Tiểu thuyết Cưới Sau Một Đêm-full
| Lượt xem : |
lời nói ám Hàn Lỗi làm cho trọng thương, thể diện bị tổn hao nghiêm trọng nhanh chóng lui về phòng, lại một lần nữa đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người hai đứa con gái cùng cậu con rể quý hoá.
Hai chị em kia, người chị lớn thì đã kết hôn hai năm trước, cùng chồng mình sống trong nhà tôi, mà cái người gọi là anh rể kia thì lúc nào cũng dùng cái ánh mắt ý dâm mê mẩn nhìn tôi suốt hai năm qua.
Lúc này, cô chị đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào Hàn Lỗi, người chồng thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào tôi, hai vợ chồng cùng nhau một dạng, thật sự là tuyệt phối.
Hàn Lỗi dùng mắt kính ngăn cản tín hiệu đưa tình mà cô chị cả phóng ra ầm ầm, nở nụ cười chậm rãi nói: “Bây giờ lũ mèo động tình thật chẳng phân biệt thời gian và địa điểm a, coi xem, hai vợ chồng cùng nhau động tâm xuân kìa. Bảo bối, thật cực khổ cho em hai năm qua ngày ngày phải sống với hai con mèo ngu xuẩn chỉ biết động tình này, đừng có nói chúng đối em quấy nhiễu tình dục nha? Ý anh là, anh chẳng những sẽ kiện đám mèo đó, mà còn muốn đem chúng đi đánh một trận cho hả giận, em nghĩ có đúng hay không?”
Chị cả cùng anh rể nghe xong, vẻ mặt cứng ngắc, biểu tình thay đổi vèo vèo, sắc mặt hiện lên đủ loại màu trang nhã.
“Còn có a, ” Hàn Lỗi nói tiếp, vẫn như cũ dùng cái giọng vô hại của mình, “Cô em luôn mặc áo trễ ngực, lớn lên mà chẳng hợp khẩu vị người, hết lần này đến lần khác mang trong đầu tư tưởng xấu xa, ô uế hai con mắt của người ta, ai nha, nó còn có thể trừng người kìa, hai mí mắt được tỉa ah, sống mũi nữa, chắc chắn là sản phẩm của dao kéo rồi, còn ngực kia a, được rót bao nhiêu nước vậy? Chị à, nghe tôi khuyên một câu, sau này ra đường cẩn thận kẻo doạ người chạy mất đấy, cẩn thận nha.”
Cô em gái bị đả kích lớn lao nhìn chằm chằm Hàn Lỗi, rút giấy lia lịa lên che khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của mình.
Giờ phút này, tất cả mọi người an tĩnh, ba người trên ghế salon vẫn còn đang hoá đá và dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Lỗi, phát hiện anh vẫn còn mỉm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không có chút nhiệt độ, ánh mắt lại còn lạnh như băng.
Hàn Lỗi quả nhiên không hổ là chồng của cô bé lọ lem thời hiện đại nha!
Mắt thấy đã thoả mãn không còn gì sai biệt lắm, tôi kéo kéo tay của Hàn Lỗi, tỏ vẻ chúng tôi có thể vinh quang rời đi.
Hàn Lỗi nhìn tôi cười cười, đó là nụ cười đắc ý vui mừng hết sức.
Thế là chúng tôi vung phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi, lưu lại bốn người, ba nữ một nam mặt trắng bệch không còn chút máu vẫn còn chưa hoàn hồn tại chỗ.
Đến cửa nhà Hàn Lỗi, anh đứng ở trước cửa dùng vẻ mặt chăm chú nhìn tôi nói: “Hạ Anh, anh tin tưởng cha cùng mẹ rời nhà trốn đi là có ẩn tình, nhưng em không cần lo lắng hay bất an, có anh bên cạnh, sau này, anh sẽ là người yêu cùng người nhà của em, người thân của anh cũng là người thân của em, mà nhà của anh, cũng là nhà của em!”
Nói xong, Hàn Lỗi mở cửa phòng, đứng ở bên trong dùng vẻ mặt mang theo nét cười ôn hoà nói: “Hoan nghênh về nhà!”
Thì ra anh lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy, nhìn thấu được mọi lo lắng, bất an cùng cô độc của tôi.
