Tiểu thuyết Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Lượt xem : |
nhìn rất có cá tính .
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, bánh anh cũng ăn xong rồi." Cô đứng lên, khẽ mỉm cười, cầm cái đĩa ban đầu đựng bánh trên bàn lên, đi về phía cầu thang. "Cái này tôi mang về, còn dao và nĩa kia liền làm phiền anh."
Cô ngừng lại ngay cầu thang, bởi vì bên dưới cái cài thang xoắn ốc này vẫn là một mảnh tối đen.
"Xin lỗi, nhưng mà –" cô xoay người lại muốn hỏi anh có thể mở đèn lên không, ai ngờ anh lại đi đến ngay sau cô từ lúc nào không biết, cô không đoán được rằng anh sẽ cùng đi đến đây, nên sau khi xoay người liền đụng vào anh, cô hốt hoảng lui về phía sau, muốn giữ thăng bằng, lại cô quên rằng phía sau mình là cầu thang, dưới chân một khoảng không, cô kêu lên thất thanh.
"A –"
Nhanh như tia chớp anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở về.
Đường Lâm ôm chặt lấy cái cổ tráng kiện của anh, dọa cô sợ đến mặt trắng bệch, cái đĩa trên tay rơi xuống cầu thang thành mảnh vụn, những mảnh vụn lăn xuống tầng hai, tiếng leng keng vang lên liên tiếp không ngừng, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Anh vẫn đứng vững vàng, chỉ dùng một tay liền ôm cô đứng vững.
Tim cô nhảy lên đập mãnh liệt như đánh trống, cả người dính vào người anh, đôi môi đỏ mọng chỉ cách hầu kết (trái táo –adam) chỉ có năm xen-ti-mét, cô có thể nhìn thấy nhịp đập của mạch máu sau gáy anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, bị đè ép trong ngực anh hai vú cô cũng có thể cảm giác được nhịp tim đập của anh.
Chẳng biết tại sao, có chút choáng váng.
Hai tay cô vẫn ôm cổ lấy cổ anh, anh vẫn ôm cô như cũ.
"Cô vẫn khoẻ chứ." Anh nói, giọng lại êm ái lạ thường.
Cô trấn lấy lại tinh thần, buộc mình buông tay ra, trấn định nhìn anh nói: "May mà anh nhanh tay."
Anh lâm vào trầm mặc, cô không biết anh đang nghĩ gì, sau đó anh buông lỏng tay.
Cô lui ra từng bước, lần này rút kinh nghiệm tránh xa cầu thang, cô nhìn thấy cái đĩa đã biến thành những mảnh vụn, vội ngồi xuống dọn dẹp.
"Xin lỗi đã biến nhà anh thành như vậy, nhà anh có chổi hay máy hút bụi không, tôi –"
Cô còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị anh bắt lấy.
"Không cần, tôi sẽ kêu người đến dọn."
Cô nhìn chằm chằm bàn tay anh, người này thật thô lỗ.
Hình như ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền buông tay ra, xoay người đi về cánh cửa inox phía bên kia, "Cô đi theo hướng này."
Cô không có lựa chọn nào khác là phải đuổi theo, sau khi cô tiến vào cánh cửa inox kia liền đóng lại, sau khi anh nhấn cái nút, thì thang máy liền đi xuống, đến lầu một thì mở ra.
Ngay lúc cánh cửa thang mở ra, thì đồng thời đèn lầu một đèn cũng sáng lên, ngoài cửa đỗ ba chiếc mô tô, phía sau mô tô là chiếc xe Jeep màu đen.
Anh lại nhấn một cái nút, cửa nhà xe nâng lên.
Cô không biết nên nói gì với anh, tim của cô vẫn đang đập nhanh, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cho nên chỉ qua loa nói lời cám ơn và tạm biệt, sau đó liền vội vã đi ra ngoài, sau khi cô đi cửa nhà để xe cũng chậm rãi hạ xuống, lúc rời đi cô thoáng thấy anh vẫn đứng ở cửa thang máy.
Chương 3
Hàng cây ngoài cửa sổ đang rụng những chiếc lá cuối cùng.
"Mình nghe nói cậu đã từ chức tại tập chí ‘Vòng quanh tráí đất’ rồi."
