XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 4

Lượt xem :
sau nhà đi ra.

Nhìn thấy tiểu nữ nhân trong đại sảnh, hắn dừng bước lại, trước cong môi cười, lúc này mới tiến lên, khách khí ân cần thăm hỏi: \"Công Tôn phu nhân, sớm a.\"

Nàng híp mắt lại, còn không có mở miệng, chợt nghe Lâm sư phụ cười ha hả. \"A, được rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, Vô Song cô nương xuất giá, nên đổi cách xưng hô gọi ngươi Công Tôn phu nhân mới đúng.\"

\"Lâm sư phụ, người là trưởng bối, vẫn có thể gọi ta Vô Song.\" Danh hiệu \Công Tôn phu nhân\ này, nàng nghe thế nào chính là không thuận tai lắm.

Lâm sư phụ cũng rất kiên trì.

\"Ha hả ha hả, ngươi hiện tại chính là tướng gia phu nhân mà. Được rồi, nhìn ta đây đại thô kệch, cũng đã quên cùng ngươi nói tiếng chúc mừng. Vào ngày mai, vò tương hoa quế trong sân, ta sẽ đưa một vò qua, coi như là quà mừng.\"

\"Cảm ơn Lâm sư phụ.\"

\"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, ai a, đồ tôn đang gọi ta, ta đến phía sau, các ngươi chậm rãi trò chuyện.\" Lâm sư phụ nói, rồi vừa la hét vừa đi ra ngoài. \"Đứa nhỏ, đừng hô, ngươi là đang gọi hồn a, đến đây, đến đây!\"

Lâm sư phụ mới vừa bước ra tiền thính, Long Vô Song tiếu ý trên mặt, trong nháy mắt biến mất không dấu vết. Nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân này từ khi nàng mười hai tuổi, liền cùng Long Khanh Khanh ước định, tới Long Môn khách điếm, vì khách điếm tận tâm tận lực, đối với nàng nghìn y trăm thuận, ngay cả một lời \không\ chưa từng nói.

Nàng rất ít khi sẵn lòng tín nhiệm người. Thế nhưng, Cung Thanh Dương khẳng định là một trong số đó.

Cho nên, nàng mới có thể trước khi lên kiệu hoam phân phó hắn đem dược chuẩn bị cho tốt. Nào biết đâu rằng, hắn là đem dược chuẩn bị cho tốt, thế nhưng dược kia lại - lại -

Nhớ tới gói dược kia, trong lòng nàng liền sinh khí, ngón tay ngọc thon thon thẳng chỉ vào khuôn mặt của hắn, tuỳ ý lệch một vài tấc sẽ ngay tại chỗ đâm mù con mắt của Cung Thanh Dương.

\"Ngươi đây là có ý gì?\"

\"Công Tôn phu nhân chỉ chính là -\"
\"Ít giả bộ cho ta, ngươi ngày đó cho ta, rốt cuộc là thuốc gì?\"

Cung Thanh Dương mỉm cười mà chống đỡ.

\"Dược vô sắc vô vị a.\"

\"Đương nhiên biết, thế nhưng dược kia -\"

Hắn nhíu mi cười.

\"Xin hỏi Công Tôn phu nhân, chẳng lẽ là đối với công dụng của dược không hài lòng?\"

Nghe hắn trái một câu Công Tôn phu nhân, phải một câu Công Tôn phu nhân, nàng nghe được có khí, đang muốn bảo Cung Thanh Dương câm miệng, ai biết hắn cười meo meo, chắp tay khom lưng, hướng nàng đến gần rồi một chút, lại liên tiếp hỏi.

\"Ngài không phải chính là muốn dược vô sắc vô vị sao? Thế nào, chẳng lẽ ta chuẩn bị dược, nếm là có sắc có vị sao?\"

Lông tơ trên cổ nàng, đồng loạt dựng thẳng lên.

Cho đến lúc này, nàng mới bất ngờ phát hiện, tư thái tao nhã kia của Cung Thanh Dương, nụ cười tuấn mỹ cũng cùng ngày trước là hai người khác nhau, hơn một phần giảo quyệt. Hắn hiện nay căn bản là khẩu Phật tâm xà.

Nàng nhếch môi đỏ mọng, trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười kia.

\"Ngươi không cần quanh co lòng vòng. Ta hỏi ngươi, kia rốt cuộc là thuốc gì?\"

Đáp án rất đơn giản.

\"Xuân dược.\" Tiếu ý thật sâu, hán nói ra hai chữ này.

Quả nhiên là xuân dược!

\"Ngươi thật to gan!\" Nàng trong mắt lóe nộ khí, giọng dịu dàng nổi giận quát. \"Cung Thanh Dương, ngươi chẳng lẽ đã quên, năm đó cùng nương ta ước định?\"

\"Ta không quên.\" Hắn nói. \"Mấy năm qua, ta mỗi ngày mỗi đêm, đều ghi nhớ trong lòng ước định ngày đó, không dám quên.\"

Nàng hừ một tiếng.

\"Ngươi cố tình làm trái ý của ta, còn dám nói không quên?\" Nàng xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nhìn chằm chằm hắn. \"Ngươi rõ ràng biết, ta muốn chính là mê dược.\"

\"Ta không quên.\" Cung Thanh Dương nhìn nàng, lại lần nữa nhấn mạnh một lần, dùng thái độ rất thân thiết ôn hoà nói. \"Là ngươi đã quên.\"

Long Vô Song sửng sốt.

\"Cái gì?\"

Hắn ngược lại không hề phiền muộn, nói đặc biệt tỉ mỉ.

\"Ta cùng nương ngươi ước định, là chiếu cố ngươi thích đáng, ngươi muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó, không có câu thứ hai -\" Hắn dừng một chút, dùng giọng nói biểu cảm rất rõ ràng, rất sung sướng, tiếp tục nói: \"Thẳng, đến, ngươi, gả, đi!\"

Nàng trong nháy mắt cứng đờ.

Chết tiệt, nàng đã quên điểm này! Nghìn tính vạn tính, nàng chỉ lo đối phó Công Tôn Minh Đức, lại không nghĩ rằng, bên cạnh liền cất giấu một tên nàng hết sức tín nhiệm lại sắp \Hiệp ước kỳ mãn\.

Mà nàng, lại đem trọng trách chuẩn bị mê dược, giao cho hắn -

Cung Thanh Dương cười đến như gió xuân, như là phạm nhân bị giam cầm nhiều năm, rốt cục bước ra ngục giam, lại lần nữa lại thấy ánh mặt trời.

\"Ta nghĩ, ngươi hẳn là nhớ kỹ, buổi tối ba ngày trước kia, người cũng đã xuất giá, gả chính là đương triều tướng gia. Đúng không? Công Tôn phu nhân.\"

\"Ngươi -\"

\"Từ khoảnh khắc ngươi xuất giá kia, ta liền tự do. Ta tự do! Ngươi biết ta đợi một ngày, chờ có bao nhiêu khổ cực, dày vò, khắc cốt ghi tâm không?\" Giọng nói của hắn mang theo ý cười, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng mang theo ý cười, cũng chỉ kém không trước mặt nàng, ngửa đầu cười ha ha.

Trong nháy mắt, Long Vô Song kích động muốn xông lên trước, tự tay bóp chết Cung Thanh Dương. Chỉ là, tình huống trước mắt đã thay đổi, hắn không hề phải đối với nàng nhẫn nhục chịu đựng, mà võ công của hắn rất mạnh, cho dù thực sự động thủ, nàng cũng tuyệt đối chiếm không được tiện nghi, đến lúc đó không những không cách nào trút căm phẫn, còn chạm một cái mũi than.

