XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Em Và Đầu Heo - phần 5

Lượt xem :

Trước khi ngủ, Long Chiếu Vũ có hỏi nàng: “Vì sao em không khóc?”

“Bờ vai anh luôn sẵn sàng để tôi tựa vào, đúng không? Tôi nhất định không mắc mưu đâu.” Nàng thong dong nói, trong ánh mắt chẳng có chút niềm vui mảy may.

Long Chiếu Vũ thường hay ngủ muộn, hôm nay đúng lúc anh ta cởi quần áo, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng chợt bỗng vang lên giữa đêm khuya. Anh ta vội vàng chạy ra ngoài thì thấy Phương Hữu Lân đứng bên cốc nước đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ dưới chân. Nàng lóng ngóng tay chân, chỉ biết ngốc nghếch nhìn anh ta đi tới chứ không biết nên làm sao.

Anh ta bảo nàng đừng nhúc nhích, nàng liền vâng lời đứng im tại chỗ không động đậy. Dọn dẹp xong xuôi, anh ta quay lại nắm tay Phương Hữu Lân định đưa nàng về phòng, thế nhưng nhiệt độ trên tay nàng đã làm anh ta giật mình phát hoảng. Anh ta thử áp tay lên trán nàng – nóng hầm hập. Chính bởi ánh đèn mờ nhạt nên khi nãy anh ta không nhận ra gò má nàng đã đỏ bừng từ trước đó.

Anh ta chỉ nói: “Em bị sốt rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện.”

Nàng gật gật đầu, chậm chạp quay người đi về phía phòng ngủ, song ngay khi cất bước đầu tiên, nàng đã ngất xỉu trong lòng anh ta. Anh ta cuống cuồng mặc quần áo cho nàng, sau đó tìm thêm áo măng tô bằng vải nỉ bao bọc nàng vào trong rồi ôm nàng chạy lên xe.

Sau khi trải qua kiểm tra mà vẫn không tìm ra nguyên nhân gây bệnh, bác sĩ đành lắc đầu chịu thua. Suốt hai ngày liền sốt cao và mê sảng, thỉnh thoảnh nàng lại chảy nước mắt ròng ròng. Sáng nay nàng mở miệng thì thào, Long Chiếu Vũ cứ tưởng nàng tỉnh, nhưng đến gần mới vỡ lẽ – nàng đang nức nở gọi “Lý Minh.”

Trong phút chốc anh ta gạt phăng tất cả sự nhẫn nhịn dồn nén trong lòng, phóng xe đến văn phòng của Lý Minh. Long Chiếu Vũ đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, giờ phút này gương mặt và cách nói chuyện của anh ta không khỏi khiến A Mai e ngại, song cô vẫn trấn tĩnh đáp: “Tổng giám đốc Lý đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng, phiền anh vui lòng đợi một lát ạ.”

Long Chiếu Vũ dường như đã mất khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ, đôi mắt đỏ ngầu giận giữ nhìn lăm lăm vào họp, anh ta đẩy A Mai qua một bên rồi xông thẳng vào trong. Lý Minh thấy anh ta bật đứng dậy, anh ta tóm cổ áo Lý Minh, khàn giọng hằm hè: “Cậu đi theo tôi, cô ấy sốt cao, hôn mê trong bệnh viện, bây giờ còn đang gọi tên cậu đấy.”

Trong mắt Lý Minh phảng phất tia đau đớn, nhưng vẻ mặt lại chỉ có dửng dưng: “Có cậu chăm sóc cô ấy là tôi yên tâm rồi, tạm thời tôi không có thời gian.”

Long Chiếu Vũ không thể tin vào tai mình, anh ta quát lớn: “Cậu nói cái gì? Cô gái tốt như cô ấy mà cậu cũng dám phụ bạc à?!” rồi liền vung nắm đấm giáng thẳng vào mặt Lý Minh. Lý Minh không hề đề phòng, hoặc có lẽ anh tin chắc bản thân mình đủ sức chịu đựng cú đấm thô bạo đó. Anh đổ nhào xuống đất, khóe môi rịn máu. Hai người đang ngồi trong phòng vùng đứng dậy, bảo vệ A Mai gọi cũng kịp thời chạy đến, nhưng anh chỉ xua tay rồi tự mình lồm cồm đứng lên.

Long Chiếu Vũ vẫn tiếp tục giơ cao nắm đấm, nhưng rốt cuộc đã không xuống tay. Đổi lại, anh ta chỉ tay vào mặt Lý Minh, nghiến răng nói câu cuối cùng: “Khốn khiếp! Không đáng mặt đàn ông! Cậu căn bản không xứng với cô ấy.” Sau đó loạng choạng bỏ đi.

Mặt Lý Minh tái xanh, anh trở về chỗ ngồi, cất giọng nghiêm nghị và lạt lẽo: “Họp tiếp đi.” Không ai biết bàn tay đặt trên bàn chỉ vì quá dùng sức mà các ngón tay đã trở nên xanh xao.

Long Chiếu Vũ trở về bên giường Phương Hữu Lân, cuối cùng thiếp đi trong mệt mỏi. Đến khi anh ta tỉnh lại, Phương Hữu Lân đang ngồi bên cửa sổ ung dung ăn cháo. Nàng quay lại nhìn anh ta, nụ cười trong veo nở trên gương mặt còn đôi phần tiều tụy, nàng nói: “Long đại thiếu gia, chắc ngàn năm một thuở anh mới hiện nguyên hình thành người nguyên thủy nhỉ?”

Anh ta cảm thấy lạ lùng, bèn đi qua quan sát nàng thật kỹ. Mới hai ngày mà nàng đã gầy rạc đi, chiếc cằm nhọn khiến đôi mắt nàng trông to hơn hẳn. Anh ta hỏi: “Sao bỗng nhiên vui vẻ vậy?”

Nàng nói lảng đi: “Bác Long đưa cháo đến, anh đi tắm đi rồi ăn cơm. Chắc chắn là cơm dinh dưỡng rồi đó.”

Anh ta bán tín bán nghỉ, thử đặt mu bàn tay lên trán nàng – quả nhiên đã không còn nóng như hôm trước.

Y tá vào phòng, sau khi đo huyết áp và nhiệt độ xong bèn hỏi: “Hôm qua quá giờ thăm bệnh vậy mà có người vẫn khăng khăng muốn đến phòng này cho bằng được, nhưng rốt cuộc anh ta lại không vào, chỉ ngồi bên ngoài tới hơn nửa đêm rồi về. Anh chị có biết người ấy không?”

Phương Hữu Lân không trả lời, vẫn cắm cúi ăn cháo như cũ, Long Chiếu Vũ thì tức tối hừ giọng: “Đúng là đồ thần kinh!”
Giải trí thư giãn online

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Long Chiếu Vũ đưa nàng xuất viện. Vừa về đến nhà, nàng nhanh tay bắt đầu thu dọn đồ đạc, Long Chiếu Vũ tắm gội sửa sang chỉnh tề xong, đi ra thấy vậy liền hỏi: “Em định làm gì thế?”

Nàng không quay đầu lại, trả lời: “Tôi khỏe rồi mà, về nhà thôi.”

Anh ta vuốt gọn mái tóc còn ướt nước, tỏ thái độ không hài lòng rõ rệt: “Em cứ thế mà đi sao?”

“Chẳng lẽ tôi còn phải lấy thân báo đáp để tạ ân cứu mạng hở? Thế thì anh phải chịu thiệt đấy nhé.” Nhìn thấy nàng tỉnh bơ cười đùa như vậy, Long Chiếu Vũ cuối cùng cũng yên lòng. Hóa ra thật sự không còn gì phải lo ngại nữa rồi.

“Tôi về nhà ba mẹ tôi, lâu lắm rồi tôi không về thăm nhà. Sau đó tôi sẽ tìm công việc khác, quyết chí tự lực cánh sinh.” Nàng quảy ba lô lên vai, nói: “Công ơn của anh tôi không biết cảm tạ sao cho hết. Anh đưa tôi về đi, đã làm người tốt thì phải tốt cho trót.”

Xe dừng lại trước cửa nhà nàng, ông ngoại nàng đang ở trong sân cắt tỉa mấy nhánh hoa. Nàng mở lời trước: “Lần sau anh tới tôi sẽ mời anh ăn cơm, rồi sau đó ra ngoài sân uống trà. Anh thấy rặng nho đằng kia không? Là tôi trồng đấy.” Long Chiếu Vũ nhìn theo hướng tay nàng, rặng nho ấy tựa như mái hiên che nắng, bên dưới có đặt một cái bàn và bốn cái ghế dựa bằng gỗ thô được đẽo gọt theo kiểu sần sùi thô sơ nhưng lại gợi lên cảm giác rất dễ chịu.

Anh ta nói: “Em ở xa như vậy mà sau này đi làm lại không có phương tiện di chuyển.”

“Ba tôi sẽ mua xe cho tôi. Tôi có lái xe vài năm, chỉ là chưa quen đường xá ở Trung Quốc thôi.”

“Nếu em cần, tôi sẵn lòng làm tài xế cho em.” Anh ta nói hết sức chân thành.

Nàng cúi đầu cười cười: “Bây giờ tôi không có tâm trạng gì cả, chúng ta hãy bắt đầu từ tình bạn nhé.”

Nói vậy nghĩa là nàng đã bằng lòng cho anh ta cơ hội. Mới chỉ thế thôi mà trái tim anh ta đã gần như bùng nổ trong hạnh phúc.

Cuộc sống của nàng lại trở về quỹ đạo cũ, ba mẹ vẫn mải miết chạy theo những chuyến công tác xa xôi và vẫn luôn đáp ứng vô điều kiện tất thảy yêu cầu của nàng. Có đôi khi Long Chiếu Vũ sẽ gọi điện thoại ân cần hỏi han thăm nàng.

Một ngày, Nhậm Tùy Ý gọi điện nhờ nàng hỗ trợ việc phiên dịch, Phương Hữu Lân đương nhiên còn nhớ hai chị em song sinh nhà họ Nhậm, cũng vừa hay đang phát ngấy cảnh ngồi nghệt mặt ở nhà, vì thế nàng mau mắn hồ hởi đồng ý. Tùy Ý không nhắc đến Lý Minh, chắc hẳn Long Chiếu Vũ đã nói trước với cô ấy. Long Chiếu Vũ mời hai người bọn họ đi ăn, Tùy Ý từ chối: “Bây giờ em không ăn linh tinh ở ngoài được. Hai người đi trước đi, em ở đây chờ ông xã.”

Phương Hữu Lân chủ động mời: “Lúc nào rảnh nhớ ghé nhà mình uống trà.”

Nhà Lý Minh cùng dãy với nhà nàng, chỉ cách nhau ba căn. Thế nhưng Phương Hữu Lân chưa bao giờ nhìn thấy anh. Thực ra nàng thường xuyên đứng bên bậu cửa ngóng nhìn về bên ấy, có lẽ sâu trong tiềm thức của nàng tồn tại một sự chờ mong mang tên anh. Hôm nay nàng cố ý chọn đi con đường này, từ xa xa đã nhìn thấy xe anh đậu ngoài sân, khi nàng tới gần thì anh đã đứng trước cửa xe. Tốc độ xe chạy trong tiểu khu vốn dĩ không nhanh, chớp mắt đã đến cửa nhà anh, Long Chiếu Vũ giảm tốc độ, sáu cặp mắt không hẹn mà gặp giao nhau cùng một nơi. Nàng thấy sắc mặt anh rất tệ, trong ánh mắt còn thấp thoáng mất mát và buồn khổ, nhưng ngay giây sau đó anh lập tức ngồi vào xe.

Long Chiếu Vũ dừng xe chuẩn xác trước cửa nhà nàng, anh ta phì cười: “Này tiểu thư ơi, đây là ghế bọc da thật đấy, em đừng cào rách nó chứ.”

Tới lúc này Phương Hữu Lân mới ý thức được vừa rồi nàng đã căng thẳng trên mức bình thường. Người đàn ông đang ngồi cạnh nàng đây có tìm kiếm cả vạn năm cũng chưa chắc tìm thấy, vậy mà nàng may mắn gặp anh ta hết lần này đến lần khác, xem chừng nàng phải đi mua sổ số ngay mới được.

Long Chiếu Vũ ý nhị nói: “Hay để lần sau vậy, bây giờ chỉ sợ em không thấy hứng thú.”

“Sao lại không hứng thú, tôi có phải bị bại lộ chuyện trộm gà trộm chó gì đâu. Đi thôi nào, đi ngắm xe mới của tôi!”

Đó là một chiếc Volkswagen Beetle* màu xanh nhạt. Long Chiếu Vũ tấm tắc tán thưởng, nàng nói: “Tôi bảo muốn một anh chàng nho nhỏ đáng yêu nhưng phải rắn chắc mạnh mẽ, thế là ba tôi liền chọn cho tôi chiếc này.”

Nhờ Nhậm Tùy Ý giới thiệu, cứ lâu lâu nàng lại đi phiên dịch một bữa, côngviệc này chẳng những tự do tự tại mà còn rủng rỉnh tiền bạc. Một buổitrưa nọ, nàng vừa xong việc ở trung tâm thương mại thì Long Chiếu Vũ gọi điện hỏi nàng có muốn đến nhà mẹ anh ta ăn cơm dinh dưỡng không. Nàngnhớ lại thời gian nàng nằm sốt mê man trong bệnh viện, bà Long đã nấucháo mang vào cho nàng, vì vậy liền vui vẻ ưng thuận cùng anh ta đi thăm mẹ.

Trong thời gian đợi Long Chiếu Vũ đến, nàng ghé qua quầythực phẩm dinh dưỡng mua dầu cá biển biếu bà Long. Đang mua hàng, nàngbất chợt nghe có người kêu tên mình bằng giọng cực kỳ kinh ngạc và mừngrỡ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy A Mai. Nàng chỉ hỏi thăm A Mai mộtchút sau đó chào tạm biệt. Lúc gần đi, A Mai ấp a ấp úng nói: “PhươngHữu Lân, tớ biết cậu và tổng giám đốc Lý đã lâu rồi không gặp nhau.Nhưng dạo này sức khỏe anh ấy kém lắm, anh ấy rõ ràng là biết mà vẫn bỏmặc bản thân, thuốc không uống, ai khuyên cũng không chịu nghe, có hailần gắng không được phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Anh ấy…”

Phương Hữu Lân hít một hơi thật sâu, cắt ngang lời A Mai: “Tớ và anh ấy giờ đã như người xa lạ, không còn dính dáng gì với nhau nữa hết.”

A Mai dè dặt nhìn nàng, sau mấy lần ngập ngừng, rốt cuộc chỉ nói: “Xin lỗi,tại tớ nhiều chuyện. Tớ chỉ nghĩ nếu như chính cậu khuyên thì anh ấy ắthẳn sẽ nghe theo.”

Nàng buồn bã lắc đầu, không nói nên lời.

A Mai đi rồi, Phương Hữu Lân vẫn đứng thừ người trước cửa. Đương lúckhông biết suy nghĩ đi lạc chốn nào, tiếng di động réo rắt làm nàng giật bắn – là Long Chiếu Vũ gọi nói với nàng anh ta sắp đến.

Tronglúc thẫn thờ, nàng không thấy Long Chiếu Vũ đi về phía nàng, cũng nhưnàng không thể biết một nhóm ekip chụp ảnh đang cùng lúc tiến đến từphía sau. Từ giữa nhóm người, một cô gái trẻ trung ăn vận trang điểmtrau chuốt bước nhanh đến, cất tiếng gọi rất êm tai: “Anh Long, lâu lắmrồi không gặp anh.” Phảng phất trong câu nói chừng như có cả hờn giận,oán trách. Vì đứng gần nên Phương Hữu Lân nghe thấy người trợ lý của côgái la khẽ: “Loan Loan, không được!” Chỉ tiếc đã quá muộn.

LongChiếu Vũ không thể ngờ sẽ phải chạm trán với cô gái đứng bên cạnh Phương Hữu Lân, anh ta lập tức giới thiệu hai người với nh
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1860/4076