pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3

Lượt xem :
ảm giác rất thân thương.Thậm chí ngay cả chùm đèn, tấm khăn trải bàn kẻ ca rô, lọ hoa giả màu tím… đềulà dựa trên ý thích của tôi mà mua về.
Tôi đi khẽ khàng đến bêncửa sổ như một con mèo, nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đen đang đỗ ở bên ngoài.
"Hôm nay em… có vẻhơi khác ngày thường", mắt Thiên Diệp trở nên đen sẫm, ẩm ướt và trongvắt, "Nhưng như vậy làm anh rất vui".
Câu nói ấy của anh khiếntrái tim tôi bất chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi. Người con trai tài năngtuyệt đỉnh này chỉ vì một chút nồng nhiệt nho nhỏ của tôi mà vui mừng tới mứckhông biết phải làm gì, hệt như một đứa trẻ con.
Anh đối đãi bằng tấmlòng chân thành, còn tôi lại đang chạy theo một mục đích đê hèn mà anh không hềbiết.
Thiên Diệp đưa nhữngngón tay thon dài mang đầy linh khí lên khẽ khàng thận trọng tiến gần đến mátôi.
Chậm rãi từ từ, từng tấctừng tấc rút ngắn dần khoảng cách.
Cuối cùng hai làn datiếp xúc với nhau.
Không khí xung quanh độtnhiên trở nên ấm áp và nóng bỏng, đến việc hít thở bình thường cũng khó khănhơn.
Khuôn mặt hoàn hảo củaThiên Diệp tiến gần đến tôi, đôi môi giống như cánh hoa non mướt của anh tỏa rahương thơm dễ chịu. Một làn sương mỏng manh màu trắng bao phủ trên đôi mắttuyệt đẹp của anh, đẹp tới mức không gì sánh nổi.
"Thiên Diệp…"
Tôi cố giấu đi sự lolắng bất an trong lòng, khẽ khàng quay mặt ra.
Thế nhưng những nụ hônnồng nàn tinh tế ấy vẫn rơi xuống trán tôi, mũi tôi, má tôi, cuối cùng dừng lạiở môi tôi, quyến luyến không rời.
Nụ hôn nhẹ như cánhbướm, mềm mại như lông vũ trong đêm mùa đông lạnh lẽo ấy, trái tim băng giá củatôi bắt đầu ấm lại.
Thiên Diệp đang ở gần tôi,ở gần tôi đến vậy, đột nhiên khiến tôi không thể nào tự chủ.
4
Bên ngoài vang lên tiếngđộng cơ ô tô nổ máy, trong đêm khuya thanh vắng âm thanh ấy như một tiếng gàothét đầy phẫn nộ.
Thiên Diệp thở dài,quyến luyến không nỡ rời khỏi môi tôi.
"Làm cho em sợ phảikhông…", Thiên Diệp hỏi nhẹ nhàng như mình là người có lỗi.
Tiếng động cơ ô tô bênngoài vẫn vang lên không dứt, át đi cả lời Thiên Diệp. Anh nhìn ra ngoài cửa sổvới vẻ nghi hoặc.
"Thiên Diệp",tôi gọi anh lại, lẳng lặng ôm lấy lưng anh.
Cuối cùng, động cơ chiếcô tô thẻ ra một tiếng gầm tuyệt vọng sau cùng rồi phóng vút đi với tốc độ cựcnhanh.
Sức lực chống đỡ cho cơthể tôi từ nãy tới giờ bỗng dưng theo đó biến mất, trong thâm tâm trào lên mộtthứ khoái cảm của sự trả thù. Tôi khẽ khàng đẩy Thiên Diệp ra, ánh mắt trở nêntĩnh tại hơn bao giờ hết.
"Em thấy có lẽ emnên về nhà thôi."
"Ái Ni!",Thiên Diệp nhìn xoáy vào mắt tôi.
Tôi vốn định tỏ ra lạnhnhạt, nhưng trong một phút không để ý, bất chợt ánh mắt chạm phải cái nhìn củaanh.
Cái nhìn đó buồn thươngvà cô tịch, mang theo một cảm xúc gì đó trầm lắng sâu xa.
Tôi đột nhiên mất hếtkhả năng ngôn ngữ, lần đầu tiên cảm thấy hơi khiếp sợ, không dám nhìn thẳng vàoanh.
"Tại vì sao anhluôn luôn cảm thấy em ở rất xa anh? Dù là anh hôn em, ôm em, nhìn em…, vẫn cảmthấy như em đang ở tận chân trời, còn anh thì lại ở nơi góc bể? Mấy năm nay rõràng ngày ngày đều có thể gặp nhau, thế nhưng anh vẫn cứ nhớ em. Khắp trí nãocủa anh, tất cả trái tim anh đều không ngừng vẽ nên hình ảnh của em. Càng đếngần, lại càng xa cách; càng đến gần, càng bị tổn thương; càng đến gần, càngthấy đau lòng. Đau lòng đến mức sắp chết đi đến nơi, nhưng vẫn không thể nàorời bỏ em…"
Là như vậy ư? Tôi luônluôn làm cho Thiên Diệp đau khổ đến vậy ư?
Muốn nói điều gì đó vớianh, nhưng cổ họng như co thắt lại, những chuyện xảy ra trong ngày hôm naykhiến cơ thể tôi đã mệt mỏi rã rời.
Hóa ra hận thù cũng cóthể khiến trái tim con người phải mang gánh nặng đến thế này.
Sự căm ghét bản thânbỗng lên đến cực điểm!
Mộ Ái Ni chết tiệt!
Thế nhưng, dù là con timđang phải chịu sự giày vò, tôi cũng chỉ có thể mấp máy môi, nói: "ThiênDiệp, xin lỗi anh!"
Chút ánh sáng cuối cùngcòn sót lại trong đáy mắt Thiên Diệp cũng vụt tắt ngấm, vào thời khắc ánh mắtanh trở nên ảm đạm đó, anh dường như đã mất đi cả thế giới này.
Anh không nhìn tôi nữa,bước ra phía phòng khách, mở cửa.
Động tác vô cùng bìnhtĩnh, bình tĩnh tới mức khiến trái tim tôi đột nhiên lại nhói đau.
Cuối cùng tôi nghe thấyanh nói: "Đêm nay đừng về nhà nữa, em ngủ trong phòng này, anh ngủ ngoàiphòng khách."
Khuôn mặt bị một nỗibuồn thương màu xám ngắt bao trùm, đôi môi mím lại cố ngăn cảm xúc, Thiên Diệplẳng lặng ôm một tấm chăn mỏng ra nằm trên chiếc ghế sa lon ngủ. Cơ thể anh nằmco xoay lưng vào bên trong với tư thế cự tuyệt, vòng cung của tấm lưng trông côđơn nhưng tuyệt đẹp.
Lần đầu tiên tôi cảmthấy Thiên Diệp xa lạ như vậy, xa lạ tới mức tôi không dám đến gần.
Nỗi đau còn vương vấtlại trong tim thúc đẩy tôi đi đến trước ghế sa lon, nhẹ nhàng thận trọng chạmvào tay anh.
Bàn tay anh có thể dạochơi trên những phím đàn dương cầm màu đen trắng để tấu lên những khúc nhạc nơitiên giới, bàn tay anh có thể đưa ra chặn mũi dao sắc lẹm cho tôi mà không hềdo dự, lòng bàn tay anh giờ đây vẫn còn in lại "đường chỉ tay", còntôi sao có thể…
Sao có thể buông bàn tayấy ra dễ dàng như vậy?
Xin lỗi anh, Thiên Diệp…
Mãi lâu sau, tôi nghethấy một tiếng thở dài dịu dàng khẽ khàng giữa cơn thủy triều ào ạt dâng trào,phá vỡ đi màn đêm trước buổi bình minh, vô vàn ánh sáng màu vàng kim xuyên quanhững kẻ mây trải xuống, tạo nên một bức họa vô cùng thanh khiết.
Vào thời khắc khi tôicảm nhận thấy bàn tay anh siết chặt tay mình, cuối cùng… trái tim không còntrống trải.
**
Chiếc Parsche lao vútvới tốc độ nhanh như tên bắn dường như làm màn đêm thần bí đầy biến ảo giậtmình tỉnh giấc.
Thôi Hy Triệt ngồi trongxe, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, dường như giữa mỗi ngón tay đều tóa ra nộ khíđằng đằng. Đôi mắt anh xanh sẫm và lạnh lẽo, đôi môi tuyệt đẹp mím chặt vàothành một đường thẳng trông đầy đau khổ.
Tất cả những bóng đenchập chờn lóe lên trong đôi mắt anh rồi biến mất, trước mặt chỉ còn lại cảnhtượng vừa trông thấy – Mộ Ái Ni đứng bên cửa sổ ôm hôn thắm thiết gã Thiên Diệpđó.
Hiện giờ họ sống cùngnhau ư? Sống chung với nhau ư?
Mới vừa gặp anh xong, côấy lập tức cảm thấy cô đơn, thế nên mới tìm đến bên Phác Thiên Diệp ư?
Nhưng vì sao mình lạiphải tức giận chứ? Chẳng phải 5 năm trước đã hoàn toàn, hoàn toàn chôn vùi tìnhcảm đó một cách sạch sẽ gọn gàng ư? Vậy thì vì sao giờ đây khi nhìn thấy cô ấyhôn một người con trai khác mình lại tức giận như vậy?
Còn nữa, vì sao lại phảilo lắng mà đi theo cô kia chứ?
Tại sao giờ đây lại cảmthấy…
Ghen?
Thôi Hy Triệt bị cái từvừa đột nhiên hiện lên trong đầu làm cho sững sờ kinh ngạc, chẳng lẽ là ghen ư?Cảm giác vừa đau vừa hận đó là ghen ư?
Vậy thì phải chăng nóchứng tỏ anh vẫn còn thích cô, vẫn để tâm đến cô, thế nên mới không muốn cô ởcùng một người con trai khác?
Không! Không thể nào!
Mộ Ái Ni, người con gáiđem đến cho anh bao nhiêu hy vọng về viễn cảnh hạnh phúc sau đó tự tay đẩy anhxuống địa ngục trần gian đó, anh không thể nào tha thứ cho cô một cách dễ dàng.
"Đây là sự báo thùcủa anh ư? Khiến cho tôi không chịu nổi, khiến cho tôi bị sỉ nhục, sau đó dùngnhững lời lẽ như vậy nói với tôi… ha ha, nhưng những thứ này vẫn còn nhẹ nhànghơn nhiều so với sự báo thù trước đây anh đem đến cho tôi."
Nhớ lại cảnh tượng khiMộ Ái Ni nói ra những câu đó, khoảnh khắc ấy, nỗi căm hận trong mắt cô mới mạnhmẽ làm sao, khuôn mặt mới lạnh lùng kiêu ngạo làm sao, dường như đã hòa vào làmmột với bóng đêm đẹp diệu kỳ ở xung quanh.
Cứng cỏi biết bao, khiếnngười ta phải động lòng.
Nhưng mà… Sự báo thù khitrước? Lại còn hại chết người nữa?
Như vậy rốt cuộc là có ýgì?
Cô ấy bỗng dưng chẳnghiểu vì sao lại có cái bộ dạng đầy thù hận sâu sắc như vậy, chẳng hiểu vì saolại nói ra những câu hoàn toàn vô trách nhiệm như vậy, thậm chí khó hiểu nhấtlà anh lại đang ngồi một mình đau khổ ở đây. Rốt cuộc là thế nào kia chứ?
"Ting ting tingting…", chuông điện thoại bất chợt vang lên trong xe.
Thôi Hy Triệt cau màylại, liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang vứt bên ghế lái phụ bằng ánh mắtthiếu kiên nhẫn.
Mãi một lúc sau, chiếcđiện thoại vẫn rung lên một cách cố chấp.
Rì rì rì rì….
Cú phanh gấp tạo nên mộtâm thanh ma sát nghe chói tai.
Thôi Hy Triệt cố nén bựcdọc liếc nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó giận dữ ném chiếc điện thoại xuốngsàn xe.
Thế giới này vốn chỉ cócô độc mỗi mình anh, chẳng phải sao?

Chương 15
Kiếp nạn không thể nàothoát khỏi
1
"Ái Ni, em đã nghĩxong sẽ dự thi bằng tác phẩm gì chưa?", Tư Sâm vừa sáng đã gọi điện thoạiđến cho tôi.
"Em đang định thửlàm bánh ga tô, váng sữa, bánh quy…, nhưng trước sau vẫn thấy thiếu một thứ gìđó", tôi trả lời với vẻ bất lực, nhìn những chiếc bánh tiramisu đã làm đếnlần thứ n, tỏ ra thất vọng.
"Ái Ni, dù rằng embiết làm các món điểm tâm, nhưng em cần phải biết rằng, làm điểm tâm đối vớimột người bình thường mà nói có thể chỉ là một kỹ thuật chế biến, nhưng đối vớimột chuyên gia về điểm tâm thì đó là một bộ phận không thể thiếu, một bộ phậnkhông thể tách rời trong cuộc sống… A, nói như vậy có thể em cũng chưa hiểulắm, hay là anh đến nhà em nhé? Ha ha…"
Quái quỷ, e rằng đóchính là mục đích cuối cùng của anh ta!
"Tư Sâm, em đề nghịanh hãy cứ nghiêm chỉnh đợi ở cửa hiệu đi. Uyển Lỵ Hương mà gầm lên như sư tửHà Đông thì…"
"…Á! Làm gì thế, bàgià độc ác, tôi hẹn hò với cô gái khác thì đã sao nào… Xin lỗi em, Ái Ni, mụđịa chủ quay về rồi, đợi lát nữa nói chuyện tiếp nhé." Xem bộ dạng thì anhta lại khai chiến với Uyển Lỵ Hương rồi. Nếu như có một ngày hai người bọn họcó thể hòa bình yên ổn, vậy thì đúng là một sự kiện làm chấn động thế giới này.
Sau khi gác điện thoại,tôi bất chợt cảm thấy trong gian phòng vô cùng yên tĩnh. Đi đến phòng Chân Ninhìn vào trong, những bức tường màu phấn hồng, ga trải giường màu phấn hồng,giống hệt căn phòng của một cô công chúa trong cổ tích. Tính đi tính lại, đãhơn hai tháng rồi Chân Ni không về nhà, lần trước nó về cũng chỉ ở lại có vàiphút ngắn ngủi rồi lại đi ngay.
Tôi rót một cốc nước,uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn. Chỉ có những lúc như thế này, tôi mới cảmthấy âm thanh đó chuyển động thật diệu huyền. Bật ti vi lên xem, ngay lập tứcdòng chữ "Công chúa Thiên Ảnh" to tướng đập vào mắt tôi.
"…Thông tin công tygiải trí Thiên Ảnh bị mua lại được chứng thực, người mua Thiên Ảnh là Edward,người đứng đầu trong bảng xếp hạng các tỷ phú trẻ tuổi toàn cầu, được mệnh danhlà "hoàng tử trẻ tuổi". Theo các nguồn tin đáng tin cậy, Thiên Ảnhgiờ đây đang đứng trước nguy cơ phá sản, còn Edward sau khi mua lại Thiên Ảnhsẽ giải thể công ty này…"
"Chủ tịch Hội đồngquản trị công ty Thiên Ảnh đứng trước áp lực quá lớn về nguy cơ phá sản, hômnay đã được phát hiện tự sát chết tại nhà riêng… Còn "Công chúa ThiênẢnh" Mộ Chân Ni hiện đang đối mặt với nguy cơ bị công ty trang sức khởikiện, là người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai của công ty, cô sẽ phải chịu tráchnhiệm hoàn trả tất cả số tiền góp vốn của các cổ đông, đồng thời bồi thườngnhững tổn thất mà việc giải thể Thiên Ảnh mang lại…"

Sao lại có thể như thếđược? Sao hậu quả lại trở nên nghiêm trọng như vậy chứ?
Chân Ni giờ đây có ổnkhông?
Tôi sốt ruột bấm số máydi động của Chân Ni, nhưng trong điện thoại chỉ nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng.
"Xin lỗi
<<1 ... 121314
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout. Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,14,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 14 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 14 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT61/4582