Truyện nhiều tập - Sự chờ đợi của lương thần - phần 3
| Lượt xem : |
ớp buổi tối. Hai người cùng đi trên con đường nhỏ trải nhựa, lát sau một tốp sinh viên đạp xe ào tới, hình như có tiếng phàn nàn.
Lương Thần cười thầm, ngày xưa cũng vậy. Trong những buổi tối lạnh buốt, cô thường đạp xe lên lớp, lúc về phóng càng nhanh gió càng mạnh, gió táp vào mặt bỏng rát, cơ hồ làm cho lớp da trên má nứt nẻ, gió lạnh rít bên tai, về đến phòng, mặt mũi lạnh cứng, răng va vào nhau lập cập.
Sau khi quen Diệc Phong, anh thường đèo cô bằng xe đạp, cô ngồi trốn sau lưng anh, tay nắm chặt chiếc áo khoác bị gió thổi căng phồng của anh, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Diệc Phong như đọc được suy nghĩ của cô, lúc đó hai người đang đi theo con đường nhỏ dẫn tới con dốc vừa cao vừa dài phía xa, anh nghiêng đầu sang cười: “Cũng may lúc đó em gầy, nếu không anh còn vất vả đến đâu!”
Lương Thần đang mải theo đổi những hình ảnh vừa bất chợt lướt qua trong đầu, bỗng bật cười thành tiếng, vui vẻ: “Hết năm thứ ba, em tăng liền mấy ký, những năm mươi ký, anh cũng vẫn đèo em bình thường đấy thôi.”
Diệc Phong ngoảnh sang lẩm bẩm: “Thì ra anh bị đánh lừa mấy năm liền mà không biết, sao lúc nào em cũng bảo em chỉ có bốn muơi tư ký”. Lương Thần nhún vai, nói vẻ đắc ý: “Nguời ta bảo nguời mẫu không nên nặng quá năm muơi ký, vả lại đó cũng là một kiểu ám thị, ít nất chưa bao giờ thấy anh phàn nàn em quá nặng, đúng không?”
Diệc Phong cuời ngất, ánh sáng long lanh. Anh dèo cô nhẹ như không, bao lần đưa nhau qua con dốc đó, gã trai lãng mạn là anh hồi ấy những tuởng có thể đèo cô suốt cuộc đời.
Anh giơ tay chỉ sân bóng ổ phía bên trái: “Mình đến đó ngồi”.
Sân bóng rổ mùa lạnh, sự náo nhiệt kém xa thời tiết đêm hè, nhưng khi họ đến, vẫn thấy ba bốn sinh viên đang tập bóng ở những vị trí khác nhau trên sân, tiếng bóng rơi lúc nặng lúc nhẹ trong đêm lạnh yên tĩnh nghe rất rõ.
Họ cùng ngồi xuống bậc thềm đá nhẵn bóng, trên khoảng đất trống truớc mặt gần chỗ họ ngồi chỉ có hai cậu sinh viên mặc áo phông trắng đang tập bóng. Cách đó một đoạn là đống đồ cuả họ gồm quần áo và ba lô. Cô tự dưng nhớ lại ngày xưa Lăng Diệc Phong cũng luôn như vậy, anh luôn ra sân bóng, bất luận thời tiết và nhiệt độ như thế nào anh cũng đều cởi phăng áo ngoài, chỉ mặc quần cộc và áo thể thao, mồ hôi đầm đià. Lương Thần ngồi xem, có lúc dù đã mặc áo khoác to sụ vẫn rét run.
Cậu sinh viên ở gần họ chơi bóng rất khá, cậu ta chạy hai buớc rồi giơ cao quả bóng, tư thế rất đẹp, lát sau khi đã ở vị trí thích hợp cậu bắt đầu ném bóng, lực ném và góc dộ điều đẹp và chuẩn. Sở dĩ Lương Thần hiểu những điều này, một phần là do thời trung học cô cùng đám bạn hâm mộ mấy cầu thủ bóng rổ, đua nhau xem không bỏ xót một trận đấu lờn nào trên ti vi. Còn một phần là do hồi đó cô thường xuyên xem Lăng Diệc Phong chơi bóng, lâu dần cũng biết vài kỹ thuật và thuật ngữ chuyên môn.
