Tiểu thuyết Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi-full
Lượt xem : |
, sủa sang sạch sẽ thoải mái là tốt rồi, cần gì phải làm phức tạp mọi chuyện lên như vậy?
Kỷ Lục Để không có phản ứng gì trước lời bình luận của anh ta, sau khi bóc đi vỏ bao bên ngoài sợi mì, lấy một nắm tùy ý bỏ vào trong nồi nước đang sôi sùng sục kia.
Anh im lặng đi đến phía sau cô, nhìn thấy số lượng sợi mì không ít do cô bỏ vào nồi thì nhướng mày.
"Này, Cô định cho heo ăn đấy à?"
Bất tình lình, giọng nói của anh ta bỗng chốc vang lên bên tai cô, khiến cô hết sức hoảng sợ, chiếc đũa đang cầm cũng sắp trượt khỏi tay, đúng lúc chạm vào nồi nước nấu mì đang sôi, bỏng đến nỗi cô phải nhanh chóng vứt bỏ chiếc đũa nắm lấy tay."Nóng quá!"
Động tác của cô rất nhanh, nhưng động tác của Hạ Lan Bình lại nhanh hơn cả cô nữa, gần như lúc đó trong nháy mắt bàn tay của cô bị bỏng anh đã lập tức nắm lấy cánh tay đỏ rực đó của cô rồi nhanh chóng mở vòi nước ra đưa bàn tay của cô sát vào."Ngốc! ruốt cuộc thì cô đang khẩn trương cái gì cơ chứ?"
"Tôi . . . . ." Còn không phải là do anh ta làm hại cả sao! cô vừa tủi thân lại đau buốt cánh tay trong mắt cũng đỏ lên.
"Chân tay vụng về, thật không hiểu được cô làm sao có thể lớn bằng tuổi này được!" Anh ta vừa giúp cô đưa tay về phía vòi nước, vừa càn nhằn nói lải nhãi bên tai cô mãi không thôi.
"Xin lỗi. . . . . ." Cô cũng không rõ ràng lắm tại sao cô lại phải nói xin lỗi, nhưng mà những lời này cô lại không khống chế nổi nói ra.
"Ngoài việc mở miệng ra là nói . . . . Cái gì đó?" Bỗng nhiên một giọt nước mắt lớn nhỏ trên cổ tay của anh, anh không hiểu ra sao cả nhìn về phía giọt nước đó rơi xuống, thì phát hiện những gitoj nước mắt này là từ trong hốc mắt của cô rơi xuống. "Này, Này này, Cô khóc cái gì mà khóc chứ?"
Có lầm hay không! ? Mới như vậy đã khóc rồi hả ? Cô gái này cũng quá yếu đuối đi!
"Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Nghe được giọng nói của anh càng ngày càng to, cô lại không nhịn được muốn nói xin lỗi không ngừng.
"Này. . . . . ." Hạ Lan Bình còn muốn nói nhiều điều, nhưng lúc này, nồi nấu mì bỗng nhiên sủi lên rất nhiều bọt trắng, cũng nhanh chóng tràn ra cả bếp ga, đem lửa trong bếp dập tắt, buộc anh phải bỏ tay của cô ra, luống cuống tay chân đi vòng qua cô tắt bếp.
Trong lúc này, Kỷ Lục Đề giống như tránh thoát được cái bẫy thỏ hoang, vung cánh tay ướt đẫm từ bên cạnh anh mà bỏ chạy, mà Hạ Lan Bình ánh mắt thấy cô có hành động muốn chạy trốn, gần như là théo làm một động tác theo phản xạ nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô.
"A!" Đầu ngón tay của anh chà sát lên mặt lớp da bên ngoài bị sưng đỏ, Cô lập tức do quá đau mà kêu ra tiếng.
"A!" Nghe thấy cô hét chói tai, anh cũng theo đó mà kêu to, chỉ thấy "Thục nữ" lập tức lao ra từ phòng của Kỷ Lục Đề, ánh mắt màu xanh của con mèo lóe ra vẻ âm u, ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm một đôi trai gái rồi đồng thời kêu to lên, đề phòng dựng thẳng đứng cái đuôi và toàn bộ lông trên người dậy.
"Mèo ngốc! Nhìn cái gì vậy! ? Vào phòng đi!" Hạ Lan Bình tức giận hung ác trừng "Thục nữ" một cái, nó hoảng sợ nhảy lui về phía sau một bước dài, dường như cảnh cáo "Meo. . . . . ." Một tiếng.
