pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Tình Yêu Đau Đớn Thế - phần cuối

Lượt xem :
a ra đó chỉ là một giấc mơ. Anh nói đi, điều đó có phải là mơ không?”

Trần Thích đã thực sự không kìm nén được, anh nắm tay cô, nghẹn ngào không nói lên lời.

“Em vẫn đinh ninh rằng, anh ấy sẽ không làm thế với em, không thể, anh không thể ngay cả trước khi chết cũng không gặp em một lần, em không tin. Có lẽ đây đúng là một giấc mơ, nhưng sao em vẫn chưa tỉnh? Em đã bấu mình rồi mà sao vẫn chưa tỉnh, không biết đến khi nào mới tỉnh lại đây, giấc mơ này sao đau lòng thế, em không muốn mơ tiếp nữa, em hận mình sao không chết quách cho xong.”

Đường Du ôm lấy anh ta, khóc đến khản cả đặc tiếng.

Sau khi từ biệt Trần Thích, Đường Du đi Dương Sóc, cô cầm theo giấy tờ ngôi nhà Tôn Văn Tấn đã mua cho cô. Ngôi nhà nằm trên đường Tân Giang, trước mắt cách một con phố là dòng Ly Giang, non xanh nước biếc, ngày nào cũng có người dạo chơi trên thuyền, rất nhiều người nước ngoài đến đây thưởng ngoạn phong cảnh và cũng có không ít những thanh niên trẻ.

Căn hộ đã được sửa sang từ trước, bên ngoài có ban công, những hôm trời nắng, ấm áp vô cùng. Ngày nào cô cũng ở trong phòng, nghĩ ngợi, có một người, đã không còn trên thế gian này. Ánh nắng thật ấm áp, căn hộ được trang trí vô cùng đẹp, sông ở đây rất thoải mái, nhưng có một người, đã không còn trên thế gian này nữa, cô không biết làm thế nào để anh hay rằng cô đã dọn về sống ở đây.

Năm nay, cô hai mươi tuổi, thật ra còn rất trẻ, so với mấy chục năm còn lại, đúng là còn quá trẻ, chỉ có điều, dù sau này có thêm bao nhiêu năm đi nữa, trong cuộc đời cô cũng sẽ không còn người đó, mãi mãi không có người đó ở bên.

Trái tim cô tan nát, cô chạy đến bên dòng sông Ly Giang hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh ở đâu? Sao anh không dẫn em theo, anh đã nói là sau này chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau mà…” Cô hét mà nước mắt đầm đìa trên mặt, chẳng một ai trả lời. Cô biết, anh đã chết, vĩnh viễn không còn tồn tại trên thế gian này, dù cô có la hét cũng chỉ vô ích mà thôi.

Đột nhiên, có một người dịu dàng, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Chỉ có một người từng ôm cô như thế, khuôn mặt đẫm lệ của cô quay lại nhìn, cô bất chợt khóc to hơn. Cô bấu bấu cánh tay anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Tôn Văn Tấn, anh đã đi đâu? Sao không chịu đến gặp em? Anh nói sau này chúng mình sẽ bên nhau mãi mãi, sao anh lại bỏ rơi em? Em đã chờ đợi rất lâu mà anh vẫn không đến, anh có biết em tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa không? Em muốn nói với anh, anh không yêu em cũng không sao, không muốn ở bên em cũng không sao, không muốn em đi châu Phi em cũng sẽ không đi. Nhưng anh đừng chết, anh chết rồi, hễ nghĩ đến cuộc đời phía trước của em còn dài thế mà anh không còn nữa, làm sao em có thể sống nổi?”

Văn Tấn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào: “Anh xin lỗi, xin lỗi em, sau này anh sẽ không như vậy với em nữa.”