Cho nên, tôi rưng rưng nước mắt nhào vào trong ngực của anh, thanh âm nghẹn ngào nói: “Vâng, em đã trở về!”
Đúng, từ nay về sau, Hàn Lỗi cùng gia đình anh tất cả đều là người nhà của tôi, mà căn nhà có Hàn Lỗi cũng chính là nhà của Hạ Anh tôi!
Chương 11: Cây cỏ ngon không dành cho những chú ngựa quay đầu
Ý đại khái là, con ngựa cho dù có quay đầu cũng không còn cỏ ngon, bà con nào đầu óc nhanh nhẹn sẽ hiểu được ngay thôi, chương này nói về người tình cũ của Hạ Anh tỷ.
Người khác ngựa tốt không ăn thì thôi, tôi thì ngược lại.
Kể từ khi từ nhà mẹ đẻ trở về xong, cảm tình giữa tôi và Hàn Lỗi ngày một gắn bó, mỗi ngày đều hết sức ngọt ngào, người này còn vô cùng cả gan tìm đủ loại lí do khác nhau để đem tôi vào phòng làm việc chơi trò hôn nhẹ, dĩ nhiên, đó cũng là những lúc nghỉ trưa hoặc công việc không vội vàng mà thôi.
Hôm nay, chúng tôi sáng sớm vừa mới hôn tạm biệt lưu luyến không rời ở bãi đỗ xe cách đó mấy giờ mà thôi, Hàn Lỗi đã lại gọi điện thoại muốn tôi đến văn phòng làm việc của anh.
Tôi mang theo nụ cười ngọt ngào đi vào trong thang máy, phát giác mình càng ngày càng giống con thú được gọi về, chỉ cần anh gọi, tôi nhất định phải xuất hiện ở ngay trước mặt chủ nhân. Không có biện pháp, ai bảo anh là Lão Đại ở trên đỉnh đầu của tôi ah!
Nam thư ký riêng Tần Hạo của Hàn Lỗi vẫn như cũ không thể nào chào đón tôi, nhưng kể từ sau khi cùng nhau tận mắt thấy vưu vật bá đạo gợi cảm bị Hàn Lỗi không chút thương hương tiếc ngọc dùng ngôn ngữ đánh lùi xong, anh ta tựa hồ đem tôi trở thành bằng hữu chung một chiến tuyến. Dù vậy bởi vì tôi là con gái cho nên phản xạ của anh ta vẫn như cũ, chỉ lạnh không nóng. Thật ra thì hiện tại anh ta đối xử với tôi rõ ràng đã tốt hơn nhiều, chỉ lạnh trong ánh mắt, còn lời nói thì không sao.
Bước vào phòng làm việc của Hàn Lỗi, tôi phát hiện trừ anh ra còn có một người đàn ông khác nữa.
Người đàn ông này đứng ở trước cửa sổ sát đất, trông có vẻ như đang hết sức chăm chú ngắm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài. (Momo: nguyên văn là xa thuỷ mã long, ai nghĩ nó ám chỉ xe cộ đi lại nườm nượp đông đúc, ngựa xe như nước a=">">)
Bóng lưng hết sức cao lớn, hết sức ưu nhã, và cũng hết sức quen thuộc.
Đợi thân ảnh người kia quay lại, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó thì hoàn toàn trở nên ngây ngốc
Người đàn ông này có diện mạo tuấn lãng, tuổi có lẽ lớn hơn Hàn Lỗi, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tản ra mị lực thành thục chững chạc, khuôn mặt tươi cười ôn nhu thư thái.
Tôi cũng không phải chưa từng ảo tưởng về ngày cả hai gặp lại, chẳng qua là không nghĩ tới chúng tôi vẫn còn có cơ hội gặp nhau lần nữa như vậy.
Hàn Lỗi lấy nụ cười vô hại như cũ giới thiệu chúng tôi với nhau. "Vị này là Lâm Triết, Lâm tiên sinh, khách hàng mới của chúng tôi, còn vị này là trưởng phòng thiết kế của công ty chúng tôi…”
Lâm Triết giơ tay lên cắt đứt lời giới thiệu của Hàn Lỗi, dùng tròng mắt sẵn sàng chảy nước nhìn tôi, ôn nhu nói tiếp: "Hạ Anh, đã lâu không gặp!"
"Ah?" Hàn Lỗi bị cắt đứt lời nói mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng như cũ mặt không đổi sắc nói, "Xem ra hai người đã sớm quen biết."
Lần này là một câu khẳng định.
“Haha, đó là dĩ nhiên, bởi vì một thân phận khác của tôi chính là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của Hạ Anh mà!” Lâm Triết cười ôn nhu như cũ nhìn tôi trả lời.
Đúng, tôi biết người đàn ông trước mặt, cái người tên Lâm Triết này, anh chẳng những là thầy giáo chủ nhiêm cấp 2 của tôi, mà còn là mối tình đầu của Hạ Anh này.
Được rồi, tôi thừa nhận mình nói quá, thật ra thì lúc trước tôi từng nói chuyện yêu đương tổng cộng là sáu lần mà không phải chỉ có năm lần.
Khác biệt chính là, chỉ có lần đầu tiên là tôi chủ động đề nghị, còn lại năm lần là được đối phương chủ động nói ra.
Mà người đàn ông khiến tôi phải chủ động mở lời trước, mối tình đầu, chính là người giờ phút này đang đứng ở trước mắt tôi với thân phận mới là khách hàng của công ty.
Hồi tưởng lại mối tình của mình với Lân Triết, đó là một đoạn tình cảm u mê và đơn thuần hết mức a.
Năm đó tôi mới vừa lên cấp 2, cha mẹ ngay tại lúc này chọn lựa song song cùng nhau rời nhà, để lại một mình tôi đại chiến với ba con cọp mẹ đột nhiên đến chiếm lấy nhà.
Đúng vào lúc tôi cảm thấy vô cùng cô độc và bất an nhất, Lâm Triết xuất hiện, lấy thân phận là giáo viện chủ nhiệm của tôi.
Khi đó Lâm Triết vẫn còn là một chàng thanh niên lớn lên tuấn lãng, tính tình ôn hoà, không giống như thầy giáo mà giống như anh trai nhà bên cạnh hơn.
Ở trong trường cấp 2 không thiếu nhất chính là những nữ sinh luôn mơ mộng những tình yêu tốt đẹp, vì vậy Lâm Triết trở thành người được đông đảo các nữ sinh mơ ước cùng thầm mến, nhưng bọn con nít chúng tôi khi ấy chỉ dám giữ trong mình tình cảm đơn thuần đó rồi căng thẳng thấp thỏm, cho dù thích, cũng chỉ dám trốn ở một góc xa xa quan sát mà thôi, phảng phất như thế là đã đủ để thoả mãn rồi. Mà Lâm Triết được mọi người xưng tụng là Thần thánh bốn phương là loại chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể chạm tới.
Lúc mới bắt đầu cùng Lâm Triết tiếp xúc với anh, tôi hoàn toàn không hề có tư tưởng cùng ý đồ bất lương gì hết, chỉ đơn thuần muốn anh cùng tôi chia sẻ sự cô độc và bất an của mình.
Tôi sẽ không quên ánh mắt của Lâm Triết khi nhìn thấy tôi lần đầu, tràn đầy khiếp sợ, vui sướng, còn có nồng đậm thất vọng.
Lâm Triết là một thầy giáo chủ nhiệm xuất sắc, hết sức tận tâm, mỗi lần nói chuyện cùng anh, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, phảng phất giống như được nạp thêm điện để có năng lượng dự trữ nhiều hơn mà đối phó với ba con cọp mẹ tàn bạo trong nhà vậy. Chúng tôi chơi rất thân, vừa là thầy trò vừa là bạn bè.
Theo dòng thời gian, dần dần, kẻ chậm lụt như tôi cũng phát hiện cách Lâm Triết đối đãi với mình không giống như với người khác, anh dường như quan tâm, ái mộ tôi hơn, thậm chí vượt ra khỏi quan hệ thầy trò đơn thuần.
Lâm Triết là một người đàn ông tràn đầy mị lực, tôi dĩ nhiên có chút động tâm, cho nên, hai năm đó tôi hướng anh bày tỏ lòng mình, hơn nữa không có chút nào lo lắng mà yêu thương anh, từ đó triển khai một đoạn tình cảm đơn thuần mà u mê vô cùng.
Bởi vì là thầy trò mà lại yêu nhau trong trường học, vì vậy hết sức che giấu, cho đến tận lúc hai người chia tay, mọi người cũng không biết chúng tôi từng có quen nhau như vậy.
Cùng Lâm Triết ở chung một chỗ hết sức thoải mái, anh luôn cẩn thận quan tâm tôi, giúp tôi đuổi đi bất an cùng phiền não ở trong lòng, có khi thậm chí còn cung cấp diệu kế cho tôi phản lại ba con cọp mẹ tàn bạo ở nhà.
Chúng tôi ở một chỗ thường xuyên tránh né những ánh mắt quen thuộc, sau đó nhẹ nhàng nắm tay, len lén hôn, nhẹ nhàng ôm, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp, cho dù có là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước (hôn phớt, hời hợt, thoáng qua) đi chăng nữa, cho dù là một cái ôm không mấy chân thật, tôi vẫn như cũ cảm thấy đó là hạnh phúc, nhưng đồng thời nội tâm cũng tràn đầy bất an, cảm giác như anh nhìn tôi mà lại trở thành ngắm người khác, giống như mình là kẻ thay thế vậy.
Cảm giác như vậy vẫn luôn trói buộc tôi, cho đến khi chính mình có thể chứng thật giác quan thứ sáu của bản thân.
Ngày đó sau khi kết thúc muộn giờ tự học, một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi đi vào trong rừng cây rậm rạp sau sân trường, lúc ấy, bầu trời rất đen, ánh trăng lại sáng ngời, sáng đủ để cho tôi có thể thấy được hai người nam nữ đang ôm nhau thắm thiết dưới gốc cây gần đấy.
Không sai, nam chính là Lâm Triết, nữ chính thế nhưng lại là phu nhân của hiệu trưởng trường chúng tôi.
Lâm Triết vong tình hôn cô ta thật sâu, dùng lực đạo chặt chẽ ôm vào lòng như muốn đem người đó tan ra vào trong thân thể của mình vậy. Một Lâm Triết như thế, hôn cùng ôm ấp mãnh liệt như vậy là người mà tôi chưa từng thấy qua, cũng làm cho tôi vô cùng hâm mộ.
Không nghĩ sẽ thét chói tai cùng khóc lóc, thậm chí đau
QUAY LẠIHai chị em kia, người chị lớn thì đã kết hôn hai năm trước, cùng chồng mình sống trong nhà tôi, mà cái người gọi là anh rể kia thì lúc nào cũng dùng cái ánh mắt ý dâm mê mẩn nhìn tôi suốt hai năm qua.
Lúc này, cô chị đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào Hàn Lỗi, người chồng thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào tôi, hai vợ chồng cùng nhau một dạng, thật sự là tuyệt phối.
Hàn Lỗi dùng mắt kính ngăn cản tín hiệu đưa tình mà cô chị cả phóng ra ầm ầm, nở nụ cười chậm rãi nói: “Bây giờ lũ mèo động tình thật chẳng phân biệt thời gian và địa điểm a, coi xem, hai vợ chồng cùng nhau động tâm xuân kìa. Bảo bối, thật cực khổ cho em hai năm qua ngày ngày phải sống với hai con mèo ngu xuẩn chỉ biết động tình này, đừng có nói chúng đối em quấy nhiễu tình dục nha? Ý anh là, anh chẳng những sẽ kiện đám mèo đó, mà còn muốn đem chúng đi đánh một trận cho hả giận, em nghĩ có đúng hay không?”
Chị cả cùng anh rể nghe xong, vẻ mặt cứng ngắc, biểu tình thay đổi vèo vèo, sắc mặt hiện lên đủ loại màu trang nhã.
“Còn có a, ” Hàn Lỗi nói tiếp, vẫn như cũ dùng cái giọng vô hại của mình, “Cô em luôn mặc áo trễ ngực, lớn lên mà chẳng hợp khẩu vị người, hết lần này đến lần khác mang trong đầu tư tưởng xấu xa, ô uế hai con mắt của người ta, ai nha, nó còn có thể trừng người kìa, hai mí mắt được tỉa ah, sống mũi nữa, chắc chắn là sản phẩm của dao kéo rồi, còn ngực kia a, được rót bao nhiêu nước vậy? Chị à, nghe tôi khuyên một câu, sau này ra đường cẩn thận kẻo doạ người chạy mất đấy, cẩn thận nha.”
Cô em gái bị đả kích lớn lao nhìn chằm chằm Hàn Lỗi, rút giấy lia lịa lên che khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của mình.
Giờ phút này, tất cả mọi người an tĩnh, ba người trên ghế salon vẫn còn đang hoá đá và dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Lỗi, phát hiện anh vẫn còn mỉm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không có chút nhiệt độ, ánh mắt lại còn lạnh như băng.
Hàn Lỗi quả nhiên không hổ là chồng của cô bé lọ lem thời hiện đại nha!
Mắt thấy đã thoả mãn không còn gì sai biệt lắm, tôi kéo kéo tay của Hàn Lỗi, tỏ vẻ chúng tôi có thể vinh quang rời đi.
Hàn Lỗi nhìn tôi cười cười, đó là nụ cười đắc ý vui mừng hết sức.
Thế là chúng tôi vung phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi, lưu lại bốn người, ba nữ một nam mặt trắng bệch không còn chút máu vẫn còn chưa hoàn hồn tại chỗ.
Đến cửa nhà Hàn Lỗi, anh đứng ở trước cửa dùng vẻ mặt chăm chú nhìn tôi nói: “Hạ Anh, anh tin tưởng cha cùng mẹ rời nhà trốn đi là có ẩn tình, nhưng em không cần lo lắng hay bất an, có anh bên cạnh, sau này, anh sẽ là người yêu cùng người nhà của em, người thân của anh cũng là người thân của em, mà nhà của anh, cũng là nhà của em!”
Nói xong, Hàn Lỗi mở cửa phòng, đứng ở bên trong dùng vẻ mặt mang theo nét cười ôn hoà nói: “Hoan nghênh về nhà!”
Thì ra anh lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy, nhìn thấu được mọi lo lắng, bất an cùng cô độc của tôi.
Cho nên, tôi rưng rưng nước mắt nhào vào trong ngực của anh, thanh âm nghẹn ngào nói: “Vâng, em đã trở về!”
Đúng, từ nay về sau, Hàn Lỗi cùng gia đình anh tất cả đều là người nhà của tôi, mà căn nhà có Hàn Lỗi cũng chính là nhà của Hạ Anh tôi!
Chương 11: Cây cỏ ngon không dành cho những chú ngựa quay đầu
Ý đại khái là, con ngựa cho dù có quay đầu cũng không còn cỏ ngon, bà con nào đầu óc nhanh nhẹn sẽ hiểu được ngay thôi, chương này nói về người tình cũ của Hạ Anh tỷ.
Người khác ngựa tốt không ăn thì thôi, tôi thì ngược lại.
Kể từ khi từ nhà mẹ đẻ trở về xong, cảm tình giữa tôi và Hàn Lỗi ngày một gắn bó, mỗi ngày đều hết sức ngọt ngào, người này còn vô cùng cả gan tìm đủ loại lí do khác nhau để đem tôi vào phòng làm việc chơi trò hôn nhẹ, dĩ nhiên, đó cũng là những lúc nghỉ trưa hoặc công việc không vội vàng mà thôi.
Hôm nay, chúng tôi sáng sớm vừa mới hôn tạm biệt lưu luyến không rời ở bãi đỗ xe cách đó mấy giờ mà thôi, Hàn Lỗi đã lại gọi điện thoại muốn tôi đến văn phòng làm việc của anh.
Tôi mang theo nụ cười ngọt ngào đi vào trong thang máy, phát giác mình càng ngày càng giống con thú được gọi về, chỉ cần anh gọi, tôi nhất định phải xuất hiện ở ngay trước mặt chủ nhân. Không có biện pháp, ai bảo anh là Lão Đại ở trên đỉnh đầu của tôi ah!
Nam thư ký riêng Tần Hạo của Hàn Lỗi vẫn như cũ không thể nào chào đón tôi, nhưng kể từ sau khi cùng nhau tận mắt thấy vưu vật bá đạo gợi cảm bị Hàn Lỗi không chút thương hương tiếc ngọc dùng ngôn ngữ đánh lùi xong, anh ta tựa hồ đem tôi trở thành bằng hữu chung một chiến tuyến. Dù vậy bởi vì tôi là con gái cho nên phản xạ của anh ta vẫn như cũ, chỉ lạnh không nóng. Thật ra thì hiện tại anh ta đối xử với tôi rõ ràng đã tốt hơn nhiều, chỉ lạnh trong ánh mắt, còn lời nói thì không sao.
Bước vào phòng làm việc của Hàn Lỗi, tôi phát hiện trừ anh ra còn có một người đàn ông khác nữa.
Người đàn ông này đứng ở trước cửa sổ sát đất, trông có vẻ như đang hết sức chăm chú ngắm nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài. (Momo: nguyên văn là xa thuỷ mã long, ai nghĩ nó ám chỉ xe cộ đi lại nườm nượp đông đúc, ngựa xe như nước a=">">)
Bóng lưng hết sức cao lớn, hết sức ưu nhã, và cũng hết sức quen thuộc.
Đợi thân ảnh người kia quay lại, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đó thì hoàn toàn trở nên ngây ngốc
Người đàn ông này có diện mạo tuấn lãng, tuổi có lẽ lớn hơn Hàn Lỗi, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tản ra mị lực thành thục chững chạc, khuôn mặt tươi cười ôn nhu thư thái.
Tôi cũng không phải chưa từng ảo tưởng về ngày cả hai gặp lại, chẳng qua là không nghĩ tới chúng tôi vẫn còn có cơ hội gặp nhau lần nữa như vậy.
Hàn Lỗi lấy nụ cười vô hại như cũ giới thiệu chúng tôi với nhau. "Vị này là Lâm Triết, Lâm tiên sinh, khách hàng mới của chúng tôi, còn vị này là trưởng phòng thiết kế của công ty chúng tôi…”
Lâm Triết giơ tay lên cắt đứt lời giới thiệu của Hàn Lỗi, dùng tròng mắt sẵn sàng chảy nước nhìn tôi, ôn nhu nói tiếp: "Hạ Anh, đã lâu không gặp!"
"Ah?" Hàn Lỗi bị cắt đứt lời nói mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng như cũ mặt không đổi sắc nói, "Xem ra hai người đã sớm quen biết."
Lần này là một câu khẳng định.
“Haha, đó là dĩ nhiên, bởi vì một thân phận khác của tôi chính là thầy giáo chủ nhiệm cấp hai của Hạ Anh mà!” Lâm Triết cười ôn nhu như cũ nhìn tôi trả lời.
Đúng, tôi biết người đàn ông trước mặt, cái người tên Lâm Triết này, anh chẳng những là thầy giáo chủ nhiêm cấp 2 của tôi, mà còn là mối tình đầu của Hạ Anh này.
Được rồi, tôi thừa nhận mình nói quá, thật ra thì lúc trước tôi từng nói chuyện yêu đương tổng cộng là sáu lần mà không phải chỉ có năm lần.
Khác biệt chính là, chỉ có lần đầu tiên là tôi chủ động đề nghị, còn lại năm lần là được đối phương chủ động nói ra.
Mà người đàn ông khiến tôi phải chủ động mở lời trước, mối tình đầu, chính là người giờ phút này đang đứng ở trước mắt tôi với thân phận mới là khách hàng của công ty.
Hồi tưởng lại mối tình của mình với Lân Triết, đó là một đoạn tình cảm u mê và đơn thuần hết mức a.
Năm đó tôi mới vừa lên cấp 2, cha mẹ ngay tại lúc này chọn lựa song song cùng nhau rời nhà, để lại một mình tôi đại chiến với ba con cọp mẹ đột nhiên đến chiếm lấy nhà.
Đúng vào lúc tôi cảm thấy vô cùng cô độc và bất an nhất, Lâm Triết xuất hiện, lấy thân phận là giáo viện chủ nhiệm của tôi.
Khi đó Lâm Triết vẫn còn là một chàng thanh niên lớn lên tuấn lãng, tính tình ôn hoà, không giống như thầy giáo mà giống như anh trai nhà bên cạnh hơn.
Ở trong trường cấp 2 không thiếu nhất chính là những nữ sinh luôn mơ mộng những tình yêu tốt đẹp, vì vậy Lâm Triết trở thành người được đông đảo các nữ sinh mơ ước cùng thầm mến, nhưng bọn con nít chúng tôi khi ấy chỉ dám giữ trong mình tình cảm đơn thuần đó rồi căng thẳng thấp thỏm, cho dù thích, cũng chỉ dám trốn ở một góc xa xa quan sát mà thôi, phảng phất như thế là đã đủ để thoả mãn rồi. Mà Lâm Triết được mọi người xưng tụng là Thần thánh bốn phương là loại chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể chạm tới.
Lúc mới bắt đầu cùng Lâm Triết tiếp xúc với anh, tôi hoàn toàn không hề có tư tưởng cùng ý đồ bất lương gì hết, chỉ đơn thuần muốn anh cùng tôi chia sẻ sự cô độc và bất an của mình.
Tôi sẽ không quên ánh mắt của Lâm Triết khi nhìn thấy tôi lần đầu, tràn đầy khiếp sợ, vui sướng, còn có nồng đậm thất vọng.
Lâm Triết là một thầy giáo chủ nhiệm xuất sắc, hết sức tận tâm, mỗi lần nói chuyện cùng anh, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, phảng phất giống như được nạp thêm điện để có năng lượng dự trữ nhiều hơn mà đối phó với ba con cọp mẹ tàn bạo trong nhà vậy. Chúng tôi chơi rất thân, vừa là thầy trò vừa là bạn bè.
Theo dòng thời gian, dần dần, kẻ chậm lụt như tôi cũng phát hiện cách Lâm Triết đối đãi với mình không giống như với người khác, anh dường như quan tâm, ái mộ tôi hơn, thậm chí vượt ra khỏi quan hệ thầy trò đơn thuần.
Lâm Triết là một người đàn ông tràn đầy mị lực, tôi dĩ nhiên có chút động tâm, cho nên, hai năm đó tôi hướng anh bày tỏ lòng mình, hơn nữa không có chút nào lo lắng mà yêu thương anh, từ đó triển khai một đoạn tình cảm đơn thuần mà u mê vô cùng.
Bởi vì là thầy trò mà lại yêu nhau trong trường học, vì vậy hết sức che giấu, cho đến tận lúc hai người chia tay, mọi người cũng không biết chúng tôi từng có quen nhau như vậy.
Cùng Lâm Triết ở chung một chỗ hết sức thoải mái, anh luôn cẩn thận quan tâm tôi, giúp tôi đuổi đi bất an cùng phiền não ở trong lòng, có khi thậm chí còn cung cấp diệu kế cho tôi phản lại ba con cọp mẹ tàn bạo ở nhà.
Chúng tôi ở một chỗ thường xuyên tránh né những ánh mắt quen thuộc, sau đó nhẹ nhàng nắm tay, len lén hôn, nhẹ nhàng ôm, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp, cho dù có là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước (hôn phớt, hời hợt, thoáng qua) đi chăng nữa, cho dù là một cái ôm không mấy chân thật, tôi vẫn như cũ cảm thấy đó là hạnh phúc, nhưng đồng thời nội tâm cũng tràn đầy bất an, cảm giác như anh nhìn tôi mà lại trở thành ngắm người khác, giống như mình là kẻ thay thế vậy.
Cảm giác như vậy vẫn luôn trói buộc tôi, cho đến khi chính mình có thể chứng thật giác quan thứ sáu của bản thân.
Ngày đó sau khi kết thúc muộn giờ tự học, một cảm giác mãnh liệt thôi thúc tôi đi vào trong rừng cây rậm rạp sau sân trường, lúc ấy, bầu trời rất đen, ánh trăng lại sáng ngời, sáng đủ để cho tôi có thể thấy được hai người nam nữ đang ôm nhau thắm thiết dưới gốc cây gần đấy.
Không sai, nam chính là Lâm Triết, nữ chính thế nhưng lại là phu nhân của hiệu trưởng trường chúng tôi.
Lâm Triết vong tình hôn cô ta thật sâu, dùng lực đạo chặt chẽ ôm vào lòng như muốn đem người đó tan ra vào trong thân thể của mình vậy. Một Lâm Triết như thế, hôn cùng ôm ấp mãnh liệt như vậy là người mà tôi chưa từng thấy qua, cũng làm cho tôi vô cùng hâm mộ.
Không nghĩ sẽ thét chói tai cùng khóc lóc, thậm chí đau
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu