Polaroid
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full

Lượt xem :
Em xin lỗi.”

“Xin lỗi gì?”

“Hôm nay tâm trạng em thực sự không thoải mái, em muốn ngủ, có việc gì để sáng mai nói.”

Tô Dao lại đẩy cửa, lần này thì Cố Nguyên không ngăn cô lại, chỉ đứng nhìn cánh cửa trước mặt từ từ khép lại.

Tâm trạng của Tô Dao càng lúc càng khác thường, thái độ của cô như vậy không phải là một điều tốt. Ai mà có ảnh hưởng lớn với cô

Cố Nguyên ngồi xuống ghế sofa, cảm giác bất an càng lúc càng rõ nét.

Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, mọi người không còn chú tâm làm việc nữa mà tụ họp nhau lại, nói chuyện về việc đón tết trong ba ngày nghỉ.

Ban sáng, Tô Dao bưng cốc cà phê từ phòng trà trong công ty ra thì gặp Hứa Đông Dương vừa từ thang máy ra. Nhìn anh thì chắc anh đã về qua nhà, cạo râu và thay quần áo, xem ra tinh thần anh rất tỉnh táo, không còn dấu ấn gì của cuộc nhậu ngày hôm qua.

Cô nhìn anh gật đầu, chào anh một tiếng “Hứa tổng”. Hứa Đông Dương khẽ dừng ánh mắt trên người cô, dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, mặt không một chút biểu cảm, anh xoay người bước về phòng mình.

Bởi vì chuẩn bị nghỉ tết, tổng giám đốc Hàn thông báo mọi người họp nhanh trước giờ ăn trưa.

Tô Dao và thư kí Trương xuống phòng họp ở tầng dưới trước, các cô gái ở phòng vụ cũng đã tới, mọi người đang thì thầm to nhỏ gì đó, nhìn thấy Tô Dao và thư kí bước tới liền im bặt.

Không biết có phải là nhầm lẫn hay không nhưng Tô Dao cảm thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ.

Họp xong, Tô Dao đang thu dọn giấy tờ, Hứa Đông Dương đến cạnh cô, gõ gõ vào mặt bàn: “Làm xong thì đến phòng làm việc của anh một lúc.

Tô Dao đáp lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đã có mấy người đang nhìn cô, thấy thế, họ vội nhìn đi nơi khác.

Sao vậy?

Tô Dao trong lòng hoài nghi, cô quay về tầng mười tám, gõ cửa phòng làm việc của Hứa Đông Dương, đẩy cửa bước vào: “Phó tổng Hứa.”

“Khép cửa lại, qua đây.”

Hứa Đông Dương ngồi sau bàn làm việc, đang cuối đầu xem cái gì đó, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn lên. Tô Dao theo lời anh bước lại gần, Hứa Đông Dương lúc này đang xoa huyệt thái dương, dừng lại ngẩng đầu nhìn cô: “Có mấy lời tối qua anh muốn nói, nhưng lúc đó uống nhiều quá nói ra sợ em hiểu lầm là anh say, vì vậy anh quyết định đợi đến sang hôm nay mới nói cho em biết.”

Tô Dao ngẩn người ra.

“Dao Dao, anh không tin là em không nhận ra tình cảm của anh dành cho em.”

Hứa Đông Dương trầm trầm nói, anh ngửa người ra sau, hai tay đan vào nhau: “Tất nhiên dù em đã kết hôn với một người khác trong một thời gian, nhưng anh tin vào cảm giác của mình, anh không tin em không còn tình cảm với anh khi gặp lại anh.”

“Xin lỗi phó tổng Hứa, tôi nghĩ nói chuyện này ở đây không phù hợp.”

Tô Dao không cho Hứa Đông Dương cơ hội nói tiếp, quay người đi

“Tô Dao, anh vẫn luôn yêu em.”

Câu nói của Hứa Đông Dương vang lên phía sau khiến cô khẽ dừng bước, giọng cô lạnh đi, nhưng trong lòng đang thổn thức vì đau: “Phó tổng Hứa, xin anh đừng đùa như vậy, tôi không thể đùa được.”

“Em cho rằng anh đang đùa cợt hay sao?”

Giọng Hứa Đông Dương pha chút phẫn nộ.

“Phó tổng Hứa.”

Tô Dao khẽ dừng lại, rồi nghiêm túc nhìn anh: “Tôi hi vọng anh không lấy việc riêng ra để trêu đùa với tôi nữa.”

Hứa Đông Dương ngẩn người ra rồi nhìn xuống, cười cười.

“Em không phải là đang đùa với anh đấy chứ?”

Tô Dao tiếp tục nói: “Tôi hi vọng anh có thể nhìn rõ hoàn cảnh bây giờ. Anh là một người đàn ông độc thân có thu nhập cao, học vị cao, có nhà có xe, có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt đang đợi anh lựa chọn. Còn tôi, tôi là một phụ nữ đã ly hôn, tuổi đã cao, thứ tôi có chỉ là đứa con gái nhỏ vài tuổi và tôi phải có trách nhiệm với nó. Giữa chúng ta khoảng cách rất là xa.”’

Tô Dao khẽ dừng lại: “Có rất nhiều việc bỏ lỡ ban đầu thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Ngà, anh và tôi có thể rất hòa hợp, nhưng bây giờ có lẽ anh vẫn chưa cảm nhận được, chúng ta đã khác xa nhau rồi. Dù anh có được tôi một lần nữa, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống như ngày xưa, không thể trọn vẹn thuộc về một mình anh nữa.”

Tô Dao nói dứt lời rồi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ có khả năng.

Khi còn xuân sắc, ở bên cạnh anh thì cô không có đủ khả năng đối phó lại với những người phụ nữ không cam nghèo khổ, mục tiêu rõ ràng. Còn bây giờ cô đã là một bà mẹ ly hôn, tuổi đã cao, làm sao cô có khả năng, làm sao cô có thể giữ một người đàn ông xuất sắc như vậy? Chỉ dựa vào những rung động tình cảm nhất thời của anh dành cho cô thôi sao?

Hôm nay anh chỉ nhớ lại tình cũ với cô, khó có thể chắc chắn là ngày mai anh không động lòng với một cô gái trẻ khác.

Tình cảm là thứ không thể tin nhất trên đời này. Dù cho Hứa Đông Dương có yêu cô thật lòng nhưng những người đàn ông như anh, giống như những cây cổ thụ luôn gọi gió lớn, yêu anh không thể không để ý đến anh, nếu có thêm sự ly gián ác ý của người khác thì tình cảm của hai bên sẽ dần dần biến mất trong cuộc sống thường ngày và sự đổ vỡ sẽ là tất yếu.

Người đàn ông cô cần là người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn, có thể cùng cô đi hết đoạn đường đời. Cô không cầu phú quý giàu sang, chỉ cầu no ấm; không cầu mặn nồng mà chỉ cầu bình lặng thủy chung.

Những thứ này cô không hiểu Hứa Đông Dương có biết

Băng dày ba tấc không phải vì cái lạnh trong một ngày. Những chuyện xảy ra giữa anh và cô không mất đi theo thời gian, nhiều năm xa cách nó càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.

Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài không nói gì. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy.

Quả thực là anh không nghĩ quá nhiều về những gì mà cô vừa nói.

Có rất nhiều việc đến quá nhanh, quá đột ngột, khi vẫn chưa suy nghĩ một cách thấu đáo và có lý trí, anh đã để nó xảy ra.

Nếu lý trí một chút, lần gặp lại này hai người chỉ nên giữ ở giới hạn như những người xa lạ thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều; nếu lý trí một chút, khi cô muốn nghỉ việc thì anh nên để cô đi; nếu lý trí một chút, anh nên nghĩ nhiều tới người đàn ông mà anh đố kỵ và cô bé con của hai người; nếu lý trí một chút…

Thế nhưng khi đối mặt với cô, anh làm sao có thể dung lý trí được?

Vì vậy đứng trước cô, anh mãi mãi là một Hứa Đông Dương bồng bột luôn khiến cô bị tổn thương.

Không phải cứ có tình yêu là giải quyết được mọi mâu thuẫn, nhưng giữa hai người đến cả sợi dây tình yêu còn không có, thì coi như chẳng có gì.

Anh không biết có phải Tô Dao đã đẩy anh tới cảnh cái gì cũng không có hay không nhưng lần này cô xuất hiện trước mặt anh, anh không muốn lại mất cô thêm lần nữa, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho chính mình, để giữ cô mình.

Hứa Đông Dương phút chốc đã quyết định, nhìn tập tài liệu trên bàn, anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Tổng giám đốc Hàn: “A lô, Hàn tổng, hôm trước anh có nhắc tới nhà xưởng ở Triết Giang mà mấy ngày Nguyên Đán không có ai muốn tới quản lý, lần này tôi muốn tới đó một chuyến. Dạ, không vấn đề gì. Tôi cũng được phân công quản lý kỹ thuật, những việc đó nằm trong bổn phận của tôi… Được, tôi đi cùng anh Thượng là được. À, đúng rồi, tôi cần một phiên dịch, thư ký của tôi tiếng Đức cũng khá, tôi đưa cô ấy theo. Được, cứ như vậy đi.”

Hứa Đông Dương cúp điện thoại, ngồi một lúc, nghĩ rồi điện thoại cho thư ký Trương thông báo lịch đi công tác cho cô ấy.

“Công tác?”. Tô Dao nghe vậy giật bắn người: “Tại sao trước đây không nghe thấy nói gì?”

“Quyết định đột xuất.” Thư ký Trương tất nhiên không nói là Hứa Đông Dương điện thoại đến yêu cầu cô thông báo cho Tô Dao, với sự khéo léo, cô chuyển toàn bộ trách nhiệm lên tổng giám đốc Hàn: “Tổng giám đốc Hàn nghe nói tiếng Đức của cô rất khá, lần này đúng lúc đang cần một phiên dịch tiếng Đức, vì vậy chỉ định cô đi cùng, cô sẽ được hưởng lương nhân ba, ngoài ra còn hỗ trợ công tác phí và phí dịch viên.”

Tô Dao ôm đầu ngồi xuống ghế: “Tôi đã hẹn với gia đình về nhà ăn tết rồi.”

Thư ký Trương vỗ vỗ vai Tô Dao: “Tôi hiểu trâm trạng của cô, ngày lễ đi làm còn nặng nề hơn là đi ra mộ… Tuy nhiên lần này là đích thân tổng giám đốc Hàn chỉ định cô, không đi cũng không được.”

“Tổng giám đốc Hàn lần này sẽ đích thân đi công tác sao?”

Thư ký Trương khẽ ngẩn người, cười nhẹ: “Ừm, ngày lễ lớn như thế này, ông ấy nếu không phải vì rất cần một phiên dịch tiếng Đức thì cũng sẽ không làm phiền tới cô.”

Nói thì nói vậy nhưng công tác đột xuất thế này thì phải nói sao với gia đình bây giờ?

Ngoài sự dự liệu của Tô Dao, lần này Cố Nguyên rất thấu tình đạt lý: “Dù sớm muộn gì em cũng nghỉ việc, nếu tổng giám đốc của em đã có yêu cầu đặc biệt như vậy thì em cứ đi đi.” Cố Nguyên cười cười vuốt tóc Tô Dao: “Dù nói như thế nào, nhìn em thế này anh cũng rất vui, chí ít cũng nói lên rằng em là một tài năng.”

Tô Dao im lặng.

“Em đi mấy ngày?”

“Ba tới năm ngày.” Tô Dao buồn rầu: “Đi đúng vào ba ngày Nguyên Đán đã đành, lại còn phải ở thêm hai ngày nữa.”

“Tết Nguyên Đán anh lái xe về nhà, việc của em anh sẽ giải thích với bố mẹ” – Cố Nguyên cười, an ủi Tô Dao – “Xét ở góc độ lâu dài thì dù em không định làm việc lâu dài ở công ty này cũng sẽ để lại cho họ một ấn tượng đẹp sau khi đã rời đi mà không phải là một hình ảnh về một người không có trách nhiệm, không chừng đây lại là điểm cộng cho lần xin việc sau của em”.

Thế là tối đó Tô Dao sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản rồi đi. Cho đến tận lúc lên máy bay, trước khi nhìn thấy Hứa Đông Dương, cô vẫn đinh ninh người đi công tác lần này là tổng giám đốc Hàn, lúc nhìn thấy Hứa Đông Dương, sắc mặt của cô chợt tái nhợt đi.

“Thư ký Cố, lại đây, tôi giúp cô để hành lý.”

Chú Thượng đi cùng cô chuyến công tác này nhiệt tình đón lấy túi xách của cô đặt lên ngăn để hành lý. Chỗ ngồi của Tô Dao được đặt ở bên cạnh Hứa Đông Dương. Cô nhìn anh, nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay, không nói nên lời

“Sao vậy?” – Hứa Đông Dương nhướng mày nhìn Tô Dao.

“Hàn tổng đâu ạ?”

“Hàn tổng có việc đột xuất, vì vậy chuyến công tác lần này đổi thành tôi.”

Hứa Đông Dương trả kời rất thản nhiên. Tô Dao lúc đó thực sự muốn bỏ xuống máy bay ngay tức khắc, nhưng vì nghĩ tới chú Thượng bên cạnh nên cố gắng ngồi xuống.

Hứa Đông Dương cười, cúi đầu lặt xem cuốn tạp chí trên máy bay, không nói gì nữa.

Tới nơi đã là buổi chiều, nhà máy phái xe tới đón ba người. Nhà máy đặt ở huyện, vì vậy phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, đi vòng vòng hồi lâu, tới nơi thì đã chuẩn bị tới giờ ăn tối. Nhà máy đã đặt một phòng ăn trong khách sạn để tiếp đón họ.

Lần này thì không thể trách uống rượu. Thói quen của người Trung Quốc rất thú vị, có rất nhiều việc được giải quyết trên bàn rượu. Hai bên tiến hành giải quyết sơ bộ một số vấn đề có tranh chấp, còn ký kết hợp đồng thì để đến hôm s
<<1 ... 1819202122 ... 44>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT60/6414