pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Độ Sâu Của Tình Yêu - phần cuối

Lượt xem :

Hai tháng sau, Đường Kính cơ bản đã khỏi hẳn. Anh khỏe lại, Tô Tiểu Miêu cũng khôi phục trạng thái vui vẻ. Nhân tiện báo cáo một chút, buổi tối hôm đó của hai người, có thể dùng bốn chữ để hình dung: thật sự hài hòa…



Về những tình huống nhỏ nhặt khác, chúng ta có thể không kể đến. Ví dụ như tối hôm qua, Tô Tiểu Miêu đột nhiên cắn vào ngực Đường Kính một cái, dù sao bình thường khi làm tình Đường Kính cũng cắn cô như vậy. Nhưng Tô Tiểu Miêu lại không biết rằng, mỗi lần Đường Kính cắn cô đều vô cùng nhẹ nhàng yêu thương, còn cô lại cắn mạnh đến nỗi Đường Kính suýt chết đau.



Khụ, mấy chuyện như thế có nói nhiều đến mấy cũng là không đủ. Không thể không nói là, tâm tính của Đường Kính thật sự không tệ, lúc đầu đã định bắt tay dạy dỗ cô một chút ở trên giường, nhưng cuối cùng lại quay về vạch xuất phát.



Vào một ngày cuối tuần, khi Tô Tiểu Miêu tỉnh dậy, dang tay sờ sờ bên cạnh người, đã không còn Đường Kính nữa.



Anh đã dậy, cô cũng không muốn ngủ tiếp. Tô Tiểu Miêu phát hiện, bây giờ gần như cô đã đồng bộ với anh, hận không thể khiến cho vợ chồng làm một, cứ không nhìn thấy anh là cô lại cảm thấy không thoải mái.



Cái này gọi là, tình yêu sao? = =



Đánh răng, rửa mặt rồi xuống lầu, bất ngờ thấy Đường Kính đang bận rộn trong phòng bếp.



Tô Tiểu Miêu nhàn nhã tựa vào cửa, dùng ánh mắt rất vừa lòng đánh giá người đàn ông đang ở trong phòng bếp.



Từ khi quen anh đến giờ, đã được hai năm rồi… ? Trong hai năm đó, anh đối với cô, có thể nói là kỳ tích.



Một người lạnh lùng, bao phủ bởi hơi thở sạch sẽ, xuất thân trong hoàn cảnh phức tạp, nhưng không bị lây dính một tia màu đen. Người đàn ông này thực thuần túy, người anh yêu, anh sẽ không trói buộc trong lòng bàn tay, chỉ biết đứng bên cạnh, im lặng mà bình thản, tình cảm của anh như dòng sông không ngừng chảy.



Người đàn ông như vậy khiến phụ nữ không có cách nào, vũ khí lớn nhất của anh là dung túng, không nhìn thấy lực sát thương, từng giọt từng giọt xâm nhập xương tủy, rồi bỗng một ngày nào đó, bạn có thể đột nhiên cảm thấy, hóa ra mình đã hãm sâu vào cạm bẫy của anh, anh làm bạn không thể rời đi, làm bạn không thể rời khỏi anh, thậm chí chỉ là chút khoảng cách.



Tiểu Miêu cười hắc hắc tiến tới ôm thắt lưng anh.
“Làm gì thế?”



Vừa thấy là cô, Đường Kính cũng thoải mái để cô đem cả sức nặng cơ thể đè lên người mình, cười nói cho cô đáp án.



“Làm bánh ngọt.”



Tiểu Miêu lập tức vui vẻ: “Sinh nhật em à?”



Đường Kính cốc nhẹ lên trán cô, “Có ai mặt dày như em không? Năm nay anh đã làm cho em mấy buổi sinh nhật rồi.” Cô gái này tháng nào cũng có sinh nhật, đến giờ anh cũng không rõ rốt cuộc cô sinh vào ngày nào. Ừm, có lẽ chính cô cũng không biết, vì thế người vô sỉ này đương nhiên sẽ muốn một năm có mười hai ngày sinh nhật.



Tiểu Miêu sờ sờ đầu, vô tâm tỏ vẻ tò mò: “Vậy anh làm cho ai?”

Đọc truyện tình yêu tuổi teen cực hay



Đường Kính không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ xoay người nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt anh có tình cảm phức tạp không nói nên lời.



“Giúp anh một chút được không? Hát một bài mừng sinh nhật?”



Tô Tiểu Miêu thông minh liền hiểu ra.



Nếu anh không muốn nói, cô lập tức thông minh không hỏi nhiều, ôm cổ anh cho anh một câu trả lời thuyết phục, “Được.”



**** **** ****



Tối hôm đó, ở một thành phố cách khá xa thành phố C, một biệt thự phương Đông được đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, ngoài cửa đón tiếp có treo một chữ ‘Thọ’ rất to, có thể thấy người được mừng thọ hôm nay có địa vị và thân phận không tầm thường.



Đường gia mặc một chiếc áo khoác dài màu tím, thiết kế cẩn thận mang phong cách cổ đại làm tăng thêm phần sang trọng. Ông có một đôi mắt sáng, mặc dù đã ngoài sáu mươi, nhưng dù sao cũng là người trải qua sóng gió bão táp nhiều năm trong đời, nên vẫn còn nét lạnh lùng và mạnh mẽ.



Trong tiệc mừng thọ, người đến chúc mừng, nói chuyện qua lại, muôn hình muôn vẻ, người nào cũng có, còn có cả người ngoài mặt thì mừng vui huyên náo nhưng bên trong thì đang hằm hằm sát khí. Nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh, thượng khách trong và ngoài nước, bạn bè bốn phương, quan hệ tám hướng, tất cả những ai có quan hệ một chút với Đường gia, đều đến tham dự.
Bây giờ Đường gia có thế lực lớn mạnh và đáng sợ. Cách lập nghiệp không chính đáng không còn là bí mật, mà nay còn giao thiệp với cả thế giới đen và trắng, tài chính xã hội đen của Đường gia ở mức khổng lồ, nhưng trong vài năm ngắn ngủi đã có thể tẩy trắng toàn bộ, cách thức rửa tiền này nếu không có chút thủ đoạn, kỹ xảo và sự quả quyết thì không thể làm được.



Đây là thành công lớn nhất của Đường gia từ trước đến nay, và cũng vấn đề mà các vị khách cảm thấy hứng thú nhất, tiếng bàn tán khe khẽ không dứt bên tai.



“Sao tối này không thấy vị thiếu gia phụ trách tài chính của Đường gia… ?”



“Nghe nói đã rời khỏi Đường gia rồi …”



“Rời khỏi? Sao có thể như vậy! Không phải anh ta nắm trong tay phần lớn tài chính của Đường gia à?”



“Không rõ lắm, tóm lại chỉ nghe nói anh ta rời đi…”



Các vị khách mặc trang phục dạ tiệc quý giá đẹp đẽ vẫn đang bàn luận không ngừng, chợt nghe bên cạnh có người hạ giọng cảnh cáo.



“Đừng nói nữa, hôm nay Dịch thiếu gia ở đây…”



Chỉ trong thoáng chốc mọi người cùng nhất trí im lặng.



Tầm mắt nhất trí quét về phía giữa sân, có một thân ảnh trẻ trung, mặc bộ âu phục màu xám sang trọng, tay cầm ly rượu đang trò chuyện cùng vị khách nước ngoài, tươi cười tao nhã, làm người ta bị mê hoặc, lại không thể nhìn rõ ánh mắt. Từng động tác của anh đều đẹp đẽ, đã mơ hồ lộ ra khí thế như vua chúa trong thiên hạ.



Một trợ lý đột nhiên đi về phía anh, hạ giọng nói mấy câu bên tai anh, sau đó đặt cái gì đó vào tay anh.



“Đã biết, đi ra đi.”



Cầm thứ gì đó, Đường Dịch xoay người, khẽ mỉm cười, mắt nhìn vị khách nói một câu ‘xin lỗi nhé’, anh đưa ly rượu cho bồi bàn ở bên cạnh, quay người lại, đi về phía phòng trong.



Người đàn ông thong thả bước lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ ở tầng ba, quả nhiên thấy chủ nhân của ngày hôm nay đang ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Anh đứng lại trước mặt ông, mở miệng gọi.



“Bố.”
Ông hơi hé mắt.



Đường Dịch đưa cái gì đó cho ông, bạc môi giật giật nói: “Vừa nhận được, Đường Kính mừng thọ bố.”



Đường gia lập tức ngẩng đầu, nghiêng người nhận đồ. Là một cuộn băng, ông nghĩ một lát rồi lại đưa cho Đường Dịch, ra lệnh: “Mở lên xem.”



Đường Dịch nhận cuốn băng, gật đầu, đi đến trước TV trong phòng ngủ, tháo vỏ cuốn băng ra, đưa vào đầu và ấn nút khởi động, trên màn hình lập tức xuất hiện thân ảnh hai người.



Đường Dịch thoáng nhìn màn hình, không nói thêm gì, xoay người cất bước rời đi, đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài. Ý của Đường Kính, anh hiểu, vì thế anh thông minh không quấy rầy, để lại người cha và món quà quý giá.



Trên màn hình là thân ảnh Đường Kính, đứng bên cạnh anh, là một cô gái năng động hoạt bát.



Cuốn băng này ghi lại hình ảnh cuộc sống bình thường của Đường Kính và Tiểu Miêu mỗi ngày cuối tuần, rời giường rồi cùng nhau ăn sáng, cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, anh đi bắt cá cùng cô ở hồ nước sau vườn, anh đi cùng cô ra vườn để cô trồng rau cải, buổi tối, anh ngồi cạnh cô, nhìn cô trẻ con chơi xếp hình trên sàn. Cô hiển nhiên không có khái niệm tiền tài, hứng thú chơi bắn bi trong phòng ngủ, mà hòn bi cô chơi chính là trang sức quý báu anh mua cho, ngọc trai, đá quý, kim cương, miễn là những thứ có thể dùng để chơi bắn bi cô đều phá hủy.



Những hình ảnh cuối cùng trong cuốn băng là Đường Kính làm bánh ngọt, cô đứng bên cạnh anh, anh nhìn vào máy quay và nói ‘đây là con làm!’. Sau đó cô bắt đầu hát, hát từ kiểu opera cho đến kinh kịch, hát rất vui vẻ, sau đó cô nhìn thẳng máy quay và nói to ‘chúc ngài sinh nhật vui vẻ!’.



Đoạn cuối cùng không có cô, là hình ảnh của Đường Kính.



Vẻ mặt của anh vẫn yên tĩnh thanh nhàn, hơi ấm tỏa ra quanh người, khóe môi khẽ mỉm cười.



“Bố, đây là cuộc sống hiện tại của con. Cô ấy là Tô Tiểu Miêu, là người con thích, người con rất yêu… . Bố, tha thứ cho con vì không có cách nào đưa cô ấy đến gặp bố, cũng không có cách nào trở lại Đường gia chúc thọ bố, quy củ của Đường gia con hiểu, con không có tư cách trở về …”



“… Là con không tốt, ở Đường gia suốt hai mươi năm, mà vẫn không thể thích ứng với cuộc sống ấy, cuối cùng, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Là con sai, để bố nuôi không công hai mươi năm, con thật có lỗi…”
Ông hơi hé mắt.



Đường Dịch đưa cái gì đó cho ông, bạc môi giật giật nói: “Vừa nhận được, Đường Kính mừng thọ bố.”



Đường gia lập tức ngẩng đầu, nghiêng người nhận đồ. Là một cuộn băng, ông nghĩ một lát rồi lại đưa cho Đường Dịch, ra lệnh: “Mở lên xem.”



Đường Dịch nhận cuốn băng, gật đầu, đi đến trước TV trong phòng ngủ, tháo vỏ cuốn băng ra, đưa vào đầu và ấn nút khởi động, trên màn hình lập tức xuất hiện thân ảnh hai người.



Đường Dịch thoáng nhìn màn hình, không nói thêm gì, xoay người cất bước rời đi, đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài. Ý của Đường Kính, anh hiểu, vì thế anh thông minh không quấy rầy, để lại người cha và món quà quý giá.



Trên màn hình là thân ảnh Đường Kính, đứng bên cạnh anh, là một cô gái năng động hoạt bát.



Cuốn băng này ghi lại hình ảnh cuộc sống bình thường của Đường Kính và Tiểu Miêu mỗi ngày cuối tuần, rời giường rồi cùng nhau ăn sáng, cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, anh đi bắt cá cùng cô ở hồ nước sau vườn, anh đi cùng cô ra vườn để cô trồng rau cải, buổi tối, anh ngồi cạnh cô, nhìn cô trẻ con chơi xếp hình trên sàn. Cô hiển nhiên không có khái niệm tiền tài, hứng thú chơi bắn bi trong phòng ngủ, mà hòn bi cô chơi chính là trang sức quý báu anh mua cho, ngọc trai, đá quý, kim cương, miễn là những thứ có thể dùng để chơi bắn bi cô đều phá hủy.



Những hình ảnh cuối cùng trong cuốn băng là Đường Kính làm bánh ngọt, cô đứng bên cạnh anh, anh nhìn vào máy quay và nói ‘đây là con làm!’. Sau đó cô bắt đầu hát, hát từ kiểu opera cho đến kinh kịch, hát rất vui vẻ, sau đó cô nhìn thẳng máy quay và nói to ‘chúc ngài sinh nhật vui vẻ!’.



Đoạn cuối cùng không có cô, là hình ảnh của Đường Kính.



Vẻ mặt của anh vẫn y
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT672/2888