XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Tình Yêu Đau Đớn Thế - phần cuối

Lượt xem :
n thoại của tôi, nhưng con gái thì cũng nên ý nhị một chút. Song tôi lại nhận lời hẹn hò cùng anh ngay vì tôi không dám từ chối>

Tôi vẫn chưa thân với anh lắm, chỉ là anh thường gọi điện thoại hẹn đi chơi, cũng giống như những cặp tình nhân khác, hai đức đi uống café, ăn cơm, xem phim, gặp gỡ bạn bè. Có thể thấy bạn bè của anh nếu không giàu có thì cũng rất quyền quý, nhưng anh vẫn luôn nói với tôi những lời tều táo khiến tôi luôn đỏ mặt, tim đập loạn xạ, mập mờ, nhưng tuyệt đẹp, như một thứ rượu dễ say. Lần đầu tiên trong đời được nếm trải cảm giác như thế, tôi không muốn nghĩ ngợi nhiều. Anh hay mua cho tôi các loại quần áo thời trang, anh rất có khiếu thẩm mỹ, lần nào mặc đồ anh chọn mua cho, ngay cả tôi cũng nhận thấy sự thay đổi của bản thân. Anh dạy tôi cách dùng nước hoa, dạy tôi lái xe bằng chính chiếc xe mới của anh. Lần đầu tiên lái thử, tôi không sao phân biệt được cái nào là phanh, cái nào là côn, nên đã đâm vào thùng nước, làm hỏng đầu xe của anh, nhưng anh không hề trách móc. Ở bên anh, tôi cảm thấy quãng đời trước đây của mình thật vô nghĩa, một người đàn ông sao có thể chiều chuộng một người con gái đến thế, mà nghĩ đấy chính là tình yêu mà anh ấy dành cho tôi. Thậm chí, tôi đã ngốc nghếch nghĩ rằng, trên đời này vẫn còn những câu chuyện cổ tích. Tôi đã từng âm thầm cầu nguyện, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải đánh đổi cả phần đời còn lại, tôi cũng cam lòng.

Nhưng, sao tronng lòng tôi lại không biết rõ chứ, một cô gái bình thường như tôi, hình thức chẳng có gì đáng nói, gia đình chỉ có một ngườ mẹ đơnthân cũng rất đỗi bình thường. Vậy mà kể từ khi bố tôi thăng chức, rất nhiều người hàng xóm trước đây khinh thường gia đình tôi giờ bỗng thay đổi cả cách nói chuyện với tôi, những cậu thanh niên trẻ trong khu khi gặp tôi cũng đều chào hỏi. Nguyên nhân của mọi sự thay đổi này chỉ có một, Tôn Văn tấn đối xử tốt với tôi như thế cũng chỉ vì một lý do, đó là anh có việc gì đó cần bố tôi giúp đỡ. Bố tôi, đối xử với tôi rất tốt, ông thường sai thư ký của mình mang tiền và quà cáp cho tôi, ông muốn làm lành với tôi. Không hiểu vì sao sau khi lấy vợ mới, ông vẫn không có con, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là tôi nên việc cư xử tốt với tôi cũng là đương nhiên. Tôi đã luôn không muốn tha thứ việc ông đã phản bội và bỏ rơi hai mẹ con tôi trước đây, giờ vì Tôn Văn Tấn, tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả.

Việc này đã được chứng minh sau vài lần Tôn Văn Tấn khéo léo sắp xếp để tôi ngồi ăn cơn cùng với bố tôi, anh dịu dàng khuyên tôi làm lành với ông. Nhưng tôi không phản ứng, anh luôn nền nã, thẳng thắn trong cách đối đãi với phụ nữ, giờ cách nói chuyện uyển chuyển, dáng vẻ hạ mình khiến tôi xót thương.

Tôi đã chơi anh bằng một thủ đoạn nhỏ. Tôi nói, chỉ cần anh đồng ý kết hôn với việc gì tôi cũng có thể bảo cha mình làm giúp anh. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh nhìn tôi khác hẳn, lạnh lùng, xa lạ khiến tôi rùng mình. Anh từ chối ngay tức khắc, lúc ấy tôi sợ đến thót tim, nhưng với bản tính của mình, tôi kiên nhẫn chờ thêm vài hôm, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Thế nên, điều đó cũng đâu có sao, miễn là có được anh, tôi biết việc anh muốn bố tôi giúp quan trọng như thế nào với anh, hơn nữa, tôi cũng biết bố tôi chắc chắn sẽ không nhận lời, ông đã sớm cảnh cáo tôi không được yêu anh.

Thông qua bố, tôi mơ hồ biết được rằng xuất thân của Tôn Văn Tấn rất quyền quý, bố anh là người có địa vị nhưng sau lại bị chính tên thuộc hạ thân tín nhất của mình hại cả nhà họ Tôn đến nỗi tan cửa nát nhà. Tôn Văn Tấn đã phải nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, anh gần như không dám quay về thành phố B mà chỉ lập nghiệp ở thành phố SZ. Tuy năm đó tội của bố anh đáng bị trừng phạt, nhưng tên thủ hạ Thạch Quốc Đào, kẻ đã hãm hại bố anh, không những thoát khỏi vòng vây pháp luật mà còn được thăng quan tiến chức. Sau khi thăng chức, hắn vô cùng cẩn trọng nên Tôn Văn Tấn không cách gì đối phó.

Tôn Văn Tấn mất mấy năm trời mới thu nhập được chứng cứ phạm tội của Thạch Quốc Đào, khó khăn lắm mới tìm được bố của tôi. Vì ông bố của bà vợ hai của bố tôi giữ chứng cớ phạm tội của Thạch Quốc Đào, hơn nữa, chứng cứ đó đủ để Thạch Quốc Đào chết vài lần. Vì chứng cớ đó mà ông bố vợ của bố tôi bị Thạch Quốc Đào hãm hại đến mức mất chức, nghe nói trước khi cụ chết, chứng cứ ấy rơi vào tay bố tôi. Thạch Quốc Đào không hãm hại bố tôi mà ngược lại, hắn ra sức đề bạt khiến tương lai bố tôi xán lạn hơn cả khi ông bố vợ kia còn sống. Bố tôi bỗng chốc trở nên oai phong vì có tên Thạch Quốc Đào đứng sau lưng, ông cũng ngày càng kiêu căng, ngạo mạn hơn.

Tuy Tôn Văn Tấn hứa sẽ hậu ta bố tôi tới mức tiêu xài mấy đời cũng không hết, nhưng bố tôi đâu dễ tự chặt đứt đường quan lộ của mình. Song vì bản tính tham lam, bố tôi lại không nỡ dễ dàng bỏ qua miếng ngon trước mặt, hai bên đều giữ giới ah5n của mình, cùng thăm dò nhau. Văn Tấn và bố tôi đều là những con hồ ly giảo hoạt, nhưng tôi cũng không kém, tôi cũng có những suy tính của riêng mình, tôi phát hiện ra mình càng hiểu thêm về anh ấy, thì lại càng không thể dứt ra. Tôi muốn có Văn Tấn, vậy nên phải buộc bố tôi giúp anh, nhưng muốn tôi giúp anh thì tôi phải làm gì đây? Trong lòng tôi hiểu rõ, đó là cần phải phá vỡ mối quan hệ giữa bố tôi và Thạch Quốc Đào. Vào lúc tôi sắp thành công một nửa, Tôn Văn Tấn đột nhiên không chịu kết hôn cùng tôi, không cần tôi nữa. Anh hiểu rõ sự trao đổi giữa nhưng vẫn bất chấp mà cự tuyệt.

Từ nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình đơn chiếc,tôi sống tron gđiều kiện không dư dả gì. Nhưng tôi từ nhỏ vẫn biết cách giành lấy, ví như ngững lời khen của người lớn, sự thân thiện của bạn bè, và cả thành tích học tập xuất sắc nữa. Hơn thế, để có được thứ gì, tôi chấp nhận trả cái giá rất lớn. Chẳng hạn tôi thích kết bạn với những người xinh đẹp, vậy là tôi có thể chịu đựng tính ngang ngạnh của họ mấy năm trời, cho đến khi họ coi tôi là tri kỷ. Tôi có thể trả bất cứ giá nào để có Tôn Văn Tấn. Nhưng lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, dù có làm gì cũng vô dụng. Tôi thử điên dại quấy nhiễu anh, dùng tự sát để uy hiếp anh, theo dõi anh, uống say đến đêm khuya ngồi gào khóc trước cổng nhà anh. Trước đây tôi không xấu xa như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi muốn có một người mà lại phát hiện ra mình hoàn toàn bất lực, tôi chỉ còn một cách cuối cùng, một chút tự trọng còn lại cuối cùng làm vũ khí.

Nhưng, dường như dù cho tôi có làm gì cũng vô ích.

Mấy cô gái tôi quen hồi còn ở cùng anh luôn có ý thù địch với tôi, nhưng đến khi thấy tôi như vậy thì cũng bắt đầu khuyên can, nói bản thân Tôn Văn tấn luôn như vậy, lúc đối tốt thì có thể hái sao trên trời xuống, nhưng hễ đã cạn tình thì sẽ không để chút ảo tưởng nào đâu, cho nên tôi làm gì cũng vô ích thôi.

Nhưng các cô nói gì tôi cũng không nghe, rõ ràng biết là vô ích mà vẫn không chịu từ bỏ, tôi vẫn còn một chiêu cuối cùng.

Tôi nói với Tôn Văn Tấn: “Nếu anh chấp nhận ở bên em, em sẽ bảo bố em giúp anh; nếu anh không bằng lòng, anh có biết nhân vật Mã phu nhân trong Thiên Long Bát Bộ của kim Dung không? Bà ấy nói thứ bà ấy không có được, người khác cũng không thể có…mà em cũng sẽ giống bà ấy…”

Nghe tôi nói vậy, Tôn Văn Tấn rất bình tĩnh, chỉ có Trần Thích hơi chau mày.

Tôn Văn Tấn mệt mỏi nhìn tôi, nói: “Tùy em thôi.” Nói xong xoay người bước vào cổng. Tôi nhất thời đau đớn cực độ, tôi đâu thực sự muốn đối xử với anh như vậy, làm sao tôi nỡ đối xử với anh như vậy? Nhưng tất cả là tại anh ép tôi ra như thế, tôi chỉ muốn có anh thôi. Tôi gào to: “Tôn Văn Tấn, anh không phải là người, anh không có tính người!”>Nhưng anh và Trần Thích vẫn xoay người bước vào căn biệt thự, tôi trượt người trên bức tường vây tòa biệt thự ngồi thụp xuống, tuyệt vọng khóc đau đớn. Sau đó không lâu, Trần Thích lại xuất hiện, cúi xuống ngồi trước mặt tôi, thấp giọng cảnh cáo: “Tô Nhiêu, cô gây chuyện đủ rồi đấy.”

Tôi nước mắt vòng quanh ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trần Thích khẽ cười, “Tô Nhiêu, cô tự hỏi lương tâm mình xem trước đây Văn Tấn đối xử với cô ra sao, với lại, lúc ban đầu có thề anh ấy có lỗi với cô, nhưng gắn bó lâu như vậy, cũng chắc có đôi chút tình cảm chứ? Những chuyện về sau, nếu không phải tại cô, thì chắc không thành ra đến nông nỗi này. Quan hệ giữa hai người cô tự hiểu mà, mọi người đều là người lớn, bây giờ sao phải bày trò ra như thế? Nếu cô thực sự oán hận ghê gớm như vậy, thì cũng đành tự trách mình thôi, không thể hận người khác.”

Quan hệ giữa chúng tôi? Tôi sớm đã biết anh muốn lợi dụng tôi, nhưng sau khi biết rồi, tôi uy hiếp đòi anh kết hôn. Lúc ấy anh vốn đã từ chối ngay, về sau không hiểu sao lại đồng ý. Tôi nhìn Trần Thích vẫn cố chấp, “Tôi mặc kệ, lúc ấy anh ấy đồn gý rồi, không thể làm trái được.”

Trần Thích bực bội đứng vụt lên, quay người đi vào trong, chắc là rất tức giận. Nhưng một lát sao anh ta không kìm được lại đi ra, đứng nhìn xuống tôi nói, “Tô Nhiêu, tôi thừa nhận cô có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho Tôn Văn Tấn, nhưng cô thực sự cho rằng Tôn Văn Tấn chỉ có thể dựa dẫm vào cô thôi sao? Cô thực sự cho rằng không có cô thì anh ấy không làm nổi chăng? Nếu anh ấy cưới cô thật, điều này quá dễ, nhưng lấy nhau xong anh ấy muốn hành cô sống không bằng chết cũng là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, đừng quên rằng, sau khi kết hôn vẫn còn rất nhiều cách để ly dị, mà đến lúc đó một xu cô cũng không có đâu. Bây giờ tôi đang cảm thấy Tôn Văn Tấn đúng là đần quá, đang vào lúc then chốt thì lại nhân từ như thế với cô, còn nói cái gì, ‘không yêu em, không thể cho em hạnh phúc, không nên đối với em như thế, em nên tìm người tốt hơn anh’. Thật là chết cười! Tôi nói tới đây thôi, cô thích làm gì thì làm , tùy cô.”

Trần Thích nói xong rồi đi, một mình tôi ngồi thẫn thờ trên đất rất lâu, nhớ đến lời cuối cùng Văn Tấn nói với tôi “hãy đi tìm một người tốt hơn anh”, tôi bỗng rơi lệ, tôi đã mất anh thật rồi.

Tôi quyết định dàn hòa với bố, thế là tôi có tiền, đi Hàn Qu phẫu thuật thẩm mỹ, làm quen bạn trai mới theo sự giới thiệu của bố. Ông hầu như rất cưng chiều tôi, tôi cũng không phải kìm chế tính cách của mình để lấy lòng người khác như trước. Những ngày như vậy trôi qua được vài tháng, bỗng nhiên có một ngày bạn trai bàn chuyện tốt nghiệp xong sẽ cưới nhau, tôi chợt tức giận đuổi anh ta đi. Hôm đó tôi nghĩ ngợi rất lâu, sau đó gửi tin nhắn cho Tôn Văn Tấn, tôi bỗng trở nên mụ mị lẩn quẩn. Tôi muốn được gặp anh, bởi vì tôi bỗng nghĩ rằng, nếu cứ như thế này, thì cả một đời cũng không thể nào cùng anh lần nữa, tôi không cam tâm. Nhưng anh không chịu đến, anh không đến, tôi thực không muốn sống tiếp nữa.

Có lẽ, lúc đó tôi đã phát điên thật.

Về sau, khi nhìn thấy Tiểu Du và anh hôn nhau trước cổng bệnh viện, tôi cảm giác cả con người mình run rẩy, khoảnh khắc đó tôi chỉ hận nỗi không thể giết chết Tiểu Du, vì thế khi cô ấy bối rối hoảng loạn chạy tới cầu xin tôi tha thứ, tôi đã cố ý đẩy cô ấy ngã xuống, tôi muốn đẩy cô ấy ngã chết.

Giây phút đó tôi đã quên mất cô ấy là bạn tốt của tôi, tôi biết ở một mức độ nào đó, tôi là người bạn duyn hất của Tiểu Du, và cô ấy cũng là người bạn duy nhất của tôi. Cô ấy chấp nhận tôi, cho tôi một không gian yên tĩnh, khi không có tiền trả tiền phòng, cô ấy thà một mình đi làm thêm ở hộp đêm chứ không hề nghĩ đến việc đòi tôi; cô ấy muốn tôi quay lại trường học, tôi th
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT382/965

Old school Easter eggs.