Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
br />
Tô Dao nói rồi xách túi rời khỏi phòng, xoay người bước đi. Hứa Đông Dương gấp quyển thực đơn trước mặt lại, thở dài, đứng dậy đuổi theo, chạy tới hành lang, một tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô: “Dao Dao, em đừng trẻ con như vậy có được không?”
Tô Dao không nói gì, cô hất tay anh nhưng không được, Hứa Đông Dương bước lên trước, ôm chặt cô vào lòng: “Anh thừa nhận là lúc đầu anh không kiềm chế được việc đối chọi với em. Anh đố kỵ. Nhưng từ khi biết em đã ly hôn, anh rất đau lòng. Anh đã cố hết sức để đối tốt với em, Dao Dao, em lẽ nào không cảm nhận được tấm lòng của anh ư?”
“Anh lấy tư cách gì mà đố kỵ tôi, thương tôi, đối tốt với tôi?”
Tô Dao đẩy Hứa Đông Dương ra, vết thương sâu thẳm trong tim bắt đầu nhức nhối: “Tại sao tôi phải cảm nhận được tấm lòng của anh?”
Cuối cùng Tô Dao cũng đẩy được Hứa Đông Dương ra, cô chạy xuống lầu, nước mắt rơi lã chã.
Phải mất một lúc lâu Tô Dao mới bình tâm lại, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Hứa Đông Dương nữa. Sự xuất hiện của anh khiến cô lo lắng, trước mặt anh, cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.
Buổi tối về nhà cô không còn tâm trạng nào để ăn cơm, nói với mẹ rằng mình cảm thấy không thoải mái rồi vào thư phòng, cô ngã người xuốngmuốn dậy.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với Cố Nguyên à? Hay là công việc không thuận lợi?”
Mẹ Tô Dao lau tay bước vào, Tô Dao xoay người lại, lắc lắc đầu: “Mẹ, hình như con bị lạnh, con đau đầu.”
Mẹ Tô Dao sờ lên trán cô rồi quay người đi ra ngoài. Tô Dao khép mắt lại, nằm bất động, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa mở, rồi có tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đắp khăn ấm lên trán cô. Tô Dao nắm tay người đó: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Tay cô bị nắm chặt lại, rồi người đó cầm tay cô hôn nhẹ. Lúc này Tô Dao mới giật mình, cô mở mắt ra, Cố Nguyên đang ngồi cạnh giường, nhìn cô mỉm cười.
“Mẹ đang trong bếp nấu ăn, anh vừa về, nghe nói em không khỏe nên qua đây xem em thế nào.”
“Em không sao.”
Tô Dao đỏ mặt rút tay về rồi ngồi dậy, Cố Nguyên giúp cô tựa người vào mấy chiếc gối. Tay anh choàng qua cô, cúi xuống kề sát trán: “…May quá, không sốt.”
Tô Dao càng đỏ mặt, lùi về phía sau. Cố Nguyên không có hành động nào thân thiết nữa, chỉ giơ tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Đi ra ăn cơm nào. Nếu em không tự ra được thì để anh bế em ra.”
Tô Dao nghe vậy lập tức ra ngoài. Mẹ Tô Dao đang bày thức ăn lên bàn, nhìn thấy cảnh đó lắc đầu: “Ô đúng là từ nhỏ tới lớn chỉ có Cố Nguyên là trị được con.”
Không lâu sau bố Tô Dao đi đón Tô Thư tan học đã về. Tô Dao đưa Tô Thư đi rửa tay, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Cố Nguyên lấy một bát nước canh nóng cho Tô Dao rồi quay sang nhìn bố mẹ Tô Dao: “Bố mẹ, hay con và Tô Dao đưa cháu về Bình Thành đón tết nhé?”
“Như vậy thì tốt quá.” –Mẹ Tô Dao tiếp lời –“Nếu hai con về Bình Thành, bố mẹ con nhất định sẽ rất vui.”
Bố Tô Dao không phản đối ý kiến của Cố Nguyên: “Ngày mai bố và mẹ đi xe về Bình Thành, bố mẹ về trước thu dọn phòng cho các con.”
“Chúng ta cùng về sẽ vui hơn.” –Cố Nguyên nhìn bố Tô Dao –“Hơn nữa bọn con về, mẹ con sẽ không để bọn con ở bên đó, bố mẹ không cần phải thu dọn phòng cho chúng con đâu.”
“Đằng nào thì cũng cùng một khu, lại ở đối diện nhau thì ở bên nào cũng giống nhau mà.”
Mẹ Tô Dao nói: “Nhưng vé thì bố mẹ mua rồi, nếu bây giờ trả lại vé mất phí tới hai mươi phần trăm! Bố mẹ về trước hai ngày, nếu không, bố mẹ đưa Tô Thư về trước rồi cuối tuần con và Dao Dao cứ lái xe về là xong.”
Cố Nguyên quay sang nhìn Dao Dao: “Vợ à, em thấy sao?”
“Vâng, cứ làm thế đi ạ. Để bố mẹ đưa Tô Thư về trước, ở nhà với ông bà cho đỡ buồn, chúng con về rồi qua đón cháu.gày hôm sau Tô Dao đi làm, bên trên thông báo xuống, buổi tối mọi người sẽ cùng tham dự tiệc tất niên của công ty.
Tiệc tất niên lần này khác với lần trước, lần này có toàn thể công nhân viên của sở nghiên cứu và công ty tham dự, vì vậy công ty phải đặt tiệc ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Tô Dao gọi điện thoại cho Cố Nguyên nói rằng buổi tối cô không thể về nhà ăn cơm. Cố Nguyên về sớm đưa bố mẹ và con ra bến xe, Cố Nguyên dặn dò Tô Dao không được uống rượu, ăn xong thì điện thoại cho anh rồi cả hai cúp máy.
Lần này Tô Dao không ngồi cùng bàn với Hứa Đông Dương. Các vị lãnh đạo được sắp ngồi riêng với nhau, cô và thư ký Trương, trợ lý Diêu và một số trợ lý hành chính cùng nhân viên phòng tài vụ ngồi với nhau.
Lợi thế lớn nhất lần này là cả bàn đều là nữ, người khác có đến chúc rượu cũng là lấy lệ. Tô Dao dứt khoát chỉ chạm môi rồi đặt ly xuống.
Mấy cô gái trẻ cùng bàn cũng không kém, đứng dậy đi chúc rượu, thư ký Trương kéo Tô Dao: “Chúng ta đi chúc rượu đi. Đừng để người khác nói chúng ta không bằng mấy cô nhóc này.”
Tô Dao không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi theo thư ký Trương. Tô Dao đi sau thư ký Trương, để thư ký Trương nói lời chúc rượu còn mình thì đi theo uống. Rất may, những người cần chúc cũng không làm khó họ.
Tô Dao quay về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra. Cô quay sang nhìn, Hứa Đông Dương không biết từ lúc nào đã đi sang bàn cô, ngồi bên cạnh cô.
“Lại có người chúc rượu, em uống nước hoa quả là được.”
Hứa Đông Dương cầm lấy chiếc cốc trong tay Tô Dao, uống hết nửa chỗ rượu vang còn lại rồi lấy cho cô ít nước hoa quả. Kể từ lúc Hứa Đông Dương bước lại ngồi cạnh cô, Tô Dao cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của một số cô gái.
“Cảm ơn phó tổng Hứa đã quan tâm.”
Tô Dao đón lấy chiếc cốc từ Hứa Đông Dương, cố giữ khoảng cách với anh. Hứa Đông Dương khẽ nhíu mày.
“Tối nay chắc chắn anh sẽ uống nhiều rượu.” – Hứa Đông Dương nói rồi rút ví tiền và chìa khóa đưa cho Tô Dao –“Lát nữa nhớ lái xe đưa anh về nhà.”
Tô Dao không cầm: “Thế không phù hợp lắm, phó tổng Hứa.”
Hứa Đông Dương định đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống, nhìn cô: “Em không phải là thư ký của tôi sao? Đây coi như là nhiệm vụ của em.”
Anh dừng lại giây lát: “Sau khi em đi rồi tôi sẽ nhớ là tuyển một thư ký nam. Nhưng trước khi điều đó đến thì tạm thời những việc này em vẫn phải làm.”
Tô Dao còn muốn nói nhưng Hứa Đông Dương đã đứng dậy. Cô không tiện đuổi theo, đành cất ví tiền và chìa khóa vào túi của mình.
Thư ký Trương thấy vậy, đập đập vào tay Tô Dao: “Không sao, nếu cô sợ chút nữa không đỡ được phó tổng Hứa, tôi sẽ gọi người giúp cô.
Tô Dao không tiện giải thích với thư ký Trương, chỉ cười và cảm ơn.
Hứa Đông Dương dự đoán không sai, quả nhiên anh đã uống say. Tô Dao và thư ký Trương đang tìm người giúp đỡ thì Hàn Thụy chủ động bước tới. Hàn Thụy cõng Hứa Đông Dương, nhìn Tô Dao bảo: “Theo tôi, anh ấy say như vậy, nếu đưa anh ấy về nhà thì không tiện, đằng nào thì phó tổng Hứa chỉ ở một mình, đặt một phòng cho anh ấy ở tầng trên để anh ấy nghỉ một đêm, chi phí tính vào tiệc hôm nay.” Ý kiến này được thư ký Trương ủng hộ, Tô Dao chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý với ý kiến của hai người. Thư ký Trương đi tới quầy lễ tân đặt một phòng, đưa chìa khóa cho Tô Dao rồi quay lại thanh toán tiệc rượu. Hàn Thụy dìu Hứa Đông Dương đi cùng Tô Dao.
Vào phòng, Hàn Thụy đặt Hứa Đông Dương lên giường còn mình mệt nhừ, xoa xoa cổ, đứng lên nhìn Tô Dao đang đứng bên cạnh, rồi nhìn đồng hồ: “Ôi, thư ký Cố, tôi còn chút việc, phải đi bây giờ, nếu không thì muộn mất. Phó tổng Hứa giao cho cô nhé.”
Nói xong, mặc cho Tô Dao gọi đằng sau, anh như một làn khói, rời đi nhanh chóng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Dao nhớ lại cảnh ở trong thang máy, chỉ sợ Hàn Thụy hiểu lầm. Cô quay sang nhìn Hứa Đông Dương đang nằm trên giường, cuối cùng không nỡ lòng, đành bước tới giúp anh cởi bỏ giày, đắp chăn cho anh.
Cô tiện tay tắt đèn trong phòng, chỉ để chiếc đèn ngủ le lói ở đầu giường rồi đặt ví tiền và chìa khóa lên đầu giường, khi quay người bước đi thì tay cô bị giữ chặt lại.
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương mở mắt nhìn cô: “Đừng đi.”
Chương 11: Sự dịu dàng của tình yêu
Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh đang nói những lời trong cơn mơ.
Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn, chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh.
“Xin lỗi.”
Cô khẽ nói: “Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu. Xin lỗi anh.”
Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi đợi ở ghế sofa.
Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính, bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại.
Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương.
Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt
Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh.
Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình.
Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào?
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không thể nhìn rõ anh.
“Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?”
Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung quanh cô: “Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?”
“Vâng”.
Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ thân mật của anh.
Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn đi hướng khác.
Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t
Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh.
Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại đây.
Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: ‘Dao Dao, em sao vậy?”
“Em mệt rồi.”
Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa không cho cô vào: “Dao Dao, em đang trốn anh.”
Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “
QUAY LẠITô Dao nói rồi xách túi rời khỏi phòng, xoay người bước đi. Hứa Đông Dương gấp quyển thực đơn trước mặt lại, thở dài, đứng dậy đuổi theo, chạy tới hành lang, một tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô: “Dao Dao, em đừng trẻ con như vậy có được không?”
Tô Dao không nói gì, cô hất tay anh nhưng không được, Hứa Đông Dương bước lên trước, ôm chặt cô vào lòng: “Anh thừa nhận là lúc đầu anh không kiềm chế được việc đối chọi với em. Anh đố kỵ. Nhưng từ khi biết em đã ly hôn, anh rất đau lòng. Anh đã cố hết sức để đối tốt với em, Dao Dao, em lẽ nào không cảm nhận được tấm lòng của anh ư?”
“Anh lấy tư cách gì mà đố kỵ tôi, thương tôi, đối tốt với tôi?”
Tô Dao đẩy Hứa Đông Dương ra, vết thương sâu thẳm trong tim bắt đầu nhức nhối: “Tại sao tôi phải cảm nhận được tấm lòng của anh?”
Cuối cùng Tô Dao cũng đẩy được Hứa Đông Dương ra, cô chạy xuống lầu, nước mắt rơi lã chã.
Phải mất một lúc lâu Tô Dao mới bình tâm lại, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Hứa Đông Dương nữa. Sự xuất hiện của anh khiến cô lo lắng, trước mặt anh, cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.
Buổi tối về nhà cô không còn tâm trạng nào để ăn cơm, nói với mẹ rằng mình cảm thấy không thoải mái rồi vào thư phòng, cô ngã người xuốngmuốn dậy.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với Cố Nguyên à? Hay là công việc không thuận lợi?”
Mẹ Tô Dao lau tay bước vào, Tô Dao xoay người lại, lắc lắc đầu: “Mẹ, hình như con bị lạnh, con đau đầu.”
Mẹ Tô Dao sờ lên trán cô rồi quay người đi ra ngoài. Tô Dao khép mắt lại, nằm bất động, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa mở, rồi có tiếng bước chân, có người nhẹ nhàng đắp khăn ấm lên trán cô. Tô Dao nắm tay người đó: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Tay cô bị nắm chặt lại, rồi người đó cầm tay cô hôn nhẹ. Lúc này Tô Dao mới giật mình, cô mở mắt ra, Cố Nguyên đang ngồi cạnh giường, nhìn cô mỉm cười.
“Mẹ đang trong bếp nấu ăn, anh vừa về, nghe nói em không khỏe nên qua đây xem em thế nào.”
“Em không sao.”
Tô Dao đỏ mặt rút tay về rồi ngồi dậy, Cố Nguyên giúp cô tựa người vào mấy chiếc gối. Tay anh choàng qua cô, cúi xuống kề sát trán: “…May quá, không sốt.”
Tô Dao càng đỏ mặt, lùi về phía sau. Cố Nguyên không có hành động nào thân thiết nữa, chỉ giơ tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Đi ra ăn cơm nào. Nếu em không tự ra được thì để anh bế em ra.”
Tô Dao nghe vậy lập tức ra ngoài. Mẹ Tô Dao đang bày thức ăn lên bàn, nhìn thấy cảnh đó lắc đầu: “Ô đúng là từ nhỏ tới lớn chỉ có Cố Nguyên là trị được con.”
Không lâu sau bố Tô Dao đi đón Tô Thư tan học đã về. Tô Dao đưa Tô Thư đi rửa tay, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. Cố Nguyên lấy một bát nước canh nóng cho Tô Dao rồi quay sang nhìn bố mẹ Tô Dao: “Bố mẹ, hay con và Tô Dao đưa cháu về Bình Thành đón tết nhé?”
“Như vậy thì tốt quá.” –Mẹ Tô Dao tiếp lời –“Nếu hai con về Bình Thành, bố mẹ con nhất định sẽ rất vui.”
Bố Tô Dao không phản đối ý kiến của Cố Nguyên: “Ngày mai bố và mẹ đi xe về Bình Thành, bố mẹ về trước thu dọn phòng cho các con.”
“Chúng ta cùng về sẽ vui hơn.” –Cố Nguyên nhìn bố Tô Dao –“Hơn nữa bọn con về, mẹ con sẽ không để bọn con ở bên đó, bố mẹ không cần phải thu dọn phòng cho chúng con đâu.”
“Đằng nào thì cũng cùng một khu, lại ở đối diện nhau thì ở bên nào cũng giống nhau mà.”
Mẹ Tô Dao nói: “Nhưng vé thì bố mẹ mua rồi, nếu bây giờ trả lại vé mất phí tới hai mươi phần trăm! Bố mẹ về trước hai ngày, nếu không, bố mẹ đưa Tô Thư về trước rồi cuối tuần con và Dao Dao cứ lái xe về là xong.”
Cố Nguyên quay sang nhìn Dao Dao: “Vợ à, em thấy sao?”
“Vâng, cứ làm thế đi ạ. Để bố mẹ đưa Tô Thư về trước, ở nhà với ông bà cho đỡ buồn, chúng con về rồi qua đón cháu.gày hôm sau Tô Dao đi làm, bên trên thông báo xuống, buổi tối mọi người sẽ cùng tham dự tiệc tất niên của công ty.
Tiệc tất niên lần này khác với lần trước, lần này có toàn thể công nhân viên của sở nghiên cứu và công ty tham dự, vì vậy công ty phải đặt tiệc ở một nhà hàng lớn trong thành phố. Tô Dao gọi điện thoại cho Cố Nguyên nói rằng buổi tối cô không thể về nhà ăn cơm. Cố Nguyên về sớm đưa bố mẹ và con ra bến xe, Cố Nguyên dặn dò Tô Dao không được uống rượu, ăn xong thì điện thoại cho anh rồi cả hai cúp máy.
Lần này Tô Dao không ngồi cùng bàn với Hứa Đông Dương. Các vị lãnh đạo được sắp ngồi riêng với nhau, cô và thư ký Trương, trợ lý Diêu và một số trợ lý hành chính cùng nhân viên phòng tài vụ ngồi với nhau.
Lợi thế lớn nhất lần này là cả bàn đều là nữ, người khác có đến chúc rượu cũng là lấy lệ. Tô Dao dứt khoát chỉ chạm môi rồi đặt ly xuống.
Mấy cô gái trẻ cùng bàn cũng không kém, đứng dậy đi chúc rượu, thư ký Trương kéo Tô Dao: “Chúng ta đi chúc rượu đi. Đừng để người khác nói chúng ta không bằng mấy cô nhóc này.”
Tô Dao không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi theo thư ký Trương. Tô Dao đi sau thư ký Trương, để thư ký Trương nói lời chúc rượu còn mình thì đi theo uống. Rất may, những người cần chúc cũng không làm khó họ.
Tô Dao quay về chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra. Cô quay sang nhìn, Hứa Đông Dương không biết từ lúc nào đã đi sang bàn cô, ngồi bên cạnh cô.
“Lại có người chúc rượu, em uống nước hoa quả là được.”
Hứa Đông Dương cầm lấy chiếc cốc trong tay Tô Dao, uống hết nửa chỗ rượu vang còn lại rồi lấy cho cô ít nước hoa quả. Kể từ lúc Hứa Đông Dương bước lại ngồi cạnh cô, Tô Dao cảm thấy mình bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của một số cô gái.
“Cảm ơn phó tổng Hứa đã quan tâm.”
Tô Dao đón lấy chiếc cốc từ Hứa Đông Dương, cố giữ khoảng cách với anh. Hứa Đông Dương khẽ nhíu mày.
“Tối nay chắc chắn anh sẽ uống nhiều rượu.” – Hứa Đông Dương nói rồi rút ví tiền và chìa khóa đưa cho Tô Dao –“Lát nữa nhớ lái xe đưa anh về nhà.”
Tô Dao không cầm: “Thế không phù hợp lắm, phó tổng Hứa.”
Hứa Đông Dương định đứng dậy, nghe vậy lại ngồi xuống, nhìn cô: “Em không phải là thư ký của tôi sao? Đây coi như là nhiệm vụ của em.”
Anh dừng lại giây lát: “Sau khi em đi rồi tôi sẽ nhớ là tuyển một thư ký nam. Nhưng trước khi điều đó đến thì tạm thời những việc này em vẫn phải làm.”
Tô Dao còn muốn nói nhưng Hứa Đông Dương đã đứng dậy. Cô không tiện đuổi theo, đành cất ví tiền và chìa khóa vào túi của mình.
Thư ký Trương thấy vậy, đập đập vào tay Tô Dao: “Không sao, nếu cô sợ chút nữa không đỡ được phó tổng Hứa, tôi sẽ gọi người giúp cô.
Tô Dao không tiện giải thích với thư ký Trương, chỉ cười và cảm ơn.
Hứa Đông Dương dự đoán không sai, quả nhiên anh đã uống say. Tô Dao và thư ký Trương đang tìm người giúp đỡ thì Hàn Thụy chủ động bước tới. Hàn Thụy cõng Hứa Đông Dương, nhìn Tô Dao bảo: “Theo tôi, anh ấy say như vậy, nếu đưa anh ấy về nhà thì không tiện, đằng nào thì phó tổng Hứa chỉ ở một mình, đặt một phòng cho anh ấy ở tầng trên để anh ấy nghỉ một đêm, chi phí tính vào tiệc hôm nay.” Ý kiến này được thư ký Trương ủng hộ, Tô Dao chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý với ý kiến của hai người. Thư ký Trương đi tới quầy lễ tân đặt một phòng, đưa chìa khóa cho Tô Dao rồi quay lại thanh toán tiệc rượu. Hàn Thụy dìu Hứa Đông Dương đi cùng Tô Dao.
Vào phòng, Hàn Thụy đặt Hứa Đông Dương lên giường còn mình mệt nhừ, xoa xoa cổ, đứng lên nhìn Tô Dao đang đứng bên cạnh, rồi nhìn đồng hồ: “Ôi, thư ký Cố, tôi còn chút việc, phải đi bây giờ, nếu không thì muộn mất. Phó tổng Hứa giao cho cô nhé.”
Nói xong, mặc cho Tô Dao gọi đằng sau, anh như một làn khói, rời đi nhanh chóng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Dao nhớ lại cảnh ở trong thang máy, chỉ sợ Hàn Thụy hiểu lầm. Cô quay sang nhìn Hứa Đông Dương đang nằm trên giường, cuối cùng không nỡ lòng, đành bước tới giúp anh cởi bỏ giày, đắp chăn cho anh.
Cô tiện tay tắt đèn trong phòng, chỉ để chiếc đèn ngủ le lói ở đầu giường rồi đặt ví tiền và chìa khóa lên đầu giường, khi quay người bước đi thì tay cô bị giữ chặt lại.
“Dao Dao.” Hứa Đông Dương mở mắt nhìn cô: “Đừng đi.”
Chương 11: Sự dịu dàng của tình yêu
Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh đang nói những lời trong cơn mơ.
Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn, chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh.
“Xin lỗi.”
Cô khẽ nói: “Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu. Xin lỗi anh.”
Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi đợi ở ghế sofa.
Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính, bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại.
Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương.
Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt
Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh.
Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình.
Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào?
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không thể nhìn rõ anh.
“Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?”
Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung quanh cô: “Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?”
“Vâng”.
Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ thân mật của anh.
Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn đi hướng khác.
Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t
Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh.
Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại đây.
Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: ‘Dao Dao, em sao vậy?”
“Em mệt rồi.”
Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa không cho cô vào: “Dao Dao, em đang trốn anh.”
Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu42/6396