pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full

Lượt xem :
"Đại ca, anh thật nặng. . ." Cô cười khổ một tiếng, cố gắng kéo anh đến bên giường.

"Phịch!" Giường lớn phát ra tiếng kêu nặng nề, bất lực chịu lấy sức nặng của Lương Sùng Nghị.

"Nóng quá. . . . . . Tôi nóng quá!" Anh hình như là không chịu nổi loại nóng ran này, chân tay vụng về muốn kéo quần áo trên người ra.

"Được, đừng nóng vội, đợi một chút!" Chung Vũ Thần cầm lên điều khiển máy điều hoà, để nhiệt độ đến mức thích hợp, rồi mới bò lên giường, giúp anh một tay cởi áo sơ mi ra.

"Chớ lộn xộn, em giúp anh cởi là được rồi." Cô kéo bàn tay to của anh ra, nhưng bản thân cũng mang theo chút run rẩy.

Sau khi cởi xuống áo sơ mi, cô cầm khăn lông lên lau mồ hôi cho anh, từ khuôn mặt lần xuống dưới cổ, khẽ cắn môi do dự, cuối cùng lần xuống tiếp, nhẹ nhàng cọ qua ngực anh, cơ bụng và cánh tay.

Anh mới hơi yên ổn một chút, lại bắt đầu ầm ĩ nói: "Tôi không muốn mặc quần. . . . . . Cởi xuống! Cởi xuống!"

"Ôi! Đích thực là bộ dạng trẻ con." Cô hết cách với anh, không thể làm gì khác hơn là thay anh cởi giày vớ, quần dài, may mà vừa rồi anh đã tháo dây lưng, nơi khoá kéo phiền toái, bằng không cô còn phải chiến đấu hăng hái một giờ.

Thật vất vả khiến thân thể được giải thoát, anh hình như cảm thấy thư thái một chút, lật người, đưa lưng về phía cô, vùi mặt vào trong gối nằm, xem ra là muốn ngủ rồi.

Chung Vũ Thần còn tưởng rằng anh sẽ vì vậy mà an tĩnh, không ngờ anh lại bắt đầu rên rỉ nói"Nhức đầu. . . . . . Đầu tôi thật là đau. . ."

"Nơi nào đau?" Cô tiến lên hỏi.

"Nơi này. . . . . . Nơi này. . . . . . Còn có nơi này. . . . . ." Hắn lôi kéo tay của cô lần sờ lên trán và cổ anh.

Cô do dự một chút, liền cởi dây buộc tóc sau cổ anh, để cho mái tóc đen hơi dài rủ xuống, sau đó bắt đầu thay anh xoa bóp cần cổ cứng ngắc.

"Như vậy có khá hơn một chút nào không?" Cô nhớ lại mẹ luôn làm như thế cho cha, để cha đỡ đau hơn.

"Đừng có ngừng. . . . . . Tiếp tục. . . . . . Tiếp tục. . . . . ." Anh lẩm bẩm.

Chung Vũ Thần mỉm cười, tối nay, cô lại được chứng kiến một đại ca khác lạ, khó có khi xuất hiện bộ dáng yếu ớt như thế, không giống kiên cường mạng mẽ như bình thường, lại có vẻ giống người hơn, đáng yêu hơn.

Mặc dù nguyên nhân anh uống say là vì một cô gái khác, nhưng có thể ở cùng anh một đêm yên tĩnh như vậy, nhìn bộ dạng anh không dễ dàng biểu hiện ra mặt, đối với cô mà nói, cũng là một loại gánh nặng ngọt ngào.

Chung Vũ Thần đã mỏi cả tay, nhưng cô cũng không có dừng lại, ngược lại còn dịu dàng hơn, săn sóc xoa bóp hơn, để cho chân mày anh được giãn ra, để cho nét mặt anh từ từ mềm dịu xuống.

"Không đau. . . . . ." Anh nói nhỏ.

"Vậy thì tốt." Cô còn có thể làm một chuyện cho anh, thật là tốt!

Lúc này anh lật người lại, đối mặt với cô, trong mắt vẫn lờ mờ men say, bên môi mang theo nụ cười ngây thơ, "Tôi lạnh quá!"

"Lạnh? Không phải mới vừa kêu nóng sao? Làm sao bây giờ lại kêu lạnh chứ?"

"Là lạnh như vậy!" Anh đưa tay ra lôi cô xuống, một tay ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực

"Đại ca. . . . . ." Chung Vũ Thần có chút hoang mang, không biết đối mặt với tình huống này như thế nào, cô từng thấy qua các cách mẹ chăm sóc cha, thế nhưng, cái việc này còn chưa có nhìn thấy. . . . . .

Có lẽ anh cũng không biết mình đang ôm ai, có lẽ anh chỉ là nhất thời cô đơn mà cầu cứu, nhưng mà cũng không quan trọng, bất kể anh muốn gì, cô cũng sẽ cho.

"Đại ca, anh cần em. . . . . . cho anh ấm áp sao? Nếu như em có thể khiến ấm áp như lời anh nói, vậy em sẽ thật vui mừng . . . . . . Em nói thật đó!" Cô mỉm cười mang theo đau xót, vươn tay vòng lấy cổ anh, đã quyết định dâng hiến bản thân.

"Thơm quá, thật mềm, giống như sự ấm áp của ánh mặt trời. . . . . ." Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

"Thật sao?" Cô nhắm mắt lại, sợ tình cảm sẽ hóa thành nước mắt tràn ra.

Môi của anh hôn từ bả vai cô, dần dần tiến lên, cuối cùng ngăn lại cánh môi anh đào của cô, cũng mở ra màn khởi đầu đêm nay. . . . . .

******

Trong đêm tối, mơ hồ truyền ra tiếng than nhẹ và thở dốc, trên giường là một đôi nam nữ đang triền miên.

"Da của em thật trơn, thật mềm. . . . . ."

"Đại ca, không cần liếm em nữa, cầu xin anh. . . . . ." Lần đầu tiên được thể nghiệm nụ hôn như vậy, khiến Chung Vũ Thần e lệ không thể kiềm chế.

"Tôi không thể dừng lại! Nơi này, còn có nơi đó, đều vừa thơm vừa ngọt như vậy ···"

Mặc dù say rượu, hai tay của anh, đôi môi này lại đặc biệt dịu dàng, thoát bỏ toàn bộ những thứ che đậy còn sót lại, không ngừng yêu thương cô

"Em không chịu nổi. . . . . . Thật mà··. . ." Cô còn quá non nớt, không thể chịu đựng nổi quá nhiều sự vui sướng này.

"Nhanh thôi! Tôi sẽ khiến em không thể chịu đựng được."

"Ưm"

"Nơi này của em nóng quá, là bởi vì tôi mà ra sao?" Anh kề bên tai cô hỏi khẽ.

Chung Vũ Thần đỏ mặt, may mắn là không thấy rõ, "Đúng vậy, đều bởi vì anh. . . . . ."

Anh nnhẹ nhàng cười khẽ, lấy ngón tay nghịch ngợm trêu đùa cô, khiến hai chân cô không ngừng mềm nhũn run rẩy, anh cảm thấy cô đã chuẩn bị xong, vì vậy anh thở dài hỏi: "Có thể không? Có thể cho tôi không?"

"Có thể, tất cả của em đều muốn cho anh. . . . . ." Cô nghẹn ngào một tiếng, cùng đan chặt vào hai tay anh, và nghênh đón quá trình kết hợp.

Trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cả thân thể Chung Vũ Thần đều cứng ngắc, nhưng thấy đầu anh đầy mồ hôi, cau mày lại, giống như là đang kiềm chế cô cùng khổ sở, cô liền cắn lấy môi chịu đựng tất cả.

"Chịu được không? Có muốn tôi nhẹ một chút hay không?" Anh tạm thời dừng lại động tác.

"Không! Hãy để cho em trở thành người phụ nữ của anh đi!" Cô để cho anh tiếp tục thâm nhập, để cho anh ra vào đoạt lấy.

"Ừm!" Anh phát ra tiếng gầm nhẹ, "Tôi muốn, tôi còn muốn nhiều hơn."

"Anh muốn bao nhiêu, em đều sẽ cho anh ··. . ." Khoái cảm đang từ từ dâng lên, Chung Vũ Thần phát ra tiếng rên rất nhỏ.

Anh thổi khí về phía vành tai cô, đôi tay không quên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của cô, giống như cô là bảo bối trân quý nhất, "Nói cho tôi biết, em vui không? Em thích không?"

"Em. . . . . . Em không biết. . . . . . Em chỉ muốn ở chung một chỗ với anh. . . . . ."

Bên môi anh nâng lên ý cười, thắt lưng càng thêm dùng sức luật động, "Chúng ta đang ở chung một chỗ, em thấy rõ mà, chúng ta đang kết hợp, em thật là ấm áp, tôi không lạnh chút nào."

"Thật sao?" Cô hiện ra nụ cười, "Như vậy thì ôm chặt em đi! Nhất định không được buông ra. . ."

"Tôi sẽ không buông tha em, tôi muốn em ở bên cạnh tôi. . . . . . Mãi mãi, mãi mãi. . . . . ."

Sau khi ra vào nhiều lần, cuối cùng anh cũng phóng ra dục vọng của mình, nhưng cũng thì thầm nói ra cam kết mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.

Mãi mãi? A! Từng chữ cảm động bao nhiêu.

Vào giờ phút này, cô thật sự bằng lòng tin tưởng anh, dù là lời nói khi say, dù là lời nói vô tâm, nhưng cũng trở thành dấu vết khắc sâu trong lòng cô.

*****

Ngày hai mươi sáu tháng sáu, thời tiết giống như rượu cay, rất nhanh sẽ biến mất, có chút khổ, có chút ngọt ngào.

Đại ca muốn cái gì, tôi đều sẽ cho, bao gồm trái tim tôi, người của tôi, đều nhất định sẽ cho đại ca.

Anh thật dịu dàng, khi anh ôm lấy tôi, tôi đã xác định đây là điều tôi muốn, tôi đã cho rất nhiều, nhưng thật ra, tôi cũng muốn như vậy, không phải sao?

Có lẽ ngày mai anh sẽ quên tất cả, nhưng mà, chỉ cần tôi luôn luôn nhớ, thì một đêm này không phải là không có ý nghĩa, nó sẽ tồn tại, nó sẽ tiếp tục, nó sẽ làm bạn với tôi cả đời.

*****

Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Long Bàn thám tử tư tự động nghỉ ngơi nửa ngày, bởi vì, toàn thể nhân viên đều không thể tới làm.

Hơn sáu giờ sáng, Lương Sùng Nghị mơ màng tỉnh lại, bởi vì ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ hắt vào, khiến anh bị chói mắt khó chịu.

"Ôi! Nhức đầu chết mất. . . . . ." Anh dùng lực kéo rèm cửa vào, trong phòng lại khôi phục một mảnh mờ tối, rồi sau đó anh phát hiện trên người mình chỉ mặc mỗi quần lót, lại nhìn thấy quần áo khác được xếp chỉnh tề bên giường, điều này khiến cho anh nhíu mày.

Tối hôm qua. . . . . . Hình như là Tiểu Thần và thằng nhóc đó đưa anh trở về? Anh chỉ nhớ có mỗi vậy.

Nếu thế quần áo trên người anh được cởi xuống, được gấp cẩn thận để một bên, hẳn là thằng nhóc đó thay cho anh? Không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa? Anh có làm ra hành động gì khiến hai đứa phải hoảng sợ hay không?

Anh cố gắng cau mày nghĩ lại, chỉ mơ hồ nhớ mình đã mơ một giấc mộng, nhưng dù sao nội dung thật sự lại quá khoa trương.

Mặc kệ, trong đầu anh đang điên cuồng trình diễn một bản nhạc, khiến anh chỉ muốn tiếp tục ngủ say, vì vậy anh cũng nằm lại trên giường, nặng nề lâm vào mộng đẹp.

Mà giờ phút này, Chung Vũ Thần đang đi một mình trên đường về nhà, công viên bên đường đầy tiếng chim hót líu lo, lá xanh mới nhú ra, để cho cô dừng bước, lẳng lặng cảm nhận không khí vào buổi sáng.

"Không khí thật trong lành, " Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trong lồng ngực thư thái.

Đại ca chắc còn đang ngủ? Khi anh còn đang mơ mộng đẹp, thì cô đã tỉnh dậy, cô hiểu rõ mộng cảnh tối qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, không hề có ý nghĩa khác.

Nhưng không sao, thế giới này vẫn có ánh mặt trời, có gió nhẹ, hơn nữa cô còn có một người trong lòng, như vậy đã đủ rồi? Vì vậy, cô liền đứng lên mỉm cười.

******

Hơn bảy giờ, Trịnh Lập Minh mở cửa chỗ ở của Hậu Thượng Duy.

Cậu cầm một chuỗi chìa khóa, đặt nhẹ trên tủ đầu giường trong phòng, "Duy ca, tôi lái xe của anh đưa Dũng ca và Lượng ca về rồi, chìa khóa để ở chỗ này, tôi đi trước đây!"

Vốn cả người Hậu Thượng Duy đang ở trong chăn, đột nhiên vươn tay bắt cậu lại, gầm nhẹ, "Chờ một chút!"

Trịnh Lập Minh sợ hết hồn, nhưng đã nhanh chóng lấy lại nụ cười thản nhiên, "Sao vậy?

Còn có chuyện gì sao?

Hậu Thượng Duy cũng không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại hỏi nhiều hơn, "Tôi thật sự không thể chịu nổi, lúc nào cậu cũng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Còn có nụ cười đó, rốt cuộc cậu có ý gì?"

Trịnh Lập Minh yên lặng chốc lát, cười có chút đau buồn, "Duy ca, thật ra thì anh cũng biết."

"Cái gì tôi cũng không biết, nhưng hôm nay cậu phải nói rõ tất cả mọi chuyện!"

Hậu Thượng Duy đã mất đi tính nhẫn nại.

"Anh ~ nhất định phải bắt tôi nói ra sao? Như vậy tôi sẽ nói. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi thích anh!"

"Thích?" Hậu Thượng Duy cắn răng nghiến lợi, "Đàn ông thích đàn ông, cậu đang nói cái gì vậy?"

Trịnh Lập Minh nhắm mắt lại, đón nhận việc đả kích trong dự liệu này, sau đó lại mở mắt ra, dũng cảm đối mặt với Hậu Thượng Duy, "Tôi cũng không có đặc biệt chia mọi người ra làm đàn ông và phụ nữ, tôi chỉ đơn thuần là thích, bởi vì. . . Tôi thích bản thân tôi, tôi cũng thích Tiểu Thần, cô ấy rất đáng yêu, tôi cảm thấy cô ấy giống như em gái tôi. Nhưng mà, có thể làm cho ánh mắt tôi không thể không dõi theo, cũng chỉ có mình anh."

Nghe thấy cậu trực tiếp thổ lộ như vậy, khiến Hậu Thượng Duy không thể mở miệng, chỉ có th
<<1 ... 1112131415 ... 19>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT250/1190