Tiểu thuyết Cô Nàng Xinh Đẹp Của Giáo Phụ-full
Lượt xem : |
ĩa trên tay cũng suýt nữa là cầm không vững, cả người xem ra hốt hoảng không biết làm sao, anh hài lòng cười hả hê ra tiếng.
Thấy hành động thân mật nhỏ giữa hai người, lại thấy mặt của Chi Liễn giống như táo đỏ chín muồi, Pierre cũng ngầm hiểu, anh cũng học Byron, thông minh giữ vững im lặng, ăn đồ trước mắt.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, tiếp đó không lâu Quản gia liền xuất hiện.
"Pierre tiên sinh, điện thoại của ngài." Ông đem điện thoại đưa cho Pierre.
"Alo! Tôi là Pierre."
Một đầu khác điện thoại không biết là nói với anh chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt của Pierre trở nên nặng nề, lại lo lắng nhìn Shabaka và Byron một cái.
"Tốt, tôi đã hiểu, phái người đi tìm, vô luận như thế nào cũng phải tìm cho ra cô ta." Giao phó xong, Pierre cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Shabaka dĩ nhiên biết có việc xảy ra, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn về phía Pierre.
"Ách. . . . . ." Pierre vốn là muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện Chi Liễn vẫn còn ở nơi này, hơn nữa đang lấy ánh mắt tò mò lại khó hiểu nhìn anh.
"Chi Liễn, ăn xong rồi sao? Ăn xong em trước đi thư phòng mau lên! Tôi nhớ em nói có một vài bức vẽ trước tối nay phải giao đúng không?"
Shabaka hiểu ý Pierre, cố ý để Chi Liễn.
"A!" Chi Liễn ngoan ngoãn gật đầu một cái, đem miếng thịt bò cuối cùng một ngụm ăn sạch, sau đó an tĩnh từ trước bàn ly khai, đi ra đóng cửa phòng ăn.
"Được rồi, cậu nói đi!"
"Christine trốn rồi."
"Cái gì?" Byron hoài nghi mình nghe lầm, người phụ nữ kia. . . . . . Trốn?
Lạp Tắc đã chết, lão thủ lĩnh nể tình tình cũ, hạ lệnh không giết Christine, không nghĩ tới cô ta lại chạy trốn!?
"Người ở đó gọi điện thoại, nói Christine đang lẩn trốn, lúc đi còn giết hai bảo vệ, khốn kiếp hơn chính là, thì ra cô ta cũng là một sát thủ, cùng sở trường dùng súng giống tôi và Byron, kỹ thuật bắn dường như vô cùng tinh thông, sợ rằng năng lực của cô ta cùng chúng ta không phân cao thấp." Pierre trầm trọng nhìn hai người im lặng tại chỗ, thật không nghĩ tới người phụ nữ kia không đơn giản như vậy, lại có thể chạy thoát.
"Phải không?" Shabaka thú vị cười ra tiếng. Không nghĩ tới cô ta đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, ngay cả mình cũng bị cô ta lừa. Cô ta thật đúng là ngụy trang tương đối triệt để a!
Chỉ là, cho dù cô ta lộ ra bản lãnh thật sự, cũng không phải là đối thủ của anh.
"Nếu cô ta phát hiện cha mình đã chết, tôi nghĩ cô ta sẽ gây bất lợi cho cậu." Byron nét mặc nghiêm túc và lo lắng.
"Thế nào? Đừng nói với tôi các cậu đang sợ?!" Shabaka nhẹ khiêu hai hàng lông mày, nụ cười trên mặt mang theo chế giễu.
"Chúng tôi là vì lo lắng cho cậu. Sợ. . . . . ." Pierre và Byron bốn mắt chạm nhau, sau đó im lặng cúi đầu.
"Sợ tôi lại trúng đạn?" Shabaka hiểu rõ, lần trước mình trúng đạn, đối với bọn họ mà nói là bao nhiêu khuyết điểm, bọn họ có nhiều tự trách cùng đau lòng.
"Chớ dại dột, làm nghề này, sao có thể không bị tổn thương? Chớ vì tôi mà nghĩ quá nhiều."
Làm thủ lĩnh nhiều năm như vậy, loại chuyện này căn bản là chuyện bình thường như cơm bữa, không cần thiết lo lắng như vậy.
"Nếu biết mình là thủ lĩnh Mafia Ý. . . . . ." Pierre muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, không biết có nên nói ra miệng hay không.
"Cái gì?" Shabaka nghi ngờ nhìn chằm chằm Pierre.
"Cậu. . . . . . Chẳng lẽ cậu thật muốn đem Chi Liễn lôi xuống nước? Cô ấy căn bản --"
"Pierre? Cậu đang nói cái gì?" Giọng điệu Byron không vui, quát bảo bạn tốt không nên nói tiếp.
"Không sao, để cậu ta nói." Vẻ mặt Shabaka bình tĩnh, vẻ không sao cả nhìn chằm chằm Pierre, anh không phải là không rõ Pierre muốn nói những gì.
"Cô ấy căn bản không thích hợp ở chỗ này. Chi Liễn đơn thuần giống như tờ giấy trắng, ở bên cạnh cậu, chỉ sẽ trở thành đối tượng người khác làm hại." Pierre không đếm xỉa đến, nhất cỗ tác khí* nói ra .
L*câu này nghĩa là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.( Không hiểu sao lại dùng như vậy nữa ( ....)
Anh biết mình nói như vậy sẽ khiến Shabaka bị thương, nhưng nếu không nói, Chi Liễn vô tội sớm muộn gì cũng sẽ vì thân phận giáo mẫu, mà trở thành mục tiêu của mọi người.
"Byron, chẳng lẽ cậu không nghĩ như thế? Chi Liễn đợi ở chỗ này chỉ có bị thương, đừng quên Shabaka chính là thủ lĩnh Mafia, huống chi, Shabaka cũng rất có thể sẽ bị uy hiếp bởi có nhược điểm là cô."
"Này. . . . . ." Byron lộ vẻ mặt khó khăn, một câu phản bác cũng nói không ra được. Pierre nói không sai, Chi Liễn yếu ớt như vậy, căn bản không thích hợp với nơi này, cũng không thích hợp với thân phận giáo mẫu .
Nhưng mà. . . . . .Cô lại là cô gái duy nhất Shabaka yêu. . . . . .
"Không cần nói nữa." Mặt Shabaka lạnh lẽo, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
"Shabaka. . . . . ." Hai người cùng lúc nhìn anh.
"Tôi biết rõ các cậu cũng không đồng ý cô ấy đi theo tôi."
Shabaka quay đầu, cho hai người một mạt nụ cười miễn cưỡng.
"Nhưng, yêu chính là yêu, bất kể là cô ấy có thích hợp đợi ở chỗ này hay không, vô luận cô ấy có trở thành nhược điểm của tôi hay không, tôi chính là muốn cô. Vì cô ấy, tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ an toàn của cô, không để cho mình và cô gặp nguy hiểm." Ánh mắt Shabaka kiên định lộ ra quyết tâm của anh, nếu đã không bỏ được thân phận của mình, anh lại không muốn cô gái mình yêu rời đi, chỉ có thể dùng thủ đoạn bá đạo như thế.
"Cho dù sau khi cô ấy phát hiện thân phận của cậu, có thể muốn chạy trốn?" Pierre vừa nghĩ tới khi Chi Liễn biết thân phận của Shabaka, có thể sẽ có hành động, liền lo lắng không dứt.
"Không sai. Đời này kiếp này, Chi Liễn chỉ có thể làm vợ của tôi." Cho dù là dùng dây để trói, anh cũng muốn để cho cô đợi ở bên cạnh mình, một tấc cũng không rời.
Shabaka bá đạo cùng tham muốn giữ lấy, làm hai người ở đây chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ sợ Chi Liễn căn bản không cách nào tiếp nhận. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không hy vọng chuyện như vậy xảy ra, không có ai tưởng tượng được Chi Liễn sẽ có cử động gì, bọn họ thật không hy vọng Shabaka bị tổn thương về mặt tình cảm.
"Được rồi! Vậy chúng tôi cũng sẽ hết sức bảo vệ an nguy của cậu và Chi Liễn. Chỉ là. . . . . . Cậu vẫn là sớm nói cho cô ấy biết thân phận của cậu, cùng chuyện cậu yêu cô ấy! Dĩ nhiên, nếu như cần chúng tôi trợ giúp, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu một tay." Lời nói của Byron, khiến Pierre tán thành gật đầu.
Chương 11
Ôi trời. . . . . .
Xem cô nghe thấy gì kìa?
Chi Liễn ngồi trong thư phòng, đầu óc lộn xộn, ngồi trên ghế ngơ ngác không hề động đậy.
Cô không có ý nghe lén, nhưng lòng hiếu kì thúc đẩy khiến cô không nhịn được núp sau cánh cửa nghe bọn họ nói chuyện.
Chẳng qua cô muốn biết vì sao Pierre lại lộ vẻ mặt nghiêm túc đến thế. Kết quả…. cô phát hiện ra chuyện tốt gì đây?
Thủ lĩnh Mafia Ý….. Shabaka là thủ lĩnh Mafia Ý!
“Anh ta không phải là tiên sinh gì đó… Không phải. Anh ta là thủ lĩnh Mafia*” Cô chợt cất tiếng nói làm cho chính bản thân mình hoảng sợ phải đứng dậy, toàn thân không nhịn được mà run rẩy. 0
Cô luôn nghĩ rằng một người có thân thế lớn như vậy chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi.
Bởi vì anh là thủ lĩnh Mafia nên sẽ bị người ta truy sát. Thảo nào nơi này lại có nhiều hộ vệ đến thế, nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của mình tránh bị ám sát. Hơn nữa hộ vệ nào cũng mặc đồ màu đen, mang theo súng, đây là hình ảnh đặc trưng của xã hội đen.
Cô không nên ở lại nơi này thêm nữa. Cuộc sống của anh ta thật đáng sợ, mà cô lại rất nhát gan, làm sao dám ở lại đây chứ. Nhưng vừa nghĩ đến việc rời khỏi Shabaka thì trái tim cô lại gợn lên chút đau đớn, khổ sở.
Nhớ tới lời Pierre nói, một người yếu đuối như cô mà ở lại bên Shabaka sẽ trở thành nhược điểm và chỉ gây thêm phiền toái cho anh ta mà thôi.
Cô không muốn chỉ vì liên quan tới cô mà Shabaka bị thương. Nhớ đến vết thương do đạn bắn lần trước, nếu như chuyện này vì cô mà xảy ra một lần nữa, cô sẽ không chịu nổi. Cảm giác như thể trái tim bị người ta thắt chặt, làm cho cô không thể nào hô hấp được.
Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, nếu như cách xa anh một chút mà có thể giữ an toàn cho anh thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng, khoảng cách xa như vậy thì cô không muốn, thật sự cô không muốn rời xa anh.
Giờ đây dường như cô chỉ mong chờ được nhìn thấy anh hằng ngày, bồi đắp thêm tình cảm với anh.
“Không được, mình phải rời đi” Nói xong, vẻ kiên trì và quyết tâm hiện lên trên mặt Chi Liễn.
Cô không thể ích kỉ như vậy được, không thể làm hại anh vì sự chờ mong của bản thân. Cô không thể trở thành gánh nặng của anh!
Bây giờ còn chưa hối hận, cô đứng lên, quyết định đi nói với Shabaka chuyện mình phải rời đi, nếu còn do dự thì cô sẽ không đành lòng.
Vừa mở cửa ra, Chi Liễn lập tức giật thót bởi vì Shabaka đang đứng trước mặt mình.
"Ặc. . . . . . Ặc. . . . . . Có, có chuyện gì sao?" Cô vốn hơi sợ Shabaka, hiện giờ lại phát hiện ra thân phận thật sự của anh nên cô càng thêm sợ. Mặt khác, trong lòng lại có cảm giác phức tạp, không đành lòng với quyết định của mình.
“Tôi có vài lời muốn nói với cô” Shabaka vốn hơi do dự nhưng khi nhìn phía sau Chi Liễn, anh càng kiên quyết, ngay bây giờ phải nói cho cô biết thân phận thật sự của mình.
“Không, không cần, tôi cũng có lời muốn nói” Cô lắc mạnh đầu, chỉ sợ rằng Shabaka sẽ nói với cô rằng anh là thủ lĩnh Mafia, như vậy cô sẽ không nỡ rời khỏi anh.
“Cô làm sao vậy?” Thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, anh hỏi.
“Thời gian đã lâu, tôi thấy vết thương của anh cũng khá rồi, không còn nguy hiểm nữa, cho nên tôi muốn trở về nhà.” Ngẩng đầu lên, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Shabaka.
Lần đầu cô dũng cảm nói chuyện với anh, đáng tiếc lại nói việc cô muốn rời khỏi. Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vì sự an toàn của Shabaka cô không thể không rời đi.
“Cô nói gì? ” Shabaka nhíu đôi lông mày rậm lại, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cô nói muốn rời đi?
“Tôi nói… tôi muốn trở về nơi ở của Hoàng Sa Na” Chi Liễn ưỡn ngực, hít thật sâu lấy can đảm lớn tiếng nói.
“Cô phải trở về?” Anh khoanh tay lại, trên người mang hơi thở nguy hiểm, thân thể chậm rãi hướng về phía Chi Liễn, ép cô không ngừng lui về phía sau.
“Không, không phải anh đã khỏe hơn rồi sao? Vì, vì vậy tôi cần phải trở về, hơn nữa tôi sợ các chị không liên lạc được với tôi.” Chi Liễn lớn tiếng thở mạnh, bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho run rẩy.
Rốt cuộc, cô lùi lại rồi ngồi xuống ghế. Anh vươn tay vây cô lại trên ghế, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Cô đã vào đây rồi, sao tôi có thể để cho cô ra ngoài chứ.” Khuôn mặt mang nụ cười, thì thầm bên tai Chi Liễn.
“Anh, anh không thể hạn chế việc đi lại của tôi.”
“Thử xem” Chết tiệt, khó lắm anh mới dám nói lời yêu và thân phận thật của mình cho cô biết, vậy mà cô lại muốn rời đi. Đừng mơ tưởng.
“Đây là thế giới của tôi. Cô muốn rời khỏi? Không thể nào!” Nâng khuôn mặt nhỏ nanh, tinh xảo của Chi Liễn lên, anh cảnh cáo.
“Tôi, tôi có thể rời đi.” Tại sao anh lại bá
QUAY LẠIThấy hành động thân mật nhỏ giữa hai người, lại thấy mặt của Chi Liễn giống như táo đỏ chín muồi, Pierre cũng ngầm hiểu, anh cũng học Byron, thông minh giữ vững im lặng, ăn đồ trước mắt.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, tiếp đó không lâu Quản gia liền xuất hiện.
"Pierre tiên sinh, điện thoại của ngài." Ông đem điện thoại đưa cho Pierre.
"Alo! Tôi là Pierre."
Một đầu khác điện thoại không biết là nói với anh chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt của Pierre trở nên nặng nề, lại lo lắng nhìn Shabaka và Byron một cái.
"Tốt, tôi đã hiểu, phái người đi tìm, vô luận như thế nào cũng phải tìm cho ra cô ta." Giao phó xong, Pierre cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Shabaka dĩ nhiên biết có việc xảy ra, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn về phía Pierre.
"Ách. . . . . ." Pierre vốn là muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện Chi Liễn vẫn còn ở nơi này, hơn nữa đang lấy ánh mắt tò mò lại khó hiểu nhìn anh.
"Chi Liễn, ăn xong rồi sao? Ăn xong em trước đi thư phòng mau lên! Tôi nhớ em nói có một vài bức vẽ trước tối nay phải giao đúng không?"
Shabaka hiểu ý Pierre, cố ý để Chi Liễn.
"A!" Chi Liễn ngoan ngoãn gật đầu một cái, đem miếng thịt bò cuối cùng một ngụm ăn sạch, sau đó an tĩnh từ trước bàn ly khai, đi ra đóng cửa phòng ăn.
"Được rồi, cậu nói đi!"
"Christine trốn rồi."
"Cái gì?" Byron hoài nghi mình nghe lầm, người phụ nữ kia. . . . . . Trốn?
Lạp Tắc đã chết, lão thủ lĩnh nể tình tình cũ, hạ lệnh không giết Christine, không nghĩ tới cô ta lại chạy trốn!?