"Mùa đông năm nay rất lạnh, không biết mấy hôm nữa có tuyết rơi không?" Đường Lâm cắt bò bít tết, hỏi một đường trả lời một nẻo.
"Thật sao?" Á Lệ Toa không để ý đến sự né tránh của cô, tiếp tục mở miệng hỏi tới.
Đường Lâm dừng động tác cắt thịt bò, nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, biết cô ấy sẽ không buông tha, Đường Lâm thu tầm mắt lại nhìn đĩa thịt bò bít tết của mình, tự nhiên lại không muốn ăn nữa.
"Đúng vậy." Cô trả lời.
"Tại sao?"
Cô để dao nĩa xuống, thở dài trong lòng, rõ ràng có thể nhận thấy bữa ăn này đã bị phá hủy. "Cậu biết tại sao mà."
Cô không tin Á Lệ Toa lại không biết nguyên nhân, dù sao cô cũng công khai bí mật rồi.
"Cho nên đó là sự thật. Cậu không thể cầm máy chụp hình được nữa? Không thể bấm máy được nữa?" Á Lệ Toa cũng để dao nĩa xuống, thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nhìn người trước mặt từng được khen là thiên tài chụp ảnh thế hệ mới.
Nhìn Đường Lâm cam chịu, cô đơn giản không thể tin được.
"Đường Lâm, ngay cả khi cậu bị gấu đuổi, bị thổ dân vây bắt, bị voi rượt, thậm chí đi lạc trong rừng mà bị sốt rét và thương hàn nhưng vẫn tiếp tục kiên trì chụp hình, bây giờ cậu lại nói từ bỏ? Đừng có nói đùa!"
"Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?" Cô giương mắt nhìn Á Lệ Toa, nói thẳng vào vấn đề.
Á Lệ Toa là bạn cùng phòng với cô khi học đại học, nhưng hai nguời không phải là bạn thân, sau khi tốt nghiệp tỉnh thoảng có liên lạc cũng vì cả hai đều ở Seattle mà thôi.
Á Lệ toa trời sinh giống như nữ vương, bốn năm đại học cô ấy liên tục là hoa khôi của trường, cha là trùm truyền thông, tiền trong nhà nhiều đến nỗi có thể chất đầy căn phòng các cô ở lúc đó, cô ấy đi tới đâu đều có một đám ruồi bọ chạy theo để lấy lòng.
Cho đến bây giờ Đường Lâm cũng không hiểu vị thiên kim tiểu thư này tại sao lại không chịu ở trong ngôi biệt thự sang trọng mà lại chạy đến chen chúc với các cô trong cái phòng ký túc xá nhỏ như lồng chim.
Mặc dù xét về cá tính hay gia thế hai người đều khác nhau rất xa, cuộc sống đại học vẫn là mệnh ai đó sống, sau khi tốt nghiệp đương nhiên cô xin làm việc tại một phòng chụp ảnh nhỏ này, Á Lệ Toa lại khiến mọi người kinh ngạc, từ bỏ sự che chở của cha, từ một nơi xa xôi chạy đến Seattle, xin làm một phóng viên nho nhỏ của một tờ tạp chí, quyết tâm làm từ chức thấp nhất làm lên.
Trong thành phố này không có mấy người biết Á Lệ Toa là con gái của ai, Đường Lâm vẫn tưởng rằng cô ấy sẽ giống như những vị đại tiểu thư khác làm được vài tháng sẽ từ bỏ, không ngờ rằng cô ấy không từ bỏ mà chỉ trong vòng vài năm đã làm cho tạp chí ấy sinh động hẳn.
"Tại sao lại quan tâm đến vấn đề này?" Á Lệ Toa trừng mắt nhìn cô, sau đó cười. "Bởi vì mình muốn hợp tác với cậu."
Cô nhíu mày, "Hợp tác?"
Nhìn thấy cô cũng không muốn động đến thức ăn trên bàn, Á Lệ Toa ngoắc tay, phục vụ lập tức đi tới, dọn thức ăn trên bàn xuống.
"Mình mới được thăng chức cách đây vài ngày." Á Lệ toa cầm khăn ăn lau miệng, sau đó mới lấy danh thiếp đưa cho cô. "Bây giờ mình làm Tổng biên tập. Công ty của mình định làm một chuyên mục mới về địa lý, mình cần một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhất định người đó có thể lên núi xuống biển, và không có tính tình cổ quái, có thể chụp được tấm hình có chất lượng tốt, hiểu rõ vị trí địa lý, hơn nữa còn phải có thể đột nhiên đi công tác vài tháng."
Đường Lâm cầm tấm danh thiếp mới tinh kia, im lặng một lúc lâu, sau đó cười khổ nói: "Cậu biết mình không có cách nào."
"Những lời đồn bên ngoài đều là những lý do hoang đường vốn không thể thuyết phục được mình." Á Lệ Toa nhìn cô, nghiêm túc nói: "Mình biết cậu vì chụp ảnh mà phải hy sinh những gì, mình không tin cậu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy."
Cô nhìn cảnh ngoài phố, tự giễu nói: "Sự thật là, mình đã từ bỏ."
"Mình đã xem qua những tấm hình cậu chụp, mình nghĩ cậu rõ ràng hơn mình thế giới này không giống như trong hình. Mình biết sự kiện kia đã đả kích rất lớn đến cậu, nhưng theo mình thấy đó chỉ là việc rất nhỏ, gặp phải thử thách cậu phải vượt qua nó, trốn tránh không phải là cách hay, cậu càng trốn, nó càng sẽ bám theo cậu cả đời."
Không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cô vẫn nhìn cảnh ở ngoài, im lặng.
Á Lệ Toa thấy thế, cũng không ép cô, lui từng bước nói: "Như vậy đi, chuyện này thật ra cũng không cấp, cậu không cần phải trả lời mình ngay bây giờ, chí ít đồng ý với mình cậu sẽ xem xét."
Cô cười khổ, cái gì cũng không nói.
Tuyết rơi.
Mới vừa đi được năm cây số, bầu trời liền xuất hiện bông tuyết đang nhẹ rơi.
Cô dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, tuyết trắng như vầng sáng tỏa ra nhẹ rơi, bám trên người của cô, cô thở ra làn khói trắng.
Nếu là lúc trước, cô sẽ không thể chờ đợi mà chụp ngay những bông tuyết đầu mùa, nhưng hiện tại cô lại rất khó nhìn thế giới này qua ống kính.
Á Lệ Toa muốn cô suy nghĩ, nhưng không biết cô đã sớm biến thành tiểu quỷ nhát gan. . . . . .
Hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây lại hiện ra trước mắt ——
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, nghe thấy tiếng xe, cô lấy lại tinh thần, mở ra mắt, nhìn thấy người đàn ông tên Adam, và chiếc xe Jeep màu đen.
Anh ngồi trên xe nhìn cô, chân mày nhíu chặt lại.
Cổ họng cô co rút, tâm tình còn chưa hồi phục như cũ, nhất thời không hiểu tại sao anh lại ở đây, sau đó cô nhớ hôm nay là thứ sáu, ngày mà anh đi đến một nơi nào đó bí mật.
"Lên xe." Anh nói.
Cô đứng im tại chỗ, biết nhất định mình xem ra có chút mờ mịt, bởi vì chính xác cô cực kỳ mờ mịt, sau đó mới nghĩ đến có lẽ anh muốn đưa cô về.
Cô lên xe, bởi vì càng lúc tuyết rơi càng lớn rồi.
Anh không nói gì, chỉ là lái xe ra ngoài, rồi mới cầm khăn lông đưa cho cô, để cô lau đi những bông tuyết trên người đang bắt đầu tan chảy.
Trên khăn mặt có mùi Lavender (1), cô hơi kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn anh, anh chuyên tâm lái xe, gương mặt nguội lạnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
(1 Lavender: Hoa oải hương là một loại cây thuộc họ Hoa môi. Cây oải hương là loại cây bụi thường niên có mùi thơm nồng, xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải. Tên khoa học của nó Lavendula, từ tiếng Latinh lavare, có nghĩa là rửa)
Có lẽ cô không nên quá kinh ngạc, bởi vì cô nhận thấy rằng người đàn ông này hết sức tốt bụng, anh là con cháu nhà giàu, có tiền đến mức có thể thuê người đến dọn dẹp, hưởng thụ cuộc sống ẩn cư cô độc.
