Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối
Lượt xem : |
một trảng đen ngòm.
Mù rồi hay sao?
Cơ thể dường như khôngcòn thuộc về mình nữa.
Thế nhưng vì sao tôi vẫncảm nhận thấy tiếng gió lùa vào tháp đồng hồ? Vì sao cơ thể tôi vẫn bất chấptất cả mà đi thẳng về phía trước, sau đó nhảy xuống?
"Anh có nhớ không?Khi còn nhỏ, em từng nói với anh rằng, nếu như anh đi đến một nơi rất rất xa,em sẽ đi tìm anh."
"…"
"Xin lỗi anh, ThiênDiệp, khi đó em chỉ nghĩ đến chuyện tức giận vì anh đã biến mất mà quên khôngthực hiện lời hứa của mình."
"Ái Ni…"
"Nhưng còn lần này,Thiên Diệp, em sẽ vì anh mà đứng nguyên tại chỗ."
…
Cơ thể tôi lao vào bầukhông một cách tự do tự tại, những thanh âm không thể nào quên được ấy vẫn cứlẩn quẩn bên tai.
Thiên Diệp, nếu như anhđi đến một nơi rất xa, rất xa…
Bất kể đó là thiên đườnghay địa ngục…
Em cũng sẽ tìm đến anh…
"Này, Mộ Ái Ni, emlà đồ ngốc hả?", một giọng nói dịu dàng nhưng đầy trách cứ vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng nóivô cùng quen thuộc, là Thiên Diệp ư?
Cơ thể tôi vẫn khôngngừng chìm xuống, bóng đêm trước mắt đã dần dần tan biến, Thiên Diệp ở ngaytrong tầm mắt đang cố túm lấy tôi, nhưng không được vì tốc độ rơi của anh nhanhhơn.
"Thiên Diệp!",có lẽ như chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách, nỗi lo sợ chưa từng có từ trướcđến nay ấylàm cho nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Sẽ chết phải không?
Thiên Diệp, xin đừng!
Thời khắc đó, ý nghĩkhông thể để mất Thiên Diệp đối với tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tớimức toàn thân đều phát ra những tiếng kêu bi thương.
"Đồ ngốc, đừng lolắng, chúng ta sẽ đều còn sống", trong gió phảng phất lời an ủi của ThiênDiệp.
Còn sống ư?
Cùng với Thiên Diệp…
Tôi hé miệng cười, tronglòng trào lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng thấy.
Tất cả những nỗi thấpthỏm đều bị gió cuốn bay đi trong giây phút ấy.
Khoảng cách với mặt đấtmỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.
Thế nhưng…
Đợi chút!
Đó là gì nhỉ?
Thứ màu xanh được trảingay chính giữa điểm chúng tôi rơi xuống là gì thế nhỉ? Còn cả Hạ Nhạc Huyênđang đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc nghĩa là gì?
Bịch!
Thiên Diệp rơi xuốngtrước, còn cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống sau đè lên người anh.
Thế nhưng vì sao cơ thểThiên Diệp lại dày và mềm mại như vậy?
Tôi nghi hoặc mở to mắtra nhìn, chỉ thấy chúng tôi đang nằm trên một tấm đệm cứu hộ to đùng, còn ThiênDiệp mặt trắng nhợt vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
"Thiên Diệp?",tôi hỏi với vẻ nghi hoặc, toàn thân vẫn còn run rẩy không ngừng vì nỗi hoảng sợmới rồi.
"Ái Ni, sao cậu lạinhảy xuống đây?", Hạ Nhạc Huyên sững sờ hỏi. "Thiên Diệp và mình đangtham gia quay phim tuyên truyền cho kênh du lịch, sao cậu lại…"
Á!
My God!
Lần đầu tiên trong đờitôi đỏ mặt lên vì lúng túng.
"Thiên Diệp, anhmặc áo đệm khí bên trong rồi, nhưng vừa rồi Ái Ni đè xuống mạnh thế, liệu có bịthương không đấy?", Hạ Nhạc Huyên không tiếp tục hỏi tôi nữa mà quay sangquan tâm đến Thiên Diệp.
Phải rồi, Thiên Diệp đỡcho tôi, anh ấy có làm sao không?
Tôi vội vàng hỏi ThiênDiệp: "Anh không vấn đề gì chứ? Có đau chỗ nào không?"
"Ái Ni ngốc, taianh đã bị tiếng hét của em làm cho đau hết cả rồi, lại còn chân cũng đaunữa", Thiên Diệp tỏ vẻ không còn chí khí, đứng dựa vào người tôi. Tôi sợanh nói thật nên đứng im không dám động đậy tí nào.
Mộ Ái Ni, mày ngốc thậtđấy à?
Bây giờ làm sao lại đểcho tên Phác Thiên Diệp đó bắt thóp như thế chứ?
Nghĩ đến đó, tôi khôngcam lòng lấy tay đẩy anh một cái: "Này, anh nằm xuống đất đi cho cái đệmdưới chân anh thoải mái một tí."
"Nhưng anh lại cảmthấy dựa vào người em thoải mái hơn", giọng Thiên Diệp nghe yếu ớt.
Với lời đề nghị hoàntoàn không có tí sức thuyết phục nào đó, tôi mất hết khả năng từ chối, cứ đểcho anh dựa vào mình như thế.
Từng giây phút trôi quachậm chạp.
Thiên Diệp không độngđậy, tôi cũng chìm vào trầm mặc nhưng cơ thể không sao kiểm soát nổi khẽ runlên, bất chấp tôi đã nắm chặt tay lại để cố gắng che giấu.
"Ái Ni… Em đang sợà?", Thiên Diệp cảm thấy sự khác thường của tôi, tựa vào vai tôi hỏi.
"Thực sự là anhkhông làm sao chứ?", hít một hơi thật sâu, tôi quay người lại nhìn anh, cốhỏi một cách thật bình tĩnh.
"Anh quả thực khôngsao, thật đấy!", Thiên Diệp thở phào một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
Lực ôm mạnh mẽ biết bao,cứ như anh muôn tôi cảm nhận sâu sắc về sự tồn tại của mình.
Dù rằng vòng tay đókhiến cơ thể tôi hơi đau, nhưng mọi sự lo lắng trong lòng và cả sự run rẩy bênngoài thân thể đã biến mất không còn dấu vết, cảm xúc cuối cùng cũng bắt đầuchuyển động trong bộ não trống rỗng của tôi.
Tôi không mất ThiênDiệp, phải không?
Vốn luôn cho rằng vĩnhviễn không bao giờ mất Thiên Diệp, vốn luôn cho rằng mối quan hệ của tôi vàThiên Diệp giống như cánh diều và sợi dây nối, dù là ở khoảng cách xa tới mứckhông thể chạm vào được, nhưng giữa hai người vẫn được kết nối với nhau bằngmột mối tương quan nào đó, cả hai vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của ngườikia.
Thế nhưng trong khoảnhkhắc vừa rồi, tôi đã hoảng sợ vô cùng.
Một nỗi sợ từ trước đếnnay chưa từng có.
Sợ rằng người ấy sẽ rờikhỏi thế giới của tôi. Sợ rằng mối liên hệ đó sẽ không còn gì nữa cùng với sựra đí của người ấy.
Phù…
Tôi hít thở thật sâu,cảm nhận lồng ngực mà anh vẫn để tôi tựa vào.
Cảm giác thực đến vậy,ấm áp đến vậy, không thể là ảo giác được.
Cảm ơn Thượng đế, ThiênDiệp không sao cả!
Hạ Nhạc Huyên đứng bêncạnh vội vàng gọi điện thoại, mấy phút sau một chiếc xe cứu thương đã có mặt ởhiện trường.
Khi hai người được y táđỡ lên xe, Thiên Diệp vẫn còn thì thầm bên tai tôi: "Ái Ni, lúc ở giữakhông trung, anh rất muốn nói với em!"
