Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Người Ở Chung Cuồng Ngạo-full

Lượt xem :
cô buồn rượi, nói không còn chút sức lực nào.

Ngũ Tư Trần phát hiện bộ dạng cô thuận theo mặc dù động lòng người, nhưng lại khiến anh cảm thấy tức giận, nhìn vô cùng không thuận mắt.

Anh đã quen với việc cô bị anh trêu cợt sẽ khóc to, Lam Huệ Tâm có đủ vẻ mặt phong phú! Cô bây giờ ở trong mây đen phai mờ, khiến anh thật không thích. Đáy lòng anh ngầm hạ quyết định, anh sẽ nghĩ ra biện pháp đem Lam Huệ Tâm có sức sống lần nữa trở về!

Bất kể Ngũ Tư Trần cho Lam Huệ Tâm công việc nặng hơn, cô đều cắn răng chịu đựng. Làm càng mệt mỏi càng tốt, cô lên giường liền ngủ luôn, sẽ không nghĩ tới đủ loại cuộc sống sau khi chết, nghĩ thấy mình chán đời, gặp phải chứng u buồn!

Ngũ Tư Trần như muốn kiểm tra cô vậy, muốn cô mỗi sáng lúc 6 giờ đem một ly nước hoa quả cho anh uống…, còn nướng bánh mì cho anh ăn, hơn nữa chỉ định nhất định phải cô làm, những người khác không cho phép làm.

Sau khi cô tan trường còn phải vội vàng chạy về lau dọn toàn bộ hành lang, anh không muốn nhiễm một hạt bụi, hơn nữa sàn nhà thư phòng của anh phải dùng hai tay cầm khăn lau 2 lần, anh sẽ bảo quản gia kiểm tra, không cho phép cô lười biếng. Làm những thứ này, Lam Huệ Tâm cũng không có một câu oán hận. Cô nghĩ rằng, là anh bỏ tiền góp sức giúp cô làm xong hậu sự cho mẹ cô, đổi lại là cô, thật không biết nên thế nào cho phải, không làm được cũng phải bán mình đi lo rồi, mà hiện tại nào có chuyện bán mình đi giúp hậu sự cho mẹ? cho nên, cô làm việc cho Ngũ Tư Trần cũng là một phương thức báo ân, mặc dù anh nghiêm khắc như thế nào, cô đều tận lực đi hoàn thành.

Đây không phải kết quả anh muốn! Ngũ Tư Trần ghét cô nhẫn nhục chịu đựng.

Anh muốn cô trở về Lam Huệ Tâm hoạt bát đáng yêu, mà không phải dáng vẻ trầm như

muốn chết như thế, anh muốn nhìn sức sống của cô, mà không phải bộ dạng ưu sầu vô hồn!

Thật ra thì, cô biến thành như thé này đều không liên quan tới anh, nhưng tìm anh cũng không khỏi thấy phiền, thấy buồn bực, anh thích bộ dạng trước kia của cô hơn!

Chỉ cần cô ở lại nhà anh một ngày, anh có tư cách trông nôm, tối thiểu, anh không thích vừa vào cửa đã thấy nét mặt mờ mịt u buồn của cô.

Nhưng, anh cho cô công việc như vậy, cô có thể nhận thức phần làm, anh cho là cô sẽ không chịu nổi sẽ kêu lên với anh, nhưng cô không có, nằm ngoài dự liệu của anh, để cho anh quyết định đem cô trở lại.

“Lam Huệ Tâm”. Anh đưa cô đến trước mặt anh, “Ngày mai, cô chuẩn bị toàn bộ hành lý của mình đi!”

“Tại sao?”. Lam Huệ Tâm hoảng sợ nói, “Không, tôi không muốn lúc này rời đi, không nên đuổi tôi đi!”. Nơi này có mẹ cô lưu lại, cô chết đều không đi!

“Tôi muốn đến chi nhánh công ty quản lý, cô đi theo cùng tôi”.

“Không, tôi không muốn đi”. Cô dứt khoát kiên quyết cự tuyệt quyết định của anh, “Tôi muốn ở lại”.

“Không cho phép cô nói không”. Ngũ Tư Trần chú ý, xem ra có vẻ nguy hiểm, lấy giọng điệu kiêu căng nói: “Tôi không phải đang cùng cô thương lượng, mà tôi đang ra lệnh”.

“Nếu như mà tôi không nghe lệnh đây?” Cô khẽ nâng cằm.

“Vĩnh viễn cô sẽ rời khỏi nhà tôi! Vĩnh viễn đừng nghĩ tiến vào nhà chính của Ngũ gia!”

“Nếu như tôi nguyện ý đây? Tôi còn có thể quay lại nơi này sao?”

“Nhìn tâm tình tôi quyết định”. Anh cao ngạo liếc cô một cái, “Cô chỉ cần phục vụ tôi tốt, tôi sẽ cho cô thỉnh thoảng trở lại ở đây vài ngày”.

Lam Huệ Tâm buồn bực không hiểu, “Tại sao phải là tôi? Anh thiếu gì người phục vụ, quản gia Vương, bác Lý, thím Xương có tư cách hơn tôi”. Cô chỉ là người giúp việc mà bố mẹ Ngũ Tư Trần đưa tới.

“Mẹ cô hi vọng cô đợi ở bên cạnh tôi, mà tôi đã đồng ý với bà”. Anh có lòng tốt, Lam Huệ Tâm là anh năm đó đưa vào Ngũ gia, anh có trách nhiệm phụ trách tất cả cô, cũng cần giám sát cô, phòng bị cô. Dù sao tài sớn lớn Ngũ gia, sự giàu cố, rất nhiều tài liệu quan trọng đều ở trong thư phòng nhà chính, mặc dù mật mã khóa tinh vi, vốn dĩ thành tích sáng láng ở trường và chuyên môn máy tính của cô, khó nói là cô không trở thành hacker.

Ngũ Tư Trần đứng dậy, nhìn cô một cái, “Ngày mai 9 giờ sáng, tài xế ở cổng chính chờ cô”.

“Tôi biết rồi”.

Lam Huệ Tâm cúi đầu, coi như chấp nhận quyết định của Ngũ Tư Trần.

Cô muốn lưu lại, ở lại Ngũ gia.

Đối với cô mà nói, trừ nơi này có cảnh vật cô quen thuộc, có người cô quen, cô cũng không có chỗ nào có thể nương nhờ người khác!

Chi nhánh Đài Bắc Ngũ gia ở Đài Bắc, cách không xa với nhà chính Đài Bắc, vì vậy Lam Huệ Tâm không cần chuyển trường, ngược lại cô ở nhà mới lại gần với trường. Nhưng, Ngũ Tư Trần vậy mà chỉ muốn một cô gái như cô chuyển tới ở cùng với anh trong nhà mới, cô cảm thấy khó xử, bởi vì, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ ở chung một chỗ với Ngũ Tư Trần, trước kia có mẹ cô ở đây, cũng có người làm ở đây, anh lại không thường quay về, ông Ngũ và phu nhân cũng cơ hồ toàn bay ra nước ngoài, bận tối mày tối mặt, vì vậy, mặc dù được gọi là người giúp việc Ngũ gia, trên thực thế, mọi người được làm rất ưu nhàn, rất thoải mái, chỉ cần làm xong bổn phận của mình, sẽ có thời gian riêng, rất ít vì đối mặt với thiếu gia, lão gia hay phu nhân mà cảm thấy áp lực.

Hiện tại, Ngũ Tư Trần vì muốn thuận lợi trong công việc nên liền mua căn hộ tầng 7, hơn nữa chỉ muốn một mình cô phụ trách cả tầng, cô thật có chút… không, là lớn hơn! Giật mình! Còn có không chịu nổi….

Đối với chỗ ở thì Ngũ Tư Trần vốn thích sạch sẽ bắt cô mỗi ngày quét dọn sàn nhà không dính một hạt bụi, hơn nữa anh chọn sàn nhà đá cẩm thạch trắng có thể soi cả bóng người, chỉ cần hơi bẩn chút là có thể nhìn thấy ngay, anh thấy vậy cũng sẽ khiển trách cô, để cho cô cảm thấy anh cố ý hành hạ cô!

Nội tâm của cô lúc này tràn đầy yếu kém cùng chua xót, “Tôi có lau… nhưng nó muốn bẩn thì tôi có cách nào? Ban công ngay tại bên cạnh, gió thổi sẽ bốc lên bụi mù, chà khổ cực như vậy, lại bị anh toàn bộ gạt bỏ, thật sự không có giá trị!”. Lam Huệ Tâm cảm thấy mình làm khổ cực như thế mà không có giá trị nào, hốc mắt không khỏi ửng hồng.

“Nếu như mẹ ở đây, anh ta sẽ không dùng dáng vẻ này ngược đãi mình….”. Nghĩ tới mẹ có nụ cười ấm áp, Lam Huệ Tâm cảm thấy khá hơn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

“Nếu như mẹ ở đây, bà sẽ không để mặc mình bị bắt nạt, mẹ….”. Cô cũng không đè nén được nỗi đau xót mất đi người thân, khóc đến thê lương, nước mắt không kiềm được tràn mi, một giọt một giọt chảy xuống mặt mũi tái nhợt của cô, rơi xuống trền sàn nhà đá cẩm thạch.

Cô cầm khăn lau vội vàng lau đi vệt nước mắt, nhưng lau lại giọt, giọt lại lau, mãi không dứt.

Cô dứt khoát ném đi khăn lau, sảng khoái khóc lớn lên.

Mà khóc không biết bao lâu, nỗi buồn trong lòng cô hình như giảm bớt rất nhiều.

Cô rửa mặt, tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà.

Tính nhẫn nại của con người là có hạn, Ngũ Tư Trần coi cô là cái gì? Cô muốn báo ân không sai, nhưng cô không phải người giúp việc dành riêng cho anh! Anh còn chuyên chế vô lý như vậy với cô, cô nhát định sẽ rời xa cái nơi quỷ quái này! Mới nghĩ như vậy, tiếng chuông kêu lên. Cô xem đồng hồ phòng khách, thấy chỉ 6 giờ, anh trở lại!

“Tôi đói rồi, thức ăn nấu xong chưa?”. Anh vênh mặt hất hàm sai khiến cô, trực tiếp đi vào phòng bếp, thấy trên bàn ăn không có gì, không khỏi nổi trận lôi đình.

“Mấy giờ rồi, cô lại còn chưa nấu hả?”

“Tôi không muốn nấu”. sau khi khóc lớn, cô cảm thấy mình không cần phải ngược đãi mình, nghe anh phân phó.

“Tại sao không nấu? cô mới nấu hai ngày mà thôi, không nấu thì tài nấu nướng của cô sao có thể tiến bộ?”

“Muốn tôi nấu thì có thể, nhưng anh không thể phê bình”.

“Được. Nấu nhanh lên một chút, tôi đói rồi!”. Anh trực tiếp đi vào thư phòng làm việc, quay đầu dặn dò một tiếng, “Nấu xong nhớ gọi tôi”.

Lam Huệ Tâm nhanh chóng từ trong tủ lạnh lấy ra rau cải, thịt bò, tính nấu thịt bò xào rau cải.

Nửa giờ sau, trong phòng ăn truyền đến tiếng kêu của Ngũ Tư Trần, “Cái người nấu món ăn như ôi thui thế này, cô rốt cuộc có thể nấu ăn hay không?”. Mỗi ngày anh quay về lúc 6 giờ là muốn ăn một bữa ăn gia đình đơn giản, lúc nào muốn thì không cách nào như ý muốn.

Ngày ngày gọi đồ ăn ngoài gần một tháng, anh cũng chán ăn rồi, cũng chỉ yêu cầu Lam Huệ Tâm sau khi tan học thuận tiện thức ăn để nấu, nhưng mới ăn ba ngày, cô nấu xong gì đó không phải ít muối thì là quá ngọt, thường xuyên nhầm gia vị, mà bây giờ, anh ăn rau cải chua đến dọa người, cô ngại dấm không cần tiền sao?

Nếu như không phải vì anh không thích tham gia các bữa tiệc xa giao của khách hàng mời, liên hoan, anh không cần thiết hành hạ dạ dày bản thân như vậy!

Lam Huệ Tâm đang dọn dẹp vết mỡ trên vách nóc lò nướng, cô cãi nói: “Tôi… tôi vốn không hay xuống bếp, cũng mới học ba ngày mà thôi”. Trước kia mẹ luôn muốn cho cô chuyên tâm học hành, thỉnh thoảng cho cô ở bên cạnh nhìn, cô căn bản không có cơ hội xuống bếp.

“Cô xào thịt bò phải chín, chính cô ăn thử xem”. Anh tiếp tục phê bình.

“Anh vẫn phê bình, về sau tôi không nấu!”. Cô tức giận.

“Tôi không phải phê bình, là đề nghị”.

“Giọng điệu của anh quá kém!”

“Tôi vốn chính là như vậy”. Ngũ Tư Trần mặt kiêu ngạo.

“Tôi đã rất cố gắng nấu, trước kia đều là mẹ tôi nấu…..” Nhắc tới mẹ, cô liền cảm thấy cực kỳ uất ức.

Cô thật rất nỗ lực muốn nấu ra giống mùi vị mẹ nấu, bởi vì cô cũng rất nhớ, nhưng bất kể cô cố gắng như thế nào, cô đều làm không được!

“Một lần nữa cô nấu xem. Đem toàn bộ gia vị thử qua, còn dán tên gia vị lên đó”.

“Nhưng, trong tủ lạnh không còn thức ăn!”

“Đi ra ngoài mua”. Mỗi tháng anh cho cô ba vạn tiền tiêu vặt, chỉ cần cô phụ trách bữa ăn trễ của anh và những thứ lặt vặt khác, nếu cô biết tiết kiệm, còn dư lại chính là tiền riêng của cô, anh cảm thấy anh đối với cô như vậy là rất ưu đãi.

“Anh có thể gọi đồ ăn ở ngoài, hoặc tôi giúp anh đi mua đồ tiện lợi”. Tài nấu nướng cô không giỏi, làm sao cứ làm khổ cô?

“Tôi muốn chính cô nấu cho tôi ăn!”. Anh kiên trì.

“Anh… anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?”

“Ah? Hóa ra càng ngày cô càng có tính khí?”

“Chỉ cần là người thì có tính khí!”

“Nói như thế không sai, nhưng tôi cho là cô đã biến thành nửa người nửa ma rồi”.

“Anh nói như vậy rất quá đáng!”

“Có không? Cô không phải cảm thấy cô làm chuyện nhà rất không có thiên phú, đều là chính tôi nhắc nhở cô?”

“Tôi cũng không phải người giúp việc của anh!”

“Cô quả thật không phải người giúp việc của tôi, nhưng cô ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, muốn cô ra làm có cái gì không đúng?”

“Anh! Anh khinh người quá đáng! Tôi… tôi có thể dọn ra ngoài ở!”

Anh mỉm cười nhàn nhã, “Cô xác định cô muốn dọn ra sao? Tôi đang tính dịp này rãnh rỗi về nhà chính nghỉ hai ngày, nơi đó có mẹ cô đã từng ở đó, chỉ là tưởng tượng, giống như có thể gặp lại nụ cười mẹ của cô, chẳng lẽ cô không muốn trở về xem một chút sao?”

Lời của anh đã đả động vào trái tim cô.
<<1 ... 34567 ... 14>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT157/4670