"Anh làm gì mà hung giữ với nó quá vậy ?" Kỷ Lục Đề không để ý đến việc trên tay còn nóng rực, mắt còn ngấn lệ mắng anh."Tôi đã nói rồi, ‘ thục nữ ’ không ngu ngốc một chút nào hết.”
Hạ Lan Bình im lặng một hồi lâu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. "Không tệ lắm, vì con mèo kia, dũng khí của cô trái lại lại tăng gấp mấy lần đó?” Anh bỗng nhiên nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập sự trêu chọc. Vì cô buồn tẻ kiên trì, nên anh "Tôn trọng" đã giảm bớt đi chữ “Dốt” đầu tiên rồi.
"Anh. . . . . . Anh không hiểu gì cả!" Cô tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, cẩn thận rút tay mình trong tay của anh ra. do trong bàn tay của hắn cứu ra."Tốt rồi, anh còn muốn ăn nữa không?" cô hít hít mũi, cố làm ra vẻ bình tĩnh hất cằm lên. "Cứ như vậy mà ăn?" Từng sợi mì đã bị nấu cho nở lớn ra, một chút đồ gia vị cũng không thêm vào? "Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?" cô cuối cùng cũng phát cáu lên, nổi giận cãi lại anh một câu.
"Ít nhất cũng phải thêm một ít gia vị vào chứ?" Này nhé! Cô gái này rất khó lộ rõ ra tính cách của mình, anh kiềm chế một chút cũng là điều nên làm.
"Ừ, tương mè, tương muối hoặc thịt xay, làm phiền anh tự mình làm lấy vậy!" Kỷ Lục Đề kéo ra ngăn kéo dưới bếp, lấy ra mấy bao gia vị có sẵn ném cho anh, sau đó dùng cánh tay không bị thương ôm lấy "Thục cô vênh váo hiên ngang đi về phòng.
Hạ Lan Bình ngây ngẩn trong phòng nhìn mấy bao gia trên tay, lại nhìn một chút bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đang chạy trốn vào gian phòng, sẽ đem ánh mắt nhìn đến nồi mì sợi sắp thành cháo trong nồi, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Một lúc sau, nhìn về phía cô gái đang dùng sức đóng sầm cánh cửa phòng của mình, lộ ra một nụ cười khổ.
"Hóa ra cô gái đơn độc này che dấu bộ móng vuốt sắc nhọn của mèo hoang nhỏ——"
***
"Dạ, tôi sẽ thông báo cho anh ta sớm liên lạc lại với ngài . . . . . Dạ, được, tôi đã nhớ kỹ từng việc, đúng, cám ơn ngài gọi điện thoại , cám ơn, cám ơn."
Cúp điện thoại, Kỷ Lục Đề thở ra một hơi, tâm tình không tránh được mà trở nên chán nản.
Tại sao, tại sao? Tại sao cô ngoại trừ phải sắp xếp lại “Văn phòng thám tử mục nát” này, còn phải giúp đỡ cái tên "Hạ lưu" "Trinh thám mục nát" này nhận vô số cuộc điện thoại?. Cơm cũng không có mà ăn, ghế cũng không có mà ngồi?
Nhưng mà tên đàn ông đáng hận kia lại đem ngôi nhà lớn như vậy ném cho cô, sau đó lại ngông nghênh đi ra khỏi cửa nữa chứ! Thậm chí ngay cả chìa khóa nhà cũng ném cho cô? Này việc này. . . . . . anh ta rốt cuộc có rõ ràng hay không, rốt cuộc nhà của người nào đây?
Hơn nữa anh ta rốt cuộc coi cô là cái gì? Chó giữ nhà à?
Thay vì cái chức danh là chó giữ cửa, cô thà nói giống mèo như "Thục nữ" còn hơn lúc nào cũng xinh đẹp lười biếng, tối thiểu còn có một nữ chủ nhân giống như cô vậy yêu mến vật cưng.
Haz —— cô yên sống cuộc sống ổn không màng danh lợi, thưởng thức mùi hương thơm mát ngào ngạt từ Hồng Trà Scotland, khắp phòng âm nhạc du dương, hiện tại thậm chí cô có cảm giác khác xa so với bản thân mình từ trước đến nay ——
Cô vì sao lại phải tự khiến mình khổ sở như thế này? Hu. . . . . .
