XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Mối Tình Đầu Của Nàng Bò Cạp-full

Lượt xem :
r />
Thấy Tiêu Tinh kinh ngạc, Ôn Bình thở dài nói : “Gần đây mẹ tôi về nước, sau khi biết tôi vẫn còn độc thân thì vô cùng tức giận, bắt tôi từ hôm nay phải xem mặt theo sắp xếp của bà. Bà sắp xếp cho tôi bảy cô gái đủ các phong cách”.

“...”.

Ôn Bình gượng cười nói : “Mỗi ngày phải đưa các đại tiểu thư ấy đi ăn, đi xem phim, đi dạo phố... Em nói xem, sau tuần này, liệu tôi có bị tâm thần phân liệt không ?”.

“Ặc...”.Từ thứ hai đến chủ nhật, mỗi ngày xem mặt một lần, ngày ngày đưa phụ nữ đi dạo phố, mua sấm hình như có chút bi thảm. Tiêu Tinh không hỏi cảm thấy thương hại anh.

Ôn Bình mỉm cười nói : “Qua chào một tiếng, nói là bạn gái của tôi, diễn kịch với thái hậu nhà tôi. Thế là tôi được giải thoát”.

Tiêu Tinh vẫn còn do dự, suy cho cùng thì cô không có một chút tự tin nào với khả năng diễn xuất của mình, hơn nữa, đóng giả làm bạn gái của thầy Ôn, ngộ nhỡ bị anh chàng hay ghen ở nhà biết được thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Kỳ Quyên đi giày cao gót bước lại, từ xa đã nhìn thầy một người đàn ông rất đẹp trai đang nói gì đó với Tiêu Tinh. Cô từ từ bước lại, giọng nói của anh cũng dần rõ ràng hơn : “Làm bạn gái của tôi, chỉ một tuần thôi, được không ?”.

“Chuyện này...”. Tiêu Tinh tỏ ra khó xử.

Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống, bước tới trước mặt Ôn Bình, lạnh lùng nhìn anh ta.

“....”. Cô gái đeo kình râm trước mặt anh vô cùng khí thế, Ôn Bình không khỏi sững người.

Kỳ Quyên cau mày nói : “Anh này, cô ấy đã kết hôn rồi, chồng cô ấy rất tốt với cô ấy, anh bảo cô ấy làm bạn gái của anh, hình như có chút không thoả đáng thì phải ?”.

“...”.Ôn Bình chớp mắt vô tội.

Kỳ Quyên ghét nhất là loại đàn ông đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, huống hồ người bị trêu ghẹo là chị em tốt của mình. Là chị cả, dòng máu nóng muốn bảo vệ Tiêu Tinh bỗng chốc sục sôi trong lòng cô.

Đáng tiếc đây là nhà hàng đồ Âu. Mặc dù trong lòng cô tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải lịch sự. Cô mỉm cười nói : “ Chúng tôi phải dùng bữa trưa rồi, mời anh tự nhiên”.

Đã đuổi người rồi.

“...”. Nhưng Ôn Bình thì vẫn tỏ ra vô tội.

Tiêu Tinh vội đứng dậy, gượng cười giải thích : “ A Quyên, mày hiểu lầm rồi, đây làm thầy Ôn ở trường tao”.

Thầy Ôn ?

Người đàn ông trước mặt không phải là công tử đào hoa nhìn thấy mỹ nữ là chạy đến trêu ghẹo sao ?

Người đàn ông đang cười rất vô tội trước mặt... là thầy giáo của Tiêu Tinh ? Thầy Ôn!

Kỳ Quyên cảm thấy có chút choáng váng. Tiêu Tinh thấy cô đứng ngây ra đó không nhúc nhích, đành phải quay sang giải thích với Ôn Bình, “Thưa thầy, cô ấy là Kỳ Quyên bạn em”.

Kỳ Quyên ?

Nhìn cô gái đeo kính râm mát rất cool, rất oai trước mặt, Ôn Bình im lặng rất lâu, cuối cùng không kìm được khẽ mỉm cười, đưa tay ra : “Xin chào cô Kỳ, rất vui được làm quen với cô”. Chả trách anh thấy cô gì đó quen quen, thì ra đúng là cô. Vì cô đeo kính râm nên anh không nhận ra ngay.

“...” Kỳ Quyên ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô vừa mới hiểu lầm anh trêu gheo Tiêu Tinh, nói năng rất không khách khí, lại còn đuổi anh nữa.

Tiêu rồi, thật mất mặt.

May mà đeo kính râm che mặt, nếu không thì cô không biết để mặt mũi vào đâu nữa.

Mặt Kỳ Quyên nóng bừng, ngượng ngùng giơ tay, khẽ bắt tay anh và nói : “Thì ra là thầy Ôn, xin lỗi, lúc nãy... là tôi hiểu lầm”.

Nhìn cô gái đỏ mặt cúi đầu trước mặt mình, Ôn Bình mềm lòng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Không sao, bảo Tiêu Tinh làm bạn gái cảu tôi, câu nói này vốn dĩ đã có nghĩa khác. Cô nghe xong hiểu lầm cũng là chuyện thường tình”.

Anh rất ân cần tìm đường thoát cho mình khiến Kỳ Quyên vừa thẳng thừng đuổi anh lại là thầy giáo cảu Tiêu Tinh !

“Thật ngại quá...”, Kỳ Quyên đỏ mặt tía tai, “Hay là ngồi cùng chúng tôi, tôi mời thầy ăn cơm nhé ?”.

Ôn Bình lịch sự từ chối, “Không cần đâu, tôi có nguời đi cùng”. Nói rồi anh chỉ tay về chỗ ngồi bên cạnh, “Tôi qua đó trước, lần sau cùng ăn cơm nhé”.

“... Ồ, được. Tạm biệt thầy Ôn”.

“Ừm tạm biệt”.

Kỳ Quyên chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống đất, còn Tiêu Tinh thi cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Tiêu Tinh đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.

Nếu Kỳ Quyên biết người đàn ông vừa mới bị mình mắt té tát chính là “Mr.Bottle”, chồng của mình trong game, liệu cô ấy có bị nhồi máu cơ tim phải đưa vào bệnh viện cấp cứu không nhỉ ?

[3">

Sau khi thầy Ôn Bình về bàn mình, Kỳ Quyên mới ngồi xuống ghế. Nhìn đồ ăn trên bàn, Kỳ Quyên đang đói bụng nhanh chóng bỏ qua chuyện xấu hổ lúc nãy, tập trung vào chuyện ăn uống quan trọng hơn

Thỉnh thoảng cô bắt gặp ánh mắt của anh chàng bàn bên, mỗi lần như vậy anh vẫn mỉm cười.

Kỳ Quyên cảm thấy trông thầy Ôn có gì đó rất quen nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu. Nụ cuời mỉm nơi khoé miệng này ấm áp, dịu dàng như nắng tháng ba.

Kỳ Quyên cứ tưởng rằng thầy giáo mỹ thuật mà Tiêu Tinh rất sợ mang hình tượng nhà nghệ thuật không gặp thời râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, tư tưởng cổ hủ kia. Không ngờ, anh chàng Ôn Bình trước mặt trông rất bình thường, hơn nữa còn rất đẹp trai, hoàn toàn không phù hợp với hình tuợng thầy Ôn “rất biến thái”, “rất đáng sợ”, “bọn lớp mình đều rất sợ anh ta” mà Tiêu Tinh miêu tả.

Kỳ Quyên không khỏi nghi ngờ ánh mắt nhìn nguời của Tiêu Tinh, không kìm được khẽ hỏi : “Anh ta có đúng là thầy Ôn không ? Hoàn toàn không đáng sợ như những gì mày nói”.

Tiêu Tinh nghiêm túc nói : “Lần đầu tiên gặp anh ta, mày sẽ nghĩ anh ta là người tốt. Sau khi thật sự hiểu anh ta, mày sẽ thấy, người lúc đầu nghĩ anh ta là người tốt như mình đúng là con ngốc”.

