Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Lượt xem : |
Nhẫn cười nhạt, "Đi tìm Tần Dực, nói hắn cặn kẽ điều tra xác nhận chuyện này."
"Vâng" Tiểu Cầu cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, thiên sứ anh hai tìm kiếm nhiều năm không phải là Mạc Tiểu Mễ sao?
Anh hai đã từng điều tra qua Mạc Tiểu Mễ, hình lúc cô học tiểu học cũng đưa tới, lão đại lúc ấy nói cô chính là Tiểu Hiệp nữ trợ giúp anh năm đó, thế nào hiện tại lại xuất hiện thêm một người?
Trước khi tan sở, Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại cho Giản Nhẫn, nói cho anh biết sau khi tan sở muốn trở về nhà ba mẹ, không cần Tiểu Cầu tới đón cô.
"Vậy thì thật là tốt, anh và em cùng đi." Giản Nhẫn hưng phấn nói, "Anh đang tính muốn đi chào hỏi ba mẹ."
"Không cần." Mạc Tiểu Mễ lập tức cự tuyệt.
"Tại sao?" Giọng nói Giản Nhẫn có chút bị thương.
"Lần này không được, phải để cho họ thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt." Mạc Tiểu Mễ có dự cảm, cô về nhà nhất định có một trận cuồng phong gió lốc đang chờ cô.
"Được rồi." Giản Nhẫn đồng ý, anh không muốn làm khó cô.
"Giản Nhẫn. . . . . ." Mạc Tiểu Mễ có chút cảm động, anh rõ ràng là một người đàn ông rất bá đạo, rất phách lối, đối đãi cô thì lại rất kiên nhận ôn hòa.
"Anh ở đây, cục cưng bé nhỏ." Nghe được cô gọi tên của mình, Giản Nhẫn trả lời rất vui vẻ cùng mong chờ.
"Xin anh hãy tin tưởng em, có lẽ sẽ kéo dài thêm một ít thời gian, nhưng em sẽ không để cho anh phải thất vọng." Mạc Tiểu Mễ hạ quyết tâm.
"Dĩ nhiên, chúng ta là trời sinh một cặp, tục ngữ không phải nói ‘ người có tình sẽ thành thân thuộc" sao?"
"Ngu ngốc!"
Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, chợt cảm thấy không hề sợ trở về đối mặt mẫu thân chất vấn nửa.
Nhưng, khi cô đi ra tòa cao ốc văn phòng, thấy dừng ở trước lầu xe thể thao Lamborghini, nhất là thấy cái đầu lộ ra, người đàn ông phách lôi cười he he với cô thì lập tức nổi lên tức giận.
"Sao anh lại chạy tới?" Mạc Tiểu Mễ nhăn mày đi tới trước mặt anh.
"Ai cha, bảo bối, một ngày không được thấy em, anh rất nhớ em." Giản Nhẫn mỉm cười nói cô lên xe.
"Anh ruốt cuộc có phải bệnh nhân hay không à? Không nằm viện, còn cả ngày chạy tới chạy lui, ngộ nhỡ xương đùi không liền lại, sẽ rất phiền toái" Mạc Tiểu Mễ thật không chịu nổi đầu óc không có thần kinh của anh.
"Yên tâm, Yên tâm, trước kia lúc đánh giết nhau sống qua ngày, bị thương so với cái này nghiêm trọng hơn nhiều, anh hiện tại không phải là mạnh như hổ sao?" Giản Nhẫn vỗ vai của cô, thuận thế sỗ sàng ôm cô vào trong ngực của mình, "Đừng lo lắng, anh sẽ không cùng đi đến nhà em, anh chỉ muốn đón em trở về."
Mạc Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh, đành vô lực, người đàn ông này quả thực là cái kẹo cao su khủng bố, trời mới biết vì sao lại thích dính vào cô.
Tiểu Cầu phụ trách lái xe, ở trước mặt phát ra tiếng cười đè nén.
Mạc Tiểu Mễ cứng đờ cố gắng rời ra, Giản Nhẫn vẫn ôm chặt cô không thả.
"Chỉ ôm một cái, không nên lộn xộn."
Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng, lại thật ngoan ngoãn không hề lộn xộn nửa, cô còn lo lắng đụng phải chân của anh, khi người cô cứng ngắc dần dần thanh tỉnh lại, ngửi được trên người Giản Nhẫn tản mát ra mùi vị, mùi thuốc lá hổn tạp cùng hơi thở đàn ông đặc hữu chỉ mỗi anh mới có, làm cho mặt cô có chút hồng, tạo nên một chút rung động trong thân thể, khiến cho đầu óc trở nên mê muội.
Thật là nhớ những lúc nằm ngủ trong lòng ngực ấm áp này, thật không muốn đi gặp mẹ. . . . . .
"Tiểu Mễ."
"Ừ?"
"Em là một cô gái tốt."
"Anh muốn em khen anh là một người đàn ông tốt đúng không? Đừng có nằm mơ."
"Thật là, khen ngợi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào à."
Mạc Tiểu Mễ cười rộ lên, chủ động đưa tay ôm hông anh, đầu cọ xát vào ngực anh.
"Em có nhớ khi còn bé đã làm - chuyện tốt không? Dạng như trợ giúp chó, mèo lang thang bị thương, hoặc là một cậu bé bị thương chẳng hạn?"
"Ai nha, em là cô gái tốt mà, dĩ nhiên thường làm chuyện tốt, chuyện tốt từ nhỏ đến giờ làm rất nhiều, làm sao nhớ rõ ràng từng chuyện được? !"
"So với anh da mặt em còn dầy hơn." Giản Nhẫn cười thâm trầm, bàn tay thô ráp xanh đen vuốt ve đầu nhỏ của cô.
"Em đây là thành thực!" Mạc Tiểu Mễ kháng nghị.
Giản Nhẫn không nói thêm gì nữa, anh quyết định từ nay về sau không đề cập tới sự kiện kia nữa, anh tin chắc tiểu thiên sứ cứu anh chính là người phụ nữ trong ngực, nhưng nếu như không phải thì thế nào?
Anh chỉ biết người phụ nữ duy nhất anh yêu chỉ có Mạc Tiểu Mễ.
Mạc Tiểu Mễ một thân một mình đi vào nhà.
"Mẹ, con đã về. Cha, hôm nay cha đi làm về sớm. Anh hai, anh cũng ở đây à?" Mạc Tiểu Mễ để túi xách xuống, có chút thận trọng muốn tránh vào phòng bếp, "Còn chưa có làm cơm tối phải không? Con vào giúp làm cơm."
"Không cần, mẹ đã làm xong rồi." mẹ Mạc hừ một tiếng, " Con trước tiên ngồi xuống."
Mạc Tiểu Mễ ngoan ngoãn ngồi đối diện với mẹ.
Ba Mạc cầm tờ báo lên, che kín mặt của mình, anh hai thì cầm lên cái ly làm bộ muốn đi rót nước.
"Các người tất cả đều cho ngồi xuống cho tôi, cùng nhau nghe." mẹ Mạc lạnh lùng quát.
Ba Mạc nhanh chóng để tờ báo xuống, Mạc đại ca cũng nhanh chóng để ly xuống.
"Tiểu Mễ, con nói thật cho me biết, con có phải cùng cái tên Nhẫn gì đó ở chung hay không?" Sắc mặt mẹ Mạc âm trầm.
Mạc Tiểu Mễ ở trên ghế sofa nhúc nhích ngồi không yên, khóe mắt liếc nhìn ba cùng anh hai, mới nói: "Mẹ, mẹ không cần phải nói khó nghe như vậy có được hay không? Con cùng anh vẫn chưa có quan hệ."
"Còn không có? Chẳng lẽ còn phải có quan hệ sao? Mẹ cho ngươi biết, mẹ đã nghe chung quanh, cái tên Nhẫn gì đó không phải người tốt, nghe nói từng có gia cảnh không sạch sẽ, thứ người như thế căn bản là sâu mọt của xã hội, là đồ bỏ đi, con phải lập tức cùng anh ta đoạn tuyệt quan hệ!" mẹ Mạc lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ càng nói càng quá mức, Giản Nhẫn có nghề nghiệp đàng hoàn, dựa vào bản lĩnh chính mình kiếm tiền, anh ấy có chổ nào là sâu mọt của xã hội? Mẹ, mẹ chính là thích nhìn bề ngoài mà phán đoán một người."
"A, con nói là mẹ không đúng? Cái chủng loại người đó, cả ngày ra vào hộp đêm sòng bạc, cùng nhiều phụ nữ quan hệ không rõ, con đi theo hắn, có cái gì tốt? Mẹ đây hao tâm tổn trí suy nghĩ cho con, lần trước vị Kiểm soát viên kia là một người tốt a, con lại cứ muốn đắc tội với anh ta, mẹ thấy con là bị cái tên Nhẫn gì kia làm cho mê muội rồi!" Kích động mẹ Mạc siết chặt cái ly trong tay.
"Mẹ, con là thật lòng yêu thương anh ấy, anh ấy cũng yêu con thật lòng, rất rất yêu con, con đã quyết định cùng anh ấy ở bên nhau. Đây là nhẫn cầu hôn anh ấy trao cho con." Mạc Tiểu Mễ giơ lên bàn tay trái của mình.
"Đó là, một chiếc nhẫn kim cương thật là lớn." ba Mạc có chút giật mình nói.
"Đúng vậy, rất đẹp." Anh hai Mạc cũng hòa cùng nói.
"Các người. . . . . . Các người từng bước từng bước muốn liên hiệp làm tôi tức chết có phải hay không?" mẹ Mạc thấy chiếc nhẫn thì càng thêm tức giận, dùng sức ném cái ly xuống đất bể tan tành, "Đem chiếc nhẫn lấy xuống cho ta, trả lại cho hắn!"
"Không."
"Con muốn tạo phản có phải hay không? Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, trong mắt không còn có người mẹ này nửa có phải hay không? Tôi. . . . . . Mạng của tôi thật là khổ." Mạc mẹ nhào vào ghế sa lon lớn tiếng khóc rống, "Con lớn nhất là một người đồng tính luyến ái đáng xấu hổ, đứa thứ hai lại chạy đến Paris học cái gì vẽ tranh, cả năm không thấy bóng dáng, vốn là trông cậy vào đứa con gái duy nhất hiếu thuận, kết quả nó cũng học cái xấu như mấy anh nó, yêu một đại ca hắc đạo, ông trời ơi, tôi không muốn sống nửa. . . . . ."
Sắc mặt anh hai đột biến, cắn cắn đôi môi bỗng nhiên đứng lên, liền quay đầu rời đi.
Mạc Tiểu Mễ tiến lên giữ anh lại, "Anh hai, đừng đi."
Anh cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ bởi vì đau khổ mà vặn vẹo thành một khối.
Mạc Tiểu Mễ kéo tay anh, "Anh hai, anh không sai, yêu một người là không có sai, cho dù là đồng tính."
Anh hai ngồi xuống, Mạc Tiểu Mễ đi tới trước mặt mẹ Mạc ngồi xổm xuống, cô nghĩ kéo tay mẹ Mạc, lại bị mẹ Mạc hất ra một cái.
"Mẹ, anh hai cùng con đều là đứa bé ngoan, chúng con cũng nguyện ý hiếu thuận mẹ, nhưng chúng con không phải con rối của mẹ, muốn nắn thế nào thì thế nào nắn, chúng con có tình cảm của riêng mình. Con không nghĩ gả cho Kiểm soát viên thì nhất định sẽ hạnh phúc, chẳng phải báo chí thường đăng mấy quan chức cao cấp kia có cuộc sống riêng thối nát sao? Mẹ làm sao có thể bảo đảm tên Kiểm soát trưởng kia hay là một nhân viên pháp luật, hay một tên Luật sư nổi tiếng, hoặc một giáo sư tiến sĩ là một người chồng tốt được ?"
Mẹ Mạc hừ một tiếng, vẫn cố ý không nhìn cô.
"Còn có anh hai, anh ấy không phải vẫn rất hiếu thuận sao? Theo yêu cầu của em đọc sách, theo yêu cầu của mẹ lựa chọn nghề nghiệp, chỉ duy nhất anh ấy không đáp ứng là cưới một tiểu thư quý tộc nũng nịu như mẹ mong muốn, nhưng cưới một vị tiểu thư như vậy, mẹ có chắc cô ấy sẽ hiếu thuận với mẹ sao? Anh hai sẽ có được hạnh phúc sao? Mẹ yêu thương chúng con, quan tâm chúng con, không phải là hi vọng chúng con có được hạnh phúc sao?"
"Chẳng lẽ ở chung một chỗ với một người đàn ông sẽ hạnh phúc?"
"Sẽ." Anh hai Mạc chợt mở miệng, "Bất kể có bao nhiêu người kỳ thị chúng con, chúng con nhất định sẽ kiên trì tới cùng."
Mẹ Mạc giận đến mức lại ném một cái ly khác.
"Mẹ!" Mạc Tiểu Mễ ngăn mẹ lại, "Con tin tưởng lựa chọn của anh hai, giống như con vậy cũng sẽ kiên trì với lựa chọn của mình. Giản Nhẫn là yêu con chân thật, mặc dù anh ấy có chút lỗ mãng, lúc bắt đầu con cũng rất sợ hãi, nhưng bây giờ con đã hiểu rõ anh ấy chính là cá tính thẳng thắn nhưng lại cố chấp như vậy, người đàn ông như vậy mới đáng để yêu. Hơn nữa con tin tưởng anh ấy cũng sẽ giống như con hiếu thuận ba mẹ, có anh ấy, ba mẹ sẽ không mất đi một đứa con gái, trái lại sẽ có thêm một đứa con trai."
"Có đứa con trai như vậy, ta không cần! Ta không muốn một ngày nào đó cùng hắn đi ngồi tù!"
Mạc Tiểu Mễ đứng lên, "Mẹ! Mẹ. . . . . . Bất kể như thế nào, đây là lựa chọn của con, xin mẹ tha thứ."
Mẹ Mạc cũng đứng lên, phất tay tát Mạc Tiểu Mễ một cái, một tiếng vang lớn kinh động mọi người, bao gồm mẹ Mạc.
Đây là lần đầu tiên bà đánh con gái của mình, trong lòng cảm thấy giống như cầm roi sát muối tự đánh vào chính mình.
"Hồ đồ! Bà làm cái gì vậy hả?" giọng nói ba Mạc đè nén kích động nói với vợ mình đang toàn thân run rẩy, ý bảo con trai đem em gái lôi đi.
Nước mắt Mạc Tiểu Mễ im lặng lăn xuống , nhưng cô cắn răng không khóc ra tiếng, cuối cùng chỉ là khom lưng thật thấp chào cha mẹ, "Ba, mẹ, ba mẹ nhớ bảo trọng thân thể. Thật xin lỗi, đây là lần cuối cùng con tùy hứng."
Thoát tay ca ca, Mạc Tiểu Mễ lau nước mắt chạy ra khỏi nhà.
"Tiểu Mễ!"
Anh hai Mạc vội vàng theo chạy đến, cừa chạy xuống lầu dưới, ngoài ý muốn thấy dưới lầu chiếc xe thể thao Lamborghini, một người đàn ông cao lớn xanh đen chống gậy dựa vào cửa xe.
Anh hai Mạc văn nhã tuấn tú có chút kính sợ nhìn người đàn ông so với anh cao hơn chừng hai cái đầu, mặc dù chân của anh ta bị thương, trong tay còn chóng gậy, nhưng vẫn toát ra khí thế bức người, khó trách Tiểu Mễ thích anh ta.
"Tôi là anh hai của nó."
"Anh hai, anh mạnh khỏe!" Một tay ôm Mạc Tiễu Mễ ở trong lòng anh đang khóc rống, Giản Nhẫn vẫn hướng anh rể tương lai khom lưng thật thấp cúi người chào.
Anh hai Mạc kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông cao lớn cũng khí thế kinh người như vậy lại cúi người chào."Em gái có chút hiểu l
QUAY LẠI"Vâng" Tiểu Cầu cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, thiên sứ anh hai tìm kiếm nhiều năm không phải là Mạc Tiểu Mễ sao?
Anh hai đã từng điều tra qua Mạc Tiểu Mễ, hình lúc cô học tiểu học cũng đưa tới, lão đại lúc ấy nói cô chính là Tiểu Hiệp nữ trợ giúp anh năm đó, thế nào hiện tại lại xuất hiện thêm một người?
Trước khi tan sở, Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại cho Giản Nhẫn, nói cho anh biết sau khi tan sở muốn trở về nhà ba mẹ, không cần Tiểu Cầu tới đón cô.
"Vậy thì thật là tốt, anh và em cùng đi." Giản Nhẫn hưng phấn nói, "Anh đang tính muốn đi chào hỏi ba mẹ."
"Không cần." Mạc Tiểu Mễ lập tức cự tuyệt.
"Tại sao?" Giọng nói Giản Nhẫn có chút bị thương.
"Lần này không được, phải để cho họ thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt." Mạc Tiểu Mễ có dự cảm, cô về nhà nhất định có một trận cuồng phong gió lốc đang chờ cô.
"Được rồi." Giản Nhẫn đồng ý, anh không muốn làm khó cô.
"Giản Nhẫn. . . . . ." Mạc Tiểu Mễ có chút cảm động, anh rõ ràng là một người đàn ông rất bá đạo, rất phách lối, đối đãi cô thì lại rất kiên nhận ôn hòa.
"Anh ở đây, cục cưng bé nhỏ." Nghe được cô gọi tên của mình, Giản Nhẫn trả lời rất vui vẻ cùng mong chờ.
"Xin anh hãy tin tưởng em, có lẽ sẽ kéo dài thêm một ít thời gian, nhưng em sẽ không để cho anh phải thất vọng." Mạc Tiểu Mễ hạ quyết tâm.
"Dĩ nhiên, chúng ta là trời sinh một cặp, tục ngữ không phải nói ‘ người có tình sẽ thành thân thuộc" sao?"
"Ngu ngốc!"
Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, chợt cảm thấy không hề sợ trở về đối mặt mẫu thân chất vấn nửa.
Nhưng, khi cô đi ra tòa cao ốc văn phòng, thấy dừng ở trước lầu xe thể thao Lamborghini, nhất là thấy cái đầu lộ ra, người đàn ông phách lôi cười he he với cô thì lập tức nổi lên tức giận.
"Sao anh lại chạy tới?" Mạc Tiểu Mễ nhăn mày đi tới trước mặt anh.
"Ai cha, bảo bối, một ngày không được thấy em, anh rất nhớ em." Giản Nhẫn mỉm cười nói cô lên xe.
"Anh ruốt cuộc có phải bệnh nhân hay không à? Không nằm viện, còn cả ngày chạy tới chạy lui, ngộ nhỡ xương đùi không liền lại, sẽ rất phiền toái" Mạc Tiểu Mễ thật không chịu nổi đầu óc không có thần kinh của anh.
"Yên tâm, Yên tâm, trước kia lúc đánh giết nhau sống qua ngày, bị thương so với cái này nghiêm trọng hơn nhiều, anh hiện tại không phải là mạnh như hổ sao?" Giản Nhẫn vỗ vai của cô, thuận thế sỗ sàng ôm cô vào trong ngực của mình, "Đừng lo lắng, anh sẽ không cùng đi đến nhà em, anh chỉ muốn đón em trở về."
Mạc Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh, đành vô lực, người đàn ông này quả thực là cái kẹo cao su khủng bố, trời mới biết vì sao lại thích dính vào cô.
Tiểu Cầu phụ trách lái xe, ở trước mặt phát ra tiếng cười đè nén.
Mạc Tiểu Mễ cứng đờ cố gắng rời ra, Giản Nhẫn vẫn ôm chặt cô không thả.
"Chỉ ôm một cái, không nên lộn xộn."
Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng, lại thật ngoan ngoãn không hề lộn xộn nửa, cô còn lo lắng đụng phải chân của anh, khi người cô cứng ngắc dần dần thanh tỉnh lại, ngửi được trên người Giản Nhẫn tản mát ra mùi vị, mùi thuốc lá hổn tạp cùng hơi thở đàn ông đặc hữu chỉ mỗi anh mới có, làm cho mặt cô có chút hồng, tạo nên một chút rung động trong thân thể, khiến cho đầu óc trở nên mê muội.
Thật là nhớ những lúc nằm ngủ trong lòng ngực ấm áp này, thật không muốn đi gặp mẹ. . . . . .
"Tiểu Mễ."
"Ừ?"
"Em là một cô gái tốt."
"Anh muốn em khen anh là một người đàn ông tốt đúng không? Đừng có nằm mơ."
"Thật là, khen ngợi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào à."
Mạc Tiểu Mễ cười rộ lên, chủ động đưa tay ôm hông anh, đầu cọ xát vào ngực anh.
"Em có nhớ khi còn bé đã làm - chuyện tốt không? Dạng như trợ giúp chó, mèo lang thang bị thương, hoặc là một cậu bé bị thương chẳng hạn?"
"Ai nha, em là cô gái tốt mà, dĩ nhiên thường làm chuyện tốt, chuyện tốt từ nhỏ đến giờ làm rất nhiều, làm sao nhớ rõ ràng từng chuyện được? !"
"So với anh da mặt em còn dầy hơn." Giản Nhẫn cười thâm trầm, bàn tay thô ráp xanh đen vuốt ve đầu nhỏ của cô.
"Em đây là thành thực!" Mạc Tiểu Mễ kháng nghị.
Giản Nhẫn không nói thêm gì nữa, anh quyết định từ nay về sau không đề cập tới sự kiện kia nữa, anh tin chắc tiểu thiên sứ cứu anh chính là người phụ nữ trong ngực, nhưng nếu như không phải thì thế nào?
Anh chỉ biết người phụ nữ duy nhất anh yêu chỉ có Mạc Tiểu Mễ.
Mạc Tiểu Mễ một thân một mình đi vào nhà.
"Mẹ, con đã về. Cha, hôm nay cha đi làm về sớm. Anh hai, anh cũng ở đây à?" Mạc Tiểu Mễ để túi xách xuống, có chút thận trọng muốn tránh vào phòng bếp, "Còn chưa có làm cơm tối phải không? Con vào giúp làm cơm."
"Không cần, mẹ đã làm xong rồi." mẹ Mạc hừ một tiếng, " Con trước tiên ngồi xuống."
Mạc Tiểu Mễ ngoan ngoãn ngồi đối diện với mẹ.
Ba Mạc cầm tờ báo lên, che kín mặt của mình, anh hai thì cầm lên cái ly làm bộ muốn đi rót nước.
"Các người tất cả đều cho ngồi xuống cho tôi, cùng nhau nghe." mẹ Mạc lạnh lùng quát.
Ba Mạc nhanh chóng để tờ báo xuống, Mạc đại ca cũng nhanh chóng để ly xuống.
"Tiểu Mễ, con nói thật cho me biết, con có phải cùng cái tên Nhẫn gì đó ở chung hay không?" Sắc mặt mẹ Mạc âm trầm.
Mạc Tiểu Mễ ở trên ghế sofa nhúc nhích ngồi không yên, khóe mắt liếc nhìn ba cùng anh hai, mới nói: "Mẹ, mẹ không cần phải nói khó nghe như vậy có được hay không? Con cùng anh vẫn chưa có quan hệ."
"Còn không có? Chẳng lẽ còn phải có quan hệ sao? Mẹ cho ngươi biết, mẹ đã nghe chung quanh, cái tên Nhẫn gì đó không phải người tốt, nghe nói từng có gia cảnh không sạch sẽ, thứ người như thế căn bản là sâu mọt của xã hội, là đồ bỏ đi, con phải lập tức cùng anh ta đoạn tuyệt quan hệ!" mẹ Mạc lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ càng nói càng quá mức, Giản Nhẫn có nghề nghiệp đàng hoàn, dựa vào bản lĩnh chính mình kiếm tiền, anh ấy có chổ nào là sâu mọt của xã hội? Mẹ, mẹ chính là thích nhìn bề ngoài mà phán đoán một người."
"A, con nói là mẹ không đúng? Cái chủng loại người đó, cả ngày ra vào hộp đêm sòng bạc, cùng nhiều phụ nữ quan hệ không rõ, con đi theo hắn, có cái gì tốt? Mẹ đây hao tâm tổn trí suy nghĩ cho con, lần trước vị Kiểm soát viên kia là một người tốt a, con lại cứ muốn đắc tội với anh ta, mẹ thấy con là bị cái tên Nhẫn gì kia làm cho mê muội rồi!" Kích động mẹ Mạc siết chặt cái ly trong tay.
"Mẹ, con là thật lòng yêu thương anh ấy, anh ấy cũng yêu con thật lòng, rất rất yêu con, con đã quyết định cùng anh ấy ở bên nhau. Đây là nhẫn cầu hôn anh ấy trao cho con." Mạc Tiểu Mễ giơ lên bàn tay trái của mình.
"Đó là, một chiếc nhẫn kim cương thật là lớn." ba Mạc có chút giật mình nói.
"Đúng vậy, rất đẹp." Anh hai Mạc cũng hòa cùng nói.
"Các người. . . . . . Các người từng bước từng bước muốn liên hiệp làm tôi tức chết có phải hay không?" mẹ Mạc thấy chiếc nhẫn thì càng thêm tức giận, dùng sức ném cái ly xuống đất bể tan tành, "Đem chiếc nhẫn lấy xuống cho ta, trả lại cho hắn!"
"Không."
"Con muốn tạo phản có phải hay không? Trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, trong mắt không còn có người mẹ này nửa có phải hay không? Tôi. . . . . . Mạng của tôi thật là khổ." Mạc mẹ nhào vào ghế sa lon lớn tiếng khóc rống, "Con lớn nhất là một người đồng tính luyến ái đáng xấu hổ, đứa thứ hai lại chạy đến Paris học cái gì vẽ tranh, cả năm không thấy bóng dáng, vốn là trông cậy vào đứa con gái duy nhất hiếu thuận, kết quả nó cũng học cái xấu như mấy anh nó, yêu một đại ca hắc đạo, ông trời ơi, tôi không muốn sống nửa. . . . . ."
Sắc mặt anh hai đột biến, cắn cắn đôi môi bỗng nhiên đứng lên, liền quay đầu rời đi.
Mạc Tiểu Mễ tiến lên giữ anh lại, "Anh hai, đừng đi."
Anh cúi đầu, gương mặt tuấn mỹ bởi vì đau khổ mà vặn vẹo thành một khối.
Mạc Tiểu Mễ kéo tay anh, "Anh hai, anh không sai, yêu một người là không có sai, cho dù là đồng tính."
Anh hai ngồi xuống, Mạc Tiểu Mễ đi tới trước mặt mẹ Mạc ngồi xổm xuống, cô nghĩ kéo tay mẹ Mạc, lại bị mẹ Mạc hất ra một cái.
"Mẹ, anh hai cùng con đều là đứa bé ngoan, chúng con cũng nguyện ý hiếu thuận mẹ, nhưng chúng con không phải con rối của mẹ, muốn nắn thế nào thì thế nào nắn, chúng con có tình cảm của riêng mình. Con không nghĩ gả cho Kiểm soát viên thì nhất định sẽ hạnh phúc, chẳng phải báo chí thường đăng mấy quan chức cao cấp kia có cuộc sống riêng thối nát sao? Mẹ làm sao có thể bảo đảm tên Kiểm soát trưởng kia hay là một nhân viên pháp luật, hay một tên Luật sư nổi tiếng, hoặc một giáo sư tiến sĩ là một người chồng tốt được ?"
Mẹ Mạc hừ một tiếng, vẫn cố ý không nhìn cô.
"Còn có anh hai, anh ấy không phải vẫn rất hiếu thuận sao? Theo yêu cầu của em đọc sách, theo yêu cầu của mẹ lựa chọn nghề nghiệp, chỉ duy nhất anh ấy không đáp ứng là cưới một tiểu thư quý tộc nũng nịu như mẹ mong muốn, nhưng cưới một vị tiểu thư như vậy, mẹ có chắc cô ấy sẽ hiếu thuận với mẹ sao? Anh hai sẽ có được hạnh phúc sao? Mẹ yêu thương chúng con, quan tâm chúng con, không phải là hi vọng chúng con có được hạnh phúc sao?"
"Chẳng lẽ ở chung một chỗ với một người đàn ông sẽ hạnh phúc?"
"Sẽ." Anh hai Mạc chợt mở miệng, "Bất kể có bao nhiêu người kỳ thị chúng con, chúng con nhất định sẽ kiên trì tới cùng."
Mẹ Mạc giận đến mức lại ném một cái ly khác.
"Mẹ!" Mạc Tiểu Mễ ngăn mẹ lại, "Con tin tưởng lựa chọn của anh hai, giống như con vậy cũng sẽ kiên trì với lựa chọn của mình. Giản Nhẫn là yêu con chân thật, mặc dù anh ấy có chút lỗ mãng, lúc bắt đầu con cũng rất sợ hãi, nhưng bây giờ con đã hiểu rõ anh ấy chính là cá tính thẳng thắn nhưng lại cố chấp như vậy, người đàn ông như vậy mới đáng để yêu. Hơn nữa con tin tưởng anh ấy cũng sẽ giống như con hiếu thuận ba mẹ, có anh ấy, ba mẹ sẽ không mất đi một đứa con gái, trái lại sẽ có thêm một đứa con trai."
"Có đứa con trai như vậy, ta không cần! Ta không muốn một ngày nào đó cùng hắn đi ngồi tù!"
Mạc Tiểu Mễ đứng lên, "Mẹ! Mẹ. . . . . . Bất kể như thế nào, đây là lựa chọn của con, xin mẹ tha thứ."
Mẹ Mạc cũng đứng lên, phất tay tát Mạc Tiểu Mễ một cái, một tiếng vang lớn kinh động mọi người, bao gồm mẹ Mạc.
Đây là lần đầu tiên bà đánh con gái của mình, trong lòng cảm thấy giống như cầm roi sát muối tự đánh vào chính mình.
"Hồ đồ! Bà làm cái gì vậy hả?" giọng nói ba Mạc đè nén kích động nói với vợ mình đang toàn thân run rẩy, ý bảo con trai đem em gái lôi đi.
Nước mắt Mạc Tiểu Mễ im lặng lăn xuống , nhưng cô cắn răng không khóc ra tiếng, cuối cùng chỉ là khom lưng thật thấp chào cha mẹ, "Ba, mẹ, ba mẹ nhớ bảo trọng thân thể. Thật xin lỗi, đây là lần cuối cùng con tùy hứng."
Thoát tay ca ca, Mạc Tiểu Mễ lau nước mắt chạy ra khỏi nhà.
"Tiểu Mễ!"
Anh hai Mạc vội vàng theo chạy đến, cừa chạy xuống lầu dưới, ngoài ý muốn thấy dưới lầu chiếc xe thể thao Lamborghini, một người đàn ông cao lớn xanh đen chống gậy dựa vào cửa xe.
Anh hai Mạc văn nhã tuấn tú có chút kính sợ nhìn người đàn ông so với anh cao hơn chừng hai cái đầu, mặc dù chân của anh ta bị thương, trong tay còn chóng gậy, nhưng vẫn toát ra khí thế bức người, khó trách Tiểu Mễ thích anh ta.
"Tôi là anh hai của nó."
"Anh hai, anh mạnh khỏe!" Một tay ôm Mạc Tiễu Mễ ở trong lòng anh đang khóc rống, Giản Nhẫn vẫn hướng anh rể tương lai khom lưng thật thấp cúi người chào.
Anh hai Mạc kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông cao lớn cũng khí thế kinh người như vậy lại cúi người chào."Em gái có chút hiểu l
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu455/4509