Một lần nữa mang khẩu trang vào, cô lại bắt đầu cố gắng sắp xếp các tài liệu kia thành từng chồng, có những tài liệu đã được anh ta buộc gọn lại thành từng chồng, nhưng cũng còn rất nhiều giấy tờ rải rác khắp nơi, cô thật sự không biết làm thế nào để sắp xếp lại được. . . . . chao ôi! Cô thật sự là đau đầu như muốn nổ tung vậy!
"Meo meo. . . . . ." So sánh với sự khó chịu của cô, "Thục nữ" ngược lại có vẻ thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều; nhìn nó vui vẻ ở đi từ góc này đến góc khác trong phòng khách nhảy tới nhảy lui, kêu lên meo meo không ngừng.
Thấy "Thục nữ" lại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh ngay cả ở nơi lộn xộn như thế này, tâm tình của cô cũng không hiểu vì sao lại chìm xuống. Nếu trách nhiệm của cô là đem nơi này sắp xếp sạch sẽ thì dù sao muốn trốn cũng không trốn được, hơn nữa đến ngay cả "Thục nữ" cũng có thể làm được, có lý do gì mà cô không làm được, có phải hay không?
Cô lấy dao nhỏ cắt dây buộc chồng tài liệu ra, rồi đem chỗ tài liệu đó mở ra, cô nghĩ rằng muốn từ các tài kiệu đó tìm ra những tài liệu liên quan đến nhau để phân loại rõ ràng, không ngờ "Thục nữ" lại nghĩ là cô đang làm cho nó một lãnh thổ mới nên chạy đến, chính nó lãnh địa một đường toát ra mà đến, hướng về phía chồng tài liệu cô mới mở triển khai"Tấn công" .
"Đừng ồn ào, ‘ thục nữ ’, đến chỗ khác chơi đi." Quay người lại, thì đã thấy mấy dấu chân mèo hỗn loạn, có một can dấu màu đỏ đang nằm trên chồng tài liệu, Kỷ Lục Đề hoảng sợ phía tay chân màu cà phê của "Thục nữ"—— trên thực tế, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là tứ chi, ngạc nhiên phát hiện chúng nó nhuộm đầy thuốc nhuộm màu đỏ."Hả? Tại sao có thể như vậy? !"
Cô rối ren chạy đến nơi vừa rồi "Thục nữ" chơi rất chi là vui vẻ lúc nãy, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, có một hộp mực đóng dấu màu đỏ đã bị mở ra hơn nữa còn bị giẫm lên cho rối tung cả rồi!
cô suy sụp bông lỏng bả vai, không còn hơi sức để nâng lên nữa."Xong rồi. . . . . ." Chậm rãi quay đầu sang liếc mắt nhìn về phía"Thục nữ", nó thật là lanh lợi làm cho người khác căm hận, bởi vì nó đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Chết chắc rồi! cứ tiếp tục như vậy nữa, cô còn thiếu tên "Trinh thám mục nát" đó bao nhiêu khoản nợ đây, phải đến năm nào mới trả cho hết đây ——
Hạ Lan Bình im lặng dùng hết cả một buổi sáng, để cố gắng “Thu thập” lại tất cả , xóa hết dấu "Tay mèo" trên tài liệu, xem ra bình tĩnh yên ổn; điều duy nhất để lộ cảm xúc không ổn định của anh ta chính là khóe miệng của anh ta, chỗ bắp thịt săn chc không thể nào khống chế được co quắp không ngừng, khiến cho Ky Lục Đề liếc nhìn trộm cảm thấy chột dạ không thôi.
Cô cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy! Ai bảo anh ta đem mực đóng dấu vứt lung tung? Ở trong nhận thức của cô, mọi thứ để ở nơi "Thục nữ" chơi đùa được đều được gọi chi là vứt lung tung, cô vừa rồi cũng có nói sơ qua với anh! Nhưng sắc mặt của ta lại càng ngày càng khó coi, làm hại trong lòng của giống như đang xách mười lăm thùng nước vậy, bất ổn.
"Cô không thể đem con mèo ngu ngốc kia nhốt lại được sao?" Điều anh muốn là sự giúp đỡ của cô, chứ không cần con mèo ngu ngốc kia đi theo làm rối loạn thêm!
Cái gì mà con dấu "Tay mèo" chứ? Hình dung đáng yêu như vậy thì có ích gì sao? Nhìn xem tường nhà anh, đống tài liệu quan trọng của anh, một có một thứ nào không bị dấu chân của con mèo thật đáng ghét kia làm cho hoàn toàn thay đổi chứ?
Tốt lắm, không, là thật sự quá tốt, xem ra nữ chủ nhân xinh đẹp kie của nó cũng dây dưa không rõ với anh “Dài hạn” đây, Hàaa...!
"Ngài Hạ Lan, " ngàn sai vạn sai đều là tại "Thục nữ" nhà cô xông đến gây họa, cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng mà cô thạt sự không chịu nổi anh ta cứ mở miệng ra gọi "Thục nữ" là "Con mèo ngu ngốc" , nó là người thân quan trọng nhất của cô đó! "Tôi thừa nhận ‘ thục nữ ’ lần này có điểm hơi quá đáng, nhưng xin anh hiểu cho một chuyện, tôi đã nói rồi ‘ thục nữ ’ nó không ngốc!" Cô hít sâu một cái, giáo huấn một lần nữa.
"Nếu mà nó không ngu ngốc, sẽ không một lần hai lượt làm nơi ở của tôi lộn xộn như thế này?” trên trán của anh gân xanh cũng nổi lên, rõ ràng là anh ta đang cố gắng nhịn tức giận xuống.
"Chỗ ở của anh vỗn dĩ đã quá lộn xộn rồi.” Kỷ Lục Đề không nhịn được nói thầm trọng miệng.
Hạ Lan Bình nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cậy mạnh của cô."Cô vừa nói cái gì?"
"Không có, tôi cái gì cũng chưa nói." Cô lập tức đứng thẳng lên hơi cong sống lưng, thẳng tắp lồng ngực giả vờ mọi việc không liên quan đến mình.
"Tốt nhất là như vậy." Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, mở ra đóng thêm "Con dấu của nhà nước", thậm chí có mấy tập tài liệu còn dính vòa nhua, bây giờ tâm trạng của anh lại càng kém hơn nữa. “Vậy cô nói đi, phỉa làm sao bây giờ?" Vứt đi, sau đó điều tra lại một lần nữa? Nhìn xem con mèo ngu ngốc kia đã mang đến cho anh
QUAY LẠIKỷ Lục Để không có phản ứng gì trước lời bình luận của anh ta, sau khi bóc đi vỏ bao bên ngoài sợi mì, lấy một nắm tùy ý bỏ vào trong nồi nước đang sôi sùng sục kia.
Anh im lặng đi đến phía sau cô, nhìn thấy số lượng sợi mì không ít do cô bỏ vào nồi thì nhướng mày.
"Này, Cô định cho heo ăn đấy à?"
Bất tình lình, giọng nói của anh ta bỗng chốc vang lên bên tai cô, khiến cô hết sức hoảng sợ, chiếc đũa đang cầm cũng sắp trượt khỏi tay, đúng lúc chạm vào nồi nước nấu mì đang sôi, bỏng đến nỗi cô phải nhanh chóng vứt bỏ chiếc đũa nắm lấy tay."Nóng quá!"
Động tác của cô rất nhanh, nhưng động tác của Hạ Lan Bình lại nhanh hơn cả cô nữa, gần như lúc đó trong nháy mắt bàn tay của cô bị bỏng anh đã lập tức nắm lấy cánh tay đỏ rực đó của cô rồi nhanh chóng mở vòi nước ra đưa bàn tay của cô sát vào."Ngốc! ruốt cuộc thì cô đang khẩn trương cái gì cơ chứ?"
"Tôi . . . . ." Còn không phải là do anh ta làm hại cả sao! cô vừa tủi thân lại đau buốt cánh tay trong mắt cũng đỏ lên.
"Chân tay vụng về, thật không hiểu được cô làm sao có thể lớn bằng tuổi này được!" Anh ta vừa giúp cô đưa tay về phía vòi nước, vừa càn nhằn nói lải nhãi bên tai cô mãi không thôi.
"Xin lỗi. . . . . ." Cô cũng không rõ ràng lắm tại sao cô lại phải nói xin lỗi, nhưng mà những lời này cô lại không khống chế nổi nói ra.
"Ngoài việc mở miệng ra là nói . . . . Cái gì đó?" Bỗng nhiên một giọt nước mắt lớn nhỏ trên cổ tay của anh, anh không hiểu ra sao cả nhìn về phía giọt nước đó rơi xuống, thì phát hiện những gitoj nước mắt này là từ trong hốc mắt của cô rơi xuống. "Này, Này này, Cô khóc cái gì mà khóc chứ?"
