Truyện nhiều tập - Mang Theo Cục Cưng Chơi Game - phần 3
Lượt xem : |
Roivà kẹo?”
Công Tử Túy ngẫm lại, vì sao lần nào hắn nhìn thấycũng là bà xã cầm roi, mà dưới roi luôn là hắn a!!... [>_<">...
“Công Tử Túy, lại đây.”
“Vâng! Bà xã!”
“Oành”
“Bà xã, sao lại đánh ta?!”
“Hừ!” Ai kêu vẻ mặt anh hệt như đang chịu đựng vậy
Sau khi Vũ Đồng cáo biệt với Diệp Lạc, dẫn Công TửTuý đi xuống núi, phía sau là chúng tiểu đệ, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnhcủa bọn họ nữa, Thu Dĩnh vẫn còn nghe được tiếng kêu bi ai của Công Tử Tuý
Trong chốc lát sau, giọng nho nhỏ vang lên
“Baba, chú kia thật đáng thương! A dì kia thật khủngkhiếp! Vẫn là mama tốt nhất!” Tiếng nói non nớt tràn ngập đồng tình [...">.
“Con nhớ kỹ, về sau không được tìm một cô gái bạo lựcnhư thế, biết không?” Diệp Lạc xoa xoa cái má hồng hồng của bé
“Uh, về sau cục cưng muốn tìm người như mama a"
Thu Dĩnh nhìn hai cha con vui đùa cùng nhau, bỗng có1 cảm giác bài xích...
Quốc khánh, ngày một tháng mười.
Thu Dĩnh sửa soạn xong, ngồi trên giường cùng MộngTích Du đợi bạn trai, “bye¬bye”, sau đó mang túi xách về kí túc xá
Ngày hôm qua, Lục Lộ đã trở về nhà, còn mang vẻ mặtcực kì hưng phấn làm cô và Mộng Tích Du ghen tị vô cùng
Nhà Thu Dĩnh ở thành S, tuy không phải rất xa trườngcô học, nhưng từ trường về nhà cũng mất hơn 3 giờ, dù không lâu lắm nhưng vềnhà cũng đã đến giờ ăn cơm chiều
Trở lại ngôi nhà xa cách suốt 1 tháng, cô lấy chìakhoá ra, đầu tiên chính là mùi thức ăn thơm nức mũi nghênh đón cô
“Ba mẹ, con đã về rồi!”
“Tiểu Dĩnh đã về rồi, nhanh thu soạn đi, rồi xuốngăn cơm.” Thu mẹ tay cầm dao đứng trong phòng bếp nhìn ra cười nói
Thu Dĩnh trở về phòng, sửa soạn xong liền hỏi:“Mẹ,ba đâu?”
“Ba con đi ra ngoài với cậu rồi a, còn dẫn anh conđi chơi bóng a, thật là, đã đến giờ ăn rồi mà vẫn không chịu về, con đi kêu bọnhọ trở về đi.” Thu mẹ vừa nói vừa đặt món ăn lên bàn cơm
“ Dạ.”
Ở khu nhà của Thu Dĩnh có một sân thể dục cách khôngxa, từ sáng đến chiều luôn có nhiều người đến, đặc biệt là những người già cả.Nơi đó còn có một sân bóng rổ, chiều nào về cũng thấy được loáng thoáng vàithân ảnh thiếu niên rượt đuổi nhau
Ba Thu Dĩnh rất thích chơi bóng rổ, trước đây, côluôn bị ép chơi cùng, cho nên, Thu Dĩnh cũng luyện được một thân tay nghề rất tốt
Anh họ Tương Dịch Phong nhìn thấy cô từ xa đi tới,nhanh chóng cướp bóng từ tay ba Thu Dĩnh, ném về phía cô, “Tiểu Dĩnh, tiếp.”
