Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
g trên, trên môi tôi nở nụ cười mỉm tươi rói sau khi đọc xong tin nhắn cuối của Hạ Quyên. Khá đơn giản để biết được em đang đi học ở trường nào. Thế này thì thời gian cho tôi chuẩn bị ko còn nhiều, phải khẩn trương lên may ra còn kịp.
Nhớ lại khoảng thời gian mà Bảo Trân (Hạ Quyên) vẫn còn ở bên mình, tôi vừa thấy vui mà vừa thấy buồn cho hiện tại. Cô gái xinh đẹp được tôi cứu trên biển ngày nào hóa ra là một nàng tiểu thư kiều diễm, giàu sang bậc nhất cả nước.
Bảo Trân hồn nhiên, trong sáng luôn nghịch ngợm, chí chóe với tôi những lúc có điều gì làm em ko hài lòng. Nhưng, em luôn bên cạnh tôi khi cần. Em dịu dàng và thanh khiết tựa một thiên sứ vừa giáng xuống nơi biển xanh. Và tôi yêu em lúc nào ko hay. Tôi dành cho em những điều tốt đẹp nhất, ko để cho em phải khổ cực lo âu gì. Có lần tôi hỏi em:
“Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì?”
.
.
.
“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”
.
.
.
Lời nói đó in sâu vào trong trái tim, ko thể xóa đi được. Em bảo vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, thế mà giờ em đi rồi - Một tiểu thư quyền quý – vị hôn thê của một công tử quyền lực.
Bảo Trân là Hạ Quyên, nhưng lại khá khác nhau. Hạ Quyên tinh ranh và đanh đá hơn rất nhiều. Em quên sạch những sự việc trước đó, lúc em bị mất tích và cư ngụ tại nhà tôi. Dương từng nói, những người bị mất trí nhớ có thể sẽ nhớ tất cả những việc đã xảy ra ở quá khứ và hiện tại, nhưng cũng có thể......quên hết mọi việc xảy ra lúc trước. Có lẽ Hạ Quyên là trường hợp thứ 2. Khi biết được điều đó, tôi đau lắm! Các vết thương trên người cũng bắt đầu nhói lên, nhưng nỗi đau thể xác làm sao bằng nỗi đau tinh thần được. Cùng ở một bệnh viện mà lúc em hôn mê, đối mặt với Tử Thần thì tôi chỉ có thể đứng nhìn mà ko thể ôm ấp vỗ về, chăm sóc cho em. Tôi thầm trách ông trời tại sao lại đối xử với tôi như thế? Ông lấy đi hết tuổi thơ của tôi, lấy đi cả gia đình.......giờ còn sai Tử Thần cướp đi người tôi yêu. Rồi, ông đã để em sống, dù hận đến mấy nhưng tôi vẫn biết ơn ân huệ đó. Em quên tất cả nhưng tôi lại ko hề quên.
Cuộc sống hiện tại cũng ko làm khó tôi bao nhiêu, vì tôi được gặp lại em. Tôi ko cần phải ấp ủ nỗi nhớ thương vào trong file hình ảnh của em trong điện thoại nữa. Tôi có thể gặp và nói chuyện với em bất cứ lúc nào. Em đã quên tôi cùng với bao kỉ niệm ở vùng biển Macdan, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng chôn vùi Bảo Trân vào quá khứ với những ký ức êm đẹp ấy. Tôi sẽ bắt đầu lại......với cô gái mang cái tên đẹp như chủ nó – Hoàng Hạ Quyên. Tôi sẵn sàng đối mặt với Nguyễn Hải Thanh. Ko phải tôi chỉ muốn giành lấy em, mà còn muốn em luôn hạnh phúc. Đặng Thanh Nguyên hay là Nguyễn Hải Thanh, thời gian sẽ giúp em hiểu rõ. Dù em chọn ai thì tôi vẫn sẽ mỉm cười mà ủng hộ!
Yêu một người ko nhất thiết phải có người ấy bên cạnh mình, chỉ cần người lấy luôn tươi cười và hạnh phúc.........anh nói đúng ko, Bảo Trân?......... Xin lỗi, anh phải quên em đi, tuy em vẫn đang tồn tại trước mặt anh và tính cách có thay đổi một chút :). Em là quá khứ......còn Hạ Quyên, có lẽ.....mới là hiện tại..... và cũng có thể....... chính là tương lai của anh!
Reng! Reng! Reng!
-Oáp.....đến giờ nghỉ trưa rồi àk?
Hạ Quyên ngáp dài một cái rồi thò tay vào túi xách lấy điện thoại ra xem đồng hồ. Đúng rồi, đã đến giờ nghỉ trưa, nên đi kiếm cái gì đó lót bụng đã. Dư âm của giấc ngủ khi nãy vẫn đang cố gắng quyến rũ đôi mắt cô, nhưng nó lại ko thể nào chiến thắng cái bụng đang réo ầm ầm được. Thu xếp tập vở bỏ vào túi gọn gàng, Hạ Quyên lờ đờ đi ra khỏi lớp, thẳng tiến xuống canteen.
*Canteen:
Oa......đây đúng là thiên đường! :X
Giờ Hạ Quyên mới biết canteen của trường đại học Banwa ko khác gì một nhà hàng buffet 5 sao. Chiếc bàn dài ko biết bao nhiêu mét đựng biết bao nhiêu là món ngon, trông mà phát thèm. Những bộ bàn ghế gỗ sang trọng bắt mắt được bố trí ko quá cầu kì. Cô háo hức đi nhanh lại quầy thu ngân để lấy mâm đựng đồ ăn. Mỗi cái mâm đều được thiết kế khá tinh xảo với kích thước vừa đủ, đa hình dạng. Thức ăn cũng rất phong phú và đẹp mắt. Ko hổ danh là ngôi trường hiện đại danh tiếng bậc nhất cả nước.
Sau khi ước lượng đủ số calo mình sẽ thu nạp, Hạ Quyên liếm mép và đến gần cái bàn đầy ắp đồ ăn thức uống. Thật tình cô muốn cái bụng của mình ko có đáy quá.....món nào nhìn cũng cực hấp dẫn.
-Bé yêu!
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Quyên. Giọng nói này, và 2 chữ “bé yêu” ấy, chỉ duy nhất một người mà thôi.
-Hải Thanh!
Cô quay lại cười tươi, đúng là anh! Anh dịu dàng nói, một tay lau mồ hôi trên trán:
-Em chạy nhanh thật, đến anh cũng chẳng đuổi kịp. ^^
-Hi, em đói mà.
-Em lúc nào mà ko đói, đưa đây anh lấy cho, lại kiếm chỗ ngồi trước đi!
-Vâng! Nhanh nha anh, em đói lắm rồi.
Hải Thanh nháy mắt với Hạ Quyên một cái làm 2 má cô ửng hồng lên, đáng yêu khó tả. Cô nhí nhảnh nhảy chân sáo đi tìm chỗ ngồi, chợt......
“Bịch”
-Ui....đau......
Hiện tại Hạ Quyên đang nằm sõng xoài trên nền nhà. Cô bị ngã, nói đúng hơn là bị gạt chân. Xung quanh phát ra một số giọng cười chế nhạo, mỉa mai. Có mấy cô bạn cùng lớp chạy lại định đỡ Hạ Quyên lên nhưng cô đã từ từ gượng dậy. Phủi phủi ít bụi đang dính trên người, mặt Hạ Quyên đanh lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt khắp nơi trong canteen. Tất cả đều im thin thít ko phát ra một tiếng động nào nữa. Mắt cô dừng lại ngay cái bàn hướng Tây cách mình 2 – 3m, nơi một cô gái với mái tóc màu cà phê đang ăn ngon lành phần ăn của mình, kế bên là..... Bảo Kim Thư. Môi cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy.
-Hạ Quyên, bạn ko sao chứ? – Một cô bạn hỏi.
-Ừm, tôi ko sao!
Lấy lại dáng vẻ thường ngày rất nhanh, Hạ Quyên cảm ơn rồi lặng lẽ đi về một cái bàn trống. Các sinh viên khác cũng tiếp tục làm việc riêng của mình.
-Hạ Quyên, em ko sao chứ? Anh mới nghe mấy người bạn nói em bị ngã!
Hải Thanh tất tả chạy đến, đặt hai phần ăn xuống bàn, loay hoay, lo lắng kiểm tra xem Hạ Quyên có bị thương tích gì ko. Cô đẩy nhẹ tay anh ra, cười mỉm chi:
-Em ko sao, chạy nhảy ko nhìn đường thôi. :P
-Hậu đậu quá! :-
-Anh cứ như ông cụ non, em đã bảo ko sao mà. Hỏi nữa em ăn luôn phần của anh bây giờ.
Hải Thanh im lặng, lắc đầu chịu thua. Anh đưa muỗng, đũa cho Hạ Quyên rồi mới bắt đầu ăn. Hai người kể chuyện trên lớp cho nhau nghe, Hạ Quyên bị Hải Thanh cốc đầu một cái vì tội ko lo học mà lại ngủ trong lớp. Hình ảnh này thật khiến mọi người xung quanh ko khỏi ghen tị. Nhưng có một kẻ, ko những ghen tị, mà còn hận đến tận xương tủy.
*Bàn ăn của Bảo Kim Thư:
-Làm tốt đấy Lan Du!
Kim Thư nhấp một ngụm nước, ánh mắt sắc sảo nhìn Lan Du – cô gái có mái tóc màu cà phê. Cô là bạn cùng lớp của Kim Thư, một cô nàng nổi tiếng hung dữ và quỷ quyệt.
-Quá khen. Chẳng qua tôi cũng ko ưa gì cô ta thôi!
-Vậy tôi có thể nhờ cô một chuyện chứ?
-Tự nhiên đi, bạn bè cả mà!
Kim Thư đấy ghế ra, rướn người thì thầm vào tai Lan Du. Nghe xong cô ta liếc Kim Thư một cái:
-Ko chắc nhé, đừng bao giờ khinh thường Hoàng Hạ Quyên!
Dửng dưng cầm cái ống hút nghịch những viên đá nhỏ trong suốt trong ly cam ép của mình, Kim Thư nở một nụ cười hiểm ác. Lan Du bất giác rợn người, da gà nổi hết lên khi trông thấy nụ cười ấy, bàn tay cô đánh rơi cả muỗng canh xuống bàn. Xem ra, Bảo Kim Thư còn ác độc hơn cô rất nhiều!
*Biệt thự Trịnh gia – 17:56 p.m:
-Mày ko đùa tao đấy chứ? Háháhá… =">">
-Cái này mà đùa được hả? :-
Dương cầm tờ đơn xin nhập học của Nguyên trên tay mà cứ cười sằng sặc. Nguyên muốn đi học đại học, điều này là quá sức “tưởng tượng” của anh.
-Thằng điên này, câm ngay ko tao đấm!!! X-( - Nguyên tức tối giơ nắm đấm đe dọa.
-Mày nghĩ muốn vào Banwa dễ lắm sao? – Dương cười đểu.
-Với chỉ số IQ trời phú thì ko gì là ko thể! – Nguyên kênh mặt tự tin.
-Hơ…..được. Tao sẽ lấy tư cách cựu sinh viên ra trường trẻ tuổi nhất vào đó xin cho mày.
-Thật ư? Ôi yêu mày quá bạn tốt ơi!!!!
Nguyên nghe như thế thì mừng quýnh, dang tay định ôm lấy Dương, nhưng may là anh đã né kịp. Chỉ thương cho Nguyên, ko kiểm soát được tốc độ nên đã vô ý đo sàn cho Dương.
-Vào đó vì Hạ Quyên, đúng ko?
-……Ừ!
-Chung quy là vì gái! :)) – Dương chép miệng.
-Im mày!
-Rồi, ngồi đây đi, tao đi kiếm lại số điện thoại của Hiệu trưởng đã!
Nguyên gật đầu, nằm phịch xuống giường, miệng cứ tủm tỉm cười. Cậu sắp được học chung trường với Hạ Quyên rồi, thế thì còn gì bằng :x. Chắc cô sẽ bất ngờ lắm đây, đến vỡ tim luôn chứ nhỉ? >:) Nghĩ đến cảnh tượng đó, Nguyên lại phá lên cười. Quay mặt nhìn những tia nắng cuối cùng, Nguyên ngồi dậy thưởng thức khung cảnh hoàng hôn. So với Macdan, hoàng hôn nơi đây ko đẹp bằng vì nó bị che khuất bởi những tòa nhà cao ngất ngưỡng. Cả bầu trời chỉ le lói một vài áng mây hồng xinh xinh. Rồi mặt trời đỏ ối cũng lặn xuống hẳn. Bóng tối đang đến, một màu xam xám, đen nhạt lũ lượt kéo về che phủ cả khu đô thị hiện đại. Nguyên nằm chống cằm mỉm cười nhẹ, một khởi đầu mới sắp bắt đầu rồi!
-Hạ Quyên! Đợi chị với!
Liễu Phi cất tiếng gọi Hạ Quyên khi cô vừa đi ra khỏi lớp. Nhận ra cô chị kết nghĩa của mình, Hạ Quyên mỉm cười:
-Có chuyện gì vậy chị Phi?
-Hi, định bắt cóc em khỏi tay tên kia một lát :P. – Liễu Phi cười hì hì đá mắt ám chỉ Hải Thanh đang từ từ đi lên. Anh hắng giọng:
-E hèm! Ai cho bắt mà bắt hả?
-Thích thì bắt thôi, Hạ Quyên là của cậu à? – Liễu Phi nhướn mày cười gian.
-Rồi thì sao? – Hải Thanh cũng ko vừa lườm xéo lại cô.
-Thôi nào, hai anh chị thật là…… Hay cả 3 cùng đi, dù sao em cũng rảnh lắm. ^^
-Okie em Mình đến Cherry nhé!
-Vâng ạ! Chị đúng là hiểu em.
-Thế còn anh thì sao? Anh ko hiểu em à? – Hải Thanh phồng má nũng nịu, ngả nhẹ người tựa vào Hạ Quyên nói giọng trẻ con.
-Này, cậu đừng có ghen tị với tôi nhé! – Liễu Phi đánh cái bốp vào vai anh.
-Sao cậu đánh tôi hoài thế? Ko biết đau à?
………
Hạ Quyên ngán ngẩm quay lưng đi trước. Hải Thanh với Liễu Phi thấy vậy liền lạch bạch chạy theo (^^).
*Cherry Coffee:
Liễu Phi và Hạ Quyên cứ như chị em ruột với nhau vậy. Tính cách khá giống nhau, nhưng Liễu Phi vẫn biểu thị được sự chững chạc của một cô gái trưởng thành hơn hẳn Hạ Quyên. Hai cô nàng tíu ta tíu tít, nói chuyện ko ngừng nghỉ. Đến khi Hải Thanh vẫy tay gọi phục vụ 2 nàng mới chịu dừng lại. Khi một anh phục vụ cầm menu đi đến, Hạ Quyên nháy mắt ra hiệu gì đó với Liễu Phi làm cô che miệng cười khúc khích. Hải Thanh ko chịu được liền cốc nhẹ đầu mỗi người một cái:
-Hai cái cô này, làm gì mà như con nít thế hả? Đàng hoàng tí xem nào.
-Rồi, biết rồi thưa cụ cố! – Liễu Phi giả giọng chán chường, nhìn đểu Hải Thanh.
-Cái….. – Hải Thanh nghe mình bị gọi là “cụ cố”, định phản bác thì giọng cười nham nhở của Hạ Quyên vang lên.
-Hahahaha…..cụ cố! Cụ cố! =">"> ~
-Hạ Quyên!!!! – Anh tức tối gắt nhẹ.
-Dạ?
Hạ Quyên đưa bản mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra, Liễu Phi dịu dàng khều tay cô:
-Thôi Hạ Quyên à! Đừng chọc cụ làm gì nữa, cụ già rồi khó tính lắm! :))
-Ko quan tâm đến 2 người nữa! – Hải Thanh chống cằm quay mặt ra chỗ khác.
-E hèm……xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
Anh phục vụ nãy giờ bị xem là người vô hình chợt lên tiếng. Liễu P
QUAY LẠINhớ lại khoảng thời gian mà Bảo Trân (Hạ Quyên) vẫn còn ở bên mình, tôi vừa thấy vui mà vừa thấy buồn cho hiện tại. Cô gái xinh đẹp được tôi cứu trên biển ngày nào hóa ra là một nàng tiểu thư kiều diễm, giàu sang bậc nhất cả nước.
Bảo Trân hồn nhiên, trong sáng luôn nghịch ngợm, chí chóe với tôi những lúc có điều gì làm em ko hài lòng. Nhưng, em luôn bên cạnh tôi khi cần. Em dịu dàng và thanh khiết tựa một thiên sứ vừa giáng xuống nơi biển xanh. Và tôi yêu em lúc nào ko hay. Tôi dành cho em những điều tốt đẹp nhất, ko để cho em phải khổ cực lo âu gì. Có lần tôi hỏi em:
“Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì?”
.
.
.
“Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người rất quan trọng đối với tôi!”
.
.
.
Lời nói đó in sâu vào trong trái tim, ko thể xóa đi được. Em bảo vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, thế mà giờ em đi rồi - Một tiểu thư quyền quý – vị hôn thê của một công tử quyền lực.
Bảo Trân là Hạ Quyên, nhưng lại khá khác nhau. Hạ Quyên tinh ranh và đanh đá hơn rất nhiều. Em quên sạch những sự việc trước đó, lúc em bị mất tích và cư ngụ tại nhà tôi. Dương từng nói, những người bị mất trí nhớ có thể sẽ nhớ tất cả những việc đã xảy ra ở quá khứ và hiện tại, nhưng cũng có thể......quên hết mọi việc xảy ra lúc trước. Có lẽ Hạ Quyên là trường hợp thứ 2. Khi biết được điều đó, tôi đau lắm! Các vết thương trên người cũng bắt đầu nhói lên, nhưng nỗi đau thể xác làm sao bằng nỗi đau tinh thần được. Cùng ở một bệnh viện mà lúc em hôn mê, đối mặt với Tử Thần thì tôi chỉ có thể đứng nhìn mà ko thể ôm ấp vỗ về, chăm sóc cho em. Tôi thầm trách ông trời tại sao lại đối xử với tôi như thế? Ông lấy đi hết tuổi thơ của tôi, lấy đi cả gia đình.......giờ còn sai Tử Thần cướp đi người tôi yêu. Rồi, ông đã để em sống, dù hận đến mấy nhưng tôi vẫn biết ơn ân huệ đó. Em quên tất cả nhưng tôi lại ko hề quên.
Cuộc sống hiện tại cũng ko làm khó tôi bao nhiêu, vì tôi được gặp lại em. Tôi ko cần phải ấp ủ nỗi nhớ thương vào trong file hình ảnh của em trong điện thoại nữa. Tôi có thể gặp và nói chuyện với em bất cứ lúc nào. Em đã quên tôi cùng với bao kỉ niệm ở vùng biển Macdan, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng chôn vùi Bảo Trân vào quá khứ với những ký ức êm đẹp ấy. Tôi sẽ bắt đầu lại......với cô gái mang cái tên đẹp như chủ nó – Hoàng Hạ Quyên. Tôi sẵn sàng đối mặt với Nguyễn Hải Thanh. Ko phải tôi chỉ muốn giành lấy em, mà còn muốn em luôn hạnh phúc. Đặng Thanh Nguyên hay là Nguyễn Hải Thanh, thời gian sẽ giúp em hiểu rõ. Dù em chọn ai thì tôi vẫn sẽ mỉm cười mà ủng hộ!
Yêu một người ko nhất thiết phải có người ấy bên cạnh mình, chỉ cần người lấy luôn tươi cười và hạnh phúc.........anh nói đúng ko, Bảo Trân?......... Xin lỗi, anh phải quên em đi, tuy em vẫn đang tồn tại trước mặt anh và tính cách có thay đổi một chút :). Em là quá khứ......còn Hạ Quyên, có lẽ.....mới là hiện tại..... và cũng có thể....... chính là tương lai của anh!
Reng! Reng! Reng!
-Oáp.....đến giờ nghỉ trưa rồi àk?
Hạ Quyên ngáp dài một cái rồi thò tay vào túi xách lấy điện thoại ra xem đồng hồ. Đúng rồi, đã đến giờ nghỉ trưa, nên đi kiếm cái gì đó lót bụng đã. Dư âm của giấc ngủ khi nãy vẫn đang cố gắng quyến rũ đôi mắt cô, nhưng nó lại ko thể nào chiến thắng cái bụng đang réo ầm ầm được. Thu xếp tập vở bỏ vào túi gọn gàng, Hạ Quyên lờ đờ đi ra khỏi lớp, thẳng tiến xuống canteen.
*Canteen:
Oa......đây đúng là thiên đường! :X
Giờ Hạ Quyên mới biết canteen của trường đại học Banwa ko khác gì một nhà hàng buffet 5 sao. Chiếc bàn dài ko biết bao nhiêu mét đựng biết bao nhiêu là món ngon, trông mà phát thèm. Những bộ bàn ghế gỗ sang trọng bắt mắt được bố trí ko quá cầu kì. Cô háo hức đi nhanh lại quầy thu ngân để lấy mâm đựng đồ ăn. Mỗi cái mâm đều được thiết kế khá tinh xảo với kích thước vừa đủ, đa hình dạng. Thức ăn cũng rất phong phú và đẹp mắt. Ko hổ danh là ngôi trường hiện đại danh tiếng bậc nhất cả nước.
Sau khi ước lượng đủ số calo mình sẽ thu nạp, Hạ Quyên liếm mép và đến gần cái bàn đầy ắp đồ ăn thức uống. Thật tình cô muốn cái bụng của mình ko có đáy quá.....món nào nhìn cũng cực hấp dẫn.
-Bé yêu!
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai Hạ Quyên. Giọng nói này, và 2 chữ “bé yêu” ấy, chỉ duy nhất một người mà thôi.
-Hải Thanh!
Cô quay lại cười tươi, đúng là anh! Anh dịu dàng nói, một tay lau mồ hôi trên trán:
-Em chạy nhanh thật, đến anh cũng chẳng đuổi kịp. ^^
-Hi, em đói mà.
-Em lúc nào mà ko đói, đưa đây anh lấy cho, lại kiếm chỗ ngồi trước đi!
-Vâng! Nhanh nha anh, em đói lắm rồi.
Hải Thanh nháy mắt với Hạ Quyên một cái làm 2 má cô ửng hồng lên, đáng yêu khó tả. Cô nhí nhảnh nhảy chân sáo đi tìm chỗ ngồi, chợt......
“Bịch”
-Ui....đau......
Hiện tại Hạ Quyên đang nằm sõng xoài trên nền nhà. Cô bị ngã, nói đúng hơn là bị gạt chân. Xung quanh phát ra một số giọng cười chế nhạo, mỉa mai. Có mấy cô bạn cùng lớp chạy lại định đỡ Hạ Quyên lên nhưng cô đã từ từ gượng dậy. Phủi phủi ít bụi đang dính trên người, mặt Hạ Quyên đanh lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt khắp nơi trong canteen. Tất cả đều im thin thít ko phát ra một tiếng động nào nữa. Mắt cô dừng lại ngay cái bàn hướng Tây cách mình 2 – 3m, nơi một cô gái với mái tóc màu cà phê đang ăn ngon lành phần ăn của mình, kế bên là..... Bảo Kim Thư. Môi cô ta khẽ nhếch lên cười khẩy.
-Hạ Quyên, bạn ko sao chứ? – Một cô bạn hỏi.
-Ừm, tôi ko sao!
Lấy lại dáng vẻ thường ngày rất nhanh, Hạ Quyên cảm ơn rồi lặng lẽ đi về một cái bàn trống. Các sinh viên khác cũng tiếp tục làm việc riêng của mình.
-Hạ Quyên, em ko sao chứ? Anh mới nghe mấy người bạn nói em bị ngã!
Hải Thanh tất tả chạy đến, đặt hai phần ăn xuống bàn, loay hoay, lo lắng kiểm tra xem Hạ Quyên có bị thương tích gì ko. Cô đẩy nhẹ tay anh ra, cười mỉm chi:
-Em ko sao, chạy nhảy ko nhìn đường thôi. :P
-Hậu đậu quá! :-
-Anh cứ như ông cụ non, em đã bảo ko sao mà. Hỏi nữa em ăn luôn phần của anh bây giờ.
Hải Thanh im lặng, lắc đầu chịu thua. Anh đưa muỗng, đũa cho Hạ Quyên rồi mới bắt đầu ăn. Hai người kể chuyện trên lớp cho nhau nghe, Hạ Quyên bị Hải Thanh cốc đầu một cái vì tội ko lo học mà lại ngủ trong lớp. Hình ảnh này thật khiến mọi người xung quanh ko khỏi ghen tị. Nhưng có một kẻ, ko những ghen tị, mà còn hận đến tận xương tủy.
*Bàn ăn của Bảo Kim Thư:
-Làm tốt đấy Lan Du!
Kim Thư nhấp một ngụm nước, ánh mắt sắc sảo nhìn Lan Du – cô gái có mái tóc màu cà phê. Cô là bạn cùng lớp của Kim Thư, một cô nàng nổi tiếng hung dữ và quỷ quyệt.
-Quá khen. Chẳng qua tôi cũng ko ưa gì cô ta thôi!
-Vậy tôi có thể nhờ cô một chuyện chứ?
-Tự nhiên đi, bạn bè cả mà!
Kim Thư đấy ghế ra, rướn người thì thầm vào tai Lan Du. Nghe xong cô ta liếc Kim Thư một cái:
-Ko chắc nhé, đừng bao giờ khinh thường Hoàng Hạ Quyên!
Dửng dưng cầm cái ống hút nghịch những viên đá nhỏ trong suốt trong ly cam ép của mình, Kim Thư nở một nụ cười hiểm ác. Lan Du bất giác rợn người, da gà nổi hết lên khi trông thấy nụ cười ấy, bàn tay cô đánh rơi cả muỗng canh xuống bàn. Xem ra, Bảo Kim Thư còn ác độc hơn cô rất nhiều!
*Biệt thự Trịnh gia – 17:56 p.m:
-Mày ko đùa tao đấy chứ? Háháhá… =">">
-Cái này mà đùa được hả? :-
Dương cầm tờ đơn xin nhập học của Nguyên trên tay mà cứ cười sằng sặc. Nguyên muốn đi học đại học, điều này là quá sức “tưởng tượng” của anh.
-Thằng điên này, câm ngay ko tao đấm!!! X-( - Nguyên tức tối giơ nắm đấm đe dọa.
-Mày nghĩ muốn vào Banwa dễ lắm sao? – Dương cười đểu.
-Với chỉ số IQ trời phú thì ko gì là ko thể! – Nguyên kênh mặt tự tin.
-Hơ…..được. Tao sẽ lấy tư cách cựu sinh viên ra trường trẻ tuổi nhất vào đó xin cho mày.
-Thật ư? Ôi yêu mày quá bạn tốt ơi!!!!
Nguyên nghe như thế thì mừng quýnh, dang tay định ôm lấy Dương, nhưng may là anh đã né kịp. Chỉ thương cho Nguyên, ko kiểm soát được tốc độ nên đã vô ý đo sàn cho Dương.
-Vào đó vì Hạ Quyên, đúng ko?
-……Ừ!
-Chung quy là vì gái! :)) – Dương chép miệng.
-Im mày!
-Rồi, ngồi đây đi, tao đi kiếm lại số điện thoại của Hiệu trưởng đã!
