Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
nói một câu dài như thế, Diệp Tề Mi tỏ vẻ ngạcnhiên.
“Tôi…”
“Làđoàn múa Vân Môn, rất khó kiếm vé, nếu để lỡ thì rất phí”.
Đã địnhnói lời từ chối, nghe đến tiếng đoàn múa Vân Môn, mắt Diệp Tề Mi liền sáng lên.
Ngườilái xe là Lận Hòa, Diệp Tề Mi hiếm lắm mới có cơ hội giũ bỏ giày bệt thường đi,chân xỏ vào đôi giày cao gót mảnh mai màu vàng.
Cáchlái xe thể hiện tính cách con người, anh ta lúc lái xe cũng chậm rãi, cả quãngđường đều đi với tốc độ bình thường, đĩa CD mở trên xe là một loại nhạc đồngquê với tiết tấu nhanh, lúc tới đoạn đường bị tắc cũng không tỏ ra sốt ruột,còn quay sang nói với cô vài câu.
Sai khiđỗ xe xong anh ta nhảy xuống trước, không có Thành Chí Đông ngồi cạnh, cô quentự lực cánh sinh, Diệp Tề Mi tự mình đẩy cửa xuống xe, vừa chạm vào tay nắm cửathì đúng lúc cánh cửa xe mở ra từ lực kéo bên ngoài, cô vừa ra khỏi xe Lận Hòađã mỉm cười giơ tay đỡ, động tác rất tự nhiên.
Tronglúc đứng lại để sửa sang quần áo, đầu tóc, có vài người tóc vàng mắt xanh mặclễ phục đi qua nhưng cũng có không ít nam thanh nữ tú quần là áo lượt tràn đầyvẻ tươi trẻ. Khi đón lấy chiếc áo khoác ngoài mỏng của cô, mắt Lận Hòa như sángbừng lên. Phía trước chiếc váy đen cô mặc kín cổ cao tường nhưng phần lưng lạikhoét khá sâu, thấp thoáng lộ ra phần xương bã vai xinh đẹp thật gợi cảm.
Anh ta là nhà thiết kế, không phảichưa từng nhìn thấy người đẹp nhưng vẫn bị choáng ngợp, thốt ra lời khen ngợi.
Diệp TềMi cười thoải mái, chỉ đáp lại hai tiếng cảm ơn.
Vị tríngồi rất đẹp, chính giữa ba hàng ghế đầu tiên. Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anhthắc mắc: “Rút cục người bạn mà anh mời quan trọng thế nào mà khiến anh phảidốc tâm sức đến vậy?”
Lần nàytới lượt Lận Hòa cười nhưng không trả lời.
Đoànmúa Vân Môn quả nhiên chấn động lòng người, ở cảnh chôn hoa, cánh hoa bay ngợptrời như tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn dưới ánh sáng của đèn sân khấu càngthêm lung linh rực rỡ.
Cácdiễn viên múa bay nhảy trong màn hoa, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, đẹp đến nỗikhiến người xem hồn xiêu phách lạc.
Cả đoànra chào cảm ơn khác giả, khoảng cách rất gần, cô nhìn rõ những nghệ sĩ múa dướiánh đèn sân khấu sáng trưng, họ cũng không còn trẻ nữa nhưng lại có thân hìnhkhỏe mạnh, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, có người cảm động tới mức rưng rưngnước mắt, xứng đáng được cổ vũ tán dương, Diệp Tề Mi là người đầu tiên đứng dậyvỗ tay.
Tiếngvỗ tay vang lên như sấm, màn đã khép vào lại kéo ra, cứ thế đến ba lần mớithôi.
Khi xera khỏi nhà hát Thương Thành đã là nửa đêm, hai bên đường phố xá vẫn tấp nập,tạo thành một dãi ánh sáng vui mắt như muốn làm nhịp cầu nối tới chân trời.
“Hômnay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Anh tamỉm cười: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nhờ có cô mà tôi không phải đi xem mộtmình.”
“Tôicũng định đi xem một mình nhưng không mua được vé”. Cô trả lời rất tự nhiên,không nhìn thấy biểu hiện vui mừng trong mắt Lận Hòa.
“Đi ănchút gì nhé, tôi thấy hơi đói”.
Điệnthoại của Diệp Tề Mi đổ chuông, cô làm động tác xin lỗi rồi lập tức nghe điệnthoại.
“BảoBảo, em đang làm gì?”
“Em vừacùng bạn ra khỏi nhà hát.”
“Nhàhát?”
“Đoànmúa Vân Môn, nhớ không?”. Cô nhắc.
“À, anhnhớ rồi, Hồng Lâu Mộng phải không, Lâm muội muội có đẹp không?”
“Khôngđẹp bằng em.” Cô thật thà trả lời, đầu bên kia vang lên tràng cười sảng khoái.
“Giờđang lái xe sao?”
“Bạn emlái, còn anh, anh ăn gì chưa?”
“On theway, em cũng biết anh ăn muộn mà.”
“Vậyanh mau ăn đi, anh nói làm em cũng thấy đói.”
Chuẩnbị cúp máy anh mới chợt nhớ ra: “Em đi xem với ai? Kế Lôi Lôi à?”
“Không,em đi xem với một quý ông.” Cô thật thà khai báo.
Rõ rànglà định trêu mình đây, trước khi cúp máy anh cười lớn: “Được rồi, hai quý cô về nhàsớm đi nhé, bảo cô ấy lái xe cẩn thận.”
Điệnthoại ngắt rồi, Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt nhìn nó.
“CôDiệp…”. Lận Hòa dè dặt hỏi
“Chẳngphải anh bảo đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?” Cô ngẩng đầu, nét mặt đã trở về trạngthái bình thường, mỉm cười hỏi anh.
Đãkhuya nhưng nhà hàng đồ ăn Ý này vẫn rất đông khách, ba người bàn bên cạnh cóvẻ đang có một bữa ăn tối trang trọng, trên bàn rất nhiều món, bên cạnh còn cómột chiếc bánh kem hình bông hoa rất to.
“Saunày có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh, cố gắng sống vui vẻ.”. Người đàn ôngđó ăn mặc rất lịch sự, giơ ly rượu lên trước.
Ngườiphụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trang điểm tinh tế nhưng mắt đỏ hoe, sau khicụng ly với anh ta xong quay nhìn sang cô con gái bên cạnh.
“Cưng,con cắt bánh kem đi.”
Cô béchắc tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen dài. Cô bé không nóigì, ngoan ngoãn đứng lên cắt bánh kem. Lưỡi dao trong suốt sau khi được ấn vàilớp bánh kem mềm mại thì không thấy nhấc lên. Đầu cô bé cúi gằm, không nhìn rõmặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
“Ba mẹ,ba mẹ đừng li hôn, chúng ta hãy giống như trước kia, cả ba cũng về nhà có đượckhông? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, vì vậy ba mẹ đừng li hôn, có được không?”
Khôngcó ai trả lời, cô bé khóc nức nở, đôi vợ chồng kia có vẻ ngại ngùng, nhanhchóng thanh toán rồi đứng dậy.
Từ khitrở thành luật sư tới nay những chuyện thế này cô đã gặp nhiều, từ lâu đã thấyrất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ con cô vẫn cảmthấy tàn nhẫn.
Nhìntheo bóng họ, Diệp Tề Mi bỏ dao nĩa xuống, nét mặt biến đổi.
Lận Hòacũng nhíu mày: “Sao có thể làm thế trước mặt trẻ con, thật quá đáng.”
Cô trầmngâm khá lâu, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu: “Sao lúc đầu lại kết hôn? Giờ tạisao lại li hôn? Nếu sớm biết thế này, ba mẹ có kết hôn nữa không? Nếu sớm biếtsẽ có ngày chia tay, ba mẹ có sinh con ra không?”
Lận Hòaim lặng, chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Nóixong thấy thật ngại quá, Diệp Tề Mi cười: “Không phải tôi nói đâu, là Jimmy[1">”.
[1"> Jimmy: tác giảtruyện tranh thiếu nhi nổi tiếng người Đài Loan.
“Tôibiết”. Anh ta gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp, “Nếu con bị tổn thương vĩnhviễn, ba mẹ có đau lòng không? Nếu con tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ sẽ lại yêunhau lần nữa chứ?”
“A, anhcũng đã đọc sao?”. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nụ cười rạng rỡ hơn.
Anhcũng cười: “Vâng, nhưng tôi không ấn tượng với cuốn đó bằng cuốn Hòn Đá Xanh”.
“Hòn Đá Xanh, nỗi nhớ rung chuyển đấttrời…”. Cô đọc một câu, sau đó tiếp tục cần dao nĩa lên, vừa ăn vừa bổ sung:“Tôi ấn tượng nhất cuốn Cõng con voi đi làm.”
Đềukhông phải là những người quá bi lụy, nói tới đây cả hai phá lên cười.
Lúcthanh toán Diệp Tề Mi một tay lấy ví rất tự nhiên, tay kia ngăn Lận Hòa nói:“Coi như để tôi cảm ơn anh đã mời tôi xem vở múa, đừng có tranh với tôi nữa.”
Hànhđộng của cô rất kiên quyết, Lận Hòa cũng đành chịu.
Về đếnnhà đã gần mười một giờ, cô vào phòng tắm vừa cởi xong quần áo thì có chuôngđiện thoại reo. Cô vơ vội chiếc khăn tắm quấn lên người rồi chạy ra người, cầmđiện thoại rồi lại quay vào phòng tắm, nhìn thấy số cô liền bật cười: “Muộn thếrồi, có chuyện gì thế?”
ThànhChí Đông cười: “Em còn chưa ngủ à?”
“Ngủrồi thì nghe điện thoại của anh thế nào, em vừa về tới nhà.”
“Vừa vềnhà?”. Anh ngập ngừng sau đó hỏi dồn: “Sao muộn vậy?”
“Vừarồi đi ăn với bạn.”
“Ồ, quýông đó sao?”. Anh cười lớn.
“Đúng,đúng là quý ông đó. Anh nói xong chưa? Em phải đi tắm, lạnh quá”. Cô muốn cúpmáy.
“BảoBảo”. Anh thì thầm, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em, rất nhớ.”
Tay cô túm chặt khăn tắm, đứng trântrân trước gương, chỉ thấy ánh mắt mình dịu dàng hơn.
Chuyếnbay tối thứ sáu, Thành Chí Đông vừa bước ra đã nhìn thấy cô đang ngồi trênchiếc ghế dài màu bạc cúi đầu lật xem tài liệu rất chăm chú.
ThànhChí Đông bước nhanh về phía cô, vừa cười vừa nựng: “Bảo Bảo”.
Diệp TềMi vừa ngẩng lên đã bị anh hôn vào má một cái, tập tài liệu bị cái ôm của anhép bẹp dí.
Diệp TềMi vội vàng cứu đống tài liệu, vừa cười vừa đẩy anh ra: “Kẻ cướp, anh đè lêntài liệu của em rồi.”
Làm saomà để ý được nhiều như thế, đã hai tuần không gặp, anh nhớ cô đến phát điên.
Trướckhi lên máy bay anh gọi điện cho cô, cô lại chủ động nói sẽ ra đón, anh vui tớimức cho phép lái xe về nghỉ mặc dù anh ta đã đi được nửa đường, anh hậm hực ước gì máy bay mọc thêm mộtđôi cánh nữa.
Lúc lênthấy anh chuẩn bị mở cửa ghế lái phụ, Diệp Tề Mi can ngăn: “Anh còn mệt không?Để em lái”.
“Anhlái”. Anh đã bắt đầu đẩy ghế raphía sau.
Khôngtranh cãi với kẻ cướp nữa, Diệp Tề Mi cúi đầu ngồi vào ghế phụ. Anh nhẹ nhàngthành thạo chuyển sang đường cao tốc, phóng như bay trên đường.
Đối diệnvới nhà hàng là bãi cỏ lớn, vào các buổi tối mùa hè tiếng nhạc rộn rã khôngngừng, rất nhiều người ra đó chọn chỗ đất trống làm sàn nhảy.
Ăn xonghai người đi qua đó lấy xe, từng đôi từng đôi nhảy rất say sưa, đều là các báctuổi trung niên đầu đã điểm bạc, vừa xoay nhịp nhàng theo điệu nhạc vừa cườitươi hết cỡ.
Cảmthấy quá ngưỡng mộ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Họ thật vui vẻ.”
“Chúngta cũng có thể như thế”. Anh nhướn mày, vòng tay ôm chặt eo cô, xoay một vòng.
Nụ cườimỉm biến thành nụ cười hết cỡ, cô gục đầu vào vai anh.
Họ rakhỏi đám đông, con đường rợp bóng cây được trang trí đèn sáng lấp lánh, chânnhư đang bước trên dòngsông bạc.
Anh vẫnôm chặt eo cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìnmình đăm đăm, ánh mắt sáng rực.
Khóemiệng cô cong lên, tốt quá, hai chúng ta làm cho nhau vui vẻ.
Sánghôm sau rời khỏi giường thì đã gần mười giờ, không phải cô không muốn dậy sớm…nhưng cuối tuần, hang ổ của kẻ cướp có luật lệ của kẻcướp.
Hậu quảcủa việc say đắm nồng nàn là giờ ăn sáng và ăn trưa bị anh tiêu diệt. Thành ChíĐông vừa cười vừa đưa cốc sữa cho cô: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ kiềm chế.”
Kiềmchế thế nào? Diệp Tề Mi nhớ lại cuộc giao tranh ác liệt lúc sáng sớm nhưng nếumỗi lần đều mãnh liệt đến chết đi sống lại như thế, cô sợ có ngày mình sẽ bịanh ăn tươi nuốt sống mất.
“Nhưvậy sẽ rất phiền, em phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp.”. Cô nhíu mày lườmanh một cái.
Cònlườm nữa? Anh mỉm cười, đặt cốc sữa xuống, thò tay bẹo má cô: “Được rồi mà, anhđã nói xin lỗi rồi, sẽ không có lần thứ hai, ok?”
Vốnđịnh ca cho anh một bài, nhưng lúc này anh rất dịu dàng, tươi cười nhẹ nhàng anủi cô.
Nhìn bộdạng nô tài của anh, Diệp Tề Mi không kìm được bật cười, cô đưa tay nắm chặttay anh, áp má vào đó, rồi dịu dàng hôn vào lòng bàn tay anh.
Buổichiều sắc trời có vẻ âm u, Thành Chí Đông nhận được điện thoại, sân golf bên bờbiển khai trương, mấy người bạn mời anh tới phát bóng khai mạc buổi lễ.
QUAY LẠI
23/5328
“Tôi…”
“Làđoàn múa Vân Môn, rất khó kiếm vé, nếu để lỡ thì rất phí”.
Đã địnhnói lời từ chối, nghe đến tiếng đoàn múa Vân Môn, mắt Diệp Tề Mi liền sáng lên.
Ngườilái xe là Lận Hòa, Diệp Tề Mi hiếm lắm mới có cơ hội giũ bỏ giày bệt thường đi,chân xỏ vào đôi giày cao gót mảnh mai màu vàng.
Cáchlái xe thể hiện tính cách con người, anh ta lúc lái xe cũng chậm rãi, cả quãngđường đều đi với tốc độ bình thường, đĩa CD mở trên xe là một loại nhạc đồngquê với tiết tấu nhanh, lúc tới đoạn đường bị tắc cũng không tỏ ra sốt ruột,còn quay sang nói với cô vài câu.
Sai khiđỗ xe xong anh ta nhảy xuống trước, không có Thành Chí Đông ngồi cạnh, cô quentự lực cánh sinh, Diệp Tề Mi tự mình đẩy cửa xuống xe, vừa chạm vào tay nắm cửathì đúng lúc cánh cửa xe mở ra từ lực kéo bên ngoài, cô vừa ra khỏi xe Lận Hòađã mỉm cười giơ tay đỡ, động tác rất tự nhiên.
Tronglúc đứng lại để sửa sang quần áo, đầu tóc, có vài người tóc vàng mắt xanh mặclễ phục đi qua nhưng cũng có không ít nam thanh nữ tú quần là áo lượt tràn đầyvẻ tươi trẻ. Khi đón lấy chiếc áo khoác ngoài mỏng của cô, mắt Lận Hòa như sángbừng lên. Phía trước chiếc váy đen cô mặc kín cổ cao tường nhưng phần lưng lạikhoét khá sâu, thấp thoáng lộ ra phần xương bã vai xinh đẹp thật gợi cảm.
Anh ta là nhà thiết kế, không phảichưa từng nhìn thấy người đẹp nhưng vẫn bị choáng ngợp, thốt ra lời khen ngợi.
Diệp TềMi cười thoải mái, chỉ đáp lại hai tiếng cảm ơn.
Vị tríngồi rất đẹp, chính giữa ba hàng ghế đầu tiên. Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anhthắc mắc: “Rút cục người bạn mà anh mời quan trọng thế nào mà khiến anh phảidốc tâm sức đến vậy?”
Lần nàytới lượt Lận Hòa cười nhưng không trả lời.
Đoànmúa Vân Môn quả nhiên chấn động lòng người, ở cảnh chôn hoa, cánh hoa bay ngợptrời như tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn dưới ánh sáng của đèn sân khấu càngthêm lung linh rực rỡ.
Cácdiễn viên múa bay nhảy trong màn hoa, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, đẹp đến nỗikhiến người xem hồn xiêu phách lạc.
Cả đoànra chào cảm ơn khác giả, khoảng cách rất gần, cô nhìn rõ những nghệ sĩ múa dướiánh đèn sân khấu sáng trưng, họ cũng không còn trẻ nữa nhưng lại có thân hìnhkhỏe mạnh, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, có người cảm động tới mức rưng rưngnước mắt, xứng đáng được cổ vũ tán dương, Diệp Tề Mi là người đầu tiên đứng dậyvỗ tay.
Tiếngvỗ tay vang lên như sấm, màn đã khép vào lại kéo ra, cứ thế đến ba lần mớithôi.
Khi xera khỏi nhà hát Thương Thành đã là nửa đêm, hai bên đường phố xá vẫn tấp nập,tạo thành một dãi ánh sáng vui mắt như muốn làm nhịp cầu nối tới chân trời.
“Hômnay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Anh tamỉm cười: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nhờ có cô mà tôi không phải đi xem mộtmình.”
“Tôicũng định đi xem một mình nhưng không mua được vé”. Cô trả lời rất tự nhiên,không nhìn thấy biểu hiện vui mừng trong mắt Lận Hòa.
“Đi ănchút gì nhé, tôi thấy hơi đói”.
Điệnthoại của Diệp Tề Mi đổ chuông, cô làm động tác xin lỗi rồi lập tức nghe điệnthoại.
“BảoBảo, em đang làm gì?”
“Em vừacùng bạn ra khỏi nhà hát.”
“Nhàhát?”
“Đoànmúa Vân Môn, nhớ không?”. Cô nhắc.
“À, anhnhớ rồi, Hồng Lâu Mộng phải không, Lâm muội muội có đẹp không?”
“Khôngđẹp bằng em.” Cô thật thà trả lời, đầu bên kia vang lên tràng cười sảng khoái.
“Giờđang lái xe sao?”
“Bạn emlái, còn anh, anh ăn gì chưa?”
“On theway, em cũng biết anh ăn muộn mà.”
“Vậyanh mau ăn đi, anh nói làm em cũng thấy đói.”
Chuẩnbị cúp máy anh mới chợt nhớ ra: “Em đi xem với ai? Kế Lôi Lôi à?”
“Không,em đi xem với một quý ông.” Cô thật thà khai báo.
Rõ rànglà định trêu mình đây, trước khi cúp máy anh cười lớn: “Được rồi, hai quý cô về nhàsớm đi nhé, bảo cô ấy lái xe cẩn thận.”
Điệnthoại ngắt rồi, Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt nhìn nó.
“CôDiệp…”. Lận Hòa dè dặt hỏi
“Chẳngphải anh bảo đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?” Cô ngẩng đầu, nét mặt đã trở về trạngthái bình thường, mỉm cười hỏi anh.
Đãkhuya nhưng nhà hàng đồ ăn Ý này vẫn rất đông khách, ba người bàn bên cạnh cóvẻ đang có một bữa ăn tối trang trọng, trên bàn rất nhiều món, bên cạnh còn cómột chiếc bánh kem hình bông hoa rất to.
“Saunày có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh, cố gắng sống vui vẻ.”. Người đàn ôngđó ăn mặc rất lịch sự, giơ ly rượu lên trước.
Ngườiphụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trang điểm tinh tế nhưng mắt đỏ hoe, sau khicụng ly với anh ta xong quay nhìn sang cô con gái bên cạnh.
“Cưng,con cắt bánh kem đi.”
Cô béchắc tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen dài. Cô bé không nóigì, ngoan ngoãn đứng lên cắt bánh kem. Lưỡi dao trong suốt sau khi được ấn vàilớp bánh kem mềm mại thì không thấy nhấc lên. Đầu cô bé cúi gằm, không nhìn rõmặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
“Ba mẹ,ba mẹ đừng li hôn, chúng ta hãy giống như trước kia, cả ba cũng về nhà có đượckhông? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, vì vậy ba mẹ đừng li hôn, có được không?”
Khôngcó ai trả lời, cô bé khóc nức nở, đôi vợ chồng kia có vẻ ngại ngùng, nhanhchóng thanh toán rồi đứng dậy.
Từ khitrở thành luật sư tới nay những chuyện thế này cô đã gặp nhiều, từ lâu đã thấyrất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ con cô vẫn cảmthấy tàn nhẫn.
Nhìntheo bóng họ, Diệp Tề Mi bỏ dao nĩa xuống, nét mặt biến đổi.
Lận Hòacũng nhíu mày: “Sao có thể làm thế trước mặt trẻ con, thật quá đáng.”
Cô trầmngâm khá lâu, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu: “Sao lúc đầu lại kết hôn? Giờ tạisao lại li hôn? Nếu sớm biết thế này, ba mẹ có kết hôn nữa không? Nếu sớm biếtsẽ có ngày chia tay, ba mẹ có sinh con ra không?”
Lận Hòaim lặng, chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Nóixong thấy thật ngại quá, Diệp Tề Mi cười: “Không phải tôi nói đâu, là Jimmy[1">”.
[1"> Jimmy: tác giảtruyện tranh thiếu nhi nổi tiếng người Đài Loan.
“Tôibiết”. Anh ta gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp, “Nếu con bị tổn thương vĩnhviễn, ba mẹ có đau lòng không? Nếu con tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ sẽ lại yêunhau lần nữa chứ?”
“A, anhcũng đã đọc sao?”. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nụ cười rạng rỡ hơn.
Anhcũng cười: “Vâng, nhưng tôi không ấn tượng với cuốn đó bằng cuốn Hòn Đá Xanh”.
“Hòn Đá Xanh, nỗi nhớ rung chuyển đấttrời…”. Cô đọc một câu, sau đó tiếp tục cần dao nĩa lên, vừa ăn vừa bổ sung:“Tôi ấn tượng nhất cuốn Cõng con voi đi làm.”
Đềukhông phải là những người quá bi lụy, nói tới đây cả hai phá lên cười.
Lúcthanh toán Diệp Tề Mi một tay lấy ví rất tự nhiên, tay kia ngăn Lận Hòa nói:“Coi như để tôi cảm ơn anh đã mời tôi xem vở múa, đừng có tranh với tôi nữa.”
Hànhđộng của cô rất kiên quyết, Lận Hòa cũng đành chịu.
Về đếnnhà đã gần mười một giờ, cô vào phòng tắm vừa cởi xong quần áo thì có chuôngđiện thoại reo. Cô vơ vội chiếc khăn tắm quấn lên người rồi chạy ra người, cầmđiện thoại rồi lại quay vào phòng tắm, nhìn thấy số cô liền bật cười: “Muộn thếrồi, có chuyện gì thế?”
ThànhChí Đông cười: “Em còn chưa ngủ à?”
“Ngủrồi thì nghe điện thoại của anh thế nào, em vừa về tới nhà.”
“Vừa vềnhà?”. Anh ngập ngừng sau đó hỏi dồn: “Sao muộn vậy?”
“Vừarồi đi ăn với bạn.”
“Ồ, quýông đó sao?”. Anh cười lớn.
“Đúng,đúng là quý ông đó. Anh nói xong chưa? Em phải đi tắm, lạnh quá”. Cô muốn cúpmáy.
“BảoBảo”. Anh thì thầm, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em, rất nhớ.”
Tay cô túm chặt khăn tắm, đứng trântrân trước gương, chỉ thấy ánh mắt mình dịu dàng hơn.
Chuyếnbay tối thứ sáu, Thành Chí Đông vừa bước ra đã nhìn thấy cô đang ngồi trênchiếc ghế dài màu bạc cúi đầu lật xem tài liệu rất chăm chú.
ThànhChí Đông bước nhanh về phía cô, vừa cười vừa nựng: “Bảo Bảo”.
Diệp TềMi vừa ngẩng lên đã bị anh hôn vào má một cái, tập tài liệu bị cái ôm của anhép bẹp dí.
Diệp TềMi vội vàng cứu đống tài liệu, vừa cười vừa đẩy anh ra: “Kẻ cướp, anh đè lêntài liệu của em rồi.”
Làm saomà để ý được nhiều như thế, đã hai tuần không gặp, anh nhớ cô đến phát điên.
Trướckhi lên máy bay anh gọi điện cho cô, cô lại chủ động nói sẽ ra đón, anh vui tớimức cho phép lái xe về nghỉ mặc dù anh ta đã đi được nửa đường, anh hậm hực ước gì máy bay mọc thêm mộtđôi cánh nữa.
Lúc lênthấy anh chuẩn bị mở cửa ghế lái phụ, Diệp Tề Mi can ngăn: “Anh còn mệt không?Để em lái”.
“Anhlái”. Anh đã bắt đầu đẩy ghế raphía sau.
Khôngtranh cãi với kẻ cướp nữa, Diệp Tề Mi cúi đầu ngồi vào ghế phụ. Anh nhẹ nhàngthành thạo chuyển sang đường cao tốc, phóng như bay trên đường.
Đối diệnvới nhà hàng là bãi cỏ lớn, vào các buổi tối mùa hè tiếng nhạc rộn rã khôngngừng, rất nhiều người ra đó chọn chỗ đất trống làm sàn nhảy.
Ăn xonghai người đi qua đó lấy xe, từng đôi từng đôi nhảy rất say sưa, đều là các báctuổi trung niên đầu đã điểm bạc, vừa xoay nhịp nhàng theo điệu nhạc vừa cườitươi hết cỡ.
Cảmthấy quá ngưỡng mộ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Họ thật vui vẻ.”
“Chúngta cũng có thể như thế”. Anh nhướn mày, vòng tay ôm chặt eo cô, xoay một vòng.
Nụ cườimỉm biến thành nụ cười hết cỡ, cô gục đầu vào vai anh.
Họ rakhỏi đám đông, con đường rợp bóng cây được trang trí đèn sáng lấp lánh, chânnhư đang bước trên dòngsông bạc.
Anh vẫnôm chặt eo cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìnmình đăm đăm, ánh mắt sáng rực.
Khóemiệng cô cong lên, tốt quá, hai chúng ta làm cho nhau vui vẻ.
Sánghôm sau rời khỏi giường thì đã gần mười giờ, không phải cô không muốn dậy sớm…nhưng cuối tuần, hang ổ của kẻ cướp có luật lệ của kẻcướp.
Hậu quảcủa việc say đắm nồng nàn là giờ ăn sáng và ăn trưa bị anh tiêu diệt. Thành ChíĐông vừa cười vừa đưa cốc sữa cho cô: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ kiềm chế.”
Kiềmchế thế nào? Diệp Tề Mi nhớ lại cuộc giao tranh ác liệt lúc sáng sớm nhưng nếumỗi lần đều mãnh liệt đến chết đi sống lại như thế, cô sợ có ngày mình sẽ bịanh ăn tươi nuốt sống mất.
“Nhưvậy sẽ rất phiền, em phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp.”. Cô nhíu mày lườmanh một cái.
Cònlườm nữa? Anh mỉm cười, đặt cốc sữa xuống, thò tay bẹo má cô: “Được rồi mà, anhđã nói xin lỗi rồi, sẽ không có lần thứ hai, ok?”
Vốnđịnh ca cho anh một bài, nhưng lúc này anh rất dịu dàng, tươi cười nhẹ nhàng anủi cô.
Nhìn bộdạng nô tài của anh, Diệp Tề Mi không kìm được bật cười, cô đưa tay nắm chặttay anh, áp má vào đó, rồi dịu dàng hôn vào lòng bàn tay anh.
Buổichiều sắc trời có vẻ âm u, Thành Chí Đông nhận được điện thoại, sân golf bên bờbiển khai trương, mấy người bạn mời anh tới phát bóng khai mạc buổi lễ.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu23/5328