Thu Dĩnh nhận được trái bóng rổ, nhấn xuống đất vàicái, sau đó lượn vài vòng rồi thảy trái bóng vào rổ, sau đó đi đến cạnh Tương DịchPhong
“Ba, cậu, anh, mẹ bảo con đến gọi mọi người về ăncơm.”
“Tiểu Dĩnh lớn rồi đẹp ra nha.” Cậu Thu Dĩnh đi lên,vỗ vỗ đầu cô cười nói
Thu Dĩnh cười cười, trong lòng lại cực kì xem thường,cậu có thể nói câu khác không a, lần nào gặp người ta cũng nói câu này
Thu mẹ nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười với 4 ngườiđi vào nói: “Đi rửa tay đi, ăn cơm.”
Bốn người nghe lời lần lượt theo thứ tự rửa tay, chờThu mẹ bưng canh lên
Trong lúc ăn cơm
“Dịch Phong, nghe ba con nói con đang quen bạn gái,định chừng nào dẫn về ra mắt?”
“ Dạ, đợi khi nào con rảnh sẽ đưa về.” Tương DịchPhong nuốt cơm xuống nói, liếc mắt nhìn về phía em gái đang cố gắng tiêu hủycái chân gà, hai cô này nhất định rất hợp đi, dù sao.... Cũng là người cùng tuổi,thật không biết con gái suy nghĩ như thế nào...
Thu mẹ nhận được câu trả lời khẳng định, quay sangnhìn Thu Dĩnh hỏi: “Tiểu Dĩnh, có bạn trai chưa?”
Thu Dĩnh bị một câu của Thu mẹ làm cho nghẹn họng,không phải đang hỏi anh sao? Sao bây giờ lại chuyển sang cô? “Khụ khụ, mẹ --” Mộtkhuôn mặt lười biếng xuất hiện trong đầu cô, anh, chắc... Không tính đi?
Thu mẹ nhìn Thu Dĩnh vẻ mặt không chắc chắn, pháthuy sức tưởng của bà -- đoán, có lẽ là sợ chúng ta rầy con bé, hay là thật sựkhông có, lại hỏi một câu, “Rốt cuộc có hay không?”
Đuổi khuôn mặt lười biếng kia ra khỏi đầu, cô nhanhchóng đưa ra 2 chữ đơn giản, “Không có.”
Huh? Chẳng lẽ đã đoán sai?
“Tiểu Dĩnh, có thì cứ nói ra, ba và mẹ sẽ không chọccon.” Thu ba cười ha ha mở miệng nói.
Cậu Thu Dĩnh ngồi 1 bên gật đầu phụ hoa, dùng ánh mắtcổ vũ nhìn Thu Dĩnh: Nói đi Tiểu Dĩnh, cậu nhất định bảo vệ con
Thu Dĩnh khóc không ra nước mắt, nhìn anh họ Tương DịchPhong cầu cứu, nhưng anh chỉ cúi đầu ăn làm như không liên quan đến mình, cô thấycầu cứu không có hiệu quả, chỉ có thể tự lực cánh sinh, dưới ba ánh mắt nhìnchăm chú, cô kiên trì lắc đầu, nói: “Thật sự không có.”
Nhìn ba người thất vọng, Thu Dĩnh đen mặt lại, nhanhchóng ăn cơm, buông chiếc đũa nói một câu “Con ăn xong rồi”, sau đó nhanh chóngđi đến phòng mình
Tương Dịch Phong cũng bỏ lại một câu “Con ăn xong rồi”rồi đuổi theo Thu Dĩnh đi vào phòng
Tương Dịch Phong đi vào phòng Thu Dĩnh, thuận tay lấychiếc ghế ngồi xuống, “Tiểu Dĩnh, anh cũng không tin.” Dưới ánh mắt nghi hoặc củaThu Dĩnh, anh nói tiếp: “Bởi vì, em vừa do dự.”
Rất nhạy bén! Không hổ danh là học tâm lí, “Chỉ làcó hảo cảm, chưa đến trình độ thích đâu.”
Dưới sự truy vấn của anh họ, cô đành phải kể hết,thành thực như thế nào, có em bé ngoài ý muốn như thế nào, cùng anh hoàn thànhnhiệm vụ...
Tương Dịch Phong nghe xong, trêu đùa cười nói: “Muốnanh giúp em không?”
“Đừng, thuận theo tự nhiên là được rồi.” Thu Dĩnhngăn cản nói.
Nguyên lai, quen biết với anh được 1 tháng rồi...
Buổi tối, Thu Dĩnh tắm rửa sạch sẽ xong liền vàogame.
Cô vừa đi vào đại sảnh liền nghe thấy tiếng cười nhưgió lốc của Phó bang chủ, “Lần này tôi cũng phải đi! Mấy ông đừng nghĩ đến chuyệnbỏ tôi một mình trong các rồi trốn ra ngoài tiêu dao nữa!!”
“Sao vậy?” Cô ôm lấy bé, đi đến bên cạnh Diệp Lạcđang hứng thú uống trà hỏi.
“Hôm nay có 1 bản đồ mới -- rừng sương mù, bọn họđang thương lượng chọn người.” Diệp Lạc buông chén trà mở miệng nói.
Rừng sương mù, cũng giống như tên vậy, quanh năm đềucó một tầng sương mù bao quanh, tầm nhìn chỉ có 50 thước, nghe nói, những ngườiđi vào, khi đi ra nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn...
0.33333333333333
Diệp Lạc nói xong, Tự Nhất Mi cũng vừa thảo luậnxong
“Sau khi trải qua thảo luận -- chú ở lại, tôi thaythế!” Tiếu Lăng Phong khí thế chỉ vào Diệp Lạc hùng hồn nói
Diệp Lạc buông chén trà trong tay, thản nhiên phun rahai chữ:“ Phản đối.”
“Đa số phục tùng tiểu số, phản đối vô hiệu!”
“Huh?” Mỉm cười nhìn về phía ba người đứng đằng sauTiếu Lăng Phong
Ba người kia yên lặng lui về sau, sau đó, ba cái đầulại ghé sát vào nhau
“Trải qua thảo luận, chúng ta quyết định, Lăng Phongcậu ở lại.”Tự Nhất Mi đẩy Phi Ngư cùng Thất Hàn ra phía sau, sợ sệt nhìn TiếuLăng Phong đang bị lửa giận thiêu đốt
“ Mấy người...” Còn chưa nói xong thì lời nói đã bịcắt mất rồi, bởi vì, Phó bang chủ vĩ đại của chúng ta đã bị Diệp Lạc bày mưu,kêu sói bạc làm hắn bất tỉnh
Vài giờ sau, Tiếu Lăng Phong tỉnh lại thấy không còn1 bóng người trong đại sảnh, tức giận đá cái bàn 1 cước, “Diệp Lạc! Tôi nhất địnhphải giết ông!!!”
Mọi người nhìn thấy cũng như thói quen, ngẫu nhiêncũng có mấy người nhìn lại, nhưng đều bị lửa giận của Tiếu Lăng Phong hù đi xa
Mấy người đứng trước rừng sương mù, bởi vì sắc trờiđen lại, rừng sương mù như bị một tầng xà-rông đen che, từ xa nhìn tới tựa nhưcái động đen, đến gần lại chỉ thấy được hình dáng mơ hồ
“Cái kia... Bây giờ đã khuya rồi, chúng ta nên đi vềthôi, ngày mai mới bắt đầu.” Thu Dĩnh chậm chậm đi đến cạnh Diệp Lạc, bất tri bấtgiác nắm lấy cánh tay anh, không hiểu sao sự ấm áp từ anh lại hấp dẫn cô như vậy
“Làm sao vậy?” Diệp Lạc cúi đầu nhìn Thu Dĩnh đangkhẩn trương
Câu hỏi gần bên tai mới làm Thu Dĩnh phát hiện hai bọnhọ đang rất gần nhau, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoankhoái trên người anh, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nụ cười quan tâm của anh
“Ách... Không có gì.” Buông cánh tay anh ra, cô đặthai tay mình ra sau lưng, vẻ mặt kinh hoảng
“ Không phải... Phu nhân vừa sợ sao? Làm vi phu đaulòng quá a.” Lắc lắc cánh tay vừa bị nắm, anh ác liệt cười
Thu Dĩnh:“...”
Được mọi người đồng ý, Thu Dĩnh mới log out
“ Baba, mama làm sao vậy?” bé ngồi trên người sói bạc,nâng cái đầu nhỏ lên hỏi
“Ha ha...” Diệp Lạc sờ sờ đầu bé, chỉ cười không nói
...
Ngày hôm sau.
Thu Dĩnh nhìn thấy rừng sương mù không còn bí ẩn nhưban đêm nữa, thở sâu rồi đi theo Diệp Lạc vào
Cây đại thụ to lớn che hết ánh nắng, không khí ẩm ướt,sương mù quanh thân khô mát, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng chim bay, hoặc tiếnglá cây đung đưa cùng gió
Vừa đi vào, Thu Dĩnh liền cảm giác được luồng khôngkhí lạnh đập vào mặt
Càng đi vào sâu rừng càng tối, cây cối cũng rậm rạphơn
Phi Ngư dừng lại, trừng lớn 2 mắt, lớn tiếngnói:“Hòa Mạt, trên đầu em...” Có rắn, chưa kịp nói xong đã bị nuốt lại vào bụng
Thu Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu mình, lại thấymột con rắn hổ mang to lớn quay qua quay lại, phun ra nuốt vào đầu lưỡi màu đenmỏng manh
Thu Dĩnh cảm giác được cả da gà mình đều nổi lên,tóc gáy cũng dựng thẳng lên, áp chế ghê tởm trong lòng, cứng ngắc duy trì độngtác ngẩng đầu, hít thở không thông nhìn con rắn hổ mang kia
Diệp Lạc nhìn về phía Tự Nhất Mi: giải quyết nó.
Tự Nhất Mi nhíu mày: sao lại là tôi?
Diệp Lạc ra hiệu hắn nhìn về bên kia: Thất Hàn đangan ủi Phi Ngư
Tự Nhất Mi nhìn qua, ách... Được rồi, ai bảo tôi làngười cô đơn a... Quẹt quẹt miệng, thong thả rút cây đao trong tay ra, hunghăng chém về phía con hổ mang kia
Diệp Lạc ôm lấy thân mình cứng ngắc của Thu Dĩnh, vỗvỗ đầu cô, “Được rồi, con rắn đã bị chém chết, đừng sợ”
Cảm xúc ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái làmcho thân mình ấm áp của Thu Dĩnh trở nên mềm mại, thoải mái tựa vào lòng anh,nhìn con rắn bị chém chết kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi
Tự Nhất Mi xử lí con rắn xong ngồi xổm xuống đợi mộtlát, nhưng nhìn 2 cặp tình nhân vẫn ôm mãi không rời, anh không kiên nhẫn quátlên:“Này, mấy người ôm đủ chưa a?!"
Thu Dĩnh ửng đỏ mặt, rời khỏi lòng Diệp Lạc
Phi ngư: “Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào cònxanh.”
“ Tôi còn chưa nói, khi nào thì mấy người thông đồngvới nhau?” Tự Nhất Mi nghi hoặc hỏi.
“Không nói cho u biết.”
“Hừ, chú không nói, tôi không biết đi hỏi Thất Hànsao?”
“A Kì, không cho nói.”
“Diệp Lạc, cậu nhất định là biết, nói cho tôi biếtđi"
“Ha ha... Không biết.”
“Diệp Lạc, em sai rồi.”
Xem tiếp phần 4
QUAY LẠICông Tử Túy ngẫm lại, vì sao lần nào hắn nhìn thấycũng là bà xã cầm roi, mà dưới roi luôn là hắn a!!... [>_<">...
“Công Tử Túy, lại đây.”
“Vâng! Bà xã!”
“Oành”
“Bà xã, sao lại đánh ta?!”
“Hừ!” Ai kêu vẻ mặt anh hệt như đang chịu đựng vậy
Sau khi Vũ Đồng cáo biệt với Diệp Lạc, dẫn Công TửTuý đi xuống núi, phía sau là chúng tiểu đệ, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnhcủa bọn họ nữa, Thu Dĩnh vẫn còn nghe được tiếng kêu bi ai của Công Tử Tuý
Trong chốc lát sau, giọng nho nhỏ vang lên
“Baba, chú kia thật đáng thương! A dì kia thật khủngkhiếp! Vẫn là mama tốt nhất!” Tiếng nói non nớt tràn ngập đồng tình [...">.
“Con nhớ kỹ, về sau không được tìm một cô gái bạo lựcnhư thế, biết không?” Diệp Lạc xoa xoa cái má hồng hồng của bé
“Uh, về sau cục cưng muốn tìm người như mama a"
Thu Dĩnh nhìn hai cha con vui đùa cùng nhau, bỗng có1 cảm giác bài xích...
Quốc khánh, ngày một tháng mười.
Thu Dĩnh sửa soạn xong, ngồi trên giường cùng MộngTích Du đợi bạn trai, “bye¬bye”, sau đó mang túi xách về kí túc xá
Ngày hôm qua, Lục Lộ đã trở về nhà, còn mang vẻ mặtcực kì hưng phấn làm cô và Mộng Tích Du ghen tị vô cùng
Nhà Thu Dĩnh ở thành S, tuy không phải rất xa trườngcô học, nhưng từ trường về nhà cũng mất hơn 3 giờ, dù không lâu lắm nhưng vềnhà cũng đã đến giờ ăn cơm chiều
Trở lại ngôi nhà xa cách suốt 1 tháng, cô lấy chìakhoá ra, đầu tiên chính là mùi thức ăn thơm nức mũi nghênh đón cô
“Ba mẹ, con đã về rồi!”
“Tiểu Dĩnh đã về rồi, nhanh thu soạn đi, rồi xuốngăn cơm.” Thu mẹ tay cầm dao đứng trong phòng bếp nhìn ra cười nói
Thu Dĩnh trở về phòng, sửa soạn xong liền hỏi:“Mẹ,ba đâu?”
“Ba con đi ra ngoài với cậu rồi a, còn dẫn anh conđi chơi bóng a, thật là, đã đến giờ ăn rồi mà vẫn không chịu về, con đi kêu bọnhọ trở về đi.” Thu mẹ vừa nói vừa đặt món ăn lên bàn cơm
“ Dạ.”
Ở khu nhà của Thu Dĩnh có một sân thể dục cách khôngxa, từ sáng đến chiều luôn có nhiều người đến, đặc biệt là những người già cả.Nơi đó còn có một sân bóng rổ, chiều nào về cũng thấy được loáng thoáng vàithân ảnh thiếu niên rượt đuổi nhau
Ba Thu Dĩnh rất thích chơi bóng rổ, trước đây, côluôn bị ép chơi cùng, cho nên, Thu Dĩnh cũng luyện được một thân tay nghề rất tốt
Anh họ Tương Dịch Phong nhìn thấy cô từ xa đi tới,nhanh chóng cướp bóng từ tay ba Thu Dĩnh, ném về phía cô, “Tiểu Dĩnh, tiếp.”
Thu Dĩnh nhận được trái bóng rổ, nhấn xuống đất vàicái, sau đó lượn vài vòng rồi thảy trái bóng vào rổ, sau đó đi đến cạnh Tương DịchPhong
“Ba, cậu, anh, mẹ bảo con đến gọi mọi người về ăncơm.”
“Tiểu Dĩnh lớn rồi đẹp ra nha.” Cậu Thu Dĩnh đi lên,vỗ vỗ đầu cô cười nói
Thu Dĩnh cười cười, trong lòng lại cực kì xem thường,cậu có thể nói câu khác không a, lần nào gặp người ta cũng nói câu này
Thu mẹ nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười với 4 ngườiđi vào nói: “Đi rửa tay đi, ăn cơm.”
Bốn người nghe lời lần lượt theo thứ tự rửa tay, chờThu mẹ bưng canh lên
Trong lúc ăn cơm
“Dịch Phong, nghe ba con nói con đang quen bạn gái,định chừng nào dẫn về ra mắt?”
“ Dạ, đợi khi nào con rảnh sẽ đưa về.” Tương DịchPhong nuốt cơm xuống nói, liếc mắt nhìn về phía em gái đang cố gắng tiêu hủycái chân gà, hai cô này nhất định rất hợp đi, dù sao.... Cũng là người cùng tuổi,thật không biết con gái suy nghĩ như thế nào...
Thu mẹ nhận được câu trả lời khẳng định, quay sangnhìn Thu Dĩnh hỏi: “Tiểu Dĩnh, có bạn trai chưa?”
Thu Dĩnh bị một câu của Thu mẹ làm cho nghẹn họng,không phải đang hỏi anh sao? Sao bây giờ lại chuyển sang cô? “Khụ khụ, mẹ --” Mộtkhuôn mặt lười biếng xuất hiện trong đầu cô, anh, chắc... Không tính đi?
Thu mẹ nhìn Thu Dĩnh vẻ mặt không chắc chắn, pháthuy sức tưởng của bà -- đoán, có lẽ là sợ chúng ta rầy con bé, hay là thật sựkhông có, lại hỏi một câu, “Rốt cuộc có hay không?”
Đuổi khuôn mặt lười biếng kia ra khỏi đầu, cô nhanhchóng đưa ra 2 chữ đơn giản, “Không có.”
Huh? Chẳng lẽ đã đoán sai?
“Tiểu Dĩnh, có thì cứ nói ra, ba và mẹ sẽ không chọccon.” Thu ba cười ha ha mở miệng nói.
Cậu Thu Dĩnh ngồi 1 bên gật đầu phụ hoa, dùng ánh mắtcổ vũ nhìn Thu Dĩnh: Nói đi Tiểu Dĩnh, cậu nhất định bảo vệ con
Thu Dĩnh khóc không ra nước mắt, nhìn anh họ Tương DịchPhong cầu cứu, nhưng anh chỉ cúi đầu ăn làm như không liên quan đến mình, cô thấycầu cứu không có hiệu quả, chỉ có thể tự lực cánh sinh, dưới ba ánh mắt nhìnchăm chú, cô kiên trì lắc đầu, nói: “Thật sự không có.”
Nhìn ba người thất vọng, Thu Dĩnh đen mặt lại, nhanhchóng ăn cơm, buông chiếc đũa nói một câu “Con ăn xong rồi”, sau đó nhanh chóngđi đến phòng mình
Tương Dịch Phong cũng bỏ lại một câu “Con ăn xong rồi”rồi đuổi theo Thu Dĩnh đi vào phòng
Tương Dịch Phong đi vào phòng Thu Dĩnh, thuận tay lấychiếc ghế ngồi xuống, “Tiểu Dĩnh, anh cũng không tin.” Dưới ánh mắt nghi hoặc củaThu Dĩnh, anh nói tiếp: “Bởi vì, em vừa do dự.”
Rất nhạy bén! Không hổ danh là học tâm lí, “Chỉ làcó hảo cảm, chưa đến trình độ thích đâu.”
Dưới sự truy vấn của anh họ, cô đành phải kể hết,thành thực như thế nào, có em bé ngoài ý muốn như thế nào, cùng anh hoàn thànhnhiệm vụ...
Tương Dịch Phong nghe xong, trêu đùa cười nói: “Muốnanh giúp em không?”
“Đừng, thuận theo tự nhiên là được rồi.” Thu Dĩnhngăn cản nói.
Nguyên lai, quen biết với anh được 1 tháng rồi...
Buổi tối, Thu Dĩnh tắm rửa sạch sẽ xong liền vàogame.
Cô vừa đi vào đại sảnh liền nghe thấy tiếng cười nhưgió lốc của Phó bang chủ, “Lần này tôi cũng phải đi! Mấy ông đừng nghĩ đến chuyệnbỏ tôi một mình trong các rồi trốn ra ngoài tiêu dao nữa!!”
“Sao vậy?” Cô ôm lấy bé, đi đến bên cạnh Diệp Lạcđang hứng thú uống trà hỏi.
“Hôm nay có 1 bản đồ mới -- rừng sương mù, bọn họđang thương lượng chọn người.” Diệp Lạc buông chén trà mở miệng nói.
Rừng sương mù, cũng giống như tên vậy, quanh năm đềucó một tầng sương mù bao quanh, tầm nhìn chỉ có 50 thước, nghe nói, những ngườiđi vào, khi đi ra nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn...
0.33333333333333
Diệp Lạc nói xong, Tự Nhất Mi cũng vừa thảo luậnxong
“Sau khi trải qua thảo luận -- chú ở lại, tôi thaythế!” Tiếu Lăng Phong khí thế chỉ vào Diệp Lạc hùng hồn nói
Diệp Lạc buông chén trà trong tay, thản nhiên phun rahai chữ:“ Phản đối.”
“Đa số phục tùng tiểu số, phản đối vô hiệu!”
“Huh?” Mỉm cười nhìn về phía ba người đứng đằng sauTiếu Lăng Phong
Ba người kia yên lặng lui về sau, sau đó, ba cái đầulại ghé sát vào nhau
“Trải qua thảo luận, chúng ta quyết định, Lăng Phongcậu ở lại.”Tự Nhất Mi đẩy Phi Ngư cùng Thất Hàn ra phía sau, sợ sệt nhìn TiếuLăng Phong đang bị lửa giận thiêu đốt
“ Mấy người...” Còn chưa nói xong thì lời nói đã bịcắt mất rồi, bởi vì, Phó bang chủ vĩ đại của chúng ta đã bị Diệp Lạc bày mưu,kêu sói bạc làm hắn bất tỉnh
Vài giờ sau, Tiếu Lăng Phong tỉnh lại thấy không còn1 bóng người trong đại sảnh, tức giận đá cái bàn 1 cước, “Diệp Lạc! Tôi nhất địnhphải giết ông!!!”
Mọi người nhìn thấy cũng như thói quen, ngẫu nhiêncũng có mấy người nhìn lại, nhưng đều bị lửa giận của Tiếu Lăng Phong hù đi xa
Mấy người đứng trước rừng sương mù, bởi vì sắc trờiđen lại, rừng sương mù như bị một tầng xà-rông đen che, từ xa nhìn tới tựa nhưcái động đen, đến gần lại chỉ thấy được hình dáng mơ hồ
“Cái kia... Bây giờ đã khuya rồi, chúng ta nên đi vềthôi, ngày mai mới bắt đầu.” Thu Dĩnh chậm chậm đi đến cạnh Diệp Lạc, bất tri bấtgiác nắm lấy cánh tay anh, không hiểu sao sự ấm áp từ anh lại hấp dẫn cô như vậy
“Làm sao vậy?” Diệp Lạc cúi đầu nhìn Thu Dĩnh đangkhẩn trương
Câu hỏi gần bên tai mới làm Thu Dĩnh phát hiện hai bọnhọ đang rất gần nhau, gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoankhoái trên người anh, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy nụ cười quan tâm của anh
“Ách... Không có gì.” Buông cánh tay anh ra, cô đặthai tay mình ra sau lưng, vẻ mặt kinh hoảng
“ Không phải... Phu nhân vừa sợ sao? Làm vi phu đaulòng quá a.” Lắc lắc cánh tay vừa bị nắm, anh ác liệt cười
Thu Dĩnh:“...”
Được mọi người đồng ý, Thu Dĩnh mới log out
“ Baba, mama làm sao vậy?” bé ngồi trên người sói bạc,nâng cái đầu nhỏ lên hỏi
“Ha ha...” Diệp Lạc sờ sờ đầu bé, chỉ cười không nói
...
Ngày hôm sau.
Thu Dĩnh nhìn thấy rừng sương mù không còn bí ẩn nhưban đêm nữa, thở sâu rồi đi theo Diệp Lạc vào
Cây đại thụ to lớn che hết ánh nắng, không khí ẩm ướt,sương mù quanh thân khô mát, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng chim bay, hoặc tiếnglá cây đung đưa cùng gió
Vừa đi vào, Thu Dĩnh liền cảm giác được luồng khôngkhí lạnh đập vào mặt
Càng đi vào sâu rừng càng tối, cây cối cũng rậm rạphơn
Phi Ngư dừng lại, trừng lớn 2 mắt, lớn tiếngnói:“Hòa Mạt, trên đầu em...” Có rắn, chưa kịp nói xong đã bị nuốt lại vào bụng
Thu Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu mình, lại thấymột con rắn hổ mang to lớn quay qua quay lại, phun ra nuốt vào đầu lưỡi màu đenmỏng manh
Thu Dĩnh cảm giác được cả da gà mình đều nổi lên,tóc gáy cũng dựng thẳng lên, áp chế ghê tởm trong lòng, cứng ngắc duy trì độngtác ngẩng đầu, hít thở không thông nhìn con rắn hổ mang kia
Diệp Lạc nhìn về phía Tự Nhất Mi: giải quyết nó.
Tự Nhất Mi nhíu mày: sao lại là tôi?
Diệp Lạc ra hiệu hắn nhìn về bên kia: Thất Hàn đangan ủi Phi Ngư
Tự Nhất Mi nhìn qua, ách... Được rồi, ai bảo tôi làngười cô đơn a... Quẹt quẹt miệng, thong thả rút cây đao trong tay ra, hunghăng chém về phía con hổ mang kia
Diệp Lạc ôm lấy thân mình cứng ngắc của Thu Dĩnh, vỗvỗ đầu cô, “Được rồi, con rắn đã bị chém chết, đừng sợ”
Cảm xúc ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái làmcho thân mình ấm áp của Thu Dĩnh trở nên mềm mại, thoải mái tựa vào lòng anh,nhìn con rắn bị chém chết kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi
Tự Nhất Mi xử lí con rắn xong ngồi xổm xuống đợi mộtlát, nhưng nhìn 2 cặp tình nhân vẫn ôm mãi không rời, anh không kiên nhẫn quátlên:“Này, mấy người ôm đủ chưa a?!"
Thu Dĩnh ửng đỏ mặt, rời khỏi lòng Diệp Lạc
Phi ngư: “Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào cònxanh.”
“ Tôi còn chưa nói, khi nào thì mấy người thông đồngvới nhau?” Tự Nhất Mi nghi hoặc hỏi.
“Không nói cho u biết.”
“Hừ, chú không nói, tôi không biết đi hỏi Thất Hànsao?”
“A Kì, không cho nói.”
“Diệp Lạc, cậu nhất định là biết, nói cho tôi biếtđi"
“Ha ha... Không biết.”
“Diệp Lạc, em sai rồi.”
Xem tiếp phần 4
Kho Truyện Nhiều Tập
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Mang,Theo,Cục,Cưng,Chơi,Game,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Mang Theo Cục Cưng Chơi Game - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Mang Theo Cục Cưng Chơi Game - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu