Truyện nhiều tập - Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi ! - phần 6
| Lượt xem : |
>
Ánh đèn đỏ đằng đuôi chiếc taxi phía trước vừa sáng lên, xe chuyển bánh, Ninh Hạo Nhiên cũng xoay vô lăng lái xe theo sau. Nám Nám thu lại cái vẻ cố ý làm ra vui tươi ban nãy, ngồi yên lặng lẽ. Hai người không nói gì, bầu không khí trong xe bỗng như ngưng trệ, không biết có phải là vì khí áp đêm mưa thấp quá hay không mà không khí trong xe có vẻ bức bí thế này, đến hít thở cũng thấy khó khăn lạ thường.
“Làm sao thầy lại tìm đến được đây?”. Nám Nám ổn định lại tinh thần và cất tiếng hỏi nhỏ. Anh đừng nói với tôi là anh đã từng đến chơi nhà Cẩu Đán đấy nhé!
“Đi theo cô nên biết”. Ninh Hạo Nhiên thản nhiên thừa nhận hành vi bám đuôi Dương Nám Nám của mình.
“Tại sao lại đi theo tôi?”. Dương Nám Nám ngẩng người nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh ta, không suy nghĩ gì hơn.
“Nhà bạn tôi ở ngay gần đây, tình cờ lúc dừng xe thì nhìn thấy cô”. Anh gượng gạo nhìn lên kính chiếu hậu. “Nhìn thấy cô đi vào nên không gọi.”
“À…”. Nám Nám gật đầu, cảm thấy anh ta giải thích rất hợp lí. Đèn giao thông chỗ ngã tư bỗng đổi màu, anh phanh gấp xe lại, ánh đèn đỏ đã giữ chiếc xe của họ lại phía sau vạch sơn trắng.
Mắt ngóng nhìn chiếc xe taxi biến mất trong bóng tối mênh mông bên kia đường, cô sốt ruột vỗ vào cánh tay anh: “Thôi rồi, thôi rồi, mất hút rồi, thế này thì làm sao đây?”
Ninh Hạo Nhiên không nói gì, cánh tay nắm chặt vô lăng không động đậy.
Nám Nám cảm thấy vừa rồi mình có vẻ hơi căng thẳng thái quá, nhỏ tiếng bổ sung thêm: “Ý tôi là mất hút rồi thì chúng ta sẽ không biết họ đi đâu ăn nữa.”
“Cô lo lắng cho Phạm Dục Trân như vậy sao?”. Giọng nói của anh có vẻ vô cùng không nhẫn nại, như thể đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ mới bùng phát lên.
“Hả? Đâu có!”. Câu trả lời theo phản xạ có điều kiện của Nám Nám phối hợp rất ăn ý với vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô, khiến Ninh Hạo Nhiên bỗng nhẹ lòng hẳn đi, khóe miệng đang mím chặt dường như cũng hơi nhếch lên.
“Chỉ là cảm thấy mọi người đều là bạn học cũ của nhau, tình cảm trước kia cũng khá tốt, vì vậy…”. Nám Nám thì thầm.
Ninh Hạo Nhiên định thần lại, hai tay nắm chặt vô lăng, hỏi: “Ồ, tình cảm trước kia của hai người khá tốt sao?”
Nhắc đến trước kia, khuôn mặt nãy giờ không thay đổi sắc thái gì của Nám Nám bỗng đỏ ửng lên, ngượng ngùng, xấu hổ, khó xử, oán hận, bao nhiêu cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhận ra sự thấp thỏm không yên của cô, anh tiếp tục nói, mặt mày không có chút động thái gì: “Nói như vậy tức là hai người đã từng là người yêu của nhau?”
Lúc này, mưa đã tạnh, trên đường lác đác vài bóng người đi lại.
Bầu trời u ám nhưng chắc đã không còn muốn mưa nữa, Nám Nám cảm giác như trong lòng có gì đó đang vỡ nát ra, như thể còi ô tô phía sau đang vang lên inh ỏi, dùng âm thanh để đả kích góc mềm yếu nhất trong nội tâm cô.
