Tiểu thuyết Duyên Tình Một Đêm
Lượt xem : |
t đối không có việc gì khiến họ nói chuyện với nhau.
Ngẫm lại, ai có thế xem hai khối băng đánh vào nhau mà tóe lửa được!
Đương nhiên không có! Xem kia thư ký bưng trà vào cũng phải lấy hết dũng khí. Chỉ biết rằng người ngồi trong căn phòng đó không phải người có thể chọc vào.
Ngay từ ngoài cửa mọi người đã cảm thấy rét run. Cái lạnh không phải từ không khí bên ngoài mà là từ khí thế của hai người đang ngồi trong phòng truyền ra. Cổ Tinh Nhã cùng Phong Ấn Đường cũng bước đầu đạt được thỏa hiệp
"Ha ha! Cổ tiểu thư, lần này cô hợp tác, không phải vì chuyện khác chứ?" Phong Ấn Đường ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi có thể mạo muội biết chứ?"
"Biết là mạo muội, anh cũng không chắc có câu trả lời đi?” Cổ Tinh Nhã bưng tách cà phê lên uống, không trả lời vấn đề cũng không cự tuyệt.
"Tôi cũng không mong chờ." hắn nhíu mày, "Nhưng phải có lý do cô mới giúp tôi sử lý nội bộ chứ?"
Lão hồ ly, mình đã giúp anh ta lại còn hỏi lý do! Quên đi! Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta vậy! "Chỉ có thể nói, bọn chúng động đến con tôi. Đây chỉ là báo thù nho nhỏ mà thôi. Chỉ trách bọn chúng không biết dạy dỗ con mình!" Buông tách cà phê trên tay, Cổ Tinh Nhã bình tĩnh nói.
"Là sao, đúng như cô nói, đây chỉ là trả thù nho nhỏ thôi sao?" hắn thản nhiên cười cười, trong mắt lóe sáng.
Kỳ thật, dù mục đích của cô là gì thì cũng phải ăn mừng sự hợp tác này. Nếu không, hiện tại anh cũng không cùng cô ở đây nhàn nhã uống cà phê, mà là phải cẩn thận đề phòng ngày nào đó công ty bị làm suy sụp rồi.
Cổ Tinh Nhã--Nữ Tu La danh hiệu cũng không phải là trầm trồ khen ngợi, Ai cũng biết cô quả quyết thông minh, tác phong nhanh nhẹn, giao thiệp rất rộng. cô ở trên thương trường vẫn là nữ cường nhân. Mặc dù trước mắt cô đã không chịu ngồi tại công ty, mà làm một lao động bình thường nhưng mọi người vẫn tôn trọng cô, ít có người dám đi xúc phạm cô.
Mà cái danh hiệu Nữ Tu La, là vì cô có dính líu đến giới hắc đạo. Thậm chí còn có lời đồn cô là thủ lãnh một bang phái nổi danh. Dù hết thảy chỉ là lời đồn, nhưng hiện ở. . . . . . Anh không thể hoài nghi truyền thuyết là thật rồi.
Dù sao, lúc bàn công việc, thỉnh thoảng cô lộ ra chút ngoan độc. Làm anh không khỏi bi ai cho bọn người kia. Ai không chọc, lại đi chọc vào cô! Ngay tại lúc anh hãy còn trầm tư thì cô đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Kia, Phong tổng tài, việc này phiền anh rồi."
"không đâu! Đây cũng là việc tôi muốn mà."
"Vậy sao. Dù thế nào, lần sau gặp lại chúng ta cùng nhau ăn cơm đi". cô thành tâm đưa ra lời mời.
"Ta đây cung kính không bằng phụng mệnh rồi."
Kéo cánh cửa mở ra, Mọi người bên ngoài không khỏi giật mình nhìn chằm chằm hai người đang bước ra. Họ vừa đi vừa cười nói.
Đợi cho cánh cửa phòng làm việc đóng lại, mọi ánh mắt vẫn nhìn bất động.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới rồi . . . . . . Tổng tài đang cười, " Viên Công Giáp nuốt nước miếng nói.
Chấn kinh không thôi!
"Đại khái. . . . . . Là quá mệt mỏi rồi ! Ha ha. . . . . ."
"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Bằng không sao lại nhìn thấy ảo ảnh? Ha ha. . . . . ."
Vừa rồi phòng làm việc bị lãnh khí làm cho ngưng trệ, giờ đây vì bị ảo giác mà nhiệt độ lại tăng vùn vụt. . . . . . .
Trời ạ! cô sao lại lâm vào tình cảnh này ?
Cổ Tinh Nhã xúc động nhìn những ánh mắt say mê. Trong lòng chỉ mong nhanh ra khỏi đây.
Suy nghĩ hồi tưởng cho tới sáng hôm nay, cô có hội nghị với bên NUS! Sáng sớm phảiđiều chỉnh tâm tình cho thật tốt, hi vọng mình có thể bảo trì hình tượng cùng tâm lý đi đối mặt với anh.
Nhưng mọi cố gắng của cô đều biến mất khi cô nhìn thấy anh.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám. Mái tóc đen bóng chỉnh tề ôm gọn ràng sau đầu, trên khuôn mặt thủy chung vẫn là nụ cười lạnh lùng.
Mà anh không biết đang nghĩ gì cứ nhìn cô, trong khi cô trả lời mọi thắc mắc của bên đối tác. Làm cô rất khẩn trương. May mà không phạm phải lỗi gì.
thật vất vả hội nghị mới kết thúc. Đúng lúc cô tính kết thúc hội nghị để về thì anh lại lên tiếng mời bên cô ở lại dự tiệc chúc mừng hội nghị thành công. Mà buổi tiệc lại tổ chức tại quán bar của anh. Quá ba tuần rượu, cục diện liền biến thành thế này này .
Anh lo cho bọn cô đi đêm không an toàn nên giữ mọi người ở lại qua đêm. cô thật không an tâm. Nhất là với anh.
Giống như tám năm trước, Cổ Tinh Nhã gặp anh khi anh bị hạ dược và hai người phát sinh tình một đêm. cô không ngừng tự an ủi mình, đây chẳng qua là nghĩa vụ anh tiếp đãi đối tác. Ngoài ra không có nguyên nhân gì khác.
Trước khi hội nghị tiến hành, Trọng Suất Ngụy có tìm hiểu qua về người phụ trách dự án. Cổ Tinh Nhã, hai mươi chin tuổi, trước mắt là người phụ trách phòng kế hoạch. Với công ty Dư Gia có quan hệ hợp tác, mặt khác, trên tay cô tựa hồ kiềm giữ không ít công ty, công ty cổ phần, đến nỗi nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu cũng không thể biết hết.
Điều anh cảm thấy hứng thú là, sinh hoạt của cô thủy chung không có đàn ông tham gia. Tuy đã là bà mẹ hai con nhưng cô không dựa vào đàn ông để sống. cô là thánh nữ sao, nghĩ đến đây, anh không khỏi bật cười ra tiếng.
Mà ở trong hội nghị , cô bình tĩnh lý giải tất cả nội dung dự án, trả lời hết mọi vấn đề đưa ra. Nhưng là. . . . . .cô trước sau như một không thèm nhìn đến anh. Trả lời tất cả các câu hỏi của anh một cách lãnh đạm.
thật thú vị! Chưa có người con gái nào đối với anh như vậy.
Nhìn thấy cô có ý dời đi, anh liền nói mở tiệc để mừng cho việc hợp tác thành công. cô không thể từ chối đành phải tham dự. Trong buổi tiệc anh liên tục chuốc rượu cô, lại giật mình phát hiện cô không hề say mà anh mới là người say trước. Nhìn anh nằm gục trên bàn, cô không đành lòng đành phải đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.
Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, cô vội vàng quay lưng dời đi. Mắt nhìn thấy cô sắp dời đi, anh vội lên tiếng
Chương 2
Chương 2.1 18
Edit: Mẹ Mìn
Trọng Suất Ngụy ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cổ Tinh Nhã, đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu.
Anh ta không phải say rượu sao, sao đột nhiên lại thế này? Khẽ nhíu mày, Cổ Tinh Nhã thầm suy nghĩ, bước chân lui dần ra cửa. . . . . . .
"Nhã nhi." Anh thấp giọng gọi cô.
"Ai, ai là Nhã nhi, anh đừng có gọi loạn." Nghe anh gọi làm cô thấy hoảng loạn vội vàng phản bác .
"A. . . . . . không hiểu sao?" Trọng Suất Ngụy mị hoặc cười cười.
Anh đứng dậy đi về phía cô. cô lui một bước, anh tiến một bước cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa.
Lưng chạm tường mà anh lại đứng ngay trước mặt. Cổ Tinh Nhã hoảng loạn cố lấy dũng khí nói: “Trọng tổng tài, anh uống say rồi, anh . . . . . . A ——"
không đợi cô nói xong, Trọng Suất Ngụy cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh, anh, anh . . . . . ." Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.
"Tôi làm sao….. "
Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.
thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, Cổ Tinh Nhã cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: "Bỏ tôi ra."
"A! thật là buồn! Chưa có cô gái nào lại không muốn được ở trong vòng tay tôi nha." Anh ác ý nói nhẹ bên lỗ tai mẫn cảm của cô.
"Vậy tôi là người đầu tiên." Cố gắng nhẫn nhìn ác ý cưa anh, cô trấn tĩnh lại.
"Àm vậy sao?Tôi chờ mong điều đó ." Trọng Suất Ngụy đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi cô ."Ân! thật ngọt." Anh liếm liếm môi………….
"Anh! không biết thẹn!"Má cô phút chốc ửng hồng thật đáng yêu.
"Đáng chết !" Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọngtrỗi dậy.
Trọng Suất Ngụy ôm cô đi về phía giường. Bàn tay vòng ra sau lấy đi kẹp tóc của cô làm làn tóc xõa xuống trông như thác nước. Mềm mại, mượt mà.
"Anh…….không được làm càn……"
"Làm người của tôi, Nhã nhi!"
Mặc dù không hiểu chính mình vì sao chỉ mới gặp mặt cô một chút mà anh đã khát vọng cô mãnh liệt. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc với anh. Sao có thể vậy được?
"không! không thể!" Cổ Tinh Nhã cuống cuồng trả lời. Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.
Trọng Suất Ngụy đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô. "Vì sao không thể?"
Cho dù hai tay không cách nào hoạt động, cô vẫn cật lực muốn thoát khỏi anh.
Xem cô không ngừng giẫy giụa, Trọng Suất Ngụy liền trèo lên giường, trực tiếp ngồi lên cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô .
không nghĩ chờ đợi, anh cúi xuống hôn cô. Thừa dịp cô phản kháng anh liền đưa lưỡi vào miệng cô thăm dò.
"không, không cần, ngô. . . . . ." Nhìn anh hôn đầy quen thuộc, nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước trong thư phòng, cô thôi không vùng vẫy, để mặc anh hôn mình.
Quên đi! Để chính mình phóng túng một lần đi! Cảm giác thấy cô buông lỏng, anh tự nhiên nâng mặt cô lên hôn càng sâu.
không biết qua bao lâu, anh dời môi cô. Hai người cùng thở dốc nhìn nhau.
"Anh bỏ tay ra được không. Tôi muốn chạm vào anh." Nhìn thẳng mắt anh cô nói.
Trọng Suất Ngụy vội buông tay cô ra, nhìn cô thích thú.
cô xấu hổ quá, không dám nhìn lại anh.
"Ngụy. . . . . ."
cô kiều mị gọi làm chút lý trí còn lại của anh bay mất. Trọng Suất Ngụy vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Nháy mắt, cô đã khỏa thân nằm dưới người anh.
Cổ Tinh Nhã e thẹn dùng hai bàn tay cản trước ngực, thân thể nhẹ phiếm chút hồng.
"Đừng che, Nhã nhi." Anh gỡ nhẹ bàn tay đang che trước ngực, ánh mắt mê đắm nhìn hai ngọn núi tuyết trắng thật lâu. Bất ngờ anh cúi xuống hôn lên một bên đỉnh núi. Cái lưỡi thơm tho ướt át liếm láp hạt châu trên đỉnh núi làm nó căng cứng, đứng thẳng lên. Ngon núi còn lại thì bị anh đưa tay nắm lấy. không ngừng xoa nắn thành đủ hình dạng. Hai ngón tay vân vê hạt châu vui đùa. . . . . .
"A. . . . . ." cô chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Nghe tiếng kêu vui thích của cô, anh càng không ngừng trái phải dùng môi lưỡi cùng tay yêu thương hai ngọn núi cho đến khi chúng nhuộm một màu hồng rực sáng mới từ từ hôn dần xuống dưới.
Trọng Suất Ngụy hôn xuống bụng cô. Cái lưỡi linh hoạt lướt theo. đi đến đâu liền để lại một vệt nước đến đó.
"A! không cần, không cần như vậy. . . . . ." Cảm giác được anh đang muốn làm gì, cô động đậy muốn ngăn cản.
Tay anh bá đạo giữ chặt eo cô không cho cô làm loạn.
"Ngoan, anh sẽ làm cho em thật thoải mái." Trọng Suất Ngụy thấp giọng khe khẽ.
Chậm rãi dùng đầu gối tách hai chân cô ra, để nơi tư mật của cô hiện rõ trước mắt anh.
"Đẹp quá. . . . . ."
Khu rừng rậm rạp dính chút chất lỏng, lộ ra hấp dẫn tới cực điểm. Anh đưa hai ngón tay thô ráp khẽ đẩy hai cánh hoa hồng. Ánh mắt mê đắm nhìn hoa huyệt chậm rãi khép mở.
"không nên nhìn. . . . . ." Phát hiện anh đang nhìn nơi đó, Cổ Tinh Nhã nỉ non cầu xin.
Trọng Suất Ngụy cười cười, tiếp theo vươn lưỡi thăm dò vào hoa huyệt có phần ướt át. Nghe cô thở gấp, lại dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hạch mẫn cảm, làm cho nó càng chảy ra càng nhiều hoa mật.
"A. . . . . . Ngụy. . . . . . không cần. . . . . ." cô không chịu được xoay động thắt lưng, l
QUAY LẠINgẫm lại, ai có thế xem hai khối băng đánh vào nhau mà tóe lửa được!
Đương nhiên không có! Xem kia thư ký bưng trà vào cũng phải lấy hết dũng khí. Chỉ biết rằng người ngồi trong căn phòng đó không phải người có thể chọc vào.
Ngay từ ngoài cửa mọi người đã cảm thấy rét run. Cái lạnh không phải từ không khí bên ngoài mà là từ khí thế của hai người đang ngồi trong phòng truyền ra. Cổ Tinh Nhã cùng Phong Ấn Đường cũng bước đầu đạt được thỏa hiệp
"Ha ha! Cổ tiểu thư, lần này cô hợp tác, không phải vì chuyện khác chứ?" Phong Ấn Đường ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi có thể mạo muội biết chứ?"
"Biết là mạo muội, anh cũng không chắc có câu trả lời đi?” Cổ Tinh Nhã bưng tách cà phê lên uống, không trả lời vấn đề cũng không cự tuyệt.
"Tôi cũng không mong chờ." hắn nhíu mày, "Nhưng phải có lý do cô mới giúp tôi sử lý nội bộ chứ?"
Lão hồ ly, mình đã giúp anh ta lại còn hỏi lý do! Quên đi! Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh ta vậy! "Chỉ có thể nói, bọn chúng động đến con tôi. Đây chỉ là báo thù nho nhỏ mà thôi. Chỉ trách bọn chúng không biết dạy dỗ con mình!" Buông tách cà phê trên tay, Cổ Tinh Nhã bình tĩnh nói.
"Là sao, đúng như cô nói, đây chỉ là trả thù nho nhỏ thôi sao?" hắn thản nhiên cười cười, trong mắt lóe sáng.
Kỳ thật, dù mục đích của cô là gì thì cũng phải ăn mừng sự hợp tác này. Nếu không, hiện tại anh cũng không cùng cô ở đây nhàn nhã uống cà phê, mà là phải cẩn thận đề phòng ngày nào đó công ty bị làm suy sụp rồi.
Cổ Tinh Nhã--Nữ Tu La danh hiệu cũng không phải là trầm trồ khen ngợi, Ai cũng biết cô quả quyết thông minh, tác phong nhanh nhẹn, giao thiệp rất rộng. cô ở trên thương trường vẫn là nữ cường nhân. Mặc dù trước mắt cô đã không chịu ngồi tại công ty, mà làm một lao động bình thường nhưng mọi người vẫn tôn trọng cô, ít có người dám đi xúc phạm cô.
Mà cái danh hiệu Nữ Tu La, là vì cô có dính líu đến giới hắc đạo. Thậm chí còn có lời đồn cô là thủ lãnh một bang phái nổi danh. Dù hết thảy chỉ là lời đồn, nhưng hiện ở. . . . . . Anh không thể hoài nghi truyền thuyết là thật rồi.
Dù sao, lúc bàn công việc, thỉnh thoảng cô lộ ra chút ngoan độc. Làm anh không khỏi bi ai cho bọn người kia. Ai không chọc, lại đi chọc vào cô! Ngay tại lúc anh hãy còn trầm tư thì cô đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Kia, Phong tổng tài, việc này phiền anh rồi."
"không đâu! Đây cũng là việc tôi muốn mà."
"Vậy sao. Dù thế nào, lần sau gặp lại chúng ta cùng nhau ăn cơm đi". cô thành tâm đưa ra lời mời.
"Ta đây cung kính không bằng phụng mệnh rồi."
Kéo cánh cửa mở ra, Mọi người bên ngoài không khỏi giật mình nhìn chằm chằm hai người đang bước ra. Họ vừa đi vừa cười nói.
Đợi cho cánh cửa phòng làm việc đóng lại, mọi ánh mắt vẫn nhìn bất động.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Vừa mới rồi . . . . . . Tổng tài đang cười, " Viên Công Giáp nuốt nước miếng nói.
Chấn kinh không thôi!
"Đại khái. . . . . . Là quá mệt mỏi rồi ! Ha ha. . . . . ."
"Đúng vậy a! Đúng vậy a! Bằng không sao lại nhìn thấy ảo ảnh? Ha ha. . . . . ."
Vừa rồi phòng làm việc bị lãnh khí làm cho ngưng trệ, giờ đây vì bị ảo giác mà nhiệt độ lại tăng vùn vụt. . . . . . .
Trời ạ! cô sao lại lâm vào tình cảnh này ?
Cổ Tinh Nhã xúc động nhìn những ánh mắt say mê. Trong lòng chỉ mong nhanh ra khỏi đây.
Suy nghĩ hồi tưởng cho tới sáng hôm nay, cô có hội nghị với bên NUS! Sáng sớm phảiđiều chỉnh tâm tình cho thật tốt, hi vọng mình có thể bảo trì hình tượng cùng tâm lý đi đối mặt với anh.
Nhưng mọi cố gắng của cô đều biến mất khi cô nhìn thấy anh.
Anh mặc một bộ tây trang màu xám. Mái tóc đen bóng chỉnh tề ôm gọn ràng sau đầu, trên khuôn mặt thủy chung vẫn là nụ cười lạnh lùng.
Mà anh không biết đang nghĩ gì cứ nhìn cô, trong khi cô trả lời mọi thắc mắc của bên đối tác. Làm cô rất khẩn trương. May mà không phạm phải lỗi gì.
thật vất vả hội nghị mới kết thúc. Đúng lúc cô tính kết thúc hội nghị để về thì anh lại lên tiếng mời bên cô ở lại dự tiệc chúc mừng hội nghị thành công. Mà buổi tiệc lại tổ chức tại quán bar của anh. Quá ba tuần rượu, cục diện liền biến thành thế này này .
Anh lo cho bọn cô đi đêm không an toàn nên giữ mọi người ở lại qua đêm. cô thật không an tâm. Nhất là với anh.
Giống như tám năm trước, Cổ Tinh Nhã gặp anh khi anh bị hạ dược và hai người phát sinh tình một đêm. cô không ngừng tự an ủi mình, đây chẳng qua là nghĩa vụ anh tiếp đãi đối tác. Ngoài ra không có nguyên nhân gì khác.
Trước khi hội nghị tiến hành, Trọng Suất Ngụy có tìm hiểu qua về người phụ trách dự án. Cổ Tinh Nhã, hai mươi chin tuổi, trước mắt là người phụ trách phòng kế hoạch. Với công ty Dư Gia có quan hệ hợp tác, mặt khác, trên tay cô tựa hồ kiềm giữ không ít công ty, công ty cổ phần, đến nỗi nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu cũng không thể biết hết.
Điều anh cảm thấy hứng thú là, sinh hoạt của cô thủy chung không có đàn ông tham gia. Tuy đã là bà mẹ hai con nhưng cô không dựa vào đàn ông để sống. cô là thánh nữ sao, nghĩ đến đây, anh không khỏi bật cười ra tiếng.
Mà ở trong hội nghị , cô bình tĩnh lý giải tất cả nội dung dự án, trả lời hết mọi vấn đề đưa ra. Nhưng là. . . . . .cô trước sau như một không thèm nhìn đến anh. Trả lời tất cả các câu hỏi của anh một cách lãnh đạm.
thật thú vị! Chưa có người con gái nào đối với anh như vậy.
Nhìn thấy cô có ý dời đi, anh liền nói mở tiệc để mừng cho việc hợp tác thành công. cô không thể từ chối đành phải tham dự. Trong buổi tiệc anh liên tục chuốc rượu cô, lại giật mình phát hiện cô không hề say mà anh mới là người say trước. Nhìn anh nằm gục trên bàn, cô không đành lòng đành phải đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.
Đặt anh nằm ngay ngắn trên giường, cô vội vàng quay lưng dời đi. Mắt nhìn thấy cô sắp dời đi, anh vội lên tiếng
Chương 2
Chương 2.1 18
Edit: Mẹ Mìn
Trọng Suất Ngụy ngồi dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cổ Tinh Nhã, đôi môi khẽ hiện đường cong ôn nhu.
Anh ta không phải say rượu sao, sao đột nhiên lại thế này? Khẽ nhíu mày, Cổ Tinh Nhã thầm suy nghĩ, bước chân lui dần ra cửa. . . . . . .
"Nhã nhi." Anh thấp giọng gọi cô.
"Ai, ai là Nhã nhi, anh đừng có gọi loạn." Nghe anh gọi làm cô thấy hoảng loạn vội vàng phản bác .
"A. . . . . . không hiểu sao?" Trọng Suất Ngụy mị hoặc cười cười.
Anh đứng dậy đi về phía cô. cô lui một bước, anh tiến một bước cho đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn đường lui nữa.
Lưng chạm tường mà anh lại đứng ngay trước mặt. Cổ Tinh Nhã hoảng loạn cố lấy dũng khí nói: “Trọng tổng tài, anh uống say rồi, anh . . . . . . A ——"
không đợi cô nói xong, Trọng Suất Ngụy cường thế ôm cô kéo sát lại, bốn mắt nhìn nhau.
"Anh, anh, anh . . . . . ." Bị anh ôm chặt làm cô nói không nên lời.
"Tôi làm sao….. "
Cự ly thật gần, hơi thở anh phả vào má cô làm cô lúng túng.
thật vất vả khôi phục chút tỉnh táo, Cổ Tinh Nhã cuối cùng phun ra một câu đầy đủ: "Bỏ tôi ra."
"A! thật là buồn! Chưa có cô gái nào lại không muốn được ở trong vòng tay tôi nha." Anh ác ý nói nhẹ bên lỗ tai mẫn cảm của cô.
"Vậy tôi là người đầu tiên." Cố gắng nhẫn nhìn ác ý cưa anh, cô trấn tĩnh lại.
"Àm vậy sao?Tôi chờ mong điều đó ." Trọng Suất Ngụy đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi cô ."Ân! thật ngọt." Anh liếm liếm môi………….
"Anh! không biết thẹn!"Má cô phút chốc ửng hồng thật đáng yêu.
"Đáng chết !" Nhìn cô thẹn thùng, ánh mắt anh lập tức sáng lên, dục vọngtrỗi dậy.
Trọng Suất Ngụy ôm cô đi về phía giường. Bàn tay vòng ra sau lấy đi kẹp tóc của cô làm làn tóc xõa xuống trông như thác nước. Mềm mại, mượt mà.
"Anh…….không được làm càn……"
"Làm người của tôi, Nhã nhi!"
Mặc dù không hiểu chính mình vì sao chỉ mới gặp mặt cô một chút mà anh đã khát vọng cô mãnh liệt. Hơn nữa anh còn cảm thấy cô rất quen thuộc với anh. Sao có thể vậy được?
"không! không thể!" Cổ Tinh Nhã cuống cuồng trả lời. Thân mình bắt đầu vẫy vùng mong thoát ra.
Trọng Suất Ngụy đè cô xuống giường, giữ chặt hai tay cô. "Vì sao không thể?"
Cho dù hai tay không cách nào hoạt động, cô vẫn cật lực muốn thoát khỏi anh.
Xem cô không ngừng giẫy giụa, Trọng Suất Ngụy liền trèo lên giường, trực tiếp ngồi lên cô, hoàn toàn hạn chế hành động của cô .
không nghĩ chờ đợi, anh cúi xuống hôn cô. Thừa dịp cô phản kháng anh liền đưa lưỡi vào miệng cô thăm dò.
"không, không cần, ngô. . . . . ." Nhìn anh hôn đầy quen thuộc, nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày trước trong thư phòng, cô thôi không vùng vẫy, để mặc anh hôn mình.
Quên đi! Để chính mình phóng túng một lần đi! Cảm giác thấy cô buông lỏng, anh tự nhiên nâng mặt cô lên hôn càng sâu.
không biết qua bao lâu, anh dời môi cô. Hai người cùng thở dốc nhìn nhau.
"Anh bỏ tay ra được không. Tôi muốn chạm vào anh." Nhìn thẳng mắt anh cô nói.
Trọng Suất Ngụy vội buông tay cô ra, nhìn cô thích thú.
cô xấu hổ quá, không dám nhìn lại anh.
"Ngụy. . . . . ."
cô kiều mị gọi làm chút lý trí còn lại của anh bay mất. Trọng Suất Ngụy vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Nháy mắt, cô đã khỏa thân nằm dưới người anh.
Cổ Tinh Nhã e thẹn dùng hai bàn tay cản trước ngực, thân thể nhẹ phiếm chút hồng.
"Đừng che, Nhã nhi." Anh gỡ nhẹ bàn tay đang che trước ngực, ánh mắt mê đắm nhìn hai ngọn núi tuyết trắng thật lâu. Bất ngờ anh cúi xuống hôn lên một bên đỉnh núi. Cái lưỡi thơm tho ướt át liếm láp hạt châu trên đỉnh núi làm nó căng cứng, đứng thẳng lên. Ngon núi còn lại thì bị anh đưa tay nắm lấy. không ngừng xoa nắn thành đủ hình dạng. Hai ngón tay vân vê hạt châu vui đùa. . . . . .
"A. . . . . ." cô chỉ có thể không ngừng rên rỉ.
Nghe tiếng kêu vui thích của cô, anh càng không ngừng trái phải dùng môi lưỡi cùng tay yêu thương hai ngọn núi cho đến khi chúng nhuộm một màu hồng rực sáng mới từ từ hôn dần xuống dưới.
Trọng Suất Ngụy hôn xuống bụng cô. Cái lưỡi linh hoạt lướt theo. đi đến đâu liền để lại một vệt nước đến đó.
"A! không cần, không cần như vậy. . . . . ." Cảm giác được anh đang muốn làm gì, cô động đậy muốn ngăn cản.
Tay anh bá đạo giữ chặt eo cô không cho cô làm loạn.
"Ngoan, anh sẽ làm cho em thật thoải mái." Trọng Suất Ngụy thấp giọng khe khẽ.
Chậm rãi dùng đầu gối tách hai chân cô ra, để nơi tư mật của cô hiện rõ trước mắt anh.
"Đẹp quá. . . . . ."
Khu rừng rậm rạp dính chút chất lỏng, lộ ra hấp dẫn tới cực điểm. Anh đưa hai ngón tay thô ráp khẽ đẩy hai cánh hoa hồng. Ánh mắt mê đắm nhìn hoa huyệt chậm rãi khép mở.
"không nên nhìn. . . . . ." Phát hiện anh đang nhìn nơi đó, Cổ Tinh Nhã nỉ non cầu xin.
Trọng Suất Ngụy cười cười, tiếp theo vươn lưỡi thăm dò vào hoa huyệt có phần ướt át. Nghe cô thở gấp, lại dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích tiểu hạch mẫn cảm, làm cho nó càng chảy ra càng nhiều hoa mật.
"A. . . . . . Ngụy. . . . . . không cần. . . . . ." cô không chịu được xoay động thắt lưng, l
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu415/4469