Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Ông xã của tôi là xã hội đen

Lượt xem :
nghe Mạn Trữ nói Văn Nhược Tình là em mình, liền trở nên rất giận, giống như đó là chuyện rất đáng sỉ nhục, giống như việc Tễ Huyên vẫn ghét anh Kính Hiên.
“Tôi nói cho các người biết, Toilet Tình không phải em tôi, nhỏ đó là con cha tôi, nhưng không phải em tôi, Văn gia chúng tôi không có con gái không biết xấu hổ như thế!!”
“Biết rồi, không phải em cô. Kích động như vậy làm gì?” Mạn Trữ không nghĩ tới Văn Nhược Khanh lại phản ứng mạnh như vậy, giống như đụngtrúng mạch chết.
“Lâm Lan Trăn, tôi rất ghét cô!” Văn Nhược Khanh sau khi kích động xong, đột nhiên nói với tôi. “Ba tôi nói cô và Tễ Huyên kết hôn rồi, con người của tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, cho nên tôi sẽ không tới tìm cô nữa. Nhưng tôi vẫn còn rất ghét cô!”
“Vừa vặn tôi cũng không thích cô, chúng ta coi như huề.”
“Nhưng tôi càng ghét Toilet Tình, cô chú ý một chút, nhỏ đó rất lợi hại.” Văn Nhược Khanh xem như nhắc nhở tôi sao?
“Sao gọi nó là Toilet Tình?” Mạn Trữ hỏi Văn Nhược Khanh.
“Mẹ nó họ A, họ gì không gọi lại lấy họ người rửa xe, không phải Toilet còn là gì!”
Sau lại nghe nói Toilet Tình vừa quay về lớp liền bỏ về nhà, không biết có phải về nhà cáo trạng với ba mình hay không, dù sao tôi không muốn nghĩ đến chuyện của cô ta, hơn nữa tôi cũng không có thời gian. Lần trước Tễ Huyên và tôi bị tập kích, cho nên hôm nay chúng tôi lại phải về sớm. Rất kỳ quái là lần này giống như có chuyện gì lớn lắm, tôi lần đầu tiên ăn mặc chỉnh tề tới tham gia hội nghị trong bang. Nhìn chồng tôi một thân màu đen, một chút cũng không giống những người xung quanh…. thô tục, anh nhìn rất lịch sự. Anh vốn là cái loại thân hình cao cao gầy gầy, như bây giờ càng thon dài rồi, còn đẹp trai hơn người mẫu trên tạp chí. Ai da ~~ cảnh đẹp ý vui a. Nhưng tôi đâu rồi, có phải đã ảm đạm thất sắc không? Tôi lấy kính trang điểm bắt đầu cẩn thận nhìn mặt mình.
“Rất tốt, không cần nhìn.” Tễ Huyên không biết có phải đang an ủi tôi không, nói một câu như vậy, nghe qua cũng không tệ.
Tôi nhịn không được có chút khẩn trương, đành phải mượn việc nhìn xung quanh để giảm sức ép. Đây không phải là mục sư đầu bọ trong hôn lễ của tôi sao, bây giờ đầu trở thành màu rêu rồi, khi đi tới còn nhìn tôi cười, tôi không tự chủ đem anh ta thành lục đầu bọ. . . . .
Ông nội, bố chồng, ba mẹ đều ngồi phía sau, ông nội tuyên bố một chuyện làm tôi rớt cả hàm: “Hứa Mạn Trữ, tới đây đi. Về sau Hứa Mạn Trữ chính là cháu gái của tôi!”
“Chào đại tiểu thư!” Âm thanh xung quanh làm tôi giật mình. Ngoài nhà chúng tôi thì mọi người đều cúi đầu hành lễ với Mạn Trữ, Mạn Trữ mặc một thân màu đen. Khác với bộ sườn xám của tôi và mẹ, cậu ấy mặc bộ đồ tây màu đen, đi tới còn nháy mắt mấy cái với tôi, sau đó ngồi xuống.
“Ông nội, con lớn hơn Tễ Huyên một chút, cậu ấy là em trai đi.”
“Đúng vậy a, Tễ Huyên chào chị kết nghĩa một tiếng đi.”
“. . . . . . .”
“Ai da, không cần ngai, tuy rằng chị chỉ lớn hơn em hai tháng, ha ha ~~!”
Nể mặt ông nội, Tễ Huyên thấp giọng nói một câu: “Chị!” Mạn Trữ cũng thật là, chính là thích trêu cợt người khác, khi dễ Tễ Huyên nhà chúng tôi.
“Cậu ở đây giở trò quỷ gì?” Tôi hỏi Mạn Trữ.
“Về nói cậu biết.”
“Đười ươi ~~, cô muốn làm gì?” Tễ Huyên nhẹ nhàng hỏi, chờ Mạn Trữ trả lời.
“Là chị, không biết lễ phép.”
Ngoại trừ chuyện của Mạn Trữ, ba chồng còn có chuyện rất quan trọng. Trong bang chủ yếu chia làm ba nhóm lớn, việc là do năm đó khi ông nội sáng lập đã phân chia. Nhóm thứ nhất chủ yếu quản lý bao gồm sòng bạc, vũ trường và một ít việc làm ăn khác; nhóm thứ hai xử lý các việc giữa các bang hội và nhà nước, chủ yếu là chống nội phản; nhóm thứ ba chính là nhóm côn đồ, nếu công việc của nhóm thứ hai bàn không xong thì bọn họ liền giúp. Ba chồng để Tễ Huyên và anh Kính Hiên quản lý chuyện trong bang hội, dù sao bọn họ cũng lớn rồi. Cho nên ông đem tất cả việc buôn bán giao cho anh Kính Hiên, mà đem nhóm côn đồ giao cho Tễ Huyên. Thế này không hợp lý tí nào! Tôi có ngốc cũng biết sòng bạc là chỗ kiếm ra tiền nhất trong bang hội, nhờ đó mới có hai nhóm kia! Vẻ mặt Tễ Huyên thần thần bí bí, tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, đôi khi tôi biết được Tễ Huyên đang nghĩ gì nhưng bây giờ tôi tuyệt đối không biết cảm nhận của anh ấy như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không tốt.
Tôi lặng lẽ nắm tay Tễ Huyên, không biết tôi làm như vậy anh ấy có thể khá hơn không, tôi chỉ muốn an ủi anh ấy một chút, Tễ Huyên rất nhanh nắm lại tay tôi. . . . . . .
“Lão đại muốn đem vị trí cho đại thiếu gia hả?” Ruồi đầu xanh đứng lên.
“Tôi còn chưa quyết định.” Vì người thừa kế tương lai, mọi người bắt đầu phát biểu ý kiến khác nhau, tuy rằng ba chồng chưa quyết định, nhưng ý đồ trong mắt của ông rất rõ ràng. Đại đa số người không tỏ thái độ, nhưng cũng không ít người theo Kính Hiên, đầu xanh đứng bên Tễ Huyên.

Chương 44 : Tình yêu và chiến tranh ( bốn )


“Được rồi!” Nãy giờ ông nội không nói gì cuối cùng cũng mở miệng, “Không cần cãi nữa, mọi người đều biết tôi chỉ có một đứa cháu, chính là Tễ Huyên, nó đương nhiên là người kế nghiệp trong tương lai.” Lời ông nội rất rõ ràng, Kính Hiên không phải cháu ông, cũng không có tư cách kế thừa bang hội, điều này làm cho sắc mặt ba chồng và Kính Hiên đều khó coi. Nhưng ai cũng không dám khiêu chiến uy quyền của ông nội, ông nội nhìn một vòng, lại hỏi: “Cháu gái tôi là gì đây? Con trai! Con gái nuôi của con, con định để nó làm gì?”
“Không có sắp xếp cho nó.”
“Con không sắp xếp, vậy ông già đáng chết như tôi sẽ quyết định vậy, Mạn Trữ!”
“Dạ, ông nội!”
“Con phụ trách xử lý quan hệ với bang hội khác và bên nhà nước đi.” Ông nội đem nhóm thứ hai đưa cho Mạn Trữ, vậy bên tôi có 2 nhóm.
“Cám ơn, ông nội”
“Đây rốt cuộc là sao vậy, chị?” Tôi có cơ hội liền bắt đầu “Tra tấn bức cung” Mạn Trữ.
“Tớ tới giúp các cậu mà.”
“Đười ươi, cô nói thật đi!” Tễ Huyên cũng gia nhập đội ngũ của tôi.
“Tớ thật sự tới giúp các cậu, cậu nghĩ cái nhỏ Toilet Tình là người Văn gia, tớ rất hiểu Văn đại nương, cô ta sẽ không dễ dàng mở miệng nhắc nhở cậu để ý một chút đâu, trừ phi chuyện đó thật sự rất nghiêm trọng. Về phần tớ, lần trước ông nội đến nhà tớ thảo luận với cha mẹ muốn nhận tớ là cháu nuôi.”
“Vậy ba mẹ cậu không phải kịch liệt phản đối cậu quan hệ với người xã hội đen sao?”
“Bọn họ chỉ có đứa con gái bảo bối là Mạn Đình không phải đủ rồi sao, hừ!”
“Đười ươi, cô rời nhà trốn đi!”
“Mới không phải, ba mẹ tôi ở trong này rồi, nhưng họ không có biện pháp gì với tôi.”
“Mạn Trữ, cậu rất không hiểu chuyện rồi, ba mẹ cậu sẽ lo lắng .”
“Lan Trăn, cậu là con một thì cậu sẽ không hiểu tâm trạng của tớ. Mỗi ngày ba mẹ đều nhìn hình chị, tớ thì sao? Tớ còn sống mà không bằng một người đã chết sao? Thiệu Tễ Huyên, có lẽ cậu sẽ hiểu. Trong nhà có hơn một đứa con thì sẽ có sự cạnh tranh. Ba mẹ tớ quá xạo rồi, nói cái gì là người nào cũng là con, bàn tay đều là thịt, đối xử bình đẳng. Vừa nghe liền biết gạt người! Cậu nghĩ coi đánh vào mu bàn tay có vẻ đau hơn!”
“Mạn Trữ. . . . . ., ba mẹ cậu sẽ rất đau lòng.”
“Chẳng lẽ họ cả ngày nhắc đi nhắc lại chị có bao nhiêu tốt, tớ không buồn sao? !”
“Thật xui xẻo, nhà chúng tôi cũng không phải vườn bách thú, có tắc kè hoa rồi, còn phải nuôi thêm một con đười ươi.” Tễ Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, xem như anh ấy nhận Mạn Trữ rồi hả?
“Lại là đười ươi! Không được gọi tôi là đười ươi, tôi là chị cậu đó!” Mạn Trữ vẫn bị Tễ Huyên gọi là đười ươi đến không nhịn được nữa, “Nhóc thối, cậu nhất định phải chết! Tiên hạc phi cước.” Mạn Trữ bay lên một cước đá tới chỗ Tễ Huyên.
“Công kích không hiệu quả.” Tễ Huyên dễ dàng chặn lại.
“Tôi lại đá!” Ê ! Ê! Chúng ta không phải người một nhóm sao? Nội bộ không nên đấu đá nhau ~~! Tôi mặc kệ.
Mạn Trữ bắt đầu gia nhập cuộc sống của chúng tôi, tuy rằng cậu ấy cũng thường xuyên kiếm chuyện, nhưng dù sao cũng là bạn già của tôi.
“Thầy của con nói qua chuyện con chuyển trường với ba rồi.” Biết ba chồng sẽ kiếm tụi tôi về chuyện này mà, phiền nhất chính là ông cũng kêu luôn ba mẹ tôi tới.
“Vậy thì sao. . . ., muốn tôi làm gì?” Tễ Huyên rất lạnh nhạt với ba chồng, kỳ thật trong hôn lễ của chúng tôi cũng thấy rõ rồi, anh ấy có vẻ nghe lời ông nội, có lẽ người muốn tôi vào cửa là ông nội.
“Ba biết con lo cho Lan Trăn, nhưng . . . . . . .”
“Tôi sẽ không chuyển trường, trước kia tôi đã nói, tôi sẽ không ném vợ mình cho vệ sĩ.”
“Mày. . . . . . . Mẹ mày là . . . . . . .”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!” Tôi kéo kéo Tễ Huyên, hi vọng anh ấy không cãi nhau với ba chồng.
“Tao không cần biết mày nghĩ gì, ngày mai mày quay lại Kiếm Lan cho tao!” ba chồng hoàn toàn phát hỏa. Giống như hét vô mặt Tễ Huyên, ba tôi đã không được rồi, ngất tại hiện trường, lão đại phát hỏa uy lực thật kinh người a!
“Hừ! Muốn thì tự ông đi.” Tễ Huyên vẫn không nghe theo, anh ấy chỉ cười cho qua.
“Thiệu Tễ Huyên!”
“Nó đã lớn ròi.” Tiếng ông nội chen vào, Mạn Trữ đỡ ông nội vào thư phòng, rồi nháy mắt với tôi, may mà cậu ấy đi tìm viện binh, “Cho nó tự quyết định việc của mình đi.”
“Nhưng ba . . . . . .”
“Ba cũng muốn tìm con để bàn chuyện của Tễ Huyên và Kính Hiên, đều ra ngoài hết đi, để cha con tôi tâm sự một chút.”
Không biết ông nội nói gì với ba chồng, dù sao kết thúc cũng không vui, nhà chúng tôi bây giờ chỉ có thể nói là rất nguy hiểm, mọi người đều có dự cảm nguy hiểm nhưng vẫn lựa chọn trầm mặc.
“Cậu làm sao biết thân phận của Toilet Tình?” Mạn Trữ đưa ra câu hỏi mà tôi vẫn muốn hỏi.
“Vừa lúc điều tra Văn gia, cho nên điều tra nhiều một chút, mẹ của Văn Nhược Tình năm trước mới thay thế Văn phu nhân, mẹ Văn Nhược Khanh ly hôn với ba cô ấy. Văn Nhược Tình rất kỳ quái, bắt đầu từ tiểu học cô ta đã học cùng trường với tôi, tôi vừa chuyển đến Hoa Tân cô ta cũng lập tức theo tới đây.”
“Độc nhất là tâm địa đàn bà, nhỏ chết tiệt đó đánh chủ ý lên em. Aiz! Em trai, đây đều là lỗi của em biết không? Ai kêu em trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, sớm muộn gì cũng chết em thôi.”
“. . . . . . . Độc nhất quả nhiên là tim phụ nữ.”
Mạn Trữ nói như vậy cũng không sai, Tễ Huyên cũng rất phức tạp. Đi đường với anh ấy, thường xuyên bị những người không quen biết ám sát. Ở Hoa Tân không tới vài ngày, còn có nhiều cô gái theo đuổi từ học sinh tiểu học tới sinh viên đếm không hết. Khoa trương nhất là thành lập câu lạc bộ chạy theo Tễ Huyên, đôi khi còn có con trai tới quấy rối. Tôi cũng rất đáng thương, gần đây Mạn Trữ bắt đầu bán hình tôi, tôi không biết sao lại vậy, vì thế liền hỏi.
“Tại sao lại chụp hình tớ, cậu không chụp Tễ Huyên sao?”
“Bây giờ lượng tiêu thụ của cậu tương đối khá ~~.”
“Phải không?” không ngờ ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, mọi người rốt cục cũng phát hiện tôi cũng không tệ.
“Đều là nữ sinh mua.”
“. . . . . . ?”
“Không cần lo, chẳng qua làm bia phi tiêu, ha ha ~~~” tôi chỉ có thể nói bây giờ tôi không ở nhân giới. . . . . . .

Chương 45 : Tình yêu và chiến tranh ( năm )


Có thêm Mạn Trữ cũng không tồi, khi không có Tễ Huyên, Mạn Trữ cũng có thể bảo vệ tôi, cho nên sau chuyện đó Toilet Tình vẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị. Nhưng ai rảnh m
<<1 ... 3031323334 ... 36>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1225/5279