Huống hồ, Cung Thanh Dương chính là vị hôn phu của Đường Thập Cửu. Nàng cho dù bản lĩnh đầy đủ, bị thương đến hắn một hào, Thập Cửu cũng tuyệt đối sẽ cùng nàng trở mặt!

Đương nhiên rồi, thù này là nhất định phải báo. Chỉ là, lại không nhất định cần phải bây giờ thì báo.

Tại vô số tương tốt, cùng với hận ý đối với Cung Thanh Dương, dưới sự suy tính, nàng trong mắt nén giận, mặt cười lại lộ ra tiếu ý nhợt nhạt.

\"Hảo, ngươi đi, có dũng khí chỉnh ta như vậy, sẽ không sợ ta tìm ngươi tính toán sổ sách?\"

Cung Thanh Dương thong dong trả lời: \"Tùy thời xin đến chỉ giáo.\"

\"Như vậy, ngươi nghìn vạn lần nhớ kỹ, để ta đáp lễ ngươi.\"

\"Nhất định.\"

Hai người mặt mang nụ cười, dùng ngôn từ rất lễ phép, cho nhau lời nói che dấu hung ác, sau đó mới khách khí tức giận gật đầu nói tạm biệt.

Long Vô Song xoay người, khi đi ra đại sảnh sân tương, còn nghe thấy phía sau truyền đến, dặn dò thân thiết của Cung Thanh Dương.

\"Công Tôn phu nhân, ngài xin đi thong thả a!\"

************************

Tuyết đầu đông, rơi lại tan, tan lại rơi.

Vốn là đề tài rất chọc người để nói chuyện, ngược lại dần dần không hề có người nhắc tới.

Đối với phu thê trong phủ tướng gia kia, tân hôn đã hơn một tháng, lại không có \phát triển đặc sắc\ gì. Bên trong phủ tướng gia, mặc dù thường xuyên truyền ra tiếng kêu phẫn nộ của Long Vô Song, nhưng cũng không thấy nàng tức giận đến hồ đồ, một cái hỏa thiêu tướng gia phủ.

Nghiêm khắc mà nói, đây đối với phu thê tân hôn, tuy rằng không nói được là ân ái, nhưng vẫn duy trì cân bằng kỳ lạ, thậm chí gọi là - sống yên ổn vô sự với nhau!

Thời gian sau, mọi người từ từ mất đi hứng thú, cũng không có người nhiều chuyện nữa, lại nhất là chạy đi tướng gia phủ hoặc trước Long Môn khách điếm ló đầu ra nhìn.

Ngày nào đó, tuyết rơi nhiều ngoài cửa sổ ngừng lại, một hương trà như có như không, từ trong cửa sổ lầu hai chạm hình cây mẫu đơn nhẹ nhàng bay ra. Long Vô Song cùng La Mộng đang ngồi ở bên trong bữa tiệc hạng nhất, hưởng dụng chút trà tốt và tinh tế.

Bởi vì \Hiệp ước\ của Cung Thanh Dương, mặc kệ việc lớn việc nhỏ của khách điếm, tới giúp đỡ Đường gia ủ tương. Nàng lại lo lắng đem sự việc giao cho Gia Cát Nhân Nhân. Đành phải tự mình trấn giữ, mỗi ngày đều trở lại khách điếm, xử lý rất nhiều công việc.

Mà La Mộng, là nhàn lai vô sự, liền tìm nàng uống trà nói chuyện phiếm.

\"Vô Song, ngươi cùng tướng gia, ở chung có tốt không?\" La Mộng đặt tách trà xuống, nhẹ giọng hỏi.

Long Vô Song uống một miếng trà, liếc tỷ muội một cái như là vấn đề này buồn chán đến cực điểm.

\"Ta cùng hắn có thể ra sao? Cũng cứ như vậy.\"

Tuy rằng trước đây gả là tâm không cam lòng, tình không muốn, thế nhưng gả cũng gả rồi, ăn cũng bị ăn rồi, nàng cuối cùng không thể quá quyết tâm, tìm cơ hội mưu sát chồng, lại cầu khôi phục thân tự do sao?

Huống hồ, sau khi thành thân, hắn đối với thái độ của nàng, tựa hồ có một chút khác biệt.

Mặc dù hắn ít lời như trước, thế nhưng nàng dù sao vẫn trong lúc vô tình, trông thấy đôi mắt vốn lạnh lẽo nghiêm khắc kia, khi nhìn nàng lại trộn lẫn cảm giác ấm áp cùng tiếu ý, hoặc là cực nóng như hỏa -

Nhớ tới \Tình hình chiến đấu\ ban đêm, nàng mặt ửng đỏ, cúi đầu lại uống một miệng trà.

Biểu tình biến hóa nhỏ bé này nhưng trốn không được con mắt của La Mộng. Nàng nhìn bạn tốt, mỉm cười lại nói: \"Những năm gần đây, tướng gia với ngươi luôn luôn đấu đến đấu đi, tất cả mọi người cho rằng, các ngươi tuy rằng thành thân rồi, nhưng mà không đến ba ngày, nhất định sẽ nhiệt náo xôn xao mất!\"

Đôi mi thanh tú của Long Vô Song nhíu lại, không hờn giận hừ nhẹ nói: \"Ta không có nghĩa vụ kia, cần phải cãi nhau cho người kinh thành xem?\"

\"Đúng đúng đúng.\"

Hai người uống trà nói chuyện phiếm, nói đang say sưa, dưới lầu trên đường cái Huyền Vũ, không biết làm sao lại rối loạn lên. Trên mặt mọi người, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, còn mang theo một chút hiếu kỳ, đều nhắm hướng Hưng Thịnh phường phía đông thành đi tới.

\"Đã xảy ra chuyện gì chứ!\" La Mộng nhìn dưới lầu, nhẹ giọng nói.

\"Ta kêu người đi hỏi thăm.\" Long Vô Song quay đầu lại, khẽ vung tay lên, kêu tiểu nhị đi vào. \"Đi xem xem chỗ ấy làm sao vậy.\"

\"Vâng.\"

Tiểu nhị nhận lệnh đi, chỉ chốc lát sau, liền nhanh chóng trở về, thở hổn hển báo cáo.

\" Tống gia của Hưng Thịnh phường, xảy ra huyết án diệt môn. Khi tiểu nhân mới vừa chạy đi, người của Hình bộ đã chạy tới, phong tỏa hiện trường.\" Hắn dùng tay lau mồ hôi trên trán, vừa thở hổn hển vừa kể rõ. \"Có người nói, là ước hẹn của Trần lão bản và Tống lão bản, buổi trưa ăn cơm nói chuyện buôn bán, nhưng không đợi lâu, phái người đi tìm, mới phát hiện Tống gia đêm hôm qua, bị người diệt môn, toàn gia từ trên xuống dưới ba mươi mấy nhân khẩu, đều bị người giết.\"

\"Ngươi nói giỡn?\" Long Vô Song khiếp sợ thốt ra.

\"Vô Song cô nương, tiểu nhân sao dám? Đây không thể là chuyện có thể nói giỡn như vậy a.\"

Nàng cắn môi dưới, nhíu mày liễu, phất tay nói: \"Ta biết rồi. Ngươi lui xuống trước đi.\"

\"Vâng.\"

Tiểu nhị thùng thùng chạy xuống lầu, mà đại sảnh dưới lầu, thậm chí cho tới bên ngoài khách điếm trên đường Huyền Vũ, sớm đã ồn ào tiếng người. Mọi người vội vàng truyền miệng, đàm luận tất cả đều là thảm án của Tống gia.

Ba mươi mấy mạng người mà! Hung thủ tàn nhẫn đến cực điểm, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, một nhân chứng cũng không lưu lại. Phát sinh loại chuyện này,
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT267/850

Lamborghini Huracán LP 610-4 t