Có lầm hay không! ? Mới như vậy đã khóc rồi hả ? Cô gái này cũng quá yếu đuối đi!
"Xin lỗi. . . . . . Xin lỗi. . . . . ." Nghe được giọng nói của anh càng ngày càng to, cô lại không nhịn được muốn nói xin lỗi không ngừng.
"Này. . . . . ." Hạ Lan Bình còn muốn nói nhiều điều, nhưng lúc này, nồi nấu mì bỗng nhiên sủi lên rất nhiều bọt trắng, cũng nhanh chóng tràn ra cả bếp ga, đem lửa trong bếp dập tắt, buộc anh phải bỏ tay của cô ra, luống cuống tay chân đi vòng qua cô tắt bếp.
Trong lúc này, Kỷ Lục Đề giống như tránh thoát được cái bẫy thỏ hoang, vung cánh tay ướt đẫm từ bên cạnh anh mà bỏ chạy, mà Hạ Lan Bình ánh mắt thấy cô có hành động muốn chạy trốn, gần như là théo làm một động tác theo phản xạ nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô.
"A!" Đầu ngón tay của anh chà sát lên mặt lớp da bên ngoài bị sưng đỏ, Cô lập tức do quá đau mà kêu ra tiếng.
"A!" Nghe thấy cô hét chói tai, anh cũng theo đó mà kêu to, chỉ thấy "Thục nữ" lập tức lao ra từ phòng của Kỷ Lục Đề, ánh mắt màu xanh của con mèo lóe ra vẻ âm u, ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm một đôi trai gái rồi đồng thời kêu to lên, đề phòng dựng thẳng đứng cái đuôi và toàn bộ lông trên người dậy.
"Mèo ngốc! Nhìn cái gì vậy! ? Vào phòng đi!" Hạ Lan Bình tức giận hung ác trừng "Thục nữ" một cái, nó hoảng sợ nhảy lui về phía sau một bước dài, dường như cảnh cáo "Meo. . . . . ." Một tiếng.
"Anh làm gì mà hung giữ với nó quá vậy ?" Kỷ Lục Đề không để ý đến việc trên tay còn nóng rực, mắt còn ngấn lệ mắng anh."Tôi đã nói rồi, ‘ thục nữ ’ không ngu ngốc một chút nào hết.”
Hạ Lan Bình im lặng một hồi lâu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. "Không tệ lắm, vì con mèo kia, dũng khí của cô trái lại lại tăng gấp mấy lần đó?” Anh bỗng nhiên nở nụ cười, trong giọng nói tràn ngập sự trêu chọc. Vì cô buồn tẻ kiên trì, nên anh "Tôn trọng" đã giảm bớt đi chữ “Dốt” đầu tiên rồi.
"Anh. . . . . . Anh không hiểu gì cả!" Cô tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, cẩn thận rút tay mình trong tay của anh ra. do trong bàn tay của hắn cứu ra."Tốt rồi, anh còn muốn ăn nữa không?" cô hít hít mũi, cố làm ra vẻ bình tĩnh hất cằm lên. "Cứ như vậy mà ăn?" Từng sợi mì đã bị nấu cho nở lớn ra, một chút đồ gia vị cũng không thêm vào? "Anh rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?" cô cuối cùng cũng phát cáu lên, nổi giận cãi lại anh một câu.
"Ít nhất cũng phải thêm một ít gia vị vào chứ?" Này nhé! Cô gái này rất khó lộ rõ ra tính cách của mình, anh kiềm chế một chút cũng là điều nên làm.
"Ừ, tương mè, tương muối hoặc thịt xay, làm phiền anh tự mình làm lấy vậy!" Kỷ Lục Đề kéo ra ngăn kéo dưới bếp, lấy ra mấy bao gia vị có sẵn ném cho anh, sau đó dùng cánh tay không bị thương ôm lấy "Thục cô vênh váo hiên ngang đi về phòng.
Hạ Lan Bình ngây ngẩn trong phòng nhìn mấy bao gia trên tay, lại nhìn một chút bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái đang chạy trốn vào gian phòng, sẽ đem ánh mắt nhìn đến nồi mì sợi sắp thành cháo trong nồi, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Một lúc sau, nhìn về phía cô gái đang dùng sức đóng sầm cánh cửa phòng của mình, lộ ra một nụ cười khổ.
