Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
ới gia đình là anh và Tô Dao quay lại Nam Thành, cố gắng thu xếp các thủ tục xong trước tết nên ở nhà trông ngóng kết quả, gọi điện tới hỏi thăm tình hình ra sao
Cố Nguyên không tiện nói gì, đành nói là cơ quan làm thủ tục bây giờ đều đã nghỉ, trước tết sợ rằng không thể làm xong thủ tục, đành phải đợi năm sau rồi tính tiếp.
Mẹ Cố Nguyên nghe nói không thể làm được thủ tục lúc này bèn giục hai người quay về nhà sớm. Cố Nguyên vâng dạ vài câu rồi cúp điện thoại.
Anh cảm thấy rất buồn bực.
Bây giờ có thể kéo dài một thời gian, nhưng anh và Tô Dao phải quay về Bình Thành, đây là vấn đề sớm muộn.
Ở nhà không ai biết anh và Tô Dao đã ly hôn, anh mà quay về nhà thì khi chuyển hộ khẩu tự nhiên vẫn là chuyển một nhà ba người. Nếu trước khi về Bình Thành mà không giải quyết ổn thỏa việc này thì mọi người trong nhà sẽ biết chuyện anh và Tô Dao ly hôn.
Làm sao lại không nghĩ ra là Hứa Đông Dương sẽ lợi dụng quyền thế trong tay để giữ Tô Dao lại. Nếu sớm biết như thế này thì khi vừa tới Nam Thành, dù có thế nào đi nữa cũng phải bảo Tô Dao để hộ khẩu ở nhà, không nộp vào công ty. Nhưng sự việc đã xảy ra đến nước này, có nghĩ những việc này cũng không có tác dụng gì, rồi lại sinh ra buồn chán không cần thiết.
Sau khi quay về nhà, Tô Dao vào trong phòng tắm, chưa kịp thay đồ đã vội mở vòi hoa sen phụt vào mặt.
Trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.
Sự đụng chạm của Hứa Đông Dương ban nãy dường như vẫn còn vương vấn trên cơ thể cô, khiến cô sợ hãi, xấu hổ, tủi nhục, vừa gây cảm giác ghê s vừa khơi gợi trong cô những khao khát đã chôn chặt từ lâu.
Nước lạnh xối vào mặt cô, cái lạnh giá và sức ép từ nước xối vào làn da cô gây cảm giác đau rát, nhưng như vậy vẫn không thể đẩy lùi được sự rối bời và những khao khát trong cô.
Hứa Đông Dương giống như một con dao sắc, lúc nào cũng có thể dễ dàng làm tổn thương cô.
Tô Dao gục mặt vào tường đá lạnh băng trong phòng, cố gắng mượn cái lạnh lẽo ấy để làm vơi nguội những dao động trong lòng.
Cố Nguyên cúp điện thoại rồi ngồi một lúc trên ghế sofa, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy xối xả.
Không biết Tô Dao đang nghĩ gì, cũng không biết Hứa Đông Dương đã gây ảnh hưởng to lớn như thế nào với cô.
Cố Nguyên đứng dậy đi vào nhà bếp, định xem có gì có thể ăn được vào buổi tối hay không. Bước tới nhà bếp anh chợt phát hiện có gì đó khác lạ, đứng ở đó một lúc đột nhiên anh quay người nhìn lên bình nước nóng trên tường.
Bình nước nóng khí ga được lắp trong nhà bếp, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy, nhưng bình nước nóng ở ngoài này không hề báo đèn xanh.
Cố Nguyên đứng lặng, hai tay nắm chặt lại.
Tô Dao bị nước lạnh làm cho rét run, sau khi ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của mình mới mở vòi nước nóng, rất lâu sau cơ thể mới. Cố Nguyên làm chút đồ ăn rồi đặt lên bàn ăn. Anh tắt điện, bật chiếc đèn nhỏ ở trên bàn. Nhìn thấy cô từ nhà tắm đi ra, anh cầm ly trong tay lắc đi lắc lại trước mặt cô: “Hôm nay, chúng ta cùng uống hai cốc nhé.”
Tô Dao cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng, nhìn Cố Nguyên khẽ mỉm cười rồi trở về phòng mình thay bộ quần áo ngủ rồi quay trở ra. Nhìn những món ăn mà Cố Nguyên làm, tuy là những bán thành phẩm đã được gia công nhưng rất tinh tế. Bị giày vò cả một ngày, bây giờ cô cảm thấy rất đói.
Cố Nguyên vào bếp lấy ra một chai rượu, Tô Dao hơi ngạc nhiên. Những chai rượu này đều do bạn anh tặng, bình thường một mình, anh rất hiếm khi uống, hôm nay tại sao anh lại lấy ra cùng uống với cô?
“Hôm nay chỉ có anh và em, hiếm khi ở riêng với nhau, anh biết vì việc làm thủ tục mà em không vui, uống một chút rượu cho thoải mái nhé.”
Anh rót cho cô nửa cốc nhỏ, đẩy lên trước mặt cô. Tô Dao ngập ngừng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tửu lượng của em không tốt lắm.”
“Dù sao cũng đang ở nhà mà, uống say rồi ngủ cũng được.”
Cố Nguyên không nhìn cô, anh rót cho mình nửa cốc, chậm rãi nói tiếp: “Tâm trạng anh hôm nay cũng không vui, coi như em ngồi với anh, uống một chút.”
Tại sao tâm trạng anh không vui, nguyên nhân là do cô, vì thế Tô Dao im lặng.
Cố Nguyên rót xong rượu, ngẩng đầu lên nhìn Tô Dao, khẽ mỉm cười: “Nếm thử đồ anh nấu xem có ngon không.
Tô Dao cầm đũa lên, ăn một miếng thịt bò. Lửa hơi to, dai, nhưng mùi vị thì rất tuyệt. Cô cố nhai, gật đầu: “Cũng ngon.”
Cố Nguyên nhìn cô cười.
Tô Dao có chút bối rối, cúi đầu xuống, tránh ánh nhìn của Cố Nguyên.
Cô cảm thấy anh bây giờ có chút gì đó khác khác, không giống như ngày thường, nhưng không biết là khác thế nào.
Thấy Tô Dao lẩn tránh ánh mắt của mình, anh vờ như không để ý, gắp một miếng đưa lên miệng, uống một ngụm rượu: “Uống chung với rượu này thấy rất hợp, em thử xem. Đây là rượu một cậu bạn giới thiệu, nói loại rượu hoa quả này có mùi vị rất hợp với thịt bò, uống rượu này sẽ khiến mùi vị thịt bò thơm hơn, có rất nhiều nhà hàng ăn kèm thịt bò với loại rượu này.”
Tô Dao bán tín bán nghi nhấc cốc rượu lên, uống một ngụm nhỏ. Mùi hoa quả đậm đà tan dần trong miệng, mùi cồn phảng phất trong hương hoa quả, quyện với thịt bò trong miệng càng tạo ra mùi vị nguyên chất của thịt bò.
Tô Dao từ từ thưởng thức một lượt, gật đầu tán thưởng.
“Sang năm Tô Thư đã năm tuổi rồi, mẹ muốn con bé đi học trước. Trường tiểu học Bình Thành cũng rất tốt, bố mẹ định bỏ tiền ra chạy cho con vào đó, em có ý kiến gì không?”
Cố Nguyên đặt cốc xuống, vừa cúi đầu ăn chậm rãi vừa>
Tô Dao ngẩn người: “Con vẫn còn nhỏ…”
“Không nhỏ nữa.” - Cố Nguyên lấy khăn ướt lau miệng - “Hồi đó chúng ta đi học lớp một cũng là năm, sáu tuổi. Thực ra sớm một chút cũng tốt, con sẽ dễ tập trung, hơn nữa nếu thành tích không tốt thì có thể học lại một năm, con bé cũng có vốn rồi.”
Tô Dao nghe vậy im lặng không phản đối.
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đặt khăn xuống rồi đứng dậy, đưa tay nhẹ vuốt má cô. Tay anh thật ấm, dáng người anh che mất ánh đèn trên mặt bàn, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh: “Em xem em kìa, sao mà ăn dây lên mặt vậy?”
Tô Dao phản ứng một cách tự nhiên, quay mặt sang một bên, tránh sự va chạm của anh rồi tự mình dùng khăn ướt lau đi: “Thật không?”
Dưới ánh đèn, gương mặt anh mờ ảo, anh mỉm cười nhẹ nhàng, dường như không để ý đến hành động lẩn tránh vừa rồi của cô.
Tô Dao càng cảm thấy bất an.
Ánh đèn lung linh làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Cố Nguyên nở nụ cười mà cô chưa từng nhìn thấy, thân thiết và hiền hòa, có rất nhiều cảm giác đan xen vào nhau. Anh đập tay, dựa vào lưng ghế phía sau, Tô Dao chợt cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng lên cô
Tô Dao vội cầm cốc rượu trước mặt uống một ngụm
“Rượu ngon không?” - Cố Nguyên cầm lấy bình rượu, rót thêm cho Tô Dao - “Anh cũng thấy thích mùi hoa quả của loại rượu này, giống như nước hoa quả tươi.”
Anh nói rồi lại tiếp tục rót thêm cho mình, nâng cốc rượu lên, khẽ lắc lắc về phía Tô Dao: “Vì hai mươi tám năm quen biết của chúng ta, cạn ly.”
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh lảnh lót. Hai người uống một hơi cạn ly. Cố Nguyên lại rót tiếp vào ly của mình và Tô Dao rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Vì em đồng ý về Bình Thành cùng anh, cạn ly.”
Tô Dao do dự hồi lâu. Loại rượu hoa quả này không có mùi vị của cồn, uống vào không thấy say, độ cồn không cao. Cô nhìn Cố Nguyên cười cười rồi lại cụng ly uống cạn với anh.
Lần này Cố Nguyên không rót tiếp cho cô nữa, anh đặt ly của cô sang một bên: “Em ăn chút gì đi, nếu không cồn trong rượu bốc lên, dạ dày của em sẽ rất khó chịu.”
Cố Nguyên vẫn luôn quan tâm tới cô. Tô Dao làm theo ý anh, cúi đầu ăn chút rau.
Không quá mười phút sau Tô Dao cảm thấy có gì khác lạ.
Cô đang gắp miệng thịt bò chợt đũa rớt xuống, văng lên bàn, kêu “cách” một tiếng.
Cố Nguyên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô hồng lên, ánh mắt giống như hồ nước long lanh, cô cười một cách ngại ngùng: “Hình như em uống hơi nhiều.”
Lúc đầu thì không thấy có cảm giác say, nhưng bây giờ tay chân cô chợt nóng bừng lên giống như cảm giác sau khi uống rượu trắng nồng độ cao, khiến người cô càng lúc càng mềm nhũn, không có sức lực, đầu cô càng lúc càng mê man. Nhìn xung quanh tất cả giống như được bao bọc trong một quả bong bóng đang xoay chuyển, méo mó…
Cố Nguyên ngồi yên tại chỗ của mình, nhìn cô không chút biểu cảm. Kỳ lạ, sao anh lại nhìn cô với nét mặt như vậy?
Đôi đũa trên tay Tô Dao không hiểu đã rớt xuống sàn từ khi nào. Cô đưa tay lên dụi mắt mình, thái độ lạnh lùng ấy cô chỉ có thể nhìn thấy trên gương mặt Hứa Đông Dương, còn Cố Nguyên, lúc nào anh cũng âu yếm, ôn hòa, làm sao anh có thể nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Tô Dao như một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy mặt, nhìn anh buồn buồn.
Cố Nguyên cúi đầu im lặng một giây rồi đứng lên, đến bên cô, dìu lấy cô.
Cô đẩy anh ra xa: “Anh muốn làm gì?”
“Dao Dao, em uống nhiều rồi, anh dìu em đi ngủ.”
Giọng Cố Nguyên chắc nịch, động tác cũng dứt khoát.
Anh hiểu rõ Tô Dao uống liền ba cốc với chiếc dạ dày trống rỗng thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô dường như tỉnh hơn chút ít, ngẩng đầu nhìn anh một cách đáng thương: “Em thấy hơi chóng mặt”, nhưng rất nhanh, cô lại đẩy mạnh anh ra: “Em không cần anh dìu em, em có thể tự đi được.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quàng tay phía sau ghế, cúi người về phía cô: “Anh là Cố Nguyên, em uống nhiều quá, anh bế em đi ngủ.”
Cái tên Cố Nguyên này đã phát huy tác dụng, cô ngẩng đầu nhìn anh vài giây. Anh không dám khẳng định là cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đằng trước hay không, ánh mắt cô đã bắt đầu phân tán. Nhưng lòng tin của cô dành cho anh được xây dựng trong nhiều năm và mùi quen thuộc tỏa ra từ người anh khiến cô cuối cùng đã yên tâm, đưa tay lên, nhẹ ôm lấy cổ anh.
Cố Nguyên khẽ thở dài.
Anh lợi dụng lòng tin của cô dành cho anh.
Từ giờ về sau cô có còn tin anh như trước nữa hay không?
Anh lắc đầu, xóa tan suy nghĩ này, anh siết chặt tay, bế bổng Tô Dao lên rồi sải bước vào phòng của mình.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, rời khỏi vòng tay của anh, cô vô thức tìm kiếm hơi ấm.
Những ngón tay dài xanh xao nắm chặt chiếc chăn dưới người, cô muốn chui vào trong đó nhưng bị anh giữ lại. Cô lại tìm hướng khác, muốn kéo chắn đắp từ hướng khác nhưng vẫn bị anh ngăn lại. Cuối cùng cô không nhịn được, mở to mắt nhìn anh tức giận, nói những lời giận dỗi trẻ con: “Anh đáng ghét!”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên đưa tay khẽ xoa má cô. Nhìn cô như vậy anh muốn cười cũng không cười được.
Làn da của cô dường như tan chảy dưới bàn tay anh, sự mềm mại mượt mà. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, tay anh từ từ ve vuốt từ cổ cô xuống nút áo. Rồi sự do dự dường như biến mất, anh cuối cùng đã hạ quyết tâm, anh lên giường, tay siết mạnh, ôm cô lên, cởi áo ngủ của cô.
Làn da chạm sát nhau, bởi vì cồn rượu nên người cô nóng hừng hực. Cố Nguyên cúi đ
QUAY LẠICố Nguyên không tiện nói gì, đành nói là cơ quan làm thủ tục bây giờ đều đã nghỉ, trước tết sợ rằng không thể làm xong thủ tục, đành phải đợi năm sau rồi tính tiếp.
Mẹ Cố Nguyên nghe nói không thể làm được thủ tục lúc này bèn giục hai người quay về nhà sớm. Cố Nguyên vâng dạ vài câu rồi cúp điện thoại.
Anh cảm thấy rất buồn bực.
Bây giờ có thể kéo dài một thời gian, nhưng anh và Tô Dao phải quay về Bình Thành, đây là vấn đề sớm muộn.
Ở nhà không ai biết anh và Tô Dao đã ly hôn, anh mà quay về nhà thì khi chuyển hộ khẩu tự nhiên vẫn là chuyển một nhà ba người. Nếu trước khi về Bình Thành mà không giải quyết ổn thỏa việc này thì mọi người trong nhà sẽ biết chuyện anh và Tô Dao ly hôn.
Làm sao lại không nghĩ ra là Hứa Đông Dương sẽ lợi dụng quyền thế trong tay để giữ Tô Dao lại. Nếu sớm biết như thế này thì khi vừa tới Nam Thành, dù có thế nào đi nữa cũng phải bảo Tô Dao để hộ khẩu ở nhà, không nộp vào công ty. Nhưng sự việc đã xảy ra đến nước này, có nghĩ những việc này cũng không có tác dụng gì, rồi lại sinh ra buồn chán không cần thiết.
Sau khi quay về nhà, Tô Dao vào trong phòng tắm, chưa kịp thay đồ đã vội mở vòi hoa sen phụt vào mặt.
Trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.
Sự đụng chạm của Hứa Đông Dương ban nãy dường như vẫn còn vương vấn trên cơ thể cô, khiến cô sợ hãi, xấu hổ, tủi nhục, vừa gây cảm giác ghê s vừa khơi gợi trong cô những khao khát đã chôn chặt từ lâu.
