Tiểu thuyết Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm
Lượt xem : |
/>
Ngũ chính ủy tìm thấy Phong Ấn đang nghỉ ngơi sau trận bóng ở sân bóng rổ, Bùi Dịch mồ hôi mồ kê đầm đìa, hếch cằm cười hả hê. Phong Ấn nhìn theo ánh mắt của Bùi Dịch, thở dài ngao ngán: “Sao ông ấy không chịu tha cho tôi nhỉ?”
- Đi đi, đâu phải bảo cậu ra chiến tường đâu! – Bùi Dịch ném cho Phong Ấn cái khăn mặt và quần áo: “Nếu thực sự không được nữa, cậu cứ nói cậu thích đàn ông đi!”
Phong Ấn gật đầu: “Tôi thấy được đấy!”
Anh đi như chạy đến trước mặt Ngũ Đổng, còn chưa kịp mở miệng đã bị mắng té tát: “Cậu cũng làm cao quá đấy Phong Ấn ạ, tôi không mời được cậu nữa phải không?”
- Chính ủy nặng lời rồi, cháu chẳng qua là bị bọn họ kéo đến đây thi đấu thôi mà! – Phong Ấn cười giả lả, vắt cái khăn lên vai: “Bác qua đó xem đi, có bác ngồi xem chắc chắn chúng cháu sẽ thắng giòn giã!”
Ngũ Đổng chẳng đoái hoài đến lời Phong Ấn, giơ tay đeo đồng hồ lên cho Phong Ấn nhìn: “Chẳng phải tôi đã hẹn cậu là chín rưỡi rồi hay sao? Giờ là mấy giờ rồi, cậu có khái niệm về thời gian không đấy? Để con gái người ta đợi cậu cả tiếng đồng hồ mà cậu không thấy mất mặt à?”
Phong Ấn cười như mếu: “Cháu đâu phải không tìm được vợ, hơn nữa cháu mới chỉ hai lăm tuổi, bác có cần phải vội vàng thế không? Bố cháu còn chưa vội, bác đã vội rồi sao?”
- Chỉ là gặp mặt nói chuyện làm quen với nhau thôi, đâu có ai bắt cậu phải đặt quan hệ ngay lập tức? – Ngũ Đổng vỗ vai Phong Ấn: “Tôi cho cậu hai mươi phút về phòng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc tinh tươm rồi qua gặp tôi!”
- Cháu cảm tháy cháu mặc quân phục phi cơ là đẹp nhất, cháu có thể mặc bộ đó không? – Phong Ấn nhướn mày, vắt quần áo lên vai.
Ngũ Đổng trầm giọng mắng: “Phong Ấn, cậu thái độ gì hả?”
- Chính ủy, nếu cháu nói với bác rằng cháu không có hứng thú với con gái, bác có tha cho cháu không ạ?”
- Không có hứng thú với con gái, thế chẳng nhẽ có hứng thú với đàn ông à? – Ngũ Đổng nhìn Phong Ấn từ đầu đến chân: “Chán mặc quân phục rồi phải không? Cậu không cần bộ đồ này nữa chứ giừ?”
Phong Ấn làm điệu bộ đầu hàng, quay nguời chạy về kí túc tắm rửa. Khi anh xuất hiện trong bộ đồ thể thao, mặt Ngũ Đổng như sầm xuống, vừa lái xe vừa mắng mỏ.
- Cậu tưởng cậu còn là thằng nhãi mười sáu, mười bảy tuổi hay sao? Quần bò đã đành, lại còn thủng lỗ chỗ như thế ka, cậu cố ý phải không?
- Phụ nữ nhìn đàn ông và đàn ông nhìn đàn ông có tiêu chuẩn khác nhau, xin chớ vội chê bai cháu, biết đâu chừng cháu của bác lại thích mẫu đàn ông như cháu cũng nên! – Phong Ấn dửng dưng nói.
- Cậu cũng tự tin gớm nhỉ?
- Chút tự tin ấy mà cũng không thấy thì làm sao mà dám bay?
Phong Ấn tự đắc nói. Tuy nhiên đến khi gặp cháu gái Ngũ Đổng, Phong Ấn mới thực sự kinh ngạc.
Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng cao cấp, ánh mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên những đường nét tinh xảo trên mặt cô, từ người cô như đang tỏa ra một vầng ánh sáng.
Đó từng là khuôn mặt nghiên mà Phong Ấn cho là khuôn mặt đẹp nhất.
Cô gái dường như đã phát giác ra ánh mắt của anh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười đứng dậy. Bước chân cảu Phong Ấn trong chốc lát chậm lại, cảm giác thế giới này thật nhỏ bé.
Ngũ Đổng hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của Phong Ấn, nhiệt tình giới thiệu: “Viêm Viêm, đây là Phong Ấn, phi công có tiền đồ sáng lạn nhất đoàn của bọn cậu đấy!”
Hạ Viêm Lương chìa tay ra với anh: “Xin chào, tôi là Hạ Viêm Lương!”
Phong Ấn nhếch môi vẻ thích thú, khẽ bắt tay cô: “Xin chào, tôi là Phong Ấn!”
Ngũ Đổng thấy Hạ Viêm Lương không hề có ý tức giận vì mình đến muộn, hai người nói chuyện cũng khá vui vẻ. Ăn được nửa bữa cơm thì ông mượn cớ đi trước, giao lại chìa khóa cho Phong Ấn: “Dẫn Viêm Viêm đi chơi một vòng nhé, con bé mới đến thành phố này chưa lâu, không quen biết nhiều, tối đến nhớ về đội đúng giờ là được!”
Ngũ Đổng đi rồi hai người đột nhiên chẳng có chủ đề gì để nói chuyện. Phong Ấn yên lặng ăn cơm, tốc độ lúc nhanh lúc chậm. Hạ Viêm Lương tay bê bát cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh, đợi mãi cuối cùng Phong Ấn cũng buông bát đũa xuống. Hạ Viêm Luong liền mở miệng: “Công ty có đợt chuyển nhân viên, em xin được chuyển sang thành phố C này. Đã hẹn là chín rưỡi, mãi mà không thấy anh đến, em còn tưởng anh có nhiệm vụ đột xuất cơ!”
- Anh không biết rằng người mà chính ủy bảo anh đến gặp lại là em! – Phong Ấn cười nhạt: “Nếu không anh sẽ thi cho hết trận!”
Nụ cười trên môi Hạ Viêm Lương như cứng lại, cô cúi dùng ống hút quấy đều cái cốc: “Là em bảo cậu không nói tên của em cho anh biết, hơn nữa cậu cũng không biết chuyện của chúng ta”
- Đoán ra rồi! – Phong Ấn châm một điếu thuốc: “Em cũng chưa từng nói chính ủy của bọn anh là cậu của em!”
- Cũng ít qua lại!
- Anh không hiểu ý em!
- Anh trở về đội rồi không liên lạc gì với em, em sợ anh vẫn đang giận, sẽ không chịu gặp em! – Hạ Viêm Lương ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ánh mắt nhìn anh âu yếm: “Chuyện trước đây chúng ta không nhắc đến nữa, anh có thể đừng từ chối em như vậy có được không? Anh không muốn bắt đầu lại thì chúng ta có thể từ từ, làm bạn bè bình thường trước đã, đừng có không đoái hoài đến em có được không?”
Phong Ấn không thể nào ngờ lại có một ngày Hạ Viêm Lương đối diện với anh trong tư thế của một người đi cầu xin. Tuy nhiên cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Phong Ấn có thể nhận ra điều đó. Anh nhếch môi cười, hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Bạn bè bình thường liệu có làm chuyện ấy không?”
Hạ Viêm Lương chẳng buồn đếm xỉa đến sự mỉa mai của nah, cô ngồi xích lại gần anh một chút: “Em đến đây hơn một tháng rồi, chưa đi được đâu cả, anh không ngại làm hướng dẫn viên cho em chứ? Thù lao có thể tính theo tiêu chuẩn bay mỗi giờ của bọn anh!”
Phong Ấn nhướng mày: “Số tiền này kiếm được có vẻ dễ dàng quá nhỉ!”
- Vậy là anh đồng ý rồi hả? – Hạ Viêm Lương vui vẻ nhoẻn miệng cười. Phong Ấn đầy ẩn ý, gọi nhân viên phục vu đến thanh toán, ra khỏi nhà hàng mới nói: “Về khoản thù lao ấy mà, anh muốn em trả bằng cách khác cơ!”
Hạ Viêm Lương đương nhiên hiểu rõ ý Phong Ấn muốn ám chỉ, cố tình tứ nháy mắt: “Anh hư hơn trước nhiều lắm đấy!”
Mấy năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng quyến rũ và trưởng thành, vẫn thu hút ánh mắt của phụ nữ như ngày nào. Anh vẫn còn lưu luyến tình cũ với cô, cô tin chắc là như vậy.
Sau ba tháng ở trong học viện không quân, một bộ phận các học viên đang tận dụng thời gian rảnh rỗi để lén ăn mừng. Mấy người chọn một nơi khác vắng vẻ để ngồi tụ tập ăn uống. Lịch Vũ tỏ vẻ thần bí mang bình nước ra huơ huơ, đám con trai hào hứng vô cùng: “Cậu tài thật đấy Lịch Vũ! Câu kiếm đâu ra thế?”
Lịch Vũ đắc chí nói: “Mấy hôm trước thầy hướng dẫn muốn uống rượu, tôi đi mua cho thầy, nhân cơ hội mua thêm hai chai đựng vào trong cái bình này, giấu đến hôm nay đấy!”
Đỗ Nghiên Thanh là một cô gái thích náo nhiệt, uống rượu đương nhiên không thể thiếu mặt cô. Lôi Vận Trình cũng bị cô lôi kéo uống một chút ít. Thứ rượu Nhị Oa Đầu vừa chảy vào trong ruột đã khiến toàn thân như có một ngọn lửa đang lan tràn, rất đã ghiền!
Lúc Đỗ Nghiên Thanh hào hứng vừa hát vừa nhảy nhót, Lôi Vận Trình lặng lẽ rút khỏi đám đông ra ngoài. Hướng Bắc Ninh tìm thấy cô ở bên bồn nước, đưa cho cô một chai nước lọc: “Tôi còn tưởng cậu không gì là không thể cơ!”
Mặt Lôi Vận Trình đỏ bừng, đôi mắt lơ mơ say rượu, tay chống cằm lắc đầu: “Uống rượu thì tôi chịu, chưa từng luyện”.
- Ngoài uống rượu ra, chỉ là những thứ liên quan đến phi hành cậu đều từng tập luyện à? – Hướng Bắc Ninh nói, ngắt mấy bông hoa dại dưới bãi cỏ, bó thành bó rồi đặt lên đầu gối cô.
Cô cầm bó hoa lên ngửi, cười ngô nghê: “Tôi nhớ lại một lần trước khi vào trường, tôi từng uống với bố một trận, lúc ấy tôi nôn cả mật xanh mật vàng, thế mà bố tôi uống như uống nước lã, mặt vẫn bình thường chẳng có vẻ gì là uống rượu cả!”
Hướng Bắc Ninh lại bó thêm một bó hoa đưa cho cô: “Bộn dạng của cậu lúc này mới giống như một cô gái, bình thường cậu còn liều mạng hơn cả bọn con trai. Lôi Vận Trình, có phải cậu đầu thai nhầm không?”
- Cậu mới đầu thai nhầm thì có! – Lôi Vận Trình lườm Hướng Bắc Ninh một cái, rút từng bông hoa ra, ném xuống bể nước: “Có gì cần chỉ thị không hả đồng chí lớp trưởng?”
Hướng Bắc Ninh rút từ trong túi ra một lọ thuốc, đưa cho cô: “Tối đến dùng nước nóng ngâm chân, kích thích tuần hoàn máu, rồi xịt cái này vào, mặc dù không trị được tận gốc nhưng có thể xoa dịu đôi chút, chân con gái mịn màng một chút thì hay hơn!”
Cậu ta quay trở lại với mọi người, Lịch Vũ rướn cổ nhìn về phía đằng sau hòn non bộ, cười vẻ tinh quái: “Hướng Bắc Ninh, cậu với con nhỏ ấy làm gì thế?”
- Cái đầu của cậu chỉ có những thứ ấy thôi phải không? – không phải Hướng Bắc Ninh cố ý nghĩ lệch lạc đi mà thực sự biểu cảm trên mặt cùng với giọng điệu của Lịch Vũ khiến cho Hướng Bắc Ninh không thể nào nghĩ theo hướng “tử tế” được.
Lịch Vũ cười he he: “Cậu thích cô ta rồi chứ gì?”
- Tôi thích cái khí chất trên người cô ấy! – Hướng Bắc Ninh vừa nhai lạc vừa nhìn Đỗ Nghiên Thanh đang nhảy múa.
Lịch Vũ băn khoăn: “Quá kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì!”
- Không phải cô ấy không coi ai ra gì, là bản thân cậu biết không bằng cô ấy thôi. Sao tớ không cảm thấy cô ấy không coi ai ra gì nhỉ? – Hướng Bắc Ninh nói xong, Lịch Vũ liền hừ giọng:
- Lớp trưởng, cậu có thể sắc bén hơn một chút được không?
Hướng Bắc Ninh khẽ cười, Lịch Vũ rót một cốc Nhị Oa Đầu, sau đó nằm ngửa ra bãi cỏ nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Hướng Bắc Ninh, ngày mai bắt đầu tập luyện với tôi nhé!”
- Tôi từ chối!
- Tôi sẽ giặt tất cho câu một tháng!
- Không cần.
- Một tháng quần lót.
- Không cần.
- Cộng thêm một bao Trung Hoa!
Hướng Bắc Ninh ngạc nhiên nhìn Lịch Vũ. Lịch Vũ nhếch môi: “Lúc đi tôi đã lấy trộm của bố tôi đấy!”
- Đúng là cậu đang hút thuốc! – Hướng Bắc Ninh thường ngửi thấy mùi thuốc lá ở trong nhà vệ sinh và trong kí túc, nhưng mùi rất nhẹ, anh tưởng mình ngửi nhầm, thật không ngờ là của Lịch Vũ: “Đừng để đội trưởng phát hiện đấy!”
- Không sao đâu, chỉ khi không nhịn được nữa tôi mới hút một điếu! – Lịch Vũ nói, Hướng Bắc Ninh khuyên cậu ta vài câu rồi thôi không nói gì nữa.
Người ta bảo uống rượu làm nhỡ việc quả không sai. Ai mà biết đuọc tối nay lại đột nhiên có lệnh tập hợp khẩn cấp chứ? Lúc Lôi Vận Trình bị Đỗ Nghiên Thanh gọi dậy, cô vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Đỗ Nghiên Thanh vừa ném quần áo huấn luyện cho cô vừa giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy chuông báo triệu tập à?”
Trong đầu Lôi Vận Trình như có tiếng nổ cực lớn, cô nhanh chóng mặc quần áo trong bóng tối rồi nhờ vào ánh sáng trăng yếu ớt để tìm ba lô. Đến lúc cô và Đỗ Nghiên Thanh xuống đến nơi thì đội ngũ đã tập trung xong xuôi.
Phươ
QUAY LẠI- Đi đi, đâu phải bảo cậu ra chiến tường đâu! – Bùi Dịch ném cho Phong Ấn cái khăn mặt và quần áo: “Nếu thực sự không được nữa, cậu cứ nói cậu thích đàn ông đi!”
Phong Ấn gật đầu: “Tôi thấy được đấy!”
Anh đi như chạy đến trước mặt Ngũ Đổng, còn chưa kịp mở miệng đã bị mắng té tát: “Cậu cũng làm cao quá đấy Phong Ấn ạ, tôi không mời được cậu nữa phải không?”
- Chính ủy nặng lời rồi, cháu chẳng qua là bị bọn họ kéo đến đây thi đấu thôi mà! – Phong Ấn cười giả lả, vắt cái khăn lên vai: “Bác qua đó xem đi, có bác ngồi xem chắc chắn chúng cháu sẽ thắng giòn giã!”
Ngũ Đổng chẳng đoái hoài đến lời Phong Ấn, giơ tay đeo đồng hồ lên cho Phong Ấn nhìn: “Chẳng phải tôi đã hẹn cậu là chín rưỡi rồi hay sao? Giờ là mấy giờ rồi, cậu có khái niệm về thời gian không đấy? Để con gái người ta đợi cậu cả tiếng đồng hồ mà cậu không thấy mất mặt à?”
Phong Ấn cười như mếu: “Cháu đâu phải không tìm được vợ, hơn nữa cháu mới chỉ hai lăm tuổi, bác có cần phải vội vàng thế không? Bố cháu còn chưa vội, bác đã vội rồi sao?”
- Chỉ là gặp mặt nói chuyện làm quen với nhau thôi, đâu có ai bắt cậu phải đặt quan hệ ngay lập tức? – Ngũ Đổng vỗ vai Phong Ấn: “Tôi cho cậu hai mươi phút về phòng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc tinh tươm rồi qua gặp tôi!”
- Cháu cảm tháy cháu mặc quân phục phi cơ là đẹp nhất, cháu có thể mặc bộ đó không? – Phong Ấn nhướn mày, vắt quần áo lên vai.
Ngũ Đổng trầm giọng mắng: “Phong Ấn, cậu thái độ gì hả?”
- Chính ủy, nếu cháu nói với bác rằng cháu không có hứng thú với con gái, bác có tha cho cháu không ạ?”
- Không có hứng thú với con gái, thế chẳng nhẽ có hứng thú với đàn ông à? – Ngũ Đổng nhìn Phong Ấn từ đầu đến chân: “Chán mặc quân phục rồi phải không? Cậu không cần bộ đồ này nữa chứ giừ?”
Phong Ấn làm điệu bộ đầu hàng, quay nguời chạy về kí túc tắm rửa. Khi anh xuất hiện trong bộ đồ thể thao, mặt Ngũ Đổng như sầm xuống, vừa lái xe vừa mắng mỏ.
- Cậu tưởng cậu còn là thằng nhãi mười sáu, mười bảy tuổi hay sao? Quần bò đã đành, lại còn thủng lỗ chỗ như thế ka, cậu cố ý phải không?
- Phụ nữ nhìn đàn ông và đàn ông nhìn đàn ông có tiêu chuẩn khác nhau, xin chớ vội chê bai cháu, biết đâu chừng cháu của bác lại thích mẫu đàn ông như cháu cũng nên! – Phong Ấn dửng dưng nói.
- Cậu cũng tự tin gớm nhỉ?
- Chút tự tin ấy mà cũng không thấy thì làm sao mà dám bay?
Phong Ấn tự đắc nói. Tuy nhiên đến khi gặp cháu gái Ngũ Đổng, Phong Ấn mới thực sự kinh ngạc.
Địa điểm hẹn hò là một nhà hàng cao cấp, ánh mặt trời dịu dàng chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên những đường nét tinh xảo trên mặt cô, từ người cô như đang tỏa ra một vầng ánh sáng.
Đó từng là khuôn mặt nghiên mà Phong Ấn cho là khuôn mặt đẹp nhất.
Cô gái dường như đã phát giác ra ánh mắt của anh liền ngẩng đầu lên, mỉm cười đứng dậy. Bước chân cảu Phong Ấn trong chốc lát chậm lại, cảm giác thế giới này thật nhỏ bé.
Ngũ Đổng hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của Phong Ấn, nhiệt tình giới thiệu: “Viêm Viêm, đây là Phong Ấn, phi công có tiền đồ sáng lạn nhất đoàn của bọn cậu đấy!”
Hạ Viêm Lương chìa tay ra với anh: “Xin chào, tôi là Hạ Viêm Lương!”
Phong Ấn nhếch môi vẻ thích thú, khẽ bắt tay cô: “Xin chào, tôi là Phong Ấn!”
Ngũ Đổng thấy Hạ Viêm Lương không hề có ý tức giận vì mình đến muộn, hai người nói chuyện cũng khá vui vẻ. Ăn được nửa bữa cơm thì ông mượn cớ đi trước, giao lại chìa khóa cho Phong Ấn: “Dẫn Viêm Viêm đi chơi một vòng nhé, con bé mới đến thành phố này chưa lâu, không quen biết nhiều, tối đến nhớ về đội đúng giờ là được!”
Ngũ Đổng đi rồi hai người đột nhiên chẳng có chủ đề gì để nói chuyện. Phong Ấn yên lặng ăn cơm, tốc độ lúc nhanh lúc chậm. Hạ Viêm Lương tay bê bát cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh, đợi mãi cuối cùng Phong Ấn cũng buông bát đũa xuống. Hạ Viêm Luong liền mở miệng: “Công ty có đợt chuyển nhân viên, em xin được chuyển sang thành phố C này. Đã hẹn là chín rưỡi, mãi mà không thấy anh đến, em còn tưởng anh có nhiệm vụ đột xuất cơ!”
- Anh không biết rằng người mà chính ủy bảo anh đến gặp lại là em! – Phong Ấn cười nhạt: “Nếu không anh sẽ thi cho hết trận!”
Nụ cười trên môi Hạ Viêm Lương như cứng lại, cô cúi dùng ống hút quấy đều cái cốc: “Là em bảo cậu không nói tên của em cho anh biết, hơn nữa cậu cũng không biết chuyện của chúng ta”
- Đoán ra rồi! – Phong Ấn châm một điếu thuốc: “Em cũng chưa từng nói chính ủy của bọn anh là cậu của em!”
- Cũng ít qua lại!
- Anh không hiểu ý em!
- Anh trở về đội rồi không liên lạc gì với em, em sợ anh vẫn đang giận, sẽ không chịu gặp em! – Hạ Viêm Lương ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ánh mắt nhìn anh âu yếm: “Chuyện trước đây chúng ta không nhắc đến nữa, anh có thể đừng từ chối em như vậy có được không? Anh không muốn bắt đầu lại thì chúng ta có thể từ từ, làm bạn bè bình thường trước đã, đừng có không đoái hoài đến em có được không?”
Phong Ấn không thể nào ngờ lại có một ngày Hạ Viêm Lương đối diện với anh trong tư thế của một người đi cầu xin. Tuy nhiên cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Phong Ấn có thể nhận ra điều đó. Anh nhếch môi cười, hơi cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Bạn bè bình thường liệu có làm chuyện ấy không?”
Hạ Viêm Lương chẳng buồn đếm xỉa đến sự mỉa mai của nah, cô ngồi xích lại gần anh một chút: “Em đến đây hơn một tháng rồi, chưa đi được đâu cả, anh không ngại làm hướng dẫn viên cho em chứ? Thù lao có thể tính theo tiêu chuẩn bay mỗi giờ của bọn anh!”
Phong Ấn nhướng mày: “Số tiền này kiếm được có vẻ dễ dàng quá nhỉ!”
- Vậy là anh đồng ý rồi hả? – Hạ Viêm Lương vui vẻ nhoẻn miệng cười. Phong Ấn đầy ẩn ý, gọi nhân viên phục vu đến thanh toán, ra khỏi nhà hàng mới nói: “Về khoản thù lao ấy mà, anh muốn em trả bằng cách khác cơ!”
Hạ Viêm Lương đương nhiên hiểu rõ ý Phong Ấn muốn ám chỉ, cố tình tứ nháy mắt: “Anh hư hơn trước nhiều lắm đấy!”
Mấy năm không gặp, người đàn ông này càng ngày càng quyến rũ và trưởng thành, vẫn thu hút ánh mắt của phụ nữ như ngày nào. Anh vẫn còn lưu luyến tình cũ với cô, cô tin chắc là như vậy.
Sau ba tháng ở trong học viện không quân, một bộ phận các học viên đang tận dụng thời gian rảnh rỗi để lén ăn mừng. Mấy người chọn một nơi khác vắng vẻ để ngồi tụ tập ăn uống. Lịch Vũ tỏ vẻ thần bí mang bình nước ra huơ huơ, đám con trai hào hứng vô cùng: “Cậu tài thật đấy Lịch Vũ! Câu kiếm đâu ra thế?”
Lịch Vũ đắc chí nói: “Mấy hôm trước thầy hướng dẫn muốn uống rượu, tôi đi mua cho thầy, nhân cơ hội mua thêm hai chai đựng vào trong cái bình này, giấu đến hôm nay đấy!”
Đỗ Nghiên Thanh là một cô gái thích náo nhiệt, uống rượu đương nhiên không thể thiếu mặt cô. Lôi Vận Trình cũng bị cô lôi kéo uống một chút ít. Thứ rượu Nhị Oa Đầu vừa chảy vào trong ruột đã khiến toàn thân như có một ngọn lửa đang lan tràn, rất đã ghiền!
Lúc Đỗ Nghiên Thanh hào hứng vừa hát vừa nhảy nhót, Lôi Vận Trình lặng lẽ rút khỏi đám đông ra ngoài. Hướng Bắc Ninh tìm thấy cô ở bên bồn nước, đưa cho cô một chai nước lọc: “Tôi còn tưởng cậu không gì là không thể cơ!”
Mặt Lôi Vận Trình đỏ bừng, đôi mắt lơ mơ say rượu, tay chống cằm lắc đầu: “Uống rượu thì tôi chịu, chưa từng luyện”.
- Ngoài uống rượu ra, chỉ là những thứ liên quan đến phi hành cậu đều từng tập luyện à? – Hướng Bắc Ninh nói, ngắt mấy bông hoa dại dưới bãi cỏ, bó thành bó rồi đặt lên đầu gối cô.
Cô cầm bó hoa lên ngửi, cười ngô nghê: “Tôi nhớ lại một lần trước khi vào trường, tôi từng uống với bố một trận, lúc ấy tôi nôn cả mật xanh mật vàng, thế mà bố tôi uống như uống nước lã, mặt vẫn bình thường chẳng có vẻ gì là uống rượu cả!”
Hướng Bắc Ninh lại bó thêm một bó hoa đưa cho cô: “Bộn dạng của cậu lúc này mới giống như một cô gái, bình thường cậu còn liều mạng hơn cả bọn con trai. Lôi Vận Trình, có phải cậu đầu thai nhầm không?”
- Cậu mới đầu thai nhầm thì có! – Lôi Vận Trình lườm Hướng Bắc Ninh một cái, rút từng bông hoa ra, ném xuống bể nước: “Có gì cần chỉ thị không hả đồng chí lớp trưởng?”
Hướng Bắc Ninh rút từ trong túi ra một lọ thuốc, đưa cho cô: “Tối đến dùng nước nóng ngâm chân, kích thích tuần hoàn máu, rồi xịt cái này vào, mặc dù không trị được tận gốc nhưng có thể xoa dịu đôi chút, chân con gái mịn màng một chút thì hay hơn!”
Cậu ta quay trở lại với mọi người, Lịch Vũ rướn cổ nhìn về phía đằng sau hòn non bộ, cười vẻ tinh quái: “Hướng Bắc Ninh, cậu với con nhỏ ấy làm gì thế?”
- Cái đầu của cậu chỉ có những thứ ấy thôi phải không? – không phải Hướng Bắc Ninh cố ý nghĩ lệch lạc đi mà thực sự biểu cảm trên mặt cùng với giọng điệu của Lịch Vũ khiến cho Hướng Bắc Ninh không thể nào nghĩ theo hướng “tử tế” được.
Lịch Vũ cười he he: “Cậu thích cô ta rồi chứ gì?”
- Tôi thích cái khí chất trên người cô ấy! – Hướng Bắc Ninh vừa nhai lạc vừa nhìn Đỗ Nghiên Thanh đang nhảy múa.
Lịch Vũ băn khoăn: “Quá kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì!”
- Không phải cô ấy không coi ai ra gì, là bản thân cậu biết không bằng cô ấy thôi. Sao tớ không cảm thấy cô ấy không coi ai ra gì nhỉ? – Hướng Bắc Ninh nói xong, Lịch Vũ liền hừ giọng:
- Lớp trưởng, cậu có thể sắc bén hơn một chút được không?
Hướng Bắc Ninh khẽ cười, Lịch Vũ rót một cốc Nhị Oa Đầu, sau đó nằm ngửa ra bãi cỏ nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Hướng Bắc Ninh, ngày mai bắt đầu tập luyện với tôi nhé!”
- Tôi từ chối!
- Tôi sẽ giặt tất cho câu một tháng!
- Không cần.
- Một tháng quần lót.
- Không cần.
- Cộng thêm một bao Trung Hoa!
Hướng Bắc Ninh ngạc nhiên nhìn Lịch Vũ. Lịch Vũ nhếch môi: “Lúc đi tôi đã lấy trộm của bố tôi đấy!”
- Đúng là cậu đang hút thuốc! – Hướng Bắc Ninh thường ngửi thấy mùi thuốc lá ở trong nhà vệ sinh và trong kí túc, nhưng mùi rất nhẹ, anh tưởng mình ngửi nhầm, thật không ngờ là của Lịch Vũ: “Đừng để đội trưởng phát hiện đấy!”
- Không sao đâu, chỉ khi không nhịn được nữa tôi mới hút một điếu! – Lịch Vũ nói, Hướng Bắc Ninh khuyên cậu ta vài câu rồi thôi không nói gì nữa.
Người ta bảo uống rượu làm nhỡ việc quả không sai. Ai mà biết đuọc tối nay lại đột nhiên có lệnh tập hợp khẩn cấp chứ? Lúc Lôi Vận Trình bị Đỗ Nghiên Thanh gọi dậy, cô vẫn ngơ ngơ ngác ngác, Đỗ Nghiên Thanh vừa ném quần áo huấn luyện cho cô vừa giục: “Còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy chuông báo triệu tập à?”
Trong đầu Lôi Vận Trình như có tiếng nổ cực lớn, cô nhanh chóng mặc quần áo trong bóng tối rồi nhờ vào ánh sáng trăng yếu ớt để tìm ba lô. Đến lúc cô và Đỗ Nghiên Thanh xuống đến nơi thì đội ngũ đã tập trung xong xuôi.
Phươ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu44/6398