"Hóa ra cô gái đơn độc này che dấu bộ móng vuốt sắc nhọn của mèo hoang nhỏ——"
***
"Dạ, tôi sẽ thông báo cho anh ta sớm liên lạc lại với ngài . . . . . Dạ, được, tôi đã nhớ kỹ từng việc, đúng, cám ơn ngài gọi điện thoại , cám ơn, cám ơn."
Cúp điện thoại, Kỷ Lục Đề thở ra một hơi, tâm tình không tránh được mà trở nên chán nản.
Tại sao, tại sao? Tại sao cô ngoại trừ phải sắp xếp lại “Văn phòng thám tử mục nát” này, còn phải giúp đỡ cái tên "Hạ lưu" "Trinh thám mục nát" này nhận vô số cuộc điện thoại?. Cơm cũng không có mà ăn, ghế cũng không có mà ngồi?
Nhưng mà tên đàn ông đáng hận kia lại đem ngôi nhà lớn như vậy ném cho cô, sau đó lại ngông nghênh đi ra khỏi cửa nữa chứ! Thậm chí ngay cả chìa khóa nhà cũng ném cho cô? Này việc này. . . . . . anh ta rốt cuộc có rõ ràng hay không, rốt cuộc nhà của người nào đây?
Hơn nữa anh ta rốt cuộc coi cô là cái gì? Chó giữ nhà à?
Thay vì cái chức danh là chó giữ cửa, cô thà nói giống mèo như "Thục nữ" còn hơn lúc nào cũng xinh đẹp lười biếng, tối thiểu còn có một nữ chủ nhân giống như cô vậy yêu mến vật cưng.
Haz —— cô yên sống cuộc sống ổn không màng danh lợi, thưởng thức mùi hương thơm mát ngào ngạt từ Hồng Trà Scotland, khắp phòng âm nhạc du dương, hiện tại thậm chí cô có cảm giác khác xa so với bản thân mình từ trước đến nay ——
Cô vì sao lại phải tự khiến mình khổ sở như thế này? Hu. . . . . .
Một lần nữa mang khẩu trang vào, cô lại bắt đầu cố gắng sắp xếp các tài liệu kia thành từng chồng, có những tài liệu đã được anh ta buộc gọn lại thành từng chồng, nhưng cũng còn rất nhiều giấy tờ rải rác khắp nơi, cô thật sự không biết làm thế nào để sắp xếp lại được. . . . . chao ôi! Cô thật sự là đau đầu như muốn nổ tung vậy!
"Meo meo. . . . . ." So sánh với sự khó chịu của cô, "Thục nữ" ngược lại có vẻ thoải mái vui vẻ hơn rất nhiều; nhìn nó vui vẻ ở đi từ góc này đến góc khác trong phòng khách nhảy tới nhảy lui, kêu lên meo meo không ngừng.
Thấy "Thục nữ" lại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh ngay cả ở nơi lộn xộn như thế này, tâm tình của cô cũng không hiểu vì sao lại chìm xuống. Nếu trách nhiệm của cô là đem nơi này sắp xếp sạch sẽ thì dù sao muốn trốn cũng không trốn được, hơn nữa đến ngay cả "Thục nữ" cũng có thể làm được, có lý do gì mà cô không làm được, có phải hay không?
Cô lấy dao nhỏ cắt dây buộc chồng tài liệu ra, rồi đem chỗ tài liệu đó mở ra, cô nghĩ rằng muốn từ các tài kiệu đó tìm ra những tài liệu liên quan đến nhau để phân loại rõ ràng, không ngờ "Thục nữ" lại nghĩ là cô đang làm cho nó một lãnh thổ mới nên chạy đến, chính nó lãnh địa một đường toát ra mà đến, hướng về phía chồng tài liệu cô mới mở triển khai"Tấn công" .
"Đừng ồn ào, ‘ thục nữ ’, đến chỗ khác chơi đi." Quay người lại, thì đã thấy mấy dấu chân mèo hỗn loạn, có một can dấu màu đỏ đang nằm trên chồng tài liệu, Kỷ Lục Đề hoảng sợ phía tay chân màu cà phê của "Thục nữ"—— trên thực tế, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là tứ chi, ngạc nhiên phát hiện chúng nó nhuộm đầy thuốc nhuộm màu đỏ."Hả? Tại sao có thể như vậy? !"
Cô rối ren chạy đến nơi vừa rồi "Thục nữ" chơi rất chi là vui vẻ lúc nãy, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, có một hộp mực đóng dấu màu đỏ đã bị mở ra hơn nữa còn bị giẫm lên cho rối tung cả rồi!
cô suy sụp bông lỏng bả vai, không còn hơi sức để nâng lên nữa."Xong rồi. . . . . ." Chậm rãi quay đầu sang liếc mắt nhìn về phía"Thục nữ", nó thật là lanh lợi làm cho người khác căm hận, bởi vì nó đã sớm chạy trốn không còn thấy bóng dáng nữa rồi.
Chết chắc rồi! cứ tiếp tục như vậy nữa, cô còn thiếu tên "Trinh thám mục nát" đó bao nhiêu khoản nợ đây, phải đến năm nào mới trả cho hết đây ——
Hạ Lan Bình im lặng dùng hết cả một buổi sáng, để cố gắng “Thu thập” lại tất cả , xóa hết dấu "Tay mèo" trên tài liệu, xem ra bình tĩnh yên ổn; điều duy nhất để lộ cảm xúc không ổn định của anh ta chính là khóe miệng của anh ta, chỗ bắp thịt săn chc không thể nào khống chế được co quắp không ngừng, khiến cho Ky Lục Đề liếc nhìn trộm cảm thấy chột dạ không thôi.
Cô cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy! Ai bảo anh ta đem mực đóng dấu vứt lung tung? Ở trong nhận thức của cô, mọi thứ để ở nơi "Thục nữ" chơi đùa được đều được gọi chi là vứt lung tung, cô vừa rồi cũng có nói sơ qua với anh! Nhưng sắc mặt của ta lại càng ngày càng khó coi, làm hại trong lòng của giống như đang xách mười lăm thùng nước vậy, bất ổn.
"Cô không thể đem con mèo ngu ngốc kia nhốt lại được sao?" Điều anh muốn là sự giúp đỡ của cô, chứ không cần con mèo ngu ngốc kia đi theo làm rối loạn thêm!
Cái gì mà con dấu "Tay mèo" chứ? Hình dung đáng yêu như vậy thì có ích gì sao? Nhìn xem tường nhà anh, đống tài liệu quan trọng của anh, một có một thứ nào không bị dấu chân của con mèo thật đáng ghét kia làm cho hoàn toàn thay đổi chứ?
Tốt lắm, không, là thật sự quá tốt, xem ra nữ chủ nhân xinh đẹp kie của nó cũng dây dưa không rõ với anh “Dài hạn” đây, Hàaa...!
"Ngài Hạ Lan, " ngàn sai vạn sai đều là tại "Thục nữ" nhà cô xông đến gây họa, cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác, nhưng mà cô thạt sự không chịu nổi anh ta cứ mở miệng ra gọi "Thục nữ" là "Con mèo ngu ngốc" , nó là người thân quan trọng nhất của cô đó! "Tôi thừa nhận ‘ thục nữ ’ lần này có điểm hơi quá đáng, nhưng xin anh hiểu cho một chuyện, tôi đã nói rồi ‘ thục nữ ’ nó không ngốc!" Cô hít sâu một cái, giáo huấn một lần nữa.
"Nếu mà nó không ngu ngốc, sẽ không một lần hai lượt làm nơi ở của tôi lộn xộn như thế này?” trên trán của anh gân xanh cũng nổi lên, rõ ràng là anh ta đang cố gắng nhịn tức giận xuống.
"Chỗ ở của anh vỗn dĩ đã quá lộn xộn rồi.” Kỷ Lục Đề không nhịn được nói thầm trọng miệng.
Hạ Lan Bình nheo lại mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn cậy mạnh của cô."Cô vừa nói cái gì?"
"Không có, tôi cái gì cũng chưa nói." Cô lập tức đứng thẳng lên hơi cong sống lưng, thẳng tắp lồng ngực giả vờ mọi việc không liên quan đến mình.
"Tốt nhất là như vậy." Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, mở ra đóng thêm "Con dấu của nhà nước", thậm chí có mấy tập tài liệu còn dính vòa nhua, bây giờ tâm trạng của anh lại càng kém hơn nữa. “Vậy cô nói đi, phỉa làm sao bây giờ?" Vứt đi, sau đó điều tra lại một lần nữa? Nhìn xem con mèo ngu ngốc kia đã mang đến cho anh
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu84/1124