“Hay nói cách khác là hai người đã từng thân thiết với nhau?”. Anh cười, cố làm ra vẻ thoải mái, mãi sau mới thốt ra được câu hỏi.
Nám Nám không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ có thể nhắc nhở anh một cách khó khăn: “Thầy Ninh, phía trước đã đèn xanh rồi, chúng ta đang chắn đường của người ta, nếu mà còn không đi thì sẽ bị ăn chửi đấy.”
Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên vốn đang nhìn chằm chằm vào cô bỗng nhiên thức tỉnh: “Ồ…”
“Họ đâu rồi nhỉ?”. Anh vừa xoay vô lăng lái xe đi vừa hỏi như không có chuyện gì xảy ra cả. Nám Nám ngước mắt lên, liếc nhìn xung quanh: “Tôi cũng không biết, chẳng nhìn thấy họ đâu cả. Đợi chút, để tôi gọi điện cho Cẩu Đán.”
Cô ấy nói là gọi điện cho Cẩu Đán chứ không phải là Phạm Dục Trân.
Ninh Hạo Nhiên đang lo lắng đã yên tâm, tâm trạng bình tĩnh trở lại.
“Này, các cậu đi đâu rồi đấy?.. Phạm Dục Trân, sao lại là cậu nhận điện thế?”. Cái giọng nói xưa nay vốn làm người ta kinh ngạc vang lên.
Xe lại lắc một cái, Ninh Hạo Nhiên không thể khống chế cảm xúc của mình, lần đầu tiên anh thấy tim mình mệt mỏi, còn mệt hơn gấp một trăm lần so với chạy bền mười nghìn mét xong.
_
Thực tế cho thấy, Ninh Hạo Nhiên lại nhầm một lần nữa.
Thực ra, so với lúc nãy, việc ăn cơm cùng Dương Nám Nám còn mệt mỏi hơn cả vạn lần.
Ninh Hạo Nhiên ngồi bên trái Dương Nám Nám, Phạm Dục Trân ngồi phía đối diện, hai bên là vài ba con mèo không hiểu rõ tình hình, mắt chỉ chăm chú nhìn vào cao lương mĩ vị, không thèm ngước mắt lên quan sát thế trận.
“Đại ca, chẳng phải đại ca thích ăn thịt nướng nhất hay sao? Nào, nào, nào, để đệ đây bón cho huynh”. Cẩu Đán vươn tay qua bếp lửa, giơ một miếng thịt trâu nướng sang.
Nếu như trước kia thì nhất định Nám Nám sẽ há miệng ra đón ngay và xoa đầu Cẩu Đán ra vẻ khen ngợi. Thực ra hôm nay, cô cũng định làm vậy đấy, chỉ có điều mặt vẫn còn chưa hướng ra đón thì miếng thịt đã nằm gọn trong đôi đũa của gã họ Ninh kia, kèm theo đó là một câu “cảm ơn” xua tan đi cảnh tượng thân tình có lẽ đã làm người ta chướng tai gai mắt ấy.
Nám Nám rất bức xúc nhưng lại không dám phản kháng, đành cắm đầu tự lực cánh sinh, tự nướng cho mình một miếng thịt trâu to tướng, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến ngon lành rồi lại gắp một miếng thịt, vờ như vô ý vứt vào bát của Cẩu Đán. Cả lũ mèo con kia lập tức tay bưng bát lên, tay gõ bàn, hệt như lũ đệ tử Cái bang vậy, không cam tâm chịu thiệt thòi, đồng thanh kêu gào: “Đại ca thiên vị quá, chúng em cũng muốn ăn.”
Dương Nám Nám gầm lên một tiếng oai vệ, dập tắt sự oán giận của đám người kia: “Từ từ, chị sẽ gắp cho từng người một!”
Ánh mắt Phạm Dục Trân lặng lẽ liếc nhìn Nám Nám hào phóng, nhìn cô chỉ lo cho người khác mà không hề chăm lo cho bản thân, lặng lẽ gắp một miếng thịt lên định đưa sang cho cô, nhưng vừa đúng lúc đôi đũa của Ninh Hạo Nhiên như vô tình giơ lên giữa khoảng không, khiến miếng thịt ân cần ấy rơi xuống vỉ nướng. Nhanh như cắt, Nám Nám gắp lấy, vô tư bỏ vào bát của Phạm Dục Trân.
“Không sao, không bẩn đâu, ăn đi!”. Cô an ủi Phạm Dục Trân như an ủi một con thú nhỏ.
Phạm Dục Trân ngây ra trong chốc lát.
Ninh Hạo Nhiên bỗng cười vui vẻ: “Đúng vậy, ăn đi, không phải tôi cố ý đâu.”
Nám Nám gật đầu, miệng nhét đầy thịt trâu cũng lúng búng nói: “Anh ta không cố ý đâu, mà cứ cho là cố ý đi thì cũng chẳng việc gì phải sợ, chẳng có gì to tát cả.”
Mấy đôi đũa đang bận bĩu khi nghe thấy lời lẽ khinh miệt ấy của cô bỗng nhất tề dừng lại, có kẻ hỏi: “Nám Nám, cô nói chuyện với thầy Ninh chẳng khách sáo chút nào, hai người là…”
“Ngày ngày ở cùng nhau”. Mắt Ninh Hạo Nhiên liếc nhìn Phạm Dục Trân một cái, thản nhiên giải thích.
Phạm Dục Trân nghiêng mặt nhìn Nám Nám như có ý đợi một lời giải thích từ chính người trong cuộc.
“Cái khỉ gió ấy, chúng tôi dạy trong một tổ thể dục, đương nhiên ngày ngày ở cùng nhau…”. Cô chưa nói xong, bàn chân đã bị một kẻ dẫm cho một cái đau điếng, Nám Nám nhịn đau một cách khổ sở, nhưng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô lập tức ngoảnh đầu lại, giận dữ hét lên: “Ánh lén giẫm vào chân tôi hả?”
Khóe miệng Ninh Hạo Nhiên hơi động đậy, không trả lời.
Chỉ là cái cớ mà thôi! Lời lí giải cô ấy với anh ta không có quan hệ gì là lời nói dối trắng trợn nhất thiên hạ, ngay cả người lãnh đạm như Ninh Hạo Nhiên cũng biết cái mánh khóe bẩn thỉu giẫm lên mũi chân người khác thì chỉ có thằng ngốc mới tin họ không có quan hệ mờ ám gì. Mọi người hai bên dãy bàn quay sang nhìn nhau, nhất trí gật đầu cười gian xảo, sau khi đã tự hiểu ngầm với nhau thì lại cắm đầu vào ăn.
Phạm Dục Trân trấn tĩnh, tự rót cho mình một cốc bia, nói thản nhiên: “Tôi tin cậu, Dương Nám Nám. Cậu mới vào làm được một tháng, trước kia ba tháng còn chẳng làm sao, giờ mới một tháng thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?”
“Đúng, đúng, đúng, Phạm Dục Trân, cậu thật là thông minh, chuyện chính là thế đấy”. Nám Nám gật đầu tán đồng, mặc dù vẫn giữ khoảng cách với Phạm Dục Trân, nhưng chí ít vẫn thân thiện hơn một chút so với Ninh Hạo Nhiên.
Ninh Hạo Nhiên biết rõ nội tình, nét mặt sa sầm xuống, bậm chặt môi, liếc nhìn Nám Nám và Phạm Dục Trân một cái, mãi lúc sau mới chậm rãi nói: “Phạm Dục Trân, còn có người ngồi cạnh nhau đến ba năm mà vẫn không có chuyện gì cả, cậu có tin không?”
Phạm Dục Trân phút chốc bỗng thay đổi sắc mặt.
Hai người đàn ông nhìn nhau, mặt đối mặt, nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của những gã đàn ông còn lại, đám người kia không còn tâm trí mà để ý đến chuyện khác, chỉ có ăn rồi lại uống. Nám Nám vờ làm gã đàn ông, cũng giữ nguyên trạng thái chỉ lo ăn không lo ị, chỉ lo cái này không lo thứ kia như vậy. Chỉ có điều, trong khi cái miệng vẫn chưa nhàn rỗi, cô gắp một miếng thịt bỏ vào bát Phạm Dục Trân, do dự một giây, lại gắp một miếng bỏ vào bát Ninh Hạo Nhiên.
Tốt nhất là nên phân phối đồng đều.
Đây là bảo pháp trị an mà bà mẹ của Nám Nám vô cùng sùng bái. Tất cả những tranh chấp giữa Nám Nám và Oa Oa xưa nay đều giải quyết bằng phương châm này cả. Năm đó, khi hai đứa vẫn còn “chị ăn mười bảy cái bánh chẻo thì em cũng phải được ăn mười bảy cái”, nếu không thì cứ khóc bù lu bù loa lên, quả thực Mạc Sầu không còn cách nào khác, cách giải quyết duy nhất bà nghĩ ra lúc đó chính là chia đều. Mắt nhìn hai người đàn ông, người này trừng mắt nhìn người kia mãi không thôi, cô lại chợt nhớ tới bảo pháp của mẹ, lập tức áp dụng làm vũ khí dập lửa để giải quyết đám lửa giận dữ giữa hai người.
Hai người đàn ông cùng lúc nhìn vào bát của mình, miếng thịt đẫm nước chấm dẫn đến hai phản ứng khác nhau của hai người đàn ông.
Ninh Hạo Nhiên rất khó đoán được, Phạm Dục Trân thì lại cực kì trầm mặc.
Nám Nám cau mày nhìn phản ứng của hai người, chẳng hiểu mô tê gì, không biết là họ có ý gì nữa, chắc không phải là chê miếng thịt to nhỏ không đều nhau chứ?
Ninh Hạo Nhiên ngoảnh đầu sang nói với Nám Nám: “Ăn mau lên, lát nữa ăn xong, tôi sẽ đưa cô về.”
Phạm Dục Trân cúi đầu cười nói: “Bạn học lâu lắm rồi mới được gặp nhau, Dương Nám Nám, ăn xong chúng ta lại về nhà Cẩu Đán chơi tiếp, cậu thấy sao?”
Đề nghị của Phạm Dục Trân được sự đồng tình của tuyệt đại đa số mọi người ngồi đó, đương nhiên là cũng bao gồm cả Dương Nám Nám. Nụ cười trên khóe miệng của Ninh Hạo Nhiên có chút lạnh lùng: “Dương Nám Nám, cô nên nhớ là ngày mai còn phải đi làm đấy!” Đúng rồi, suýt nữa thì nhận lời đề nghị của Phạm Dục Trân, Nám Nám bỗng nhớ ra hôm nay mới là thứ Hai, liền chẳng muốn ăn nữa, còn phải trải qua bốn ngày nữa cơ, hôm nay chơi thả phanh thì ngày mai làm sao mà đi dạy được? Cô liền gật đầu nghe lệnh: “Đành làm phiền thầy Ninh đưa tôi về vậy”. Làm giáo viên thật chẳng tự do chút nào, chẳng bằng là sinh viên, là sinh viên còn có thể ngủ quên được, là giáo viên thì lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Lần này thì đến lượt Phạm Dục Trân hơi động đậy, nhưng không nói gì, bắt đầu cúi xuống ăn.
Bữa thịt nướng đầy gai góc cuối cùng cũng đã ăn xong, Ninh Hạo Nhiên chuẩn bị đi ra bãi đổ để lấy xe, bảo Nám Nám đứng bên đường đợi anh. Những người còn lại vì lạnh quá nên hối hả bắt xe đi khỏi, Ninh Hạo Nhiên liếc thấy Phạm Dục Trân vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, bèn cúi đầu nhắc nhở Nám Nám: “Cô Dương, đứng cẩn thận nhé!”
Nám Nám cũng không chịu yếu thế, đáp lại: “Thầy Ninh, lái xe cẩn thận!”
Ninh Hạo Nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Nám Nám, quay người bước đi, Nám Nám bỉu môi thầm thì: “Ngày mai lên l
QUAY LẠI“Làm sao thầy lại tìm đến được đây?”. Nám Nám ổn định lại tinh thần và cất tiếng hỏi nhỏ. Anh đừng nói với tôi là anh đã từng đến chơi nhà Cẩu Đán đấy nhé!
“Đi theo cô nên biết”. Ninh Hạo Nhiên thản nhiên thừa nhận hành vi bám đuôi Dương Nám Nám của mình.
“Tại sao lại đi theo tôi?”. Dương Nám Nám ngẩng người nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của anh ta, không suy nghĩ gì hơn.
“Nhà bạn tôi ở ngay gần đây, tình cờ lúc dừng xe thì nhìn thấy cô”. Anh gượng gạo nhìn lên kính chiếu hậu. “Nhìn thấy cô đi vào nên không gọi.”
“À…”. Nám Nám gật đầu, cảm thấy anh ta giải thích rất hợp lí. Đèn giao thông chỗ ngã tư bỗng đổi màu, anh phanh gấp xe lại, ánh đèn đỏ đã giữ chiếc xe của họ lại phía sau vạch sơn trắng.
Mắt ngóng nhìn chiếc xe taxi biến mất trong bóng tối mênh mông bên kia đường, cô sốt ruột vỗ vào cánh tay anh: “Thôi rồi, thôi rồi, mất hút rồi, thế này thì làm sao đây?”
Ninh Hạo Nhiên không nói gì, cánh tay nắm chặt vô lăng không động đậy.
Nám Nám cảm thấy vừa rồi mình có vẻ hơi căng thẳng thái quá, nhỏ tiếng bổ sung thêm: “Ý tôi là mất hút rồi thì chúng ta sẽ không biết họ đi đâu ăn nữa.”
“Cô lo lắng cho Phạm Dục Trân như vậy sao?”. Giọng nói của anh có vẻ vô cùng không nhẫn nại, như thể đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, giờ mới bùng phát lên.
“Hả? Đâu có!”. Câu trả lời theo phản xạ có điều kiện của Nám Nám phối hợp rất ăn ý với vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô, khiến Ninh Hạo Nhiên bỗng nhẹ lòng hẳn đi, khóe miệng đang mím chặt dường như cũng hơi nhếch lên.
“Chỉ là cảm thấy mọi người đều là bạn học cũ của nhau, tình cảm trước kia cũng khá tốt, vì vậy…”. Nám Nám thì thầm.
Ninh Hạo Nhiên định thần lại, hai tay nắm chặt vô lăng, hỏi: “Ồ, tình cảm trước kia của hai người khá tốt sao?”
Nhắc đến trước kia, khuôn mặt nãy giờ không thay đổi sắc thái gì của Nám Nám bỗng đỏ ửng lên, ngượng ngùng, xấu hổ, khó xử, oán hận, bao nhiêu cảm xúc đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhận ra sự thấp thỏm không yên của cô, anh tiếp tục nói, mặt mày không có chút động thái gì: “Nói như vậy tức là hai người đã từng là người yêu của nhau?”
Lúc này, mưa đã tạnh, trên đường lác đác vài bóng người đi lại.
Bầu trời u ám nhưng chắc đã không còn muốn mưa nữa, Nám Nám cảm giác như trong lòng có gì đó đang vỡ nát ra, như thể còi ô tô phía sau đang vang lên inh ỏi, dùng âm thanh để đả kích góc mềm yếu nhất trong nội tâm cô.
“Hay nói cách khác là hai người đã từng thân thiết với nhau?”. Anh cười, cố làm ra vẻ thoải mái, mãi sau mới thốt ra được câu hỏi.
Nám Nám không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào. Cô chỉ có thể nhắc nhở anh một cách khó khăn: “Thầy Ninh, phía trước đã đèn xanh rồi, chúng ta đang chắn đường của người ta, nếu mà còn không đi thì sẽ bị ăn chửi đấy.”
Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên vốn đang nhìn chằm chằm vào cô bỗng nhiên thức tỉnh: “Ồ…”
“Họ đâu rồi nhỉ?”. Anh vừa xoay vô lăng lái xe đi vừa hỏi như không có chuyện gì xảy ra cả. Nám Nám ngước mắt lên, liếc nhìn xung quanh: “Tôi cũng không biết, chẳng nhìn thấy họ đâu cả. Đợi chút, để tôi gọi điện cho Cẩu Đán.”
Cô ấy nói là gọi điện cho Cẩu Đán chứ không phải là Phạm Dục Trân.
Ninh Hạo Nhiên đang lo lắng đã yên tâm, tâm trạng bình tĩnh trở lại.
“Này, các cậu đi đâu rồi đấy?.. Phạm Dục Trân, sao lại là cậu nhận điện thế?”. Cái giọng nói xưa nay vốn làm người ta kinh ngạc vang lên.
Xe lại lắc một cái, Ninh Hạo Nhiên không thể khống chế cảm xúc của mình, lần đầu tiên anh thấy tim mình mệt mỏi, còn mệt hơn gấp một trăm lần so với chạy bền mười nghìn mét xong.
_
Thực tế cho thấy, Ninh Hạo Nhiên lại nhầm một lần nữa.
Thực ra, so với lúc nãy, việc ăn cơm cùng Dương Nám Nám còn mệt mỏi hơn cả vạn lần.
Ninh Hạo Nhiên ngồi bên trái Dương Nám Nám, Phạm Dục Trân ngồi phía đối diện, hai bên là vài ba con mèo không hiểu rõ tình hình, mắt chỉ chăm chú nhìn vào cao lương mĩ vị, không thèm ngước mắt lên quan sát thế trận.
“Đại ca, chẳng phải đại ca thích ăn thịt nướng nhất hay sao? Nào, nào, nào, để đệ đây bón cho huynh”. Cẩu Đán vươn tay qua bếp lửa, giơ một miếng thịt trâu nướng sang.
Nếu như trước kia thì nhất định Nám Nám sẽ há miệng ra đón ngay và xoa đầu Cẩu Đán ra vẻ khen ngợi. Thực ra hôm nay, cô cũng định làm vậy đấy, chỉ có điều mặt vẫn còn chưa hướng ra đón thì miếng thịt đã nằm gọn trong đôi đũa của gã họ Ninh kia, kèm theo đó là một câu “cảm ơn” xua tan đi cảnh tượng thân tình có lẽ đã làm người ta chướng tai gai mắt ấy.
Nám Nám rất bức xúc nhưng lại không dám phản kháng, đành cắm đầu tự lực cánh sinh, tự nướng cho mình một miếng thịt trâu to tướng, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến ngon lành rồi lại gắp một miếng thịt, vờ như vô ý vứt vào bát của Cẩu Đán. Cả lũ mèo con kia lập tức tay bưng bát lên, tay gõ bàn, hệt như lũ đệ tử Cái bang vậy, không cam tâm chịu thiệt thòi, đồng thanh kêu gào: “Đại ca thiên vị quá, chúng em cũng muốn ăn.”
Dương Nám Nám gầm lên một tiếng oai vệ, dập tắt sự oán giận của đám người kia: “Từ từ, chị sẽ gắp cho từng người một!”
Ánh mắt Phạm Dục Trân lặng lẽ liếc nhìn Nám Nám hào phóng, nhìn cô chỉ lo cho người khác mà không hề chăm lo cho bản thân, lặng lẽ gắp một miếng thịt lên định đưa sang cho cô, nhưng vừa đúng lúc đôi đũa của Ninh Hạo Nhiên như vô tình giơ lên giữa khoảng không, khiến miếng thịt ân cần ấy rơi xuống vỉ nướng. Nhanh như cắt, Nám Nám gắp lấy, vô tư bỏ vào bát của Phạm Dục Trân.
“Không sao, không bẩn đâu, ăn đi!”. Cô an ủi Phạm Dục Trân như an ủi một con thú nhỏ.
Phạm Dục Trân ngây ra trong chốc lát.
Ninh Hạo Nhiên bỗng cười vui vẻ: “Đúng vậy, ăn đi, không phải tôi cố ý đâu.”
Nám Nám gật đầu, miệng nhét đầy thịt trâu cũng lúng búng nói: “Anh ta không cố ý đâu, mà cứ cho là cố ý đi thì cũng chẳng việc gì phải sợ, chẳng có gì to tát cả.”
Mấy đôi đũa đang bận bĩu khi nghe thấy lời lẽ khinh miệt ấy của cô bỗng nhất tề dừng lại, có kẻ hỏi: “Nám Nám, cô nói chuyện với thầy Ninh chẳng khách sáo chút nào, hai người là…”
“Ngày ngày ở cùng nhau”. Mắt Ninh Hạo Nhiên liếc nhìn Phạm Dục Trân một cái, thản nhiên giải thích.
Phạm Dục Trân nghiêng mặt nhìn Nám Nám như có ý đợi một lời giải thích từ chính người trong cuộc.
“Cái khỉ gió ấy, chúng tôi dạy trong một tổ thể dục, đương nhiên ngày ngày ở cùng nhau…”. Cô chưa nói xong, bàn chân đã bị một kẻ dẫm cho một cái đau điếng, Nám Nám nhịn đau một cách khổ sở, nhưng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô lập tức ngoảnh đầu lại, giận dữ hét lên: “Ánh lén giẫm vào chân tôi hả?”
Khóe miệng Ninh Hạo Nhiên hơi động đậy, không trả lời.
Chỉ là cái cớ mà thôi! Lời lí giải cô ấy với anh ta không có quan hệ gì là lời nói dối trắng trợn nhất thiên hạ, ngay cả người lãnh đạm như Ninh Hạo Nhiên cũng biết cái mánh khóe bẩn thỉu giẫm lên mũi chân người khác thì chỉ có thằng ngốc mới tin họ không có quan hệ mờ ám gì. Mọi người hai bên dãy bàn quay sang nhìn nhau, nhất trí gật đầu cười gian xảo, sau khi đã tự hiểu ngầm với nhau thì lại cắm đầu vào ăn.
Phạm Dục Trân trấn tĩnh, tự rót cho mình một cốc bia, nói thản nhiên: “Tôi tin cậu, Dương Nám Nám. Cậu mới vào làm được một tháng, trước kia ba tháng còn chẳng làm sao, giờ mới một tháng thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?”
“Đúng, đúng, đúng, Phạm Dục Trân, cậu thật là thông minh, chuyện chính là thế đấy”. Nám Nám gật đầu tán đồng, mặc dù vẫn giữ khoảng cách với Phạm Dục Trân, nhưng chí ít vẫn thân thiện hơn một chút so với Ninh Hạo Nhiên.
Ninh Hạo Nhiên biết rõ nội tình, nét mặt sa sầm xuống, bậm chặt môi, liếc nhìn Nám Nám và Phạm Dục Trân một cái, mãi lúc sau mới chậm rãi nói: “Phạm Dục Trân, còn có người ngồi cạnh nhau đến ba năm mà vẫn không có chuyện gì cả, cậu có tin không?”
Phạm Dục Trân phút chốc bỗng thay đổi sắc mặt.
Hai người đàn ông nhìn nhau, mặt đối mặt, nhưng vẫn không thu hút được sự chú ý của những gã đàn ông còn lại, đám người kia không còn tâm trí mà để ý đến chuyện khác, chỉ có ăn rồi lại uống. Nám Nám vờ làm gã đàn ông, cũng giữ nguyên trạng thái chỉ lo ăn không lo ị, chỉ lo cái này không lo thứ kia như vậy. Chỉ có điều, trong khi cái miệng vẫn chưa nhàn rỗi, cô gắp một miếng thịt bỏ vào bát Phạm Dục Trân, do dự một giây, lại gắp một miếng bỏ vào bát Ninh Hạo Nhiên.
Tốt nhất là nên phân phối đồng đều.
Đây là bảo pháp trị an mà bà mẹ của Nám Nám vô cùng sùng bái. Tất cả những tranh chấp giữa Nám Nám và Oa Oa xưa nay đều giải quyết bằng phương châm này cả. Năm đó, khi hai đứa vẫn còn “chị ăn mười bảy cái bánh chẻo thì em cũng phải được ăn mười bảy cái”, nếu không thì cứ khóc bù lu bù loa lên, quả thực Mạc Sầu không còn cách nào khác, cách giải quyết duy nhất bà nghĩ ra lúc đó chính là chia đều. Mắt nhìn hai người đàn ông, người này trừng mắt nhìn người kia mãi không thôi, cô lại chợt nhớ tới bảo pháp của mẹ, lập tức áp dụng làm vũ khí dập lửa để giải quyết đám lửa giận dữ giữa hai người.
Hai người đàn ông cùng lúc nhìn vào bát của mình, miếng thịt đẫm nước chấm dẫn đến hai phản ứng khác nhau của hai người đàn ông.
Ninh Hạo Nhiên rất khó đoán được, Phạm Dục Trân thì lại cực kì trầm mặc.
Nám Nám cau mày nhìn phản ứng của hai người, chẳng hiểu mô tê gì, không biết là họ có ý gì nữa, chắc không phải là chê miếng thịt to nhỏ không đều nhau chứ?
Ninh Hạo Nhiên ngoảnh đầu sang nói với Nám Nám: “Ăn mau lên, lát nữa ăn xong, tôi sẽ đưa cô về.”
Phạm Dục Trân cúi đầu cười nói: “Bạn học lâu lắm rồi mới được gặp nhau, Dương Nám Nám, ăn xong chúng ta lại về nhà Cẩu Đán chơi tiếp, cậu thấy sao?”
Đề nghị của Phạm Dục Trân được sự đồng tình của tuyệt đại đa số mọi người ngồi đó, đương nhiên là cũng bao gồm cả Dương Nám Nám. Nụ cười trên khóe miệng của Ninh Hạo Nhiên có chút lạnh lùng: “Dương Nám Nám, cô nên nhớ là ngày mai còn phải đi làm đấy!” Đúng rồi, suýt nữa thì nhận lời đề nghị của Phạm Dục Trân, Nám Nám bỗng nhớ ra hôm nay mới là thứ Hai, liền chẳng muốn ăn nữa, còn phải trải qua bốn ngày nữa cơ, hôm nay chơi thả phanh thì ngày mai làm sao mà đi dạy được? Cô liền gật đầu nghe lệnh: “Đành làm phiền thầy Ninh đưa tôi về vậy”. Làm giáo viên thật chẳng tự do chút nào, chẳng bằng là sinh viên, là sinh viên còn có thể ngủ quên được, là giáo viên thì lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Lần này thì đến lượt Phạm Dục Trân hơi động đậy, nhưng không nói gì, bắt đầu cúi xuống ăn.
Bữa thịt nướng đầy gai góc cuối cùng cũng đã ăn xong, Ninh Hạo Nhiên chuẩn bị đi ra bãi đổ để lấy xe, bảo Nám Nám đứng bên đường đợi anh. Những người còn lại vì lạnh quá nên hối hả bắt xe đi khỏi, Ninh Hạo Nhiên liếc thấy Phạm Dục Trân vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi, bèn cúi đầu nhắc nhở Nám Nám: “Cô Dương, đứng cẩn thận nhé!”
Nám Nám cũng không chịu yếu thế, đáp lại: “Thầy Ninh, lái xe cẩn thận!”
Ninh Hạo Nhiên rất hài lòng với câu trả lời của Nám Nám, quay người bước đi, Nám Nám bỉu môi thầm thì: “Ngày mai lên l
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu