Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Của Dạ Tiên Sinh-full

Lượt xem :
lầu một của công ty, dưới cái nhìn chăm chú của nhân viên công ty, gọi một phần cơm rau.

Cô cố ý chọn góc xa nhất, nhưng vẫn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đánh giá mình. Nói thật, cô đã sớm quen những ánh mắt đó.

Thân là trợ lý của Dạ Bác Vũ, lại là em trong nhà, người muốn thân cận cô, chín phần là vì nịnh nọt, một phần còn lại là cảm thấy thật ra con người cô không tồi, muốn làm bạn với cô. Nhưng người thuộc một phần này cũng vì cô luôn làm việc bên cạnh phó tổng giám đốc nên rất khó thường xuyên liên lạc với cô.

Hạ Đậu Khấu cầm lấy thìa, mới ăn một miếng cơm, phía trước liền có bóng người ngăn trở.

“Ăn ngon không?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Dạ Bác Vũ đang đứng trước mặt cô.

“Anh...... Sao anh lại tới đây?” Cô ngừng thở, phát hiện nhà ăn ầm ỹ đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.

“Đột nhiên tôi không có hứng thú với bánh kẹp.” Dạ Bác Vũ ngồi xuống bên người cô, lấy thìa cô đã dùng, lấy một miếng cho vào miệng.“Ừm, quả nhiên ngon hơn cơm trưa của tôi.”

Dạ Bác Vũ nháy mắt với cô mấy cái, cực khác với bộ dạng lạnh lùng lúc bình thường của anh.

“Anh...... anh muốn ăn, thì tự mình đi gọi một phần!” Cô khẽ quát một tiếng, cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng hồng.

“Đây là gì?” Anh hỏi.

“Rau xào.”

Hạ Đậu Khấu đoạt lại thìa vùi đầu vào ăn, làm bộ không có nghe thấy tiếng khe khẽ nói nhỏ từ bốn phía truyền đến.

Dạ Bác Vũ bưng một khay cơm giống cô, trở lại ngồi xuống trước mặt cô.

“Tôi không ăn củ cải đỏ.” Anh thực tự nhiên bỏ củ cải đỏ qua một bên.

“Không thể kiêng ăn.” Cô giống như lúc bình thường múc củ cải hồng đưa đến bên miệng anh, vẻ mặt cố chấp trừng mắt nhìn anh.

Dạ Bác Vũ thở dài, há mồm ăn luôn.

Hạ Đậu Khấu vừa lòng gật đầu, nhưng nụ cười trên môi anh quá tươi, làm cho cô cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Thảm, đang ở trước công chúng mà!

“Anh bẫy tôi, anh như vậy về sau làm thế nào tôi......” Hạ Đậu Khấu mặt đỏ tai hồng hô một tiếng, đành phải cúi đầu vội vã ăn cơm, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Dạ Bác Vũ bình thường là người công tư phân minh, thậm chí ở trước mặt mọi người còn không gọi tên cô, bởi vậy mặc dù tin đồ về hai người bọn họ chưa từng gián đoạn, nhưng vĩnh viễn chỉ là tin đồn. Nhưng mà --

Hành động vừa rồi của bọn họ hoàn toàn chứng thật mọi người đoán nha!

“Tôi không tuyên thệ chủ quyền như vậy, sẽ luôn có người bước lầm vào cấm khu. Vừa rồi văn phòng thu được một bó hoa tặng cho em, là quản lí nghiệp vụ ngân hàng đưa tới, còn có một tấm thiệp nữa.” ánh mắt Dạ Bác Vũ nhìn chằm chằm cô, ăn một miếng cơm, dùng sức nhai.

“Đó là vì lần trước anh ấy mời khách ăn cơm, tìm không thấy nhà hàng thích hợp, tôi cho anh ấy một số đề nghị, sau đó nghe nói hộ khách kia thực vừa lòng, cho nên anh ấy mới tặng hoa cho tôi.” Hạ Đậu Khấu liếc nhìn anh một cái.