"Người ở đó gọi điện thoại, nói Christine đang lẩn trốn, lúc đi còn giết hai bảo vệ, khốn kiếp hơn chính là, thì ra cô ta cũng là một sát thủ, cùng sở trường dùng súng giống tôi và Byron, kỹ thuật bắn dường như vô cùng tinh thông, sợ rằng năng lực của cô ta cùng chúng ta không phân cao thấp." Pierre trầm trọng nhìn hai người im lặng tại chỗ, thật không nghĩ tới người phụ nữ kia không đơn giản như vậy, lại có thể chạy thoát.
"Phải không?" Shabaka thú vị cười ra tiếng. Không nghĩ tới cô ta đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, ngay cả mình cũng bị cô ta lừa. Cô ta thật đúng là ngụy trang tương đối triệt để a!
Chỉ là, cho dù cô ta lộ ra bản lãnh thật sự, cũng không phải là đối thủ của anh.
"Nếu cô ta phát hiện cha mình đã chết, tôi nghĩ cô ta sẽ gây bất lợi cho cậu." Byron nét mặc nghiêm túc và lo lắng.
"Thế nào? Đừng nói với tôi các cậu đang sợ?!" Shabaka nhẹ khiêu hai hàng lông mày, nụ cười trên mặt mang theo chế giễu.
"Chúng tôi là vì lo lắng cho cậu. Sợ. . . . . ." Pierre và Byron bốn mắt chạm nhau, sau đó im lặng cúi đầu.
"Sợ tôi lại trúng đạn?" Shabaka hiểu rõ, lần trước mình trúng đạn, đối với bọn họ mà nói là bao nhiêu khuyết điểm, bọn họ có nhiều tự trách cùng đau lòng.
"Chớ dại dột, làm nghề này, sao có thể không bị tổn thương? Chớ vì tôi mà nghĩ quá nhiều."
Làm thủ lĩnh nhiều năm như vậy, loại chuyện này căn bản là chuyện bình thường như cơm bữa, không cần thiết lo lắng như vậy.
"Nếu biết mình là thủ lĩnh Mafia Ý. . . . . ." Pierre muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, không biết có nên nói ra miệng hay không.
"Cái gì?" Shabaka nghi ngờ nhìn chằm chằm Pierre.
"Cậu. . . . . . Chẳng lẽ cậu thật muốn đem Chi Liễn lôi xuống nước? Cô ấy căn bản --"
"Pierre? Cậu đang nói cái gì?" Giọng điệu Byron không vui, quát bảo bạn tốt không nên nói tiếp.
"Không sao, để cậu ta nói." Vẻ mặt Shabaka bình tĩnh, vẻ không sao cả nhìn chằm chằm Pierre, anh không phải là không rõ Pierre muốn nói những gì.
"Cô ấy căn bản không thích hợp ở chỗ này. Chi Liễn đơn thuần giống như tờ giấy trắng, ở bên cạnh cậu, chỉ sẽ trở thành đối tượng người khác làm hại." Pierre không đếm xỉa đến, nhất cỗ tác khí* nói ra .
L*câu này nghĩa là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.( Không hiểu sao lại dùng như vậy nữa ( ....)
Anh biết mình nói như vậy sẽ khiến Shabaka bị thương, nhưng nếu không nói, Chi Liễn vô tội sớm muộn gì cũng sẽ vì thân phận giáo mẫu, mà trở thành mục tiêu của mọi người.
"Byron, chẳng lẽ cậu không nghĩ như thế? Chi Liễn đợi ở chỗ này chỉ có bị thương, đừng quên Shabaka chính là thủ lĩnh Mafia, huống chi, Shabaka cũng rất có thể sẽ bị uy hiếp bởi có nhược điểm là cô."
"Này. . . . . ." Byron lộ vẻ mặt khó khăn, một câu phản bác cũng nói không ra được. Pierre nói không sai, Chi Liễn yếu ớt như vậy, căn bản không thích hợp với nơi này, cũng không thích hợp với thân phận giáo mẫu .
Nhưng mà. . . . . .Cô lại là cô gái duy nhất Shabaka yêu. . . . . .
"Không cần nói nữa." Mặt Shabaka lạnh lẽo, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
"Shabaka. . . . . ." Hai người cùng lúc nhìn anh.
"Tôi biết rõ các cậu cũng không đồng ý cô ấy đi theo tôi."
Shabaka quay đầu, cho hai người một mạt nụ cười miễn cưỡng.
"Nhưng, yêu chính là yêu, bất kể là cô ấy có thích hợp đợi ở chỗ này hay không, vô luận cô ấy có trở thành nhược điểm của tôi hay không, tôi chính là muốn cô. Vì cô ấy, tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ an toàn của cô, không để cho mình và cô gặp nguy hiểm." Ánh mắt Shabaka kiên định lộ ra quyết tâm của anh, nếu đã không bỏ được thân phận của mình, anh lại không muốn cô gái mình yêu rời đi, chỉ có thể dùng thủ đoạn bá đạo như thế.
"Cho dù sau khi cô ấy phát hiện thân phận của cậu, có thể muốn chạy trốn?" Pierre vừa nghĩ tới khi Chi Liễn biết thân phận của Shabaka, có thể sẽ có hành động, liền lo lắng không dứt.
"Không sai. Đời này kiếp này, Chi Liễn chỉ có thể làm vợ của tôi." Cho dù là dùng dây để trói, anh cũng muốn để cho cô đợi ở bên cạnh mình, một tấc cũng không rời.
Shabaka bá đạo cùng tham muốn giữ lấy, làm hai người ở đây chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ sợ Chi Liễn căn bản không cách nào tiếp nhận. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không hy vọng chuyện như vậy xảy ra, không có ai tưởng tượng được Chi Liễn sẽ có cử động gì, bọn họ thật không hy vọng Shabaka bị tổn thương về mặt tình cảm.
"Được rồi! Vậy chúng tôi cũng sẽ hết sức bảo vệ an nguy của cậu và Chi Liễn. Chỉ là. . . . . . Cậu vẫn là sớm nói cho cô ấy biết thân phận của cậu, cùng chuyện cậu yêu cô ấy! Dĩ nhiên, nếu như cần chúng tôi trợ giúp, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu một tay." Lời nói của Byron, khiến Pierre tán thành gật đầu.
Chương 11
Ôi trời. . . . . .
Xem cô nghe thấy gì kìa?
Chi Liễn ngồi trong thư phòng, đầu óc lộn xộn, ngồi trên ghế ngơ ngác không hề động đậy.
Cô không có ý nghe lén, nhưng lòng hiếu kì thúc đẩy khiến cô không nhịn được núp sau cánh cửa nghe bọn họ nói chuyện.
Chẳng qua cô muốn biết vì sao Pierre lại lộ vẻ mặt nghiêm túc đến thế. Kết quả…. cô phát hiện ra chuyện tốt gì đây?
Thủ lĩnh Mafia Ý….. Shabaka là thủ lĩnh Mafia Ý!
“Anh ta không phải là tiên sinh gì đó… Không phải. Anh ta là thủ lĩnh Mafia*” Cô chợt cất tiếng nói làm cho chính bản thân mình hoảng sợ phải đứng dậy, toàn thân không nhịn được mà run rẩy. 0
Cô luôn nghĩ rằng một người có thân thế lớn như vậy chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi.
Bởi vì anh là thủ lĩnh Mafia nên sẽ bị người ta truy sát. Thảo nào nơi này lại có nhiều hộ vệ đến thế, nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự an toàn cho chủ nhân của mình tránh bị ám sát. Hơn nữa hộ vệ nào cũng mặc đồ màu đen, mang theo súng, đây là hình ảnh đặc trưng của xã hội đen.
Cô không nên ở lại nơi này thêm nữa. Cuộc sống của anh ta thật đáng sợ, mà cô lại rất nhát gan, làm sao dám ở lại đây chứ. Nhưng vừa nghĩ đến việc rời khỏi Shabaka thì trái tim cô lại gợn lên chút đau đớn, khổ sở.
Nhớ tới lời Pierre nói, một người yếu đuối như cô mà ở lại bên Shabaka sẽ trở thành nhược điểm và chỉ gây thêm phiền toái cho anh ta mà thôi.
Cô không muốn chỉ vì liên quan tới cô mà Shabaka bị thương. Nhớ đến vết thương do đạn bắn lần trước, nếu như chuyện này vì cô mà xảy ra một lần nữa, cô sẽ không chịu nổi. Cảm giác như thể trái tim bị người ta thắt chặt, làm cho cô không thể nào hô hấp được.
Cô không muốn trở thành gánh nặng của anh, nếu như cách xa anh một chút mà có thể giữ an toàn cho anh thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng, khoảng cách xa như vậy thì cô không muốn, thật sự cô không muốn rời xa anh.
Giờ đây dường như cô chỉ mong chờ được nhìn thấy anh hằng ngày, bồi đắp thêm tình cảm với anh.
“Không được, mình phải rời đi” Nói xong, vẻ kiên trì và quyết tâm hiện lên trên mặt Chi Liễn.
Cô không thể ích kỉ như vậy được, không thể làm hại anh vì sự chờ mong của bản thân. Cô không thể trở thành gánh nặng của anh!
Bây giờ còn chưa hối hận, cô đứng lên, quyết định đi nói với Shabaka chuyện mình phải rời đi, nếu còn do dự thì cô sẽ không đành lòng.
Vừa mở cửa ra, Chi Liễn lập tức giật thót bởi vì Shabaka đang đứng trước mặt mình.
"Ặc. . . . . . Ặc. . . . . . Có, có chuyện gì sao?" Cô vốn hơi sợ Shabaka, hiện giờ lại phát hiện ra thân phận thật sự của anh nên cô càng thêm sợ. Mặt khác, trong lòng lại có cảm giác phức tạp, không đành lòng với quyết định của mình.
“Tôi có vài lời muốn nói với cô” Shabaka vốn hơi do dự nhưng khi nhìn phía sau Chi Liễn, anh càng kiên quyết, ngay bây giờ phải nói cho cô biết thân phận thật sự của mình.
“Không, không cần, tôi cũng có lời muốn nói” Cô lắc mạnh đầu, chỉ sợ rằng Shabaka sẽ nói với cô rằng anh là thủ lĩnh Mafia, như vậy cô sẽ không nỡ rời khỏi anh.
“Cô làm sao vậy?” Thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, anh hỏi.
“Thời gian đã lâu, tôi thấy vết thương của anh cũng khá rồi, không còn nguy hiểm nữa, cho nên tôi muốn trở về nhà.” Ngẩng đầu lên, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Shabaka.
Lần đầu cô dũng cảm nói chuyện với anh, đáng tiếc lại nói việc cô muốn rời khỏi. Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vì sự an toàn của Shabaka cô không thể không rời đi.
“Cô nói gì? ” Shabaka nhíu đôi lông mày rậm lại, hoài nghi mình có nghe lầm hay không. Cô nói muốn rời đi?
“Tôi nói… tôi muốn trở về nơi ở của Hoàng Sa Na” Chi Liễn ưỡn ngực, hít thật sâu lấy can đảm lớn tiếng nói.
“Cô phải trở về?” Anh khoanh tay lại, trên người mang hơi thở nguy hiểm, thân thể chậm rãi hướng về phía Chi Liễn, ép cô không ngừng lui về phía sau.
“Không, không phải anh đã khỏe hơn rồi sao? Vì, vì vậy tôi cần phải trở về, hơn nữa tôi sợ các chị không liên lạc được với tôi.” Chi Liễn lớn tiếng thở mạnh, bị ánh mắt đáng sợ của anh làm cho run rẩy.
Rốt cuộc, cô lùi lại rồi ngồi xuống ghế. Anh vươn tay vây cô lại trên ghế, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Cô đã vào đây rồi, sao tôi có thể để cho cô ra ngoài chứ.” Khuôn mặt mang nụ cười, thì thầm bên tai Chi Liễn.
“Anh, anh không thể hạn chế việc đi lại của tôi.”
“Thử xem” Chết tiệt, khó lắm anh mới dám nói lời yêu và thân phận thật của mình cho cô biết, vậy mà cô lại muốn rời đi. Đừng mơ tưởng.
“Đây là thế giới của tôi. Cô muốn rời khỏi? Không thể nào!” Nâng khuôn mặt nhỏ nanh, tinh xảo của Chi Liễn lên, anh cảnh cáo.
“Tôi, tôi có thể rời đi.” Tại sao anh lại bá
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu607/4661