Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
muốn được mãi ngắm nhìn cô như thế.
Diệp TềMi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.
Do côquá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêmcủa mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nằmxuống giường anh giang tay theo thói quen, khi cô vừa ngả mình nằm xuống đã bịanh kéo sát vào lòng.
“Này!”
Anh thởdài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.
Trên tivi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn khỉ” của kênh Discovery, con khỉđầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê thiếp thành đàn.
Cô bậtcười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc, “Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”
Diệp TềMi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lời ngắn gọn: “Là khỉ biến thànhngười”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”
Anh suynghĩ một lát rồi lắc đầu.
Vai anhchắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, cô vừa dụi dụi vào vai anh vừa cườinói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặp anh em tin rồi.”
Nóikiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình, làm mặt khỉ với cô, “Ngườiđàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũng yêu à?”
Trongti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lại đang rất gần, cô cười nghiêngngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói:“Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng không được học cách sống bầy đàn củachúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, em có thểhiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì sẽ…”
“Làmgì?”
“Anhnói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ sâu xa.
Anhkhông nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắt cô.
“Làm gìvậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.
“Tề Mi,anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻ mặt Thành Chí Đông hết sứcnghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.
Nhữnglời này… có đúng là do một người đàn ông quen sống tự do như anh nói ra không?
MộtDiệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc này lại sững sờ, không nói đượcmột lời.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặt eo cô, hung hăng nói: “Không nóigì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không được hối hận đâu đấy”.
Cô bậtcười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.
ThànhChí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánh tay mình, ánh mắt anh nhìn côđầy phức tạp.
Ngườiphụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợi dây xích vô hình, bay xa đến thếnào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơ lửng giữa không trung, chỉ khi ởbên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảm giác đó đến anh cũng không tin làcó thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảo anh giải thích?
Hoàntoàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thân hình cao lớn của anh épxuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anh chống hai khuỷu tay xuốnggiường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấy anh đang nói gì đó nhưnggiọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.
“Đừngđè nữa, em ngạt thở mất”
Anh lậtngười sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồi khẽ nói: “Ngủ thôi”
Cô thậtsự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn người và khép mi lại.
Cô nàngnày nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuônmặt cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô bậtcười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần, “Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”
“Sợ?Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.
Ái chà,lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cô nhận lỗi: “Thôi được rồi, là emhiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tục ngủ.
Đángghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thật thất bại.
“Đượcrồi, chẳng phải đã nói là em ở đây sao?”. Diệp Tề Mi ôm lại anh.
Giọngcô rất nhỏ, nhưng khi truyền vào tai lại như có tiếng vọng rất lớn, thực ra câunói này không đầu không đuôi nhưng anh hiểu. Anh nhẹ lòng, xiết tay lại ôm côthật chặt trong lòng.
Má ápvào ngực anh, cảm thấy hơi khó thở nhưng Diệp Tề Mi mỉm cười. Tình cảm củangười đàn ông này rất rõ ràng, anh chưa bao giờ che giấu tình cảm của mìnhtrước cô, sự lo lắng của anh về Lận Hòa sao cô có thể không hiểu chứ.
Cô thựcsự muốn nói thẳng với anh rằng nếu Diệp Tề Mi từ bỏ chỉ có thể là vì cô khôngcòn tình cảm với anh nữa, chứ chắc chắn không thể do tác động bên ngoài.
Cô cònmuốn nói với anh vòng tay anh thật ấm áp, cô rất thích, chỉ muốn lười biếng lựachọn sự im lặng.
Diệp TềMi ngẩng đầu điều chỉnh lại tư thế, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhanhchóng chìm vào giấc ngủ.
Chương 6: Đừng ràng buộc lẫn nhau
Cuộc sống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phụcnhững điều mới mẻ, cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằngcon mắt đầy tự tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bướcbên cạnh mình, trở thành một người chồng bình thường không chút hoài bão nhưbao người đàn ông khác.
ThànhChí Đông đến vội vàng đi cũng vội vàng, sáng hôm sau anh phải ra sân bay từ rấtsớm.
Nói làdành cả ngày để đi kiểm tra sức khỏe tổng thể, nhưng buổi sáng cô cũng tới vănphòng sắp xếp công việc. Sau khi xong xuôi đến được bệnh viện cũng đã là mộtgiờ chiều.
Cũngmay bác sĩ Diệp Tề Mi hẹn hômnay chính là bạn cô, vừa bước xuống xe cô vừa gọi điện cho bạn.
Bác sĩLí Vân là chị học khóa trên với cô hồi trung học, hai người đã quen biết nhiềunăm, ban đầu chị ấy làm pháp y, sau chuyển ngành sang làm bác sĩ bình thường.
Chị ấykết hôn sớm, cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn nên cảm thấy mình cần phảicó trách nhiệm với tất cả những phụ nữ chưa kết hôn trên thế giới này, vài nămtrước đã tích cực lo lắng cho việc đại sự cả đời của cô, vì chuyện đó mà DiệpTề Mi không dám chủ động liên lạc vớichị bạn học này nữa.
“Em đếnrồi à, chị đã chuẩn bị xong cả rồi. Đã thông báo cho tất cả những bác sĩ namcòn độc thân ưu tú nhất trong bệnh viện, bọn họ đang rất háo hức, mong chờ sựxuất hiện của em. Phải rồi, có một anh chàng tiến sĩ vừa từ nước ngoài trở về,chuyên nghiên cứu về xương ống, là chuyên gia nhất nhì trong nước, lại đẹp trainữa”.
Đầu dâybên kia ha ha cười lớn, Diệp Tề Mi cũng nhoẻn miệng cười, trả lời rất rõ ràng:“Không cần đâu chị, giờ em đã có người chăm sóc rồi”.
Phảiđến mười phút sau Diệp Tề Mi mớinhận ra là mình đã lỡ lời.
Lí Vântrước kia vốn là bác sĩ pháp y, cuộc sống đầy kích thích. Sau khi chuyển ngành,hàng ngày chỉ khám cho bệnh nhân đau đầu sổ mũi, buồn tẻ đến mức khiến chị thanvắn thở dài suốt. Lâu lắm mới có một đề tài buôn dưa lê hấp dẫn thế này, đốitượng lại còn là nhân vật có tiếng trong giới tư pháp Diệp Tề Mi, sao chị cóthể dễ dàng bỏ qua chứ? Vì thế chị luôn theo sát cô trong quá trình kiểm trasức khỏe, hai mắt sáng long lanh.
Bị hỏitới phát đau đầu, Diệp Tề Mi đành trả lời qua loa vài câu, ngược lại chị bạnhọc lại rất nhiệt tình, “Trời ơi, hai người đã quen nhau cả nửa năm rồi, lần trướcchị có làm mối cho một cô y tá trong viện, ba tháng sau đã kết hôn luôn, thờiđại bây giờ người ta làm cái gì cũng phải nhanh, Tề Mi, bao giờ thì mời chịuống rượu mừng đấy?”.
Gì kia?Diệp Tề Mi hoàn toàn không hiểu tư duy của chị bạn, ngớ người ra hỏi: “Tại saophải kết hôn?”.
Hả? Nhưnghe thấy người ngoài hành tinh nói chuyện, Lí Vân cũng ngớ người hỏi lại:“Không kết hôn thì yêu làm gì?”.
Y tá đitới, “Chị Diệp, giờ mời chị qua khám phụ khoa”.
“Chị,em đi đây”. Cứu tinh tới rồi, Diệp Tề Mi lập tức đứng dậy đi theo y tá.
Sau khikiểm tra toàn bộ cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, Lí Vân kéo cô vào trong vănphòng của mình, khép cửa lại rồi trừng mắt nhìn cô.
Thanthầm trong lòng, Diệp Tề Mi chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Chị, chị không phải cứungười sắp chết, giúp người bị thương sao?”.
“Đừngcó đánh trống lảng, hôm nay là ngày nghỉ của chị, vì em chị mới đến”.
Tốt thếsao? Cô hơi cảm động, lập tức chân thành cảm ơn chị, “Thật ngại quá, em mời chịăn cơm nhé, giờ đi luôn được không?”.
“Cơmthì phải ăn rồi, nhưng không cần vội”, Lí Vân phẩy tay, tiếp tục nói: “Tề Mi,em cũng biết là chị biết ơn mẹ em thế nào…”.
Khôngphải chứ? Lại nữa rồi, mặt Diệp Tề Mi tối sầm. Mẹ cô là giáo viên trung học,năm đó khi Lí Vân còn đang đi học, ba mẹ không hợp nhau nên động chút là cãivã, ẩu đả, chị lại học rất giỏi, mẹ cô yêu mến cô học sinh này vô cùng, vì thếthường xuyên đưa chị về nhà để chị có nơi yên tĩnh ôn thi tốt nghiệp, sau đó LíVân thi đỗ đại học Y một cách thuận lợi, mọi người vẫn thường xuyên qua lại hỏithăm nhau, tình cảm của chị và người nhà cô rất tốt.
Cô mởmiệng định nói thì Lí Vân đã khoát tay: “Lần trước chị về thăm cô, cô nói giờchẳng thiếu thứ gì, chỉ lo việc chồng con của em, chị đã hứa với cô là nhấtđịnh sẽ giới thiệu cho em một chàng trai tốt. Em có người yêu không nói với chịcũng không saô, nhưng tại sao lại nói không kết hôn? Lẽ nào anh chàng đó có vấnđề?”. Lí Vân nói một hồi rồi bắt đầu suy diễn lung tung.
Diệp TềMi liếc nhìn tờ báo đặt trên bàn, tiêu đề to in đậm, “Đàn ông trung niên đã cóvợ lừa tình thiếu nữ trẻ ngây thơ chưa có gia đình”. Cô vẫn được tính là thiếunữ rẻ ngây thơ chưa có gia đình sao? Bao nhiêu người đàn ông trung niên nhìnthấy cô đều vắt chân lên cổ mà chạy, cô muốn lừa họ còn không được ấy chứ.
Diệp TềMi thở dài, chị à chị rất tốt, chỉ có điều chúng ta đang ở hai thế giới khácnhau, nên có nói cũng không hiểu được…
“Khôngphải, chẳng qua bọn em đều rất hài lòng với mối quan hệ hiện nay, thấy khôngcần thiết phải kết hôn”.
Nói vậylà sao? Nghe như sét đánh giữa trời quang, Lí Vân túm lấy cô ra sức khuyên bảo:“Kết hôn sẽ có cảm giác an oàn, không kết hôn em không nghĩ đến sau này sao?”.
Cô nhìnlại chị với ánh mắt lạ lẫm, “Kết hôn thì không cần lo sau này sao? Hai ngườiđều rất bận, cũng không thể thay đổi cuộc sống và công việc vốn có của mình, cóthể ở bên nhau thì cứ thế mà tận hưởng, không nên vì người khác mà miễn cưỡngbản thân mình, mối quan hệ như thế chẳng phải rất tốt hay sao?”.
Khôngcòn gì để nói, Lí Vân đã bị đánh gục hoàn toàn bởi đống lý luận dài tràng giang đại hải của cô. Một lúcsau, chị mới tiếp tục: “Không đúng, suy nghĩ của em có vấn đề”.
“Thôiđược rồi”, cô thừa nhận luôn, “Em có vấn đề, giờ chúng ta đi ăn cơm đượcchưa?”.
Vẫn cònmuốn nói tiếp nhưng Lí Vân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: “Đi ăn cơm,Vương Khải nhà chị đã đặt chỗ rồi, chút nữa bác sĩ Mai sẽ đưa chúng ta tới đó”.
“Saolại phải đưa đi? Em lái xe tới đây mà”.
“Khôngphải chị đã bảo em đừng lái xe đến sao? Không đi xe của em, cứ để lại đây cũngđược”.
Lí Vânsuýt chút nữa thì hét ầm lên, lần này thì chị đã quyết tâm phải tiêu thụ đượccô em khóa dưới khiến mọi người đứng ngồi không yên này ra thị trường, đã dặnđi dặn lại là đừng lái xe tới, làm gì có anh chàng nào lại thích một cô gái vừaăn cơm xong đi ra ngoài tự mình lái xe phóng vút đi, đến cơ hội làm ngư
QUAY LẠIDiệp TềMi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt nhìn anh.
Do côquá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa đêmcủa mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nằmxuống giường anh giang tay theo thói quen, khi cô vừa ngả mình nằm xuống đã bịanh kéo sát vào lòng.
“Này!”
Anh thởdài: “Anh không phải là cầm thú, kia mới là”.
Trên tivi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn khỉ” của kênh Discovery, con khỉđầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê thiếp thành đàn.
Cô bậtcười, im lặng xem một lúc. Anh lại thắc mắc, “Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”
Diệp TềMi nhất thời không nghĩ ra từ đó nên trả lời ngắn gọn: “Là khỉ biến thànhngười”, sau đó cô hỏi lại “Anh có tin không?”
Anh suynghĩ một lát rồi lắc đầu.
Vai anhchắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy dễ chịu, cô vừa dụi dụi vào vai anh vừa cườinói, “Trước đây em không tin, nhưng khi gặp anh em tin rồi.”
Nóikiểu gì thế? Thành Chí Đông kéo cô lên người mình, làm mặt khỉ với cô, “Ngườiđàn ông của em là do khỉ biến thành, thế mà em cũng yêu à?”
Trongti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc, mặt anh lại đang rất gần, cô cười nghiêngngả, đột nhiên như ngớ ra chuyện gì, hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói:“Do khỉ biến thành cũng không sao, nhưng không được học cách sống bầy đàn củachúng, nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, em có thểhiểu được, không nói nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì sẽ…”
“Làmgì?”
“Anhnói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ sâu xa.
Anhkhông nói gì, sau đó ngồi thẳng lên nhìn vào mắt cô.
“Làm gìvậy?”. Lần này tới lượt cô thắc mắc.
“Tề Mi,anh sẽ không làm vậy, em cũng không được.”. Vẻ mặt Thành Chí Đông hết sứcnghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo nữa.
Nhữnglời này… có đúng là do một người đàn ông quen sống tự do như anh nói ra không?
MộtDiệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên tòa lúc này lại sững sờ, không nói đượcmột lời.
Thấy côim lặng, Thành Chí Đông thấy lạ. Anh ôm chặt eo cô, hung hăng nói: “Không nóigì? Không nói tức là ngầm đồng ý, không được hối hận đâu đấy”.
Cô bậtcười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.
ThànhChí Đông lật người, kẹp chặt cô trong hai cánh tay mình, ánh mắt anh nhìn côđầy phức tạp.
Ngườiphụ nữ này khiến đôi cánh của anh như sinh sợi dây xích vô hình, bay xa đến thếnào cũng vẫn bị giữ lại, trái tim anh như lơ lửng giữa không trung, chỉ khi ởbên cạnh cô mới có thể tiếp đất an toàn. Cảm giác đó đến anh cũng không tin làcó thể xảy ra với mình thì làm sao có thể bảo anh giải thích?
Hoàntoàn không cảm thấy sự giằng xé trong mắt anh, thân hình cao lớn của anh épxuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay ra đẩy. Anh chống hai khuỷu tay xuốnggiường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ hồ cảm thấy anh đang nói gì đó nhưnggiọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.
“Đừngđè nữa, em ngạt thở mất”
Anh lậtngười sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt đèn rồi khẽ nói: “Ngủ thôi”
Cô thậtsự rất mệt nên không nói gì, cuộn tròn người và khép mi lại.
Cô nàngnày nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuônmặt cô nghiến răng nghiến lợi.
Cô bậtcười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má lại gần, “Kẻ cướp, anh cũng biết sợ à?”
“Sợ?Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.
Ái chà,lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy rồi đây, cô nhận lỗi: “Thôi được rồi, là emhiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay đi tiếp tục ngủ.
Đángghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm giác mình thật thất bại.
“Đượcrồi, chẳng phải đã nói là em ở đây sao?”. Diệp Tề Mi ôm lại anh.
Giọngcô rất nhỏ, nhưng khi truyền vào tai lại như có tiếng vọng rất lớn, thực ra câunói này không đầu không đuôi nhưng anh hiểu. Anh nhẹ lòng, xiết tay lại ôm côthật chặt trong lòng.
Má ápvào ngực anh, cảm thấy hơi khó thở nhưng Diệp Tề Mi mỉm cười. Tình cảm củangười đàn ông này rất rõ ràng, anh chưa bao giờ che giấu tình cảm của mìnhtrước cô, sự lo lắng của anh về Lận Hòa sao cô có thể không hiểu chứ.
Cô thựcsự muốn nói thẳng với anh rằng nếu Diệp Tề Mi từ bỏ chỉ có thể là vì cô khôngcòn tình cảm với anh nữa, chứ chắc chắn không thể do tác động bên ngoài.
Cô cònmuốn nói với anh vòng tay anh thật ấm áp, cô rất thích, chỉ muốn lười biếng lựachọn sự im lặng.
Diệp TềMi ngẩng đầu điều chỉnh lại tư thế, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhanhchóng chìm vào giấc ngủ.
Chương 6: Đừng ràng buộc lẫn nhau
Cuộc sống của người đàn ông này chính là không ngừng chinh phụcnhững điều mới mẻ, cô thích nhìn thấy anh năng động sôi nổi, nhìn thế giới bằngcon mắt đầy tự tin, chưa bao giờ cô nghĩ đến một ngày nào đó, anh sẽ dừng bướcbên cạnh mình, trở thành một người chồng bình thường không chút hoài bão nhưbao người đàn ông khác.
ThànhChí Đông đến vội vàng đi cũng vội vàng, sáng hôm sau anh phải ra sân bay từ rấtsớm.
Nói làdành cả ngày để đi kiểm tra sức khỏe tổng thể, nhưng buổi sáng cô cũng tới vănphòng sắp xếp công việc. Sau khi xong xuôi đến được bệnh viện cũng đã là mộtgiờ chiều.
Cũngmay bác sĩ Diệp Tề Mi hẹn hômnay chính là bạn cô, vừa bước xuống xe cô vừa gọi điện cho bạn.
Bác sĩLí Vân là chị học khóa trên với cô hồi trung học, hai người đã quen biết nhiềunăm, ban đầu chị ấy làm pháp y, sau chuyển ngành sang làm bác sĩ bình thường.
Chị ấykết hôn sớm, cuộc sống gia đình hạnh phúc viên mãn nên cảm thấy mình cần phảicó trách nhiệm với tất cả những phụ nữ chưa kết hôn trên thế giới này, vài nămtrước đã tích cực lo lắng cho việc đại sự cả đời của cô, vì chuyện đó mà DiệpTề Mi không dám chủ động liên lạc vớichị bạn học này nữa.
“Em đếnrồi à, chị đã chuẩn bị xong cả rồi. Đã thông báo cho tất cả những bác sĩ namcòn độc thân ưu tú nhất trong bệnh viện, bọn họ đang rất háo hức, mong chờ sựxuất hiện của em. Phải rồi, có một anh chàng tiến sĩ vừa từ nước ngoài trở về,chuyên nghiên cứu về xương ống, là chuyên gia nhất nhì trong nước, lại đẹp trainữa”.
Đầu dâybên kia ha ha cười lớn, Diệp Tề Mi cũng nhoẻn miệng cười, trả lời rất rõ ràng:“Không cần đâu chị, giờ em đã có người chăm sóc rồi”.
Phảiđến mười phút sau Diệp Tề Mi mớinhận ra là mình đã lỡ lời.
Lí Vântrước kia vốn là bác sĩ pháp y, cuộc sống đầy kích thích. Sau khi chuyển ngành,hàng ngày chỉ khám cho bệnh nhân đau đầu sổ mũi, buồn tẻ đến mức khiến chị thanvắn thở dài suốt. Lâu lắm mới có một đề tài buôn dưa lê hấp dẫn thế này, đốitượng lại còn là nhân vật có tiếng trong giới tư pháp Diệp Tề Mi, sao chị cóthể dễ dàng bỏ qua chứ? Vì thế chị luôn theo sát cô trong quá trình kiểm trasức khỏe, hai mắt sáng long lanh.
Bị hỏitới phát đau đầu, Diệp Tề Mi đành trả lời qua loa vài câu, ngược lại chị bạnhọc lại rất nhiệt tình, “Trời ơi, hai người đã quen nhau cả nửa năm rồi, lần trướcchị có làm mối cho một cô y tá trong viện, ba tháng sau đã kết hôn luôn, thờiđại bây giờ người ta làm cái gì cũng phải nhanh, Tề Mi, bao giờ thì mời chịuống rượu mừng đấy?”.
Gì kia?Diệp Tề Mi hoàn toàn không hiểu tư duy của chị bạn, ngớ người ra hỏi: “Tại saophải kết hôn?”.
Hả? Nhưnghe thấy người ngoài hành tinh nói chuyện, Lí Vân cũng ngớ người hỏi lại:“Không kết hôn thì yêu làm gì?”.
Y tá đitới, “Chị Diệp, giờ mời chị qua khám phụ khoa”.
“Chị,em đi đây”. Cứu tinh tới rồi, Diệp Tề Mi lập tức đứng dậy đi theo y tá.
Sau khikiểm tra toàn bộ cũng mất gần hai tiếng đồng hồ, Lí Vân kéo cô vào trong vănphòng của mình, khép cửa lại rồi trừng mắt nhìn cô.
Thanthầm trong lòng, Diệp Tề Mi chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Chị, chị không phải cứungười sắp chết, giúp người bị thương sao?”.
“Đừngcó đánh trống lảng, hôm nay là ngày nghỉ của chị, vì em chị mới đến”.
Tốt thếsao? Cô hơi cảm động, lập tức chân thành cảm ơn chị, “Thật ngại quá, em mời chịăn cơm nhé, giờ đi luôn được không?”.
“Cơmthì phải ăn rồi, nhưng không cần vội”, Lí Vân phẩy tay, tiếp tục nói: “Tề Mi,em cũng biết là chị biết ơn mẹ em thế nào…”.
Khôngphải chứ? Lại nữa rồi, mặt Diệp Tề Mi tối sầm. Mẹ cô là giáo viên trung học,năm đó khi Lí Vân còn đang đi học, ba mẹ không hợp nhau nên động chút là cãivã, ẩu đả, chị lại học rất giỏi, mẹ cô yêu mến cô học sinh này vô cùng, vì thếthường xuyên đưa chị về nhà để chị có nơi yên tĩnh ôn thi tốt nghiệp, sau đó LíVân thi đỗ đại học Y một cách thuận lợi, mọi người vẫn thường xuyên qua lại hỏithăm nhau, tình cảm của chị và người nhà cô rất tốt.
Cô mởmiệng định nói thì Lí Vân đã khoát tay: “Lần trước chị về thăm cô, cô nói giờchẳng thiếu thứ gì, chỉ lo việc chồng con của em, chị đã hứa với cô là nhấtđịnh sẽ giới thiệu cho em một chàng trai tốt. Em có người yêu không nói với chịcũng không saô, nhưng tại sao lại nói không kết hôn? Lẽ nào anh chàng đó có vấnđề?”. Lí Vân nói một hồi rồi bắt đầu suy diễn lung tung.
Diệp TềMi liếc nhìn tờ báo đặt trên bàn, tiêu đề to in đậm, “Đàn ông trung niên đã cóvợ lừa tình thiếu nữ trẻ ngây thơ chưa có gia đình”. Cô vẫn được tính là thiếunữ rẻ ngây thơ chưa có gia đình sao? Bao nhiêu người đàn ông trung niên nhìnthấy cô đều vắt chân lên cổ mà chạy, cô muốn lừa họ còn không được ấy chứ.
Diệp TềMi thở dài, chị à chị rất tốt, chỉ có điều chúng ta đang ở hai thế giới khácnhau, nên có nói cũng không hiểu được…
“Khôngphải, chẳng qua bọn em đều rất hài lòng với mối quan hệ hiện nay, thấy khôngcần thiết phải kết hôn”.
Nói vậylà sao? Nghe như sét đánh giữa trời quang, Lí Vân túm lấy cô ra sức khuyên bảo:“Kết hôn sẽ có cảm giác an oàn, không kết hôn em không nghĩ đến sau này sao?”.
Cô nhìnlại chị với ánh mắt lạ lẫm, “Kết hôn thì không cần lo sau này sao? Hai ngườiđều rất bận, cũng không thể thay đổi cuộc sống và công việc vốn có của mình, cóthể ở bên nhau thì cứ thế mà tận hưởng, không nên vì người khác mà miễn cưỡngbản thân mình, mối quan hệ như thế chẳng phải rất tốt hay sao?”.
Khôngcòn gì để nói, Lí Vân đã bị đánh gục hoàn toàn bởi đống lý luận dài tràng giang đại hải của cô. Một lúcsau, chị mới tiếp tục: “Không đúng, suy nghĩ của em có vấn đề”.
“Thôiđược rồi”, cô thừa nhận luôn, “Em có vấn đề, giờ chúng ta đi ăn cơm đượcchưa?”.
Vẫn cònmuốn nói tiếp nhưng Lí Vân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: “Đi ăn cơm,Vương Khải nhà chị đã đặt chỗ rồi, chút nữa bác sĩ Mai sẽ đưa chúng ta tới đó”.
“Saolại phải đưa đi? Em lái xe tới đây mà”.
“Khôngphải chị đã bảo em đừng lái xe đến sao? Không đi xe của em, cứ để lại đây cũngđược”.
Lí Vânsuýt chút nữa thì hét ầm lên, lần này thì chị đã quyết tâm phải tiêu thụ đượccô em khóa dưới khiến mọi người đứng ngồi không yên này ra thị trường, đã dặnđi dặn lại là đừng lái xe tới, làm gì có anh chàng nào lại thích một cô gái vừaăn cơm xong đi ra ngoài tự mình lái xe phóng vút đi, đến cơ hội làm ngư
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu265/5570