Tiểu thuyết - Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Lượt xem : |
kỳ đàn ông nào cả."
"Mắc mớ gì tới anh? Quen biết bạn bè là tự do của tôi."
"Em đã là của anh, nếu như không muốn mấy tên kia có chuyện, thì ngoan ngoãn cho anh."
"Tôi trịnh trọng nói rõ lần nữa: Giản tiên sinh, tôi và anh chỉ là người xa lạ có được hay không? Hơn nữa anh cũng chỉ biết hành hung người khác thôi sao? Có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc." Mạc Tiểu Mễ không sợ chết nói.
"Người xa lạ? Đã có tình một đêm còn nói là người xa lạ?"
"Anh nói bậy! Sao lại là tình một đêm?" Mạc Tiểu Mễ giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Khóe miệng Giản Nhẫn nhếch lên, cười đến thâm trầm khó lường.
Mạc Tiểu Mễ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật rất khó nắm bắt, giống như bầu trời đêm, thâm thúy mà tràn đầy hấp dẫn.
"Muốn kích động sao, anh không giống như người nào đó dễ dàng kích động, ở trên đường kéo váy đánh nhau, ở quán bar không hỏi rõ ràng lại đánh người." Giản Nhẫn chợt lạnh lùng châm chọc nói.
"Tôi. . . . . . Tôi là làm chuyện tốt!"
"Làm chuyện tốt cũng có thể dùng đầu óc chứ? Còn nói anh là có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc, rốt cuộc ai là ngu ngốc đây?"
Rõ ràng chính là một kẻ thô lỗ, miệng lại xấu xa vô cùng, Mạc Tiểu Mễ phẫn hận đóng chặt miệng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, quyết tâm không thèm để ý tới con người này đúng là không thể khai thông được một kẻ cứng đầu.
Vừa xuống xe, Mạc Tiểu Mễ liền bị Giản Nhẫn xách lấy cổ áo, giống như xách con gà con xách xuống xe.
Hai người ở trước cửa nhà cô lại bất ngờ thấy một cậu bé đầu tóc vàng hoe.
Cậu đang ngồi ở cửa nhà cô, hai chân chụm lại, đầu cúi trên đầu gối, nghe được tiếng xe Giản Nhẫn dừng lại sau đó là tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, cậu thấy Mạc Tiểu Mễ mắt đột nhiên tỏa sáng, lập tức đứng lên, "Mạc tỷ tỷ!"
"Ơ. . . . . . cậu là. . . . . ."Nhìn cậu bé hơi quen mặt, Mạc Tiểu Mễ lại nhất thời không nghĩ ra cậu là ai.
"Em nè..., Diệp Tiểu Đao, tên trộm nhỏ lần đó bị chị bắt được lại thả." Đối với chuyện đó, cậu không cho là nhục, hào phóng thừa nhận.
"A ha ha, là cậu." Mạc Tiểu Mễ giãy ra khỏi tay Giản Nhẫn, móc ra chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nhìn.
Nhìn cậu bé đang phấn khích , "Làm sao cậu biết chổ này?"
"Em tìm chị đã lâu, mỗi ngày đều ở chổ lần đầu tiên gặp nhau trên đường chờ chị tan sở, thật vất vả mới biết chị ở chổ này." Diệp Tiểu Đao hưng phấn nói “cách tìm kiếm” của mình.
"Tìm chị?" Mở cửa đi vào, Mạc Tiểu Mễ kêu cậu cũng đi vào, "Có chuyện gì không?"
Nhìn Diệp Tiểu Đao không giống như là tìm cô trả thù .
"Hai ngàn đồng trả chị." Diệp Tiểu Đao từ trong túi lấy ra hai tờ tiền giấy đưa cho cô, khiến Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra.
"Không quan trọng, nếu như cậu cần cũng không cần trả chị đâu, chị sẽ không đòi." Mạc Tiểu Mễ mừng cho sự thay đồi của Diệp Tiểu Đao, nhưng cũng lo lắng cuộc sống của cậu vẫn khó khăn như trước.
"Chị nhất định phải nhận lấy, nếu không em không có cách nào cùng chị ngang hàng gặp mặt." Ánh mắt Diệp Tiểu Đao lấp lánh kiên trì nói.
Mạc Tiểu Mễ bật cười, đưa tay nhận tiền, "Được rồi, chị nhận. Bây giờ chúng ta ngang hàng ."
"Em vốn là trốn nhà, bây giờ đã nghĩ thông rồi, lại trở về chổ của cha, chờ em trưởng thành, sau khi trưởng thành có thể độc lập tự chủ, em sẽ lập tức chuyển ra." Diệp Tiểu Đao đơn giản giải thích hoàn cảnh của mình, "Nhưng mà trước khi quay về, tôi nhất định muốn gặp chị một lần."
"È hèm?" Mạc Tiểu Mễ tò mò nhìn cậu, Diệp Tiểu Đao vẫn như cũ mặc bộ đồ mới nhìn vẫn rất tùy tiện như trước, nhưng là chất liệu rõ ràng so với trước kia tốt hơn rất nhiều."Gặp chị? Có chuyện gì không?"
Gương mặt Diệp Tiểu Đao chợt ửng hồng, xúc động nắm lấy tay Mạc Tiểu Mễ, "Em. . . . . . Chị. . . . . . Chị có bạn trai chưa?"
"À?" Mạc Tiểu Mễ vừa cười vừa sợ. Sao lại hỏi vấn đề này?
"Có!" Giản Nhẫn vẫn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc phát cáu nắm lấy cậu nhóc ném qua một bên, "Chính là tôi. Cho nên cậu liền đối với cô ấy chết tâm đi."
"Giản Nhẫn, anh ở đây nói bậy gì đó?" Mạc Tiểu Mễ trách cứ.
"Nói bậy? Cái người phụ nữ ngây thơ ngốc nghếch này, em hỏi hắn có phải hay không suy nghĩ bất chính đối với em!"
"Tôi mới không có! Tôi là nghiêm túc yêu Mạc tỷ tỷ!" Diệp Tiểu Đao kích động nói, khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ muốn xông tới giải cứu Mạc Tiểu Mễ đang bị người đàn ông này ức hiếp, lại bị Giản Nhẫn một cái chân to đá vào góc tường. Cậu không phục rống giận: "Không cho anh vũ nhục Mạc tỷ tỷ! Chị ấy không có ngây thơ ngu ngốc, chị ấy là cô gái tốt nhất trên đời này, tương lai nhất định tôi sẽ cưới chị ấy làm vợ!"
Cậu Diệp Tiểu Đao vừa sinh ra liền bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó lại bị mẹ kế ngược đãi, còn có hai đứa em gái cùng cha khác mẹ cả ngày lẫn đêm ức hiếp, để cho cậu đối với tất cả phụ nữ đều chán ghét, nghĩ tất cả đều độc ác nhẫn tâm, nên khi gặp Mạc Tiểu Mễ làm việc nghĩa làm cậu rất là ngạc nhiên, không nghĩ vẫn còn có cô gái như vậy.
Hôm đó sau khi chia tay, Diệp Tiểu Đao càng đối với Mạc Tiểu Mễ mong nhớ ngày đêm, thần hồn điên đảo, liền hận mình mới mười bốn tuổi, không cách nào lập tức cưới Bồ Tát tỷ tỷ về nhà nuôi dưỡng.
Nhưng cậu nhất định phải truyền đạt được tâm ý của mình cho Mạc tỷ tỷ, muốn chị ấy chờ mình lớn lên, chờ mình trở thành một người đàn ông tốt có thể dựa vào, sẽ lập tức cưới chị ấy.
"Trời, Tiểu Đao, cậu nói gì vậy?" Lần này Mạc Tiểu Mễ không cười được, lúc này cậu bé ra vẻ rất người lớn, vẻ mặt quá già dặn rồi?
"Em là rất nghiêm túc, thật lòng thật dạ mà nói" Diệp Tiểu Đao muốn tiến lên nắm tay Bồ Tát tỷ tỷ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lại lần nữa bị Giản Nhẫn giơ chân đạp ngã trên mặt đất.
"Mạc tỷ tỷ, tương lai em nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt nhất trên đời, chờ em lớn lên, lúc đó em sẽ chăm sóc chị thật tốt." Diệp Tiểu Đao liếc Giản Nhẫn một cái, "Đàn ông giống như anh ta, vừa thô lỗ lại dã man, căn bản không xứng với chị, nhất định đừng chọn anh ta."
"Nhóc, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng ." Nụ cười Giản Nhẫn trở nên dữ tợn, đưa tay kéo Diệp Tiểu Đao, đi ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa, không để ý tới Mạc Tiểu Mễ ở bên trong lo lắng hô to gọi nhỏ.
"Giản Nhẫn, mở cửa ra. Cậu ấy còn là một cậu bé, không cho phép anh động tới!" Mạc Tiểu Mễ lo lắng kéo cửa, làm thế nào cũng kéo không ra.
Cô phiền não vò đầu bứt tóc, trong phòng khách đi tới đi lui, mấy ngày trước cô còn cô đơn như oán phụ, hiện tại sao lại có nhiều người thích như vậy ?
Hơn nữa còn là người sau so với người trước rắc rối hơn.
Năm phút sau, Giản Nhẫn mở cửa vào nhà.
Mạc Tiểu Mễ vội vàng vọt ra ngoài, bên ngoài cũng không còn thấy bóng dáng Diệp Tiểu Đao nửa.
"Anh làm gì cậu bé rồi?" Mạc Tiểu Mễ lo lắng chất vấn.
"Còn có thể làm gì? Hắn chấp nhận thua cuộc về nhà." Giản Nhẫn nhún vai.
"Cậu ấy có sao không?"
"Em cho rằng anh sẽ giết cậu ấy sao?"Ánh mắt Giản Nhẫn trở nên nguy hiểm.
Mạc Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc mình, "Bây giờ trẻ con thiệt là, không biết là đang nghĩ cái gì."
"Em biết anh lần đầu tiên biết yêu là mấy tuổi không?"
"Tôi không có hứng thú."
"Mười bốn tuổi, cùng tuổi với Diệp Tiểu Đao hiện tại." Giản Nhẫn nhíu mày, tới bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, không để ý tới cô giãy giụa ôm vào trong ngực mình, "Chỉ là, cũng không có gì tốt đẹp, không cần nhớ lại làm gì." Anh hừ một tiếng, cúi đầu cắn lỗ tai Mạc Tiểu Mễ, "Em cũng có nhiều người theo đuổi đó chứ? Thử tính ? Vừa là người yêu của ngôi sao, vừa xem mắt, vừa Diệp Tiểu Đao , anh nghĩ em nhất định là đến thời kỳ động dục, phát ra hormone hấp dẫn vô cùng, mới làm cho đàn ông từ nhỏ đến lớn đều mê mẫn."
Giản Nhẫn dùng đầu lưởi liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phà vào gáy của cô, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi, thân thể khẽ run rẩy.
"Anh. . . . . . Nói bậy!"
"Muốn biết có phải nói bậy hay không, sao không trực tiếp hỏi cơ thể của em?"
Hai cánh tay anh ôm chặt cô, cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực cơ bắp như một nhà giam nhỏ không cách nào thoát được, giống như sức mạnh thực sự giờ mới bộc lộ.
Mạc Tiểu Mễ bị anh ôm chặc trước ngực, mùi cơ thể cùng mùi nước hoa của anh xông vào mũi, làm cho đầu cô choáng váng mắt hoa lên, cổ họng cũng không nhịn được nuốt khan.
Cùng Ân Trần quen nhau đã lâu, đã từng ôm hôn, dù sao cô cũng không phải là nử tu bị cấm dục, tuy nhiên đối với chuyện đó chưa từng có loại cảm giác mãnh liệt này, mãnh liệt đến nổi làm cho cô không cách nào thở được.
Ở anh toát lên lực hút, khiến cô không thể nào cưởng lại được.
Giản Nhẫn dùng ánh mắt quét qua toàn thân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn má ửng hồng, đôi mắt đẹp mơ màng, ngực nhấp nhô, cái eo nhỏ mảnh mai, hai chân run rẩy, không khỏi thấy rõ cô cũng bị anh kích thích.
"Em bây giờ thật đẹp, khiến anh nghĩ muốn cởi hết y phục của em, hôn cơ thể em không sót chổ nào, dùng tay xoa bóp da thịt em đến khi nó sưng lên phát đau, để cho ngươi em mỗi một tấc da thịt cũng tràn đầy ham muốn."
"Im miệng! Anh là tên khốn kiếp. . . . . . áh. . . . . ." Mắc cỡ gương mặt Mạc Tiểu Mễ nóng lên, được nuôi dạy rất nghiêm khắc cô chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy, chỉ muốn tìm băng keo dán cái miệng của anh lại.
Bàn tay Giản Nhẫn ghìm thật chặt eo nhỏ của cô, một cái tay khác ở sau lưng vuột ve cặp mông cô, cảm giác đôi tay anh khiến Mạc Tiểu Mễ cả người giống như điện giật run rẩy không ngừng.
"Bảo bối yêu quý, anh muốn cứ tiếp tục vuốt ve em như vầy, vuốt ve mãi . . . . . . Cho đến khi em khóc thút thít cầu xin anh tiến vào trong cơ thể em mới thôi." Anh không biết sống chết tiếp tục khiêu khích trêu đùa vành tai đang đỏ ửng của cô, rồi vừa dùng tay ôm thật chặt cơ thể Mạc Tiểu Mễ, khiến cô cảm nhận được dục vọng của anh, vừa dùng miệng khẽ cắn cái cổ mẫn cảm của cô, nhận thấy cô thở dốc ra một tiếng.
"Anh . . . . . . Khốn kiếp. . . . . ." Ý thức được tình huống không ổn, Mạc Tiểu Mễ dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực không bằng anh, thân thể hai người ngược lại càng thêm ma sát trêu chọc dục vọng của anh, làm cho tiểu đệ của anh càng thêm cứng rắn.
Sự phản kháng của cô ngược lại làm tăng ý thức muốn chinh phục của anh, Giản Nhẫn cúi đầu dùng sức hôn cô, hơi thở ngọt ngào trong nháy mắt bao quanh anh, giống như thuốc kích thích làm cho anh điên cuồng hơn.
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Bị ép buộc, Mạc Tiểu Mễ bị hơi nóng dục vọng phát ra từ anh vây lấy, đang chiềm trong biển lớn dục vọng cô cố gắng khơi dậy phần lý trí còn sót lại, cắn vào cái lưởi của anh đang thăm dò trong trong miệng cô.
"Á, á, á. . . . . . Đau quá! Sao em. . . . . .á á. . . . . . Đau đau đau!" Đau đơn kịch liệt khiến Giản Nhẫn lui về phía sau.
Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy vào phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa, từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, cả người run rẩy, lấy tay ôm mặt nóng bừng.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Trong phút chốc, cô lại. . . . . . Cô lại muốn được ở trong ngực anh như vậy? Muốn được anh ôm? Không hề cảm thấy khó chịu . . . . .
Đầu cô nhất định là hỏng rồi, cho nên mới có mấy suy nghĩ điên khùng này.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, anh ta với mình đâu có cùng một thế giới!
Mạc Tiểu Mễ, mày đâu có ngốc!
Giản Nhẫn chán nản ngồi trên ghế sa lon, bàn tay ôm lấy đầu mình, cười khổ một tiếng.
Thực sự đủ rồi, anh nhẫn nại tới hôm nay đã đạt tới cực h
QUAY LẠI"Mắc mớ gì tới anh? Quen biết bạn bè là tự do của tôi."
"Em đã là của anh, nếu như không muốn mấy tên kia có chuyện, thì ngoan ngoãn cho anh."
"Tôi trịnh trọng nói rõ lần nữa: Giản tiên sinh, tôi và anh chỉ là người xa lạ có được hay không? Hơn nữa anh cũng chỉ biết hành hung người khác thôi sao? Có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc." Mạc Tiểu Mễ không sợ chết nói.
"Người xa lạ? Đã có tình một đêm còn nói là người xa lạ?"
"Anh nói bậy! Sao lại là tình một đêm?" Mạc Tiểu Mễ giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Khóe miệng Giản Nhẫn nhếch lên, cười đến thâm trầm khó lường.
Mạc Tiểu Mễ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật rất khó nắm bắt, giống như bầu trời đêm, thâm thúy mà tràn đầy hấp dẫn.
"Muốn kích động sao, anh không giống như người nào đó dễ dàng kích động, ở trên đường kéo váy đánh nhau, ở quán bar không hỏi rõ ràng lại đánh người." Giản Nhẫn chợt lạnh lùng châm chọc nói.
"Tôi. . . . . . Tôi là làm chuyện tốt!"
"Làm chuyện tốt cũng có thể dùng đầu óc chứ? Còn nói anh là có quả đấm, không có đầu óc, ngu ngốc, rốt cuộc ai là ngu ngốc đây?"
Rõ ràng chính là một kẻ thô lỗ, miệng lại xấu xa vô cùng, Mạc Tiểu Mễ phẫn hận đóng chặt miệng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, quyết tâm không thèm để ý tới con người này đúng là không thể khai thông được một kẻ cứng đầu.
Vừa xuống xe, Mạc Tiểu Mễ liền bị Giản Nhẫn xách lấy cổ áo, giống như xách con gà con xách xuống xe.
Hai người ở trước cửa nhà cô lại bất ngờ thấy một cậu bé đầu tóc vàng hoe.
Cậu đang ngồi ở cửa nhà cô, hai chân chụm lại, đầu cúi trên đầu gối, nghe được tiếng xe Giản Nhẫn dừng lại sau đó là tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, cậu thấy Mạc Tiểu Mễ mắt đột nhiên tỏa sáng, lập tức đứng lên, "Mạc tỷ tỷ!"
"Ơ. . . . . . cậu là. . . . . ."Nhìn cậu bé hơi quen mặt, Mạc Tiểu Mễ lại nhất thời không nghĩ ra cậu là ai.
"Em nè..., Diệp Tiểu Đao, tên trộm nhỏ lần đó bị chị bắt được lại thả." Đối với chuyện đó, cậu không cho là nhục, hào phóng thừa nhận.
"A ha ha, là cậu." Mạc Tiểu Mễ giãy ra khỏi tay Giản Nhẫn, móc ra chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nhìn.
Nhìn cậu bé đang phấn khích , "Làm sao cậu biết chổ này?"
"Em tìm chị đã lâu, mỗi ngày đều ở chổ lần đầu tiên gặp nhau trên đường chờ chị tan sở, thật vất vả mới biết chị ở chổ này." Diệp Tiểu Đao hưng phấn nói “cách tìm kiếm” của mình.
"Tìm chị?" Mở cửa đi vào, Mạc Tiểu Mễ kêu cậu cũng đi vào, "Có chuyện gì không?"
Nhìn Diệp Tiểu Đao không giống như là tìm cô trả thù .
"Hai ngàn đồng trả chị." Diệp Tiểu Đao từ trong túi lấy ra hai tờ tiền giấy đưa cho cô, khiến Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra.
"Không quan trọng, nếu như cậu cần cũng không cần trả chị đâu, chị sẽ không đòi." Mạc Tiểu Mễ mừng cho sự thay đồi của Diệp Tiểu Đao, nhưng cũng lo lắng cuộc sống của cậu vẫn khó khăn như trước.
"Chị nhất định phải nhận lấy, nếu không em không có cách nào cùng chị ngang hàng gặp mặt." Ánh mắt Diệp Tiểu Đao lấp lánh kiên trì nói.
Mạc Tiểu Mễ bật cười, đưa tay nhận tiền, "Được rồi, chị nhận. Bây giờ chúng ta ngang hàng ."
"Em vốn là trốn nhà, bây giờ đã nghĩ thông rồi, lại trở về chổ của cha, chờ em trưởng thành, sau khi trưởng thành có thể độc lập tự chủ, em sẽ lập tức chuyển ra." Diệp Tiểu Đao đơn giản giải thích hoàn cảnh của mình, "Nhưng mà trước khi quay về, tôi nhất định muốn gặp chị một lần."
"È hèm?" Mạc Tiểu Mễ tò mò nhìn cậu, Diệp Tiểu Đao vẫn như cũ mặc bộ đồ mới nhìn vẫn rất tùy tiện như trước, nhưng là chất liệu rõ ràng so với trước kia tốt hơn rất nhiều."Gặp chị? Có chuyện gì không?"
Gương mặt Diệp Tiểu Đao chợt ửng hồng, xúc động nắm lấy tay Mạc Tiểu Mễ, "Em. . . . . . Chị. . . . . . Chị có bạn trai chưa?"
"À?" Mạc Tiểu Mễ vừa cười vừa sợ. Sao lại hỏi vấn đề này?
"Có!" Giản Nhẫn vẫn thờ ơ lạnh nhạt rốt cuộc phát cáu nắm lấy cậu nhóc ném qua một bên, "Chính là tôi. Cho nên cậu liền đối với cô ấy chết tâm đi."
"Giản Nhẫn, anh ở đây nói bậy gì đó?" Mạc Tiểu Mễ trách cứ.
"Nói bậy? Cái người phụ nữ ngây thơ ngốc nghếch này, em hỏi hắn có phải hay không suy nghĩ bất chính đối với em!"
"Tôi mới không có! Tôi là nghiêm túc yêu Mạc tỷ tỷ!" Diệp Tiểu Đao kích động nói, khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ muốn xông tới giải cứu Mạc Tiểu Mễ đang bị người đàn ông này ức hiếp, lại bị Giản Nhẫn một cái chân to đá vào góc tường. Cậu không phục rống giận: "Không cho anh vũ nhục Mạc tỷ tỷ! Chị ấy không có ngây thơ ngu ngốc, chị ấy là cô gái tốt nhất trên đời này, tương lai nhất định tôi sẽ cưới chị ấy làm vợ!"
Cậu Diệp Tiểu Đao vừa sinh ra liền bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó lại bị mẹ kế ngược đãi, còn có hai đứa em gái cùng cha khác mẹ cả ngày lẫn đêm ức hiếp, để cho cậu đối với tất cả phụ nữ đều chán ghét, nghĩ tất cả đều độc ác nhẫn tâm, nên khi gặp Mạc Tiểu Mễ làm việc nghĩa làm cậu rất là ngạc nhiên, không nghĩ vẫn còn có cô gái như vậy.
Hôm đó sau khi chia tay, Diệp Tiểu Đao càng đối với Mạc Tiểu Mễ mong nhớ ngày đêm, thần hồn điên đảo, liền hận mình mới mười bốn tuổi, không cách nào lập tức cưới Bồ Tát tỷ tỷ về nhà nuôi dưỡng.
Nhưng cậu nhất định phải truyền đạt được tâm ý của mình cho Mạc tỷ tỷ, muốn chị ấy chờ mình lớn lên, chờ mình trở thành một người đàn ông tốt có thể dựa vào, sẽ lập tức cưới chị ấy.
"Trời, Tiểu Đao, cậu nói gì vậy?" Lần này Mạc Tiểu Mễ không cười được, lúc này cậu bé ra vẻ rất người lớn, vẻ mặt quá già dặn rồi?
"Em là rất nghiêm túc, thật lòng thật dạ mà nói" Diệp Tiểu Đao muốn tiến lên nắm tay Bồ Tát tỷ tỷ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lại lần nữa bị Giản Nhẫn giơ chân đạp ngã trên mặt đất.
"Mạc tỷ tỷ, tương lai em nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt nhất trên đời, chờ em lớn lên, lúc đó em sẽ chăm sóc chị thật tốt." Diệp Tiểu Đao liếc Giản Nhẫn một cái, "Đàn ông giống như anh ta, vừa thô lỗ lại dã man, căn bản không xứng với chị, nhất định đừng chọn anh ta."
"Nhóc, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng ." Nụ cười Giản Nhẫn trở nên dữ tợn, đưa tay kéo Diệp Tiểu Đao, đi ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa, không để ý tới Mạc Tiểu Mễ ở bên trong lo lắng hô to gọi nhỏ.
"Giản Nhẫn, mở cửa ra. Cậu ấy còn là một cậu bé, không cho phép anh động tới!" Mạc Tiểu Mễ lo lắng kéo cửa, làm thế nào cũng kéo không ra.
Cô phiền não vò đầu bứt tóc, trong phòng khách đi tới đi lui, mấy ngày trước cô còn cô đơn như oán phụ, hiện tại sao lại có nhiều người thích như vậy ?
Hơn nữa còn là người sau so với người trước rắc rối hơn.
Năm phút sau, Giản Nhẫn mở cửa vào nhà.
Mạc Tiểu Mễ vội vàng vọt ra ngoài, bên ngoài cũng không còn thấy bóng dáng Diệp Tiểu Đao nửa.
"Anh làm gì cậu bé rồi?" Mạc Tiểu Mễ lo lắng chất vấn.
"Còn có thể làm gì? Hắn chấp nhận thua cuộc về nhà." Giản Nhẫn nhún vai.
"Cậu ấy có sao không?"
"Em cho rằng anh sẽ giết cậu ấy sao?"Ánh mắt Giản Nhẫn trở nên nguy hiểm.
Mạc Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc mình, "Bây giờ trẻ con thiệt là, không biết là đang nghĩ cái gì."
"Em biết anh lần đầu tiên biết yêu là mấy tuổi không?"
"Tôi không có hứng thú."
"Mười bốn tuổi, cùng tuổi với Diệp Tiểu Đao hiện tại." Giản Nhẫn nhíu mày, tới bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, không để ý tới cô giãy giụa ôm vào trong ngực mình, "Chỉ là, cũng không có gì tốt đẹp, không cần nhớ lại làm gì." Anh hừ một tiếng, cúi đầu cắn lỗ tai Mạc Tiểu Mễ, "Em cũng có nhiều người theo đuổi đó chứ? Thử tính ? Vừa là người yêu của ngôi sao, vừa xem mắt, vừa Diệp Tiểu Đao , anh nghĩ em nhất định là đến thời kỳ động dục, phát ra hormone hấp dẫn vô cùng, mới làm cho đàn ông từ nhỏ đến lớn đều mê mẫn."
Giản Nhẫn dùng đầu lưởi liếm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phà vào gáy của cô, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi, thân thể khẽ run rẩy.
"Anh. . . . . . Nói bậy!"
"Muốn biết có phải nói bậy hay không, sao không trực tiếp hỏi cơ thể của em?"
Hai cánh tay anh ôm chặt cô, cánh tay rắn chắc cùng lồng ngực cơ bắp như một nhà giam nhỏ không cách nào thoát được, giống như sức mạnh thực sự giờ mới bộc lộ.
Mạc Tiểu Mễ bị anh ôm chặc trước ngực, mùi cơ thể cùng mùi nước hoa của anh xông vào mũi, làm cho đầu cô choáng váng mắt hoa lên, cổ họng cũng không nhịn được nuốt khan.
Cùng Ân Trần quen nhau đã lâu, đã từng ôm hôn, dù sao cô cũng không phải là nử tu bị cấm dục, tuy nhiên đối với chuyện đó chưa từng có loại cảm giác mãnh liệt này, mãnh liệt đến nổi làm cho cô không cách nào thở được.
Ở anh toát lên lực hút, khiến cô không thể nào cưởng lại được.
Giản Nhẫn dùng ánh mắt quét qua toàn thân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn má ửng hồng, đôi mắt đẹp mơ màng, ngực nhấp nhô, cái eo nhỏ mảnh mai, hai chân run rẩy, không khỏi thấy rõ cô cũng bị anh kích thích.
"Em bây giờ thật đẹp, khiến anh nghĩ muốn cởi hết y phục của em, hôn cơ thể em không sót chổ nào, dùng tay xoa bóp da thịt em đến khi nó sưng lên phát đau, để cho ngươi em mỗi một tấc da thịt cũng tràn đầy ham muốn."
"Im miệng! Anh là tên khốn kiếp. . . . . . áh. . . . . ." Mắc cỡ gương mặt Mạc Tiểu Mễ nóng lên, được nuôi dạy rất nghiêm khắc cô chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy, chỉ muốn tìm băng keo dán cái miệng của anh lại.
Bàn tay Giản Nhẫn ghìm thật chặt eo nhỏ của cô, một cái tay khác ở sau lưng vuột ve cặp mông cô, cảm giác đôi tay anh khiến Mạc Tiểu Mễ cả người giống như điện giật run rẩy không ngừng.
"Bảo bối yêu quý, anh muốn cứ tiếp tục vuốt ve em như vầy, vuốt ve mãi . . . . . . Cho đến khi em khóc thút thít cầu xin anh tiến vào trong cơ thể em mới thôi." Anh không biết sống chết tiếp tục khiêu khích trêu đùa vành tai đang đỏ ửng của cô, rồi vừa dùng tay ôm thật chặt cơ thể Mạc Tiểu Mễ, khiến cô cảm nhận được dục vọng của anh, vừa dùng miệng khẽ cắn cái cổ mẫn cảm của cô, nhận thấy cô thở dốc ra một tiếng.
"Anh . . . . . . Khốn kiếp. . . . . ." Ý thức được tình huống không ổn, Mạc Tiểu Mễ dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực không bằng anh, thân thể hai người ngược lại càng thêm ma sát trêu chọc dục vọng của anh, làm cho tiểu đệ của anh càng thêm cứng rắn.
Sự phản kháng của cô ngược lại làm tăng ý thức muốn chinh phục của anh, Giản Nhẫn cúi đầu dùng sức hôn cô, hơi thở ngọt ngào trong nháy mắt bao quanh anh, giống như thuốc kích thích làm cho anh điên cuồng hơn.
"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Bị ép buộc, Mạc Tiểu Mễ bị hơi nóng dục vọng phát ra từ anh vây lấy, đang chiềm trong biển lớn dục vọng cô cố gắng khơi dậy phần lý trí còn sót lại, cắn vào cái lưởi của anh đang thăm dò trong trong miệng cô.
"Á, á, á. . . . . . Đau quá! Sao em. . . . . .á á. . . . . . Đau đau đau!" Đau đơn kịch liệt khiến Giản Nhẫn lui về phía sau.
Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy vào phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa, từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, cả người run rẩy, lấy tay ôm mặt nóng bừng.
Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?
Trong phút chốc, cô lại. . . . . . Cô lại muốn được ở trong ngực anh như vậy? Muốn được anh ôm? Không hề cảm thấy khó chịu . . . . .
Đầu cô nhất định là hỏng rồi, cho nên mới có mấy suy nghĩ điên khùng này.
Làm sao có thể như vậy, làm sao có thể, anh ta với mình đâu có cùng một thế giới!
Mạc Tiểu Mễ, mày đâu có ngốc!
Giản Nhẫn chán nản ngồi trên ghế sa lon, bàn tay ôm lấy đầu mình, cười khổ một tiếng.
Thực sự đủ rồi, anh nhẫn nại tới hôm nay đã đạt tới cực h
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1208/5262