Tiểu thuyết - Đuổi Theo Trái Tim
Lượt xem : |
r />
Bởi vì cái biểu cảm trên mặt Hữu An kia rất kiều mị a, giống như thật hưởng thụ một hồi tình ái đại chiến vừa mới kia, chết tiệt, cô vẫn là xử nữ nha, cô còn chưa được hưởng thụ qua lạc thú tình ái, người phân thân của cô thì đã đạt tới cao trào rồi, trên đời này còn có cái gì là thiên lý đáng nói nha!
"Tôi không biết a." Hữu An phân thân cũng thật vô tội, cô thậm chí cả chính mình làm sao có thể cùng Bách Thành lên giường đều không biết.
"Đây là mộng của hắn nha." Hữu An phân thân chỉ vào Bách Thành, nói cho Hữu An hung dữ biết, Bách Thành là tên đầu sỏ gây nên, cô là người bị hại vô tội.
"Cậu, cậu, cậu ——" Hữu An tức không chịu được, ngay cả nói chuyện cũng đang phát run, cô một ngón tay kẹp lấy chóp mũi Bách Thành, mắng hắn, "Không biết xấu hổ!"
"Tớ tại sao lại không biết xấu hổ?"
"Cậu có ý dâm với tớ."
"Cái gì ý dâm? Tớ cũng là thân bất vô kị có được không hả, bằng không cậu nghĩ rằng tớ thật sự thích làm chuyện đó với cậu sao a." thái độ Bách Thành rất kiêu ngạo, giống như hắn chịu ở trong mộng cùng cô làm chuyện đó, là ông trời ban ân cho cô, sau đó, hắn không quản Hữu An đang phẫn nộ, tiếp tục làm chuyện hắn vui thích cảnh trong mơ.
Bọn họ hai người căn bản mặc kệ cô có ở tại hiện trường hay không, như cũ tiếp tục làm xong chuyện bọn họ chưa làm xong.
Đây là trong mộng của Bách Thành, bọn họ đương nhiên muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy.
Hữu An tức giận đến sắp hộc máu.
Cái này rất không có thiên lý, cô làm sao có thể để hắn làm xằng làm bậy đối với mình? Cô nhất định phải đi ra ngoài ngăn cản Bách Thành giở trò, cho dù hắn chỉ là đang nằm mơ cô cũng không thể khiến bản thân bị Bách Thành chiếm nửa phần tiện nghi.
Hữu An bay ra từ trong mộng của Bách Thành, trở lại hiện thực cuộc sống, mà tên đáng giận Trần Bách Thành kia hắn thì tốt rồi, sau khi chọc cô tức chết, hắn thì hoàn hảo nhàn rỗi ngủ ngon lành ở trên giường cô.
Ghê tởm chết mất! Thế nhưng ở trên giường cô mơ giấc mộng xuân, hơn nữa người trong mộng lại là cô!
Hữu An tức chết mất thôi. Cô nhấc chân lên liền hướng trên mông Bách Thành đá một cước, một cước đó liền đem hắn đá xuống giường, thật sự là quá sung sướng, ha ha!
Hữu An cực kỳ đắc ý, cô vỗ vỗ tay chờ hắn tỉnh lại.
Bách Thành cả người té dưới giường, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai con mắt hắn mở cực to, như vẻ bỗng chốc vẫn không thể từ sự kích tình mãnh liệt trong mộng trở lại hiện thực cuộc sống.
Hắn chớp mắt, nhìn người đá hắn xuống giường, tên đầu sỏ hại hắn chật vật như vậy. Đáng giận!"Cậu làm chi đá tớ?"
"Ai cho cậu ngủ trên giường tớ ?"
"Tớ ngủ giường của cậu cũng không phải hôm nay, hay mấy ngày nay, cậu sao hiện tại mới phát cáu? Khó ưa, cậu có biết cậu đã làm hỏng chuyện tốt của tớ hay không!" Mộng đẹp bị phá, tính khí của hắn cũng không tốt được đến đâu.
"Chuyện tốt?" Hữu An nheo mắt lại. Hắn lại dám nói với cô hắn cùng cô ở trên giường lăn lộn, làm cái loại chuyện vừa ghê tởm vừa hạ lưu kia gọi là chuyện tốt? !
Hữu An hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không cẩn thận nhìn đến chỗ đũng quần hắn đang phình lên kia, đó dễ dàng thấy hiện tượng ham muốn chưa được giải quyết.
Thật sự quá vô sỉ rồi."Cậu rốt cuộc là ở trên giường của tớ nghĩ tới chuyện hạ lưu gì thế? Cậu nhìn xem cái bộ dạng này bây giờ của cậu ra thể thống gì hả!" Cô nghiến răng nghiến lợi lấy tay chỉ phía xa dưới háng hắn.
Bách Thành cúi đầu nhìn xuống. Hắn cương rồi !
Nói nhảm, mơ cái loại giấc mộng này, hắn đương nhiên sẽ có phản ứng, chẳng qua chỉ là hắn đánh chết cũng không thừa nhận, Hữu An cũng sẽ không thể biết hắn làm gì trong mộng.
"Cậu bớt nhảm đi được không được? Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, nam nhân chỉ cần vừa ngủ dậy đều sẽ đứng lên như thế." Hắn nói dối không đổi sắc.
"Phải không?" Cô nheo mắt lại rõ ràng là không tin hắn.
"Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ rằng tớ và cậu có thể ở trên giường cậu làm chuyện tốt gì? Làm mộng xuân sao?"
"Cậu đúng là như thế!"
"Với ai?"
"Đương nhiên là với tớ."
"Cậu!" Hắn trừng lớn mắt, rồi mới không khách khí bật cười to, "Cậu thực sự nghĩ tớ bụng đói ăn quàng sao?"
"Bụng đói ăn quàng? Cậu đúng là có thể mở to mắt nói lời bịa đặt!" Cũng dám nói hành vi làm cùng cô chính là bụng đói ăn quàng, hắn một là sẽ không muốn làm, hai là làm xong rồi mà còn chê bai này nọ, phải biết rằng cùng hắn làm chuyện đó, cô cũng là rất bài xích a!
"Đừng cho là tớ không biết cậu đã làm chuyện tốt gì, vừa rồi tớ nhìn thấy hết rồi."
"Thấy cái gì?" Bách Thành trong lòng cả kinh, nghĩ rằng, Hữu An sẽ không thực sự biết! Nhưng, sao có thể, hắn rõ ràng chỉ đang nằm mơ, làm sao có thể ngay cả hắn mơ cái gì cô cũng biết? Nhưng, nhìn thái độ Hữu An, giống như thật sự có chuyện đó.
"Tớ nhìn thấy. . . . . ." Thấy cái gì chứ? Cô thật sự muốn đem thân phận cùng năng lực của cô nói cho hắn biết?
Đang lúc Hữu An còn đang do dự, chị Hai xông vào.
Thật tốt, đã cứu cô một mạng, bằng không cô đúng là không biết thế nào tự bào chữa, nói cô nhìn thấy cái gì, còn nói cô sao có thể nhìn thấy.
"Chị Hai, chị sao có thể như vậy, không gõ cửa liền tiến vào!" Hữu An cằn nhằn bà chị một chút, nhưng, không đúng a, "Chị không phải đang ở bên cạnh anh Lục sao, sao lại trở về?" Muốn chết, chị hai sẽ không phải đã phát hiện ra chuyện Hữu Lạc rồi? !Vậy, vậy. . . . . . Hữu Vọng đã biến thành một Tiểu Bạch Thỏ, không thể kịp thời thay cô"San sẻ phiền toái", có phải đại diện cho việc hiện tại hết thảy hậu quả toàn bộ đều do chính cô phụ trách!
Đừng mà, cô đâu có làm sai chuyện gì.
"Chị hai. . . . . ." Hữu An tính toán trước tiên cầu xin tha thứ rồi nói sau.
Nhưng Hữu Hi không cho cô cơ hội nói chuyện, hỏi: "Bách Thành đâu? Chị đi qua nhà hắn không gặp hắn."
"Ách. . . . . . ở ngay nhà chúng ta a." Hữu An né người, ló ra tên con trai ở ngay sau người cô.
"Chị hai, chị tìm em?" Bách Thành luôn luôn theo Hữu An xưng hô chị em gái trong nhà họ Vu.
"Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, em mau đi với chị." Hữu Hi trở về chính là đến thông báo chuyện này cho Bách Thành, cô làm nghĩa công ở bệnh viện của Lục Dĩ Chính, nhìn qua thấy trên xe cứu thương đưa đến một phụ nữ bị xe tông, trong cơn hoảng loạn, cô liếc người phụ nữ kia một cái, mới phát hiện ra đó là mẹ Trần ở cạnh nhà.
Cô ở bệnh viện gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được bóng dáng Bách Thành, đứng ngồi không yên suốt, thế là vội vội vàng vàng chạy về nhà, muốn định thông báo cho Hữu An trước để đi tìm Bách Thành, không nghĩ tới Bách Thành vừa vặn ở ngay tại nhà các cô.
"Chị lái xe chở em đi bệnh viện."
"Em cũng muốn đi." Hữu An vội vàng đuổi theo, cô rất sợ mẹ Trần người luôn luôn cùng Bách Thành sống nương tựa lẫn nhau nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, Bách Thành sẽ chịu không nổi, cô đi theo xem sao, xem có thể giúp được gì hay không.
***
Mẹ Trần cấp cứu mất hơn 13 tiếng, mà Hữu An luôn luôn ở sát bên Bách Thành, từ buổi tối đến sáng sớm hôm sau, Bách Thành luôn luôn giả bộ thật sự kiên cường, thần sắc trên mặt có chút lo âu, hắn không khóc —— mặc dù Hữu An cho rằng lúc này đây, nếu Bách Thành có thể khóc, nói không chừng đối với tâm trạng hắn lúc này có tác dụng.
"Cậu muốn ngủ một chút hay không?"
"Không cần, " hắn lắc đầu.
"Tớ đi mua tách cà phê cho cậu uống nhé? Cậu muốn loại Latte của Ý đúng không?" Cô còn nhớ rõ sở thích của Bách Thành."Tớ đi mua, không thu phí sai vặt đâu." Lúc này Hữu An cũng chỉ có thể nói một chút chuyện cười nhạt nhẽo, xem có thể làm giảm bớt đi bầu không khí bi thương không.
Cô định chạy đi, Bách Thành giữ chặt tay cô lại, muốn cô đừng đi."Cậu chỉ cần ở bên cạnh cho tớ sức mạnh là tốt rồi." Còn lại hắn đều không cần.
Mới ngắn ngủn một đêm, Bách Thành thoạt nhìn đã tiều tụy đi rất nhiều.
Hữu An lại ngồi trở lại vị trí cũ, thân mình cao lớn của Bách Thành dựa vào bờ vai nhỏ bé yếu ớt của cô, Hữu An thế mới biết thì ra đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng có một mặt yếu đuối, cô hiểu Bách Thành nhìn có vẻ luôn bất cần đời kỳ thực rất hiếu thuận, chỉ là tuy rằng cô biết rất nhiều việc, nhưng cô lại không biết nếu mẹ Trần thật sự có gì bất trắc, cô nên khuyên hắn như thế nào.
***
"Đúng, tôi muốn xin phép."
Hữu An thừa dịp lúc Bách Thành ngủ gật, vụng trộm gọi điện thoại đến công ty xin phép, cô vỗn chỉ định ở bên hắn đến thời gian phải đi làm, nhưng không nghĩ tới Bách Thành so với tưởng tượng của cô còn yếu đuối hơn, cô thật sự không thể bỏ lại hắn một mình lúc này, cho nên đành phải cắn răng xin phép —— nhưng, thật sự rất đau a, bởi vì cô nỗ lực một tháng trời đều không có đến trễ buổi nào, vì món tiền thưởng chuyên cần kia, aiz, giờ phút này sao còn có thể muốn nguyên cục tiền 1000 tệ kia nữa, cô thật sự rất vô lương tâm rồi.
Nhưng, cô không nghĩ tới điện thoại xin phép của cô dạo một vòng, lại chuyển tới trưởng phòng kia! Có lầm hay không? Cô chỉ là muốn xin phép nha, cần gì phải đến tận cấp trên?
"Hữu An?"
"Vâng
"Cô bệnh phải không?" Thanh âm Tưởng Kiện Văn sốt ruột từ trong loa điện thoại ở một chỗ khác truyền đến, xem ra hắn quả thực thật sự lo lắng cho Hữu An.
Hai ngày gần đây ánh mắt Hữu An không dõi theo hắn nữa, hắn mới biết được ngày qua ngày nhàm chán biết bao nhiêu, vốn hắn định hôm nay kiên trì, phát huy hết toàn bộ mị lực nam tính của hắn, không nghĩ tới sáng sớm đến văn phòng, không nhìn thấy bóng dáng Hữu An đâu, hắn quả thực là luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, một tiếng đi ra bên ngoài vài lần làm bộ đi toilet, những nhân viên trong văn phòng cơ hồ cho rằng bàng quang của hắn vô lực, thận có vấn đề.
Giờ phút này lại vô ý nghe được tin tức Hữu An gọi điện thoại đến xin phép, hơn nữa cô đang ở ngay tại bệnh viện, hắn cũng đã chịu không nổi rồi.
Hắn đoạt lấy điện thoại trong tay người của phòng nhân sự vội hỏi: "Cô có sao không?"
"Tôi không sao, trưởng phòng anh không cần lo lắng, bởi vì người xảy ra tai nạn xe cộ không phải là tôi." Hữu An thật cảm động có người quan tâm cô như vậy, cô vẫn cho là cô ở công ty không có bạn bè.
"Vậy cô khi nào thì về công ty làm việc?"
"Để xem đã." Hữu An cũng không biết mẹ Trần khi nào thì thoát khỏi thời kì nguy hiểm.
"Vậy sau khi trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé." Tưởng Kiện Văn thật tự nhiên đưa ra lời mời, rất thiện ý.
Đây là hắn đối với cô cũng có ý tứ biểu hiện sao? Hữu An ngây cả người, không thể tin được người đàn ông cô thầm mến thế nhưng đối với cô cũng có cảm giác, hơn nữa hắn còn mời cô dùng bữa nha!
Hay là đây chính là do cô làm việc thiện, báo đáp cho việc cô ở bên cạnh Bách Thành cùng giúp hắn vượt qua cơn khó khăn này?
Hữu An quyết định rồi, cô sẽ đối với Bách Thành tốt hơn nữa, như vậy nói không chừng cô cùng bạch mã hoàng tử của cô sẽ có một đoạn kết cục tốt đẹp.
***
Mẹ Trần bởi vì não bộ bị thương nặng, cho nên biến th
QUAY LẠIBởi vì cái biểu cảm trên mặt Hữu An kia rất kiều mị a, giống như thật hưởng thụ một hồi tình ái đại chiến vừa mới kia, chết tiệt, cô vẫn là xử nữ nha, cô còn chưa được hưởng thụ qua lạc thú tình ái, người phân thân của cô thì đã đạt tới cao trào rồi, trên đời này còn có cái gì là thiên lý đáng nói nha!
"Tôi không biết a." Hữu An phân thân cũng thật vô tội, cô thậm chí cả chính mình làm sao có thể cùng Bách Thành lên giường đều không biết.
"Đây là mộng của hắn nha." Hữu An phân thân chỉ vào Bách Thành, nói cho Hữu An hung dữ biết, Bách Thành là tên đầu sỏ gây nên, cô là người bị hại vô tội.
"Cậu, cậu, cậu ——" Hữu An tức không chịu được, ngay cả nói chuyện cũng đang phát run, cô một ngón tay kẹp lấy chóp mũi Bách Thành, mắng hắn, "Không biết xấu hổ!"
"Tớ tại sao lại không biết xấu hổ?"
"Cậu có ý dâm với tớ."
"Cái gì ý dâm? Tớ cũng là thân bất vô kị có được không hả, bằng không cậu nghĩ rằng tớ thật sự thích làm chuyện đó với cậu sao a." thái độ Bách Thành rất kiêu ngạo, giống như hắn chịu ở trong mộng cùng cô làm chuyện đó, là ông trời ban ân cho cô, sau đó, hắn không quản Hữu An đang phẫn nộ, tiếp tục làm chuyện hắn vui thích cảnh trong mơ.
Bọn họ hai người căn bản mặc kệ cô có ở tại hiện trường hay không, như cũ tiếp tục làm xong chuyện bọn họ chưa làm xong.
Đây là trong mộng của Bách Thành, bọn họ đương nhiên muốn làm như thế nào liền làm như thế ấy.
Hữu An tức giận đến sắp hộc máu.
Cái này rất không có thiên lý, cô làm sao có thể để hắn làm xằng làm bậy đối với mình? Cô nhất định phải đi ra ngoài ngăn cản Bách Thành giở trò, cho dù hắn chỉ là đang nằm mơ cô cũng không thể khiến bản thân bị Bách Thành chiếm nửa phần tiện nghi.
Hữu An bay ra từ trong mộng của Bách Thành, trở lại hiện thực cuộc sống, mà tên đáng giận Trần Bách Thành kia hắn thì tốt rồi, sau khi chọc cô tức chết, hắn thì hoàn hảo nhàn rỗi ngủ ngon lành ở trên giường cô.
Ghê tởm chết mất! Thế nhưng ở trên giường cô mơ giấc mộng xuân, hơn nữa người trong mộng lại là cô!
Hữu An tức chết mất thôi. Cô nhấc chân lên liền hướng trên mông Bách Thành đá một cước, một cước đó liền đem hắn đá xuống giường, thật sự là quá sung sướng, ha ha!
Hữu An cực kỳ đắc ý, cô vỗ vỗ tay chờ hắn tỉnh lại.
Bách Thành cả người té dưới giường, đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai con mắt hắn mở cực to, như vẻ bỗng chốc vẫn không thể từ sự kích tình mãnh liệt trong mộng trở lại hiện thực cuộc sống.
Hắn chớp mắt, nhìn người đá hắn xuống giường, tên đầu sỏ hại hắn chật vật như vậy. Đáng giận!"Cậu làm chi đá tớ?"
"Ai cho cậu ngủ trên giường tớ ?"
"Tớ ngủ giường của cậu cũng không phải hôm nay, hay mấy ngày nay, cậu sao hiện tại mới phát cáu? Khó ưa, cậu có biết cậu đã làm hỏng chuyện tốt của tớ hay không!" Mộng đẹp bị phá, tính khí của hắn cũng không tốt được đến đâu.
"Chuyện tốt?" Hữu An nheo mắt lại. Hắn lại dám nói với cô hắn cùng cô ở trên giường lăn lộn, làm cái loại chuyện vừa ghê tởm vừa hạ lưu kia gọi là chuyện tốt? !
Hữu An hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không cẩn thận nhìn đến chỗ đũng quần hắn đang phình lên kia, đó dễ dàng thấy hiện tượng ham muốn chưa được giải quyết.
Thật sự quá vô sỉ rồi."Cậu rốt cuộc là ở trên giường của tớ nghĩ tới chuyện hạ lưu gì thế? Cậu nhìn xem cái bộ dạng này bây giờ của cậu ra thể thống gì hả!" Cô nghiến răng nghiến lợi lấy tay chỉ phía xa dưới háng hắn.
Bách Thành cúi đầu nhìn xuống. Hắn cương rồi !
Nói nhảm, mơ cái loại giấc mộng này, hắn đương nhiên sẽ có phản ứng, chẳng qua chỉ là hắn đánh chết cũng không thừa nhận, Hữu An cũng sẽ không thể biết hắn làm gì trong mộng.
"Cậu bớt nhảm đi được không được? Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, nam nhân chỉ cần vừa ngủ dậy đều sẽ đứng lên như thế." Hắn nói dối không đổi sắc.
"Phải không?" Cô nheo mắt lại rõ ràng là không tin hắn.
"Đương nhiên, bằng không cậu nghĩ rằng tớ và cậu có thể ở trên giường cậu làm chuyện tốt gì? Làm mộng xuân sao?"
"Cậu đúng là như thế!"
"Với ai?"
"Đương nhiên là với tớ."
"Cậu!" Hắn trừng lớn mắt, rồi mới không khách khí bật cười to, "Cậu thực sự nghĩ tớ bụng đói ăn quàng sao?"
"Bụng đói ăn quàng? Cậu đúng là có thể mở to mắt nói lời bịa đặt!" Cũng dám nói hành vi làm cùng cô chính là bụng đói ăn quàng, hắn một là sẽ không muốn làm, hai là làm xong rồi mà còn chê bai này nọ, phải biết rằng cùng hắn làm chuyện đó, cô cũng là rất bài xích a!
"Đừng cho là tớ không biết cậu đã làm chuyện tốt gì, vừa rồi tớ nhìn thấy hết rồi."
"Thấy cái gì?" Bách Thành trong lòng cả kinh, nghĩ rằng, Hữu An sẽ không thực sự biết! Nhưng, sao có thể, hắn rõ ràng chỉ đang nằm mơ, làm sao có thể ngay cả hắn mơ cái gì cô cũng biết? Nhưng, nhìn thái độ Hữu An, giống như thật sự có chuyện đó.
"Tớ nhìn thấy. . . . . ." Thấy cái gì chứ? Cô thật sự muốn đem thân phận cùng năng lực của cô nói cho hắn biết?
Đang lúc Hữu An còn đang do dự, chị Hai xông vào.
Thật tốt, đã cứu cô một mạng, bằng không cô đúng là không biết thế nào tự bào chữa, nói cô nhìn thấy cái gì, còn nói cô sao có thể nhìn thấy.
"Chị Hai, chị sao có thể như vậy, không gõ cửa liền tiến vào!" Hữu An cằn nhằn bà chị một chút, nhưng, không đúng a, "Chị không phải đang ở bên cạnh anh Lục sao, sao lại trở về?" Muốn chết, chị hai sẽ không phải đã phát hiện ra chuyện Hữu Lạc rồi? !Vậy, vậy. . . . . . Hữu Vọng đã biến thành một Tiểu Bạch Thỏ, không thể kịp thời thay cô"San sẻ phiền toái", có phải đại diện cho việc hiện tại hết thảy hậu quả toàn bộ đều do chính cô phụ trách!
Đừng mà, cô đâu có làm sai chuyện gì.
"Chị hai. . . . . ." Hữu An tính toán trước tiên cầu xin tha thứ rồi nói sau.
Nhưng Hữu Hi không cho cô cơ hội nói chuyện, hỏi: "Bách Thành đâu? Chị đi qua nhà hắn không gặp hắn."
"Ách. . . . . . ở ngay nhà chúng ta a." Hữu An né người, ló ra tên con trai ở ngay sau người cô.
"Chị hai, chị tìm em?" Bách Thành luôn luôn theo Hữu An xưng hô chị em gái trong nhà họ Vu.
"Mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, em mau đi với chị." Hữu Hi trở về chính là đến thông báo chuyện này cho Bách Thành, cô làm nghĩa công ở bệnh viện của Lục Dĩ Chính, nhìn qua thấy trên xe cứu thương đưa đến một phụ nữ bị xe tông, trong cơn hoảng loạn, cô liếc người phụ nữ kia một cái, mới phát hiện ra đó là mẹ Trần ở cạnh nhà.
Cô ở bệnh viện gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được bóng dáng Bách Thành, đứng ngồi không yên suốt, thế là vội vội vàng vàng chạy về nhà, muốn định thông báo cho Hữu An trước để đi tìm Bách Thành, không nghĩ tới Bách Thành vừa vặn ở ngay tại nhà các cô.
"Chị lái xe chở em đi bệnh viện."
"Em cũng muốn đi." Hữu An vội vàng đuổi theo, cô rất sợ mẹ Trần người luôn luôn cùng Bách Thành sống nương tựa lẫn nhau nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, Bách Thành sẽ chịu không nổi, cô đi theo xem sao, xem có thể giúp được gì hay không.
***
Mẹ Trần cấp cứu mất hơn 13 tiếng, mà Hữu An luôn luôn ở sát bên Bách Thành, từ buổi tối đến sáng sớm hôm sau, Bách Thành luôn luôn giả bộ thật sự kiên cường, thần sắc trên mặt có chút lo âu, hắn không khóc —— mặc dù Hữu An cho rằng lúc này đây, nếu Bách Thành có thể khóc, nói không chừng đối với tâm trạng hắn lúc này có tác dụng.
"Cậu muốn ngủ một chút hay không?"
"Không cần, " hắn lắc đầu.
"Tớ đi mua tách cà phê cho cậu uống nhé? Cậu muốn loại Latte của Ý đúng không?" Cô còn nhớ rõ sở thích của Bách Thành."Tớ đi mua, không thu phí sai vặt đâu." Lúc này Hữu An cũng chỉ có thể nói một chút chuyện cười nhạt nhẽo, xem có thể làm giảm bớt đi bầu không khí bi thương không.
Cô định chạy đi, Bách Thành giữ chặt tay cô lại, muốn cô đừng đi."Cậu chỉ cần ở bên cạnh cho tớ sức mạnh là tốt rồi." Còn lại hắn đều không cần.
Mới ngắn ngủn một đêm, Bách Thành thoạt nhìn đã tiều tụy đi rất nhiều.
Hữu An lại ngồi trở lại vị trí cũ, thân mình cao lớn của Bách Thành dựa vào bờ vai nhỏ bé yếu ớt của cô, Hữu An thế mới biết thì ra đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng có một mặt yếu đuối, cô hiểu Bách Thành nhìn có vẻ luôn bất cần đời kỳ thực rất hiếu thuận, chỉ là tuy rằng cô biết rất nhiều việc, nhưng cô lại không biết nếu mẹ Trần thật sự có gì bất trắc, cô nên khuyên hắn như thế nào.
***
"Đúng, tôi muốn xin phép."
Hữu An thừa dịp lúc Bách Thành ngủ gật, vụng trộm gọi điện thoại đến công ty xin phép, cô vỗn chỉ định ở bên hắn đến thời gian phải đi làm, nhưng không nghĩ tới Bách Thành so với tưởng tượng của cô còn yếu đuối hơn, cô thật sự không thể bỏ lại hắn một mình lúc này, cho nên đành phải cắn răng xin phép —— nhưng, thật sự rất đau a, bởi vì cô nỗ lực một tháng trời đều không có đến trễ buổi nào, vì món tiền thưởng chuyên cần kia, aiz, giờ phút này sao còn có thể muốn nguyên cục tiền 1000 tệ kia nữa, cô thật sự rất vô lương tâm rồi.
Nhưng, cô không nghĩ tới điện thoại xin phép của cô dạo một vòng, lại chuyển tới trưởng phòng kia! Có lầm hay không? Cô chỉ là muốn xin phép nha, cần gì phải đến tận cấp trên?
"Hữu An?"
"Vâng
"Cô bệnh phải không?" Thanh âm Tưởng Kiện Văn sốt ruột từ trong loa điện thoại ở một chỗ khác truyền đến, xem ra hắn quả thực thật sự lo lắng cho Hữu An.
Hai ngày gần đây ánh mắt Hữu An không dõi theo hắn nữa, hắn mới biết được ngày qua ngày nhàm chán biết bao nhiêu, vốn hắn định hôm nay kiên trì, phát huy hết toàn bộ mị lực nam tính của hắn, không nghĩ tới sáng sớm đến văn phòng, không nhìn thấy bóng dáng Hữu An đâu, hắn quả thực là luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, một tiếng đi ra bên ngoài vài lần làm bộ đi toilet, những nhân viên trong văn phòng cơ hồ cho rằng bàng quang của hắn vô lực, thận có vấn đề.
Giờ phút này lại vô ý nghe được tin tức Hữu An gọi điện thoại đến xin phép, hơn nữa cô đang ở ngay tại bệnh viện, hắn cũng đã chịu không nổi rồi.
Hắn đoạt lấy điện thoại trong tay người của phòng nhân sự vội hỏi: "Cô có sao không?"
"Tôi không sao, trưởng phòng anh không cần lo lắng, bởi vì người xảy ra tai nạn xe cộ không phải là tôi." Hữu An thật cảm động có người quan tâm cô như vậy, cô vẫn cho là cô ở công ty không có bạn bè.
"Vậy cô khi nào thì về công ty làm việc?"
"Để xem đã." Hữu An cũng không biết mẹ Trần khi nào thì thoát khỏi thời kì nguy hiểm.
"Vậy sau khi trở về, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé." Tưởng Kiện Văn thật tự nhiên đưa ra lời mời, rất thiện ý.
Đây là hắn đối với cô cũng có ý tứ biểu hiện sao? Hữu An ngây cả người, không thể tin được người đàn ông cô thầm mến thế nhưng đối với cô cũng có cảm giác, hơn nữa hắn còn mời cô dùng bữa nha!
Hay là đây chính là do cô làm việc thiện, báo đáp cho việc cô ở bên cạnh Bách Thành cùng giúp hắn vượt qua cơn khó khăn này?
Hữu An quyết định rồi, cô sẽ đối với Bách Thành tốt hơn nữa, như vậy nói không chừng cô cùng bạch mã hoàng tử của cô sẽ có một đoạn kết cục tốt đẹp.
***
Mẹ Trần bởi vì não bộ bị thương nặng, cho nên biến th
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1064/5118