Nhớ lại chuyện ngày trước, Lương Thần bất giác mỉm cười, nhìn Lăng Diệc Phong, cô chỉ cậu thanh niên trên sân vận động nói: “Trông cậu ta rất giống anh ngày trước”.
Lăng Diệc Phong cũng nhìn chàng trai, vui vẻ: “Thì ra anh cũng sung sức như cậu ta?”. Lương Thần không hiểu, Diệc Phong chỉ chàng trai ở sân bên cạnh nói: “Em không nhận ra sao? Đối phương ném một quả, cậu ta dùng một tư thế đẹp hơn đánh trả một quả, kiểu dáng thì đẹp, nhưng rõ ràng có vẻ thách thức”.
Ra vậy! Lương Thần đâu có biết. Quan sát kỹ, quả nhiên đúng như anh nói. Tay chống cằm Diệc Phong lẩm bẩm: “Năm xưa hình như anh không như thế”.
Bóng rổ, uống rượu và chơi bài Diệc Phong đều rất giỏi, tất cả đều phản ánh bản chất tính cách kiên định của anh. Cách đánh bài của Diệc Phong ổn định đến mức chỉ cần có anh trên sân là cả đội tự tin hẳn lên, có thể chấp cả một đội toàn những sinh viên hăng hái nhất, Mọi trận đấu tranh giải của sinh viên toàn thành phố, anh đều tham dự, Lương Thần cũng không bỏ một buổi nào, trên khán đài cô luôn bị chinh phục bởi ánh mắt và cả lối chơi bóng đặc biệt điềm tĩnh đó.
Trong đôi mắt ấy, ngoài cái vẻ điềm tĩnh tự tin còn ẩn chứ một sức mạnh khiến người khác yên lòng.
Những điều này Lương Thần chưa bao giờ nói với anh, bậy giờ cô đương nhiên lại càng không nói. Nhưng Diệc Phong đột nhiên hưng phấn, anh đứng dậy vẫy chàng trai: “Các bạn, cho tôi chơi một lát được không?”
Lương Thần ngẩn người, cũng đứng lên theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh định chơi thật sao?”. Cô chỉ vào đôi giầy da dưới chân anh: “Cẩn thận bị thương”.
“Không sao”, Lăng Diệc Phong khởi động nhẹ, cởi áo khoác, vén cao tay áo sơ mi, đi xuống sân.
Hình như trở về trường cũ, những đam mê ngày trước cũng trở về.
Có lẽ hai cậu sinh viên cũng muốn nghỉ một lát, một cậu chuyền bóng lại, giơ tay chỉ về phía căng tin cách đó không xa: “Chúng tôi đi uống nước, anh chị cứ tự nhiên”. Nói xong đoạn ù chạy, bước chân chắc nịch, khoẻ khoắn, sức lực sung mãn, thoắt cái đã khuất sau rặng cây.
Dáng người dong dỏng đứng một mình trên góc sân bóng trống không, một trận gió thổi làm vạt áo tung bay.
Anh vẫn tư thế chuẩn mực năm nào, đường vươn của cánh tay đẹp, quả bóng màu nâu thẫm, vạch một đường tròn trong đêm…
Quả bóng trượt trên miệng lưới, cuối cùng nảy ra, Diệc Phong chạy đến nhặt lên, vỗ vỗ rồi cười: “Lâu lắm không chơi, quả nhiên tay cứng quá”.
Nói xong, anh quay người, ném quả thứ hai. Lần này là nhảy ném, hai chân nhẹ nhàng rời mặt đất, một giây sau, “soạt” tiếng bóng rơi trúng rổ.
“Chúc mừng, phong độ vẫn như xưa”, Lương Thần vỗ tay cười.
Anh lại thử mấy quả nữa, lần nào cũng trúng, anh hào hứng ngoảnh lại vẫy tay, nói to: “Em cũng xuống chơi đi!”