“Ha! Vậy sao anh ta chỉ đưa hoa hồng, rõ ràng chính là Tư Mã chiêu tâm.” Dạ Bác Vũ không cho là đúng nói.

“Chắc là người ta dặn cửa hàng bán hoa, không có khả năng tồn nhiều tâm tư như anh. Huống hồ, không phải đã nói rõ là hai bên nên thử phân ra để biết mình thích hay là thói quen sao? Anh sao có thể công nhiên tỏ thái độ, nghe nhìn lẫn lộn như thế.” Cô hạ giọng nói.

Dạ Bác Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang của cô, anh nhíu mày, trên mặt không hề có ý xin lỗi nhìn cô.

“Ai đồng ý thế với em, tôi muốn làm thế đấy, bằng không em muốn như thế nào?” Anh nói.

Lúc này, Ngô quản lí nghiệp vụ trong công ty vừa thấy Dạ Bác Vũ ở nhà ăn dùng cơm, lập tức cười meo meo đi tới chào hỏi.

“Lần đầu nhìn thấy anh dùng cơm ở nhà ăn.” Ngô quản lí cười trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dạ Bác Vũ, vẫy tay gọi cấp dưới.“Sao không gọi hoa quả tráng miệng? Tiểu Lỗ, qua bên cạnh mua một phần hoa quả lại đây.”

“Ngô quản lí, tôi đi lấy là được.” Hạ Đậu Khấu đứng dậy nói.

“Không sao, việc nhỏ này giao cho tiểu Lỗ là tốt rồi.” Ngô quản lí vội vàng vẫy tay muốn cô ngồi xuống.

“Ngô quản lí, tôi ăn kiêng, cô ấy rõ nhất tôi thích ăn cái gì. Bình thường đều là cô ấy giúp tôi chuẩn bị hoa quả, chỉ là tối hôm qua cô ấy ngủ không ngon, buổi sáng chúng tôi đi vội, cho nên mới không chuẩn bị.” Dạ Bác Vũ cười nói.

Hạ Đậu Khấu trợn to mắt nhìn Dạ Bác Vũ tươi cười đầy mặt, ngốc người.

Cô đứng tại chỗ, hoàn toàn quên bước tiếp theo cô phải làm cái gì.

“Ai nha, vợ hiền như thế, sao không nhanh lấy về nhà?” Ngô quản lí nói.

“Cô ấy vẫn không gật đầu, cảm thấy tôi chỉ quen có cô ất, không biết Ngô quản lí có biện pháp nào tốt không, làm cho tôi thuyết phục cô ấy nhanh một chút?” Dạ Bác Vũ nói.

Ngô quản lí vừa nghe Dạ Bác Vũ bình thường không nói việc tư, thế nhưng lại mở miệng yêu cầu trợ giúp, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, lập tức lấy kinh nghiệm người từng trải nhiệt tình nói:“Con gái ấy, phải dỗ......”

“Tôi đi mua hoa quả, Ngô quản lí, ‘Dạ tiên sinh’, mời chậm dùng.” Hạ Đậu Khấu xấu hổ muốn đào cái hố nhảy xuống, bất chấp thất lễ ngắt lời Ngô quản lí, giọng nói lạnh hơn bình thường ít nhất bảy tám độ.

“Đậu Đậu, không cần mua, em nhanh về ngủ trưa đi, xem vẻ mặt em không có tinh thần kìa.”

Dạ Bác Vũ cười nói, cưng chiều trong mắt làm cho Hạ Đậu Khấu tâm động lại đỏ mặt muốn làm thịt anh.

Hạ Đậu Khấu trừng anh một cái, vội vàng xoay người chạy trốn, miễn cho kế tiếp Dạ Bác Vũ càng làm hành động khiến người ta sợ hãi, trái tim của cô thật không thừa nhận nổi mà!

