Tiểu thuyết - Một Ngày Làm Thầy, Cả Đời Làm Chồng
Lượt xem : |
Liễu Yên Nhiên nghiêm trang gật đầu một cái.
Nhưng mà....
Tiết Băng bước đến bên cạnh Tiếu Đồng ghé sát tai nói nhỏ, "Thật sự bỏ qua bữa cơm kia sao?"
Tiếu Đồng phất tay một cái, hạ thấp giọng, "Làm sao có thể, nhưng trước đó phải để cho cậu ấy thừa nhận đã?"
Lâm Thư: .... A, chị Tiếu, em nghe thấy rồi đó!
Lâm Thư che mặt bất đắc dĩ, há miệng muốn giải thích, nhưng mà, ba người kia vẫn duy trì trạng thái hưng phấn không ngừng, không hề để ý đến đôi mắt nhỏ ưu tư đau buồn của Lâm Thư
Lâm Thư không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ bò lên giường, một mình núp ở nơi hẻo lánh trồng nấm, nhỏ lệ cắn chăn, Lâm Thư chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt của Thẩm Thần Triệt đang nghe cái tin "Sai lầm" này, thì lập tức có cảm giác kích động muốn lấy đầu đập vào tường, tất nhiên là lấy đầu của ba người bọn Tiếu Đồng rồi!
Thôi, ngày mai tìm Thẩm Thần Triệt giải thích vậy, Lâm Thư cam chịu nghĩ.
Ngày thứ hai, Lâm Thư chỗ Ninh Nhị biết Thẩm Thần Triệt sáng sớm đã lên thư viện rồi. Vì vậy, cũng thở hổn hển chạy lên thư viện
Tất nhiên, cô đã không thèm đếm xỉa gì đến nụ cười bỉ ổi của Ninh Nhị, " Ôi trời ạ? Chẳng lẽ cậu không biết hành tung của Thẩm Thần Triệt, chuyện này làm sao có thể chứ?"
Thật sự là xứng đôi với Tiếu Đồng mà, Lâm Thư trợn mắt nghĩ.
Vừa vào thư viện, lập tức thấy Thẩm Thần Triệt đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời nhan nhạt hắt vào, chiếu sáng những đường cong. Trong giây phút đó, Lâm Thư lại nhớ tới dáng vẻ đau đớn thô tục thời niên thiếu của những nam chính diễn trên sân khấu trong tiểu thuyết.
"Năm đó tôi yêu em, không phải là vì cái gì khác, chẳng qua là vì đúng lúc ánh mặt chiếu lên một cái ô vuông màu trắng trên áo sơ mi mà em mặc"
Phụt... không biết vì sao, trong giây phút đó Lâm Thư đột nhiên nghĩ tới một câu nói như vậy, chỉ một giây sau, toàn thân lạnh đến buồn nôn, nổi hết cả da gà. Thôi, cái loại văn nghệ khuôn cách này, đúng là vẫn không thích hợp với mình mà.
Lâm Thư ngồi "Bịch" một cái xuống bên cạnh Thẩm Thần Triệt, lặng lẽ liếc mắt nhìn cuốn sách trên tay cậu ta một cái, <>..... Mục tiêu cao xa, quả nhiên không phải là người cùng tầng lớp với cô mà!
"Chuyện đó, Tôi sai rồi..." Lâm Thư yếu ớt mở miệng.
Nhưng một lúc lâu, Thẩm Thần Triệt vẫn không có phản ứng gì.
Đây là bị coi như không tồn tại sao... Lâm Thư dùng sức kéo tay áo Thẩm Thần Triệt, chỉ hận không thể kéo đứt luôn cái khuy áo kia, cuồi cùng, Thẩm Thần Triệt keo kiệt quăng cho cô một cái nhìn nghi hoặc.
"Ngày hôm qua.... cậu..." Lâm Thư đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, không ngờ Thẩm Thần Triệt gật gật đầu, "Ngày hôm qua ăn bánh trôi ăn rất ngon, hôm nay cậu lại định mời tôi tiếp hả?"
Lâm Thư yên lặng...
"Hôm qua cậu không nghe thấy Ninh Dật Viễn nói gì sao?"
"Ưm..." Thẩm Thần Triệt cau mày, giống như thực sự đang suy nghĩ việc gì đó, cuối cùng, "Không nhớ rõ lắm"
Ôi Trời ơi?!
"Hình như là Ninh Dật Viễn tới tìm tôi, nhưng mà lúc ấy tôi đang đọc sách, không nghe thấy cậu ta nói gì hết" Thẩm Thần Triệt chống cằm, nhớ lại
Vậy là hôm nay cô đến tìm Thẩm Thần Triệt là không có ý nghĩa gì hết sao?
Nhưng mà, ngược lại đối với Thẩm Thần Triệt mà nói lại rất có ý nghĩa, bởi vì...."Cậu thật sự muốn mời tôi ăn bánh trôi sao?"
Ngồi ở trong quán nhỏ bán bánh trôi, Lâm Thư nhiệt tình đâm chém vật nhỏ mỹ vị trong bát, im lặng ngồi đối diện nhìn vẻ mặt vui mừng của Thẩm Thần Triệt, "À, tôi hỏi câu này, bọn họ nói thành tích của cậu rất tốt, là thật à?"
"Ưmh...." Thẩm Thần Triệt mồm miệng không rõ, "Cho là vậy đi....
"Điểm tích của cậu bây giờ là bao nhiêu?"
"Hình như là 4.4 "
Lâm Thư:... này, tổng điểm tích mới là 4.5 mà, cậu không cảm thấy cậu học hành quá bá đạo à!
"Tôi quyết định rồi! Từ nay về sau, tôi sẽ học cùng với cậu" Lâm Thư cắm chặt thìa, hiên ngang lẫm liệt nói.
"Vì sao?" Thẩm Thần Triệt nhìn hành động đột nhiên bạo phát của Lâm Thư, có chút không hiểu
"Học tập thật tốt, ngày ngày hướng về phía trước, như vậy mới có thịt ăn". Để sau này có thể một bước lên trời, bây giờ không thể cả ngày không có lý tưởng gì. Mà Thẩm Thần Triệt này, lại có thể chỉ có thể vì một bát bánh trôi nhỏ cũng có thể khiến cho tâm tư cậu ta sụt bẫy, quả thực là.... quá dễ dàng "Một tay nắm giữ" rồi.
Lâm Thư tính tính toán toán ở trong lòng, thầm cười, không biết, cuộc sống bi thảm của cô giờ mới bắt đầu.
Thẩm Thần Triệt người này, nhìn bề ngoài xem ra vòng eo mềm mại dễ đẩy ngã, nhưng trên thực tế, cũng là một người không hiền lành gì; bề ngoài nhìn thì có vẻ là một kẻ ngốc ham ăn, nhưng trên thực tế, lại là một tên phúc hắc bẩm sinh.
Cùng ở một chỗ với anh ta, căn bản chính là ngày ngày đấu trí đấu dũng với anh ta.
Chẳng hạn như lúc hai người ở trong thư viện quả thực là vô cùng nhàn rỗi nhàm chán, vì thế, Thẩm Thần Triệt lấy ra một bộ cờ junqi
http:,
"Chúng ta chơi một ván thế nào?"
Lâm Thư nhăn nhó nhìn bộ cờ, "Tôi không chơi...."
Này! Thẩm Thần Triệt, cái ánh mắt khinh bỉ kia của anh là có ý gì chứ?
"Thôi được rồi, tôi dạy cho cậu cách chơi, cậu phải nhớ kỹ cách sắp xếp thứ tự lớn nhỏ...." Thẩm Thần Triệt vô cùng kiên nhẫn chậm rãi nói.
"Trung đội trưởng, liên trưởng, doanh trưởng, đội trưởng, lữ trưởng...." Lâm Thư nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm từng quân một, đột nhiên Thẩm Thần Triệt chỉ vào ngón út của Lâm Thư, chen vào một câu, "Đây là cái gì?"
"Hả?" Lâm Thư sửng sốt một chút, sau đó dĩ nhiên trả lời "lữ trưởng"
Thẩm Thần Triệt hàm ý sâu xa gật đầu một cái nói, "Lữ trưởng, ừm, tay lừa..." (trong tiếng trung hai từ lữ trưởng và tay lừa này phát âm giống nhau)
Lâm Thư nhìn chằm chằm vào bàn tay mình mấy giây, khó khăn lắm mới phản ứng kịp, nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút đổi sắc của Thẩm Thần Triệt, thực sự không nhịn được mà xiết chặt tay đánh một quyền!
Lại ví dụ như hai người vừa đi ở trong trường học vừa thảo luận về đề tài chủ nghĩa nữ quyền trong một cuốn sách. Lâm Thư đang hưng phấn nói, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thẩm Thẩn Triệt, liền cảm thấy mất hứng, "Mặc dù tôi không đồng ý với cách nói của anh, nhưng tôi thề sống chết bảo vệ quyền lợi nói chuyện với anh"
"Những lời này là ai nói vậy?" Thẩm Thần Triệt đột nhiên đổi chủ đề"
"Voltaire"
Thẩm Thần Triệt gật đầu một cái, mấy giây sau, lại hỏi tiếp, "Câu vừa nãy là do ai nói vậy?"
"Volttaire..."
Cho đến khi câu hỏi như vậy lặp lại đến lần thứ ba, cuối cùng Lâm Thư nổi giận, giành nói trước khi Thẩm Thần Triệt mở miệng, "là Voltaire, Voltaire"
Thẩm Thần Triệt bình tĩnh gật đầu, "Vừa rồi tôi chỉ muốn hỏi nhân vật cậu thích nhất trong <> là ai thôi"
"Thật không ngờ, cậu thích là Phúc Nhĩ Thái, thưởng thức rất độc đáo nha"
(Một chữ tiếng trung bẻ đôi cũng không biết, thế nên cái đoạn này không biết giết chết bao nhiêu noron thần kinh của mình, anh thẩm này cũng chơi chữ ghê. Trong tiếng trung phát âm của từ Voltaire này và từ phúc nhĩ thái này là giống nhau, mãi mới hiểu)
Giọng nói của Thẩm Thần Triệt không lớn không nhỏ, vừa đủ để mấy người qua lại hai bên đường nghe thấy hết, liền nhìn Lâm Thư bằng ánh mắt quái dị không nói nên lời.
Lâm Thư: ... Nhìn trời thở dài.
Thật ra thì, ngày ngày có thể cùng Thẩm Thần Triệt nói cười trêu chọc thoải mái như thế này cũng không tệ. Lâm Thư gần như sắp quên sự tồn tại của Tô Mặc rồi.
Ngoại trừ một tuần bốn tiết học, dù sao cũng không nhìn thấy anh ta, cũng vui vẻ ung dung tự tại
Nhưng mà....
Lúc Lâm Thư từ thư viện trở về, đi vào ký túc xá liền nghe thấy rất nhiều tiếng kêu la, "thầy Tô, thầy đừng rời khỏi chúng em...."
Lâm Thư lập tức sững sờ ngay tại chỗ
Cái gì mà, "Thầy tô, thầy đừng rời khỏi chúng em chứ?"
Trong tích tắc đó, Lâm Thư liền rơi vào trạng thái hoảng sợ, nghe tiếng khóc lóc của Tiết Băng, quả thực là vô cùng thảm thiết, rốt cuộc Tô Mặc đã xẩy ra chuyện gì?
Lâm Thư yếu ớt đến gần mấy người trong ký túc xá hỏi, "Thầy Tô, anh ta....?"
Vẻ mặt ba người con gái kia giống như cha chết mẹ chết khiến cho Lâm Thư cực kỳ lo lắng, gần như không chịu nổi khi nghe câu trả lời. Mặc dù nói cô hận không thể có một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống đập chết Tô Mặc, nhưng nếu thực sự có chuyện gì xẩy ra với Tô Mặc, trong giây phút này Lâm Thư lại phát hiện, đó cũng không phải là sự mong đợi của cô.
Chỉ nghe Tiếu Đồng thở dài nói: "Thầy Tô xin nghỉ bệnh, bây giờ đang nằm ở trong bệnh viện"
Bệnh viện? Tô Mặc, anh ta làm sao mà phải vào bệnh viện?
Chẳng lẽ.... tai nạn xe cộ? Bệnh ung thư? bệnh tim? bệnh Xiđa?
Tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà Lâm Thư lại không dám biểu lộ ra ngoài. Quan hệ trước kia của cô và Tô Mặc, dù sao cũng chỉ có Tiếu Đồng biết mà thôi.
Lâm Thư không ngừng nháy mắt với Tiếu Đồng, hi vọng cô ấy có thể mau nói ra tình trạng của Tô Mặc. Nhưng mà, không ngờ Tiếu Đồng lại giống như sói đuôi dài vậy, vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thư liền làm bộ như không thấy, sau đó chạy đến bên cạnh Tiết Băng cảm khái, bày ra dáng vẻ chỉ hận không thể móc tim móc phổi ra cho Tô Mặc, chứ nhất định không nói rõ.
Rõ ràng là... Lâm Thư cau mày, gấp đến độ bộ lông trên đầu cũng dựng đứng cả lên rồi.
Còn Liễu Yên Nhiên trầm mặc rất lâu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt bi thương, "Bởi vì vậy, nên tạm thời thầy Tô không thể dậy lớp chúng ta nữa rồi"
"Nghiêm trọng lắm sao? rốt cuộc là bệnh gì vậy?"
Liễu Yên Nhiên lắc đầu, đem mấy phiếu màu phấn hồng nhét vào trong tay Lâm Thư, "Ài... Cái khác thì tớ cũng không nói, cậu đại diện cho lớp chúng ta đi thăm thầy Tô đi, cậu chính là sinh viên mà thầy ấy để ý nhất mua chút hoa quả đến tặng cho thầy Tô đi"
Lâm Thư bị dọa đến kinh sợ, nghe các cô ấy nói như vậy, giống như Tô Mặc không thể sống ở trên đời này được bao lâu nữa vậy? Không phải tục ngữ nói tai họa do trời sao? lấy đẳng cấp yêu nghiệp của Tô Mặc mà nói, làm sao có thể nghĩ đến việc cùng ở chung với bốn chữ "Trai trẻ mất sớm" được chứ?
"Này, cứ như vậy để cho Tiểu Thư đi à?" Tiết Băng nhìn Lâm Thư bước ra khỏi cửa có chút lo lắng.
"Nếu không, cậu đi sao?" Tiếu Đồng đưa tay vén tóc, phong tình vạn chủng
"Cái này...." Tiết Băng không nói gì nữa.
Liễu Yên Nhiên lại coi đó như chuyện phải làm, vẻ mặt chính nghĩa, "chúng ta cũng không có ép cậu ấy, những người khác ở trong lớp đều bị khí chất của Tô Mặc khiến cho chết rét, mặc dù vui vẻ đứng nhìn từ xa, nhưng cũng không nguyện ý tiếp cận. Tiểu Thư, cậu ấy là tự nguyện đi thăm thầy giáo, điều này đã thể hiện cậu ấy là người có tinh thần tập thể không biết sợ hãi"
Mãi cho đến lúc Lâm Thư lần thứ hai ý thức được việc này, thì cô đã đứng ở trước cửa phòng bệnh, ôm một bó hoa hoa cúc nhỏ (thực sự khâm phục Tiểu Thư, tặng cả hoa cúc cho người ốm)
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Lâm Thư lén lút ngó vào trong phòng bệnh một cái. Tô Mặc dường như đang ngủ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu