Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
”
Cườingọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á? Dạo này biểu hiện của luật sư Diệp càngngày càng khó hiểu.
Gần đâycông việc ngập đầu ngập cổ, xong việc Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên thấy sắp hếtgiờ, buổi tối còn hẹn gặp đương sự, cô cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làmviệc day day thái dương.
Cô cầmtúi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe thấy trợ lý đang gọi điện thoại, giọng nhẹnhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn về, thống nhất thế nhé.”
Diệp TềMi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa được nửa năm đã có phong tháicủa một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ là vội vội vàng vàng về nhà,nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép uống thuốc độc.
Trợ lýnhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Luật sư Diệp đừng cườitôi, ở nhà ngày nào cũng có người đợi ăn cơm.”
“Cườicô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng mình tốt biết bao. Tôi ngưỡng mộ còn khônghết ấy chứ.”
Trợ lýtròn mắt nhìn cô, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừaxinh đẹp lại vừa giỏi giang, không biết bao nhiêu người coi chị là thần tượng,chị lại đi ngưỡng mộ tôi?
Diệp TềMi vẫy tay cười: “Thôi nhé, giờ thần tượng phải ra ngoài bán mạng vì công việcđây, còn cô về nhà để thưởng thức món sườn non đi, bye bye”.
Sau khiđàm phán xong mọi chuyện thì đã chín giờ, Diệp Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khănlắm mới lết được về nhà, vừa ra khỏi nhà xe cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổcủa tòa nhà đều có ánh đèn, có đèn nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đángtiếc là cô không có.
Chiếctúi trên tay nặng trình trịch, đột nhiên muốn nghe giọng của Thành Chí Đông, côrút điện thoại ra. Điện thoại vừa thông, một cái bóng tròn tròn quen thuộc độtnhiên lao tới từ trong bóng tối, cô chưa kịp nói gì thì hai chân Bối Bối đãnhảy lên đầu gối cô, không giữ đượcthăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.
“BốiBối, đừng nghịch!” Xung quanh rất yên tĩnh, trong tiếng kêu ư ử làm nũng củaBối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.
“BốiBối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười vừa vỗ vỗ vào đầu nó và cúi xuống nhặtđiện thoại.
Cô gọilại cho anh, đầu bên kia là tiếng máy bận, cô đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắtcuộc gọi luôn.
Lận Hòađã đi tới trước mặt cô, trước hết là kéo Bối Bối về phía mình, biết mình đã làmsai, nó cúi đầu đứng yên.
“Đượcrồi, tao không sao, lâu lắm không gặp, Bối Bối chắc là nhớ tao hả?”. Diệp Tề Mingồi xổm xuống an ủi nó.
“Cô làmviệc muộn thế này à?”
“Ừm,gần đây tôi khá bận.” Cô đứng dậy trả lời, chiếc túi khá nặng phải đổi sang taykhác.
“Để tôixách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa tay ra, Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúnglúc đó chuông điện thoại reo lên.
Cô vừabấm nút nghe thấy giọng Thành Chí Đông lo lắng vang lên: “Sao điện thoại vừa thôngthì ngắt máy thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khôngcó gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên người em, do không cầm chắc nên bị rơi”. Côgiải thích, Bối Bối nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu sủa vang một tiếng.
“BốiBối? Là con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy tiếng sủa, thực ra lúc bắt máy anhđang lái xe, mặc dù vừa a lô một tiếng đã bị ngắt máy, nhưng trong điện thoạivẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất giác nhíu mày.
“Vâng,vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi, em lên nhà đã, chút nữa nói tiếp.”.Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.
“BảoBảo”. Biết cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành Chí Đông vội gọi lớn.
“Vâng?”.Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt người khác? Diệp Tề Mi hơi mấtkiên nhẫn.
Anhthực sự lo lắng, tuy nhiên anh biết làm như vậy cũng không giải quyết được vấnđề, cuối cùng khả năng kiềm chế đã chiến thắng, Thành Chí Đông ép mình phảidừng lại: “Thôi, anh đang lái xe về khách sạn, chút nữa gọi lại cho em sau.”