"Nói gì?"
"Anh yêu em!"
Tôi sững sờ đứng nguyênở đó, còn thủ phạm khiến tôi rơi vào cảnh dở khóc dở cười này lại đang tựa thânmình vào hai nữ y tá xinh đẹp.
Thế nhưng cảm giác ngọtngào vẫn cứ lan tỏa ra khắp trái tim tôi, lan ra khắp toàn thân…
Nhưng, còn một việc rấtquan trọng dường như tôi đã quên mất…
Tôi quay đầu nhìn khắpnơi, quảng trường đã vắng tanh, không nhìn thấy bóng Thôi Hy Triệt ở đâu.
Anh đã đi đâu rồi?
Trong tâm trạng hỗnloạn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã đánh rơi anh.
Triệt, hy vọng anh sẽkhông trách em…
3
May mà sau khi đến bệnhviện kiểm tra, bác sĩ nói Thiên Diệp chỉ bị thương nhẹ ở phần đùi, hoàn toànkhông ảnh hưởng gì đến buổi biểu diễn sắp tới của anh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,điện thoại di động đột ngột vang lên.
"A lô!"
"Chào chị, tôi làTiểu Mộc. Chị có biết Chân Ni đang ở đâu không? Tôi không thể nào liên lạc đượcvới cô ấy, làm thế nào bây giờ? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?",người quản lý của Chân Ni lo lắng hỏi tôi.
"Chân Ni vẫn chưaliên lạc gì với cô sao?", tôi chau mày, đêm hôm qua Chân Ni cũng không vềnhà, gọi điện thì di động của con luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi an ủi Tiểu Mộc mộtchút, sau đó tắt điện thoại, lúc tâm trạng đang rối bời chợt phát hiện ra tronghộp thư đến có một bức thư chưa đọc, là do Chân Ni gửi đến.
Tôi vội vàng mở ra, vậylà đọc được một tin nhắn dài dằng dặc của Chân Ni.
"Chị, em xin lỗi.
Có phải là chị lại đanglo lắng cho em không? Em biến mất là vì muốn đi thăm mẹ.
Để bảo vệ em, chị và bốđã từng xóa sạch ký ức của em đúng không? Vậy mà em vẫn luôn khiến hai ngườiphải lo lắng.
Làn trước vào bệnh viện,cuối cùng em cũng nhớ ra tất cả, hóa ra người mẹ yêu thương mình nhất trên đờiđã vì mình mà chết đi, còn em thì vẫn cứ oán hận bà vì sao bao nhiêu năm nhưthế mà không quay lại thăm con.
Thực ra, em là ngườihạnh phúc nhất trên đời này nhỉ, vì đã có bố, mẹ và chị.
Nhưng khi em biết việcmẹ vì em mà chết, em quả thực không thể nào chịu đựng nổi. Thế là em lại buộcbản thân mình hận chị, hận người luôn tỏa ra xuất sắc hơn em, cho em vì chị,nên em và mẹ mới hiểu lầm và tranh cãi. Nhưng cho đến ngày hôm qua, những lờinói của Hội trưởng Triệt mới khiến em không thể nào trốn tránh được nữa, buộcphải thừa nhận rằng chị đã phải hy sinh nhiều hơn cả mẹ.
Chị, hãy cho em một chútthời gian nữa, em sẽ quay về gặp chị."
…
Bàn tay nắm chặt chiếcđiện thoại không ngừng run bắn lên, tôi ngẩn ngơ nói một mình: "Chân Ni,Chân Ni. Cuối cùng em đã thừa nhận chị…"
Tôi bình tĩnh đi đếnphòng bệnh của Thiên Diệp, đùi anh được quấn một lớp cố định dày bịch, khi nhìnthấy tôi bèn giả bộ cười với vẻ đáng thương.
"Ái Ni, Ái Ni, anhmuốn ăn táo."
"…"
"Được rồi, bóc giúpanh một quả quýt đi."
"…"
"Ái Ni, em chẳngquan tâm đến anh một chút nào cả."
"…"
Tôi lặng yên ngồi xuốngcạnh Thiên Diệp, tựa đầu mình vào ngực anh.
Nước mắt cứ thế tuôn rơikhông phát ra một âm thanh nào, tôi nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui như đang lớnmãi lên ở trong tim.
"Thiên Diệp, cảm ơnanh đã đến bên cuộc đời em…", tôi khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như khôngthể nào nghe thấy.
Còn cả Chân Ni, đứa emgái lớn lên cùng tôi…
Cũng cảm ơn em nữa.
Cơ thể bị đầu tôi tựavào bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó tôi nghe thấy lời thổ lộ dịu dàng củaThiên Diệp.
"Ai bảo tất cả mọiý nghĩ trong trái tim anh đều chỉ về hướng em, không ngừng nghỉ một phút giâynào kia chứ."
Những cơn gió nhẹ nhàngêm ái thổi tới.
Tôi nhắm mắt lại, nhớđến câu Thiên Diệp nó hôm qua rằng sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ mình.
Niềm xúc động đó.
Liệu có phải là hạnhphúc?
Khoảnh khắc tôi cho rằngThiên Diệp sẽ chết mà bất chấp tất cả mà nhảy theo anh từ trên tháp đồng hồxuống.
Cảm giác không thể nàođể mất đó…
Có phải là tình yêu?
Hóa ra, trong lúc tráitim tôi vẫn lung lay vô định ấy, tình cảm của tôi với Thiên Diệp đã có lời giảitừ lâu. Không thể nào để mất là một kiểu phụ thuộc, nhưng là sự phụ thuộc củatình yêu.
Nhưng tôi vẫn luôn khôngnhận ra, cho đến khi sém chút nữa mất đi sự phụ thuộc đó, mới bị nhấn chìmtrong nỗi sợ cùng cực như trái đất đến ngày tận thế.
Không thể nào thở nổi…
Trong tim tôi đột nhiêncó một cảm giác vô cùng chân thực, cuối cùng đã không còn…
Lung lay bất định.
* *
Quảng trường trung tâmthành phố Mễ Á.
Trong màn đêm tịch mịch,những chiếc kim đồng hồ trên tháp vẫn dịch chuyển từng giây, từng giây.
Thôi Hy Triệt đứng mộtmình trên tầng tháp, vẻ mặt đau khổ và thất vọng.
Xung quanh yên tĩnh đếnmức đáng sợ, tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chợt được phóng đại đến vô cùng vôtận, giống hệt một lời nguyền độc ác dù thế nào cũng không sao thoát nổi.
"Mộ Ái Ni, làm thếnào bây giờ? Anh bắt đầu thấy sợ rồi, sợ em sẽ không còn quay về bên anhnữa…", Thôi Hy Triệt đau đớn nói với mình.
Trong tâm trí anh khôngngừng hiện lên hình ảnh Ái Ni gạt tay anh ra, lao lên tháp đồng hồ, sau đó nhảytheo Thiên Diệp từ trên lầu cao nhất xuống…
Không ngừng giày vò anh…
Cùng với tiếng kim đồnghồ chạy tích tích cứ vang lên mãi không ngừng.
Tích!
Ái Ni đã không hề do dựlao thẳng từ trên lầu xuống đất:
Tích!
Hình ảnh Ái Ni nhẹ bẫngtrong không trung:
Ái Ni và Thiên Diệp ômghì lấy nhau dưới chiếc đệm cứu sinh.
…
Cuối cùng không thể nàochịu đựng thêm được nữa, tất cả nỗi buồn đau nổ tung trong tai anh.
Oàng!
Toàn thân Thôi Hy Triệtloạng choạng một lúc, lắc lay không vững như vừa trúng đạn.
Ánh đi đến bên gờ méptầng thá
QUAY LẠIMù rồi hay sao?
Cơ thể dường như khôngcòn thuộc về mình nữa.
Thế nhưng vì sao tôi vẫncảm nhận thấy tiếng gió lùa vào tháp đồng hồ? Vì sao cơ thể tôi vẫn bất chấptất cả mà đi thẳng về phía trước, sau đó nhảy xuống?
"Anh có nhớ không?Khi còn nhỏ, em từng nói với anh rằng, nếu như anh đi đến một nơi rất rất xa,em sẽ đi tìm anh."
"…"
"Xin lỗi anh, ThiênDiệp, khi đó em chỉ nghĩ đến chuyện tức giận vì anh đã biến mất mà quên khôngthực hiện lời hứa của mình."
"Ái Ni…"
"Nhưng còn lần này,Thiên Diệp, em sẽ vì anh mà đứng nguyên tại chỗ."
…
Cơ thể tôi lao vào bầukhông một cách tự do tự tại, những thanh âm không thể nào quên được ấy vẫn cứlẩn quẩn bên tai.
Thiên Diệp, nếu như anhđi đến một nơi rất xa, rất xa…
Bất kể đó là thiên đườnghay địa ngục…
Em cũng sẽ tìm đến anh…
"Này, Mộ Ái Ni, emlà đồ ngốc hả?", một giọng nói dịu dàng nhưng đầy trách cứ vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng nóivô cùng quen thuộc, là Thiên Diệp ư?
Cơ thể tôi vẫn khôngngừng chìm xuống, bóng đêm trước mắt đã dần dần tan biến, Thiên Diệp ở ngaytrong tầm mắt đang cố túm lấy tôi, nhưng không được vì tốc độ rơi của anh nhanhhơn.
"Thiên Diệp!",có lẽ như chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị ngăn cách, nỗi lo sợ chưa từng có từ trướcđến nay ấylàm cho nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.
Sẽ chết phải không?
Thiên Diệp, xin đừng!
Thời khắc đó, ý nghĩkhông thể để mất Thiên Diệp đối với tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ tớimức toàn thân đều phát ra những tiếng kêu bi thương.
"Đồ ngốc, đừng lolắng, chúng ta sẽ đều còn sống", trong gió phảng phất lời an ủi của ThiênDiệp.
Còn sống ư?
Cùng với Thiên Diệp…
Tôi hé miệng cười, tronglòng trào lên một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng thấy.
Tất cả những nỗi thấpthỏm đều bị gió cuốn bay đi trong giây phút ấy.
Khoảng cách với mặt đấtmỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần.
Thế nhưng…
Đợi chút!
Đó là gì nhỉ?
Thứ màu xanh được trảingay chính giữa điểm chúng tôi rơi xuống là gì thế nhỉ? Còn cả Hạ Nhạc Huyênđang đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc nghĩa là gì?
Bịch!
Thiên Diệp rơi xuốngtrước, còn cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống sau đè lên người anh.
Thế nhưng vì sao cơ thểThiên Diệp lại dày và mềm mại như vậy?
Tôi nghi hoặc mở to mắtra nhìn, chỉ thấy chúng tôi đang nằm trên một tấm đệm cứu hộ to đùng, còn ThiênDiệp mặt trắng nhợt vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
"Thiên Diệp?",tôi hỏi với vẻ nghi hoặc, toàn thân vẫn còn run rẩy không ngừng vì nỗi hoảng sợmới rồi.
"Ái Ni, sao cậu lạinhảy xuống đây?", Hạ Nhạc Huyên sững sờ hỏi. "Thiên Diệp và mình đangtham gia quay phim tuyên truyền cho kênh du lịch, sao cậu lại…"
Á!
My God!
Lần đầu tiên trong đờitôi đỏ mặt lên vì lúng túng.
"Thiên Diệp, anhmặc áo đệm khí bên trong rồi, nhưng vừa rồi Ái Ni đè xuống mạnh thế, liệu có bịthương không đấy?", Hạ Nhạc Huyên không tiếp tục hỏi tôi nữa mà quay sangquan tâm đến Thiên Diệp.
Phải rồi, Thiên Diệp đỡcho tôi, anh ấy có làm sao không?
Tôi vội vàng hỏi ThiênDiệp: "Anh không vấn đề gì chứ? Có đau chỗ nào không?"
"Ái Ni ngốc, taianh đã bị tiếng hét của em làm cho đau hết cả rồi, lại còn chân cũng đaunữa", Thiên Diệp tỏ vẻ không còn chí khí, đứng dựa vào người tôi. Tôi sợanh nói thật nên đứng im không dám động đậy tí nào.
Mộ Ái Ni, mày ngốc thậtđấy à?
Bây giờ làm sao lại đểcho tên Phác Thiên Diệp đó bắt thóp như thế chứ?
Nghĩ đến đó, tôi khôngcam lòng lấy tay đẩy anh một cái: "Này, anh nằm xuống đất đi cho cái đệmdưới chân anh thoải mái một tí."
"Nhưng anh lại cảmthấy dựa vào người em thoải mái hơn", giọng Thiên Diệp nghe yếu ớt.
Với lời đề nghị hoàntoàn không có tí sức thuyết phục nào đó, tôi mất hết khả năng từ chối, cứ đểcho anh dựa vào mình như thế.
Từng giây phút trôi quachậm chạp.
Thiên Diệp không độngđậy, tôi cũng chìm vào trầm mặc nhưng cơ thể không sao kiểm soát nổi khẽ runlên, bất chấp tôi đã nắm chặt tay lại để cố gắng che giấu.
"Ái Ni… Em đang sợà?", Thiên Diệp cảm thấy sự khác thường của tôi, tựa vào vai tôi hỏi.
"Thực sự là anhkhông làm sao chứ?", hít một hơi thật sâu, tôi quay người lại nhìn anh, cốhỏi một cách thật bình tĩnh.
"Anh quả thực khôngsao, thật đấy!", Thiên Diệp thở phào một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy tôi.
Lực ôm mạnh mẽ biết bao,cứ như anh muôn tôi cảm nhận sâu sắc về sự tồn tại của mình.
Dù rằng vòng tay đókhiến cơ thể tôi hơi đau, nhưng mọi sự lo lắng trong lòng và cả sự run rẩy bênngoài thân thể đã biến mất không còn dấu vết, cảm xúc cuối cùng cũng bắt đầuchuyển động trong bộ não trống rỗng của tôi.
Tôi không mất ThiênDiệp, phải không?
Vốn luôn cho rằng vĩnhviễn không bao giờ mất Thiên Diệp, vốn luôn cho rằng mối quan hệ của tôi vàThiên Diệp giống như cánh diều và sợi dây nối, dù là ở khoảng cách xa tới mứckhông thể chạm vào được, nhưng giữa hai người vẫn được kết nối với nhau bằngmột mối tương quan nào đó, cả hai vẫn có thể cảm nhận thấy sự tồn tại của ngườikia.
Thế nhưng trong khoảnhkhắc vừa rồi, tôi đã hoảng sợ vô cùng.
Một nỗi sợ từ trước đếnnay chưa từng có.
Sợ rằng người ấy sẽ rờikhỏi thế giới của tôi. Sợ rằng mối liên hệ đó sẽ không còn gì nữa cùng với sựra đí của người ấy.
Phù…
Tôi hít thở thật sâu,cảm nhận lồng ngực mà anh vẫn để tôi tựa vào.
Cảm giác thực đến vậy,ấm áp đến vậy, không thể là ảo giác được.
Cảm ơn Thượng đế, ThiênDiệp không sao cả!
Hạ Nhạc Huyên đứng bêncạnh vội vàng gọi điện thoại, mấy phút sau một chiếc xe cứu thương đã có mặt ởhiện trường.
Khi hai người được y táđỡ lên xe, Thiên Diệp vẫn còn thì thầm bên tai tôi: "Ái Ni, lúc ở giữakhông trung, anh rất muốn nói với em!"
"Nói gì?"
"Anh yêu em!"
Tôi sững sờ đứng nguyênở đó, còn thủ phạm khiến tôi rơi vào cảnh dở khóc dở cười này lại đang tựa thânmình vào hai nữ y tá xinh đẹp.
Thế nhưng cảm giác ngọtngào vẫn cứ lan tỏa ra khắp trái tim tôi, lan ra khắp toàn thân…
Nhưng, còn một việc rấtquan trọng dường như tôi đã quên mất…
Tôi quay đầu nhìn khắpnơi, quảng trường đã vắng tanh, không nhìn thấy bóng Thôi Hy Triệt ở đâu.
Anh đã đi đâu rồi?
Trong tâm trạng hỗnloạn, tôi đột nhiên nhận ra mình đã đánh rơi anh.
Triệt, hy vọng anh sẽkhông trách em…
3
May mà sau khi đến bệnhviện kiểm tra, bác sĩ nói Thiên Diệp chỉ bị thương nhẹ ở phần đùi, hoàn toànkhông ảnh hưởng gì đến buổi biểu diễn sắp tới của anh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm,điện thoại di động đột ngột vang lên.
"A lô!"
"Chào chị, tôi làTiểu Mộc. Chị có biết Chân Ni đang ở đâu không? Tôi không thể nào liên lạc đượcvới cô ấy, làm thế nào bây giờ? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?",người quản lý của Chân Ni lo lắng hỏi tôi.
"Chân Ni vẫn chưaliên lạc gì với cô sao?", tôi chau mày, đêm hôm qua Chân Ni cũng không vềnhà, gọi điện thì di động của con luôn trong tình trạng tắt máy.
Tôi an ủi Tiểu Mộc mộtchút, sau đó tắt điện thoại, lúc tâm trạng đang rối bời chợt phát hiện ra tronghộp thư đến có một bức thư chưa đọc, là do Chân Ni gửi đến.
Tôi vội vàng mở ra, vậylà đọc được một tin nhắn dài dằng dặc của Chân Ni.
"Chị, em xin lỗi.
Có phải là chị lại đanglo lắng cho em không? Em biến mất là vì muốn đi thăm mẹ.
Để bảo vệ em, chị và bốđã từng xóa sạch ký ức của em đúng không? Vậy mà em vẫn luôn khiến hai ngườiphải lo lắng.
Làn trước vào bệnh viện,cuối cùng em cũng nhớ ra tất cả, hóa ra người mẹ yêu thương mình nhất trên đờiđã vì mình mà chết đi, còn em thì vẫn cứ oán hận bà vì sao bao nhiêu năm nhưthế mà không quay lại thăm con.
Thực ra, em là ngườihạnh phúc nhất trên đời này nhỉ, vì đã có bố, mẹ và chị.
Nhưng khi em biết việcmẹ vì em mà chết, em quả thực không thể nào chịu đựng nổi. Thế là em lại buộcbản thân mình hận chị, hận người luôn tỏa ra xuất sắc hơn em, cho em vì chị,nên em và mẹ mới hiểu lầm và tranh cãi. Nhưng cho đến ngày hôm qua, những lờinói của Hội trưởng Triệt mới khiến em không thể nào trốn tránh được nữa, buộcphải thừa nhận rằng chị đã phải hy sinh nhiều hơn cả mẹ.
Chị, hãy cho em một chútthời gian nữa, em sẽ quay về gặp chị."
…
Bàn tay nắm chặt chiếcđiện thoại không ngừng run bắn lên, tôi ngẩn ngơ nói một mình: "Chân Ni,Chân Ni. Cuối cùng em đã thừa nhận chị…"
Tôi bình tĩnh đi đếnphòng bệnh của Thiên Diệp, đùi anh được quấn một lớp cố định dày bịch, khi nhìnthấy tôi bèn giả bộ cười với vẻ đáng thương.
"Ái Ni, Ái Ni, anhmuốn ăn táo."
"…"
"Được rồi, bóc giúpanh một quả quýt đi."
"…"
"Ái Ni, em chẳngquan tâm đến anh một chút nào cả."
"…"
Tôi lặng yên ngồi xuốngcạnh Thiên Diệp, tựa đầu mình vào ngực anh.
Nước mắt cứ thế tuôn rơikhông phát ra một âm thanh nào, tôi nở nụ cười rạng rỡ, niềm vui như đang lớnmãi lên ở trong tim.
"Thiên Diệp, cảm ơnanh đã đến bên cuộc đời em…", tôi khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như khôngthể nào nghe thấy.
Còn cả Chân Ni, đứa emgái lớn lên cùng tôi…
Cũng cảm ơn em nữa.
Cơ thể bị đầu tôi tựavào bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó tôi nghe thấy lời thổ lộ dịu dàng củaThiên Diệp.
"Ai bảo tất cả mọiý nghĩ trong trái tim anh đều chỉ về hướng em, không ngừng nghỉ một phút giâynào kia chứ."
Những cơn gió nhẹ nhàngêm ái thổi tới.
Tôi nhắm mắt lại, nhớđến câu Thiên Diệp nó hôm qua rằng sẽ đứng nguyên tại chỗ chờ mình.
Niềm xúc động đó.
Liệu có phải là hạnhphúc?
Khoảnh khắc tôi cho rằngThiên Diệp sẽ chết mà bất chấp tất cả mà nhảy theo anh từ trên tháp đồng hồxuống.
Cảm giác không thể nàođể mất đó…
Có phải là tình yêu?
Hóa ra, trong lúc tráitim tôi vẫn lung lay vô định ấy, tình cảm của tôi với Thiên Diệp đã có lời giảitừ lâu. Không thể nào để mất là một kiểu phụ thuộc, nhưng là sự phụ thuộc củatình yêu.
Nhưng tôi vẫn luôn khôngnhận ra, cho đến khi sém chút nữa mất đi sự phụ thuộc đó, mới bị nhấn chìmtrong nỗi sợ cùng cực như trái đất đến ngày tận thế.
Không thể nào thở nổi…
Trong tim tôi đột nhiêncó một cảm giác vô cùng chân thực, cuối cùng đã không còn…
Lung lay bất định.
* *
Quảng trường trung tâmthành phố Mễ Á.
Trong màn đêm tịch mịch,những chiếc kim đồng hồ trên tháp vẫn dịch chuyển từng giây, từng giây.
Thôi Hy Triệt đứng mộtmình trên tầng tháp, vẻ mặt đau khổ và thất vọng.
Xung quanh yên tĩnh đếnmức đáng sợ, tiếng kim đồng hồ dịch chuyển chợt được phóng đại đến vô cùng vôtận, giống hệt một lời nguyền độc ác dù thế nào cũng không sao thoát nổi.
"Mộ Ái Ni, làm thếnào bây giờ? Anh bắt đầu thấy sợ rồi, sợ em sẽ không còn quay về bên anhnữa…", Thôi Hy Triệt đau đớn nói với mình.
Trong tâm trí anh khôngngừng hiện lên hình ảnh Ái Ni gạt tay anh ra, lao lên tháp đồng hồ, sau đó nhảytheo Thiên Diệp từ trên lầu cao nhất xuống…
Không ngừng giày vò anh…
Cùng với tiếng kim đồnghồ chạy tích tích cứ vang lên mãi không ngừng.
Tích!
Ái Ni đã không hề do dựlao thẳng từ trên lầu xuống đất:
Tích!
Hình ảnh Ái Ni nhẹ bẫngtrong không trung:
Ái Ni và Thiên Diệp ômghì lấy nhau dưới chiếc đệm cứu sinh.
…
Cuối cùng không thể nàochịu đựng thêm được nữa, tất cả nỗi buồn đau nổ tung trong tai anh.
Oàng!
Toàn thân Thôi Hy Triệtloạng choạng một lúc, lắc lay không vững như vừa trúng đạn.
Ánh đi đến bên gờ méptầng thá
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,cuối,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu