Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Lượt xem :
hỏ ở bên cạnh, thật cẩn thận từ trong đất nhặt lên một viên tròn tròn trong suốt màu trắng.

“Cuối cùng ta cũng tìm được rồi! Ta biết dưới này nhất định có mà, chậc chậc! Vẫn là một ổ trứng to mà!” Nàng vô cùng hài lòng kêu to.

“Đây là trứng sâu trắng sao? ” Hắn tò mò hỏi.

“Đúng thế, rất đẹp phải không? ” Nàng cầm lên một viên tỏa ra ánh sáng rực rỡ để cho hắn nhìn rõ hơn, nhẹ tay để vào trong hộp nói: “ Cũng không được để nó ngoài ánh sáng mặt trời quá lâu, nếu không sẽ không thể nở ra sâu non được.” Lúc này, nàng rất vui vẻ nên đã quên đi trước đó vẫn còn giận hắn, cùng hắn chậm rãi nói.

“Nàng muốn nuôi cái này sao?” Hắn hi vọng nàng sẽ phủ nhận.

“Đúng vậy, Ngươi không biết đâu chúng nó rất đáng yêu nha, khi mới sinh ra thì nho nhỏ, hôi hôi nhưng khi lớn lên một chút sẽ trở nên trắng trắng, mập mạp, càng ngày càng xinh đẹp đó.” Trong mắt nàng lộ ra tia sáng giống như đã thấy được mấy bóng dáng trắng, mập bò lúc nhúc.

Mạc Tịch Thiên thấy vẻ mặt vui sướng của nàng cũng cảm thấy vui mừng theo, nhưng mà, nàng có vẻ hơi kì quái đi? Nữ hài tử bình thường sẽ không thích cái gì mà nàng vừa miêu tả, hình như là nuôi sâu? Giống như lời nàng nói nó lớn lên trắng trắng mập mạp thật sự rất đáng yêu sao?

“Sở thích của nàng có chút kì quái.” Hắn nói ra sự thật.

Nàng không cho là đúng liếc hắn một cái, ung dung trả lời:“Mỗi người đều có những thứ đặc biệt đối với mình, ví dụ như: có người coi rượu như mạng nhưng lại có người không thích ; có người thích nuôi gà nuôi vịt nhưng cũng có người không đồng ý. Tóm lại, mọi người đối với những vật mà mình không thích lại thấy người khác không nỡ buông tay liền cảm thấy kì quái cho nên ngươi đối với sở thích của ta thấy kì lạ nhưng ta thì không.”

Nói xong một chuỗi dài kỳ quái với không kỳ quái, nàng nhịn không được muốn bật cười nhưng lại có người đi trước nàng một bước –– nàng kinh ngạc nhìn qua Mạc Tịch Thiên đang cười đến rất phô trương nhưng lại thấy khuôn mặt hắn rất được....

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười nha.”

“Trời ạ! Nàng rất thú vị.”

Giọng nói thanh thúy cùng trầm ổn vang lên cùng một lúc, cũng cùng lúc im bặt, hai người bọn họ hứng thú nhìn đối phương, nhìn nhau, không khí lúc này bỗng trở nên đầm ấm cả hai nhịn không được cười to.

Trong một khoảng thời gian ngắn tiếng cười từ Ngọc Trúc Hiên liền vang vọng khắp nơi, giọng nói nam tính trầm ổn, mê người khiến cho thị vệ canh gác bên ngoài hiên cảm thấy ngạc nhiên, cằm đều nhanh rớt xuống. Tiếng cười kia––tiếng cười kia là của bảo chủ bọn họ sao? Bọn họ không chút do dự bác bỏ sự thật này. Cho dù bọn họ vô cùng chắc chắn trong hiên kia chỉ có một người nam nhân––là người từ trước đến bây giờ đều rất nghiêm túc, Mạc vô tình, không tùy tiện nói cười.....Bảo chủ Hồn thiên bảo.

Mạc Tịch Thiên đi theo Kỳ Nhi vào bên trong Ngọc Trúc Hiên.Khi vừa mới bước vào hắn liền phát hiện nơi này giống như có chút gì đó là lạ?

“Kỳ Nhi, không phải nàng thích nuôi rắn đấy chứ?” Rất có khả năng, rắn cùng sâu không phải cũng giống nhau sao? Hắn nhìn quanh bốn phía đâu đâu cũng là hình rắn, trên tường cũng treo đầy tranh các loại rắn, chiếc ghế tựa hình Cự Xà to lớn kia càng làm cho người khác chú ý.

“Nuôi rắn? Không có nha, tuy rằng ta không ghét rắn nhưng là mùi của nó quá nặng, ta sẽ không nuôi nó đâu.” Nàng vừa nói vừa nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn qua,thật sự là một chiếc ghế dựa được điêu khắc rất nổi bật nha––

“Như thế nào? Chạm khắc không tồi phải không? Đây chính là kiệt tác mà ta phải tỉ mỉ mới làm ra đó!” Nàng đắc ý khoe khoang.

“Nàng thay đổi đồ vật của Tiêu đại phu như thế có chút không đúng đi?” Hắn nhớ rõ chiếc ghế kia là đồ vật mà Tiêu Hồng Mai rất yêu quý, có một lần bị con trai của Trần đường chủ không cẩn thận cắt qua một đường, từ trước đến giờ hắn luôn ôn hòa hiếm khi tức giận nhưng lại nổi giận mắng con trai của Trần đường chủ một trận, vốn là một chiếc ghế bóng bẩy, trang nhã hiện giờ lại biến thành Đại xà chiếm giữ––tuy nó được điêu khắc vô cùng tinh xảo, khéo léo nhưng hắn vẫn là rất lo lắng cho Kỳ Nhi.

“Yên tâm đi, ta đảm bảo Tiêu đại phu sẽ ‘Rất thích’ nó.” Nàng híp mắt cười gian xảo, tốt nhất là hắn đừng có quay trở về.

“Đúng rồi, Mạc Bảo chủ, ngươi có khát nước hay không? Ở đây đợi ta một chút, ta đi vào trong pha trà cho ngươi.”

“Không cần phiền toái, còn nữa nàng không cần gọi ta là Mạc bảo chủ, nghe rất xa lạ, chúng ta đã là bằng hữu không phải sao?”

“Thật sự! Chúng ta đã là bằng hữu nha, oa! Quá tuyệt vời!” Nàng nhảy lên reo hò! Bước đến gần ôm lấy cánh tay của hắn.

“Ta sẽ gọi ngươi là Mạc đại ca nhé, chúng ta nếu đã là bằng hữu như vậy ta có thể ở trong này thật lâu, thật lâu ngươi cũng không được đuổi ta nha?”

Thấy nàng vui vẻ hắn cũng vui theo.

“Ta có thể chuẩn bị một viện nhỏ cho nàng, nàng thích ở lại bao lâu cũng được.” Hắn không nhịn được vuốt nhẹ mái tóc trơn mượt của nàng, ôn nhu nói.

Hắn ở bên tai nàng thấp giọng lẩm bẩm, không khí có vẻ vô cùng thân thiết khiến nàng nhất thời đỏ mặt. Sao giọng nói của hắn lại mê người đến vậy chứ? Cuối cùng nàng không được tự nhiên cúi đầu, nhẹ đẩy hắn ra, cố gắng đè xuống tâm tư đang hỗn loạn của mình.

“Nàng không vui sao?” Thấy nàng rời đi trong lòng hắn có chút mất mát, chẳng nhẽ nàng không thích hắn sao?

“Không phải.” Nàng vội vàng phủ nhận.

“Ta nghĩ mấy ngày hôm nay ta đều sống ở Ngọc Trúc Hiên nên thấy quen rồi, không cần làm phiền ngươi nữa.”

“Không phiền toái, hơn nữa đây là nơi ở của Tiêu đại phu nếu hắn trở về thì sẽ không tiện lắm.”

“Hắn không thể nhanh như vậy liền trở lại chứ?” Tuy là một câu hỏi nhưng trong lòng Kỳ Nhi thì là một câu khẳng định.

Lúc này, Tiêu Hồng Mai kia cho dù phải trốn đến hoang mạc, có chết cũng không muốn trở về chui đầu vào lưới đi? Xem ra đối với Tiêu Hồng Mai, Kỳ Nhi thật sự nắm trong lòng bàn tay, đều hiểu rất rõ suy nghĩ của hắn.

Hơn nữa....cho dù hắn đã quay về thì nơi này hắn dám ở lại sao? Hắc...hắc...Nàng cười vô cùng đắc ý.

“Tóm lại, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một chỗ khác, nàng cứ tạm thời ở lại nơi này đi.”

“Được rồi. Nhưng trước tiên ngươi có thể dẫn ta đi dạo xung quanh không, ta thật sự rất buồn chán nha! Xuân Ly các nàng cũng không thể cả ngày chơi với ta được, hơn nữa ta trêu đùa thì phần nhiều các nàng đều không dám chơi nha, nhìn thấy sâu bướm trắng liền oa oa kêu, thật không hiểu nổi chúng đáng yêu lại thú vị như thế sao các nàng lại sợ chứ? Ngoại trừ Ngọc Trúc Hiên những nơi khác ta không quen thuộc, ngươi có thể dẫn ta đi được không?”

Xuân Ly cùng Hạ Diễm là nha hoàn do Mạc Tịch Thiên phái đến hầu hạ nàng. Xuân Ly thì thanh tú, đáng yêu lúc nào cũng là một dáng vẻ sợ hãi khiến cho nàng rất thích trêu chọc.Hạ Diễm thì có phần khôn khéo, từng trải hơn, có đôi khi nàng nghi ngờ không biết Hạ Diễm có phải lớn hơn nàng không, chỉ hơi nói đùa một chút cũng có thể phất tay áo bỏ đi, rất có cá tính.

Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin đáng thương như vậy thì ai có thể nói không được chứ? Huống chi là trái tim của Mạc Tịch Thiên đã bị nàng chiếm giữ, mỹ nhân trong lòng đang cầu xin đương nhiên là hắn rất vui sướng và đáp ứng lâu rồi!

Thấy Kỳ Nhi đem trứng sâu màu trắng vất vả lắm mới lấy được đặt vào lớp xốp ấm áp trong chậu trồng hoa, nhẹ nhàng đem nó vùi xuống.

“Nuôi ở nơi này sao?” Hắn bước đến bên cạnh nàng hỏi.

Nàng quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái cười nói: “Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ coi chúng nó như bảo thạch* đặt trong hộp lau chùi mỗi ngày sao?”

* bảo thạch: đá quý

Mạc Tịch Thiên tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười.“Phải mất khoảng bao lâu thì chúng nó mới có thể nở ra sâu non?”

“Không chắc chắn, nhưng theo ta đoán chắc khoảng mấy ngày nữa đi? Chỉ có điều chờ chúng nó lớn lên hóa nhộng thì phải mất gần một năm nữa.”

“Một năm? Hóa nhộng?”

“Đúng thế, chờ chúng nó kết kén hóa nhộng rồi mới trưởng thành cũng phải mất một, hai tháng nữa thời khắc khi phá kén thành công là lúc hưng phấn nhất, chúng nó sẽ biến thành bọ rùa xinh đẹp nhất thế gian này, lấp lánh sắc xanh cùng rực rỡ sắc vàng giống như một khối bảo thạch phát sáng.”

Nói xong trong mắt nàng phát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho Mạc Tịch Thiên nhìn vào có chút mê muội, giờ phút này nàng thật rực rỡ mê hoặc người, tim của hắn liền đập sai nhịp, tâm trí của hắn như lạc vào chốn thần tiên, hắn vội vàng dừng suy nghĩ chuyên tâm cùng nàng trò chuyện.

“Bọ rùa? Nàng nói trứng sâu trắng đó là trứng bọ rùa sao?” Hắn cảm thấy có chút không thể tin được.

“Đúng vậy.”

Nàng lấy một ít nước vẩy xuống đất vừa giống như là đang tưới cây vừa nói: “Đất này cũng không phải là đất bình thường, phần lớn là lá cây vừa mới mục nát cho nên có hơi ấm ấm, hôi hôi nhưng vẫn phải thường xuyên duy trì độ ẩm. Tuy vậy nhưng lại không thể quá ẩm ướt nếu không sẽ dễ bị mốc đến lúc đó là không thể cứu được.”

“Không nghĩ nàng đối với những cái này lại hiểu biết như vậy, ta ngay cả trứng bọ rùa cũng là lần đầu tiên nghe thấy, nàng thực sự là không đơn giản.” Hắn thật lòng khen ngợi, cứ tưởng rằng nàng nuôi trứng sâu chỉ là nhất thời vui thích, chơi xong thì thôi, không ngờ rằng nàng thật sự nghiêm túc nuôi ấu trùng bọ rùa, điều này khiến hắn vừa bội phục lại vừa yêu thích.

“Hắc! Tàm tạm.” Thật ra chuyện về loại côn trùng này phần lớn là do sư phụ dạy cho nàng, ở trên núi Vân Hà của nàng có rất nhiều côn trùng xinh đẹp, có thể nói về phương diện này thì sư phụ là chuyên gia, nhưng nàng cũng nghi ngờ không biết sư phụ có bản lĩnh gì đó hay không? Chỉ có điều đáng ra ở phương Bắc lạnh giá như vậy phải là rất khó tìm được bọ rùa chứ, nhưng mấy ngày nay nàng lại đào được rất nhiều trứng như vậy khiến nàng có chút ngạc nhiên.

“Được rồi, việc lớn đã xong.” Nàng phủi phủi tay, nhìn thấy chậu hoa đã được sắp xếp tốt vừa lòng cười nói.

“Như vậy là được rồi sao? Mỗi ngày đều phải tưới nước sao?” Mạc Tịch Thiên chỉ vào chậu hoa kia hỏi.

“Không cần phải tưới nước mỗi ngày, chỉ cần thấy đất khô mới phải tưới thôi. Được rồi, đừng xem nữa, không phải ngươi đã đồng ý dẫn ta đi dạo sao?” Nàng lắc nhẹ ống tay áo của Mạc Tịch Thiên, tràn đầy mong đợi nói.

“Bây giờ sao?”

“Buổi chiều ngươi bận việc sao?”

“Không có.”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Không cho hắn cơ hội từ chối, nàng cứng rắn kéo hắn đi ra ngoài cửa, mà Mạc Tịch Thiên cũng rất vui vì nàng không có ý trốn tránh hắn, đây có phải đại biểu cho việc nàng đối với hắn cũng có cảm giác?Chương 2.3

Mấy ngày sau đó, Mạc Tịch Thiên bỏ lại hết những công vụ rắc rối dẫn nàng dao chơi khắp nơi trong Hồn Thiên Bảo, mà nàng luôn hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, sôi nổi không có một giây phút yên lặng. Mạc Tịch Thiên cũng không chút nào che giấu sự cưng chiều của mình đối với Kỳ Nhi khắp nơi bao dung nàng, chấp nhận toàn bộ hành động kỳ quá
<<1 ... 45678 ... 29>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1048/5102