XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Đuổi Theo Trái Tim

Lượt xem :
sau khi hai người bọn họ chọn món xong, cô đang nhàm chán cũng tuyệt không muốn cùng A Bách nói chuyện phiếm, cầm cuỗn tạp chí ô tô mạnh mẽ K, mà tên A Bách không muốn sống kia hiển nhiên không có chút nào phối hợp ăn ý với cô, bởi vì hắn thế nhưng vừa mở miệng ra đã hỏi cô ——

"Hắc, bộ ngực của cậu sao còn chưa hết sưng a?"

Tên đáng chết, hắn không nói chuyện sẽ có người coi hắn là câm điếc sao? Hắn không thể thôi nghĩ về điều đó sao? Hữu An liếc xéo hắn một cái, đem cuốn tạp chí lại giơ cao một chút, giả bộ coi như không biết hắn đang nói gì.

"Thật đấy, bộ ngực của cậu vẫn đang sưng tấy, cậu không bị bệnh chứ? Muốn đi khám bác sĩ hay không?" Bách Thành thật sự cực kỳ lo lắng cho Hữu An.

Hắn hất ra cuốn tạp chí trong tay Hữu An, muốn cô nhìn vào mắt hắn.

Cô nhìn hắn, đã thế còn trừng mắt nhìn hắn vài lần, cô nghiến răng nghiến lợi nói cho hắn nghe, "Bộ ngực của ta vốn là cái dạng này."

"Nào có! Cậu trước kia không lớn như vậy."

"Ai nói, ta vốn là lớn như vậy, kỳ quái a, bộ ngực này đến cùng là của tớ hay là của cậu hả, nó có bao lớn, còn cần cậu nói tớ mới biết sao? Chậc, không đầu óc." Lại mắng hắn một câu, "Cậu thần kinh a, cũng không có việc gì hả ? Sao cứ nhìn chằm chằm vào ngục tớ thế? Hứ —— cậu không phải yêu thầm tớ chứ, cho nên mới luôn luôn chú ý tớ?" Hữu An nheo mắt, cảm thấy việc này rất có khả năng.

Đang uống nước Bách Thành nghe được, nước bỗng chốc chạy vào khí quản, đột nhiên bị sặc, "Khụ khụ khụ." Hắn ho đến ánh mắt ứa ra lệ, còn dùng lực sức đập vào lồng ngực vững chắc, mãi đến khí dằn được xuống mới thôi.

Hắn thiếu chút bị cô hù chết."Được, tớ tin bộ ngực của cậu là thật, tuyệt không lãng phí bỏ tiền ra đi độn ngực, nhưng xin cậu đừng chụp mũ loạn xị ngậu lên tớ, bằng không mẹ tớ nếu tin là thật, bà sẽ cho rằng tớ gần đây bị bệnh, cho nên mới đem tiêu chuẩn hạ xuống thấp như vậy."

"Chết tiệt, dám bôi bác tớ!" ác liệt cho hắn một quả đấm, cảnh cáo hắn rằng cô rất mạnh, mà "ngoan ngoãn cho yên", bữa ăn rất nhanh được đưa tới, bằng không Bách Thành còn phải bị Hữu An K vài cái nữa.

Hắn chính là như vậy luôn luôn sống dưới sự bạo lực của Hữu An, cho nên đừng hỏi hắn vì sao cho tới bây giờ không coi Hữu An là con gái, bởi vì dưới con mắt của hắn Hữu An chưa bao giờ từng là người khác phái, tóm lại hắn cùng cô —— aizz, chính là không có lửa a, nhưng hắn lại nguyện ý coi Hữu An như anh em cùng giới cả đời, đáng tiếc là, vị anh em này của hắn không cần tham gia quân ngũ, hại hắn mỗi khi nghĩ đến hai người bọn họ phải chia xa hơn hai năm, hắn luyến tiếc a.

A, chết tiệt, hắn nghĩ đến điều đó còn muốn rớt nước mắt a!

Bách Thành vội nhanh nhẹn lấy giấy ăn lau đi khóe mắt.

"Cậu làm sao vậy?" Hữu An cắt bít tết trên cái khay bằng kim loại phát ra tiếng kêu, một chút trình độ dùng cơm tây cũng không có, không có biện pháp a, ai kêu bụng cô đói muốn chết.

Dùng dao cắt bít tết thành miếng, Hữu An lấy nĩa đâm một miếng cho vào miệng nhai, rất ngon a, quá hạnh phúc đi. Ánh mắt của cô híp cả lại.

Lúc này hết thảy đều tốt đẹp, nếu tên chướng mắt đối diện kia liền biến thành bạch mã hoàng tử của cô thì tốt biết mấy.

"Di, A Bách, cậu đang khóc sao?" Cô vừa rồi hình như có nhìn thấy hốc mắt hắn có nước đang chớp động nha!"Là ai khi dễ cậu, cậu nói tớ nghe, tớ sẽ tìm hắn tính sổ!"

"Không có, tớ rắc nhiều tiêu, gió thổi qua, thổi vào mắt." Hắn thuận miệng bịa chuyện, nói đại cho xong chuyện, bởi vì hắn cũng không thể nói thực với Hữu An rằng, hắn là nghĩ cảnh hai đứa sắp phải xa nhau, cho nên mới thương tâm, rồi khóc.

Nếu Hữu An biết nguyên do, còn có thể không cười cho thúi mũi sao, không nói hắn ẻo lả, không có khí khái đàn ông sao?

Làm ơn đi, cô cho rằng hắn thích khóc sao, kỳ thực hắn vốn cũng được coi như là nước mắt đàn ông không thể tùy tiện rơi a, ngay cả lúc biết sắp phải tham gia quân ngũ hắn cũng nói tạm biệt với tất cả nhóm bạn gái của hắn, hắn còn vừa cười vừa nói tạm biệt với từng người a, hắn nào biết được bản thân mình dị thường thế này, việc y chang mà khi đụng phải Hữu An liền hoàn toàn biến đổi, hắn đều cảm thấy bản thân mình quá biến thái đi, khóc cái gì chứ! Chỉ xa nhau có hai năm thôi mà.

Bách Thành an ủi bản thân, mà Hữu An thật tin rằng do tiêu văng vô mắt hắn."Ở chỗ nào? Để tớ coi." Cô ngồi vào bên cạnh hắn, muốn hắn mở mắt ra.

"Không cần ."

"Không sao đâu, cậu với tớ còn khách khí cái gì." Cô còn dùng tay đi xốc mí mắt hắn lên, làm hại Bách Thành động cũng không dám động, sợ bản thân không chú ý một chút, ánh mắt sẽ bị cô chọc mù.

Kỳ thực Hữu An vộn không nhìn thấy hạt tiêu gì cả, nhưng cô vẫn nhắm thẳng vào mắt Bách Thành thổi hơi."Như vậy có đỡ tí nào chưa?"

"Có, có rồi." Bách Thành cứng ngắc trả lời, bởi vì Hữu An cô nhóc vô tâm này, không phát hiện ra bọn họ làm ra tư thế này có bao nhiêu ái muội sao?

"Cậu trở về vị trí ngồi đi ."

Hắn vẫy tay đuổi cô trở về, miễn cho người khác nhìn thấy hắn với cô trong tình trạng này, vậy sau này hắn làm sao có thể cưa gái? Danh dự cả đời của bản thân còn có thể không bị hủy dưới tay của Hữu An sao?"Cậu mau trở về ngồi ngay ngắn đi." Bằng không hắn sẽ nhấc chân đá đít cô trở vể chỗ cũ.

"Được rồi, được rồi, đuổi cái gì chứ, thật đáng ghét." Hữu An không cam lòng tình nguyện muốn dịch chuyển mông, mà đúng lúc này, ánh mắt sắc nhọn của cô thấy được!

"Ý? A Bách!"

"Sao ?"

"Tôm hùm của câu nhìn có vẻ ngon nha." Lời vừa mới dứt, dao, nĩa liền bay qua, ngấp nghé đồ ăn trong đĩa của người ta.

"Cậu chờ chút!" Cũ khí của cô bị hắn chặn lại trong không trung. Cô tên trộm, tên thổ phỉ này!"Cậu ăn bít tết của cậu, đừng nghĩ tới việc ăn vụng món tôm hùm trong phần ăn của tớ."

"Á, cậu sao nhỏ mọn như vậy, nhường tớ ăn một miếng sẽ chết hả?"

"Sẽ, cũng không ngẫm lại xem cậu gần đây bị cảm, hắt xì hơi liên tục, nước mũi chảy tùm lum, ghê tởm chết, còn muốn ăn tôm hùm của tớ, nếu như bị cậu truyền nhiễm, vậy diễn viên nam chính giỏi nhất tớ còn dám mơ hay không hả?"

"Phải không?" Đáng ghét, dám chê bai cô tới mức đó, nếu cô còn không bật lạiliệu cô vẫn còn là Vu Hữu An không a!

"Tớ, phi phi phi!" Hữu An thật không tiêu chuẩn hướng lên trên phần đồ ăn của Bách Thành phun nước miếng, còn hắt xì hơi vài cái, "Ắt xì, ắt xì."

Mặt Bách Thành đều tái rồi.

Như thế nào? Hắn còn dám ăn sao? Hữu An khiêu khích nhìn hắn. Cuối cùng, Bách Thành đành phải cống hiến phần tôm hùm của hắn cho tên thổ phỉ ác liệt Vu Hữu An.

Coi như cô độc ác, bởi vì hắn không giống cô, không vệ sinh như vậy.

Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn Hữu An ăn uống no đủ, rồi mới phủi mông bỏ chạy lấy người."Hắc, cậu ngay một câu cám ơn cũng không cần nói a?"

"Cám ơn." Còn miễn phí tặng một cúi đầu chào cho hắn, sau đó lại muốn bỏ đi, mà Bách Thành cũng không cam tâm cứ như vậy để cô rời khỏi.

Hắn kéo cô trở về, khiến Vu Hữu An ngã ngồi ở trên đùi hắn.

"Cậu làm gì?" Cô ngồi ở trên bắp đùi hắn giống một con sâu róm, quay tới quay lui, nửa khắc không ở yên.

Hắn lại một chút cũng không để ý tới, còn hỏi cô, "Cậu buổi tối có rảnh không?"

"Hỏi cái này làm chi?"

"Hỏi cậu thì trực tiếp trả lời là được rồi, còn hỏi lại hắn hỏi cô làm gì?" Hắn còn cùng cô chơi chữ.

"Phải xem bạch mã hoàng tử của tớ có hẹn tớ hay không đã, nếu anh ấy hẹn, vậy tối nay tớ không rảnh."

"Vậy cậu đêm nay rảnh chắc, bởi vì chắc chắn tên đàn ông đó sẽ không hẹn câu đâu."

"Nói cái gì hả!" Đáng giận! Thưởng cho hắn một quả đấm, liền trực tiếp đấm trên mặt hắn, nhưng lực đạo nho nhỏ, một điểm cũng không đau, nhưng hắn vẫn mắng cô một câu"Bạo Lực Nữ" .

Hắn từ trong túi áo lấy ra một tờ thiếp mời, "Nè, cho cậu."

"Đây là cái gì?"

"Người đại diện cho tớ, nói tối hôm nay có buổi tiệc từ thiện, người tham gia đều là người của chính phủ thương gia nổi tiếng."

"Nhân vật chính phủ thương gia nổi tiếng? Tớ lại không có hứng thú." Hữu An tùy tay quăng, nhìn cũng không nhìn tới một cái, vứt đi như kiểu vứt giày rách.

"Cũng có minh tinh." Bách Thành thêm vào.

"Cái gì? Minh tinh!" Nghe được có diễn viên minh tinh màn bạc, ánh mắt Hữu An đều phát sáng lên, giống hệt tên tiểu thái giám, vô cùng cung kính nhặt lại cái thiếp mời, còn khẽ thổi, phủ bụi đi, không để bụi bẩn dính trên thiếp mời, hai mắt cô sáng chói nhất thời coi thiếp mời như trâu ngọc, nịnh nọt hỏi hắn, "Có minh tinh nào tới dự?"

"Tớ làm sao mà biết, đám diễn viên điện ảnh minh tinh đó tớ không quen ai hết." Hắn không xem tin tức giải trí, nhiều nhất hắn chỉ biết đến một người là Cao Kim Tố Mai, Đó là mới vì cô ấy là Ủy viên lập pháp.

"Sao, cậu đi hay không đi?"

"Tớ đi hay không đi có quan trọng như vậy sao?"

"Cậu đi tớ sẽ đi."

"Hì hì." Hữu An cười rất ái muội, đủ để thấy được cô hiểu lầm ý tứ của hắn rồi.

"Tớ là bởi vì không có bạn gái cho nên mới mời cậu đi cùng, cậu đừng luôn dát vàng lên mặt mình, lại nghĩ rằng tớ yêu cậu đúng không? Cậu dạo này bệnh hả? Không chỉ có ảo tưởng, nghe lầm, còn thần kinh không bình thường." Hắn liên tiếp nhíu mày, bàn tay còn phủ lên trán của hữu An, xem cô có phát sốt hay không.

Tên chết tiệt đáng ghét kia! Không có một câu hay ho.

Hữu An chán ghét gạt tay hắn ta, rất muốn kiêu ngạo phang cho hắn một câu, tớ không rảnh, nhưng là —— có minh tinh nha!

Được rồi, cô liền ủy khuất một chút."Mấy giờ tới đón tớ?"

"Bảy giờ rưỡi."

"OK, đến lúc đó gặp."
Đúng bảy giờ rưỡi, hắn vẫn dùng phương pháp cũ tiến vào phòng cô, may mắn giờ phút này Hữu An đã thay xong quần áo, bằng không còn có thể không để cho hắn no mắt sao?

Tối hôm nay cả hai bọn họ đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự, Bách Thành mặc tây trang, Hữu An mặc bộ lễ phục màu hồng đào.

Lễ phục hai người đều rất quen mắt, bởi vì —— đúng rồi, đúng rồi, chính là hai bộ quần áo mà một tháng trước bọn họ tham dự bữa dạ hội tốt nghiệp đều đã mặc qua.

Không còn cách nào khác nha, ai bảo bọn họ là những sinh viên mới tốt nghiệp nghèo chứ, tuy rằng hiện tại Bách Thành đã tấn thăng làm"Người có công việc tốt" —— trong bóp da của hắn có 5 vạn tệ, điều đó đối với Hữu An mà nói đã xem như con số thiên văn rất lợi hại rồi.

"Chúng ta đi bằng gì?"

"Tớ chỉ có xe máy."

"Cái gì? Mặc như vậy cậu chạy xe máy?" Hữu An cao giọng, mặc như vậy ngồi xe gắn máy không đúng với khí chất của cô a.

"Bằng không làm sao bây giờ? Gọi chiếc taxi?"

"Muốn đi đâu?"

"Thiên Mẫu."

"Đó rất xa nha! Vẫn là lái xe motor thôi." Khí chất so sánh với tiền, Hữu An vẫn cảm thấy tiền quan trọng hơn, tuy rằng cô biết cho dù gọi taxi cũng sẽ không thể là cô phải trả tiền, nhưng cô vẫn rất đau lòng.

"Vậy đi thôi." Hắn đặt cánh tay lên hông mình muốn để Hữu An khoác tay hắn.

Giờ phút này tiếng chuông cửa vang lên.

Hữu An không khoác tay Bách Thành, liền chạy bịch bịch xuống lầu.

"Hữu An."
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT334/4388

XtGem Forum catalog