Tiểu thuyết - Cô Dâu Thất Lạc
Lượt xem : |
on gái anh yêu hạnh phúc thôi thì việc gì anh cũng có thể thực hiện. Anh ko còn con đường nào để thoát ra khỏi tình yêu vô vọng này.........
-Minh Duy!
Giọng gọi trong trẻo của một người con gái vang lên sau lưng Minh Duy làm anh theo phản xạ quay lại. Cô gái ấy ko phải là ai khác mà chính là Bảo Kim Thư, tiểu thư của anh và đồng thời là người anh yêu nhất trên thế gian này.
-Tiểu thư? Cô chưa ngủ à? – Minh Duy ngạc nhiên hỏi.
-Tôi ko ngủ được. Còn anh, làm gì ngoài này?
-Tôi.....tôi cũng ko ngủ được!
-Ừm, chúng ta giống nhau nhỉ? ^^
Kim Thư cười vui tươi đến lạ. Đây là lần thứ 2 Minh Duy được thấy nụ cười ấy. Lần thứ nhất là lúc Kim Thư mới 10 tuổi, cô làm rơi con thỏ bông xuống hồ nước sau nhà, anh đã nhảy ùm xuống nước nhặt nó lên. Lúc nhận lại con thỏ ướt dẫm, cô đã cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên lắm. Mới đó thôi mà đã 8 năm trôi qua, cứ ngỡ nó vẫn còn lưu lại nơi này.
-Cô đang có việc gì vui sao? – Minh Duy chống tay lên lan can, ân cần hỏi.
-Tại sao anh lại hỏi thế?
-Vì lâu lắm rồi......tôi mới thấy cô cười vui thế này. – Anh thật thà nói.
-Hì.
Kim Thư cười nhẹ ko trả lời. Tất nhiên là có chuyện vui rồi, sao lại ko chứ!? Ko lâu nữa, Lan Du nhất định sẽ thực hiện kế hoạch của cô, cô ta sẽ dày vò Hoàng Hạ Quyên tan nát cả thể xác lẫn tinh thần.
Minh Duy cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người Kim Thư:
-Tiểu thư ko sợ lạnh hả?
-Mát như vầy thì lạnh gì, anh lo xa quá!
-Tôi sợ tiểu thư bị cảm thôi...... Ơ!
Một hơi ấm đang lan dần nơi cánh tay Minh Duy. Kim Thư ngả đầu dựa vào anh, hàng mi cong vút rung rinh hờ hững làm trái tim anh bị lỗi mất mấy nhịp. Anh đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh ngay:
-Tiểu thư?
-Minh Duy......tôi muốn nhờ anh một việc.......
*-*
-Hắn kìa! Mau bắt hắn lại, ko được để hắn chạy thoát!!!!!
Tiếng hét ra lệnh của một người thanh niên kèm tiếng bước chân chạy vội vã vang vọng gây náo động cả một khu phố. Một bóng người chạy thoăn thoắt trên từng nóc nhà với nụ cười tinh ranh hiện hữu trên môi. Trên vai hắn xách theo một cái bao vải khá lớn, ko biết đựng gì trong đó mà lúc chạy nó cứ vang lên âm thanh leng keng leng keng ko ngừng.
-ANVIL, ĐỨNG LẠI NGAY! MAU ĐẦU HÀNG NẾU KO TÔI BẮN!
-Plè!
Kẻ đó ko những xem thường lời đe dọa mà còn lè lưỡi trêu tức người thanh niên kia rồi biến mất hút vào bóng đêm dưới ánh trăng vàng rực.
Trung tá Lưu Tử Kiên tức tối hạ súng xuống, dùng chân đá mạnh vào tường, một lần nữa anh lại để sổng mất con mồi ranh mãnh đó. Các hạ sĩ cấp dưới của anh chạy đến thở hồng hộc:
-Sếp, bây giờ làm sao?
-Thì đi về chứ biết làm sao? Thật tức chết mà! Hơn một tháng nay hắn biệt tích bất thường, cứ nghĩ đã êm xuôi, nay tự dưng lại nổi hứng giở trò “ngựa quen đường cũ”.
-Sếp ơi, có khi nào hắn bị chạm dây thần kinh ko?
“CỐP”
-A đau! Sao sếp cốc đầu em?
-Cốc cho cậu khôn ra! X-( Có thằng điên nào mà đi ăn trộm được ko?
-Hức.....em hỏi vu vơ thôi mà!
-Thôi ko cãi nữa, mọi người lên xe về trụ sở, ta sẽ bàn bạc kế sách mới, nhất định phải tóm cổ được hắn!
-Yes sir!!!!
Đoàn cảnh sát lũ lượt kéo nhau về sở. Sau khi tiếng động cơ xe đã khuất xa tít mắt, một chiếc xe màu trắng hòa nhã có hoa văn tia lửa đỏ ở 2 bên thành lăn bánh từ từ quẹo ra.
-Thấy thế nào? Bỏ nghề lâu rồi mà vẫn điêu luyện gớm nhỉ?
-Nghề kiếm cơm, ko thể nào quên được! >:)
-Bao nhiêu?
-Kha khá, dù gì tài sản riêng của tao cũng đủ để trở thành triệu phú rồi.
Đặng Thanh Nguyên cười khẩy nói. Còn người ngồi bên cạnh lái xe kia dĩ nhiên là Trịnh Văn Dương rồi.
-Bây giờ về chứ? Gần 2 giờ sáng rồi.
-Ừ, về thôi!
Nguyên vứt cái bao vải ra băng ghế sau, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
==========================================================
-Á, giúp tao với coi!
-Im cho 2 bác ngủ mày, cắt cổ bây giờ!
-Thằng khốn, lẹ coi, quăng cái túi vô trước!
-Ai biểu mày xây cửa sổ cao quá làm gì!? X-( 1....2....3....dô ta nào.
“BINH”
“RẦM”
-Ash....đau quá! Biến xuống mày, nguyên cái thân đè lên tao......
-Chứ tại thằng nào mà cái đầu tao mọc ổi đây hả??
“Ò E Ò E Ò E..... CÓ KẺ ĐỘT NHẬP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!!!!!”
Nguyên và Dương định leo cửa sổ để trở về phòng vì sợ mọi người trong nhà thức giấc. Chỉ tội là cái cửa sổ quá cao, Dương lại ko giỏi mấy vụ leo trèo cho lắm nên mới nhờ thằng bạn thân của mình đẩy lên giúp. Ai ngờ Nguyên đẩy mạnh quá làm đầu anh đập cái cốp vào bệ trên của cửa. Ko giữ vững được thăng bằng nên cả 2 ngã lăn xuống bụi hoa hồng dại bên dưới. Nguyên ngã uỵch xuống đất vô tình đụng tay vào nút báo động chống trộm của nhà bên mép tường nên hiện tại mọi chuyện có lẽ đang xoay chuyển theo chiều rắc rối hơn.
-Trời ơi, mày ấn nó chi vậy?
-Tao ấn lúc nào? Đấm vỡ mặt mày bây giờ!
-Mày ko ấn sao nó kêu? :-
-A cái thằng này dám láo với ông à? Ông cho mày biết tay. Chết này!!!
…….
-AI Ở ĐẰNG ĐÓ??? – giọng một người đàn ông quát lên làm cuộc hỗn chiến của Nguyên và Dương dừng lại ngay tức khắc. Ko ai bảo ai, cả hai lấy tay bịt miệng nhau lại. Nguyên ráng nói nho nhỏ:
-Giọng….bố mày!
-Suỵt!
Tiếng bước chân lại gần càng lúc càng rõ, hai thằng con trai cứ nằm đó với tư thế cực kì khó coi: Dương nằm đè lên người Nguyên, áo quần xộc xệch, tay Nguyên thì lại giữ lấy eo của Dương >.
-Cậu chủ!?? o_O
-Ủa Dương! Sao con lại ở đây!?
-A….à con…..
-Có cái gì trong bụi thế??? – Ông Doanh ngỏng cổ ngó.
-À….con với thằng Nguyên bắt trộm ba à, tiếng chuông báo động là do nó bấm đấy!
-Thế thằng trộm đâu?
-Ơ….con ko biết!
-Con bắt nó mà con ko biết? Còn Nguyên? – tròn mắt ngạc nhiên.
Nguyên nãy giờ nằm cười lăn lộn vì thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Dương. Cậu dùng tay bới tóc mình cho xù lên, thò đầu ra khỏi bụi:
-Dạ…..con nè!
-Trộm đâu rồi con?
-Hic….nó đấm con mấy cái rồi chạy rồi ạ! – Nói câu này, Nguyên xoa xoa mặt mình rồi liếc mắt nhìn Dương.
-Hai đứa cùi mía quá. 2 thằng đô con thế này mà ko bắt nổi 1 thằng trộm. – Ông Doanh lắc đầu.
-Xí…..ba giỏi sao ba ko bắt đi? – Dương bĩu môi.
-Mốt nó quay lại đây thì biết! Thôi, vào nhà ngủ nhanh!
-Dạ! – 2 anh chàng đồng thanh nhưng vẫn ko quên lườm xéo nhau.
Căn biệt thự của Trịnh gia lại tiếp tục chìm vào im lặng, trừ căn phòng của hai người con trai, họ vẫn chưa chịu đình chiến.
Sáng hôm sau………
Lan Du lấy một ổ bánh mì cho vào túi xách rồi đi ra đằng trước mang giày chuẩn bị đi học. Hôm nay cô phải hoàn thành nhiệm vụ tàn độc được giao. Cô đã từng nhận nhiều công việc mang tính cảnh cáo, thậm chí đánh ghen thuê cho nhiều người đàn bà có quyền lực lớn. Nhưng chưa bao giờ cô làm công việc này, thật thâm độc!
Thở dài một cái, Lan Du mở cửa ra. Cô kinh ngạc đứng khựng lại. Một chàng trai lịch lãm với bộ vest đen tuyền đứng trước cửa với một cái thùng lớn trên tay. Nét đẹp tựa như một vị thần với vầng hào quang sáng dịu bao quanh làm Lan Du mê mẩn. Anh ta nở một nụ cười nhẹ:
-Cô có phải Diệp Lan Du?
-Vâng, là tôi!
-Tiểu thư của tôi giao cái này cho cô!
-Tiểu thư? – Lan Du chau mày khó hiểu.
-Tiểu thư của tôi chính là cô Bảo Kim Thư! Tôi đã xong việc, xin phép cô.
-A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.
-Tôi tên là Minh Duy
-Vậy……cảm ơn anh, Minh Duy!
Minh Duy lại cười, anh cười đẹp lắm. Khuôn mặt tươi cười của anh khiến cho trái tim của Lan Du bỗng dưng đập nhanh bất thường. Hai bầu má của cô ửng hồng e thẹn, vẫn đứng yên tại chỗ ngóng theo bóng dáng người con trai vừa bước lên chiếc xe hơi đắt tiền. Anh hạ cửa kính xuống dặn dò:
-Nó độc lắm, cô nhớ cẩn thận!
Lan Du chỉ biết gật đầu. Chiếc xe trước mặt từ từ chuyển bánh và cách xa dần. Cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi ko còn thấy nó đâu nữa. Ko hiểu sao hình ảnh người con trai lúc nãy cứ hiện ra trong đầu cô, cả nụ cười hiền hòa ấm áp ấy nữa.
Cái thùng dưới chân cô bỗng nhiên động đậy, có tiếng gì đó bên trong. Lan Du có cảm giác ghê rợn khó tả, cô ko dám mở nó ra. Thấy trên đầu thùng có một cái quai cầm nên cô mới yên tâm xách nó lên. Giờ này chắc chắn chưa có ai đến trường, theo kế hoạch thì cô phải đến sớm thôi.
“Ai có thể gột rửa được tâm hồn thanh khiết đã bị phủ kín bởi một màu đen tội lỗi?”
End Chap 12.
Chap 13:
*Trường Đại học Banwa – 6:45 a.m:
Do có quen thân với bảo vệ của trường nên Lan Du được vào sớm một cách tự nhiên sau khi viện lý do phải chuẩn bị cho tiết học thuyết trình. Lên lớp học để cất túi xách, cô cầm chiếc thùng đi thẳng xuống khu vực hồ bơi đằng sau trường. Đặt thùng xuống dưới chân, điện thoại của cô rung lên bần bật trong túi quần. Là Bảo Kim Thư, chắc gọi để phổ biến việc làm tiếp theo đây.
-Tôi nghe! – Lan Du bắt máy.
-Đã mang cái thùng đó đến hồ bơi rồi chứ? – Kim Thư lạnh giọng hỏi.
-Rồi.
-Tốt, giờ nhìn qua bên trái tại góc hồ phía đông, có một cái đường ống dẫn nước vào hồ bơi.
-Thấy rồi, tiếp theo?
-Cô rất nhanh nhẹn. Xách cái thùng lại gần đó, làm đi!
Lan Du một tay giữ điện thoại, một tay khệ nệ cầm cái thùng đến địa điểm Kim Thư vừa nói. Đến nơi, cô nói tiếp:
-Xong rồi, thế nào nữa!?
-Mở nắp đường ống ra, rồi để cái thùng nghiêng lại, từ từ tháo băng keo. Thả bọn chúng vào trong. Theo lịch trình ghi trên bảng phòng giáo viên, lão già dạy môn Tài chính – Doanh nghiệp sẽ có việc riêng vào tiết thứ 3, tôi sẽ dùng số khác nhắn tin dụ Hoàng Hạ Quyên ra đó. Cô phải ẩn mình, sau đó lợi dụng lúc nó ko để ý, đẩy nó xuống hồ, nhanh tay ấn nút thả “Tử Thần” ra! Hiểu chứ?
-Hiểu!
-Vậy thôi, cúp đây!
Lan Du dùng sức kéo bật nắp ống dẫn nước lên, nhưng đến lúc tháo băng keo trên thùng, cô lại do dự. Những tiếng rít ghê rợn bên trong vang lên hỗn độn một cách đáng sợ. Cô đã biết bên trong đó là cái gì rồi, điều đó càng làm cô thấy lo lắng hơn. Sau một hồi đắn đo Rốt cuộc cô vẫn phải mở và thả những “sát thủ” thuộc vào hàng độc nhất thế giới: Rắn độc Belcher.
~oOo~
Tít….tít….
“Hạ Quyên, anh cảm rồi, ko đưa em đi học được, xin lỗi em!”
Hạ Quyên đọc xong tin nhắn của Hải Thanh liền ấn nút gọi ngay để xem xét tình hình. Sau vài tiếng tút chán chường, chất giọng khàn khàn đặc trưng của người bị cảm được truyền vào trong điện thoại:
-Bé yêu! (:|
-Anh có sao ko? Hic…..làm gì mà để bị cảm vậy hả? Hôm qua rõ ràng còn khỏe mà!
-Anh ko biết…..tự nhiên lúc nãy dậy…..nhức đầu….mệt trong người…….
-Vậy thôi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhớ ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc, tan học em sẽ qua.
-Ừm….yêu em lắm!......
-Hỳ, thôi bye anh……nghỉ khỏe nhé. :-*
Hải Thanh lại bệnh rồi, hic. Một năm số lần anh bị bệnh ít nhất cũng trên 10 lần. Vậy là hôm nay Hạ Quyên phải dùng xe riêng của nhà rồi, ko còn được ôm người yêu nữa, cô đập đầu vào gối ko biết bao nhiêu lần.
-Chị bị cái gì vậy? Khùng hả?
Nhật Anh từ phòng tắm bước ra thấy chị mình có những hành động kì quái thì ko khỏi nhíu mày nghi ngờ.
-Có em bị khùng ấy!!!!
Hạ Quyên bật dậy, ức chế hét lên rồi lấy túi xách, ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi nhà, một chiếc xe hơi hiệu Roll Royce sang trọng đã đỗ ngay trước mặt Hạ Quyên. Anh tài xế trẻ nhanh chóng mở cửa cho cô bước vào. Cô gật đầu cười cảm
QUAY LẠI-Minh Duy!
Giọng gọi trong trẻo của một người con gái vang lên sau lưng Minh Duy làm anh theo phản xạ quay lại. Cô gái ấy ko phải là ai khác mà chính là Bảo Kim Thư, tiểu thư của anh và đồng thời là người anh yêu nhất trên thế gian này.
-Tiểu thư? Cô chưa ngủ à? – Minh Duy ngạc nhiên hỏi.
-Tôi ko ngủ được. Còn anh, làm gì ngoài này?
-Tôi.....tôi cũng ko ngủ được!
-Ừm, chúng ta giống nhau nhỉ? ^^
Kim Thư cười vui tươi đến lạ. Đây là lần thứ 2 Minh Duy được thấy nụ cười ấy. Lần thứ nhất là lúc Kim Thư mới 10 tuổi, cô làm rơi con thỏ bông xuống hồ nước sau nhà, anh đã nhảy ùm xuống nước nhặt nó lên. Lúc nhận lại con thỏ ướt dẫm, cô đã cười, nụ cười ngây thơ hồn nhiên lắm. Mới đó thôi mà đã 8 năm trôi qua, cứ ngỡ nó vẫn còn lưu lại nơi này.
-Cô đang có việc gì vui sao? – Minh Duy chống tay lên lan can, ân cần hỏi.
-Tại sao anh lại hỏi thế?
-Vì lâu lắm rồi......tôi mới thấy cô cười vui thế này. – Anh thật thà nói.
-Hì.
Kim Thư cười nhẹ ko trả lời. Tất nhiên là có chuyện vui rồi, sao lại ko chứ!? Ko lâu nữa, Lan Du nhất định sẽ thực hiện kế hoạch của cô, cô ta sẽ dày vò Hoàng Hạ Quyên tan nát cả thể xác lẫn tinh thần.
Minh Duy cởi chiếc áo khoác của mình ra khoác lên người Kim Thư:
-Tiểu thư ko sợ lạnh hả?
-Mát như vầy thì lạnh gì, anh lo xa quá!
-Tôi sợ tiểu thư bị cảm thôi...... Ơ!
Một hơi ấm đang lan dần nơi cánh tay Minh Duy. Kim Thư ngả đầu dựa vào anh, hàng mi cong vút rung rinh hờ hững làm trái tim anh bị lỗi mất mấy nhịp. Anh đỏ mặt nhưng lấy lại vẻ bình tĩnh ngay:
-Tiểu thư?
-Minh Duy......tôi muốn nhờ anh một việc.......
*-*
-Hắn kìa! Mau bắt hắn lại, ko được để hắn chạy thoát!!!!!
Tiếng hét ra lệnh của một người thanh niên kèm tiếng bước chân chạy vội vã vang vọng gây náo động cả một khu phố. Một bóng người chạy thoăn thoắt trên từng nóc nhà với nụ cười tinh ranh hiện hữu trên môi. Trên vai hắn xách theo một cái bao vải khá lớn, ko biết đựng gì trong đó mà lúc chạy nó cứ vang lên âm thanh leng keng leng keng ko ngừng.
-ANVIL, ĐỨNG LẠI NGAY! MAU ĐẦU HÀNG NẾU KO TÔI BẮN!
-Plè!
Kẻ đó ko những xem thường lời đe dọa mà còn lè lưỡi trêu tức người thanh niên kia rồi biến mất hút vào bóng đêm dưới ánh trăng vàng rực.
Trung tá Lưu Tử Kiên tức tối hạ súng xuống, dùng chân đá mạnh vào tường, một lần nữa anh lại để sổng mất con mồi ranh mãnh đó. Các hạ sĩ cấp dưới của anh chạy đến thở hồng hộc:
-Sếp, bây giờ làm sao?
-Thì đi về chứ biết làm sao? Thật tức chết mà! Hơn một tháng nay hắn biệt tích bất thường, cứ nghĩ đã êm xuôi, nay tự dưng lại nổi hứng giở trò “ngựa quen đường cũ”.
-Sếp ơi, có khi nào hắn bị chạm dây thần kinh ko?
“CỐP”
-A đau! Sao sếp cốc đầu em?
-Cốc cho cậu khôn ra! X-( Có thằng điên nào mà đi ăn trộm được ko?
-Hức.....em hỏi vu vơ thôi mà!
-Thôi ko cãi nữa, mọi người lên xe về trụ sở, ta sẽ bàn bạc kế sách mới, nhất định phải tóm cổ được hắn!
-Yes sir!!!!
Đoàn cảnh sát lũ lượt kéo nhau về sở. Sau khi tiếng động cơ xe đã khuất xa tít mắt, một chiếc xe màu trắng hòa nhã có hoa văn tia lửa đỏ ở 2 bên thành lăn bánh từ từ quẹo ra.
-Thấy thế nào? Bỏ nghề lâu rồi mà vẫn điêu luyện gớm nhỉ?
-Nghề kiếm cơm, ko thể nào quên được! >:)
-Bao nhiêu?
-Kha khá, dù gì tài sản riêng của tao cũng đủ để trở thành triệu phú rồi.
Đặng Thanh Nguyên cười khẩy nói. Còn người ngồi bên cạnh lái xe kia dĩ nhiên là Trịnh Văn Dương rồi.
-Bây giờ về chứ? Gần 2 giờ sáng rồi.
-Ừ, về thôi!
Nguyên vứt cái bao vải ra băng ghế sau, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
==========================================================
-Á, giúp tao với coi!
-Im cho 2 bác ngủ mày, cắt cổ bây giờ!
-Thằng khốn, lẹ coi, quăng cái túi vô trước!
-Ai biểu mày xây cửa sổ cao quá làm gì!? X-( 1....2....3....dô ta nào.
“BINH”
“RẦM”
-Ash....đau quá! Biến xuống mày, nguyên cái thân đè lên tao......
-Chứ tại thằng nào mà cái đầu tao mọc ổi đây hả??
“Ò E Ò E Ò E..... CÓ KẺ ĐỘT NHẬP! CÓ KẺ ĐỘT NHẬP!!!!!”
Nguyên và Dương định leo cửa sổ để trở về phòng vì sợ mọi người trong nhà thức giấc. Chỉ tội là cái cửa sổ quá cao, Dương lại ko giỏi mấy vụ leo trèo cho lắm nên mới nhờ thằng bạn thân của mình đẩy lên giúp. Ai ngờ Nguyên đẩy mạnh quá làm đầu anh đập cái cốp vào bệ trên của cửa. Ko giữ vững được thăng bằng nên cả 2 ngã lăn xuống bụi hoa hồng dại bên dưới. Nguyên ngã uỵch xuống đất vô tình đụng tay vào nút báo động chống trộm của nhà bên mép tường nên hiện tại mọi chuyện có lẽ đang xoay chuyển theo chiều rắc rối hơn.
-Trời ơi, mày ấn nó chi vậy?
-Tao ấn lúc nào? Đấm vỡ mặt mày bây giờ!
-Mày ko ấn sao nó kêu? :-
-A cái thằng này dám láo với ông à? Ông cho mày biết tay. Chết này!!!
…….
-AI Ở ĐẰNG ĐÓ??? – giọng một người đàn ông quát lên làm cuộc hỗn chiến của Nguyên và Dương dừng lại ngay tức khắc. Ko ai bảo ai, cả hai lấy tay bịt miệng nhau lại. Nguyên ráng nói nho nhỏ:
-Giọng….bố mày!
-Suỵt!
Tiếng bước chân lại gần càng lúc càng rõ, hai thằng con trai cứ nằm đó với tư thế cực kì khó coi: Dương nằm đè lên người Nguyên, áo quần xộc xệch, tay Nguyên thì lại giữ lấy eo của Dương >.
-Cậu chủ!?? o_O
-Ủa Dương! Sao con lại ở đây!?
-A….à con…..
-Có cái gì trong bụi thế??? – Ông Doanh ngỏng cổ ngó.
-À….con với thằng Nguyên bắt trộm ba à, tiếng chuông báo động là do nó bấm đấy!
-Thế thằng trộm đâu?
-Ơ….con ko biết!
-Con bắt nó mà con ko biết? Còn Nguyên? – tròn mắt ngạc nhiên.
Nguyên nãy giờ nằm cười lăn lộn vì thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Dương. Cậu dùng tay bới tóc mình cho xù lên, thò đầu ra khỏi bụi:
-Dạ…..con nè!
-Trộm đâu rồi con?
-Hic….nó đấm con mấy cái rồi chạy rồi ạ! – Nói câu này, Nguyên xoa xoa mặt mình rồi liếc mắt nhìn Dương.
-Hai đứa cùi mía quá. 2 thằng đô con thế này mà ko bắt nổi 1 thằng trộm. – Ông Doanh lắc đầu.
-Xí…..ba giỏi sao ba ko bắt đi? – Dương bĩu môi.
-Mốt nó quay lại đây thì biết! Thôi, vào nhà ngủ nhanh!
-Dạ! – 2 anh chàng đồng thanh nhưng vẫn ko quên lườm xéo nhau.
Căn biệt thự của Trịnh gia lại tiếp tục chìm vào im lặng, trừ căn phòng của hai người con trai, họ vẫn chưa chịu đình chiến.
Sáng hôm sau………
Lan Du lấy một ổ bánh mì cho vào túi xách rồi đi ra đằng trước mang giày chuẩn bị đi học. Hôm nay cô phải hoàn thành nhiệm vụ tàn độc được giao. Cô đã từng nhận nhiều công việc mang tính cảnh cáo, thậm chí đánh ghen thuê cho nhiều người đàn bà có quyền lực lớn. Nhưng chưa bao giờ cô làm công việc này, thật thâm độc!
Thở dài một cái, Lan Du mở cửa ra. Cô kinh ngạc đứng khựng lại. Một chàng trai lịch lãm với bộ vest đen tuyền đứng trước cửa với một cái thùng lớn trên tay. Nét đẹp tựa như một vị thần với vầng hào quang sáng dịu bao quanh làm Lan Du mê mẩn. Anh ta nở một nụ cười nhẹ:
-Cô có phải Diệp Lan Du?
-Vâng, là tôi!
-Tiểu thư của tôi giao cái này cho cô!
-Tiểu thư? – Lan Du chau mày khó hiểu.
-Tiểu thư của tôi chính là cô Bảo Kim Thư! Tôi đã xong việc, xin phép cô.
-A, khoan đã......anh tên gì? Tôi muốn…..cảm ơn.
-Tôi tên là Minh Duy
-Vậy……cảm ơn anh, Minh Duy!
Minh Duy lại cười, anh cười đẹp lắm. Khuôn mặt tươi cười của anh khiến cho trái tim của Lan Du bỗng dưng đập nhanh bất thường. Hai bầu má của cô ửng hồng e thẹn, vẫn đứng yên tại chỗ ngóng theo bóng dáng người con trai vừa bước lên chiếc xe hơi đắt tiền. Anh hạ cửa kính xuống dặn dò:
-Nó độc lắm, cô nhớ cẩn thận!
Lan Du chỉ biết gật đầu. Chiếc xe trước mặt từ từ chuyển bánh và cách xa dần. Cô hướng mắt nhìn theo cho đến khi ko còn thấy nó đâu nữa. Ko hiểu sao hình ảnh người con trai lúc nãy cứ hiện ra trong đầu cô, cả nụ cười hiền hòa ấm áp ấy nữa.
Cái thùng dưới chân cô bỗng nhiên động đậy, có tiếng gì đó bên trong. Lan Du có cảm giác ghê rợn khó tả, cô ko dám mở nó ra. Thấy trên đầu thùng có một cái quai cầm nên cô mới yên tâm xách nó lên. Giờ này chắc chắn chưa có ai đến trường, theo kế hoạch thì cô phải đến sớm thôi.
“Ai có thể gột rửa được tâm hồn thanh khiết đã bị phủ kín bởi một màu đen tội lỗi?”
End Chap 12.