“Sao cô ấy còn gọi anh là ‘Dạ tiên sinh’?” Ngô quản lí nhiều chuyện hỏi.

“Cá tính cô ấy thẹn thùng, sửa là được.”

Giọng nói Dạ Bác Vũ vang dội, Hạ Đậu Khấu chỉ hận bước chân mình không đủ mau, bây giờ còn ở giữa nhà ăn, làm cho ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên người cô.

Chán ghét Dạ Bác Vũ, rõ ràng nói có cho cô một khoảng thời gian, lại cố ý muốn làm động tác nhỏ.

Cô quyết định đêm nay cô nhất định phải đi hẹn hò, nhất định phải cho Dạ Bác Vũ một ít giáo huấn!

Hạ Đậu Khấu vọt vào thang máy, nhìn đôi mắt sương mù trên gương thang máy, hai gò má hồng hồng, như là uống say.

Cô ôm hai gò má, lại phát hiện khóe môi mình dương lên, trong lòng có cảm xúc ấm áp dễ chịu lại ngọt ngào, giống như ăn bánh ngọt chậm rãi bành trướng, tràn ngập hương khí quen thuộc.

Mấy năm nay, cô luôn cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà, bây giờ cô lại có cảm giác --

Thực hạnh phúc!

A, sao cô lại lên thang máy, không phải là đi lấy hoa quả cho Dạ Bác Vũ sao?

Hạ Đậu Khấu dậm chân, rất nhanh lại chạy ra khỏi thang máy. Đều do Dạ Bác Vũ, hại cô biến thành một cô gái mơ hồ!

Chương 6
Ngay tại nhà ăn của công ty bởi vì thái độ của Dạ Bác Vũ đối với cô mà ồn ào huyên náo một ngày này, Hạ Đậu Khấu đúng giờ tan tầm, tránh được anh.

Cô về nhà thay đổi quần áo, lại tiến phòng bếp bận rộn trong chốc lát, sau liền cùng Hoàng Gia Văn đi ra ngoài ăn bữa tối

Trong bữa tối, cô cùng Hoàng Gia Văn tán gẫu đông tây, nói từ thân thế lẫn nhau tới công tác.

Cô phát hiện chính mình có thể thoải mái mà cùng Hoàng Gia Văn nói chuyện trời đất, cùng anh bốn mắt khi giao tiếp, cũng sẽ không có cảm giác gì tim đập gia tốc.

Trên thực tế, những năm gần đây cô luôn có thể thoải mái mà cùng khác phái có hảo cảm nhìn nhau, mà sẽ không rối loạn cảm xúc. Duy nhất người sẽ làm cô rối loạn cảm xúc, chỉ có --

Dạ Bác Vũ.

“Tuần sau có thể cùng đi xem phim? Có nhất bộ chụp ảnh đại sư điện ảnh, cảm giác nhìn rất có khí chất.” Hoàng Gia Văn cười hì hì nói.

“Xem phim có thể, ăn cơm cũng không thành vấn đề, nhưng là, cũng chỉ sẽ là bằng hữu thân phận, được không?” Hạ Đậu Khấu vẻ mặt xin lỗi nhìn anh, không nghĩ giấu diếm tâm tình của mình.“Tôi hôm qua mới phát hiện nguyên lai trong lòng tôi đã có người mình thích, chính là tôi thần kinh trì độn, qua thật lâu mới phát hiện.”

“Anh Dạ Bác Vũ sao?” Hoàng Gia Văn hỏi.

“Ân.” Cô gật đầu, vẫn là ửng đỏ mặt.

“Ai, tôi sớm nên biết đến. Năm đó gặp các người bộ dáng các người sóng vai ngồi, còn có cất chứa một loại ngọt ngào không dành cho bên thứ ba.” Hoàng Gia Văn thở dài khẩu khí.

“Vậy anh còn theo đuổi tôi?” Hạ Đậu Khấu nhẹ giọng hỏi.

“Tôi cùng chú Dạ còn có mẹ em tán gẫu quá, bọn họ đều nói các người là tình cảm anh em tốt lắm, cho nên tôi đã nghĩ, không bằng thử một lần, dù sao cũng không phải không bị người ta cự tuyệt quá.” Hoàng Gia Văn nhún vai, giả bộ một cái khổ ha ha biểu tình.

“Là tôi sai, cho anh sai lầm chờ mong. Nhưng là, tôi cũng vậy mãi cho đến khi anh thông báo , mới biết được tâm tư của anh.” Cô nhẹ giọng nói.

“Tôi sẽ không vừa lúc là cái kia mà lợi dụng đi?” Hoàng Gia Văn vẻ mặt khoa trương nói, xong đáy mắt lại không dấu nổi mất mát.

“Dạ Bác Vũ đem anh xem làm tình địch.” Hạ Đậu Khấu nói xong, thật vui vẻ nhìn đến anh tinh thần sĩ khí lại phấn chấn .

“Cảm tạ em dùng ‘Tình địch’ tự hồi phục của tôi tự tin.”

Hai người vừa nói vừa tán gẫu đứng ở trước nhà Hạ Đậu Khấu, Hoàng Gia Văn hướng cô vươn tay, cười khẽ đối với cô trừng mắt nhìn.“Vẫn là ăn cơm xem phim bằng hữu?”

“Đương nhiên.” Hạ Đậu Khấu cười cầm tay anh.“Lần tới mời anh về nhà ăn cơm.”

“Được! Không biết khi đó Dạ Bác Vũ có thể hay không có cái gì tinh thần diễn xuất? Vài năm trước, khi tôi kiên quyết đến nhà em ăn cơm, biểu tình anh liền một bộ muốn giết tôi.” Hoàng Gia Văn cười hướng cô vung tay lên, xoay người đi trở về ở đối diện gia.

Hạ Đậu Khấu nhìn Hoàng Gia Văn, biết chính mình nếu không phải gặp Dạ Bác Vũ, anh hẳn sẽ là đối tượng khôi hài cô muốn kết giao.

Cô mở cửa trở lại bật ngọn đèn phòng trong, không biết Dạ Bác Vũ làm sao có thể đến trễ như vậy còn không có trở về.

Chẳng lẽ thật là đi cùng con gái Cao chủ tịch ăn cơm sao? Cô không nghĩ nhiều, lại nhịn không được đoán , bọn họ hay không trò chuyện với nhau thật vui.

Cô tuy rằng không quan tâm Dạ Bác Vũ sẽ chuyện trò vui vẻ cỡ nào, nhưng trong lòng vẫn là giống có vô số con kiến ở lung tung chui đi.

Hạ Đậu Khấu đi đến phòng bếp, nhìn xem sau khi cô tan tầm gấp trở về vì anh thích món canh gà củ từ. Quả nhiên, chỉn chu hoàn hảo , không có người động qua.

Được rồi, nếu anh là đi ước hội trong lời nói, như vậy cô cũng nhận thức . Dù sao, là cô thúc giục anh đi . Nhưng là, Dạ Bác Vũ người cuồng công tác kia có thể hay không còn tại công ty?

Cô ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái đồng hồ báo thức, thân thủ đi lấy di động. Đã mười giờ, anh không phải sáng mai đi máy bay sao?

Cạch!

Cô còn chưa cầm lấy di động, chợt nghe cửa bị đẩy ra nói.

“Đã trở lại.” Hạ Đậu Khấu lập tức đón nhận đồ trên tay anh, nhìn đến vẻ mặt mỏi mệt anh.

“Em hôm nay có nấu canh sao? A...... Đúng rồi, anh đã quên không dặn em không cần phải nấu.” Dạ Bác Vũ vẻ mặt mỏi mặt, hướng trên sô pha ngồi xuống.

“Em cũng đã qu
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT788/4842