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn vào kính chiếu hậu thấy hốc mắt mình hơi đỏ lên, đành quay mặt đi nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cô hi vọng anh không chú ý tới, bởi vì cô không biết nên giải thích như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, anh thủy chung không có hỏi, chỉ giữa đường dừng xe lại, cô không hỏi anh tại sao lại dừng xe, anh cũng không nói gì, cứ như vậy xuống xe rời đi.
Chỉ chốc lát liền trở lại, trong tay cầm một ly cà phê Starbucks (1) và một phần sandwich, đưa cô.
(1: Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản)
Cô không biết nên nói gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, anh đem cà phê và sandwich nhét vào tay cô, ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe chạy đi, lần này xe một đường chạy thẳng về nhà trọ.
Khi xe dừng lại, cô hơi lo lắng hoài nghi, cầm trong tay cà phê và sandwich anh đưa, cô nhìn anh, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cô chần chờ một chút cuối cùng vẫn quyết định nói cám ơn.
"A. . . . . . Cám ơn cà phê và sandwich của anh. . . . . ."
Anh nhìn cô với nét mặt kỳ lạ, trong nháy mắt cô tưởng anh sẽ đưa tay lên sờ mặt mình, nhưng cuối cùng tay anh vẫn không rời vô-lăng, chỉ mở miệng nói câu: "Không có gì."
Cô không biết mình đang mong chờ điều gì, cô xuống xe, anh lái xe rời đi lưu lại vết bánh xe trên mặt tuyết, không lâu sau tuyết đã che lấp dấu vết đó.
Ngực lại cảm thấy buồn bực, cô thở sâu, cầm lấy cà phê và sandwich xoay người đi vào cửa.
Tuyết rơi cả ngày, khiến toàn bộ cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành thế giới màu trắng.
Cửa sổ nhà đối diện vẫn bị che khuất, lầu ba, lầu bốn dùng ván gỗ còn lầu năm và lầu sáu được rèm cửa sổ che kín k
QUAY LẠI"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, bánh anh cũng ăn xong rồi." Cô đứng lên, khẽ mỉm cười, cầm cái đĩa ban đầu đựng bánh trên bàn lên, đi về phía cầu thang. "Cái này tôi mang về, còn dao và nĩa kia liền làm phiền anh."
Cô ngừng lại ngay cầu thang, bởi vì bên dưới cái cài thang xoắn ốc này vẫn là một mảnh tối đen.
"Xin lỗi, nhưng mà –" cô xoay người lại muốn hỏi anh có thể mở đèn lên không, ai ngờ anh lại đi đến ngay sau cô từ lúc nào không biết, cô không đoán được rằng anh sẽ cùng đi đến đây, nên sau khi xoay người liền đụng vào anh, cô hốt hoảng lui về phía sau, muốn giữ thăng bằng, lại cô quên rằng phía sau mình là cầu thang, dưới chân một khoảng không, cô kêu lên thất thanh.
"A –"
Nhanh như tia chớp anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở về.
Đường Lâm ôm chặt lấy cái cổ tráng kiện của anh, dọa cô sợ đến mặt trắng bệch, cái đĩa trên tay rơi xuống cầu thang thành mảnh vụn, những mảnh vụn lăn xuống tầng hai, tiếng leng keng vang lên liên tiếp không ngừng, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Anh vẫn đứng vững vàng, chỉ dùng một tay liền ôm cô đứng vững.
Tim cô nhảy lên đập mãnh liệt như đánh trống, cả người dính vào người anh, đôi môi đỏ mọng chỉ cách hầu kết (trái táo –adam) chỉ có năm xen-ti-mét, cô có thể nhìn thấy nhịp đập của mạch máu sau gáy anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, bị đè ép trong ngực anh hai vú cô cũng có thể cảm giác được nhịp tim đập của anh.
Chẳng biết tại sao, có chút choáng váng.
Hai tay cô vẫn ôm cổ lấy cổ anh, anh vẫn ôm cô như cũ.
"Cô vẫn khoẻ chứ." Anh nói, giọng lại êm ái lạ thường.
Cô trấn lấy lại tinh thần, buộc mình buông tay ra, trấn định nhìn anh nói: "May mà anh nhanh tay."
Anh lâm vào trầm mặc, cô không biết anh đang nghĩ gì, sau đó anh buông lỏng tay.
Cô lui ra từng bước, lần này rút kinh nghiệm tránh xa cầu thang, cô nhìn thấy cái đĩa đã biến thành những mảnh vụn, vội ngồi xuống dọn dẹp.
"Xin lỗi đã biến nhà anh thành như vậy, nhà anh có chổi hay máy hút bụi không, tôi –"
Cô còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay đã bị anh bắt lấy.
"Không cần, tôi sẽ kêu người đến dọn."
Cô nhìn chằm chằm bàn tay anh, người này thật thô lỗ.
Hình như ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền buông tay ra, xoay người đi về cánh cửa inox phía bên kia, "Cô đi theo hướng này."
Cô không có lựa chọn nào khác là phải đuổi theo, sau khi cô tiến vào cánh cửa inox kia liền đóng lại, sau khi anh nhấn cái nút, thì thang máy liền đi xuống, đến lầu một thì mở ra.
Ngay lúc cánh cửa thang mở ra, thì đồng thời đèn lầu một đèn cũng sáng lên, ngoài cửa đỗ ba chiếc mô tô, phía sau mô tô là chiếc xe Jeep màu đen.
Anh lại nhấn một cái nút, cửa nhà xe nâng lên.
Cô không biết nên nói gì với anh, tim của cô vẫn đang đập nhanh, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cho nên chỉ qua loa nói lời cám ơn và tạm biệt, sau đó liền vội vã đi ra ngoài, sau khi cô đi cửa nhà để xe cũng chậm rãi hạ xuống, lúc rời đi cô thoáng thấy anh vẫn đứng ở cửa thang máy.
Chương 3
Hàng cây ngoài cửa sổ đang rụng những chiếc lá cuối cùng.
"Mình nghe nói cậu đã từ chức tại tập chí ‘Vòng quanh tráí đất’ rồi."
"Mùa đông năm nay rất lạnh, không biết mấy hôm nữa có tuyết rơi không?" Đường Lâm cắt bò bít tết, hỏi một đường trả lời một nẻo.
"Thật sao?" Á Lệ Toa không để ý đến sự né tránh của cô, tiếp tục mở miệng hỏi tới.
Đường Lâm dừng động tác cắt thịt bò, nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, biết cô ấy sẽ không buông tha, Đường Lâm thu tầm mắt lại nhìn đĩa thịt bò bít tết của mình, tự nhiên lại không muốn ăn nữa.
"Đúng vậy." Cô trả lời.
"Tại sao?"
Cô để dao nĩa xuống, thở dài trong lòng, rõ ràng có thể nhận thấy bữa ăn này đã bị phá hủy. "Cậu biết tại sao mà."
Cô không tin Á Lệ Toa lại không biết nguyên nhân, dù sao cô cũng công khai bí mật rồi.
"Cho nên đó là sự thật. Cậu không thể cầm máy chụp hình được nữa? Không thể bấm máy được nữa?" Á Lệ Toa cũng để dao nĩa xuống, thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nhìn người trước mặt từng được khen là thiên tài chụp ảnh thế hệ mới.
Nhìn Đường Lâm cam chịu, cô đơn giản không thể tin được.
"Đường Lâm, ngay cả khi cậu bị gấu đuổi, bị thổ dân vây bắt, bị voi rượt, thậm chí đi lạc trong rừng mà bị sốt rét và thương hàn nhưng vẫn tiếp tục kiên trì chụp hình, bây giờ cậu lại nói từ bỏ? Đừng có nói đùa!"
"Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?" Cô giương mắt nhìn Á Lệ Toa, nói thẳng vào vấn đề.
Á Lệ Toa là bạn cùng phòng với cô khi học đại học, nhưng hai nguời không phải là bạn thân, sau khi tốt nghiệp tỉnh thoảng có liên lạc cũng vì cả hai đều ở Seattle mà thôi.
Á Lệ toa trời sinh giống như nữ vương, bốn năm đại học cô ấy liên tục là hoa khôi của trường, cha là trùm truyền thông, tiền trong nhà nhiều đến nỗi có thể chất đầy căn phòng các cô ở lúc đó, cô ấy đi tới đâu đều có một đám ruồi bọ chạy theo để lấy lòng.
Cho đến bây giờ Đường Lâm cũng không hiểu vị thiên kim tiểu thư này tại sao lại không chịu ở trong ngôi biệt thự sang trọng mà lại chạy đến chen chúc với các cô trong cái phòng ký túc xá nhỏ như lồng chim.
Mặc dù xét về cá tính hay gia thế hai người đều khác nhau rất xa, cuộc sống đại học vẫn là mệnh ai đó sống, sau khi tốt nghiệp đương nhiên cô xin làm việc tại một phòng chụp ảnh nhỏ này, Á Lệ Toa lại khiến mọi người kinh ngạc, từ bỏ sự che chở của cha, từ một nơi xa xôi chạy đến Seattle, xin làm một phóng viên nho nhỏ của một tờ tạp chí, quyết tâm làm từ chức thấp nhất làm lên.
Trong thành phố này không có mấy người biết Á Lệ Toa là con gái của ai, Đường Lâm vẫn tưởng rằng cô ấy sẽ giống như những vị đại tiểu thư khác làm được vài tháng sẽ từ bỏ, không ngờ rằng cô ấy không từ bỏ mà chỉ trong vòng vài năm đã làm cho tạp chí ấy sinh động hẳn.
"Tại sao lại quan tâm đến vấn đề này?" Á Lệ Toa trừng mắt nhìn cô, sau đó cười. "Bởi vì mình muốn hợp tác với cậu."
Cô nhíu mày, "Hợp tác?"
Nhìn thấy cô cũng không muốn động đến thức ăn trên bàn, Á Lệ Toa ngoắc tay, phục vụ lập tức đi tới, dọn thức ăn trên bàn xuống.
"Mình mới được thăng chức cách đây vài ngày." Á Lệ toa cầm khăn ăn lau miệng, sau đó mới lấy danh thiếp đưa cho cô. "Bây giờ mình làm Tổng biên tập. Công ty của mình định làm một chuyên mục mới về địa lý, mình cần một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhất định người đó có thể lên núi xuống biển, và không có tính tình cổ quái, có thể chụp được tấm hình có chất lượng tốt, hiểu rõ vị trí địa lý, hơn nữa còn phải có thể đột nhiên đi công tác vài tháng."
Đường Lâm cầm tấm danh thiếp mới tinh kia, im lặng một lúc lâu, sau đó cười khổ nói: "Cậu biết mình không có cách nào."
"Những lời đồn bên ngoài đều là những lý do hoang đường vốn không thể thuyết phục được mình." Á Lệ Toa nhìn cô, nghiêm túc nói: "Mình biết cậu vì chụp ảnh mà phải hy sinh những gì, mình không tin cậu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy."
Cô nhìn cảnh ngoài phố, tự giễu nói: "Sự thật là, mình đã từ bỏ."
"Mình đã xem qua những tấm hình cậu chụp, mình nghĩ cậu rõ ràng hơn mình thế giới này không giống như trong hình. Mình biết sự kiện kia đã đả kích rất lớn đến cậu, nhưng theo mình thấy đó chỉ là việc rất nhỏ, gặp phải thử thách cậu phải vượt qua nó, trốn tránh không phải là cách hay, cậu càng trốn, nó càng sẽ bám theo cậu cả đời."
Không tự chủ nắm chặt nắm đấm, cô vẫn nhìn cảnh ở ngoài, im lặng.
Á Lệ Toa thấy thế, cũng không ép cô, lui từng bước nói: "Như vậy đi, chuyện này thật ra cũng không cấp, cậu không cần phải trả lời mình ngay bây giờ, chí ít đồng ý với mình cậu sẽ xem xét."
Cô cười khổ, cái gì cũng không nói.
Tuyết rơi.
Mới vừa đi được năm cây số, bầu trời liền xuất hiện bông tuyết đang nhẹ rơi.
Cô dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, tuyết trắng như vầng sáng tỏa ra nhẹ rơi, bám trên người của cô, cô thở ra làn khói trắng.
Nếu là lúc trước, cô sẽ không thể chờ đợi mà chụp ngay những bông tuyết đầu mùa, nhưng hiện tại cô lại rất khó nhìn thế giới này qua ống kính.
Á Lệ Toa muốn cô suy nghĩ, nhưng không biết cô đã sớm biến thành tiểu quỷ nhát gan. . . . . .
Hít một hơi thật sâu, cô nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây lại hiện ra trước mắt ——
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, nghe thấy tiếng xe, cô lấy lại tinh thần, mở ra mắt, nhìn thấy người đàn ông tên Adam, và chiếc xe Jeep màu đen.
Anh ngồi trên xe nhìn cô, chân mày nhíu chặt lại.
Cổ họng cô co rút, tâm tình còn chưa hồi phục như cũ, nhất thời không hiểu tại sao anh lại ở đây, sau đó cô nhớ hôm nay là thứ sáu, ngày mà anh đi đến một nơi nào đó bí mật.
"Lên xe." Anh nói.
Cô đứng im tại chỗ, biết nhất định mình xem ra có chút mờ mịt, bởi vì chính xác cô cực kỳ mờ mịt, sau đó mới nghĩ đến có lẽ anh muốn đưa cô về.
Cô lên xe, bởi vì càng lúc tuyết rơi càng lớn rồi.
Anh không nói gì, chỉ là lái xe ra ngoài, rồi mới cầm khăn lông đưa cho cô, để cô lau đi những bông tuyết trên người đang bắt đầu tan chảy.
Trên khăn mặt có mùi Lavender (1), cô hơi kinh ngạc, không khỏi liếc mắt nhìn anh, anh chuyên tâm lái xe, gương mặt nguội lạnh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
(1 Lavender: Hoa oải hương là một loại cây thuộc họ Hoa môi. Cây oải hương là loại cây bụi thường niên có mùi thơm nồng, xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải. Tên khoa học của nó Lavendula, từ tiếng Latinh lavare, có nghĩa là rửa)
Có lẽ cô không nên quá kinh ngạc, bởi vì cô nhận thấy rằng người đàn ông này hết sức tốt bụng, anh là con cháu nhà giàu, có tiền đến mức có thể thuê người đến dọn dẹp, hưởng thụ cuộc sống ẩn cư cô độc.
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn vào kính chiếu hậu thấy hốc mắt mình hơi đỏ lên, đành quay mặt đi nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cô hi vọng anh không chú ý tới, bởi vì cô không biết nên giải thích như thế nào.
Mặc kệ như thế nào, anh thủy chung không có hỏi, chỉ giữa đường dừng xe lại, cô không hỏi anh tại sao lại dừng xe, anh cũng không nói gì, cứ như vậy xuống xe rời đi.
Chỉ chốc lát liền trở lại, trong tay cầm một ly cà phê Starbucks (1) và một phần sandwich, đưa cô.
(1: Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản)
Cô không biết nên nói gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, anh đem cà phê và sandwich nhét vào tay cô, ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe chạy đi, lần này xe một đường chạy thẳng về nhà trọ.
Khi xe dừng lại, cô hơi lo lắng hoài nghi, cầm trong tay cà phê và sandwich anh đưa, cô nhìn anh, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cô chần chờ một chút cuối cùng vẫn quyết định nói cám ơn.
"A. . . . . . Cám ơn cà phê và sandwich của anh. . . . . ."
Anh nhìn cô với nét mặt kỳ lạ, trong nháy mắt cô tưởng anh sẽ đưa tay lên sờ mặt mình, nhưng cuối cùng tay anh vẫn không rời vô-lăng, chỉ mở miệng nói câu: "Không có gì."
Cô không biết mình đang mong chờ điều gì, cô xuống xe, anh lái xe rời đi lưu lại vết bánh xe trên mặt tuyết, không lâu sau tuyết đã che lấp dấu vết đó.
Ngực lại cảm thấy buồn bực, cô thở sâu, cầm lấy cà phê và sandwich xoay người đi vào cửa.
Tuyết rơi cả ngày, khiến toàn bộ cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành thế giới màu trắng.
Cửa sổ nhà đối diện vẫn bị che khuất, lầu ba, lầu bốn dùng ván gỗ còn lầu năm và lầu sáu được rèm cửa sổ che kín k
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu815/4869