Tiểu thuyết Khách Trọ, Đừng Như Vậy
Lượt xem : |
ắn này thì sẽ có lỗi với bản thiết kế kia.
"Có một công việc, Chủ nhật thuê anh một ngày, phụ trách đưa đón anh đi làm tan làm, còn bao ăn hai bữa, có làm hay không?" - Tin nhắn gửi đi rồi, Lãnh Tĩnh nhìn màn ảnh đếm thời gian —— cô chỉ chờ ba phút, ba phút nếu anh ta không trả lời tin nhắn, hết hạn.
Kết quả?
Nửa phút còn chưa tới đã có cuộc gọi tới, tiếng chuông gọi tới vang vọng trong căn phòng vắng lặng, Lãnh Tĩnh trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, trên màn hình điện thoại hiển thị Tiểu bạch kiểm gọi tới, hơn nữa trong đêm tối, giọng nói của anh rất thanh tỉnh, không hề có chút ngái ngủ, “Công việc gì?”
"Nói trước nhé, giá tôi đưa ra không cao."
"Giá tiền không thành vấn đề."
Anh ta đáp ứng sảng khoái như vậy, Lãnh Tĩnh ngược lại tỏ ra ảo não, về tính chất công việc cô sống chết đều không thể nói ra được, chỉ nói với anh ta, "Nhà anh ở đâu? Chủ nhật tôi đến đón anh, nhớ đến lúc đó mặc âu phục."
". . . . . ."
"Alo?"
Anh ta dường như là đang suy tư cái gì đó, trả lời chậm như tiếng vỗ bàn: "Cái đó, trước mắt tôi không có chỗ ở cố định, hơn nữa tôi không có âu phục."
"Tiểu bạch kiểm có người nào như anh không hả? Phòng ốc không mò được, tiền cũng không còn vớt được" - Lãnh Tĩnh lau mồ hôi, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, "Thôi, tối thứ sáu sau tám giờ anh tới phòng thiết kế tìm tôi."
"Thần bí như vậy?" - Anh ta khẽ kéo dài âm cuối câu nghe giống như kèm theo sự không rõ chân tướng mà chọc ghẹo, Lãnh Tĩnh nghe xong, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi cúp máy.
***
Tám giờ tối thứ sáu, văn phòng đã sớm không còn một bóng người, phòng thiết kế chỉ còn lại mỗi Lãnh Tĩnh, dưới mệnh lệnh của Miss. Thời kỳ mãn kinh, cô phải quét dọn văn phòng.
Lãnh Tĩnh vốn nên cầm cây lau nhà lau chùi khắp phòng, thế nhưng lúc này lại vắt chéo hai chân ngồi ở trong phòng làm việc của Miss. Thời kỳ mãn kinh, ngón tay nhịp nhàng nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Tiểu bạch kiểm đến.
Men theo tất cả gian phòng làm việc, đẩy cửa một phòng sáng nhất đi vào, Địch Mặc nhìn thấy trên ghế tổng có một người phụ nữ nghênh ngang đang ngồi, anh vừa bất đắc dĩ vừa lắc đầu vừa mỉm cười.
"Anh nhìn đi, tôi có phong phạm làm tài chủ một ngày của anh không?"
Địch Mặc chưa từng thấy biểu tình nhàn hạ của cô như vậy bao giờ, tựa như con mèo lười biếng, một đôi mắt mèo lóe lên tia sáng lấp lánh.
"Một ngày tài chủ?" - Anh gật đầu, "Có, tương đối có."
Lãnh Tĩnh ngó ngó anh, hài lòng đứng lên, cầm lấy trang phục được treo lên cạnh ghế dựa trực tiếp đi tới bàn thiết kế có hình dạng, kích thước quốc vương trong phòng thiết kế, "Đây là thiết kế nam trang tôi chuẩn bị đem đi dự thi, chất liệu vải là hàng thượng đẳng, anh tới đây, cởi áo khoác ra, tôi đo thử thân hình của anh."
Anh ta ngoan ngoãn bước tới.
Cô cầm lấy thước dây, vừa đo vừa nói nhỏ, "Chi tiết có chút khoa trương, đến lúc đó tôi sửa lại một chút, rất nhanh sẽ ok. Chờ tôi một tiếng, thuận tiện giúp tôi lau cái hành lang kia đi. Cây lau nhà hay bất cứ cái gì đều ở trong phòng nhỏ bên cạnh phòng trà nước."
"Lau nhà cũng là một phần công tác?" - Giọng nói của anh ta vui vẻ hỏi ngược lại, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô đang du ngoạn trên người anh.
Hai người tán gẫu câu được câu không, dần dần không khí bắt đầu đê mê, Địch Mặc khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại của cô sượt qua cằm anh, trong lòng xúc động, giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, "Cô có nghĩ tới việc sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình hay không?"
"Không có tiền." - Lãnh Tĩnh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào trong ánh mắt anh. Một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Cô nghiêng nghiêng đầu, "Hơi ngồi xuống chút, tôi đo kích thước vai cho anh. Không có việc gì cao như vậy để làm gì? Tay của tôi giơ đến mỏi nhừ rồi này."
"Cô xác định?" - Anh ta hứng thú cười cười, nhìn có vẻ không có ý tốt.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? BẢo anh ngồi xổm xuống thì ngồi đi!"
Anh ta rất phối hợp nhẹ ngồi xổm xuống, sau đó —— Lãnh Tĩnh lập tức hối hận. Góc độ mà anh ta ngồi xổm xuống hết sức xảo trá, trong nháy mắt, cự ly giữa hai người không ngừng kéo gần lại, thậm chí còn thành mắt đối mắt, mũi đối với mũi, miệng. . . . . . đối miệng.
Hô hấp của anh ta ấm áp, không có mùi thuốc lá, mùi vị rất sạch sẽ, nhẹ nhàng phà ở trên môi cô, Lãnh Tĩnh run rẩy, lặng lẽ lui về phía sau một bước, "Tôi đo xong rồi, anh đi lau hành lang đi.
Chương 6: Nóng… quá!
Dịch: Heidi
Lãnh Tĩnh đánh giá chiều cao và dáng người luôn rất chính xác, hình ảnh nửa người trên lõa lồ của Tiểu bạch kiểm vẫn tồn tại trong đầu cô. Lãnh Tĩnh đánh giá tiếp thân hình anh ta, có lẽ so với thân hình của người mẫu nam cũng không kém bao nhiêu. Buổi chiều trong làm việc cũng đã lén lút sửa lại được hơn phân nửa, với mơ ước bản thiết kế này của cô mau chóng được lên sàn diễn, cô càng tràn đầy lòng hăng hái, không đến nửa giờ đã làm xong.
Đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy—— Ơ! Bên ngoài đèn điện sáng trưng, sàn nhà trơn bóng như mới, Lãnh Tĩnh giơ tay lên sờ lên chiếc lá trên tấm bình phong, một chút bụi cũng không có.
Tiểu bạch kiểm đang ngồi ở chỗ làm việc của cô, cánh tay chìa ra một, ý bảo cô cứ đi xung quanh mà kiểm tra, Lãnh Tĩnh có chút không thể tưởng tượng nổi, ngón tay dọc theo mặt bàn của mỗi góc làm việc quét một đường, thật sự là một hạt bụi cũng không dính, "Tốc độ đủ nhanh!"
Địch Mặc nhướng mày, thế nhưng lời nói dương dương tự đắc kia cũng còn chưa kịp phun ra khỏi miệng thì người phụ nữ này đã ném bộ âu phục vào người anh, "Đi! Đi thay quần áo."
Địch Mặc nghe thấy buồn cười, "Cô thật đúng là xem tôi như nô tài của cô sao?"
Lãnh Tĩnh bĩu môi, bày ra cái vẻ "Tôi làm khó dễ anh đấy", "Đúng rồi, chúng ta phải đi tới chỗ Amy trước trộm đôi giày da, size của anh là bao nhiêu?"
Địch Mặc im lặng lắc đầu, đem từ "Trộm" nói ra quang minh chính đại như vậy, cô gái này không hổ danh là một đóa hoa tuyệt thế.
Dẫn Tiểu bạch kiểm vào phòng thay quần áo, Lãnh Tĩnh dựa người vào chiếc bàn ngoài phòng thay quần áo, dặn dò một câu, "Lúc đi giày kiềm chế một chút, chớ làm hư, sau ngày mai chúng ta còn phải đem chúng trả lại đó!"
Sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho cô bạn thân đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Chênh lệch múi giờ đến hai tiếng, không phải là giờ làm việc cũng không phải là giờ ngủ, nhưng đợi cho đến khi tiếng chuông cuối cùng của cuộc gọi réo lên, mới có người bắt máy.
Tuy rằng đã bắt máy, nhưng Hồ Nhất Hạ kề cà không nói gì khiến Lãnh Tĩnh có chút mù mờ không hiểu ra sao, "Hồ Ly?"
"Ô. . . . . . Ừ."
"Lâu như vậy mới nghe điện thoại, đang bận sao?"
"Ô. . . . . . Không có, không có."
Giọng nói của cô bạn tốt có chút lạ, có chút lười biếng, nhưng lại tựa như không phải lười biếng, mà là một loại quyến rũ khó tả, Lãnh Tĩnh không khỏi nhăn mày lại, giọng nói không khỏi có chút chần chừ do dự, "Chồng bồ có phải có chiếc xe Spyker không? Mai cho mình mượn dùng một ngày được không?"
"Hả?" - Thanh âm của Hồ Nhất Hạ rất nhỏ, âm lượng rất nhẹ, nói chuyện tựa như hết sức khó khăn, "Được a. Bồ, trực tiếp. . . . . . ô, trực tiếp cầm cái chìa khóa dự phòng đi tới khăn chung cư của chồng mình, chìa khóa xe đều ở đó. . . . . . Ở đó, ô. . . ."
"Làm sao bồ lại thở gấp như vậy hả?"
Lãnh Tĩnh càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được có cái gì không đúng a, Hồ Nhất Hạ lại thở nhẹ ra trong chốc lát mới chậm rãi đáp, "Ách. . . . . . ô, mình đang vận động."
"Vận —— động?"
Chân mày Lãnh Tĩnh càng cau lại sâu hơn nữa, đang lúc đáp án nào đáo đang chuẩn bị sống động hiện lên thì đầu kia điện thoại tựa hồ bị chuyển giao trong tay một người khác, ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên khiến người ta có cảm giác không dám đắc đội, "Vận động trên giường."
Lãnh Tĩnh bị sợ tới mức tay run, cứ như vậy đem điện thoại cúp luôn. Đại khái sau một phút đồng hồ, trong đầu đầy hắc tuyến còn chưa kịp tản đi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn tên người gọi tới trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy, do dự một chút, nhưng vẫn nghe máy, hồi phục tâm trạng bị lúng túng một chút, "Cùng chồng bồ xong chuyện rồi?"
"Giữa trận nghỉ ngơi." - Giọng nói này. . . . . .
Giọng đàn ông trầm thấp lạnh cứng, một giọng nói hết sức xúc cảm, giọng nói này nếu như nghe nữa thì càng làm cho người ta không dám đắc tội. . . . . .
Tay Lãnh Tĩnh lại run lên, thật may là đang lúc cô sợ quá lại định cúp lần nữa, giọng một cô gái quen thuộc hờn dỗi vang lên, "Ghét, trả điện thoại cho em. . . . . ."