Chap 13:
*Trường Đại học Banwa – 6:45 a.m:
Do có quen thân với bảo vệ của trường nên Lan Du được vào sớm một cách tự nhiên sau khi viện lý do phải chuẩn bị cho tiết học thuyết trình. Lên lớp học để cất túi xách, cô cầm chiếc thùng đi thẳng xuống khu vực hồ bơi đằng sau trường. Đặt thùng xuống dưới chân, điện thoại của cô rung lên bần bật trong túi quần. Là Bảo Kim Thư, chắc gọi để phổ biến việc làm tiếp theo đây.
-Tôi nghe! – Lan Du bắt máy.
-Đã mang cái thùng đó đến hồ bơi rồi chứ? – Kim Thư lạnh giọng hỏi.
-Rồi.
-Tốt, giờ nhìn qua bên trái tại góc hồ phía đông, có một cái đường ống dẫn nước vào hồ bơi.
-Thấy rồi, tiếp theo?
-Cô rất nhanh nhẹn. Xách cái thùng lại gần đó, làm đi!
Lan Du một tay giữ điện thoại, một tay khệ nệ cầm cái thùng đến địa điểm Kim Thư vừa nói. Đến nơi, cô nói tiếp:
-Xong rồi, thế nào nữa!?
-Mở nắp đường ống ra, rồi để cái thùng nghiêng lại, từ từ tháo băng keo. Thả bọn chúng vào trong. Theo lịch trình ghi trên bảng phòng giáo viên, lão già dạy môn Tài chính – Doanh nghiệp sẽ có việc riêng vào tiết thứ 3, tôi sẽ dùng số khác nhắn tin dụ Hoàng Hạ Quyên ra đó. Cô phải ẩn mình, sau đó lợi dụng lúc nó ko để ý, đẩy nó xuống hồ, nhanh tay ấn nút thả “Tử Thần” ra! Hiểu chứ?
-Hiểu!
-Vậy thôi, cúp đây!
Lan Du dùng sức kéo bật nắp ống dẫn nước lên, nhưng đến lúc tháo băng keo trên thùng, cô lại do dự. Những tiếng rít ghê rợn bên trong vang lên hỗn độn một cách đáng sợ. Cô đã biết bên trong đó là cái gì rồi, điều đó càng làm cô thấy lo lắng hơn. Sau một hồi đắn đo Rốt cuộc cô vẫn phải mở và thả những “sát thủ” thuộc vào hàng độc nhất thế giới: Rắn độc Belcher.
~oOo~
Tít….tít….
“Hạ Quyên, anh cảm rồi, ko đưa em đi học được, xin lỗi em!”
Hạ Quyên đọc xong tin nhắn của Hải Thanh liền ấn nút gọi ngay để xem xét tình hình. Sau vài tiếng tút chán chường, chất giọng khàn khàn đặc trưng của người bị cảm được truyền vào trong điện thoại:
-Bé yêu! (:|
-Anh có sao ko? Hic…..làm gì mà để bị cảm vậy hả? Hôm qua rõ ràng còn khỏe mà!
-Anh ko biết…..tự nhiên lúc nãy dậy…..nhức đầu….mệt trong người…….
-Vậy thôi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, nhớ ăn uống đầy đủ rồi uống thuốc, tan học em sẽ qua.
-Ừm….yêu em lắm!......
-Hỳ, thôi bye anh……nghỉ khỏe nhé. :-*
Hải Thanh lại bệnh rồi, hic. Một năm số lần anh bị bệnh ít nhất cũng trên 10 lần. Vậy là hôm nay Hạ Quyên phải dùng xe riêng của nhà rồi, ko còn được ôm người yêu nữa, cô đập đầu vào gối ko biết bao nhiêu lần.
-Chị bị cái gì vậy? Khùng hả?
Nhật Anh từ phòng tắm bước ra thấy chị mình có những hành động kì quái thì ko khỏi nhíu mày nghi ngờ.
-Có em bị khùng ấy!!!!
Hạ Quyên bật dậy, ức chế hét lên rồi lấy túi xách, ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi nhà, một chiếc xe hơi hiệu Roll Royce sang trọng đã đỗ ngay trước mặt Hạ Quyên. Anh tài xế trẻ nhanh chóng mở cửa cho cô bước vào. Cô gật đầu cười cảm
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu37/6391