Nước lạnh xối vào mặt cô, cái lạnh giá và sức ép từ nước xối vào làn da cô gây cảm giác đau rát, nhưng như vậy vẫn không thể đẩy lùi được sự rối bời và những khao khát trong cô.
Hứa Đông Dương giống như một con dao sắc, lúc nào cũng có thể dễ dàng làm tổn thương cô.
Tô Dao gục mặt vào tường đá lạnh băng trong phòng, cố gắng mượn cái lạnh lẽo ấy để làm vơi nguội những dao động trong lòng.
Cố Nguyên cúp điện thoại rồi ngồi một lúc trên ghế sofa, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy xối xả.
Không biết Tô Dao đang nghĩ gì, cũng không biết Hứa Đông Dương đã gây ảnh hưởng to lớn như thế nào với cô.
Cố Nguyên đứng dậy đi vào nhà bếp, định xem có gì có thể ăn được vào buổi tối hay không. Bước tới nhà bếp anh chợt phát hiện có gì đó khác lạ, đứng ở đó một lúc đột nhiên anh quay người nhìn lên bình nước nóng trên tường.
Bình nước nóng khí ga được lắp trong nhà bếp, trong phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy, nhưng bình nước nóng ở ngoài này không hề báo đèn xanh.
Cố Nguyên đứng lặng, hai tay nắm chặt lại.
Tô Dao bị nước lạnh làm cho rét run, sau khi ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của mình mới mở vòi nước nóng, rất lâu sau cơ thể mới. Cố Nguyên làm chút đồ ăn rồi đặt lên bàn ăn. Anh tắt điện, bật chiếc đèn nhỏ ở trên bàn. Nhìn thấy cô từ nhà tắm đi ra, anh cầm ly trong tay lắc đi lắc lại trước mặt cô: “Hôm nay, chúng ta cùng uống hai cốc nhé.”
Tô Dao cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng, nhìn Cố Nguyên khẽ mỉm cười rồi trở về phòng mình thay bộ quần áo ngủ rồi quay trở ra. Nhìn những món ăn mà Cố Nguyên làm, tuy là những bán thành phẩm đã được gia công nhưng rất tinh tế. Bị giày vò cả một ngày, bây giờ cô cảm thấy rất đói.
Cố Nguyên vào bếp lấy ra một chai rượu, Tô Dao hơi ngạc nhiên. Những chai rượu này đều do bạn anh tặng, bình thường một mình, anh rất hiếm khi uống, hôm nay tại sao anh lại lấy ra cùng uống với cô?
“Hôm nay chỉ có anh và em, hiếm khi ở riêng với nhau, anh biết vì việc làm thủ tục mà em không vui, uống một chút rượu cho thoải mái nhé.”
Anh rót cho cô nửa cốc nhỏ, đẩy lên trước mặt cô. Tô Dao ngập ngừng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tửu lượng của em không tốt lắm.”
“Dù sao cũng đang ở nhà mà, uống say rồi ngủ cũng được.”
Cố Nguyên không nhìn cô, anh rót cho mình nửa cốc, chậm rãi nói tiếp: “Tâm trạng anh hôm nay cũng không vui, coi như em ngồi với anh, uống một chút.”
Tại sao tâm trạng anh không vui, nguyên nhân là do cô, vì thế Tô Dao im lặng.
Cố Nguyên rót xong rượu, ngẩng đầu lên nhìn Tô Dao, khẽ mỉm cười: “Nếm thử đồ anh nấu xem có ngon không.
Tô Dao cầm đũa lên, ăn một miếng thịt bò. Lửa hơi to, dai, nhưng mùi vị thì rất tuyệt. Cô cố nhai, gật đầu: “Cũng ngon.”
Cố Nguyên nhìn cô cười.
Tô Dao có chút bối rối, cúi đầu xuống, tránh ánh nhìn của Cố Nguyên.
Cô cảm thấy anh bây giờ có chút gì đó khác khác, không giống như ngày thường, nhưng không biết là khác thế nào.
Thấy Tô Dao lẩn tránh ánh mắt của mình, anh vờ như không để ý, gắp một miếng đưa lên miệng, uống một ngụm rượu: “Uống chung với rượu này thấy rất hợp, em thử xem. Đây là rượu một cậu bạn giới thiệu, nói loại rượu hoa quả này có mùi vị rất hợp với thịt bò, uống rượu này sẽ khiến mùi vị thịt bò thơm hơn, có rất nhiều nhà hàng ăn kèm thịt bò với loại rượu này.”
Tô Dao bán tín bán nghi nhấc cốc rượu lên, uống một ngụm nhỏ. Mùi hoa quả đậm đà tan dần trong miệng, mùi cồn phảng phất trong hương hoa quả, quyện với thịt bò trong miệng càng tạo ra mùi vị nguyên chất của thịt bò.
Tô Dao từ từ thưởng thức một lượt, gật đầu tán thưởng.
“Sang năm Tô Thư đã năm tuổi rồi, mẹ muốn con bé đi học trước. Trường tiểu học Bình Thành cũng rất tốt, bố mẹ định bỏ tiền ra chạy cho con vào đó, em có ý kiến gì không?”
Cố Nguyên đặt cốc xuống, vừa cúi đầu ăn chậm rãi vừa>
Tô Dao ngẩn người: “Con vẫn còn nhỏ…”
“Không nhỏ nữa.” - Cố Nguyên lấy khăn ướt lau miệng - “Hồi đó chúng ta đi học lớp một cũng là năm, sáu tuổi. Thực ra sớm một chút cũng tốt, con sẽ dễ tập trung, hơn nữa nếu thành tích không tốt thì có thể học lại một năm, con bé cũng có vốn rồi.”
Tô Dao nghe vậy im lặng không phản đối.
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đặt khăn xuống rồi đứng dậy, đưa tay nhẹ vuốt má cô. Tay anh thật ấm, dáng người anh che mất ánh đèn trên mặt bàn, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh: “Em xem em kìa, sao mà ăn dây lên mặt vậy?”
Tô Dao phản ứng một cách tự nhiên, quay mặt sang một bên, tránh sự va chạm của anh rồi tự mình dùng khăn ướt lau đi: “Thật không?”
Dưới ánh đèn, gương mặt anh mờ ảo, anh mỉm cười nhẹ nhàng, dường như không để ý đến hành động lẩn tránh vừa rồi của cô.
Tô Dao càng cảm thấy bất an.
Ánh đèn lung linh làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Cố Nguyên nở nụ cười mà cô chưa từng nhìn thấy, thân thiết và hiền hòa, có rất nhiều cảm giác đan xen vào nhau. Anh đập tay, dựa vào lưng ghế phía sau, Tô Dao chợt cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng lên cô
Tô Dao vội cầm cốc rượu trước mặt uống một ngụm
“Rượu ngon không?” - Cố Nguyên cầm lấy bình rượu, rót thêm cho Tô Dao - “Anh cũng thấy thích mùi hoa quả của loại rượu này, giống như nước hoa quả tươi.”
Anh nói rồi lại tiếp tục rót thêm cho mình, nâng cốc rượu lên, khẽ lắc lắc về phía Tô Dao: “Vì hai mươi tám năm quen biết của chúng ta, cạn ly.”
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh lảnh lót. Hai người uống một hơi cạn ly. Cố Nguyên lại rót tiếp vào ly của mình và Tô Dao rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Vì em đồng ý về Bình Thành cùng anh, cạn ly.”
Tô Dao do dự hồi lâu. Loại rượu hoa quả này không có mùi vị của cồn, uống vào không thấy say, độ cồn không cao. Cô nhìn Cố Nguyên cười cười rồi lại cụng ly uống cạn với anh.
Lần này Cố Nguyên không rót tiếp cho cô nữa, anh đặt ly của cô sang một bên: “Em ăn chút gì đi, nếu không cồn trong rượu bốc lên, dạ dày của em sẽ rất khó chịu.”
Cố Nguyên vẫn luôn quan tâm tới cô. Tô Dao làm theo ý anh, cúi đầu ăn chút rau.
Không quá mười phút sau Tô Dao cảm thấy có gì khác lạ.
Cô đang gắp miệng thịt bò chợt đũa rớt xuống, văng lên bàn, kêu “cách” một tiếng.
Cố Nguyên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô hồng lên, ánh mắt giống như hồ nước long lanh, cô cười một cách ngại ngùng: “Hình như em uống hơi nhiều.”
Lúc đầu thì không thấy có cảm giác say, nhưng bây giờ tay chân cô chợt nóng bừng lên giống như cảm giác sau khi uống rượu trắng nồng độ cao, khiến người cô càng lúc càng mềm nhũn, không có sức lực, đầu cô càng lúc càng mê man. Nhìn xung quanh tất cả giống như được bao bọc trong một quả bong bóng đang xoay chuyển, méo mó…
Cố Nguyên ngồi yên tại chỗ của mình, nhìn cô không chút biểu cảm. Kỳ lạ, sao anh lại nhìn cô với nét mặt như vậy?
Đôi đũa trên tay Tô Dao không hiểu đã rớt xuống sàn từ khi nào. Cô đưa tay lên dụi mắt mình, thái độ lạnh lùng ấy cô chỉ có thể nhìn thấy trên gương mặt Hứa Đông Dương, còn Cố Nguyên, lúc nào anh cũng âu yếm, ôn hòa, làm sao anh có thể nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Tô Dao như một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy mặt, nhìn anh buồn buồn.
Cố Nguyên cúi đầu im lặng một giây rồi đứng lên, đến bên cô, dìu lấy cô.
Cô đẩy anh ra xa: “Anh muốn làm gì?”
“Dao Dao, em uống nhiều rồi, anh dìu em đi ngủ.”
Giọng Cố Nguyên chắc nịch, động tác cũng dứt khoát.
Anh hiểu rõ Tô Dao uống liền ba cốc với chiếc dạ dày trống rỗng thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô dường như tỉnh hơn chút ít, ngẩng đầu nhìn anh một cách đáng thương: “Em thấy hơi chóng mặt”, nhưng rất nhanh, cô lại đẩy mạnh anh ra: “Em không cần anh dìu em, em có thể tự đi được.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quàng tay phía sau ghế, cúi người về phía cô: “Anh là Cố Nguyên, em uống nhiều quá, anh bế em đi ngủ.”
Cái tên Cố Nguyên này đã phát huy tác dụng, cô ngẩng đầu nhìn anh vài giây. Anh không dám khẳng định là cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đằng trước hay không, ánh mắt cô đã bắt đầu phân tán. Nhưng lòng tin của cô dành cho anh được xây dựng trong nhiều năm và mùi quen thuộc tỏa ra từ người anh khiến cô cuối cùng đã yên tâm, đưa tay lên, nhẹ ôm lấy cổ anh.
Cố Nguyên khẽ thở dài.
Anh lợi dụng lòng tin của cô dành cho anh.
Từ giờ về sau cô có còn tin anh như trước nữa hay không?
Anh lắc đầu, xóa tan suy nghĩ này, anh siết chặt tay, bế bổng Tô Dao lên rồi sải bước vào phòng của mình.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, rời khỏi vòng tay của anh, cô vô thức tìm kiếm hơi ấm.
Những ngón tay dài xanh xao nắm chặt chiếc chăn dưới người, cô muốn chui vào trong đó nhưng bị anh giữ lại. Cô lại tìm hướng khác, muốn kéo chắn đắp từ hướng khác nhưng vẫn bị anh ngăn lại. Cuối cùng cô không nhịn được, mở to mắt nhìn anh tức giận, nói những lời giận dỗi trẻ con: “Anh đáng ghét!”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên đưa tay khẽ xoa má cô. Nhìn cô như vậy anh muốn cười cũng không cười được.
Làn da của cô dường như tan chảy dưới bàn tay anh, sự mềm mại mượt mà. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, tay anh từ từ ve vuốt từ cổ cô xuống nút áo. Rồi sự do dự dường như biến mất, anh cuối cùng đã hạ quyết tâm, anh lên giường, tay siết mạnh, ôm cô lên, cởi áo ngủ của cô.
Làn da chạm sát nhau, bởi vì cồn rượu nên người cô nóng hừng hực. Cố Nguyên cúi đ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu23/6377