Điện thoại rốt cuộc đã trở lại trong tay cô bạn, Lãnh Tĩnh âm thầm sụp sùi một tiếng, "Mấy người... cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó."
Điện thoại rốt cuộc đã trở lại trong tay cô bạn thân, Lãnh Tĩnh âm thầm sụt sịt một tiếng, "Mấy người... cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó."
"Ngày đầu tiên tới chỗ này đã gặp phải động đất, 14 ngày kế tiếp, ngày nào cũng loay hoay bận rộn, thật khng dễ dng g hm nay mi đợc nghỉ ngơi, chúng ta đơng nhin phải tận dụng thời gian chứ!" - Xem ra nguyn khí của Hồ Nht Hạ đã khi phục lại, giọng ni rt cuộc khng còn quyến rũ m ngời nữa, "Đúng rồi, mi rồi mnh cha ni xong, cha kha xe đ ở th phòng trn kệ gần li cửa đi vo phía tay tri, tùy bồ chọn."
"Ừ."
"Còn nữa, bồ mợn xe mun lm g?"
Hnh động mạo xng l trang hảo hn thật c chút kh mở miệng, Lãnh Tĩnh úp úp mở mở, "Ci đ, bồ cũng biết đy, ngy mai hn lễ của tn khn kiếp no đ, mnh khng mun ở trc mặt anh ta v vợ của anh ta. . . . . ." Đang lúc ny, cnh cửa phòng thay quần o mở ra.
Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, sửng st.
"Bồ cùng ng chồng iu của bồ tiếp tục vut ve an ủi tiếp đi, đ cho anh ta st ruột chờ đợi mnh sợ mnh khgiữ đợc ci mạng nhỏ ny." - Lãnh Tĩnh ni xong lập tức cúp my, nh mt vẫn lun nhn chm chm vphía trc, chỉ l cng nhn cng tr mt.
C c chút khng xc định đợc ngời đn ng trc mặt ny mnh c quen hay khng.
Ngời đàn ông ở trong khách sạn quấn khăn tắm, lõa lồ nửa thân trên, cùng Miss. Thời kì mãn kinh làm ra chuyện không hợp phép, hay là người đàn ông mặc quần jean áo thun, có chút không chỉnh tề, ở dưới sân khấu T chỉ tay năm ngón với cô—— ai mới là người mà cô biết.
Trước mắt, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, áo khoác vest màu đen cùng với chiếc quần dài cùng màu, kết hợp với đôi giày da màu đen sáng loáng, cả người nổi bật lên sự lạnh lùng mà rắn rỏi, thậm chí trong mắt đều có nhiều hơn một tia u ám.
"Mặc long bào cũng giống thái tử quá ha, không tệ, không tệ. Quả nhiên ‘người dựa vào quần áo, phật dựa vào lớp mạ vàng.’"
Lãnh Tĩnh ho khan hai tiếng, chẳng biết tại sao so với việc quấy rầy việc tốt của hai vợ chồng người ta vừa rồi lại thấy ngượng ngùng hơn, ánh mắt chạy loạn trên người anh ta, chỉ là không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó cô ý thức được một vấn đề, "Cà vạt của anh tại sao lại thắt thành hình dạng quỷ quái này?"
"Đây là lần thứ hai trong đời tôi thắt cà vạt." - Anh ta tựa như biết bản thân có bao nhiêu lực sát thương, nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt.
"Hả? Vậy sao?" - Lãnh Tĩnh rốt cuộc tìm được lí do lần nữa xem thường anh ta, chậm rãi bước tới, vừa giúp anh thắt cà vạt vừa thuận miệng hỏi một chút, "Lần đầu tiên là lúc nào?"
"Trong lễ tang của mẹ tôi."
Động tác trên tay của Lãnh Tĩnh không cầm được mà ngừng lại.
Có chút không xác định ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt của anh ta có một giây rất nghiêm túc, ch
QUAY LẠI"Có một công việc, Chủ nhật thuê anh một ngày, phụ trách đưa đón anh đi làm tan làm, còn bao ăn hai bữa, có làm hay không?" - Tin nhắn gửi đi rồi, Lãnh Tĩnh nhìn màn ảnh đếm thời gian —— cô chỉ chờ ba phút, ba phút nếu anh ta không trả lời tin nhắn, hết hạn.
Kết quả?
Nửa phút còn chưa tới đã có cuộc gọi tới, tiếng chuông gọi tới vang vọng trong căn phòng vắng lặng, Lãnh Tĩnh trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, trên màn hình điện thoại hiển thị Tiểu bạch kiểm gọi tới, hơn nữa trong đêm tối, giọng nói của anh rất thanh tỉnh, không hề có chút ngái ngủ, “Công việc gì?”
"Nói trước nhé, giá tôi đưa ra không cao."
"Giá tiền không thành vấn đề."
Anh ta đáp ứng sảng khoái như vậy, Lãnh Tĩnh ngược lại tỏ ra ảo não, về tính chất công việc cô sống chết đều không thể nói ra được, chỉ nói với anh ta, "Nhà anh ở đâu? Chủ nhật tôi đến đón anh, nhớ đến lúc đó mặc âu phục."
". . . . . ."
"Alo?"
Anh ta dường như là đang suy tư cái gì đó, trả lời chậm như tiếng vỗ bàn: "Cái đó, trước mắt tôi không có chỗ ở cố định, hơn nữa tôi không có âu phục."
"Tiểu bạch kiểm có người nào như anh không hả? Phòng ốc không mò được, tiền cũng không còn vớt được" - Lãnh Tĩnh lau mồ hôi, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, "Thôi, tối thứ sáu sau tám giờ anh tới phòng thiết kế tìm tôi."
"Thần bí như vậy?" - Anh ta khẽ kéo dài âm cuối câu nghe giống như kèm theo sự không rõ chân tướng mà chọc ghẹo, Lãnh Tĩnh nghe xong, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi cúp máy.
***
Tám giờ tối thứ sáu, văn phòng đã sớm không còn một bóng người, phòng thiết kế chỉ còn lại mỗi Lãnh Tĩnh, dưới mệnh lệnh của Miss. Thời kỳ mãn kinh, cô phải quét dọn văn phòng.
Lãnh Tĩnh vốn nên cầm cây lau nhà lau chùi khắp phòng, thế nhưng lúc này lại vắt chéo hai chân ngồi ở trong phòng làm việc của Miss. Thời kỳ mãn kinh, ngón tay nhịp nhàng nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.
Đại khái khoảng mười lăm phút sau, Tiểu bạch kiểm đến.
Men theo tất cả gian phòng làm việc, đẩy cửa một phòng sáng nhất đi vào, Địch Mặc nhìn thấy trên ghế tổng có một người phụ nữ nghênh ngang đang ngồi, anh vừa bất đắc dĩ vừa lắc đầu vừa mỉm cười.
"Anh nhìn đi, tôi có phong phạm làm tài chủ một ngày của anh không?"
Địch Mặc chưa từng thấy biểu tình nhàn hạ của cô như vậy bao giờ, tựa như con mèo lười biếng, một đôi mắt mèo lóe lên tia sáng lấp lánh.
"Một ngày tài chủ?" - Anh gật đầu, "Có, tương đối có."
Lãnh Tĩnh ngó ngó anh, hài lòng đứng lên, cầm lấy trang phục được treo lên cạnh ghế dựa trực tiếp đi tới bàn thiết kế có hình dạng, kích thước quốc vương trong phòng thiết kế, "Đây là thiết kế nam trang tôi chuẩn bị đem đi dự thi, chất liệu vải là hàng thượng đẳng, anh tới đây, cởi áo khoác ra, tôi đo thử thân hình của anh."
Anh ta ngoan ngoãn bước tới.
Cô cầm lấy thước dây, vừa đo vừa nói nhỏ, "Chi tiết có chút khoa trương, đến lúc đó tôi sửa lại một chút, rất nhanh sẽ ok. Chờ tôi một tiếng, thuận tiện giúp tôi lau cái hành lang kia đi. Cây lau nhà hay bất cứ cái gì đều ở trong phòng nhỏ bên cạnh phòng trà nước."
"Lau nhà cũng là một phần công tác?" - Giọng nói của anh ta vui vẻ hỏi ngược lại, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mịn của cô đang du ngoạn trên người anh.
Hai người tán gẫu câu được câu không, dần dần không khí bắt đầu đê mê, Địch Mặc khẽ cúi đầu, mái tóc mềm mại của cô sượt qua cằm anh, trong lòng xúc động, giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, "Cô có nghĩ tới việc sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình hay không?"
"Không có tiền." - Lãnh Tĩnh vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lập tức rơi vào trong ánh mắt anh. Một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Cô nghiêng nghiêng đầu, "Hơi ngồi xuống chút, tôi đo kích thước vai cho anh. Không có việc gì cao như vậy để làm gì? Tay của tôi giơ đến mỏi nhừ rồi này."
"Cô xác định?" - Anh ta hứng thú cười cười, nhìn có vẻ không có ý tốt.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? BẢo anh ngồi xổm xuống thì ngồi đi!"
Anh ta rất phối hợp nhẹ ngồi xổm xuống, sau đó —— Lãnh Tĩnh lập tức hối hận. Góc độ mà anh ta ngồi xổm xuống hết sức xảo trá, trong nháy mắt, cự ly giữa hai người không ngừng kéo gần lại, thậm chí còn thành mắt đối mắt, mũi đối với mũi, miệng. . . . . . đối miệng.
Hô hấp của anh ta ấm áp, không có mùi thuốc lá, mùi vị rất sạch sẽ, nhẹ nhàng phà ở trên môi cô, Lãnh Tĩnh run rẩy, lặng lẽ lui về phía sau một bước, "Tôi đo xong rồi, anh đi lau hành lang đi.
Chương 6: Nóng… quá!
Dịch: Heidi
Lãnh Tĩnh đánh giá chiều cao và dáng người luôn rất chính xác, hình ảnh nửa người trên lõa lồ của Tiểu bạch kiểm vẫn tồn tại trong đầu cô. Lãnh Tĩnh đánh giá tiếp thân hình anh ta, có lẽ so với thân hình của người mẫu nam cũng không kém bao nhiêu. Buổi chiều trong làm việc cũng đã lén lút sửa lại được hơn phân nửa, với mơ ước bản thiết kế này của cô mau chóng được lên sàn diễn, cô càng tràn đầy lòng hăng hái, không đến nửa giờ đã làm xong.
Đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy—— Ơ! Bên ngoài đèn điện sáng trưng, sàn nhà trơn bóng như mới, Lãnh Tĩnh giơ tay lên sờ lên chiếc lá trên tấm bình phong, một chút bụi cũng không có.
Tiểu bạch kiểm đang ngồi ở chỗ làm việc của cô, cánh tay chìa ra một, ý bảo cô cứ đi xung quanh mà kiểm tra, Lãnh Tĩnh có chút không thể tưởng tượng nổi, ngón tay dọc theo mặt bàn của mỗi góc làm việc quét một đường, thật sự là một hạt bụi cũng không dính, "Tốc độ đủ nhanh!"
Địch Mặc nhướng mày, thế nhưng lời nói dương dương tự đắc kia cũng còn chưa kịp phun ra khỏi miệng thì người phụ nữ này đã ném bộ âu phục vào người anh, "Đi! Đi thay quần áo."
Địch Mặc nghe thấy buồn cười, "Cô thật đúng là xem tôi như nô tài của cô sao?"
Lãnh Tĩnh bĩu môi, bày ra cái vẻ "Tôi làm khó dễ anh đấy", "Đúng rồi, chúng ta phải đi tới chỗ Amy trước trộm đôi giày da, size của anh là bao nhiêu?"
Địch Mặc im lặng lắc đầu, đem từ "Trộm" nói ra quang minh chính đại như vậy, cô gái này không hổ danh là một đóa hoa tuyệt thế.
Dẫn Tiểu bạch kiểm vào phòng thay quần áo, Lãnh Tĩnh dựa người vào chiếc bàn ngoài phòng thay quần áo, dặn dò một câu, "Lúc đi giày kiềm chế một chút, chớ làm hư, sau ngày mai chúng ta còn phải đem chúng trả lại đó!"
Sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho cô bạn thân đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.
Chênh lệch múi giờ đến hai tiếng, không phải là giờ làm việc cũng không phải là giờ ngủ, nhưng đợi cho đến khi tiếng chuông cuối cùng của cuộc gọi réo lên, mới có người bắt máy.
Tuy rằng đã bắt máy, nhưng Hồ Nhất Hạ kề cà không nói gì khiến Lãnh Tĩnh có chút mù mờ không hiểu ra sao, "Hồ Ly?"
"Ô. . . . . . Ừ."
"Lâu như vậy mới nghe điện thoại, đang bận sao?"
"Ô. . . . . . Không có, không có."
Giọng nói của cô bạn tốt có chút lạ, có chút lười biếng, nhưng lại tựa như không phải lười biếng, mà là một loại quyến rũ khó tả, Lãnh Tĩnh không khỏi nhăn mày lại, giọng nói không khỏi có chút chần chừ do dự, "Chồng bồ có phải có chiếc xe Spyker không? Mai cho mình mượn dùng một ngày được không?"
"Hả?" - Thanh âm của Hồ Nhất Hạ rất nhỏ, âm lượng rất nhẹ, nói chuyện tựa như hết sức khó khăn, "Được a. Bồ, trực tiếp. . . . . . ô, trực tiếp cầm cái chìa khóa dự phòng đi tới khăn chung cư của chồng mình, chìa khóa xe đều ở đó. . . . . . Ở đó, ô. . . ."
"Làm sao bồ lại thở gấp như vậy hả?"
Lãnh Tĩnh càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được có cái gì không đúng a, Hồ Nhất Hạ lại thở nhẹ ra trong chốc lát mới chậm rãi đáp, "Ách. . . . . . ô, mình đang vận động."
"Vận —— động?"
Chân mày Lãnh Tĩnh càng cau lại sâu hơn nữa, đang lúc đáp án nào đáo đang chuẩn bị sống động hiện lên thì đầu kia điện thoại tựa hồ bị chuyển giao trong tay một người khác, ngay sau đó, một giọng đàn ông vang lên khiến người ta có cảm giác không dám đắc đội, "Vận động trên giường."
Lãnh Tĩnh bị sợ tới mức tay run, cứ như vậy đem điện thoại cúp luôn. Đại khái sau một phút đồng hồ, trong đầu đầy hắc tuyến còn chưa kịp tản đi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn tên người gọi tới trên màn hình điện thoại đang nhấp nháy, do dự một chút, nhưng vẫn nghe máy, hồi phục tâm trạng bị lúng túng một chút, "Cùng chồng bồ xong chuyện rồi?"
"Giữa trận nghỉ ngơi." - Giọng nói này. . . . . .
Giọng đàn ông trầm thấp lạnh cứng, một giọng nói hết sức xúc cảm, giọng nói này nếu như nghe nữa thì càng làm cho người ta không dám đắc tội. . . . . .
Tay Lãnh Tĩnh lại run lên, thật may là đang lúc cô sợ quá lại định cúp lần nữa, giọng một cô gái quen thuộc hờn dỗi vang lên, "Ghét, trả điện thoại cho em. . . . . ."
Điện thoại rốt cuộc đã trở lại trong tay cô bạn, Lãnh Tĩnh âm thầm sụp sùi một tiếng, "Mấy người... cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó."
Điện thoại rốt cuộc đã trở lại trong tay cô bạn thân, Lãnh Tĩnh âm thầm sụt sịt một tiếng, "Mấy người... cẩn thận bị lao lực quá mà chết đó."
"Ngày đầu tiên tới chỗ này đã gặp phải động đất, 14 ngày kế tiếp, ngày nào cũng loay hoay bận rộn, thật khng dễ dng g hm nay mi đợc nghỉ ngơi, chúng ta đơng nhin phải tận dụng thời gian chứ!" - Xem ra nguyn khí của Hồ Nht Hạ đã khi phục lại, giọng ni rt cuộc khng còn quyến rũ m ngời nữa, "Đúng rồi, mi rồi mnh cha ni xong, cha kha xe đ ở th phòng trn kệ gần li cửa đi vo phía tay tri, tùy bồ chọn."
"Ừ."
"Còn nữa, bồ mợn xe mun lm g?"
Hnh động mạo xng l trang hảo hn thật c chút kh mở miệng, Lãnh Tĩnh úp úp mở mở, "Ci đ, bồ cũng biết đy, ngy mai hn lễ của tn khn kiếp no đ, mnh khng mun ở trc mặt anh ta v vợ của anh ta. . . . . ." Đang lúc ny, cnh cửa phòng thay quần o mở ra.
Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, sửng st.
"Bồ cùng ng chồng iu của bồ tiếp tục vut ve an ủi tiếp đi, đ cho anh ta st ruột chờ đợi mnh sợ mnh khgiữ đợc ci mạng nhỏ ny." - Lãnh Tĩnh ni xong lập tức cúp my, nh mt vẫn lun nhn chm chm vphía trc, chỉ l cng nhn cng tr mt.
C c chút khng xc định đợc ngời đn ng trc mặt ny mnh c quen hay khng.
Ngời đàn ông ở trong khách sạn quấn khăn tắm, lõa lồ nửa thân trên, cùng Miss. Thời kì mãn kinh làm ra chuyện không hợp phép, hay là người đàn ông mặc quần jean áo thun, có chút không chỉnh tề, ở dưới sân khấu T chỉ tay năm ngón với cô—— ai mới là người mà cô biết.
Trước mắt, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, áo khoác vest màu đen cùng với chiếc quần dài cùng màu, kết hợp với đôi giày da màu đen sáng loáng, cả người nổi bật lên sự lạnh lùng mà rắn rỏi, thậm chí trong mắt đều có nhiều hơn một tia u ám.
"Mặc long bào cũng giống thái tử quá ha, không tệ, không tệ. Quả nhiên ‘người dựa vào quần áo, phật dựa vào lớp mạ vàng.’"
Lãnh Tĩnh ho khan hai tiếng, chẳng biết tại sao so với việc quấy rầy việc tốt của hai vợ chồng người ta vừa rồi lại thấy ngượng ngùng hơn, ánh mắt chạy loạn trên người anh ta, chỉ là không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau đó cô ý thức được một vấn đề, "Cà vạt của anh tại sao lại thắt thành hình dạng quỷ quái này?"
"Đây là lần thứ hai trong đời tôi thắt cà vạt." - Anh ta tựa như biết bản thân có bao nhiêu lực sát thương, nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt.
"Hả? Vậy sao?" - Lãnh Tĩnh rốt cuộc tìm được lí do lần nữa xem thường anh ta, chậm rãi bước tới, vừa giúp anh thắt cà vạt vừa thuận miệng hỏi một chút, "Lần đầu tiên là lúc nào?"
"Trong lễ tang của mẹ tôi."
Động tác trên tay của Lãnh Tĩnh không cầm được mà ngừng lại.
Có chút không xác định ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt của anh ta có một giây rất nghiêm túc, ch
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu1047/5101