Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
cô hoàntoàn hỗn loạn, chút đau đớn của cơ thể không thể so sánh được, cô đưa tay ratìm điện thoại, chiếc điện thoại đáng thương lần này văng ra rất xa, cô muốnđứng dậy, vừa dồn lực xuống chân đã đau đớn kêu lên một tiếng.
“Em nằmim”. Lận Hòa đã chạy tới cạnh cô, gạt Bối Bối ra quỳ xuống đỡ cô: “Bị thươngrồi phải không?”.
“Lấygiúp tôi điện thoại”. Phép lịch sự hàng ngày đã bay tít lên chín tầng mây, côthẳng thừng đưa ra yêu cầu.
Cóchuyện gì vậy? Cô ấy ngã trong rất thảm hại, nét mặt có những biểu hiện phứctạp, Lận Hòa vừa sốt sắng vừa nghi hoặc, quay người nhặt điện thoại đưa cho cô:“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Chiếcvỏ kim loại của điện thoại chạm vào tay cô lạnh buốt, cô ấn số, có con sao, côluôn cẩn thận thế mà vẫn có con…
Điệnthoại không có tiếng, Diệp Tề Mi cúi đầu nhìn vào màn hình máy, mới rơi vậy màđã hỏng rồi, shit, có thời gian cô nhất định sẽ đi kiện bọn họ.
“TềMi?”. Thấy phản ứng của cô kì lạ, Lận Hòa lo lắng.
Thấygương mặt lo lắng của anh, cô nhận ra mình đang hành động loạn lên, Diệp Tề Mihít sâu một hơi: “Tôi phải tới bệnh viện”. Cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại,cô cố gắng đứng dậy.
“Bệnhviện? Được, tôi đưa em đi”. Anh đưa tay ra đỡ.
“Khôngcần đâu, tôi tự đi được”.
“Em thếnày làm sao lái xe tự đi?”. Hiếm khi anh nhíu mày, Lận Hòa không nói thêm gìnữa, dùng sức đỡ cô đứng dậy.
Sáng sớmtới bệnh viện xem xong kết quả kiểm tra, Lí Vân rơi vào trạng thái bồn chồnhoảng hốt.
Gọiđiện mới nói được một nửa thì tự dưng mất tín hiêu, gọi lại nhưng không sao liên lạc được với Tề Mi, trờiạ, sao người đầu tiên biết chuyện lại là chị chứ? Tề Mi sẽ xử lý thế nào? Côgiáo Tiền biết chuyện thì sẽ ra sao? Nếu cô giáo hỏi chị sẽ trả lời thế nàođây?
Khôngbiết bàn bạc với ai, một mình chị đi đi lại lại trong phòng.
Y tá gõcửa, khi vào nét mặt lộ vẻ kì lạ: “Bác sĩ Lí, có người tìm chị”.
“Aithế? Giờ tôi không rảnh”.
Vừa nóixong thì nhìn thấy một bóng người rất quen lách vào từ phía sau lưng cô y tá,cảm tạ trời đất, em à, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi.
Đangđịnh lên tiếng, lại cảm thấy có gì không đúng, gạt cô y tá đang đứng chắn trướcmặt ra nhìn kĩ lại, đầu Lí Vân như đoàng một tiếng, cơn giận lập tức ập tới.
Diệp TềMi không đến một mình, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững, dường như dựahờ vào vai người đàn ông bên cạnh, anh chàng đó ăn mặc trông rất thể thao,giống như đang chuẩn bị chạy thể dục buổi sáng, trong tay còn dắt theo một chúchó.
Chó?Sao bệnh viện lại cho chó vào? Hồ đồ quá, nhưng chị lập tức bỏ qua những suynghĩ phức tạp đó, giờ không phải là lúc quan tâm những việc như vậy.
“Chị”.Diệp Tề Mi chào ngắn gọn.
“Haingười vào đây đã”. Lí Vân mở rộng cửa, sau đó nói với cô y tá đầy hiếu kỳ đangđứng bên cạnh: “Cảm ơn Tiểu Quách, cô ra trước đi”.
Nhìn côy tá cứ đi được ba bước lại quay đầu lại nhìn đi xa hẳn, Lí Vân còn nhìn trướcngó sau. Cũng may công việc của chị làm trong bệnh viện là ghi chép kết quả hóanghiệm, công việc nhàn hạ sạch sẽ, phòng làm việc cũng được đặt ở nơi yên tĩnhnhất, sau khi xác định là không có gì bất thường, chị quay vào trừng mắt nhìnhai người một chó đang đứng trong phòng mình, giơ tay đóng sập cửa.
Diệp TềMi ngồi yên vị trên một chiếc ghê, đang ngẩng đầu nói chuyện với Lận Hòa: “Tôinói chuyện với chị một lát, anh có thể ra ngoài đợi không?”.
“Được,tôi đưa Bối Bối ra ngoài đợi em, để nó trong bệnh viện cũng không hay”.
Lận Hòagật đầu, đang định quay người đi ra, cánh tay đã bị ai đó túm lại.
“Khôngđược đi, cậu ở lại đây cho tôi”.
Hai conmắt Lí Vân như có lửa, nhìn anh chằm chằm như muốn rớt hai tròng mắt.
“Chị!”.Diệp Tề Mi hoảng hốt, vịn tay ghế đứng dậy giải thích, còn chưa kịp nói thì đãthét lên vì đau.
“Tề Mi,cẩn thận”. Lận Hòa vội vàng lao tới đỡ lấy cô, bộ dạng lo lắng.
“Giờbiết lo lắng rồi phải không, thế trước nay cậu ở đâu? Không được đi, cậu phảichịu trách nhiệm”.
Lí Vâncũng đi lại đỡ cô đứng dậy, miệng vẫn không thôi càm ràm.
“Chịutrách nhiệm?”. Lận Hòa kinh ngạc quay sang nhìn cô.
“Chị!”.Đúng là nhanh miệng, cô không kịp ngăn nữa, Diệp Tề Mi hoàn toàn buông xuôi:“Không phải là anh ấy”.
Hả? Lúcnày hai người cùng quay lại nhìn cô chăm chăm, đến Bối Bối cũng ngẩng đầu lênnhìn.
“Khôngphải là anh ta thì là ai?”. Lí Vân lại bắt đầu thấy mọi thứ rối tung.
Tìnhhuống này thật là… Diệp Tề Mi nhíu chặt lông mày, vội quá cũng quên cả kháchsáo: “Lận Hòa, anh và Bối Bối ra ngoài trước được không?”.
Lí Vâncòn định nói gì đó nhưng đã bị cô ra hiệu ngăn lại, cửa đóng, trong phòng cuốicùng cũng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Tề Mi lại nhìn thẳng vào chị: “Chị, emmuốn xem kết quả”.
Cầm xấpgiấy mỏng trong tay, đột nhiên cô nhớ lại rất lâu trước đó cũng đã từng cầm mộttúi tài liệu được gửi chuyển phát nhanh như thế. Cô lật tới trang cần xem, nhìnkĩ, tâm trạng rõ ràng đang rối loạn và phức tạp, nhưng bất giác khóe môi côcong cong, dường như đang che giấu một bí mật không thể tiết lộ cho người khác,vì là độc quyền, nên có cảm giác vui thích đặc biệt.
“Tề Mi,em định thế nào?”.
“Địnhthế nào? Em phải nghĩ trước đã, việc này không gấp mà”.
“Cònkhông gấp? Chuyện như vậy mà còn không gấp?”.
Nhìnbiểu hiện của cô, Lí Vân muốn đập cô một trận.
“Anh ấykhông ở Thượng Hải, muốn nói chuyện cũng phải gặp mặt mà nói chứ”. Cô ngẩng đầunhìn chị một cái và mỉm cười.
“Đừngcó cười nữa!”. Lí Vân lập tức nghiêm túc nói, “Đứa con này em không thể giữ”.
“Tạisao?”. Cảm giác chị đã đi quá xa, Diệp Tề Mi nhướn mày.
“Emnghe chị giải thích”. Biết là cô hiểu lầm, Lí Vân cầm lấy tập kết quả lật mấytrang phía sau, “Chẳng phải gần đây sức khỏe của em rất tệ sao? Đó là bởi vì hệmiễn dịch trong cơ thể em đào thải đứa trẻ này, nếu cứ tiếp tục giữ lại, tínhmạng của cả mẹ và con đều sẽ nguy hiểm”.
Diệp TềMi lại một lần nữa bị chấn động, cô nắm chặt hai tay lại.
Hôm nayThành Chí Đông dậy từ rất sớm, nguyên nhân là vì nhận được một cuộc điện thoạigọi từ Philippines tới, giọng nói ở đầu dây bên kia gấp gáp lo lắng, anh vừanghe vừa đi vào phòng tắm, vừa cúp máy liền đưa tay vặn vòi hoa sen, tiếng nướcchảy xối xả, anh đặt di động lên kệ, suy nghĩ thế nào lại cầm lên gọi.
Chỉnhận được câu trả lời tự động: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiệngiờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Chuyệngì thế? Nhìn lại đồng hồ, anh đặt điện thoại xuống tắm trước đã, không để cẩnthận, cốp một tiếng, quay đầu lại nhìn thì điện thoại đã rơi xuống nền phòngtắm, rơi mạnh tới mức tự động tắt máy.
Theothói quen anh buột miệng chửi thề, nhặt lên nhìn, may mà chưa hỏng. Không cònthời gian nữa, anh nhanh chóng tắm rửa, tắm xong vừa bước ra ngoài lau tóc vừabấm số điện thoại, lần này vẫn là câu trả lời tự động đó: “Xin lỗi, số điệnthoại quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lònggọi lại sau”.
Sao thếnhỉ? Bực mình, anh nhìn màn hình nhíu mày.
Ở ngoàicửa bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, dây leo phủ kín trên hành lang, tạo thànhbóng mát, Lận Hoa dắt Bối Bối đi dạo loanh quanh hai vòng, đợi khá lâu nên anhhơi lo lắng, anh đứng im một chỗ nhìn về hướng cửa lớn của bệnh viện.
Rốt cụcđã xảy ra chuyện gì? Những gì vừa rồi nghe được, rồi liên tưởng đến biểu hiệncủa nữ bác sĩ đó, trong lòng có nỗi phấp phỏng không thể nói thành lời. Thực ratất cả những điều đó không quan trọng, quan trọng là phản ứng của Tề Mi.
Từ lâuanh đã ngầm chú ý cô một cách vô thức, hôm nay cô đã làm rơi chiếc mặt nạ mìnhvẫn đeo, để lộ tâm trạng thật sự phía sau đó, khác hoàn toàn với Diệp Tề Mi màanh quen, dường như hoàn toàn biến thành một người khác, đã xảy ra chuyện gì màkhiến sắc mặt cô tệ đến vậy, anh mơ hồ hiểu được phần nào, nhưng lại không muốnnghĩ nhiều.
Bêncạnh đột nhiên vang lên tiếng reo khe khẽ, “Ôi, chú chó đáng yêu quá”.
“Maunhìn bên kia kìa, chó chăn cừu Scotland”.
Đếnngay cả Bối Bối hàng ngày hoạt bát nghịch ngợm vậy mà cũng như cảm nhận được tâmtrạng của chủ nhân, nghiêng đầu cùng anh nhìn về một hướng, bỏ ngoài tai nhữnglời tán dương vừa rồi.
Vài côy tá đứng bên cạnh lén nhìn rất lâu, đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng cũng có một côbước lại gần mở miệng nói nhỏ: “Chú chó này đáng yêu quá, tên là gì thế?”. Vừanói vừa muốn bước lại gần vuốt ve Bối Bối.
Vừa đặttay xuống thì chỗ đó đã trống không, quay đầu lại nhìn chỉ thấy cái đuôi ngoenguẩy, lao như bay về phía cửa lớn của bệnh viện.
Khôngphải vậy chứ? Sao chẳng nể mặt người khác chút nào thế? Mặt cô y tá tối sầmlại.
“Xinlỗi cô, cho tôi đi nhờ một chút”.
Trênđầu vang lên tiếng nói rất ôn hòa rất dễ nghe. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấychủ nhân của chú chó lướt cạnh mình, động tác rất nho nhã, nhưng tốc độ thì…
Đúng làmột nhà có khác, nhanh như gió.
“Tề Mi,bác sĩ nói thế nào?”. Bước tới cạnh cô, Lận Hòa đưa tay ra đỡ.
Mặc dùkhông ngã đau như lần trước, nhưng mắt cá chân vẫn khá đau, không thể dồn lựcmạnh xuống đó nên cô đi rất chậm. Nhưng nhìn thấy anh đưa tay ra định đỡ, côrất khẳng khái ngăn lại: “Không sao, tôi có thể tự đi. Thật ngại quá, lại làmphiền anh”.
“TềMi”. Anh lại gọi tên cô, nhìn thấy cô đang nhìn thẳng vào mắt mình, màu môinhợt nhạt, mặc dù đang đứng dưới hành lang râm mát nhưng cả người cô như phátsáng, đẹp ngây người, cảm giác có những lời không thể nói, anh tiếp tục, “Khôngphiền, em cũng biết tôi rất sẵn lòng mà”.
Tronglòng vẫn đang nghĩ ngợi về những lời mà chị bạn học vừa nói, nên khi nghe anhnói vậy cô phản ứng khá chậm, phải vài giây sau mới bật cười đáp: “Vậy sao?”.
Lận Hòamuốn thở dài, nhưng anh đã kìm lại được, không màng tới những lời vừa rồi củacô, nói tiếp: “Em đợi ở đây một lát, tôi đi lấy xe”.
“Giúptôi gọi xe thôi, tôi vẫn muốn tới văn phòng một lát, anh mau cùng Bối Bối vềnhà đi, không cần phải chạy qua chạy lại”.
“Hômnay em vẫn đi làm sao?”. Anh nhíu mày hỏi.
Dườngnhư cảm thấy câu hỏi của anh rất kì lạ, Diệp Tề Mi nghiêng đầu nhìn thẳng vàoanh: “Tại sao không đi làm?”.
Ừm… vấnđề này cũng đáng để tranh luận đây, tuy nhiên giờ tạm cho qua đã.
“Để tôiđưa em đi, hôm nay em không đi xe, khi nào về ước chừng thời gian rồi gọi điệncho tôi, tôi sẽ tới đón”.
“Khôngcần đâu. Tôi không sao, làm gì mà phải đưa đón như người tàn tật thế”.
Nói bảnthân như thế mà được sao? Anh cười không được khóc không xong, “Cần đấy, tôinhất định sẽ làm thế”.
Nhìnđồng hồ, đúng là cũng không nên lãng phí thời gian thêm nữa, hôm nay sức khỏecũng không ổn, Diệp Tề Mi cuối cùng cũng xuôi: “Thôi được”.
Trênđường đi cả hai người đều
QUAY LẠI“Em nằmim”. Lận Hòa đã chạy tới cạnh cô, gạt Bối Bối ra quỳ xuống đỡ cô: “Bị thươngrồi phải không?”.
“Lấygiúp tôi điện thoại”. Phép lịch sự hàng ngày đã bay tít lên chín tầng mây, côthẳng thừng đưa ra yêu cầu.
Cóchuyện gì vậy? Cô ấy ngã trong rất thảm hại, nét mặt có những biểu hiện phứctạp, Lận Hòa vừa sốt sắng vừa nghi hoặc, quay người nhặt điện thoại đưa cho cô:“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Chiếcvỏ kim loại của điện thoại chạm vào tay cô lạnh buốt, cô ấn số, có con sao, côluôn cẩn thận thế mà vẫn có con…
Điệnthoại không có tiếng, Diệp Tề Mi cúi đầu nhìn vào màn hình máy, mới rơi vậy màđã hỏng rồi, shit, có thời gian cô nhất định sẽ đi kiện bọn họ.
“TềMi?”. Thấy phản ứng của cô kì lạ, Lận Hòa lo lắng.
Thấygương mặt lo lắng của anh, cô nhận ra mình đang hành động loạn lên, Diệp Tề Mihít sâu một hơi: “Tôi phải tới bệnh viện”. Cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại,cô cố gắng đứng dậy.
“Bệnhviện? Được, tôi đưa em đi”. Anh đưa tay ra đỡ.
“Khôngcần đâu, tôi tự đi được”.
“Em thếnày làm sao lái xe tự đi?”. Hiếm khi anh nhíu mày, Lận Hòa không nói thêm gìnữa, dùng sức đỡ cô đứng dậy.
Sáng sớmtới bệnh viện xem xong kết quả kiểm tra, Lí Vân rơi vào trạng thái bồn chồnhoảng hốt.
Gọiđiện mới nói được một nửa thì tự dưng mất tín hiêu, gọi lại nhưng không sao liên lạc được với Tề Mi, trờiạ, sao người đầu tiên biết chuyện lại là chị chứ? Tề Mi sẽ xử lý thế nào? Côgiáo Tiền biết chuyện thì sẽ ra sao? Nếu cô giáo hỏi chị sẽ trả lời thế nàođây?
Khôngbiết bàn bạc với ai, một mình chị đi đi lại lại trong phòng.
Y tá gõcửa, khi vào nét mặt lộ vẻ kì lạ: “Bác sĩ Lí, có người tìm chị”.
“Aithế? Giờ tôi không rảnh”.
Vừa nóixong thì nhìn thấy một bóng người rất quen lách vào từ phía sau lưng cô y tá,cảm tạ trời đất, em à, cuối cùng em cũng xuất hiện rồi.
Đangđịnh lên tiếng, lại cảm thấy có gì không đúng, gạt cô y tá đang đứng chắn trướcmặt ra nhìn kĩ lại, đầu Lí Vân như đoàng một tiếng, cơn giận lập tức ập tới.
Diệp TềMi không đến một mình, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững, dường như dựahờ vào vai người đàn ông bên cạnh, anh chàng đó ăn mặc trông rất thể thao,giống như đang chuẩn bị chạy thể dục buổi sáng, trong tay còn dắt theo một chúchó.
Chó?Sao bệnh viện lại cho chó vào? Hồ đồ quá, nhưng chị lập tức bỏ qua những suynghĩ phức tạp đó, giờ không phải là lúc quan tâm những việc như vậy.
“Chị”.Diệp Tề Mi chào ngắn gọn.
“Haingười vào đây đã”. Lí Vân mở rộng cửa, sau đó nói với cô y tá đầy hiếu kỳ đangđứng bên cạnh: “Cảm ơn Tiểu Quách, cô ra trước đi”.
Nhìn côy tá cứ đi được ba bước lại quay đầu lại nhìn đi xa hẳn, Lí Vân còn nhìn trướcngó sau. Cũng may công việc của chị làm trong bệnh viện là ghi chép kết quả hóanghiệm, công việc nhàn hạ sạch sẽ, phòng làm việc cũng được đặt ở nơi yên tĩnhnhất, sau khi xác định là không có gì bất thường, chị quay vào trừng mắt nhìnhai người một chó đang đứng trong phòng mình, giơ tay đóng sập cửa.
Diệp TềMi ngồi yên vị trên một chiếc ghê, đang ngẩng đầu nói chuyện với Lận Hòa: “Tôinói chuyện với chị một lát, anh có thể ra ngoài đợi không?”.
“Được,tôi đưa Bối Bối ra ngoài đợi em, để nó trong bệnh viện cũng không hay”.
Lận Hòagật đầu, đang định quay người đi ra, cánh tay đã bị ai đó túm lại.
“Khôngđược đi, cậu ở lại đây cho tôi”.
Hai conmắt Lí Vân như có lửa, nhìn anh chằm chằm như muốn rớt hai tròng mắt.
“Chị!”.Diệp Tề Mi hoảng hốt, vịn tay ghế đứng dậy giải thích, còn chưa kịp nói thì đãthét lên vì đau.
“Tề Mi,cẩn thận”. Lận Hòa vội vàng lao tới đỡ lấy cô, bộ dạng lo lắng.
“Giờbiết lo lắng rồi phải không, thế trước nay cậu ở đâu? Không được đi, cậu phảichịu trách nhiệm”.
Lí Vâncũng đi lại đỡ cô đứng dậy, miệng vẫn không thôi càm ràm.
“Chịutrách nhiệm?”. Lận Hòa kinh ngạc quay sang nhìn cô.
“Chị!”.Đúng là nhanh miệng, cô không kịp ngăn nữa, Diệp Tề Mi hoàn toàn buông xuôi:“Không phải là anh ấy”.
Hả? Lúcnày hai người cùng quay lại nhìn cô chăm chăm, đến Bối Bối cũng ngẩng đầu lênnhìn.
“Khôngphải là anh ta thì là ai?”. Lí Vân lại bắt đầu thấy mọi thứ rối tung.
Tìnhhuống này thật là… Diệp Tề Mi nhíu chặt lông mày, vội quá cũng quên cả kháchsáo: “Lận Hòa, anh và Bối Bối ra ngoài trước được không?”.
Lí Vâncòn định nói gì đó nhưng đã bị cô ra hiệu ngăn lại, cửa đóng, trong phòng cuốicùng cũng chỉ còn lại hai người họ, Diệp Tề Mi lại nhìn thẳng vào chị: “Chị, emmuốn xem kết quả”.
Cầm xấpgiấy mỏng trong tay, đột nhiên cô nhớ lại rất lâu trước đó cũng đã từng cầm mộttúi tài liệu được gửi chuyển phát nhanh như thế. Cô lật tới trang cần xem, nhìnkĩ, tâm trạng rõ ràng đang rối loạn và phức tạp, nhưng bất giác khóe môi côcong cong, dường như đang che giấu một bí mật không thể tiết lộ cho người khác,vì là độc quyền, nên có cảm giác vui thích đặc biệt.
“Tề Mi,em định thế nào?”.
“Địnhthế nào? Em phải nghĩ trước đã, việc này không gấp mà”.
“Cònkhông gấp? Chuyện như vậy mà còn không gấp?”.
Nhìnbiểu hiện của cô, Lí Vân muốn đập cô một trận.
“Anh ấykhông ở Thượng Hải, muốn nói chuyện cũng phải gặp mặt mà nói chứ”. Cô ngẩng đầunhìn chị một cái và mỉm cười.
“Đừngcó cười nữa!”. Lí Vân lập tức nghiêm túc nói, “Đứa con này em không thể giữ”.
“Tạisao?”. Cảm giác chị đã đi quá xa, Diệp Tề Mi nhướn mày.
“Emnghe chị giải thích”. Biết là cô hiểu lầm, Lí Vân cầm lấy tập kết quả lật mấytrang phía sau, “Chẳng phải gần đây sức khỏe của em rất tệ sao? Đó là bởi vì hệmiễn dịch trong cơ thể em đào thải đứa trẻ này, nếu cứ tiếp tục giữ lại, tínhmạng của cả mẹ và con đều sẽ nguy hiểm”.
Diệp TềMi lại một lần nữa bị chấn động, cô nắm chặt hai tay lại.
Hôm nayThành Chí Đông dậy từ rất sớm, nguyên nhân là vì nhận được một cuộc điện thoạigọi từ Philippines tới, giọng nói ở đầu dây bên kia gấp gáp lo lắng, anh vừanghe vừa đi vào phòng tắm, vừa cúp máy liền đưa tay vặn vòi hoa sen, tiếng nướcchảy xối xả, anh đặt di động lên kệ, suy nghĩ thế nào lại cầm lên gọi.
Chỉnhận được câu trả lời tự động: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiệngiờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Chuyệngì thế? Nhìn lại đồng hồ, anh đặt điện thoại xuống tắm trước đã, không để cẩnthận, cốp một tiếng, quay đầu lại nhìn thì điện thoại đã rơi xuống nền phòngtắm, rơi mạnh tới mức tự động tắt máy.
Theothói quen anh buột miệng chửi thề, nhặt lên nhìn, may mà chưa hỏng. Không cònthời gian nữa, anh nhanh chóng tắm rửa, tắm xong vừa bước ra ngoài lau tóc vừabấm số điện thoại, lần này vẫn là câu trả lời tự động đó: “Xin lỗi, số điệnthoại quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lònggọi lại sau”.
Sao thếnhỉ? Bực mình, anh nhìn màn hình nhíu mày.
Ở ngoàicửa bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, dây leo phủ kín trên hành lang, tạo thànhbóng mát, Lận Hoa dắt Bối Bối đi dạo loanh quanh hai vòng, đợi khá lâu nên anhhơi lo lắng, anh đứng im một chỗ nhìn về hướng cửa lớn của bệnh viện.
Rốt cụcđã xảy ra chuyện gì? Những gì vừa rồi nghe được, rồi liên tưởng đến biểu hiệncủa nữ bác sĩ đó, trong lòng có nỗi phấp phỏng không thể nói thành lời. Thực ratất cả những điều đó không quan trọng, quan trọng là phản ứng của Tề Mi.
Từ lâuanh đã ngầm chú ý cô một cách vô thức, hôm nay cô đã làm rơi chiếc mặt nạ mìnhvẫn đeo, để lộ tâm trạng thật sự phía sau đó, khác hoàn toàn với Diệp Tề Mi màanh quen, dường như hoàn toàn biến thành một người khác, đã xảy ra chuyện gì màkhiến sắc mặt cô tệ đến vậy, anh mơ hồ hiểu được phần nào, nhưng lại không muốnnghĩ nhiều.
Bêncạnh đột nhiên vang lên tiếng reo khe khẽ, “Ôi, chú chó đáng yêu quá”.
“Maunhìn bên kia kìa, chó chăn cừu Scotland”.
Đếnngay cả Bối Bối hàng ngày hoạt bát nghịch ngợm vậy mà cũng như cảm nhận được tâmtrạng của chủ nhân, nghiêng đầu cùng anh nhìn về một hướng, bỏ ngoài tai nhữnglời tán dương vừa rồi.
Vài côy tá đứng bên cạnh lén nhìn rất lâu, đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng cũng có một côbước lại gần mở miệng nói nhỏ: “Chú chó này đáng yêu quá, tên là gì thế?”. Vừanói vừa muốn bước lại gần vuốt ve Bối Bối.
Vừa đặttay xuống thì chỗ đó đã trống không, quay đầu lại nhìn chỉ thấy cái đuôi ngoenguẩy, lao như bay về phía cửa lớn của bệnh viện.
Khôngphải vậy chứ? Sao chẳng nể mặt người khác chút nào thế? Mặt cô y tá tối sầmlại.
“Xinlỗi cô, cho tôi đi nhờ một chút”.
Trênđầu vang lên tiếng nói rất ôn hòa rất dễ nghe. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấychủ nhân của chú chó lướt cạnh mình, động tác rất nho nhã, nhưng tốc độ thì…
Đúng làmột nhà có khác, nhanh như gió.
“Tề Mi,bác sĩ nói thế nào?”. Bước tới cạnh cô, Lận Hòa đưa tay ra đỡ.
Mặc dùkhông ngã đau như lần trước, nhưng mắt cá chân vẫn khá đau, không thể dồn lựcmạnh xuống đó nên cô đi rất chậm. Nhưng nhìn thấy anh đưa tay ra định đỡ, côrất khẳng khái ngăn lại: “Không sao, tôi có thể tự đi. Thật ngại quá, lại làmphiền anh”.
“TềMi”. Anh lại gọi tên cô, nhìn thấy cô đang nhìn thẳng vào mắt mình, màu môinhợt nhạt, mặc dù đang đứng dưới hành lang râm mát nhưng cả người cô như phátsáng, đẹp ngây người, cảm giác có những lời không thể nói, anh tiếp tục, “Khôngphiền, em cũng biết tôi rất sẵn lòng mà”.
Tronglòng vẫn đang nghĩ ngợi về những lời mà chị bạn học vừa nói, nên khi nghe anhnói vậy cô phản ứng khá chậm, phải vài giây sau mới bật cười đáp: “Vậy sao?”.
Lận Hòamuốn thở dài, nhưng anh đã kìm lại được, không màng tới những lời vừa rồi củacô, nói tiếp: “Em đợi ở đây một lát, tôi đi lấy xe”.
“Giúptôi gọi xe thôi, tôi vẫn muốn tới văn phòng một lát, anh mau cùng Bối Bối vềnhà đi, không cần phải chạy qua chạy lại”.
“Hômnay em vẫn đi làm sao?”. Anh nhíu mày hỏi.
Dườngnhư cảm thấy câu hỏi của anh rất kì lạ, Diệp Tề Mi nghiêng đầu nhìn thẳng vàoanh: “Tại sao không đi làm?”.
Ừm… vấnđề này cũng đáng để tranh luận đây, tuy nhiên giờ tạm cho qua đã.
“Để tôiđưa em đi, hôm nay em không đi xe, khi nào về ước chừng thời gian rồi gọi điệncho tôi, tôi sẽ tới đón”.
“Khôngcần đâu. Tôi không sao, làm gì mà phải đưa đón như người tàn tật thế”.
Nói bảnthân như thế mà được sao? Anh cười không được khóc không xong, “Cần đấy, tôinhất định sẽ làm thế”.
Nhìnđồng hồ, đúng là cũng không nên lãng phí thời gian thêm nữa, hôm nay sức khỏecũng không ổn, Diệp Tề Mi cuối cùng cũng xuôi: “Thôi được”.
Trênđường đi cả hai người đều
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu296/5601