Lương Thần ngập ngừng giây lát rồi cũng bước xuống sân, giơ tay đón quả bóng trong tay anh, vỗ vỗ rồi đứng vào vạch phạt đền. Đó là thói quen của cô. Trước đây mỗi khi chơi bóng với bạn, Lương Thần luôn thích đứng ở vị trí đó.
Diệc Phong bảo cô không có chí tiến thủ, đứng cố định một chỗ như vậy, đối diện với lưới, chỉ cần đối diện với lưới, chỉ cần luyện quen tay, quen lực chắc chắn mười quả trứng cả mười.
“Không chu đứng chỗ khác để tự nâng cao”, lúc đó Diệc Phong gõ vào đầu cô nói vậy. Nhưng cô không muốn nâng cao. Nâng cao làm gì? Cô vốn đã không ưa vận động chỉ cần biết chơi là tốt rồi.
Nhưng ít nhất vẫn còn một điều khiến cô đắc ý, đó là đúng như Diệc Phong nói, đứng ở chính giữa chấm phạt đ ền, bỗng không biết nên vận dụng lực bao nhiêu.
Diệc Phong vén áo quá khuỷ tay, một tay chống eo, cuời: “Để xem bây giờ em có còn lưà đuợc nguời mù tịt bóng rổ nữa không”.
Thì ra anh vẫn nhớ. Lương Thần cảm thấy buồn cuời, một tối cô cùng Diệc Phong tập bóng,lúc đó trên sân cũng có một đôi trai gái đang dạy nhau tập bóng. Chàng trai cầm tay người yêu dạy cách ném bóng nhưng cô bạn gái mới nhìn đã biết thuộc loại ít hoạt động, lực cánh tay quá yếu, quả bóng ném đi còn chưa chạm miệng lưới. Diệc Phong và Lương Thần ở nửa sân bên kia, hôm đó Lương Thần chơi rất hăng, đứng ở vị trí cố định, ném quả nào trúng quả đó.
Lúc ấy sau lưng hai người chợt vang lên tiếng reo ngạc nhiên, thán phục: “Bạn ở trong đội tuyển của trường phải không, học lâu chưa mà chơi siêu thế?”. Ngoái đầu lại, họ bắt gặp một khuôn mặt trẻm mắt đang trợn tròn khâm phục.
Lương Thần ngẩn người, trong lúc lắc đầu không khỏi cảm thấy đắc ý. Tuy nhiên, Diệc Phong lại cười một cách đáng ghét, nói nhỏ: “Tuyển thủ bóng rổ ơi, thử biểu diễn kiểu chạy ba bước xem nào!”.
“Trở về với hiện tại đi”.Có tiếng nói nhỏ bên tai cô, ánh mắt Lương Thần vẫn đang tập trung vào quả bóng trên tay. Tiếng nói ấy lại tiếp tục: “Mặc dù cả đời khó mà gặp được một fan hâm mộ như thế nhưng em cũng đừng vì vậy mà đắc ý suốt ngần ấy năm”.
“Đáng ghét!” Lương Thần lườm anh, bắt đầu tập trung chú ý, nhớ lại tư thế Diệc Phong đã dạy năm xưa, từ từ giơ cao quả bóng.
Quả nhiên vẫn không được, cô bất lực nhìn vật thể tròn màu nâu nảy lên nảy xuống phía xa. Nghiệp dư vẫn là nghiệp dư thôi, bao nhiêu năm không động tay vào quả bóng, cô không còn nhớ gì hết.
“Góc độ khá tốt”, Diệc Phong mỉm cười, động viên, chạy đi khéo léo bắt quả bóng ném trả lại Lương Thần, nói to: “Cố lên, sao chẳng có tý sức nào vậy?”
“Thử lần nữa!” Lương Thần sửa lại cổ áo.
Lần này lực tương đối, nhưng ném quá bổng, bóng vượt qua xà.
Cô bắt đầu thấy nàn, ngày xưa cô chơi cũng không tồi, tại sao chỉ sau một quả Diệc Phong đã quen tay, còn cô dù thử mãi cũng không được?
Lại thử tiếp. Mấy quả sau dù có khá hơn, phối hợp toàn thân cũng nhuần nhuyễn hơn nhưng vẫn không quả nào lọt lưới. Cuối cùng cô nản chí, ném trả bóng cho Diệc Phong, phủi tay đứng lui một bên.
“Không chơi nữa sao?” Diệc Phong chớp mắt, buồn cười vì vẻ mặt tiu nghỉu của đối phương.
“Lại đây!”, anh vẫy tay.
“Để làm gì?” Từ xa cô đã thấy hai cậu sinh viên quay lại.
Ngay sau đó, quả bóng đưa trở lại vào tay cô. “Tối nay nhất định phải ném trúng một quả em mới cam lòng”.
Lương Thần nhăn mặt: “Anh cũng hiểu cơ đấy!”, nói xong cô mới nhận ra hình như cô đã quên mối quan hệ không rõ ràng giữa họ, bầu không khí này quá đỗi thân thiết. Cô liếc nhìn thái độc của Diệc Phong, nhưng anh đã vòng ra sau lưng cô, nói nhẹ nhàng: “Tập trung chú ý nào!”
Người đằng sau nhẹ nhàng áp sát người cô, cánh tay dài bòng ra phía trước, áp sát cánh tay cô nhẹ như không, bàn tay ấn nóng phủ lên bàn tay cô đang cầm quả bóng.
Cô liếc nhìn hai cậu thanh niên tay cầm chai nước đứng phía xa nhìn lại, có lẽ họ không muốn quấy rầy giây phút thân mật của hai người. Lương Thần hơi thiếu tự nhiên, khẽ nhúc nhích người, Diệc Phong thì thầm: “Bảo em tập trung tư tưởng cơ mà. Trúng quả này chúng ta sẽ đi, người ta đang đợi”, giọng anh như đùa giỡn. Mình đã nói nhất định phải ném! Lương Thần thầm lẩm bẩm, bắt đầu tập trung chú ý. Ngày xưa cô cũng học theo kiểu kèm sát như thế này, tiến bộ rất nhanh.
Lúc bóng rời khỏi tay, Lương Thần lờ mờ cảm thấy có điều gì không ổn bời cơ thể người sau lưng bỗng như cứng lại.
Dãy đèn dày đặc cạnh sân bóng, ánh sáng rất tốt, quả bóng vẻ một vòng trên không trung, coay tròn ồi đập vào thành lưới bật ra ngoài. Lương Thần ngẩn người. Tại sao chứ? Lực ném dường như vừa đủ, nhưng góc hơi lệch, tất cả là do chính vào khoảnh khắc quả bóng sắp rời tay, bàn tay của người sau lưng khẽ run, làm sai góc ngắm đã định trước đó.
Hai cậu sinh viên chạy đến nhặt quả bóng đem lại, Lương Thần mỉm cười nói vui: “Tôi chơi chán quá phải không?”
Ngoảnh đầu lại, cô sững người thấy mặt Diệc Phong đang nhăn nhó. Anh cúi đầu, mi mắt động đậy, khom người, lùi về sau, hai tay ôm gối. Sắc mặt anh đột nhiên xấu đi, cô chỉ nhìn thấy đám tóc ngắn sau gáy của anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”
Im lặng một lúc, anh mới nói: “Hơi choáng”, sau đó lại gượng cười như không có chuyện gì: “Tối nay uống quá nhiều, trước khi đi bị phạt ba ly, lúc đầu cũng thấy bình thường, không ngờ bây giờ lại hơi khó chịu”.
Lương Thần không bao giờ động đến rượu nên cũng không hiểu thế nào là dư âm của rượu, cũng không biết dư âm đó kéo dài bao lâu. Nhưng cô bỗng thấy băn khoăn, rõ ràng lúc trước Diệc Phong còn tỏ ra hoàn toàn bình thường, lúc chơi bóng động tác của anh vẫn rất chuẩn, không có dấu hiệu nào chứng tỏ ảnh hưởng của rượu. Dù vậy, cô vẫn hỏi: “Anh có cần vào trong kia ngồi nghỉ một lát?” Anh khoát tay, giọng nói vẫn như cười cợt: “Bây giờ tạm thời không nên vận động, đang bị choáng vận động s
QUAY LẠILương Thần cười thầm, ngày xưa cũng vậy. Trong những buổi tối lạnh buốt, cô thường đạp xe lên lớp, lúc về phóng càng nhanh gió càng mạnh, gió táp vào mặt bỏng rát, cơ hồ làm cho lớp da trên má nứt nẻ, gió lạnh rít bên tai, về đến phòng, mặt mũi lạnh cứng, răng va vào nhau lập cập.
Sau khi quen Diệc Phong, anh thường đèo cô bằng xe đạp, cô ngồi trốn sau lưng anh, tay nắm chặt chiếc áo khoác bị gió thổi căng phồng của anh, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Diệc Phong như đọc được suy nghĩ của cô, lúc đó hai người đang đi theo con đường nhỏ dẫn tới con dốc vừa cao vừa dài phía xa, anh nghiêng đầu sang cười: “Cũng may lúc đó em gầy, nếu không anh còn vất vả đến đâu!”
Lương Thần đang mải theo đổi những hình ảnh vừa bất chợt lướt qua trong đầu, bỗng bật cười thành tiếng, vui vẻ: “Hết năm thứ ba, em tăng liền mấy ký, những năm mươi ký, anh cũng vẫn đèo em bình thường đấy thôi.”
Diệc Phong ngoảnh sang lẩm bẩm: “Thì ra anh bị đánh lừa mấy năm liền mà không biết, sao lúc nào em cũng bảo em chỉ có bốn muơi tư ký”. Lương Thần nhún vai, nói vẻ đắc ý: “Nguời ta bảo nguời mẫu không nên nặng quá năm muơi ký, vả lại đó cũng là một kiểu ám thị, ít nất chưa bao giờ thấy anh phàn nàn em quá nặng, đúng không?”
Diệc Phong cuời ngất, ánh sáng long lanh. Anh dèo cô nhẹ như không, bao lần đưa nhau qua con dốc đó, gã trai lãng mạn là anh hồi ấy những tuởng có thể đèo cô suốt cuộc đời.
Anh giơ tay chỉ sân bóng ổ phía bên trái: “Mình đến đó ngồi”.
Sân bóng rổ mùa lạnh, sự náo nhiệt kém xa thời tiết đêm hè, nhưng khi họ đến, vẫn thấy ba bốn sinh viên đang tập bóng ở những vị trí khác nhau trên sân, tiếng bóng rơi lúc nặng lúc nhẹ trong đêm lạnh yên tĩnh nghe rất rõ.
Họ cùng ngồi xuống bậc thềm đá nhẵn bóng, trên khoảng đất trống truớc mặt gần chỗ họ ngồi chỉ có hai cậu sinh viên mặc áo phông trắng đang tập bóng. Cách đó một đoạn là đống đồ cuả họ gồm quần áo và ba lô. Cô tự dưng nhớ lại ngày xưa Lăng Diệc Phong cũng luôn như vậy, anh luôn ra sân bóng, bất luận thời tiết và nhiệt độ như thế nào anh cũng đều cởi phăng áo ngoài, chỉ mặc quần cộc và áo thể thao, mồ hôi đầm đià. Lương Thần ngồi xem, có lúc dù đã mặc áo khoác to sụ vẫn rét run.
Cậu sinh viên ở gần họ chơi bóng rất khá, cậu ta chạy hai buớc rồi giơ cao quả bóng, tư thế rất đẹp, lát sau khi đã ở vị trí thích hợp cậu bắt đầu ném bóng, lực ném và góc dộ điều đẹp và chuẩn. Sở dĩ Lương Thần hiểu những điều này, một phần là do thời trung học cô cùng đám bạn hâm mộ mấy cầu thủ bóng rổ, đua nhau xem không bỏ xót một trận đấu lờn nào trên ti vi. Còn một phần là do hồi đó cô thường xuyên xem Lăng Diệc Phong chơi bóng, lâu dần cũng biết vài kỹ thuật và thuật ngữ chuyên môn.
Nhớ lại chuyện ngày trước, Lương Thần bất giác mỉm cười, nhìn Lăng Diệc Phong, cô chỉ cậu thanh niên trên sân vận động nói: “Trông cậu ta rất giống anh ngày trước”.
Lăng Diệc Phong cũng nhìn chàng trai, vui vẻ: “Thì ra anh cũng sung sức như cậu ta?”. Lương Thần không hiểu, Diệc Phong chỉ chàng trai ở sân bên cạnh nói: “Em không nhận ra sao? Đối phương ném một quả, cậu ta dùng một tư thế đẹp hơn đánh trả một quả, kiểu dáng thì đẹp, nhưng rõ ràng có vẻ thách thức”.
Ra vậy! Lương Thần đâu có biết. Quan sát kỹ, quả nhiên đúng như anh nói. Tay chống cằm Diệc Phong lẩm bẩm: “Năm xưa hình như anh không như thế”.
Bóng rổ, uống rượu và chơi bài Diệc Phong đều rất giỏi, tất cả đều phản ánh bản chất tính cách kiên định của anh. Cách đánh bài của Diệc Phong ổn định đến mức chỉ cần có anh trên sân là cả đội tự tin hẳn lên, có thể chấp cả một đội toàn những sinh viên hăng hái nhất, Mọi trận đấu tranh giải của sinh viên toàn thành phố, anh đều tham dự, Lương Thần cũng không bỏ một buổi nào, trên khán đài cô luôn bị chinh phục bởi ánh mắt và cả lối chơi bóng đặc biệt điềm tĩnh đó.
Trong đôi mắt ấy, ngoài cái vẻ điềm tĩnh tự tin còn ẩn chứ một sức mạnh khiến người khác yên lòng.
Những điều này Lương Thần chưa bao giờ nói với anh, bậy giờ cô đương nhiên lại càng không nói. Nhưng Diệc Phong đột nhiên hưng phấn, anh đứng dậy vẫy chàng trai: “Các bạn, cho tôi chơi một lát được không?”
Lương Thần ngẩn người, cũng đứng lên theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh định chơi thật sao?”. Cô chỉ vào đôi giầy da dưới chân anh: “Cẩn thận bị thương”.
“Không sao”, Lăng Diệc Phong khởi động nhẹ, cởi áo khoác, vén cao tay áo sơ mi, đi xuống sân.
Hình như trở về trường cũ, những đam mê ngày trước cũng trở về.
Có lẽ hai cậu sinh viên cũng muốn nghỉ một lát, một cậu chuyền bóng lại, giơ tay chỉ về phía căng tin cách đó không xa: “Chúng tôi đi uống nước, anh chị cứ tự nhiên”. Nói xong đoạn ù chạy, bước chân chắc nịch, khoẻ khoắn, sức lực sung mãn, thoắt cái đã khuất sau rặng cây.
Dáng người dong dỏng đứng một mình trên góc sân bóng trống không, một trận gió thổi làm vạt áo tung bay.
Anh vẫn tư thế chuẩn mực năm nào, đường vươn của cánh tay đẹp, quả bóng màu nâu thẫm, vạch một đường tròn trong đêm…
Quả bóng trượt trên miệng lưới, cuối cùng nảy ra, Diệc Phong chạy đến nhặt lên, vỗ vỗ rồi cười: “Lâu lắm không chơi, quả nhiên tay cứng quá”.
Nói xong, anh quay người, ném quả thứ hai. Lần này là nhảy ném, hai chân nhẹ nhàng rời mặt đất, một giây sau, “soạt” tiếng bóng rơi trúng rổ.
“Chúc mừng, phong độ vẫn như xưa”, Lương Thần vỗ tay cười.
Anh lại thử mấy quả nữa, lần nào cũng trúng, anh hào hứng ngoảnh lại vẫy tay, nói to: “Em cũng xuống chơi đi!”
Lương Thần ngập ngừng giây lát rồi cũng bước xuống sân, giơ tay đón quả bóng trong tay anh, vỗ vỗ rồi đứng vào vạch phạt đền. Đó là thói quen của cô. Trước đây mỗi khi chơi bóng với bạn, Lương Thần luôn thích đứng ở vị trí đó.
Diệc Phong bảo cô không có chí tiến thủ, đứng cố định một chỗ như vậy, đối diện với lưới, chỉ cần đối diện với lưới, chỉ cần luyện quen tay, quen lực chắc chắn mười quả trứng cả mười.
“Không chu đứng chỗ khác để tự nâng cao”, lúc đó Diệc Phong gõ vào đầu cô nói vậy. Nhưng cô không muốn nâng cao. Nâng cao làm gì? Cô vốn đã không ưa vận động chỉ cần biết chơi là tốt rồi.
Nhưng ít nhất vẫn còn một điều khiến cô đắc ý, đó là đúng như Diệc Phong nói, đứng ở chính giữa chấm phạt đ ền, bỗng không biết nên vận dụng lực bao nhiêu.
Diệc Phong vén áo quá khuỷ tay, một tay chống eo, cuời: “Để xem bây giờ em có còn lưà đuợc nguời mù tịt bóng rổ nữa không”.
Thì ra anh vẫn nhớ. Lương Thần cảm thấy buồn cuời, một tối cô cùng Diệc Phong tập bóng,lúc đó trên sân cũng có một đôi trai gái đang dạy nhau tập bóng. Chàng trai cầm tay người yêu dạy cách ném bóng nhưng cô bạn gái mới nhìn đã biết thuộc loại ít hoạt động, lực cánh tay quá yếu, quả bóng ném đi còn chưa chạm miệng lưới. Diệc Phong và Lương Thần ở nửa sân bên kia, hôm đó Lương Thần chơi rất hăng, đứng ở vị trí cố định, ném quả nào trúng quả đó.
Lúc ấy sau lưng hai người chợt vang lên tiếng reo ngạc nhiên, thán phục: “Bạn ở trong đội tuyển của trường phải không, học lâu chưa mà chơi siêu thế?”. Ngoái đầu lại, họ bắt gặp một khuôn mặt trẻm mắt đang trợn tròn khâm phục.
Lương Thần ngẩn người, trong lúc lắc đầu không khỏi cảm thấy đắc ý. Tuy nhiên, Diệc Phong lại cười một cách đáng ghét, nói nhỏ: “Tuyển thủ bóng rổ ơi, thử biểu diễn kiểu chạy ba bước xem nào!”.
“Trở về với hiện tại đi”.Có tiếng nói nhỏ bên tai cô, ánh mắt Lương Thần vẫn đang tập trung vào quả bóng trên tay. Tiếng nói ấy lại tiếp tục: “Mặc dù cả đời khó mà gặp được một fan hâm mộ như thế nhưng em cũng đừng vì vậy mà đắc ý suốt ngần ấy năm”.
“Đáng ghét!” Lương Thần lườm anh, bắt đầu tập trung chú ý, nhớ lại tư thế Diệc Phong đã dạy năm xưa, từ từ giơ cao quả bóng.
Quả nhiên vẫn không được, cô bất lực nhìn vật thể tròn màu nâu nảy lên nảy xuống phía xa. Nghiệp dư vẫn là nghiệp dư thôi, bao nhiêu năm không động tay vào quả bóng, cô không còn nhớ gì hết.
“Góc độ khá tốt”, Diệc Phong mỉm cười, động viên, chạy đi khéo léo bắt quả bóng ném trả lại Lương Thần, nói to: “Cố lên, sao chẳng có tý sức nào vậy?”
“Thử lần nữa!” Lương Thần sửa lại cổ áo.
Lần này lực tương đối, nhưng ném quá bổng, bóng vượt qua xà.
Cô bắt đầu thấy nàn, ngày xưa cô chơi cũng không tồi, tại sao chỉ sau một quả Diệc Phong đã quen tay, còn cô dù thử mãi cũng không được?
Lại thử tiếp. Mấy quả sau dù có khá hơn, phối hợp toàn thân cũng nhuần nhuyễn hơn nhưng vẫn không quả nào lọt lưới. Cuối cùng cô nản chí, ném trả bóng cho Diệc Phong, phủi tay đứng lui một bên.
“Không chơi nữa sao?” Diệc Phong chớp mắt, buồn cười vì vẻ mặt tiu nghỉu của đối phương.
“Lại đây!”, anh vẫy tay.
“Để làm gì?” Từ xa cô đã thấy hai cậu sinh viên quay lại.
Ngay sau đó, quả bóng đưa trở lại vào tay cô. “Tối nay nhất định phải ném trúng một quả em mới cam lòng”.
Lương Thần nhăn mặt: “Anh cũng hiểu cơ đấy!”, nói xong cô mới nhận ra hình như cô đã quên mối quan hệ không rõ ràng giữa họ, bầu không khí này quá đỗi thân thiết. Cô liếc nhìn thái độc của Diệc Phong, nhưng anh đã vòng ra sau lưng cô, nói nhẹ nhàng: “Tập trung chú ý nào!”
Người đằng sau nhẹ nhàng áp sát người cô, cánh tay dài bòng ra phía trước, áp sát cánh tay cô nhẹ như không, bàn tay ấn nóng phủ lên bàn tay cô đang cầm quả bóng.
Cô liếc nhìn hai cậu thanh niên tay cầm chai nước đứng phía xa nhìn lại, có lẽ họ không muốn quấy rầy giây phút thân mật của hai người. Lương Thần hơi thiếu tự nhiên, khẽ nhúc nhích người, Diệc Phong thì thầm: “Bảo em tập trung tư tưởng cơ mà. Trúng quả này chúng ta sẽ đi, người ta đang đợi”, giọng anh như đùa giỡn. Mình đã nói nhất định phải ném! Lương Thần thầm lẩm bẩm, bắt đầu tập trung chú ý. Ngày xưa cô cũng học theo kiểu kèm sát như thế này, tiến bộ rất nhanh.
Lúc bóng rời khỏi tay, Lương Thần lờ mờ cảm thấy có điều gì không ổn bời cơ thể người sau lưng bỗng như cứng lại.
Dãy đèn dày đặc cạnh sân bóng, ánh sáng rất tốt, quả bóng vẻ một vòng trên không trung, coay tròn ồi đập vào thành lưới bật ra ngoài. Lương Thần ngẩn người. Tại sao chứ? Lực ném dường như vừa đủ, nhưng góc hơi lệch, tất cả là do chính vào khoảnh khắc quả bóng sắp rời tay, bàn tay của người sau lưng khẽ run, làm sai góc ngắm đã định trước đó.
Hai cậu sinh viên chạy đến nhặt quả bóng đem lại, Lương Thần mỉm cười nói vui: “Tôi chơi chán quá phải không?”
Ngoảnh đầu lại, cô sững người thấy mặt Diệc Phong đang nhăn nhó. Anh cúi đầu, mi mắt động đậy, khom người, lùi về sau, hai tay ôm gối. Sắc mặt anh đột nhiên xấu đi, cô chỉ nhìn thấy đám tóc ngắn sau gáy của anh, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh sao thế?”
Im lặng một lúc, anh mới nói: “Hơi choáng”, sau đó lại gượng cười như không có chuyện gì: “Tối nay uống quá nhiều, trước khi đi bị phạt ba ly, lúc đầu cũng thấy bình thường, không ngờ bây giờ lại hơi khó chịu”.
Lương Thần không bao giờ động đến rượu nên cũng không hiểu thế nào là dư âm của rượu, cũng không biết dư âm đó kéo dài bao lâu. Nhưng cô bỗng thấy băn khoăn, rõ ràng lúc trước Diệc Phong còn tỏ ra hoàn toàn bình thường, lúc chơi bóng động tác của anh vẫn rất chuẩn, không có dấu hiệu nào chứng tỏ ảnh hưởng của rượu. Dù vậy, cô vẫn hỏi: “Anh có cần vào trong kia ngồi nghỉ một lát?” Anh khoát tay, giọng nói vẫn như cười cợt: “Bây giờ tạm thời không nên vận động, đang bị choáng vận động s
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu