Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối
Lượt xem : |
�m với một người không thể nào tiêu tan trong chớp mắt như vậy được, thếnên em vẫn cảm động vì những gì anh làm cho em, khi thấy anh đau lòng em cũngvẫn đau lòng, thế nhưng…"
"Đủ rồi!", HyTriệt không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời tôi.
"Thế nhưng nhữngthứ đó vẫn không đủ để lay chuyển vị trí của Thiên Diệp trong trái timem", tôi kiên trì nói nốt.
Đúng vậy, có lẽ khôngphải là trong khoảng thời gian 5 năm đó, hay bắt đầu từ một thời điểm nào đó đãở rất rất xa, Thiên Diệp đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào tráitim tôi.
Từng bước, dần dần xâmchiếm lấy.
Có những lúc, chỉ là mộtkhoảng thời gian nhỏ nhoi đã có thể khiến trái tim lay động, huống hồ ThiênDiệp đã luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi lâu đến vậy.
Giờ đây, tôi đã biếthướng đi của trái tim mình.
Thế nên, Hy Triệt, hyvọng rằng anh sẽ tha thứ cho em, tha thứ vì em đã nói ra những điều này.
"Không! Mộ Ái Ni,anh tin rằng cũng giống như trận mưa sao băng đó, dù rằng chưa xuất hiện, nhưnggiữa chúng ta nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra". Đồng tử trong mắt Hy Triệtthu hẹp lại như muốn nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng.
Dưới ánh mắt tuyệt vọngsắp tắt ngấm của anh, tôi cố gắng hút thật sâu.
Cố giấu cảm xúc đangtrộn trạo trong lòng, tôi bình tĩnh nói với anh: "Có lẽ trận mưa sao băngđó sẽ xuất hiện, nhưng…"
Em luôn hy vọng rằng nỗiđau sẽ là tạm thời, còn hạnh phúc mới nên kéo dài mãi mãi.
Thế nên, Hy Triệt, nóira tất cả với anh để hy vọng anh sẽ không còn bị luấn quấn bởi quá khứ buồnthương.
Nhưng rồi nỗi đau độtngột ập đến bên tôi như dòng nước thủy triều màu xanh ngắt, một cảm giác bấtlực không sao ngăn nổi nhấn chìm tôi xuống đáy sâu.
Giống hệt như rơi xuốngđáy biển đen ngòm, xung quanh là những giọt nước có mùi vị giống hệt mùi nướcmắt của tôi.
Những giọt nước mắt nhànnhạt đó bỗng xâu chuỗi thành một chiếc vòng dạ minh châu, tuyệt đẹp và sáng lấplóa. Nghe nói những người con trai dưới đáy biển phải trải qua hàng trăm nămmới có thể ản sinh ra một viên ngọc màu đen, vì sao nước mắt của tôi lại dễdàng bị nỗi buồn thương tấn công đến vậy?
Xung quanh bỗng trở nênyên tĩnh tới mức đáng sợ, hệt như một cảnh tượng chết chóc hoàn toàn không cònsự sống.
Tôi nhìn thẳng vào mắtanh lần cuối, hình ảnh của 5 năm trước hòa vào làm một với hình ảnh hiện tại,hóa thành một bức tranh thủy mặc. Đường viền nhàn nhạt bên ngoài bức tranh làmột nỗi tuyệt vọng và buồn đau không bờ bến.
Tôi hít vào thật sâu,khoảnh khắc yếu mềm đó bị giữ chặt lại trong lòng bàn tay.
"… Nhưng giữa em vàanh sẽ không có kỳ tích xảy ra."
Trong sự tĩnh lặng củaanh, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng cứ lan ra mãi, lan ra mãi.
Giống như một buổi sángkhông đợi được ánh mặt trời, không gian bị bao trùm bởi màn sương mỏng màu xanhnhạt.
Giống như khi nàng tiêncá dưới dại dương khóc cho người tình trong mộng của mình, những giọt nước mắttuôn rơi có màu xnah biếc.
Thít chặt lấy trái timngười ta, đau tới mức có thể chết ngay đi.
Cuối cùng tôi cũng khôngchịu được, phá vỡ sự im lặng đó: "Triệt, tha lỗi cho em. Chúng ta vẫn làbạn bè, sau này em, Thiên Diệp và anh có thể cùng đến La Đồ. Nhưng bây giờ thìkhông được, bởi Thiên Diệp có một buổi hòa nhạc, thế nên…"
"Em đi đi!",đột nhiên, Thôi Hy Triệt cất lời, sau đó quay đầu đi không nhìn tôi nữa.
Đường nghiêng của khuônmặt cô đơn ấy trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể lành trong ký ức củatôi.
Dòng máu màu hoa hồngkhông ngừng tuôn chảy, vùi lắp những sắc màu trong quá khứ.
"Ưm?", tôi hơingạc nhiên.
"Mau đi đi! Anh sẽkhông bắt ép hay miễn cưỡng em nữa, nhưng… nhớ đừng có quay đầu lại", ThôiHy Triệt cố gắng lấy lại giọng nói lạnh lùng thường thấy.
"Ưm."
Quay người đi, nước mắttrào ra khiến tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng…
Lần này tôi đã không còncần đến mắt, vì đã biết phương hướng mình cần đi.
5
Xuyên qua những hàng xetắc nghẽn, cuối cùng tôi cũng tới được nơi Thiên Diệp tổ chức hòa nhạc.
Đưa tay nhìn đồng hồ.
Tích tắc tích tắc, dườngnhư có thể nghe thấyâm thanh ngàn năm vẫn không hề thay đổi của kim phút khidịch chuyển.
Trái tim tôi vẫn chưahồi tỉnh sau nỗi đau vừa ập tới, đập chậm đến mức đáng sợ.
Tôi đứng bên ngoài cửakhán phòng, cố gắng nở nụ cười để vẻ ngoài của mình trông không có vẻ cứng nhắcquá.
"Ha ha, không aiđến muộn như mình phải không? Buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi mới đến."
Đoán rằng thế nào cũngbị Hạ Nhạc Huyên trách móc một hồi, nhưng quan trọng hơn là tôi biết phải giảithích với Thiên Diệp thế nào đây?
Đúng lúc đang phiền não,chợt thấy một người quen đi từ bên trong ra.
"Bác gái?",tôi ngạc nhiên sững người lại, là mẹ Thiên Diệp.
Bà ấy có vẻ như khôngngờ là sẽ gặp tôi, sắc mặt hơi khác thường, thậm chí còn chưa kịp lau đi giọtnước đang ngập ngừng nơi khóe mắt.
"Bây giờ cô mới đếnhay sao? Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng Thiên Diệp biểu diễn cho cô, sao cô lạicó thể vắng mặt được? Dù rằng ta không thoải mái với việc Thiên Diệp thích cô,nhưng…", bà ấy ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục, "Nhưng nó chỉthích mỗi mình cô! Thiên Diệp từ trước đến nay chưa hề chống lại ta, nó là mộtđứa trẻ rất ngoan, thậm chí mối duyên với nghệ thuật tuyệt vời đó rất giống ta,nhưng mà vì cô…"
Tôi đưa cho bà ấy mộtchiếc khăn giấy, không kiềm nổi sự ngạc nhiên, hỏi: "Vuổi biểu diễn cuốicùng là sao?"
"Lẽ nào Thiên Diệpkhông nói với cô? 5 năm trước, ta đã chấp nhận cho nó thời hạn 5 năm, bất kể côcó chấp nhận đi Canađa với Thiên Diệp hay không, nó đều phải quay về vị trí củamình."
Cái gì?
Tôi nhìn mẹ Thiên Diệpkinh ngạc, lẽ nào 5 năm trước mẹ Thiên Diệp ra đi không nói một lời không phảivì cảm động trước tấm tình của Thiên Diệp, mà chỉ là chấp nhận cho anh thời hạn5 năm?
Thế nên bây giờ bà ấy sẽđưa Thiên Diệp đi.
Còn đồ ngốc Thiên Diệpđó vẫn luôn giấu giếm tôi, là do không muốn gây áp lực cho tôi hay sao?
Thật là…
Muốn mắng anh ta mộttrận, nhưng lại không thể nào nói được điều gì.
Trái tim bị lấp đầy bởisự yêu thương chăm sóc của anh suốt 5 năm qua, thế nên không thể nói ra lờitrách cứ nào được nữa.
"Cho thằng bé 5 nămlà để nó có thể đi theo con đường mà nó muốn, cũng coi như là bù đắp những sựnuối tiếc trong thời tuổi trẻ của ta. Nhưng mỗi người đều có số phận và tráchnhiệm riêng của mình, Thiên Diệp cũng không thể nào tránh được. Cô…", mẹThiên Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, "Nếu như cô không yêu ThiênDiệp, thì hãy buông tha cho nó đi."
"Vẫn còn do dự haysao? Nó đã vì cô mà bỏ cả dương cầm, lẽ nào cô còn muốn khiến nó phải từ bỏ cảhạnh phúc của mình?", thấy tôi im lặng không nói, mẹ Thiên Diệp nghiêmgiọng.
Tôi hất cằm lên, nhìn bàbằng ánh mắt kiên định: "Bác sai rồi, mỗi người đều có số phận của riêngmình, thế nên bác không thể nào thay đổi được."
* *
Buổi hòa nhạc thu hútđược hơn một vạn người tham dự, tất cả đều ngồi lặng yên nghe tiếng đàn củaThiên Diệp.
Tiếng đàn diệu kỳ hệtnhư cơn gió du dương bên tai khán giả, thuần khiết và tuyệt vời.
Giống như tiếng nhạc đếntừ thiên giới.
Ánh mắt của mọi ngườiđuề tập trung vào dáng người ngôi trên sân khấu trung tâm, một vầng hào quangbao quanh cơ thể anh, khiến toàn thân anh bỗng trở nên không có thực.
Những ngón tay thon dàimang đầy linh khí của anh như cánh bướm bay lướt qua những phím đàn đen trắng.
Khiến cho những dây hoacứ vươn dài mãi ra xung quanh.
Nở ngợp trời ngợp đất,đẹp đến tột vời.
Tay phải của anh sau khivẽ nên một đường cong huyền ảo trong không trung, khẽ khàng đặt xuống nốt nhạccuối cùng.
Ting!
Dư âm đọng trong tráitim mãi lâu sau vẫn không chịu tản đi, khiến linh hồn người ta vẫn cứ đắm chìmtrong giấc mộng.
* *
Đôi lông mày cực kỳ tinhtế khẽ nhướng lên.
Em vẫn chưa đến ư, ÁiNi?
Cô ấy có thể đi đâu chứ?
Cảm giác đắng chát dầndần tích tụ trong cổ họng Thiên Diệp khiến anh thấy đau vô cùng.
Bên tai vang lên tiếngvỗ tay như sấm dậy của khán giả, nhưng trái tim anh lại trống rỗng tới mức đángsợ.
Sau khi tiếng vỗ tay rútđi như sóng nước, anh ghé sát vào chiếc micro bên cạnh cây đàn, đôi mắt đầy hyvọng nhìn khắp xung quanh thêm một lần nhưng cuối cùng vẫn bị sự thất vọng baotrùm.
Buổi biểu diễn cuối cùngdành cho cô ấy, bởi vì cô ấy không xuất hiện nên đã trở thành không nghĩa lýgì.
Ánh sáng trên sân khấutụ lại trên đầu Thiên Diệp, khiến anh giống hệt một thiên thần gãy cánh.
"Hôm nay sẽ là lầnbiểu diễn cuối cùng trong cuộc đời tôi. Nhưng người tôi vẫn chờ đợi, người vôcùng quan trọng đối với tôi vẫn chưa đến…", cổ họng Thiên Diệp nghẹn lạivì nỗi buồn thương, mắt như nhìn vầ một nơi nào xa tắp, giọng nói thấm đẫm tìnhyêu nhưng cũng đầy thất vọng, "Khi còn rất nhỏ, tôi đã gặp cô ấy, thị trấnnhỏ La Đồ với bầu trời xanh trong vắt với những cánh bồ công anh trắng tinhthuần khiết bay ngợp trời đó…"
Dòng thời gian bỗng chầmchậm quay ngược lại với miền ký ức…
Bầu trời bát ngát mộtmàu xanh làm ngây ngất lòng người.
Cậu bé Thiên Diệp lặnglẽ đến gần chỗ những đứa trẻ trai khác đang đùa nghịch, muốn được cùng chơi tròcảnh sát bắt quân gian của chúng. Thế nhưng khi bọn trẻ phát hiện ra cậu, mỗiđứa bọn chúng đều cầm con dao đồ chơi lao ra đăm Thiên Diệp với đầy ác ý.
"Xí, tất cả bọn congái đều thích chơi với mày, vậy thì đừng có đến chơi với bọn tao."
"Hay là mày cũng làcon gái nhỉ, ha ha!"
"Nếu thích chơi vớibọn tao thì phải để bọn tao dùng dao đâm, không được chống lại cũng không đượckêu cứu cơ! Xem mày có vẻ nhát gan lắm!"
…
Đã bao nhiêu lần ThiênDiệp gặp phải tình huống đó, thậm chí mỗi đêm ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng.
Nhưng dù là vậy, cậu vẫnmuốn đến gần bọn trẻ.
Thiên Diệp không ngừngnói với mình rằng, bị dao đâm mấy nhát cũng chẳng làm sao, không việc gì màphải sợ.
Chắc sẽ không đau đâu.
Chắc sẽ không chảy máurồi.
Hơn nữa, nếu như sợ thìsẽ bị bọn chúng coi thường.
Thế nhưng cậu không hiểuvì sao nụ cười trên khuôn mặt bọn trẻ đó lại có thể khiến trái tim cậu đau hệtnhư những con dao đồ chơi kia vậy…
Bọn trẻ bắt nạt cậu,dùng những con dao đồ chơi đâm lia lịa hệt như cậu chỉ là một món đồ chơi trongtay chúng. Hoặc chỉ là một đống cát trên mặt đất, có thể tùy bọn chúng tha hồgiẫm đạp lên mà chẳng hề gì.
"Ha ha ha…"
"Nhìn nó giống hệtthằng ngốc kìa…."
"Đúng đấy, đúngđấy…"
"Dừng tay!"Giữa những lời cười đùa chế nhạo, đột nhiên một giọng nói trẻ con non nớt nhưngđầy uy lực vang lên.
Tất cả bọn trẻ đều nhìnvề hướng đó, Thiên Diệp cũng không ngoại lệ.
Đang đứng dưới ánh nắngmặt trời rực rỡ là một cô bé tầm tuổi bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng không đếmxỉa đếni bất cứ điều gì. Cô bé hất đầu lên như một bà hoàng, nói một cách bìnhtĩnh: "Này, mấy người đông như vậy mà bắt nạt một người, như vậy là kémcỏi. Nếu đủ can đảm thì từng đứa một lên đấu tay đôi với tao."
Còn nhỏ thế mà chí khícủa cô bé đã áp đảo được từng đứa đứng xung quanh.
Thiên Diệp sững sờ nhìncô bé tung ra những đòn quật vai đẹp mắt, khiến từng đứa con trai bắt nạt cậunằm bò trên đất.
Khí thế lẫm liệt đógiống hệt một con chim phượng hoàng đang nghênh chiến.
Lúc cô bé ấy hạ gục tấtcả chuẩn bị bỏ đi, Thiên Diệp vội vàng đi lên hỏi: "Tớ tên là Phác ThiênDiệp, sau này… cậu có thể dạy tớ đánh nhau không?"
"Đấy là võTaekwondo."
"Vậy tớ có
QUAY LẠI"Đủ rồi!", HyTriệt không muốn nghe tiếp nữa, cắt ngang lời tôi.
"Thế nhưng nhữngthứ đó vẫn không đủ để lay chuyển vị trí của Thiên Diệp trong trái timem", tôi kiên trì nói nốt.
Đúng vậy, có lẽ khôngphải là trong khoảng thời gian 5 năm đó, hay bắt đầu từ một thời điểm nào đó đãở rất rất xa, Thiên Diệp đã bắt đầu thay đổi thế giới của tôi và bước vào tráitim tôi.
Từng bước, dần dần xâmchiếm lấy.
Có những lúc, chỉ là mộtkhoảng thời gian nhỏ nhoi đã có thể khiến trái tim lay động, huống hồ ThiênDiệp đã luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi lâu đến vậy.
Giờ đây, tôi đã biếthướng đi của trái tim mình.
Thế nên, Hy Triệt, hyvọng rằng anh sẽ tha thứ cho em, tha thứ vì em đã nói ra những điều này.
"Không! Mộ Ái Ni,anh tin rằng cũng giống như trận mưa sao băng đó, dù rằng chưa xuất hiện, nhưnggiữa chúng ta nhất định sẽ có kỳ tích xảy ra". Đồng tử trong mắt Hy Triệtthu hẹp lại như muốn nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng.
Dưới ánh mắt tuyệt vọngsắp tắt ngấm của anh, tôi cố gắng hút thật sâu.
Cố giấu cảm xúc đangtrộn trạo trong lòng, tôi bình tĩnh nói với anh: "Có lẽ trận mưa sao băngđó sẽ xuất hiện, nhưng…"
Em luôn hy vọng rằng nỗiđau sẽ là tạm thời, còn hạnh phúc mới nên kéo dài mãi mãi.
Thế nên, Hy Triệt, nóira tất cả với anh để hy vọng anh sẽ không còn bị luấn quấn bởi quá khứ buồnthương.
Nhưng rồi nỗi đau độtngột ập đến bên tôi như dòng nước thủy triều màu xanh ngắt, một cảm giác bấtlực không sao ngăn nổi nhấn chìm tôi xuống đáy sâu.
Giống hệt như rơi xuốngđáy biển đen ngòm, xung quanh là những giọt nước có mùi vị giống hệt mùi nướcmắt của tôi.
Những giọt nước mắt nhànnhạt đó bỗng xâu chuỗi thành một chiếc vòng dạ minh châu, tuyệt đẹp và sáng lấplóa. Nghe nói những người con trai dưới đáy biển phải trải qua hàng trăm nămmới có thể ản sinh ra một viên ngọc màu đen, vì sao nước mắt của tôi lại dễdàng bị nỗi buồn thương tấn công đến vậy?
Xung quanh bỗng trở nênyên tĩnh tới mức đáng sợ, hệt như một cảnh tượng chết chóc hoàn toàn không cònsự sống.
Tôi nhìn thẳng vào mắtanh lần cuối, hình ảnh của 5 năm trước hòa vào làm một với hình ảnh hiện tại,hóa thành một bức tranh thủy mặc. Đường viền nhàn nhạt bên ngoài bức tranh làmột nỗi tuyệt vọng và buồn đau không bờ bến.
Tôi hít vào thật sâu,khoảnh khắc yếu mềm đó bị giữ chặt lại trong lòng bàn tay.
"… Nhưng giữa em vàanh sẽ không có kỳ tích xảy ra."
Trong sự tĩnh lặng củaanh, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng cứ lan ra mãi, lan ra mãi.
Giống như một buổi sángkhông đợi được ánh mặt trời, không gian bị bao trùm bởi màn sương mỏng màu xanhnhạt.
Giống như khi nàng tiêncá dưới dại dương khóc cho người tình trong mộng của mình, những giọt nước mắttuôn rơi có màu xnah biếc.
Thít chặt lấy trái timngười ta, đau tới mức có thể chết ngay đi.
Cuối cùng tôi cũng khôngchịu được, phá vỡ sự im lặng đó: "Triệt, tha lỗi cho em. Chúng ta vẫn làbạn bè, sau này em, Thiên Diệp và anh có thể cùng đến La Đồ. Nhưng bây giờ thìkhông được, bởi Thiên Diệp có một buổi hòa nhạc, thế nên…"
"Em đi đi!",đột nhiên, Thôi Hy Triệt cất lời, sau đó quay đầu đi không nhìn tôi nữa.
Đường nghiêng của khuônmặt cô đơn ấy trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể lành trong ký ức củatôi.
Dòng máu màu hoa hồngkhông ngừng tuôn chảy, vùi lắp những sắc màu trong quá khứ.
"Ưm?", tôi hơingạc nhiên.
"Mau đi đi! Anh sẽkhông bắt ép hay miễn cưỡng em nữa, nhưng… nhớ đừng có quay đầu lại", ThôiHy Triệt cố gắng lấy lại giọng nói lạnh lùng thường thấy.
"Ưm."
Quay người đi, nước mắttrào ra khiến tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, nhưng…
Lần này tôi đã không còncần đến mắt, vì đã biết phương hướng mình cần đi.
5
Xuyên qua những hàng xetắc nghẽn, cuối cùng tôi cũng tới được nơi Thiên Diệp tổ chức hòa nhạc.
Đưa tay nhìn đồng hồ.
Tích tắc tích tắc, dườngnhư có thể nghe thấyâm thanh ngàn năm vẫn không hề thay đổi của kim phút khidịch chuyển.
Trái tim tôi vẫn chưahồi tỉnh sau nỗi đau vừa ập tới, đập chậm đến mức đáng sợ.
Tôi đứng bên ngoài cửakhán phòng, cố gắng nở nụ cười để vẻ ngoài của mình trông không có vẻ cứng nhắcquá.
"Ha ha, không aiđến muộn như mình phải không? Buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi mới đến."
Đoán rằng thế nào cũngbị Hạ Nhạc Huyên trách móc một hồi, nhưng quan trọng hơn là tôi biết phải giảithích với Thiên Diệp thế nào đây?
Đúng lúc đang phiền não,chợt thấy một người quen đi từ bên trong ra.
"Bác gái?",tôi ngạc nhiên sững người lại, là mẹ Thiên Diệp.
Bà ấy có vẻ như khôngngờ là sẽ gặp tôi, sắc mặt hơi khác thường, thậm chí còn chưa kịp lau đi giọtnước đang ngập ngừng nơi khóe mắt.
"Bây giờ cô mới đếnhay sao? Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng Thiên Diệp biểu diễn cho cô, sao cô lạicó thể vắng mặt được? Dù rằng ta không thoải mái với việc Thiên Diệp thích cô,nhưng…", bà ấy ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục, "Nhưng nó chỉthích mỗi mình cô! Thiên Diệp từ trước đến nay chưa hề chống lại ta, nó là mộtđứa trẻ rất ngoan, thậm chí mối duyên với nghệ thuật tuyệt vời đó rất giống ta,nhưng mà vì cô…"
Tôi đưa cho bà ấy mộtchiếc khăn giấy, không kiềm nổi sự ngạc nhiên, hỏi: "Vuổi biểu diễn cuốicùng là sao?"
"Lẽ nào Thiên Diệpkhông nói với cô? 5 năm trước, ta đã chấp nhận cho nó thời hạn 5 năm, bất kể côcó chấp nhận đi Canađa với Thiên Diệp hay không, nó đều phải quay về vị trí củamình."
Cái gì?
Tôi nhìn mẹ Thiên Diệpkinh ngạc, lẽ nào 5 năm trước mẹ Thiên Diệp ra đi không nói một lời không phảivì cảm động trước tấm tình của Thiên Diệp, mà chỉ là chấp nhận cho anh thời hạn5 năm?
Thế nên bây giờ bà ấy sẽđưa Thiên Diệp đi.
Còn đồ ngốc Thiên Diệpđó vẫn luôn giấu giếm tôi, là do không muốn gây áp lực cho tôi hay sao?
Thật là…
Muốn mắng anh ta mộttrận, nhưng lại không thể nào nói được điều gì.
Trái tim bị lấp đầy bởisự yêu thương chăm sóc của anh suốt 5 năm qua, thế nên không thể nói ra lờitrách cứ nào được nữa.
"Cho thằng bé 5 nămlà để nó có thể đi theo con đường mà nó muốn, cũng coi như là bù đắp những sựnuối tiếc trong thời tuổi trẻ của ta. Nhưng mỗi người đều có số phận và tráchnhiệm riêng của mình, Thiên Diệp cũng không thể nào tránh được. Cô…", mẹThiên Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, "Nếu như cô không yêu ThiênDiệp, thì hãy buông tha cho nó đi."
"Vẫn còn do dự haysao? Nó đã vì cô mà bỏ cả dương cầm, lẽ nào cô còn muốn khiến nó phải từ bỏ cảhạnh phúc của mình?", thấy tôi im lặng không nói, mẹ Thiên Diệp nghiêmgiọng.
Tôi hất cằm lên, nhìn bàbằng ánh mắt kiên định: "Bác sai rồi, mỗi người đều có số phận của riêngmình, thế nên bác không thể nào thay đổi được."
* *
Buổi hòa nhạc thu hútđược hơn một vạn người tham dự, tất cả đều ngồi lặng yên nghe tiếng đàn củaThiên Diệp.
Tiếng đàn diệu kỳ hệtnhư cơn gió du dương bên tai khán giả, thuần khiết và tuyệt vời.
Giống như tiếng nhạc đếntừ thiên giới.
Ánh mắt của mọi ngườiđuề tập trung vào dáng người ngôi trên sân khấu trung tâm, một vầng hào quangbao quanh cơ thể anh, khiến toàn thân anh bỗng trở nên không có thực.
Những ngón tay thon dàimang đầy linh khí của anh như cánh bướm bay lướt qua những phím đàn đen trắng.
Khiến cho những dây hoacứ vươn dài mãi ra xung quanh.
Nở ngợp trời ngợp đất,đẹp đến tột vời.
Tay phải của anh sau khivẽ nên một đường cong huyền ảo trong không trung, khẽ khàng đặt xuống nốt nhạccuối cùng.
Ting!
Dư âm đọng trong tráitim mãi lâu sau vẫn không chịu tản đi, khiến linh hồn người ta vẫn cứ đắm chìmtrong giấc mộng.
* *
Đôi lông mày cực kỳ tinhtế khẽ nhướng lên.
Em vẫn chưa đến ư, ÁiNi?
Cô ấy có thể đi đâu chứ?
Cảm giác đắng chát dầndần tích tụ trong cổ họng Thiên Diệp khiến anh thấy đau vô cùng.
Bên tai vang lên tiếngvỗ tay như sấm dậy của khán giả, nhưng trái tim anh lại trống rỗng tới mức đángsợ.
Sau khi tiếng vỗ tay rútđi như sóng nước, anh ghé sát vào chiếc micro bên cạnh cây đàn, đôi mắt đầy hyvọng nhìn khắp xung quanh thêm một lần nhưng cuối cùng vẫn bị sự thất vọng baotrùm.
Buổi biểu diễn cuối cùngdành cho cô ấy, bởi vì cô ấy không xuất hiện nên đã trở thành không nghĩa lýgì.
Ánh sáng trên sân khấutụ lại trên đầu Thiên Diệp, khiến anh giống hệt một thiên thần gãy cánh.
"Hôm nay sẽ là lầnbiểu diễn cuối cùng trong cuộc đời tôi. Nhưng người tôi vẫn chờ đợi, người vôcùng quan trọng đối với tôi vẫn chưa đến…", cổ họng Thiên Diệp nghẹn lạivì nỗi buồn thương, mắt như nhìn vầ một nơi nào xa tắp, giọng nói thấm đẫm tìnhyêu nhưng cũng đầy thất vọng, "Khi còn rất nhỏ, tôi đã gặp cô ấy, thị trấnnhỏ La Đồ với bầu trời xanh trong vắt với những cánh bồ công anh trắng tinhthuần khiết bay ngợp trời đó…"
Dòng thời gian bỗng chầmchậm quay ngược lại với miền ký ức…
Bầu trời bát ngát mộtmàu xanh làm ngây ngất lòng người.
Cậu bé Thiên Diệp lặnglẽ đến gần chỗ những đứa trẻ trai khác đang đùa nghịch, muốn được cùng chơi tròcảnh sát bắt quân gian của chúng. Thế nhưng khi bọn trẻ phát hiện ra cậu, mỗiđứa bọn chúng đều cầm con dao đồ chơi lao ra đăm Thiên Diệp với đầy ác ý.
"Xí, tất cả bọn congái đều thích chơi với mày, vậy thì đừng có đến chơi với bọn tao."
"Hay là mày cũng làcon gái nhỉ, ha ha!"
"Nếu thích chơi vớibọn tao thì phải để bọn tao dùng dao đâm, không được chống lại cũng không đượckêu cứu cơ! Xem mày có vẻ nhát gan lắm!"
…
Đã bao nhiêu lần ThiênDiệp gặp phải tình huống đó, thậm chí mỗi đêm ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng.
Nhưng dù là vậy, cậu vẫnmuốn đến gần bọn trẻ.
Thiên Diệp không ngừngnói với mình rằng, bị dao đâm mấy nhát cũng chẳng làm sao, không việc gì màphải sợ.
Chắc sẽ không đau đâu.
Chắc sẽ không chảy máurồi.
Hơn nữa, nếu như sợ thìsẽ bị bọn chúng coi thường.
Thế nhưng cậu không hiểuvì sao nụ cười trên khuôn mặt bọn trẻ đó lại có thể khiến trái tim cậu đau hệtnhư những con dao đồ chơi kia vậy…
Bọn trẻ bắt nạt cậu,dùng những con dao đồ chơi đâm lia lịa hệt như cậu chỉ là một món đồ chơi trongtay chúng. Hoặc chỉ là một đống cát trên mặt đất, có thể tùy bọn chúng tha hồgiẫm đạp lên mà chẳng hề gì.
"Ha ha ha…"
"Nhìn nó giống hệtthằng ngốc kìa…."
"Đúng đấy, đúngđấy…"
"Dừng tay!"Giữa những lời cười đùa chế nhạo, đột nhiên một giọng nói trẻ con non nớt nhưngđầy uy lực vang lên.
Tất cả bọn trẻ đều nhìnvề hướng đó, Thiên Diệp cũng không ngoại lệ.
Đang đứng dưới ánh nắngmặt trời rực rỡ là một cô bé tầm tuổi bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng không đếmxỉa đếni bất cứ điều gì. Cô bé hất đầu lên như một bà hoàng, nói một cách bìnhtĩnh: "Này, mấy người đông như vậy mà bắt nạt một người, như vậy là kémcỏi. Nếu đủ can đảm thì từng đứa một lên đấu tay đôi với tao."
Còn nhỏ thế mà chí khícủa cô bé đã áp đảo được từng đứa đứng xung quanh.
Thiên Diệp sững sờ nhìncô bé tung ra những đòn quật vai đẹp mắt, khiến từng đứa con trai bắt nạt cậunằm bò trên đất.
Khí thế lẫm liệt đógiống hệt một con chim phượng hoàng đang nghênh chiến.
Lúc cô bé ấy hạ gục tấtcả chuẩn bị bỏ đi, Thiên Diệp vội vàng đi lên hỏi: "Tớ tên là Phác ThiênDiệp, sau này… cậu có thể dạy tớ đánh nhau không?"
"Đấy là võTaekwondo."
"Vậy tớ có
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,4,-,Truyện,nhiều,tập,-,Nói,yêu,em,lần,thứ,13,-,phần,cuối,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu