Tiểu thuyết Huấn Luyện Cha Phúc Hắc-full
Lượt xem : |
kết hôn, có baby của chính mình, vết rạn này vẫn còn đó, cô không thể nào xem đứa bé như con được.
Nếu như chọn rời bỏ Từ Hách Quân, không phải cô sẽ có vẻ là một cô gái hám lợi sao?
Cô đấu tranh gay gắt, bây giờ rốt cuộc là buông tha người đàn ông này, hay là tiếp nhận đứa trẻ không có máu mủ gì đây?
“Anh biết em còn rất kinh ngạc, nhưng quyết định sớm vẫn tốt hơn với em, chúng ta tuổi cũng không còn trẻ, anh không thể dùng loại lý do này để làm chậm trễ em.” Chuyện như thế này không thế giấu giếm gạt người được, cho nên thà hắn cho cô biết tất cả sớm hơn, cũng sớm để cô quyết định.
Hắn thế này là quan tâm sao? Hay là tàn nhẫn? Tô Tiểu Đại cũng nhất thời không thể nhìn ra tính cách hắn nữa.
Có lẽ hắn chính là như thế, không giống những gã đàn ông trong phòng khác, chạy theo cô suốt, chỉ muốn nịnh nọt cô, bề ngoài hắn hào hoa phong nhã, so với những tên tốt mã dẻ cùi 0 đó còn quyết đoán hơn nhiều, càng rõ ràng hơn mình cần cái gì, giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, người đàn ông này sẽ không suốt đời vùng vẫy trong cái ao tù, cho nên lúc đầu là cô chủ động tiếp cận hắn, nhưng hôm nay…
Nhìn đứa bé sơ sinh vùi trong ngực hắn, mở nửa con mắt… A! Cô ngay cả con của chính mình cũng không muốn, chứ đừng nói đến con người khác.
Bà mẹ kia, sao không dứt khoát bỏ đứa bé đi, tại sao còn gây phiền phức cho người khác vậy?
“Để em nghĩ một chút…” Tay chống trán, Tô Tiểu Đại nội tâm xung đột dữ dội.
Từ Hách Quân vỗ vỗ mông em bé, vừa dỗ dành nó, vừa nói với cô: “Chờ anh một chút, anh đưa em về.”
Cô không đáp lại, chừng nửa tiếng sau, chờ hắn cho tiểu tử kia ăn sữa xong, lấy địu bọc thằng bé lại ôm ở ngực, bộ dạng này trong mắt cô, thực sự quá tức cười!
“Những thứ này sao mà có?” Cô chỉ chỉ giường trẻ con và một ít đồ dùng trẻ sơ sinh.
“Thím nhà bên cạnh cho, bà ấy đã sinh ba đứa con, những vật này lấy từ trong kho nhà bà ấy, thật ra thì có rất nhiều thứ không thể dùng, cái khăn địu này là sạch sẽ nhất trong đó đấy.” Hắn cầm chìa khóa, tay kia kéo tay cô. “Đi thôi! Anh đưa em về.”
Tô Tiểu Đại thật sự rất muốn tránh đi, cô thật sự không muốn đi cạnh hắn như lúc này…
“Không để con ở nhà sao?”
“Không được, quá nguy hiểm.”
“Nhưng nó cũng sắp ngủ rồi, trẻ con ngủ rồi thì cũng đâu còn chuyện gì xảy ra được nữa?”
Từ Hách Quân quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, giống như hiểu rõ cô đang nghĩ gì, hắn cũng không giận, chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Tiểu Đại, trẻ con không phải là thú nuôi.”
Tô Tiểu Đại bị câu nói này làm xấu hổ đến muốn tìm lỗ nẻ mà chui, giờ cô mới phát hiện, cơ bản cô không có cách nào cùng hắn chăm sóc đứa bé này cả.
Hắn dắt cô xuống lầu, Từ Hách Quân đang chuẩn bị dắt xe máy ra, đúng lúc, thấy Ông Dục Kiệt dập điếu thuốc hút dở, từ một góc chạy đến bên cạnh.
“Sao anh còn ở đây?” Tô Tiểu Đại có phần kinh ngạc, nhưng để cho hắn ta nhìn thấy Từ Hách Quân ôm một đứa bé sơ sinh thế này, thật sự cô chẳng còn mặt mũi nào.
“Chỉ là anh thấy có chuyện không bình thường, nên chờ ở dưới lầu một chút, nếu có việc cần…” Hắn liếc mắt qua Từ Hách Quân, bất ngờ nhận ra cầu thịt kì lạ trong ngực hắn… “A, đây,… đây là cái gì?”
“Đây là con của tôi.” Từ Hách Quân không nhanh không chậm giải thích.
“Con của cậu?” Ông Dục Kiệt không nén được kinh ngạc. Từ Hách Quân và Tô Tiểu Đại ở trên lầu không tới một tiếng đồng hồ mà đã có con? Không không, như bình thường đây là chuyện không thể! Hắn ta lập tức loại trừ ý tưởng hoang đường này. Nhưng hai người hẹn hò mới hơn ba tháng, không thể nhanh như thế đã… Cho nên, đứa bé này không có quan hệ gì với Tô Tiểu Đại phải không?
Nếu như không có quan hệ gì với cô ấy, vậy là có quan hệ với Từ Hách Quân… Đúng đúng, vậy hắn biết rồi, nhất định là Từ Hách Quân ở ngoài “ăn vụng” mới có, lại thêm vẻ mặt khó ở của Tô Tiểu Đại, nhất định là bạn gái đương nhiệm như cô bị ép chấp nhận sự thật… Hắn thật sự quá bội phục mình, vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy, suy đoán được hết ngọn nguồn. (nghe thì suy luận có vẻ thần kì chứ nói thẳng là suy diễn kém thông minh kinh)
Chỉ có điều, thật không ngờ, Từ Hách Quân ngày thường đàng hoàng nghiêm túc thế mà lại nghĩ ăn cơm trả tiền…
“Cậu … muốn đưa Tiểu Đại về nhà?”
“Ừm.”
Ông Dục Kiệt cẩn thận xem xét tình huống trước mặt, tay Từ Hách Quân đặt trên chiếc xe mát, nghe nói nửa năm trước đấu giá trên mạng, cậu ta mới mua được, tuy là không có vấn đề gì, nhưng nghe tiếng máy nổ cũ kỹ kia, thật sự làm cho người ta không thể không lo lắng có lúc nó sẽ giở quẻ giữa đường, mà bây giờ, còn phải đèo một lớn một nhỏ, tình cảnh cổ quái này khiến cho hắn nhịn không được mở miệng —
“Ách, có vẻ cậu không tiện lắm.” Hắn chỉ bé con trong khăn, “Hay là để tôi đưa Tiểu Đại về? Dù gì cũng thuận đường.”
Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã, vô ý thức nắm chặt tay của Tô Tiểu Đại, không ngờ đến, cô đã rút tay ra trước.
“Cũng tốt, để Dục Kiệt đưa em về, thằng bé có vẻ buồn ngủ, anh về nghỉ sớm đi, mai còn đi làm.”
Câu trả lời của cô lại càng rõ ràng, đúng không! Tô Tiểu Đại biết rõ một đoạn tình cảm một khi kết thúc thì phải kết thúc sạch sẽ, cô nhanh chóng lui về phía sau Ông Dục Kiệt, không dám nhìn mặt hắn nữa.
“Cũng phải” Từ Hách Quân không tức giận, cũng không khó chịu, chỉ cười nhàn nhạt. “Anh đúng là không tiện lắm. Dục Kiệt, cảm ơn cậu, Tiểu Đại nhắn tin cho anh, để anh biết em đã về nhà.”
Hắn để xe máy về chỗ cũ, đảm bảo Tô Tiểu Đại đã lên xe Ông Dục Kiệt đi rồi, hắn mới ôm con lên nhà.
Chương 4
Chuyện Từ Hách Quân có con không mất bao lâu đã truyền khắp tòa nhà.
“Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha!”
“Có điều chuyện này cũng đột ngột quá đi!”
“Tiểu Đại mà biết chuyện này, cũng đáng thương quá!”
“Đừng nói cô ấy không biết, Tô Tiểu Đại sáng nay là ngồi xe Ông Dục Kiệt đến mà!”
“Thật hay giả vậy? Nhanh thế đã tìm được người mới rồi à?”
“Ừm hừm, gặp chuyện thế này đương nhiên là nhanh chóng mà chạy xa chứ sao! Hơn nữa, điều kiện kinh tế của Ông Dục Kiệt so với Từ Hách Quân hơn rất nhiều.” Nhưng nhân phẩm thì không tốt lắm.
“Cái này đúng!”
“Thế thì, đứa bé kia là của ai a?”
“Nghe nói… Là bí ẩn nha… Đến chính hắn còn chả biết.”
“Định mệnh, trên đời còn có chuyện như vậy!”
“Hắt xì!” Từ Hách Quân sáng sớm vừa mới đến công ty, đã nhận được ánh mắt đầy quan tâm của các đồng nghiệp, cùng với tiếng xì xào vo ve như ruồi xung quanh.
Hắn xoa xoa mũi, nghĩ là biết ai nói.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện một người đàn ông chưa kết hôn đã có con, so với chuyện mẹ đơn thân còn phức tạp hơn… Chí ít phần lớn mẹ đơn thân còn biết con mình từ đâu ra!
Nhưng hắn và cục cưng đáng thương của hắn thì sao?
“Từ Hách Quân,” nữ ma đầu gào lên trong điện thoại nội bộ, “Vào phòng làm việc của tôi đi.”
Tức khắc, hắn chuyển vẻ mặt chua xót.
Đi vào phòng làm việc vô cùng quen thuộc của Tổng giám đốc, hôm nay, cửa vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được ớn lạnh tản ra từ bên trong.
Mệnh hắn khổ quá mà…
Trong phòng làm việc cỡ 6 mét vuông, hai bên là giá sách gỗ sồi đơn giản, trần nhà được chỉnh thành 2 tầng, càng khiến người ta cảm giác trống trải, ngay chính giữa là bàn làm việc đồng màu nâu, mà nữ ma đầu… A, không phải, là Tổng giám đốc đại nhân, đang ngồi ở phía sau, vừa thấy hắn, ngẩng đầu lên khỏi màn hình…
Cô có một đôi mắt long lanh có hồn, có đôi khi hắn cảm thấy lông mày của cô không cần phải cô ý tô thêm nữa, vì đã đủ anh khí rồi, hôm này, cô đem tóc đen dài buộc gọn gàng sau đầu, thành một cái đuôi ngựa hoàn hảo, đồ công sở phẳng phiu mặc trên người cô, luôn luôn y như mới, rất khí thế, hằn thường nghĩ đến khuya nữ ma đầu về nhà chắc cũng là tình trạng muốn đánh nhau đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, đi ra chém giết người ta.
Cô hẳn là cũng không có áo ngủ váy ngủ đâu! Hắn rất KUSO mà nghĩ.
“Đứa bé đâu?”
Ặc, bị hỏi trực tiếp như thế, Từ Hách Quân kinh ngạc rồi.
Hoàng Thượng Dung bấm bấm bút bi trong tay, không khách khí nói thẳng, “Tin tức này trong văn phòng đã truyền đi cả rồi, tôi không cần hỏi cũng có thể biết đại khái. Nói đi! Anh định làm thế nào với đứa bé?”
Hắn định làm thế nào với đứa bé? Thành thật mà nói, hắn cũng không biết, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, hơn nữa bây giờ hỏi hắn không phải ai khác, mà chính là cấp trên cũng hắn.
Cái khỉ gì vậy?
Thấy hắn vẫn ngẩn người không nói lời nào, Hoàng Thượng Dung tăng mạnh khẩu khí, “Đứa bé đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?”
“Ở nhà bảo mẫu.”
Lông mày vốn nhíu chặt của cô hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn theo hắn, “Sau này cũng định gửi bảo mẫu sao?”
“Tôi phải đi làm, không có người trông, chỉ đành tiêu ít tiền mời bảo mẫu.”
Lông mày Hoàng Thượng Dung lại cau lại. “Một tháng trả cho bảo mẫu bao nhiêu? Anh có khả năng chi trả sao?”
“Tôi sẽ cố….” Tiết kiệm! Không những phải tiết kiệm tiền đi nhậu nhẹt chơi bời cuối tuần, mà nết có thể, hắn phải hết sức giảm tần suất đi ăn ngoài, nhưng mà hắn cũng không biết nấu cơm…. Cái này thảm!
Rút một tờ giấy, cô nhanh chóng phân tích cho hắn, “Một mình anh tháng lương 3 vạn rưỡi, thêm tiền tăng ca là 3 vạn tám, chỉ là thuê bảo mẫu một tháng ít nhẫn cũng phải 1 vạn rưỡi rồi! Còn lại 2 vạn, anh còn phải trả tiền thuê nhà, còn chi phí sinh hoạt.”
“Tiền sữa tiền tã của trẻ con cũng là mất tiền, một lon sữa bột năm trăm, ban đầu thì cũng tàm tạm, nhưng lớn hơn một chút, trẻ con một tháng ít cũng uốn ba bốn lon, tã thì càng không cần nói, cái đó so với giấy vệ sinh còn hao nhanh hơn, trừ đi tiền bảo mẫu, tiền chi cho đứa bé cũng ít nhất năm sáu ngàn, anh tính đến chưa? Lấy tình cảnh anh hiện tại, làm sao mà chăm sóc cho đứa bé được?”
Cô càng nói, Từ Hách Quân càng xanh lét mặt. Hắn biết thu nhập của mình không coi là nhiều, mỗi tuần một lần đi chơi với đồng nghiệp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt khác, vậy cũng không kém lương tháng của hắn bao nhiêu, bây giờ lại xem một đứa bé còn bú sữa… Không thay đổi là không được, ai, đây là sự thật của cuộc sống!
Nhìn hắn lại nín thít, Hoàng Thượng Dung tự động thay hắn nghĩ cách, “Gia đình đơn thân không phải có mình anh, cũng không phải anh là người cuối cùng, liên quan đến vấn đề này, anh xem bản kế hoạch này một chút.”
Cô rút ra một tập tài liệu, đặt trước mặt hắn.
“Tầng chúng ta có một góc để đồ linh tinh rộng chừng 10 m 2, bình thường nhiều đồ đạc ngổn ngang, tôi đã muốn chỉnh trang lại chỗ ấy từ lâu, nếu như kế hoạch này được thông qua, đồ đạc có thể dọn đi, cũng được một gian phòng trẻ con, từ tiền lương của mỗi người sử dụng, một tháng trừ một khoản tiền nhất định, mời một bảo mẫu chuyên nghiệp hoặc một giáo viên trông trẻ, để người ta chăm só
QUAY LẠINếu như chọn rời bỏ Từ Hách Quân, không phải cô sẽ có vẻ là một cô gái hám lợi sao?
Cô đấu tranh gay gắt, bây giờ rốt cuộc là buông tha người đàn ông này, hay là tiếp nhận đứa trẻ không có máu mủ gì đây?
“Anh biết em còn rất kinh ngạc, nhưng quyết định sớm vẫn tốt hơn với em, chúng ta tuổi cũng không còn trẻ, anh không thể dùng loại lý do này để làm chậm trễ em.” Chuyện như thế này không thế giấu giếm gạt người được, cho nên thà hắn cho cô biết tất cả sớm hơn, cũng sớm để cô quyết định.
Hắn thế này là quan tâm sao? Hay là tàn nhẫn? Tô Tiểu Đại cũng nhất thời không thể nhìn ra tính cách hắn nữa.
Có lẽ hắn chính là như thế, không giống những gã đàn ông trong phòng khác, chạy theo cô suốt, chỉ muốn nịnh nọt cô, bề ngoài hắn hào hoa phong nhã, so với những tên tốt mã dẻ cùi 0 đó còn quyết đoán hơn nhiều, càng rõ ràng hơn mình cần cái gì, giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, người đàn ông này sẽ không suốt đời vùng vẫy trong cái ao tù, cho nên lúc đầu là cô chủ động tiếp cận hắn, nhưng hôm nay…
Nhìn đứa bé sơ sinh vùi trong ngực hắn, mở nửa con mắt… A! Cô ngay cả con của chính mình cũng không muốn, chứ đừng nói đến con người khác.
Bà mẹ kia, sao không dứt khoát bỏ đứa bé đi, tại sao còn gây phiền phức cho người khác vậy?
“Để em nghĩ một chút…” Tay chống trán, Tô Tiểu Đại nội tâm xung đột dữ dội.
Từ Hách Quân vỗ vỗ mông em bé, vừa dỗ dành nó, vừa nói với cô: “Chờ anh một chút, anh đưa em về.”
Cô không đáp lại, chừng nửa tiếng sau, chờ hắn cho tiểu tử kia ăn sữa xong, lấy địu bọc thằng bé lại ôm ở ngực, bộ dạng này trong mắt cô, thực sự quá tức cười!
“Những thứ này sao mà có?” Cô chỉ chỉ giường trẻ con và một ít đồ dùng trẻ sơ sinh.
“Thím nhà bên cạnh cho, bà ấy đã sinh ba đứa con, những vật này lấy từ trong kho nhà bà ấy, thật ra thì có rất nhiều thứ không thể dùng, cái khăn địu này là sạch sẽ nhất trong đó đấy.” Hắn cầm chìa khóa, tay kia kéo tay cô. “Đi thôi! Anh đưa em về.”
Tô Tiểu Đại thật sự rất muốn tránh đi, cô thật sự không muốn đi cạnh hắn như lúc này…
“Không để con ở nhà sao?”
“Không được, quá nguy hiểm.”
“Nhưng nó cũng sắp ngủ rồi, trẻ con ngủ rồi thì cũng đâu còn chuyện gì xảy ra được nữa?”
Từ Hách Quân quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, giống như hiểu rõ cô đang nghĩ gì, hắn cũng không giận, chỉ là nhàn nhạt trả lời: “Tiểu Đại, trẻ con không phải là thú nuôi.”
Tô Tiểu Đại bị câu nói này làm xấu hổ đến muốn tìm lỗ nẻ mà chui, giờ cô mới phát hiện, cơ bản cô không có cách nào cùng hắn chăm sóc đứa bé này cả.
Hắn dắt cô xuống lầu, Từ Hách Quân đang chuẩn bị dắt xe máy ra, đúng lúc, thấy Ông Dục Kiệt dập điếu thuốc hút dở, từ một góc chạy đến bên cạnh.
“Sao anh còn ở đây?” Tô Tiểu Đại có phần kinh ngạc, nhưng để cho hắn ta nhìn thấy Từ Hách Quân ôm một đứa bé sơ sinh thế này, thật sự cô chẳng còn mặt mũi nào.
“Chỉ là anh thấy có chuyện không bình thường, nên chờ ở dưới lầu một chút, nếu có việc cần…” Hắn liếc mắt qua Từ Hách Quân, bất ngờ nhận ra cầu thịt kì lạ trong ngực hắn… “A, đây,… đây là cái gì?”
“Đây là con của tôi.” Từ Hách Quân không nhanh không chậm giải thích.
“Con của cậu?” Ông Dục Kiệt không nén được kinh ngạc. Từ Hách Quân và Tô Tiểu Đại ở trên lầu không tới một tiếng đồng hồ mà đã có con? Không không, như bình thường đây là chuyện không thể! Hắn ta lập tức loại trừ ý tưởng hoang đường này. Nhưng hai người hẹn hò mới hơn ba tháng, không thể nhanh như thế đã… Cho nên, đứa bé này không có quan hệ gì với Tô Tiểu Đại phải không?
Nếu như không có quan hệ gì với cô ấy, vậy là có quan hệ với Từ Hách Quân… Đúng đúng, vậy hắn biết rồi, nhất định là Từ Hách Quân ở ngoài “ăn vụng” mới có, lại thêm vẻ mặt khó ở của Tô Tiểu Đại, nhất định là bạn gái đương nhiệm như cô bị ép chấp nhận sự thật… Hắn thật sự quá bội phục mình, vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy, suy đoán được hết ngọn nguồn. (nghe thì suy luận có vẻ thần kì chứ nói thẳng là suy diễn kém thông minh kinh)
Chỉ có điều, thật không ngờ, Từ Hách Quân ngày thường đàng hoàng nghiêm túc thế mà lại nghĩ ăn cơm trả tiền…
“Cậu … muốn đưa Tiểu Đại về nhà?”
“Ừm.”
Ông Dục Kiệt cẩn thận xem xét tình huống trước mặt, tay Từ Hách Quân đặt trên chiếc xe mát, nghe nói nửa năm trước đấu giá trên mạng, cậu ta mới mua được, tuy là không có vấn đề gì, nhưng nghe tiếng máy nổ cũ kỹ kia, thật sự làm cho người ta không thể không lo lắng có lúc nó sẽ giở quẻ giữa đường, mà bây giờ, còn phải đèo một lớn một nhỏ, tình cảnh cổ quái này khiến cho hắn nhịn không được mở miệng —
“Ách, có vẻ cậu không tiện lắm.” Hắn chỉ bé con trong khăn, “Hay là để tôi đưa Tiểu Đại về? Dù gì cũng thuận đường.”
Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã, vô ý thức nắm chặt tay của Tô Tiểu Đại, không ngờ đến, cô đã rút tay ra trước.
“Cũng tốt, để Dục Kiệt đưa em về, thằng bé có vẻ buồn ngủ, anh về nghỉ sớm đi, mai còn đi làm.”
Câu trả lời của cô lại càng rõ ràng, đúng không! Tô Tiểu Đại biết rõ một đoạn tình cảm một khi kết thúc thì phải kết thúc sạch sẽ, cô nhanh chóng lui về phía sau Ông Dục Kiệt, không dám nhìn mặt hắn nữa.
“Cũng phải” Từ Hách Quân không tức giận, cũng không khó chịu, chỉ cười nhàn nhạt. “Anh đúng là không tiện lắm. Dục Kiệt, cảm ơn cậu, Tiểu Đại nhắn tin cho anh, để anh biết em đã về nhà.”
Hắn để xe máy về chỗ cũ, đảm bảo Tô Tiểu Đại đã lên xe Ông Dục Kiệt đi rồi, hắn mới ôm con lên nhà.
Chương 4
Chuyện Từ Hách Quân có con không mất bao lâu đã truyền khắp tòa nhà.
“Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong nha!”
“Có điều chuyện này cũng đột ngột quá đi!”
“Tiểu Đại mà biết chuyện này, cũng đáng thương quá!”
“Đừng nói cô ấy không biết, Tô Tiểu Đại sáng nay là ngồi xe Ông Dục Kiệt đến mà!”
“Thật hay giả vậy? Nhanh thế đã tìm được người mới rồi à?”
“Ừm hừm, gặp chuyện thế này đương nhiên là nhanh chóng mà chạy xa chứ sao! Hơn nữa, điều kiện kinh tế của Ông Dục Kiệt so với Từ Hách Quân hơn rất nhiều.” Nhưng nhân phẩm thì không tốt lắm.
“Cái này đúng!”
“Thế thì, đứa bé kia là của ai a?”
“Nghe nói… Là bí ẩn nha… Đến chính hắn còn chả biết.”
“Định mệnh, trên đời còn có chuyện như vậy!”
“Hắt xì!” Từ Hách Quân sáng sớm vừa mới đến công ty, đã nhận được ánh mắt đầy quan tâm của các đồng nghiệp, cùng với tiếng xì xào vo ve như ruồi xung quanh.
Hắn xoa xoa mũi, nghĩ là biết ai nói.
Lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện một người đàn ông chưa kết hôn đã có con, so với chuyện mẹ đơn thân còn phức tạp hơn… Chí ít phần lớn mẹ đơn thân còn biết con mình từ đâu ra!
Nhưng hắn và cục cưng đáng thương của hắn thì sao?
“Từ Hách Quân,” nữ ma đầu gào lên trong điện thoại nội bộ, “Vào phòng làm việc của tôi đi.”
Tức khắc, hắn chuyển vẻ mặt chua xót.
Đi vào phòng làm việc vô cùng quen thuộc của Tổng giám đốc, hôm nay, cửa vừa mở ra, hắn đã cảm nhận được ớn lạnh tản ra từ bên trong.
Mệnh hắn khổ quá mà…
Trong phòng làm việc cỡ 6 mét vuông, hai bên là giá sách gỗ sồi đơn giản, trần nhà được chỉnh thành 2 tầng, càng khiến người ta cảm giác trống trải, ngay chính giữa là bàn làm việc đồng màu nâu, mà nữ ma đầu… A, không phải, là Tổng giám đốc đại nhân, đang ngồi ở phía sau, vừa thấy hắn, ngẩng đầu lên khỏi màn hình…
Cô có một đôi mắt long lanh có hồn, có đôi khi hắn cảm thấy lông mày của cô không cần phải cô ý tô thêm nữa, vì đã đủ anh khí rồi, hôm này, cô đem tóc đen dài buộc gọn gàng sau đầu, thành một cái đuôi ngựa hoàn hảo, đồ công sở phẳng phiu mặc trên người cô, luôn luôn y như mới, rất khí thế, hằn thường nghĩ đến khuya nữ ma đầu về nhà chắc cũng là tình trạng muốn đánh nhau đến nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, đi ra chém giết người ta.
Cô hẳn là cũng không có áo ngủ váy ngủ đâu! Hắn rất KUSO mà nghĩ.
“Đứa bé đâu?”
Ặc, bị hỏi trực tiếp như thế, Từ Hách Quân kinh ngạc rồi.
Hoàng Thượng Dung bấm bấm bút bi trong tay, không khách khí nói thẳng, “Tin tức này trong văn phòng đã truyền đi cả rồi, tôi không cần hỏi cũng có thể biết đại khái. Nói đi! Anh định làm thế nào với đứa bé?”
Hắn định làm thế nào với đứa bé? Thành thật mà nói, hắn cũng không biết, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, hơn nữa bây giờ hỏi hắn không phải ai khác, mà chính là cấp trên cũng hắn.
Cái khỉ gì vậy?
Thấy hắn vẫn ngẩn người không nói lời nào, Hoàng Thượng Dung tăng mạnh khẩu khí, “Đứa bé đâu? Hiện giờ ở chỗ nào?”
“Ở nhà bảo mẫu.”
Lông mày vốn nhíu chặt của cô hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn theo hắn, “Sau này cũng định gửi bảo mẫu sao?”
“Tôi phải đi làm, không có người trông, chỉ đành tiêu ít tiền mời bảo mẫu.”
Lông mày Hoàng Thượng Dung lại cau lại. “Một tháng trả cho bảo mẫu bao nhiêu? Anh có khả năng chi trả sao?”
“Tôi sẽ cố….” Tiết kiệm! Không những phải tiết kiệm tiền đi nhậu nhẹt chơi bời cuối tuần, mà nết có thể, hắn phải hết sức giảm tần suất đi ăn ngoài, nhưng mà hắn cũng không biết nấu cơm…. Cái này thảm!
Rút một tờ giấy, cô nhanh chóng phân tích cho hắn, “Một mình anh tháng lương 3 vạn rưỡi, thêm tiền tăng ca là 3 vạn tám, chỉ là thuê bảo mẫu một tháng ít nhẫn cũng phải 1 vạn rưỡi rồi! Còn lại 2 vạn, anh còn phải trả tiền thuê nhà, còn chi phí sinh hoạt.”
“Tiền sữa tiền tã của trẻ con cũng là mất tiền, một lon sữa bột năm trăm, ban đầu thì cũng tàm tạm, nhưng lớn hơn một chút, trẻ con một tháng ít cũng uốn ba bốn lon, tã thì càng không cần nói, cái đó so với giấy vệ sinh còn hao nhanh hơn, trừ đi tiền bảo mẫu, tiền chi cho đứa bé cũng ít nhất năm sáu ngàn, anh tính đến chưa? Lấy tình cảnh anh hiện tại, làm sao mà chăm sóc cho đứa bé được?”
Cô càng nói, Từ Hách Quân càng xanh lét mặt. Hắn biết thu nhập của mình không coi là nhiều, mỗi tuần một lần đi chơi với đồng nghiệp, cộng thêm chi tiêu sinh hoạt khác, vậy cũng không kém lương tháng của hắn bao nhiêu, bây giờ lại xem một đứa bé còn bú sữa… Không thay đổi là không được, ai, đây là sự thật của cuộc sống!
Nhìn hắn lại nín thít, Hoàng Thượng Dung tự động thay hắn nghĩ cách, “Gia đình đơn thân không phải có mình anh, cũng không phải anh là người cuối cùng, liên quan đến vấn đề này, anh xem bản kế hoạch này một chút.”
Cô rút ra một tập tài liệu, đặt trước mặt hắn.
“Tầng chúng ta có một góc để đồ linh tinh rộng chừng 10 m 2, bình thường nhiều đồ đạc ngổn ngang, tôi đã muốn chỉnh trang lại chỗ ấy từ lâu, nếu như kế hoạch này được thông qua, đồ đạc có thể dọn đi, cũng được một gian phòng trẻ con, từ tiền lương của mỗi người sử dụng, một tháng trừ một khoản tiền nhất định, mời một bảo mẫu chuyên nghiệp hoặc một giáo viên trông trẻ, để người ta chăm só
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu185/1007