Vụ án của Tôn Văn tấn dã xét xử, hôm hành hình Tôn Đại Ảnh đã mang theo một cuộn phim đến sở cảnh sát tự thú. Trong cuộn phim có ghi lại quá trình cô giết người, vụ án được xét xử lại. Một tháng sau, Tôn văn tấn được thả. Hóa ra, vào cái đêm Tôn Văn Tấn vềkhuyên Đường Du đừng đi châu Phi, Tôn Đại Ảnh đã đi tìm Tô Bất Dị là để lấy lại cuốn phim quay cảnh ân ái của hai người. Tô bất Dị có một sở thích, đó là thích quay lại toàn bộ quá trình làm tình của mình nên trong nhà hắn có gắn một chiếc camera nhỏ. Xung đột với Tôn Đại Ảnh và quá trình giất người buồi tối hôm đó đều được ghi lại trong camera, sau khi Tôn Đại Ảnh mang camera đi, cảnh sát đã không tìm được chứng cứ nào khả nghi tại hiện trường. Trước hôm Văn tấn bị hành hình, nhờ thế Tôn Đại Ảnh mới biết được sự tồn tại của Đường Du, cuối cùng cô đã mang cuốn phim đến tự thú với cảnh sát.

Cô ấy để lại cho Tôn Văn Tấn một bức thư:

Gửi anh Văn Tấn,

Cảm ơn tình yêu anh dành cho em.

Em mồ côi từ nhỏ, chỉ luôn nghĩ làm thế nào để tiếp tục sống.Sau khi được cha nuôi nhận, em chỉ nghĩ là sau này không phải quay lại chốn đó nữa, hơn nữa em sợ mình không trưởng thành được nên dù cha nuôi có làm gì em cũng không dám lên tiếng. Em sợ ông ta không cần em, sợ bị bỏ rơi, sợ ông ta giết. Sau khi quen anh, anh đã giúp em thoát khỏi ông ấy, vì sợ bố mẹ anh nên ông ấy không dám đã động đến anh, em thực sự rất vui mừng và cũng rất cảm ơn tất cả nhưng gì anh đã làm cho em trong suốt một năm trời chúng ta ở thành phố SZ. Em đã tin những gì anh nói, nếu không thiếu một chút may mắn, em đã thực sự kết hôn cùng anh. Âu cũng là số phận, ở Úc, khó khăn khó khăn lắm em mới sinh hạ được đứa con, ông bố nuôi cũng đối xử tốt với em hơn. Chỉ không ngờ, số phận của con cũng thật khổ, em lo lắng cho sinh mạng của con, em sợ con không sống nổi. Con bé cũng giống em ngày nhỏ, tính mạng rất mong manh, em không muốn con chết. Em đã vì con mà bước đi nữa, nhưng anh ấy cũng chẳng có cách gì cứu con bé, em đành phải về nước. Em đã tình nguyện theo Tô Bất Dị, chỉ cần hắn có thể cứu con gái em, dù thế nào em cũng chịu được. Anh Văn tân không ngờ em lại gặp lại anh, càng không ngờ em lại gây tai họa lớn cho anh, thật sự xin lỗi anh.Cả cuộc đời em, vì sự sinh tồn, em thực sự không có thời gian để đánh giá, để yêu một người đàn ông, nhưng anh đúng là một người đàn ông xuất sắc. Nếu cho em một cơ hội nữa, em sẽ vần yêu anh, nhưng chẳng còn cơ hội nào nữa rồi. Em biết anh rất yêu cô Đường Du, em có lỗi với anh và cô ấy. Hy vọng sau khi em chết, hai người giúp em chữa khỏi bệnh cho con bé, cầu xin hãy cứu nó, em chết đi rồi cũng mang ơn hai người.”

Lời trăn trối cuối cùng của Tôn Đại Ảnh.
Phần truyện thêm về Tô Nhiêu

Hoa ly dại cũng có mùa xuân

Sau khi cha mất không lâu, mẹ cũng qua đời, tôi luôn muốn biết về mối quan hệ của họ. Cha có lỗi với mẹ, nhưng mẹ không một lời oán giận. Sau này, vì cha mà tôi rời xa mẹ, mẹ cũng chỉ tỏ ra hờ hững. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng, mẹ lại tự sát sau khi cha mất, vì uống thuốc ngủ quá liều, khi đến bệnh viện thì đã không kịp. Tôi đã an táng cho họ tại khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố N.

Tết Thanh minh năm sau, tôi về nước tảo mộ, thật trùng hợp, tôi đã nhìn thấy họ.

Đường Du mặc áo trắng, Tôn Văn Tấn mặc bộ com lê đen, đeo kính đen, tay dắt Đường Du, dưới nắng xuân, họ là một cặp đôi thật đẹp. Chỉ có điều, sắc mặt họ rất nặng nề, nhưng nhìn họ tay nắm chặt tay, như thể dù còn bao khó khăn ở phía trước, họ cũng sẽ chẳng sợ. Trong lòng tôi như có cơn sóng lạnh trào qua, phảng phất một nỗi buồn.

Nếu đôi tay kia chịu nắm lấy tay tôi, nếu tôi cũng có được một đôi tay như thế…nghĩ đến đây, tôi nấp vào một chỗ khuất, lẳng lặng quan sát họ.

Năm nay Đường Du đã hai mươi lăm tuổi, cô ấy vẫn như xưa, khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ lãnh đạm, lặng lẽ, hiền lành đứng cạnh Tôn Văn Tấn. Đôi mắt trong veo của cô luôn toát ra phong thái điềm đạm chỉ ở cô mới có.

Còn Tôn Văn Tấn>

Anh ấy vẫn phong độ, cặp mắt sâu, đôi mày kiên nghị, vẻ khôi ngô tuấn tú, và cả hành động nắm chặt tay Đường Du nữa. Tôi thật sự rất thích anh ấy, thích ngắm nhìn nụ cười của anh ấy giữa đám đông. Anh luôn bản lĩnh, một hai câu nói của anh cũng khiến người khác đỏ mặt tía tai, để rồi sau đó một mình anh ấy đứng bên cười rất vô tư. Nụ cười của anh rất cuốn hút, như ánh mặt trời xuyên qua các áng mây, lại như nước hồ lăn tăn gợn sóng, luôn tự tin , đắc ý và hạnh phúc.

Người đàn ông như thế sao có thể không khiến người ta yêu? Anh có tiền, có tài năng, chính chắn thông minh, lại có đủ sự dịu dàng, đôn hậu. Từng có người nói, phụ nữ thích nhìn dáng vẻ người đàn ông khi họ đang chuyện tâm làm việc nhất, thật ra đấy chính là cảm giác an toàn, người phụ nữ nào cũng cần loại cảm giác này.

Lần đầu tiên gặp Tôn Văn tấn là ở trước cổng trường của một người bạn. Cô ấy là hoa khôi của trường tôi hồi phổ thông, vì hình thức của tôi quá bình thường nên tôi thích làm bạn với những người xinh đẹp. Tôi đến trường thăm cô ấy, khi dạo phố về thì đúng lúc gặp anh, họ của cô ấy đến tìm. Anh họ và mấy người bạn của anh ấy đều rất lịch sự xuống xe, chào hỏi, giới thiệu qua vài câu. Trong đó có một người đàn ông mà tôi không dám nhìn thẳng, đứng cạnh anh ấy thôi mà mặt tôi nóng ran, Vì thế, tôi chỉ dám cúi mặt nhìn mũi giày của mình, tôi chưa từng gặp người đàn ông nào điển trai đến thế, biết bề ngoài của mình bình thường nên tôi sợ anh chê.

Nói chuyện được một lúc, mọi người cho nhau số điện thoại, tôi nghĩ đã đến lúc họ về rồi nên thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ anh ấy đột nhiên hỏi: “ Cô Tô, số điện thoại của cọ là bao nhiêu?”

