục cắn môi mỏng, gật đầu một cái, hắn làm bộ như một đứa trẻ yếu ớt.
“Chị đi mua chút thức ăn, em ở đây chờ chị.”
Nhanh tay bắt lấy Thẩm Thiên Vi, Thẩm Thiên Dục hơi làm nũng nói “Vậy Vi Vi không được giận tôi nữa.”
Hiện tại Thẩm Thiên Vi đâu có rãnh rỗi giận hắn. Nghe hắn nói đau dạ dày, cô liền hoảng sợ: “Đừng có quậy nữa! Chị sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không cần.” Hắn cầm tay cô giãy giũa “Trừ phi Vi Vi không giận tôi nữa.”
“Thiên tài cũng biết lợi dụng quá ha” Thẩm Thiên Vi tức giận nói.
“... Vi Vi quả nhiên là đang tức giận.” Thẩm Thiên Dục bất đắc dĩ bĩu môi.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới xoay người ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ nói với chị em là thiên tài rất khó sao? Đột nhiên sự thật đặt ở trước mắt, chị không biết phải làm sao đối mặt với nó... Chị cảm thấy ở trước mặt em chị thật ngu ngốc.”
Thẩm Thiên Dục nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Trả lời tôi một vấn đề.”
“Hả, vấn đề gì?”
“Đối với Vi Vi mà nói, tôi là thiên tài quan trọng như vậy sao? Hay tôi là Thẩm Thiên Dục mới quan trọng?”
“Dĩ nhiên...” Thẩm Thiên Vi đang muốn trả lời thì cô trợn to mắt, cứng họng. Trong phút chốc, cô đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn có phải là thiên tài hay không đối với cô mà nói đúng là không quan trọng. Cô chỉ biết hắn là Thiên Dục, là em trai mà cô yêu quý nhất.
Biết nút thắt trong lòng cô đã được mở, Thẩm Thiên Dục mới ngoan ngoãn nói “Tôi biết, mặc kệ đối với người ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Vi Vi mà nói đều không quan trọng, không phải sao? Vi Vi vẫn sẽ thương yêu tôi như cũ, cho nên tôi không cần thiết phải nói cho Vi Vi biết tôi là một thiên tài... Nếu nói ra mới là chuyện buồn cười!”
Thẩm Thiên Vi thở dài, xoa xoa mái tóc đen của hắn: “Đúng rồi, nhưng em cũng đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của trái tim chị”
“Trái tim của Vi Vi cùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ nói như vậy đấy.” Thẩm Thiên Dục trêu ghẹo.
“Nói bậy.” Thẩm Thiên Vi bật cười lúc này mới phát hiện ra từ khi nhập học tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô vỗ vào ngực hắn, hỏi: “Vậy tại sao em chịu công khai bí mật này? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?”
Thẩm Thiên Dục nhìn cô, đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Thẩm Thiên Vi đột nhiên tăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim cô đập không đúng nhịp “Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
“Bởi vì Vi Vi.”
“Chị?”
“Vi Vi không thể nào rời xa tôi được, khi đó Vi Vi sẽ nhớ tôi, không nhìn thấy tôi Vi Vi sẽ khóc.” (Nguyệt: anh này tự tin gớm)
Chương 5
Thẩm Thiên Vi há hốc miệng, cô có chút kinh ngạc, cảm động đến nói không nên lời... Thì ra hắn làm tất cả mọi chuyện đều là vì cô! Nụ cười từng chút từng chút một gợi lên trên khóe miệng. Thẩm Thiên Vi với ánh mắt chu đáo, tiến lên vòng chắc hông của hắn, mấy ngày liên tiếp nhớ nhung vào thời khắc này cô đã không còn kiềm chế được mình: “Thiên Dục, chị rất nhớ em.”
Gió thổi lướt qua mái tóc của cô, Thẩm Thiên Vi khẽ vuốt gương mặt của hắn, nụ cười hiền hòa hiện trên gương mặt Thẩm Thiên Dục.
“Tôi cũng vậy, rất nhớ Vi Vi.”
Gần đây, cùng với truyền thuyết “Thiên tài” thần kì, Thẩm Thiên Dục lại có thêm một danh hiệu mới, rất phong cách, gọi là “Nháy mắt giết người”! Ý tứ cũng rất đơn giản, chỉ cần gặp qua hắn một lần, sẽ trong nháy mắt bị vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng phong cách ưu nhã của hắn giết chết trong nháy mắt. Không ai là không thuần phục hắn.
Theo lý mà nói, Thẩm Thiên Dục mười sáu tuổi không thể nào đánh bại bao nhiêu đàn anh đẹp trai trong trường, đoạt hạng nhất trong cuộc thi “Bạn muốn cùng nam sinh nào trải qua lễ giáng sinh này” do nữ sinh toàn trường bỏ phiếu.
Nhưng dĩ nhiên tuổi tác không phải yếu tố quyết định tất cả.
Thẩm Thiên Dục mới mười sáu tuổi nhưng chiều cao đã đột phá 180 centimét. Thân hình cao lớn cùng với nụ cười nho nhã và I
QUAY LẠICô ngồi trên cỏ khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mặt trời thật chói mắt, cô chỉ có thể mở hé mắt ra một tí... Bây giờ đã là tháng chín, tất cả trường học đều đã tựu trường, mà bây giờ cô đang ở trong một đám sinh viên mơ mộng về cuộc sống đại học nhưng sao tất cả đều như một giấc mơ, cô có cảm giác mọi thứ không có thật. Có phải do cô không yên lòng hay không?
Cô còn nhớ rõ ngày cô xách hành lý ra khỏi nhà. Cô đặc biệt chọn lúc Thiên Dục không có ở nhà. Bởi vì cô sợ mình sẽ khóc ầm lên cho nên chỉ nói lời tạm biệt với ba mẹ. Nhưng vừa rời đi cô liền hối hận, cô rõ ràng là muốn gặp Thiên Dục, tại sao phải trốn tránh như thế?
Tựu trường đã một tuần lễ nhưng cô có chút buồn bực không vui. Cô không có tò mò về trường học mới, không có tâm tình đi chơi với bạn bè càng không có quan tâm đến việc tìm người yêu lý tưởng. Cô chỉ là một mực rối rắm không biết có nên gọi điện thoại cho Thiên Dục hay không? Vấn đề này khiến cô thật là đau đầu, cô suy nghĩ cả ngày lẫn đêm, càng nghĩ càng đau lòng đến nỗi khóc ầm lên.
Cô rất nhớ hắn, cho dù chỉ nghe được giọng nói của hắn cũng thật tốt.
Giọng nói của Thiên Dục... Hình như có chút trầm thấp mang theo hương vị hấp dẫn. Cô không nhớ rõ giọng nói của hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào. Tóm lại, cô chính là thích giọng nói của Thiên Dục, chỉ cần nghe được hắn nói chuyện, cô sẽ yên tâm. Nhưng bây giờ, cô lại sợ vừa nghe đến tiếng nói của hắn cô sẽ bật khóc.
“Có rồi, có rồi!” Tạ Tiểu chỉ vào một khoảng trống trên sân cỏ đặt mông ngồi xuống: “Cậu đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ quá trời luôn kìa!”
“Mình, mình nào có!” Thẩm Thiên Vi thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, cô chỉ là đang suy nghĩ về Thiên dục thôi mà.
“Ha ha, cậu có phải thầm mến anh nào hay không?” Tạ Tiểu cố ý giễu cợt.
“Cậu ít nói bậy đi!” Thẩm Thiên Vi tức giận đẩy Tạ Tiểu một cái. Sau khi lên đại học, cô rất nhanh liền quen biết được một người bạn tốt, không nghĩ tới cũng là bạn xấu: “Cậu tìm mình làm gì?”
“Đúng rồi, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất.” Tạ Tiểu cười nói “Hắc hắc, nghe nói khoa pháp luật của trường chúng ta có một thiên tài mới tới, hơn nữa là một siêu cấp vô địch đẹp trai!”
“Tại sao lại gọi hắn là thiên tài?” Thẩm Thiên Vi tương đối hiếu kỳ.
“Bởi vì hắn mới mười sáu tuổi nha! Hắn thông qua một loạt khảo nghiệm liền được đặt cách trúng tuyển. Hơn nữa trường học còn miễn bốn năm học phí còn thêm học bổng cho hắn, giống như là sợ hắn chạy mất vậy! Các khoa khi nghe nói chuyện này đều giành nhau muốn tranh hắn về cho khoa của mình... Nhưng khoa chúng ta may mắn nhất bởi vì hắn chọn khoa pháp luật nha, ha ha.”
Nghe Tạ Tiểu nói văng nước miếng, Thẩm Thiên Vi cũng có chút tò mò: “Thật lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, Đúng vậy, nghe mọi người nói lát nữa hắn cũng tới lớp chúng ta để học đấy, vậy là chúng ta có thể thấy mặt hắn rồi, thật là nôn nóng quá đi.” Tạ Tiểu kéo tay Thẩm Thiên Vi “Đi đi đi, nhanh đi giành chỗ nào.”
Thẩm Thiên Vi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cậu có nóng lòng quá không đó?”
“Không đâu không đâu còn phải hết sức khẩn cấp nữa mới đúng!” Tạ Tiểu kéo cô chạy vào trường, quẹo trái quẹo phải “Bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đã sớm chạy đi giành chỗ ngồi rồi, chúng ta không tìm vị trí tốt thì làm sao có thể nhìn rõ hắn đây?”
Chạy một hơi, thở hồng hộc, mắt thấy sắp đến phòng học, Thẩm Thiên Vi mới nghĩ đến một điều: “Cậu nói cái gã thiên tài gì đó tên gì vậy?”
“Để mình suy nghĩ một chút nha.” Tạ Tiểu vừa chạy vừa suy nghĩ “A, Cái gã đó với cậu rất giống nhau đó, Vi Vi”
Rất giống cô sao?
Thẩm Thiên Vi sững sờ, sau đó nghe bạn tốt nói: “Thiên Dục, tên hắn là Thẩm Thiên Dục.”
Khi Tạ Tiểu dứt lời cũng là lúc bọn họ đặt chân tới cửa phòng học. Phòng học rộng lớn đã sớm ngồi chật kín người. Thẩm Thiên Vi đưa mắt nhìn lên bục giảng, cô thấy giáo viên cùng với một thiếu niên cao to đẹp trai đang đứng cùng nhau.
Thẩm Thiên Vi không khỏi hoài nghi mình nghe nhầm, đồng thời cũng hoài nghi mình bị hoa mắt. Tất cả mọi việc diễn ra trước mắt có chút không chân thật... Bởi vì cô thấy hắn.
Giống như là cảm nhận được sự tồn tại của cô, hắn nhẹ nhàng quay đầu, tầm mắt rơi vào trên người cô, nụ cười ở trên môi như ẩn như hiện, hắn nói “Hello, tôi là Thẩm Thiên Dục.”
Cô tức giận sao? Đúng vậy, bộ dáng của cô thoạt nhìn là rất tức giận, không sai được.
Cô quả thật là đang rất tức giận. So với tức giận, cô còn có chút ảo não, phải... Quả thật cô cảm thấy mình là siêu cấp vô địch đại ngu ngốc.
Thẩm Thiên Dục là một thiên tài IQ 200, 200 đó!
Đó là một khái niệm mà Thẩm Thiên Vi chỉ có thể đơn giản phân tích. Đó là một người với chỉ số IQ ở con số gấp hai lần người bình thường nhưng điều quan trọng không phải là Thẩm Thiên Dục thông minh bao nhiêu. Mà là, em trai Thẩm Thiên Dục của cô thông minh đạt tới trình độ không phải là người nữa rồi!
Không sai, “Em trai của cô”, người sống với cô suốt 16 năm vậy mà cô không biết hắn là một thiên tài. Cô quả thật là ngu ngốc mà.
Cho dù cô không tin là Thẩm Thiên Dục lừa gạt cô, giấu giếm IQ của mình. Nhưng cô vẫn bận tâm, có phải mỗi lần khi cô lo lắng hắn có thi tốt không? Có thể thuận lợi học hành hay không? Thì Thiên Dục đang cười nhạo cô...
Thẩm Thiên Vi, cái người này thật ngu ngốc, tôi thông minh là gấp hai lần Vi Vi đó!
Không, cô không thể suy nghĩ như vậy, Thiên Dục của cô không phải là người như thế! Nhưng tại sao hắn không nói với cô chuyện hắn sẽ tới đây? Thậm chí ngay cả việc hắn tới đây học cũng thế.
Cô còn vì việc phải rời xa hắn mà đau lòng, đùa giỡn cô như vậy vui vẻ lắm sao?
Đúng, cô không tức giận, không tức giận với Thiên Dục! Cô chỉ là giận chính mình, tức đến không muốn nói chuyện với hắn!
“Vi Vi, Vi Vi tính không nói chuyện với tôi sao?” Thẩm Thiên Dục đi theo phía sau cô, bộ dạng có chút đáng thương. Người trước mắt hình như không muốn để ý đến hắn. Thẩm Thiên Dục nhướng mày, hắn phát hiện lần này hắn hành động quá tùy tiện.
Hắm tưởng rằng khi đến đây có thể cùng cô vui vẻ ở bên nhau nhưng cô dường như rất tức giận.
Chẳng lẽ tất cả mọi việc hắn làm lại bị hủy trong chốc lát? Nếu như vậy thì hắn cũng phải làm một chút gì đó bù đắp lại...
Thẩm Thiên Dục nở ra một nụ cười lạnh lẽo khiến người ngoài không rét mà run. Giống như mẹ hắn nói, hắn vĩnh viễn biết làm sao mới có thể lợi dụng địa vị của hắn trong lòng cô. Thế là giọng nói có chút yếu đuối của hắn ở sau lưng Thẩm Thiên Vi vang lên “Tôi làm thủ tục nhập học cả một ngày trời, chưa được ăn cơm nữa, tôi đói bụng đến đau dạ dày rồi này, Vi Vi thật sự không để ý tới tôi sao?”
Chưa đến một giây, người đằng trước bỗng dưng dừng bước, xoay người, gương mặt nhỏ nhắn y hệt búp bê có chút lo lắng, cô dùng đôi mắt to của mình quan sát hắn, giọng nói cũng bỗng dưng nhu hòa xuống “Dạ dày rất đau sao?”
“Ừ.” Thẩm Thiên Dục cắn môi mỏng, gật đầu một cái, hắn làm bộ như một đứa trẻ yếu ớt.
“Chị đi mua chút thức ăn, em ở đây chờ chị.”
Nhanh tay bắt lấy Thẩm Thiên Vi, Thẩm Thiên Dục hơi làm nũng nói “Vậy Vi Vi không được giận tôi nữa.”
Hiện tại Thẩm Thiên Vi đâu có rãnh rỗi giận hắn. Nghe hắn nói đau dạ dày, cô liền hoảng sợ: “Đừng có quậy nữa! Chị sẽ nhanh chóng quay về.”
“Không cần.” Hắn cầm tay cô giãy giũa “Trừ phi Vi Vi không giận tôi nữa.”
“Thiên tài cũng biết lợi dụng quá ha” Thẩm Thiên Vi tức giận nói.
“... Vi Vi quả nhiên là đang tức giận.” Thẩm Thiên Dục bất đắc dĩ bĩu môi.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới xoay người ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ nói với chị em là thiên tài rất khó sao? Đột nhiên sự thật đặt ở trước mắt, chị không biết phải làm sao đối mặt với nó... Chị cảm thấy ở trước mặt em chị thật ngu ngốc.”
Thẩm Thiên Dục nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Trả lời tôi một vấn đề.”
“Hả, vấn đề gì?”
“Đối với Vi Vi mà nói, tôi là thiên tài quan trọng như vậy sao? Hay tôi là Thẩm Thiên Dục mới quan trọng?”
“Dĩ nhiên...” Thẩm Thiên Vi đang muốn trả lời thì cô trợn to mắt, cứng họng. Trong phút chốc, cô đã hiểu ý tứ của hắn. Hắn có phải là thiên tài hay không đối với cô mà nói đúng là không quan trọng. Cô chỉ biết hắn là Thiên Dục, là em trai mà cô yêu quý nhất.
Biết nút thắt trong lòng cô đã được mở, Thẩm Thiên Dục mới ngoan ngoãn nói “Tôi biết, mặc kệ đối với người ngoài tôi là thần thánh như thế nào nhưng đối với Vi Vi mà nói đều không quan trọng, không phải sao? Vi Vi vẫn sẽ thương yêu tôi như cũ, cho nên tôi không cần thiết phải nói cho Vi Vi biết tôi là một thiên tài... Nếu nói ra mới là chuyện buồn cười!”
Thẩm Thiên Vi thở dài, xoa xoa mái tóc đen của hắn: “Đúng rồi, nhưng em cũng đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của trái tim chị”
“Trái tim của Vi Vi cùng trái tim của tôi đều là cốt thép, mẹ nói như vậy đấy.” Thẩm Thiên Dục trêu ghẹo.
“Nói bậy.” Thẩm Thiên Vi bật cười lúc này mới phát hiện ra từ khi nhập học tới bây giờ đây là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô vỗ vào ngực hắn, hỏi: “Vậy tại sao em chịu công khai bí mật này? Hay là em muốn chạy tới đây dọa mọi người?”
Thẩm Thiên Dục nhìn cô, đôi mắt đen tràn ngập vẻ nghiêm túc khiến thân nhiệt Thẩm Thiên Vi đột nhiên tăng cao. Cái loại cảm giác này làm cho tim cô đập không đúng nhịp “Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
“Bởi vì Vi Vi.”
“Chị?”
“Vi Vi không thể nào rời xa tôi được, khi đó Vi Vi sẽ nhớ tôi, không nhìn thấy tôi Vi Vi sẽ khóc.” (Nguyệt: anh này tự tin gớm)
Chương 5
Thẩm Thiên Vi há hốc miệng, cô có chút kinh ngạc, cảm động đến nói không nên lời... Thì ra hắn làm tất cả mọi chuyện đều là vì cô! Nụ cười từng chút từng chút một gợi lên trên khóe miệng. Thẩm Thiên Vi với ánh mắt chu đáo, tiến lên vòng chắc hông của hắn, mấy ngày liên tiếp nhớ nhung vào thời khắc này cô đã không còn kiềm chế được mình: “Thiên Dục, chị rất nhớ em.”
Gió thổi lướt qua mái tóc của cô, Thẩm Thiên Vi khẽ vuốt gương mặt của hắn, nụ cười hiền hòa hiện trên gương mặt Thẩm Thiên Dục.
“Tôi cũng vậy, rất nhớ Vi Vi.”
Gần đây, cùng với truyền thuyết “Thiên tài” thần kì, Thẩm Thiên Dục lại có thêm một danh hiệu mới, rất phong cách, gọi là “Nháy mắt giết người”! Ý tứ cũng rất đơn giản, chỉ cần gặp qua hắn một lần, sẽ trong nháy mắt bị vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng phong cách ưu nhã của hắn giết chết trong nháy mắt. Không ai là không thuần phục hắn.
Theo lý mà nói, Thẩm Thiên Dục mười sáu tuổi không thể nào đánh bại bao nhiêu đàn anh đẹp trai trong trường, đoạt hạng nhất trong cuộc thi “Bạn muốn cùng nam sinh nào trải qua lễ giáng sinh này” do nữ sinh toàn trường bỏ phiếu.
Nhưng dĩ nhiên tuổi tác không phải yếu tố quyết định tất cả.
Thẩm Thiên Dục mới mười sáu tuổi nhưng chiều cao đã đột phá 180 centimét. Thân hình cao lớn cùng với nụ cười nho nhã và I
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu253/4766