Nguyên gật đầu, nằm phịch xuống giường, miệng cứ tủm tỉm cười. Cậu sắp được học chung trường với Hạ Quyên rồi, thế thì còn gì bằng :x. Chắc cô sẽ bất ngờ lắm đây, đến vỡ tim luôn chứ nhỉ? >:) Nghĩ đến cảnh tượng đó, Nguyên lại phá lên cười. Quay mặt nhìn những tia nắng cuối cùng, Nguyên ngồi dậy thưởng thức khung cảnh hoàng hôn. So với Macdan, hoàng hôn nơi đây ko đẹp bằng vì nó bị che khuất bởi những tòa nhà cao ngất ngưỡng. Cả bầu trời chỉ le lói một vài áng mây hồng xinh xinh. Rồi mặt trời đỏ ối cũng lặn xuống hẳn. Bóng tối đang đến, một màu xam xám, đen nhạt lũ lượt kéo về che phủ cả khu đô thị hiện đại. Nguyên nằm chống cằm mỉm cười nhẹ, một khởi đầu mới sắp bắt đầu rồi!
-Hạ Quyên! Đợi chị với!
Liễu Phi cất tiếng gọi Hạ Quyên khi cô vừa đi ra khỏi lớp. Nhận ra cô chị kết nghĩa của mình, Hạ Quyên mỉm cười:
-Có chuyện gì vậy chị Phi?
-Hi, định bắt cóc em khỏi tay tên kia một lát :P. – Liễu Phi cười hì hì đá mắt ám chỉ Hải Thanh đang từ từ đi lên. Anh hắng giọng:
-E hèm! Ai cho bắt mà bắt hả?
-Thích thì bắt thôi, Hạ Quyên là của cậu à? – Liễu Phi nhướn mày cười gian.
-Rồi thì sao? – Hải Thanh cũng ko vừa lườm xéo lại cô.
-Thôi nào, hai anh chị thật là…… Hay cả 3 cùng đi, dù sao em cũng rảnh lắm. ^^
-Okie em Mình đến Cherry nhé!
-Vâng ạ! Chị đúng là hiểu em.
-Thế còn anh thì sao? Anh ko hiểu em à? – Hải Thanh phồng má nũng nịu, ngả nhẹ người tựa vào Hạ Quyên nói giọng trẻ con.
-Này, cậu đừng có ghen tị với tôi nhé! – Liễu Phi đánh cái bốp vào vai anh.
-Sao cậu đánh tôi hoài thế? Ko biết đau à?
………
Hạ Quyên ngán ngẩm quay lưng đi trước. Hải Thanh với Liễu Phi thấy vậy liền lạch bạch chạy theo (^^).
*Cherry Coffee:
Liễu Phi và Hạ Quyên cứ như chị em ruột với nhau vậy. Tính cách khá giống nhau, nhưng Liễu Phi vẫn biểu thị được sự chững chạc của một cô gái trưởng thành hơn hẳn Hạ Quyên. Hai cô nàng tíu ta tíu tít, nói chuyện ko ngừng nghỉ. Đến khi Hải Thanh vẫy tay gọi phục vụ 2 nàng mới chịu dừng lại. Khi một anh phục vụ cầm menu đi đến, Hạ Quyên nháy mắt ra hiệu gì đó với Liễu Phi làm cô che miệng cười khúc khích. Hải Thanh ko chịu được liền cốc nhẹ đầu mỗi người một cái:
-Hai cái cô này, làm gì mà như con nít thế hả? Đàng hoàng tí xem nào.
-Rồi, biết rồi thưa cụ cố! – Liễu Phi giả giọng chán chường, nhìn đểu Hải Thanh.
-Cái….. – Hải Thanh nghe mình bị gọi là “cụ cố”, định phản bác thì giọng cười nham nhở của Hạ Quyên vang lên.
-Hahahaha…..cụ cố! Cụ cố! =">"> ~
-Hạ Quyên!!!! – Anh tức tối gắt nhẹ.
-Dạ?
Hạ Quyên đưa bản mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra, Liễu Phi dịu dàng khều tay cô:
-Thôi Hạ Quyên à! Đừng chọc cụ làm gì nữa, cụ già rồi khó tính lắm! :))
-Ko quan tâm đến 2 người nữa! – Hải Thanh chống cằm quay mặt ra chỗ khác.
-E hèm……xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
Anh phục vụ nãy giờ bị xem là người vô hình chợt lên tiếng. Liễu P
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu341/5646