Tôi sững sờ, ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ chân thành, giọng nói trầm trầm, vô cùng cuốn hút. Người bạn đứng cạnh cũng ngớ người ra, mãi một lúc sau tôi mới lắp ba lắp bắp đọc số điện thoại của mình. Anh cẩn thận lưu lại, rồi nói: “Tôi đã gọi vào điện thoại cô, đấy là số của tôi.”

Trên đường về trường, tôi cố nín thở, vì trong lồng ngực tôi như có một con chim câu nhỏ, đang vui vẻ muốn tung đôi cánh bay ra, nhưng tôi hết sức kìm nén, không muốn mất thể diện trước mặt người bạn. Cô bạn hoa khôi đi cùng trêu chọc, “Xem ra vị thần tình ái đã bắn trúng mũi tên vào Nhiêu Nhiêu của chúng ta rồi, giữa đường có anh chàng đẹp trai thế đến xin số điện thoại, về trường mình sẽ khoạn bè.”

Có một số người bản tính tự ti, trong lòng luôn mang một bóng đen u ám, biểu hiện của họ luôn cực đoan, nhạy cảm, tự tôn, không cho phép bất kỳ ai đụng chạm đến góc riêng tư trong tâm hồn mình. Khi bị trêu chọc đến nỗi không biết trốn vào đâu, sẽ xấu hổ quá mà đâm ra tức giận, nhưng hôm nay nghe cô bạn nòi thế, tôi chỉ giả vờ đẩy cô ấy một cái, mắng: “Cậu đừng có nói linh tinh, cẩn thận không mình xử lý cậu đấy!”

“Sao lại nói linh tinh? Cậu xem, anh ta đâu có thèm xin số điện thoại của mình, chỉ lấy mỗi số của cậu thôi, chắc chắn là thích cậu rồi.”

“Cậu còn nói nhăng nói quậy nữa, mình giận đấy.”

Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất ngọt ngào. Người đàn ông đó khôngxin số điện thoại của cô bạn xinh đẹp, chỉ cần số điện thoại của tôi, cho dù anh ấy chỉ là bỡn cợt nhất thời thì điều đó cũn g đủ khiến tôi vui mừng. Tôi mong cô ấy thông báo để tất cả bạn bè biết, hoa ly dại cũng có niềm vui riêng trong mùa xuân, dù đó là niềm vui vụng dại.

Từ nhỏ, vì lý do ngoại hình, tôi luôn được làm lớp trưởng nhưng chưa bao giờ được chọn vào nhóm múa ba lê của trường, tôi có thể làm tổng phụ trách những buổi dạ hội văn nghệ lớn của trường, nhưng lại chưa bao giờ được làm người dẫn chương trình, tôi có rất nhiều bạn bè nhưng chưa bao giờ nhận được bức thư tỏ tình của bọn con trai… Vì thế, tôi đã tự ti trong nhiều năm. Vì bề ngoài của tôi quá bình thường, nên tôi chỉ còn cách cố gắng hoàn thiện tính cách để lấy lòng mọi người, quan hệ của tôi với mọi người rất tốt, đặc biệt là với những người có hình thức xinh đẹp. Tuy những người xinh đẹp bao giờ cũng có một số tính cách kỳ quặc nhưng tôi có thể nhịn họ, về mặt hình thức, con người tôi cố chấp đến kỳ lạ.

Sau đó tôi đợi rất lâu, anh vẫn không gọi điện đến, đến khi tôi về thành phố B mới nhận được điện thoại của anh ấy, chưa bao giờ tâm trạng của tôi lại vui sướng như thế, anh cũng đến thành phố B rồi.

Thực ra, tôi và anh không thân quen, chỉ gặp một lần duy nhất trước cổng trường. Tuy anh có xin số đi
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT380/963