Muộnthế này mà anh vẫn đang ở trên đường, biết là cách xa muôn trùng, nhưng giọngnói của anh vẫn truyền tới tai cô đầy rõ ràng và mạnh mẽ, Diệp Tề Mi mỉm cười:“Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Cuộcđiện thoại ngắn gọn chỉ vài ba câu đã xong, Lận Hòa vốn định rút lui thì cô đãkết thúc cuộc gọi.
Lận Hòađứng bên cạnh nhìn cô, bình thường Diệp Tề Mi nói chuyện khá ngắn gọn, nhưnggiọng điệu nói chuyện điện thoại vừa rồi rất nữ tính, thật hiếm khi được nghethấy. Đoán cũng biết đối phương là ai, người đàn ông đó để lại ấn tượng khá sâusắc trong lòng anh.
Lận Hòatrước nay vốn không tranh với đời là bởi vì không có thứ anh muốn nhưng lần nàythì khác. Dù muộn một bước nhưng không sao, anh không phải là người dễ dàng từbỏ.
Nàobiết anh đang nghĩ gì, chiếc túi vẫn ở trong tay anh, Diệp Tề Mi đưa tay ranhận lại: “Thật ra cũng không nặng lắm, để tôi tự xách được rồi.”
“Tôicũng phải lên nhà mà, cùng đi thôi”. Anh không trả lời thẳng vào vấn đề, tựbước lên đi trước.
Thôi
Chương 5: Anh sẽ không như vậy, em cũng thế
“Nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, emcó thể hiểu được, không nói có nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì…”
“Em sẽ làm gì?”
“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ thìsâu xa.
Mùaxuân ở Thượng Hải đúng là rất ngắn ngủi, có cảm giác như chỉ trong một đêmnhiệt độ đã tăng lên đột ngột, Diệp Tề Mi vừa sợ nóng nhưng cũng vừa sợ lạnh,trước nay luôn trải qua mùa hè trong sự chịu đựng cực khổ, màu đỏ tươi bắt mắtcủa chiếc xe S40 dưới ánh nắng nhìn thì đẹp thật, nhưng ngồi vào trong đó đểnếm trải cảm giác nóng nực thật không dễ chịu chút nào.
Bốn giờchiều, cô vẫn đang trên đường từ tòa án về văn phòng, con đường phía trước hơinóng bốc lên hầm hập, cảnh vật như mờ ảo méo mó đi, ánh mặt trời chiếu thẳng vàotrong xe, phải ngồi cố định trên ghế lái nên có muốn cũng không tránh được, kểcả có đeo kính râm cũng phải nheo mắt.
Đầu côhơi ong ong, bắt đầu thấy khó chịu, cô muốn vào siêu thị mua nước bèn đỗ xe vàovệ đường. Bên đường là một cái hồ nhân tạo mặt nước không gợn sóng, ngày hènóng nực, thế mà vẫn có rất nhiều người tụ tập quanh hồ để nghỉ ngơi, thư giãn.Xa hơn một chút, cô liếc thấy một tòa nhà bằng kính trong suốt, mới tinh, bêntrong có tiếng nhạc vọng ra, thảm đỏ được trải một đoạn khá dài, rất nhiềuthanh niên nam nữ ăn mặc trang trọng lịch sự tấp nập ra vào.
Tổ chứcsự kiện vào một ngày nóng nực thế này, cô phục họ quá.
Siêuthị tọa lạc nơi góc phố, ở đó không cho đỗ xe, vừa mở cửa xe hơi nóng hầm hậpđã phả thẳng vào mặt cô, cô thở dài, cố gắng bước nhanh về phía trước.
Ánh mặttrời rực rỡ chói chang chiếu thẳng xuống đầu, chỉ một đoạn ngắn khoảng năm trămmét mà cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới tới được trước cửasiêu thị, chỉ còn bậc cầu thang nữa nhưng cô không còn chút sức lực nào để nhấcchân lên nữa.
Mồ hôiướt đẫm áo, bên tai vang lên những tiếng ù ù, hình như có người vây quanh, cônghĩ không ổn rồi, nhưng không còn cảm giác gì nữa, ngã khuỵu ra đất cũng không thấy đau.
Cóngười chạy tới, kêu lớn: “Trời ơi, có người say nắng rồi.”
Mấy đôinam nữ đang bước trên thảm bên kia đường, nghe thấy có tiếng kêu thất thanh,một giọng nữ yểu điệu cất lên: “Anh Lận, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Lận Hòanhìn theo ánh mắt của cô, bên đó đã có vài người đi đường vây lại, qua khe hởthưa thớt có thể nhìn thấy một người đang nằm dưới đất.
“AnhLận?”. Không thấy anh trả lời, cô gái đứng bên cạnh đặt tay lên vai anh. Ngườiđàn ông bên cạnh cô là kiến trúc sư Lận Hòa tiếng tăm lẫy lừng trong giới kiếntrúc, càng đáng quý hơn là tính tình anh rất ôn hòa lại đẹp trai, cô ta đã thầmngưỡng mộ từ lâu.
Cô gáicòn đang ngẩn ra thì kiến trúc sư Lận Hòa đã chạy về phía đám đông như một cơngió, cánh tay cô ta vẫn đang ở trên không trung, lặng người nhìn anh chạy tớinơi xảy ra sự cố, anh gạt đám đông ra.
Chẳngphải người ta nói người đàn ông này bàng quan với thế tục, là một người tao nhãkhông vương bụi trần hay sao? Sao lại thích hóng chuyện như thế, khóe miệng côta giật giật.
Diệp TềMi chỉ ngất đi trong giây lát rồi lập tức mở mắt, cố gắng ngồi dậy, tiếc là taychân cô mềm mũm, thử liền hai lần đều không được. Có ai đó chen vào và quỳ xuốngcạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Tề Mi, Tề Mi.”.
Trướcmắt vẫn hơi mờ ảo nhưng cô nhận ra được người quen, đây cũng không phải lần đầucô cảm nắng nên rất có kinh nghiệm, giọng yếu ớt nhưng khá rõ ràng: “Cho tôixin một ly nước.”
“Được”.Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đáng thương như lúc này, Lận Hòa bế cô lên, đithẳng về phía phòng triển lãm.
Cô muốntừ chối nhưng đầu óc nặng trịch, không nói được gì. Chuông điện thoại reo nhưnglúc này nghe như từ đâu xa xăm vọng lại.
“Tề Mi,cô có điện thoại, có nghe không?”. Cô không nói gì, hai mí mắt lại nặng nề khéplại.
Lận Hòahoàn toàn không có tâm trạng mà để ý tới chiếc điện thoại nữa, vội vàng bế côchạy như bay vào phòng nghỉ trong phòng triển lãm trước ánh mắt kinh ngạc củamọi người.
Saokhông có ai nghe máy? Nhìn lại số máy trên điện thoại lần nữa, Thành Chí Đôngbấm nút gọi, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thư ký đi vào nói gì đó bằngtiếng Anh.
TiếngAnh của cô thư ký này phải nghe thật chăm chí mới hiểu, anh đặt điện thoạixuống, nói lại với cô ta vài câu, đợi cô ta ra ngoài lại gọi tiếp, lần này cuốicùng cũng đã có người nhấc máy nhưng lại là giọng đàn ông: “Xin lỗi, Tề Mi hiệngiờ không thể nghe máy.”
Giọngnói này… anh vẫn nhớ. Tim thoáng thắt lại, anh đứng phắt lên.
Lận Hòacúp máy luôn, cánh cửa phía sau lại mở ra, anh quay lại nhíu mày, vai đã bị tayai đó vỗ nhẹ: “Người anh em, cậu diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân giữa phố phảikhông? Sau này chắc tiếng tăm lẫy lừng lắm đấy.”
Ngườivừa bước vào là chủ nhân phòng triển lãm này, họ Thái tên Chính Hiền, sinh tatrong lụa là gấm vóc, đúng là tuýp người chỉ biết ăn chơi nhảy múa, tiêu tiềnnhư nước. Nơi này chính là món quà dành tặng cho cô nhân tình có chút khí chấtnghệ thuật ở Thượng Hải của anh ta, anh ta nói món quà này vừa nho nhã lại rấtý nghĩa.
Ngàykhai trương anh ta bay thẳng từ nước ngoài về, không ngờ lại tận mắt chứng kiếnmột màn kịch hay ho như thế, bản tình ham vui, anh ta lập tức bỏ mặc đám ngườivớ vẩn bên ngoài để vào đây góp vui.
“Cô ấylà bạn mình, cậu không ra ngoài tiếp đón khách khứa hay sao?”. Thân với ngườinày đã lâu, nên anh cũng không khách khí.
Giả vờnhư không nghe thấy, Thái Chính Hiền bước nhanh về phía ghế sofa, cúi đầu ngắmnghía tỉ mỉ.
Diệp TềMi vừa uống nước, đang nằm nhắm chặt mắt chờ cơn choáng váng qua đi, cơ thể mềmmũm nằm trên ghế, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xanh xao như không có giọt máunào, đến môi cũng trắng bệch, đôi lông mi dài và cong cụp xuống phủ lên làn datrắng xanh, càng khiến người khác động lòng.
“Chậcchậc…”. Thái Chính Hiền lắc đầu thở dài, “Cậu vô tình đi trên phố cũng nhặtđược người đẹp, sao mình lại không có vận may đó chứ?”
QUAY LẠICườingọt ngào thế chỉ vì một túi thuốc á? Dạo này biểu hiện của luật sư Diệp càngngày càng khó hiểu.
Gần đâycông việc ngập đầu ngập cổ, xong việc Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên thấy sắp hếtgiờ, buổi tối còn hẹn gặp đương sự, cô cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi trước bàn làmviệc day day thái dương.
Cô cầmtúi ra khỏi văn phòng đúng lúc nghe thấy trợ lý đang gọi điện thoại, giọng nhẹnhàng thỏa hiệp: “Vậy em sẽ mua sườn về, thống nhất thế nhé.”
Diệp TềMi mỉm cười với cô ấy, trợ lý mới kết hôn chưa được nửa năm đã có phong tháicủa một bà chủ gia đình đảm đang lắm rồi, hết giờ là vội vội vàng vàng về nhà,nghe tới phải làm thêm giờ là vẻ mặt như bị ép uống thuốc độc.
Trợ lýnhận ra cô đang nhìn bèn giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Luật sư Diệp đừng cườitôi, ở nhà ngày nào cũng có người đợi ăn cơm.”
“Cườicô? Có người hàng ngày ăn cơm cùng mình tốt biết bao. Tôi ngưỡng mộ còn khônghết ấy chứ.”
Trợ lýtròn mắt nhìn cô, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ngưỡng mộ tôi? Luật sư Diệp, chị vừaxinh đẹp lại vừa giỏi giang, không biết bao nhiêu người coi chị là thần tượng,chị lại đi ngưỡng mộ tôi?
Diệp TềMi vẫy tay cười: “Thôi nhé, giờ thần tượng phải ra ngoài bán mạng vì công việcđây, còn cô về nhà để thưởng thức món sườn non đi, bye bye”.
Sau khiđàm phán xong mọi chuyện thì đã chín giờ, Diệp Tề Mi mệt mỏi rã rời. Khó khănlắm mới lết được về nhà, vừa ra khỏi nhà xe cô ngẩng đầu lên nhìn, mỗi khung cửa sổcủa tòa nhà đều có ánh đèn, có đèn nghĩa là có người thân đang chờ đợi, đángtiếc là cô không có.
Chiếctúi trên tay nặng trình trịch, đột nhiên muốn nghe giọng của Thành Chí Đông, côrút điện thoại ra. Điện thoại vừa thông, một cái bóng tròn tròn quen thuộc độtnhiên lao tới từ trong bóng tối, cô chưa kịp nói gì thì hai chân Bối Bối đãnhảy lên đầu gối cô, không giữ đượcthăng bằng, cô suýt nữa bị ngã, di động rơi xuống đất.
“BốiBối, đừng nghịch!” Xung quanh rất yên tĩnh, trong tiếng kêu ư ử làm nũng củaBối Bối, giọng Lận Hòa vọng tới.
“BốiBối, đồ xấu xa!”, Diệp Tề Mi vừa cười vừa vỗ vỗ vào đầu nó và cúi xuống nhặtđiện thoại.
Cô gọilại cho anh, đầu bên kia là tiếng máy bận, cô đoán anh đang gọi lại cho mình bèn ngắtcuộc gọi luôn.
Lận Hòađã đi tới trước mặt cô, trước hết là kéo Bối Bối về phía mình, biết mình đã làmsai, nó cúi đầu đứng yên.
“Đượcrồi, tao không sao, lâu lắm không gặp, Bối Bối chắc là nhớ tao hả?”. Diệp Tề Mingồi xổm xuống an ủi nó.
“Cô làmviệc muộn thế này à?”
“Ừm,gần đây tôi khá bận.” Cô đứng dậy trả lời, chiếc túi khá nặng phải đổi sang taykhác.
“Để tôixách giúp cô”. Anh rất tự nhiên đưa tay ra, Diệp Tề Mi không kịp ngăn lại, đúnglúc đó chuông điện thoại reo lên.
Cô vừabấm nút nghe thấy giọng Thành Chí Đông lo lắng vang lên: “Sao điện thoại vừa thôngthì ngắt máy thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khôngcó gì, vừa rồi Bối Bối nhảy lên người em, do không cầm chắc nên bị rơi”. Côgiải thích, Bối Bối nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu sủa vang một tiếng.
“BốiBối? Là con chó sao?”. Anh cũng đã nghe thấy tiếng sủa, thực ra lúc bắt máy anhđang lái xe, mặc dù vừa a lô một tiếng đã bị ngắt máy, nhưng trong điện thoạivẫn mơ hồ nghe thấy tiếng Lận Hòa, anh bất giác nhíu mày.
“Vâng,vừa tới nhà thì gặp Lận Hòa và Bối Bối. Thôi, em lên nhà đã, chút nữa nói tiếp.”.Lận Hòa đứng cạnh nên cô thấy không tiện.
“BảoBảo”. Biết cô luôn cúp máy rất dứt khoát, Thành Chí Đông vội gọi lớn.
“Vâng?”.Lẽ nào anh muốn nấu cháo điện thoại trước mặt người khác? Diệp Tề Mi hơi mấtkiên nhẫn.
Anhthực sự lo lắng, tuy nhiên anh biết làm như vậy cũng không giải quyết được vấnđề, cuối cùng khả năng kiềm chế đã chiến thắng, Thành Chí Đông ép mình phảidừng lại: “Thôi, anh đang lái xe về khách sạn, chút nữa gọi lại cho em sau.”
Muộnthế này mà anh vẫn đang ở trên đường, biết là cách xa muôn trùng, nhưng giọngnói của anh vẫn truyền tới tai cô đầy rõ ràng và mạnh mẽ, Diệp Tề Mi mỉm cười:“Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Cuộcđiện thoại ngắn gọn chỉ vài ba câu đã xong, Lận Hòa vốn định rút lui thì cô đãkết thúc cuộc gọi.
Lận Hòađứng bên cạnh nhìn cô, bình thường Diệp Tề Mi nói chuyện khá ngắn gọn, nhưnggiọng điệu nói chuyện điện thoại vừa rồi rất nữ tính, thật hiếm khi được nghethấy. Đoán cũng biết đối phương là ai, người đàn ông đó để lại ấn tượng khá sâusắc trong lòng anh.
Lận Hòatrước nay vốn không tranh với đời là bởi vì không có thứ anh muốn nhưng lần nàythì khác. Dù muộn một bước nhưng không sao, anh không phải là người dễ dàng từbỏ.
Nàobiết anh đang nghĩ gì, chiếc túi vẫn ở trong tay anh, Diệp Tề Mi đưa tay ranhận lại: “Thật ra cũng không nặng lắm, để tôi tự xách được rồi.”
“Tôicũng phải lên nhà mà, cùng đi thôi”. Anh không trả lời thẳng vào vấn đề, tựbước lên đi trước.
Thôi
Chương 5: Anh sẽ không như vậy, em cũng thế
“Nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ nói thẳng với em, emcó thể hiểu được, không nói có nghĩa là bắt cá hai tay, em mà biết thì…”
“Em sẽ làm gì?”
“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ thìsâu xa.
Mùaxuân ở Thượng Hải đúng là rất ngắn ngủi, có cảm giác như chỉ trong một đêmnhiệt độ đã tăng lên đột ngột, Diệp Tề Mi vừa sợ nóng nhưng cũng vừa sợ lạnh,trước nay luôn trải qua mùa hè trong sự chịu đựng cực khổ, màu đỏ tươi bắt mắtcủa chiếc xe S40 dưới ánh nắng nhìn thì đẹp thật, nhưng ngồi vào trong đó đểnếm trải cảm giác nóng nực thật không dễ chịu chút nào.
Bốn giờchiều, cô vẫn đang trên đường từ tòa án về văn phòng, con đường phía trước hơinóng bốc lên hầm hập, cảnh vật như mờ ảo méo mó đi, ánh mặt trời chiếu thẳng vàotrong xe, phải ngồi cố định trên ghế lái nên có muốn cũng không tránh được, kểcả có đeo kính râm cũng phải nheo mắt.
Đầu côhơi ong ong, bắt đầu thấy khó chịu, cô muốn vào siêu thị mua nước bèn đỗ xe vàovệ đường. Bên đường là một cái hồ nhân tạo mặt nước không gợn sóng, ngày hènóng nực, thế mà vẫn có rất nhiều người tụ tập quanh hồ để nghỉ ngơi, thư giãn.Xa hơn một chút, cô liếc thấy một tòa nhà bằng kính trong suốt, mới tinh, bêntrong có tiếng nhạc vọng ra, thảm đỏ được trải một đoạn khá dài, rất nhiềuthanh niên nam nữ ăn mặc trang trọng lịch sự tấp nập ra vào.
Tổ chứcsự kiện vào một ngày nóng nực thế này, cô phục họ quá.
Siêuthị tọa lạc nơi góc phố, ở đó không cho đỗ xe, vừa mở cửa xe hơi nóng hầm hậpđã phả thẳng vào mặt cô, cô thở dài, cố gắng bước nhanh về phía trước.
Ánh mặttrời rực rỡ chói chang chiếu thẳng xuống đầu, chỉ một đoạn ngắn khoảng năm trămmét mà cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới tới được trước cửasiêu thị, chỉ còn bậc cầu thang nữa nhưng cô không còn chút sức lực nào để nhấcchân lên nữa.
Mồ hôiướt đẫm áo, bên tai vang lên những tiếng ù ù, hình như có người vây quanh, cônghĩ không ổn rồi, nhưng không còn cảm giác gì nữa, ngã khuỵu ra đất cũng không thấy đau.
Cóngười chạy tới, kêu lớn: “Trời ơi, có người say nắng rồi.”
Mấy đôinam nữ đang bước trên thảm bên kia đường, nghe thấy có tiếng kêu thất thanh,một giọng nữ yểu điệu cất lên: “Anh Lận, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Lận Hòanhìn theo ánh mắt của cô, bên đó đã có vài người đi đường vây lại, qua khe hởthưa thớt có thể nhìn thấy một người đang nằm dưới đất.
“AnhLận?”. Không thấy anh trả lời, cô gái đứng bên cạnh đặt tay lên vai anh. Ngườiđàn ông bên cạnh cô là kiến trúc sư Lận Hòa tiếng tăm lẫy lừng trong giới kiếntrúc, càng đáng quý hơn là tính tình anh rất ôn hòa lại đẹp trai, cô ta đã thầmngưỡng mộ từ lâu.
Cô gáicòn đang ngẩn ra thì kiến trúc sư Lận Hòa đã chạy về phía đám đông như một cơngió, cánh tay cô ta vẫn đang ở trên không trung, lặng người nhìn anh chạy tớinơi xảy ra sự cố, anh gạt đám đông ra.
Chẳngphải người ta nói người đàn ông này bàng quan với thế tục, là một người tao nhãkhông vương bụi trần hay sao? Sao lại thích hóng chuyện như thế, khóe miệng côta giật giật.
Diệp TềMi chỉ ngất đi trong giây lát rồi lập tức mở mắt, cố gắng ngồi dậy, tiếc là taychân cô mềm mũm, thử liền hai lần đều không được. Có ai đó chen vào và quỳ xuốngcạnh cô, đưa tay nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Tề Mi, Tề Mi.”.
Trướcmắt vẫn hơi mờ ảo nhưng cô nhận ra được người quen, đây cũng không phải lần đầucô cảm nắng nên rất có kinh nghiệm, giọng yếu ớt nhưng khá rõ ràng: “Cho tôixin một ly nước.”
“Được”.Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đáng thương như lúc này, Lận Hòa bế cô lên, đithẳng về phía phòng triển lãm.
Cô muốntừ chối nhưng đầu óc nặng trịch, không nói được gì. Chuông điện thoại reo nhưnglúc này nghe như từ đâu xa xăm vọng lại.
“Tề Mi,cô có điện thoại, có nghe không?”. Cô không nói gì, hai mí mắt lại nặng nề khéplại.
Lận Hòahoàn toàn không có tâm trạng mà để ý tới chiếc điện thoại nữa, vội vàng bế côchạy như bay vào phòng nghỉ trong phòng triển lãm trước ánh mắt kinh ngạc củamọi người.
Saokhông có ai nghe máy? Nhìn lại số máy trên điện thoại lần nữa, Thành Chí Đôngbấm nút gọi, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thư ký đi vào nói gì đó bằngtiếng Anh.
TiếngAnh của cô thư ký này phải nghe thật chăm chí mới hiểu, anh đặt điện thoạixuống, nói lại với cô ta vài câu, đợi cô ta ra ngoài lại gọi tiếp, lần này cuốicùng cũng đã có người nhấc máy nhưng lại là giọng đàn ông: “Xin lỗi, Tề Mi hiệngiờ không thể nghe máy.”
Giọngnói này… anh vẫn nhớ. Tim thoáng thắt lại, anh đứng phắt lên.
Lận Hòacúp máy luôn, cánh cửa phía sau lại mở ra, anh quay lại nhíu mày, vai đã bị tayai đó vỗ nhẹ: “Người anh em, cậu diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân giữa phố phảikhông? Sau này chắc tiếng tăm lẫy lừng lắm đấy.”
Ngườivừa bước vào là chủ nhân phòng triển lãm này, họ Thái tên Chính Hiền, sinh tatrong lụa là gấm vóc, đúng là tuýp người chỉ biết ăn chơi nhảy múa, tiêu tiềnnhư nước. Nơi này chính là món quà dành tặng cho cô nhân tình có chút khí chấtnghệ thuật ở Thượng Hải của anh ta, anh ta nói món quà này vừa nho nhã lại rấtý nghĩa.
Ngàykhai trương anh ta bay thẳng từ nước ngoài về, không ngờ lại tận mắt chứng kiếnmột màn kịch hay ho như thế, bản tình ham vui, anh ta lập tức bỏ mặc đám ngườivớ vẩn bên ngoài để vào đây góp vui.
“Cô ấylà bạn mình, cậu không ra ngoài tiếp đón khách khứa hay sao?”. Thân với ngườinày đã lâu, nên anh cũng không khách khí.
Giả vờnhư không nghe thấy, Thái Chính Hiền bước nhanh về phía ghế sofa, cúi đầu ngắmnghía tỉ mỉ.
Diệp TềMi vừa uống nước, đang nằm nhắm chặt mắt chờ cơn choáng váng qua đi, cơ thể mềmmũm nằm trên ghế, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xanh xao như không có giọt máunào, đến môi cũng trắng bệch, đôi lông mi dài và cong cụp xuống phủ lên làn datrắng xanh, càng khiến người khác động lòng.
“Chậcchậc…”. Thái Chính Hiền lắc đầu thở dài, “Cậu vô tình đi trên phố cũng nhặtđược người đẹp, sao mình lại không có vận may đó chứ?”
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu199/5504