Lời Tiêu Tinh nói đậm chất triết lý. Kỳ Quyên quay đầu nhin Ôn Bình vẻ suy nghĩ, im lặng một lúc rồi lại nói : “Sao tao thấy... giọng nói của anh ta nghe có vẻ quen quen nhỉ ?”.

Tiêu Tinh nói : “Thấy quen chẳng lẽ rất bình thường sao ?”.

Kỳ Quyên ngạc nhiên nói : “Mày nói cái gì ?”.

Tiêu Tinh lỡ lời, vội vàng kiếm cớ lắp liếm : “à, ý của tao là giọng nói quen là chuyện rất bình thường. Một đứa bạn của tao nói giọng cũng giống mày”.

Kỳ Quyên cau mày, tưởng là ảo giác của mình nên cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao thì lúc nãy anh ta chỉ nói một hai câu, nghe không rõ lắm. Hơn nữa tỷ lệ gặp bạn trong game ở ngoài đời không tới một phần trăm.

Hai người ở bàn bên ăn xong rồi đứng dậy ra về. Vì Tiêu Tinh ăn chậm nên vẫn đang ăn mỳ Ý, đợi mãi cô ấy mới ăn xong, Kỳ Quyên cúi đầu xem đồng hồ, đã bảy giờ rồi, thế nên cô nói : “Bọn mình cũng về thôi”.

“Ừ”. Tiêu Tinh lấy khăn lau miệng rồi gật đầu.

Kỳ Quyên vẫy tay gọi phục vụ, “Thanh toán”.

Phục vụ bước lại, Kỳ Quyên đang định lấy voucher trong ví thì phục vụ cười nói : “Thưa cô, đã có người thanh toán rồi”.

Kỳ Quyên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh ta : “Ai thanh toán”.

Phục vụ nói : “Chính là cái anh lúc nãy ngồi đối diện với hai vị”.

Kỳ Quyên ngoảnh đầu nhìn bàn lúc nãy Ôn Bình đã ngồi. Lúc này ghế trống trơn, rõ ràng là anh đã đi từ lâu.

Kỳ Quyên đành phải cất voucher đi, nói với phục vụ : “Cảm ơn anh”.

Hai người đứng dậy đi ra ngoài. Khi ra cửa, Kỳ Quyên không kìm nén được hỏi : “Vì sao thầy Ôn Bình lại thanh toán cho chúng ta ? Là tao hiểu lầm anh ta, lẽ ra phải là tao mời xin lỗi mới đúng...”.Kỳ Quyên cảm thấy rất khó hiểu.

Tiêu Tinh làu bàu : “Chắc anh ta muốn nhân tiện mời mày ăn cơm”.

Kỳ Quyên tự động chuyển từ quan trọng “mời mày” sang “mời chúng ta”, cô cuời nói : “Nói như vậy thầy giáo mày thật là nghĩa khí, nhìn thấy sinh viên ăn ở bàn bên cạch, lúc đi còn nhân tiện thanh toán cho”.

Tiêu Tinh không trả lời.

Thầy Ôn nhìn thấy sinh viên ăn ở bàn bên cạnh tuyệt đối sẽ không thanh toán hộ. Anh ta không bắt sinh viên thanh toán cho mình là tốt lắm rồi ! Hôm nay anh ta chủ động thanh toán hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào với sinh viên “sinh viên Tiêu Tinh có ở đó”. Chắc chắn là vì một người khác !

Lúc nãy khi thấy Ôn nhìn Kỳ Quyên cúi đầu xin lỗi, vẻ dịu dàng toát lên trong ánh mắt, Tiêu Tinh đứng bên cạnh nên nhìn thấy rất rõ ! Dĩ nhiên, người biết rõ chân tướng là Tiêu Tinh không thể nói ra đựơc, bởi vì cô đã hứa với thầy Ôn sẽ không nói với người khác.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đi ra từ bãi đỗ xe dừng trước mặt mình. Ôn Bình hạ cửa xe, nghiêng đầu, mỉm cuời nói : “Có cần tôi đưa hai người về không ?”.

Tiêu Tinh vội nói : ‘Không cần đâu thầy, bọn em tự bắt xe…’

Ôn Bình nói : ‘Đoạn đường này khó bắt xe lắm, hơn nữa trời sắp mưa rồi’.

Kỳ Quyên và Tiêu Tinh ngồi trong nhà hàng rất lâu, không hề phát hiện ra thời tiết bên ngoài thay đổi. Không khí oi bức rõ ràng là đang dự báo một trần mưa sắp ập tới. Sau khi Ôn Bình nói xong câu này, thậm chí còn có giọt mưa mát lạnh rơi xuống mặt họ.

Tiêu Tinh vẫn đang đấu tranh tư tưởng nhưng Kỳ Quyên đã nói : ‘Vậy thì cám ơn thầy Ôn nhé !’.

Sau đó cô không hề khách khí mở cửa chui vào ghế sau, lại còn dùng mắt ra hiệu với Tiêu Tinh ‘Đừng nói nhiều nữa, mau lên, nếu không ướt như chuột lột đấy’.

Tiêu Tinh ức chế tới mức muối ói máu.

Mình thật ngốc khi lo lắng cô ấy bị thầy Ôn lừa mà nghĩ mọi cách để từ chối không lên xe, Kỳ Quyên lại còn chủ động vào xe, cô ấy thật sự… hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm sao ?

Tiêu Tinh gượng gạo ngồi lên xe, Ôn Bình quay lại nhìn cô khẽ mỉm cười, ‘Tiêu Tinh, em vẫn cùng anh Thẩm sống tại khu biệt thự Nguyệt Hoa chứ ?’.

Tiêu Tinh gật đầu : ‘Vâng’.

Ôn Bình nhìn Kỳ Quyên : ‘Cô Kỳ sống ở đâu ?’.

Kỳ Quyên vội nói :’Tôi ở phía quảng trường Thời Đại’.

Ôn Bình gật đầu, khởi động xe, lúc gần đến ngã tư anh rẽ trái không chút do dự.

Chiếc xe đi chậm rãi trên con đường rộng thênh thang. Dưới ánh đèn vàng ấm áp hai bên đường, khuôn mặt của Ôn Bình lúc sáng, lúc tối, nụ cười trên khóe môi cũng lúc ẩn lúc hiện.

Tiêu Tinh nhìn nụ cười của anh ta, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt…

Rõ ràng là chỗ ở của Kỳ Quyên khá gần, chỉ cần rẽ phải ở ngã tư rồi đi thêm mấy con phố nữa là tới. Nhưng anh ta lại cố tình rẽ trái… Điều đó cũng có nghĩa là anh ta phải vòng đường xa hơn nữa để đưa riêng Kỳ Quyên về nhà.

Còn lâu Tiêu Tinh mới tin thầy Ôn ‘lạc đường’. Anh ta vòng đường xa như vậy rõ ràng là cố ý.

Đây là khu tập trung nhiều nhà hàng cao cấp khá nổi tiếng trong thành phố. Trước đây Tiêu Tinh đã từng cùng Thẩm Quân Tắc đến đây ăn cơm, vì thế vô cùng quen thuộc với đường xá ở đây. Còn một quý tộc độc thân như Kỳ Quyên thì lại rất ít khi đến ăn ở những nhà hàng đồ Âu thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò này. Bình thường cô đều tự nấu ở nhà hay mua đồ ăn về nhà nên không quen đường ở khu này.

Kỳ Quyên hoàn toàn không ý thức được rằng ‘anh lái xe’ đang đi vòng vèo. Hay nói cách khác là cô không hề quan tâm tới việc ‘anh lái xe’ đi đến chổ nào trước. Chỉ cần cuối cùng đưa m
<<1 ... 2930313233 ... 51>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT69/5430